Gần đây Hồng Thi Na vẫn hay thường lui tới bên ngoài vườn hoa Tạ Chánh Phong, qua chừng mấy ngày, càng lộ ra chút quỷ dị.
Tạ Chánh Phong đã để ý quan sát đến cô, bởi vì vợ con mình mất tích đã qua thời gian khá lâu, mà trước đó Phong Khải Trạch đã nói cho ông biết, có thể là do Hồng Thi Na gây ra, khiến ông không thể không đề cao cảnh giác.
Cô gái này rất xảo trá, ngày ngày xuất hiện tại nơi này, nhất định không có chuyện gì tốt, ông cần phải đề phòng hơn một chút.
Hồng Thi Na đã quan sát Tạ Chánh Phong mấy ngày qua, phát hiện ông ta cơ hồ đều vùi đầu ở trong vườn hoa, không có đâu khác, ban ngày thường có khách hay lui đến, tới tối liền trở nên an tĩnh rất nhiều. Vả lại nơi này vắng vẻ, cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không ai biết, cho nên muốn ra tay nhất định phải chờ đến tối.
Hồng Thiên Phương đã mua chuộc được mấy tên lẫn vào trong đám người, để cho bọn họ ban đêm lẽn vào bắt cóc Tạ Chánh Phong.
Hơn hai giờ sáng, Tạ Chánh Phong cảm thấy khó ngủ, đột nhiên nghe tiếng đánh nhau ở bên ngoài, vì vậy liền đứng lên xem một chút, ai ngờ mới mở cửa liền có mấy người hung hăng đè ông xuống đất, ông còn chưa kịp nói một câu lnào iền bị người bịt kín miệng, trói mang đi, nhét vào trong một chiếc xe tải, từ đầu đến cuối không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù ông không nhận ra bọn họ là ai, nhưng ông vẫn có thể đoán được những người này là do ai phái tới —— Hồng Thi Na, ngoại trừ cô gái này, ông thật sự không nghĩ ra ai lại đi bắt cóc ông.
Tạ Chánh Phong bị bịt kín mắt, giải đến một căn nhà cao tầng, nhốt vào trong căn phòng sắt ở trên lầu cuối, những thanh sắt không có dấu hiệu bị gỉ, có thể thấy căn phòng sắt này là được người ta mới xây lên.
Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thi Na đều ở trên lầu cuối, nhìn thấy Tạ Chánh Phong bị giam giữ, hai người đều đắc ý cười, tựa hồ đã thành công.
Bắt được Tạ Chánh Phong, sẽ không cần sợ Tạ Thiên Ngưng không ngoan ngoãn làm theo lệnh.
Sau khi Tạ Chánh Phong bị giải đến lầu cuối, nhìn thấy Hồng Thi Na,không hề lộ chút kinh ngạc, còn bình tĩnh đối mặt với tình cảnh hiện tại, khi băng dính miệng bị kéo xuống, lập tức chất vấn: "Hồng Thi Na, cô bắt tôi tới đây là muốn làm gì?"
Sớm biết ông đã đề phòng hơn rồi, đáng tiếc hiện tại hối hận đều đã vô dụng, chỉ có thể đối mặt thực tế.
"Bắt ông, đương nhiên là có chỗ hữu dụng ." Hồng Thi Na cười âm hiểm , cả người toát lên sát khí u ám, đáng sợ, lúc này nhìn cô y như một ma nữ.
"Bắt tôi thì có lợi gì cho các người chứ?"
"Có lợi lớn lắm chứ, có ông ở trong tay, tôi bắt Tạ Thiên Ngưng làm gì thì cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo."
"Cô muốn dùng tôi để uy hiếp Thiên Ngưng chuyện gì? Đúng rồi, có phải cô đã bắt cốc cả vợ và con của tôi hay không?" Tạ Chánh Phong đột nhiên nghĩ đến vợ và con gái của mình, lo lắng hỏi.
"Vợ và con gái của ông đều vô dụng với tôi, tôi bắt cốc họ để làm gì, ông cho rằng bắt cóc một người dễ dàng và không mạo hiểm sao?" Hồng Thi Na khinh thường trả lời, không muốn nói nhảm cùng Tạ Chánh Phong, ngược lại hỏi sang ba mình, "Cha, chúng ta bây giờ nên làm thế nào, có nên chụp vai tấm hình của Tạ Chánh Phong rồi gửi sang cho Tạ Thiên Ngưng, để cô ta lập tức giao ra cổ phần không?"
"Không cần nóng vội, quá hấp tấp sẽ xảy ra vấn đề, chúng ta bây giờ đã bước lên con đường này, vạn nhất không thành công, chính là chuốt lấy thất bại, trước cứ quan sát mấy ngày rồi hãy nói ra, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì hãy nói. Vì lý do an toàn, Thi Na, con lập tức mang mấy người đến khu vườn hoa của Tạ Chánh Phong, sửa sang lại cho gọn gàng, sau đó ở ngoài cửa treo một tấm bảng, nói chủ nhân đi ra ngoài du lịch, tránh để người khác sinh nghi." Hồng Thiên Phương làm việc rất cẩn thận, không muốn quá nóng vội mà làm hỏng chuyện.
Hiện tại chuyện gì cũng phải cẩn thận, nếu để xảy ra nửa điểm không may, vậy là coi như xong.
"Cha, hiện tại đã qua nửa tháng, chúng ta có thể đợi, nhưng anh hai thì không, nếu chúng ta không mau cứu anh ra khỏi e rằng anh hai sẽ không đợi được." Hồng Thi Na không muốn đợi thêm, vội vàng muốn cứu Hồng Thừa Chí.
"Không thể đợi cũng phải đợi, nếu như tất cả chúng ta đều xong đời, cho dù có cứu anh trai con ra, Phong Gia Vinh vẫn sẽ đối phó với chúng ta, như vậy thì có ích lợi gì?"
"Nhưng cha đã hứa trong vòng một tháng sẽ cứu anh hai ra mà, nếu cứ kéo dài mãi, e rằng chỉ trong vòng một tháng sẽ vẫn không cứu được anh hai ra."
"Thi Na, lúc đầu cha chọn con bởi vì con thông minh, có thể trợ giúp cho cha, nhưng sao lúc này con cũng như Thừa Chí đều ngu ngốc như vậy hồ đồ, chuyện này sao chúng ta có thể vội vàng chứ? Cha sao không muốn nhanh chóng cứu Thừa Chí ra chứ, nhưng con có từng nghĩ qua chưa, nếu chúng ta làm như vậy, không chỉ không thể cứu nó, còn bi Phong Gia Vinh quay ngược lại cắn cho chúng ta một cái. CD trong tay bạn cha đã bị Phong Gia Vinh cướp đi, bây giờ chúng ta không có nhược điểm nào để có thể khống chế Phong Gia Vinh, cho nên không được mạo hiểm."
"Cái gì, bị cướp đi rồi." Hồng Thi Na nghe được tin này, trên mặt đầy khiếp sợ, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ngay khi chuyện thật sự xảy ra vẫn khiến cô căng thẳng lo sợ.
Kinh ngạc và lo lắng của cô, chính là do đối thủ quá mạnh.
"Đã bị cướp vào tuần trước, hôm qua bạn của cha mới nói cho cha biết, bởi vì chuyện này, lão ta còn bị Phong Gia Vinh chỉnh cho một bữa, bây giờ vẫn còn nằm ở trong bệnh viện!"
"Cha, cha nên biết rõ, bởi vì con muốn mau chóng cứu anh hai ra, cho nên mới nóng vội làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn."
"Được rồi, đem nhốt Tạ Chánh Phong vào trong nhà sắt, phái người canh giữ ở dưới lầu, con mau chóng dẫn người đến khu vườn hoa, đừng để người khác khả nghi." Hồng Thiên Phương từ đầu đến cuối cũng không hỏi Tạ Chánh Phong câu nào, giao phó mọi chuyện xong liền rời đi.
Tạ Chánh Phong tức giận nhìn về phía Hồng Thiên Phương, thật muốn xông lên đánh người, chỉ tiếc giờ ông đang bị trói, không thê nhúc nhích được. Bọn họ bắt ông tới là vì muốn uy hiếp Thiên Ngưng, nhưng uy hiếp Thiên Ngưng làm gì?
"Hồng Thi Na, các người muốn uy hiếp Thiên Ngưng làm gì?"
"Uy hiếp cô ta giao cổ phần trong tay, tôi còn bắt cô ta phải trả giá đắc hơn nữa kìa, nhất là đứa con ở trong bụng của cô ta." Hồng Thi Na một tay nắm chặt cằm của Tạ Chánh Phong, khuôn mặt cười nham hiểm, trong mắt chất chứa thù hận.
Cô không chỉ muốn giành lấy cổ phần, còn muốn trả thù Tạ Thiên Ngưng.
"Cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi đó." Thì ra chỉ vì những thứ này.
"Con gái ông và tôi cũng không thua kém gì đâu, chẳng qua lá gan của cô ta không lớn bằng tôi, cho nên mới bị dọa sợ biến thành một con rùa rụt đầu. Mà thôi, dù sao Tạ Thiên Ngưng cũng không để ý đến Tạ Minh San, cho nên cô ta chẳng có giá trị nào để tôi lợi dụng, nhưng ông thì khác, Tạ Thiên Ngưng đối đãi ông như bậc trưởng bối, cho nên nhất định sẽ vì ông, ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói"
"Cô đừng si tâm vọng tưởng, cho dù Thiên Ngưng đồng ý, Phong Khải Trạch cũng sẽ không đồng ý." .
"Ông sai rồi, chỉ cần Thiên Ngưng đồng ý, Phong Khải Trạch cũng sẽ đồng ý."
"Chỉ sợ cô đang đâm đầu vào chỗ chết thôi."
"Nếu như tôi chết, cũng sẽ kéo ông theo làm đệm lưng, nếu tôi đã dám làm chuyện này, thì cũng đã tính đến chuyện xấu xảy ra rồi."
". . . . . ." Tạ Chánh Phong không phản bác nữa, chỉ biết tức giận nhìn cô gái đáng sợ đứng trước mặt mình, mặc dù rất sợ, nhưng ông lại không muốn Tạ Thiên Ngưng vì ông mà bị thương tổn, dù sao ông đã sớm là người chết rồi.
Nhưng về chuyện này, dù sao cũng không phải là do ông tự định đoạt.
"Mở trói cho ông ta, lục soát xem trên người ông ta có đồ đạc gì thì mang đi, sau đó nhốt vào trong phòng sắt. Khoảng thời gian này, không cho phép bất cứ kẻ nào lên lầu cuối." Hồng Thi Na cũng không muốn lãng phí thời gian với Tạ Chánh Phong , ra lệnh cho hai người đàn ông bên cạnh, rồi vội vàng đi làm những chuyện Hồng Thiên Phương giao phó.
Tạ Chánh Phong cứ như vậy bị giam vào trong phòng kín, bốn phía đều là vách tường bằng sắt, làm ông không thể trốn thoát cũng không thể kêu lên, chỉ biết ở bên trong lo lắng, ngoại trừ việc biết Hồng Thi Na bắt ông nhằm uy hiếp Thiên Ngưng, còn lại cái gì cũng không biết, cũng không biết nên làm như thế nào, cho nên chỉ có thể im lặng chờ đợi. Bất quá ngoại trừ đợi ra, ông cũng không làm được gì khác.
Hồng Thừa Chí đã bị nhốt nửa tháng, trên mặt đầy râu ria, tóc rối, cả người đầy mùi hôi thúi, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần qua mấy ngày là có thể được ra ngoài, không ngờ lại bị nhốt lâu như vậy mà vẫn không có chút tin tức nào, đành phải kêu gào đòi gặp Phong Gia Vinh.
"Tôi muốn gặp Phong Gia Vinh, mau đi gọi ông ta đến đây, tôi muốn gặp Phong Gia Vinh."
Hắn bây giờ không thể chịu nổi loại đãi ngộ này, mỗi ngày đều bị giam trong lồng sắt, u ám bẩn thiểu cái gì cũng có, so với địa ngục thì nơi này còn khổ hơn.
"La cái gì mà la, Mày cho rằng muốn gặp ông Phong là có thể gặp được sao?" Người canh giữ tức giận quay lại đánh hắn, không hề quản hắn lúc trước là đại thiếu gia gì đó, mà xem hắn như một tù nhân.
"Nhanh gọi Phong Gia Vinh tới gặp tôi, nhanh lên đi."
"Hừ, ta sẽ bịt kín miệng mày lại, xem mày còn la hét được nữa không. Nơi này hoang sơ vắng vẻ, cho dù mày có la đến rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu."
"Các người có nghe thấy không, mau nhanh lên gọi Phong Gia Vinh đến, tôi muốn gặp Phong Gia Vinh."
"Cậu vội vàng muốn gặp tôi để làm gì?" Phong Gia Vinh đột nhiên xuất hiện, khiến mọi người đều kinh hãi, nhưng không ai dám hỏi nhiều chỉ biết lui sang một bên đứng.
Hồng Thừa Chí vừa thấy Phong Gia Vinh, lập tức rống to ra lệnh ông, "Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, có nghe thấy không, thả tôi ra ngoài."
Cứ chờ mãi ở chỗ này, hắn sẽ điên mất, nhất định sẽ điên mất.
"Thả cậu ra ngoài rất đơn giản, chỉ cần cha cậu làm theo yêu cầu của tôi là được."
"Vậy ông mau gọi điện thoại cho cha tôi, để ông ta mau chóng làm theo yêu cầu của ông đi."
"Tôi đã gọi, chỉ tiếc cha cậu không đồng ý, tôi chẳng còn cách nào, cho nên đành phải giam giữ cậu như cũ."
"Lời này của ông là có ý gì?"
Phong Gia Vinh cố ý giả bộ như là bất đắc dĩ, khích bác nói: "Tôi đã gọi cha câu, kêu ông ta giao toàn bộ CD cùng tập đoàn Hồng Thị lại cho tôi, đáng tiếc ông ta không đồng ý, cho nên cậu đành phải tiếp tục ở đây chờ đợi, cho đến khi cha cậu đồng ý mới thôi."
Chỉ cần khơi dậy hận thù của Hồng Thừa Chí đối với Hồng Thiên Phương, mục đích của ông xem như đã thành công.
"Không thể nào, cha nói dù bằng bất cứ giá nào cũng sẽ cứu tôi ra, không thể nào." Hồng Thừa Chí không tin những lời nói này, còn ôm ảo tưởng. Từ nhỏ cha luôn yêu thương hắn, không thể nào không cứu hắn .
"Vậy tôi sẽ cho cậu xem bộ mặt thật của Hồng Thiên Phương như thế nào, bất quá trước khi gọi điện để phòng ngừa cậu mở miệng nói chuyện, tôi phải bịt kín miệng của cậu lại." Phong Gia Vinh ra hiệu cho đám người bên cạnh, để cho bọn họ làm việc.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh sau khi nghe chỉ thị, mở cửa ra, đi vào trong bịt miệng Hồng Thừa Chí lại, còn giữ chặt hắn lại không để cho hắn phản kháng.
Hồng Thừa Chí cũng không phản kháng, chỉ muốn im lặng nghe xem cha có thật là không chịu từ bỏ tất cả mọi thứ để cứu hắn ra không.