Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Đương nhiên là không thoải mái rồi, chỗ này đâu phải nhà em mà là bệnh viện, ai thích ở bệnh viện chứ?” Cố Tuyết Y hậm hực nói. LQĐ
“Nhưng chẳng phải bác sĩ đã nói rồi à? Em còn phải theo dõi một thời gian ngắn nữa mới xuất viện được.”
“Hôm nay kiểm tra em thấy mình khỏe rồi!” Cố Tuyết Y lắc cánh tay anh, đôi mắt màu hổ phách ảm đạm nhìn anh, “Hàn Tôn, em muốn xuất viện được không?”
“Ở thêm một thời gian nữa đi, ngoan nào, đừng để anh lo lắng.” Bách Lý Hàn Tôn vuốt tóc cô, trầm giọng nói.
“Anh kêu em ở một thời gian? Vậy em còn phải ngây ngốc ở đâu bao lâu nữa?” Mặc dù phòng bệnh này không có mùi khử trùng của bệnh viện, nhưng cô không thích ở đây, nói thế nào đi nữa ở ngoài thì dù ổ vàng ổ bạc cũng không thoải mái bằng ổ chó nhà mình.
“Anh giúp em hỏi bác sĩ, được không?” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn hiện lên vẻ khác thường.
“Được!”Khuôn mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, anh cũng đã nói như vậy, cô đành phải thỏa hiệp.
Ra khỏi phòng bệnh, Bách Lý Hàn Tôn tìm Vương Tiểu Vi hỏi tình hình cả ngày nay của Cố Tuyết Y thế nào, sau khi hỏi xong liền bảo Vương Tiểu Vi ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, đôi mắt ảm đạm như đêm đen lộ khí lạnh, chợt lóe lên, càng như thế thoạt nhìn anh càng lạnh lùng, tựa như bầu không khí xung quanh anh đều xuất hiện sương lạnh.
Anh hơi liếc mắt nhìn Trì Đông Quân, “Nhanh xử lý xong chuyện đi để tôi đón cô ấy xuất viện, chuyện này tôi không muốn để cô ấy biết.”
“Vâng!” Trì Đông Quân cung kính hành lễ, khuôn mặt ưu nhã lộ vẻ nghiêm túc.
Nhà họ Lăng.
Phong cách thiết kế châu Âu, trong phòng tràn ngập hơi thở cổ kính, bức rèm xinh xắn che chắn ánh sáng. Cửa phòng vừa mở, Tiêu Nhã Mạn trên giường lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, thấy người đi vào phòng là Lăng Hi Dạ, vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lăng Hi Dạ, “Dựa vào đâu mà anh khóa cửa phòng không cho tôi đi ra ngoài?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể cắn chết Lăng Hi Dạ đang sống sờ sờ. “Tôi là người, tôi không phải phạm nhân của anh, cho dù thân phận anh bây giờ là chồng tôi nhưng anh cũng không có quyền nhốt tôi trong phòng.” Không chỉ như vậy, điện thoại của cô và điện thoại trong phòng đều sai người cất đi hết.
Bây giờ cô sống như ở trong tù, dù là ngủ ăn cơm hay tắm rửa đều trong phòng, không thể ra khỏi phòng dù chỉ một bước.
Những chuyện này bắt đầu từ ngày đó khi cô về nhà, cô từ bệnh viện về, anh ta đang chờ ở cửa nhà họ Tiêu, vẻ mặt hòa nhã với ba mẹ cô, chờ sau khi vào phòng sắc mặt anh ta bắt đầu giận dữ, sau đó họ cãi nhau, anh ta liền cưỡng ép mang cô rời đi.
“Lăng Hi Dạ, rốt cuộc anh muốn nổi điên tới khi nào hả? Tôi cảnh cáo anh nhanh thả tôi ra, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.” Ép cô, cô sẽ cùng liều chết, cùng lắm thì hai bên đều bị thương.
Vẻ mặt Lăng Hi Dạ ôn hòa nhìn cô, trong mắt không hờn không giận, anh ta như đang đối xử với một người vợ xấu tính cố tình gây sự, càng thấy anh ta như vậy, trong đầu Tiêu Nhã Mạn càng bốc hỏa, đôi mắt sáng ngời nồng đậm phẫn nộ nhìn anh ta, tay bên hông cuộn chặt, giống như bất cứ lúc nào cũng có xúc động vung lên tát anh ta vài cái.
“Ăn cơm trước đi! Tôi nghe người giúp việc nói đã mấy ngày cô chưa ăn cơm! Nếu như không ăn cơm người ngã xuống sẽ là cô, đến lúc đó người chịu khổ cũng sẽ là cô.” Đôi mắt Lăng Hi Dạ nhàn nhạt nhìn cô, “Tôi đã kêu bác sĩ sẵn sàng chờ lệnh.” Ý là cô có ngã bệnh nằm xuống anh ta cũng không để cô đi ra ngoài, bác sĩ đã sẵn sàng chuẩn bị cấp cứu cho cô.
“Lăng Hi Dạ, rốt cuộc anh muốn làm gì.” Dường như cô đã đến bên bờ sụp đổ, không chịu được hét lên, “Anh hoàn toàn là một kẻ điên.” Cô đưa tay đánh đổ khay trong tay anh ta, “Tôi không cần ăn đồ ăn anh mang tới, anh đi ra ngoài