Sau khi tan sở, Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên rủ nhau cùng đi ăn cơm, bước vào quán ăn liền ngồi xuống đối diện với nhau.
Đinh Tiểu Nhiên biết được mọi chuyện, vô cùng tức giận, không chịu nổi đập bàn mắng to: "Cứ tưởng cái tên Ôn Thiếu Hoa khốn kiếp kia là người đáng tin, thật không ngờ, hắn cho rằng chính mình tốt đẹp lắm sao?"
Do tiếng chửi khá to, mọi người chung quanh lập tức quay đầu lại, điều này làm cho Tạ Thiên Ngưng cảm thấy rất lúng túng, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Nhiên đừng có chửi lớn tiếng như vậy, mất mặt quá đi."
"Do mình quá bức xúc! Cậu đối xử với Ôn Thiếu Hoa tốt như vậy, mười năm nay bất cứ chuyện gì cũng đều lo nghĩ cho hắn, thế mà hắn lại dám làm thế với cậu, đúng là đồ không có lương tâm. Mình còn định chuẩn bị làm phù dâu cho cậu nữa, nhưng e rằng cậu phải làm phù dâu cho mình trước rồi."
"Thôi đi, mình đã quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì tình yêu không thể cưỡng ép, hai người không yêu nhau mà ép buộc đến với nhau, cả đời cũng sẽ không được hạnh phúc. Cậu ăn trước đi, mình đi rửa tay một chút."
"Có cần mình đi cùng cậu không? Vết thương trên đầu gối của cậu vẫn còn chưa lành, đi đứng cũng không tiện lắm?"
"Không có gì đâu, đi chậm một chút là được." Tạ Thiên Ngưng xua tay cự tuyệt, đứng lên rồi bước đi chầm chậm đến phòng rửa tay.
Bởi vì trên đầu gối có vết thương, nên đi hơi bất tiện, cho nên lúc đi hơi bị cà nhắc, vì tránh bị té ngã làm cho cô chỉ dám đi chậm một chút, không dám bước đi quá nhanh.
Đến trước cửa phòng toilet, nước trên sàn nhà vẫn còn chưa khô, đường hơi trợt, khi đi đến cửa liền không cẩn thận bị trượt chân ngã.
"A ——"
Cả người nặng nề ngã trên mặt đất, bàn tay đụng mạnh vào đầu gối, vô cùng đau đớn khiến cô xém bật khóc, cái mông bị đụng mạnh đau hơn khiến cô ngồi bệch xuống đất, không thể đứng thẳng lên được.
"Đúng là xui xẻo."
Gần đây cô luôn gặp vận xui, toàn đụng thứ gì đâu không.
Cùng lúc đó, Phong Khải Trạch từ phòng toilet nam đi ra, đúng lúc thấy Tạ Thiên Ngưng trượt chân té xuống, vẻ mặt anh chẳng lộ ra chút biểu cảm nào, sau đó lạnh lùng bước ngang qua cô.
Tạ Thiên Ngưng cũng nhìn về phía anh, nghĩ rằng anh sẽ tốt bụng tới đỡ cô lên, nhưng nhớ lại chuyện hôm qua xảy ra, liền dẹp tan cái suy nghĩ đó, tiếp tục ngồi dưới đất, xoa xoa đầu gối để giảm đau, sau đó nghĩ rằng sẽ có người đi đường nào đó tốt bụng tới đỡ cô lên, hoặc tự bản thân cô đứng lên.
Phong Khải Trạch đi về phía trước vài bước, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở đằng sau, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, vì thế liền xoay người lại, giễu cợt hỏi: "Sao hôm nay cô không nhờ tôi giúp cô vậy?"
"Sự lo lắng trong lòng anh chứa quá nhiều đồ dơ bẩn, tôi không hề thấy lạ lẫm gì về nó." Cô cũng giễu cợt trả lời một câu, vẫn ngồi ở trên đất như cũ.
Không phải cô muốn ngồi mãi dưới đất, mà là đầu gối quá đau nên tạm thời không thể đứng dậy nổi.
"Vậy cô cứ tiếp tục ngồi ở đó đi." Anh vẫn lạnh lùng vô cảm như trước, nói xong liền xoay người rời đi.
Gần đây anh luôn gặp cô gái này, hi vọng sẽ không có lần sau.
"Đồ đàn ông thối, anh là đồ khốn kiếp." Tạ Thiên Ngưng thật sự rất giận, vì vậy liền tháo giày dưới chân ra ném về phía trước, không ngờ ném trúng vào lưng của anh.
Phong Khải Trạch bị ném trúng vào sau lưng, phát cáu lên liền dừng bước, rồi xoay người lại cảnh cáo: "Cô kia, khôn hồn chớ chọc giận tôi, bằng không cuộc sống sau này của cô sẽ đầy ắt bóng tối đó."
Chuyện lúc trước anh không muốn so đo với cô, không nghĩ tới cô lại dám trêu chọc anh.
Từ trước đến giờ anh không dễ dàng bỏ qua cho người nào dám chọc anh, mà mỗi lần gặp mặt thì cô gái này đều chọc tức anh, nhưng mọi chuyện xảy ra đều là ngoài ý muốn cho nên anh mới không có so đo với cô.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng bỏ qua hết.