Phong Gia Vinh đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Hồng Thừa Chí, để cho hắn nhìn rõ ba chữ phía trên ‘Hồng Thiên Phương ’, lúc này điện thoại đã được nối, nhấn xuống nút trả lời, hơn nữa còn mở âm lượng lớn, để cho tất cả mọi người nghe thấy.
Đột nhiên Phong Gia Vinh gọi điện thoại cho Hồng Thiên Phương, khiến ông cảm thấy có chút kỳ quái, liền cẩn thận hành sự, chủ động mở miệng nói, "Phong Gia Vinh, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không, có phải đã nghĩ thông suốt muốn thả người ra không?"
Phong Gia Vinh nhìn Hồng Thừa Chí trả lời, cố ý lớn tiếng hỏi: "Tôi gọi điện thoại cho ông, chỉ muốn nói cho ông biết, nếu như muốn cứu con trai ông, hãy đem tất cả CD cùng tài sản của ông giao ra cho tôi, bao gồm cả bất động sản, ông hiểu rồi chứ?"
"Phong Gia Vinh, ông đừng nên hiếp người quá đáng?"
"Lúc trước không phải các người cũng định chiếm tất cả tài sản của tôi sao, tôi chỉ dùng cách người đáp trả lại người, ăn miếng trả miếng thôi, đây không thể cho là quá đáng? Hơn nữa, chuyện giao dịch này không cần nói đến chữ công bằng, hay không công bằng, chỉ cần biết ông có đồng ý hay không mà thôi?"
"Ông muốn đẩy tôi vào đường cùng, không cho tôi đường sống nào sao!"
"Chẳng lẽ lúc trước các người không làm thế với tôi sao? Vì sao chỉ có các người được quyền làm, mà tôi thì không chứ? Hồng Thiên Phương, tôi cho ông biết, nếu như ông không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ khiến cho con trai ông chịu nhiều đau khổ. Nếu ông chịu đồng ý yêu cầu của tôi đưa ra, tôi sẽ thả con trai ông ra ngay, bằng không chúng ta cứ tiếp tục kéo dài trò chơi này, nhưng đãi ngộ của con trai ông sẽ không còn tốt như xưa nữa, tôi sẽ bắt con trai ông cả cơm cũng không có mà ăn. Thế nào, có đồng ý yêu cầu của tôi đưa ra hay không?"
"Cho tôi thời gian để suy nghĩ ." Hồng Thiên Phương không lập tức đáp ứng, tiếp tục trì hoãn, trong lòng suy nghĩ chờ đến khi lấy được cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng thì mới nói đến chuyện này, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được những gì ông đang có.
Hồng Thừa Chí một mực chờ đợi đáp án của Hồng Thiên Phương, hi vọng ông lập tức đáp ứng, nhưng vạn lần không ngờ đến, đáp án mà hắn chờ đợi là một câu để suy nghĩ, khiến tim hắn như bị đong cứng lại tức giận.
Cha đã nói sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng cứu hắn ra, nhưng hôm nay Phong Gia Vinh đã đưa ra điều kiện, nhưng ông lại không đáp ứng, nói một câu dễ nghe là suy nghĩ lại, nói khó nghe chính là không đáp ứng, nếu ông không đồng ý vậy chứng tỏ trong lòng ông đâu xem hắn là người quan trọng nhất.
Tại sao lại như vậy, cha hắn luôn yêu thương hắn, vậy mà lại vì tiền không chịu cứu hắn ra, tại sao? Mặt âm thầm cúi xuống.
Phong Gia Vinh thấy Hồng Thừa Chí lộ ra vẻ mặt thất vọng và đau khổ của hắn, cười đắc ý, tiếp tục ly gián tình cảm cha con họ, "Hồng Thiên Phương, ông nhẫn tâm để cho con trai ông tiếp tục chịu khổ sao? Chỉ cần ông đáp ứng yêu cầu của tôi, ngày mai là chúng ta có thể giao dịch, đến lúc đó ông có thể đón con trai ông về, ông thấy thế nào? Nếu như ông không đồng ý,có thể ngày mai tôi lại suy nghĩ lại mà thay đổi chủ ý, đến lúc đó sẽ không đồng ý chuyện này nữa đâu đó."
"Tôi cần phải suy tính lại, cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ mau chóng trả lời lại cho ông biết." Hồng Thiên Phương không muốn nói thêm, lần này do ông cúp điện thọai trước.
Bíp bíp bíp ——
Hồng Thừa Chí nghe tiếng bíp bíp bíp từ điện thoại vang lên, trong lòng càng thêm khó chịu, khóe mắt đỏ lên, chảy ra giọt nước mắt, mặc dù hắn không muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc lên.
Nếu như không phải chính tai nghe, hắn tuyệt đối không tin cha hắn có thể làm như vậy, chẳng lẽ đây chính là tình thương mà cha hắn nói sao?
Hắn còn có thể hy vọng gì nữa sao?
Phong Gia Vinh thấy Hồng Thừa Chí khóc, vì vậy phất tay một cái, ý bảo mọi người buông hắn ra, sau đó bình thản nói: "Xem đi, không phải tôi không muốn thả cậu ra, là cha cậu không muốn cứu cậu ra thôi, tôi đây cũng không còn cách nào khác, trong mắt cha cậu, tiền còn quan trọng hơn cả cậu, cho nên cậu phải tiếp tục ở đây chờ, vừa rồi tôi cũng đã nói rõ, tâm trạng tôi rất hay thay đổi nói không chừng ngày mai lại thay đổi ý định khác, nhưng ông ta cũng bỏ mặc, tôi cũng không còn cách nào khác, cậu cũng không thể oán trách tôi, muốn oán giận thì tìm cha cậu đi."
"Sẽ không, cha nhất định sẽ cứu tôi, nhất định sẽ, ông ấy nhất định sẽ cứu tôi ." Hồng Thừa Chí tự an ủi chính mình, cho dù trong lòng đầy bi thương, hắn muốn dùng chút lời nói để tự an ủi lấy chính mình, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới không cảm thấy đau khổ.
"Phải không, vậy chúng ta sẽ chờ, xem ông ta rốt cuộc phải suy nghĩ đến bao lâu, nếu vượt qua một tháng, vậy chứng minh cha cậu không hề yêu cậu. Các người không phải vẫn hay nói tôi không có tình thương của người cha sao, giờ để xem cha cậu có tình thương của người cha đối với cậu hay không nào?"
"Có, cha tôi có tình thương của người cha, làm sao ông có thể so với cha tôi được, ông không thể, cha tôi yêu tôi, ông ấy nhất định là yêu tôi ."
"Có hay không không phải do cậu nói, để sự thật định đoạt, chúng ta cứ từ từ chờ xem, xem cha cậu có đồng ý trong vòng một tháng dùng toàn bộ tài sản để đổi lấy cậu hay không , nếu như ông ta thật sự thương cậu sẽ đồng ý đổi lấy cậu về, nếu như ông ta không muốn, vậy thì khó nói lắm."
"Ông câm miệng cho tôi, cha tôi nhất định đồng ý, nhất định đồng ý."
"Được, vậy chúng ta cùng nhau chờ." Phong Gia Vinh âm thầm cười, xoay người đi, trong lòng dự tính: cho dù Hồng Thiên Phương có đồng ý trong vòng một tháng đem người đổi về, ông cũng không đồng ý đâu, nhất định phải khiến cho cha con họ gây hấn với nhau.
Hồng Thiên Phương nghe được cú điện thoại này xong, càng giận hơn, dù bản tính ông rất âm trầm, nhưng vẫn không thể nhịn được, tức giận đập đồ, toàn bộ nhẫn lực cùng chịu đựng, đều biến mất, giờ chỉ còn tức giận bộc phát, vừa đập vừa chửi, "Phong Gia Vinh, ông muốn ép người đến chỗ chết chứ gì? Được, để xem ai sẽ là người chết trước."
Hồng Thi Na đang ở trên lầu, nghe thấy thanh âm đập đồ,liền đi ra xem một chút, thấy Hồng Thiên Phương ở dưới lầu đập đồ, liền vội vàng xuống ngăn, "Cha, cha làm sao vậy?"
"Phong Gia Vinh, lão già đáng chết đó lại muốn lấy tất cả tài sản của cha, con nói có tức hay không, quả là khinh người quá đáng." Hồng Thiên Phương bừng bừng lửa giận, tiếp tục đập, bởi vì nếu ông không đập thì trong đầu sẽ rất khó chịu.
"Cha, đâu phải lần đầu cha biết Phong Gia Vinh, lão già đó là người thế nào chúng ta đã quá rõ, ông ta luôn là lão già quỷ quyệt đầy tham vọng. Lão già đó nghĩ muốn lấy tất cả tài sản của chúng ta, đó cũng là chuyện bình thường, cha cần gì tức giận chứ? Thay vì tức giận, chẳng bằng tìm cách cứu anh hai ra trước đi."
"Vốn cha luôn rất biết nhẫn nhịn, nhưng giờ thực sự đã bị lão ta chọc cho tức điên rồi. Con có biết Phong Gia Vinh vừa nói cái gì không?"
"Nói gì hả cha?"
"Lão ta nó nếu hôm nay cha không chịu đồng ý , sẽ khiến cho anh con chịu nhiều dày vò đau khổ hơn."
"Này, vậy cha cứ đồng ý với ông ta đi." .
"Đồng ý với lão ta ư, con có biết đồng ý với lão sẽ lãnh hậu quả gì không? Là thành quả cả đời mà cha gắng xâ dựng, là tất cả tài sản của chúng ta đó, nếu như đồng ý lão ta, sau này chúng ta sẽ trở thành những kẻ ăn xin ở đầu đường xó chợ, con có biết hay không?"
"Chẳng lẽ tiền còn quan trọng hơn cả anh hai sao cha?" Hồng Thi Na hiện tại chỉ muốn mau chóng cứu Hồng Thừa Chí trở ra,những chuyện còn lại không muốn nghĩ đến.
Hồng Thiên Phương không còn đập đồ nữa, ngồi xuống, bất lực thở dài, nặng nề nói: "Con à, vừa sanh ra đã là thiên kim tiểu thư chưa từng nếm trải mùi vị khổ cực là thế nào, nếu như chỉ còn hai bàn tay trắng, vậy sau này chúng ta sẽ sống như thế nào, chẳng lẽ con muốn như những cô gái kia, phải đi làm lụm vất vả, mỗi tháng chờ đến ngày lãnh lương để trang trải cho cuộc sống qua ngày hay sao? Con có từng nghĩ qua, nếu như cái gì chúng ta cũng không còn, người khác sẽ đối xử với chúng ta như thế nào hở?"
"Con ——"
"Con đã không biết, vậy thì hãy nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa đi, hắn ta bây giờ như thế nào, thì khi chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng, cũng sẽ giống như hắn vậy, con có biết không?"
"Cha, con chỉ lo nghĩ cứu anh hai ra không nghĩ nhiều đến chuyện khác, thật xin lỗi." Cha nói đúng, nếu chỉ còn hai bàn tay trắng, đối với bọn họ mà nói, thà chết đi còn tốt hơn nhiều, cho nên không thể đồng ý với điều kiện Phong Gia Vinh đưa ra.
"Cho nên hiện tại chỉ còn 1 cách duy nhất chính là đoạt lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng, dùng nó để uy hiếp Phong Gia Vinh, buộc ông ta phải làm theo ý chúng ta."
"Đúng rồi, lấy cổ phần ra uy hiếp Phong Gia Vinh, cha, đã qua mấy ngày rồi, chưa có chuyện gì phát sinh, không bằng chúng ta cứ bắt đầu tiến hành đi, dùng Tạ Chánh Phong uy hiếp Tạ Thiên Ngưng, ép cô ta giao ra cổ phần?" Hồng Thi Na vừa nghĩ tới có thể đối phó Tạ Thiên Ngưng, lòng bừng bừng quyết tâm, muốn ngay lập tức đối đầu với Tạ Thiên Ngưng .
"Cũng đã đến lúc hành động rồi, ngày mai con gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, ép cô ta giao ra cổ phần, hơn nữa còn phải tốc chiến tốc thắng, không được lề mề, càng kéo dài thời gian càng bất lợi cho chúng ta, con có biết không?"
"Tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ không ổn đâu cha, dù sao còn có Phong Khải Trạch, hắn ta nhất định sẽ ngăn cản, e rằng sẽ lộ ra nhiều chỗ sơ hở. Cha, trước đó cha đã nói với con, giờ con sẽ nói lại với cha là không nên quá nóng vội."
"Đúng rồi, không thể vội, do quá nóng nảy nên mới hồ đồ, lập tức đem chuyện quan trọng quên hết. Thi Na, nếu như cha lại phạm sai lầm như vậy, con nhớ nhất định phải nhắc nhở cha, biết không?" Hồng Thiên Phương bình tâm lại, khôi phục sự nghiêm nghị bình tĩnh, không muốn vì nóng vội mà phá hư đại sự.
Với tình cảnh trước mắt hiện nay, ông tuyệt đối không thể vì tức giận mà quên đi chuyện trọng đại, bằng không sao có thể xử lý mọi chuyện?
"Chúng ta cùng nhắc nhở lẫn nhau , nếu con có gây ra sai lầm gì, cha cũng phải nhắc nhở cho con đó."
"Được, con đi nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu hành động, cha tiếp tục bàn bạc với Phong Gia Vinh, bắt ông ta đối đãi với anh hai con cho thật tốt."
"Dạ, con đi nghỉ đây." Hồng Thi Na liếc mắt nhìn phòng khách lộn xộn bừa bãi, không nói gì thêm, sợ lại chọc giận đến tâm trạng không tốt của ông.
Tình cảnh bây giờ càng ngày càng khó khăn, quá xa để đấu với Tạ Thiên Ngưng, nếu như lần này không thể lật ngược tình thế, chỉ có thể vĩnh viễn bị người vũ nhục, chà đạp hết lần này đến lần khác. Cho nên chỉ được phép thành công, không được thất bại, cho dù phải dùng thủ đoạn gì, hay là ngọc nát đá tan, cô cũng phải kéo Tạ Thiên Ngưng chết chung.
Hồng Thiên Phương nhìn con gái đi lên lâu, lúc này cơn giận cũng từ từ tiêu giảm, có thể tĩnh tâm để suy nghĩ, mặc dù không có đối sách gì, nhưng vì muốn mình mạnh lên, cho nên càng phải khiến cho mình lòng dạ mình trở nên độc ác hơn. Ông nhất định phải độc ác và nhẫn tâm hơn Phong Gia Vinh, chỉ như vậy ông mới có thể thắng, vào lúc cần thiết, cũng phải hy sinh một chút mới được.