Hai cha con Ôn gia tranh cãi om sòm vì chuyện hủy hôn ước, Lâm Thục Phân đang ở trên lầu nghe thấy tiếng tranh cãi, liền đi xuống xem xảy ra chuyện gì.
“Thiếu Hoa, chuyện gì mà hai cha con cãi nhau ầm ĩ thế hả?”
“Giờ thằng quỷ này lại nói nó không thích Thiên Ngưng, hai đứa nó đều đòi hủy hôn ước, làm tôi tức chết. ”
“Là Thiên Ngưng chủ động đòi hủy hôn ước”. Ôn Thiếu Hoa cố ý nói thẳng vào trọng tâm.
Chỉ cần nói Tạ Thiên Ngưng đòi chủ động hủy bỏ hôn ước, thì sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
“Chính mày yêu cầu con bé chủ động hủy bỏ hôn ước. Tao cho mày biết, mặc kệ là ai chủ động trước, nếu như mày không cưới Thiên Ngưng thì đừng hòng nghĩ đến chuyện thừa kế tài sản của tao”.
"Ba ——"
Ôn Thiếu Hoa cực kì tức giận, trong lòng lại càng căm ghét càng không muốn cưới Tạ Thiên Ngưng.
Anh không thích cuộc đời mình bị người khác ắp đặt.
Chẳng những Lâm Thục Phân không tức giận, ngược lại còn ôn hòa hỏi Ôn Thiếu Hoa: “Chuyện gì xảy ra vậy, Thiếu Hoa?”
“Mẹ, con không thích Thiên Ngưng, cực kì không thích, nếu bắt con phải sống chung với cô ấy cả đời, con sẽ điên mất. Hôn lễ của con vẫn được tiến hành, nhưng cô dâu không phải Thiên Ngưng mà là Minh San. Con hi vọng ba mẹ có thể hiểu cho con, nếu phải sống với người mà mình không yêu thì sẽ rất đau khổ”. Ôn Thiếu Hoa không muốn nói nhiều, cương quyết nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Cho dù không được thừa kế tài sản, anh cũng không chấp nhận đám cưới với một cô gái mà anh không yêu.
Mỗi lần nghe ba mẹ nói anh nhất định phải cưới Thiên Ngưng, anh cảm thấy rất khó chịu.
Ôn Minh càng giận dữ hơn, vì không còn ai để ông trút giận, liền quay sang mắng Lâm Thục Phân: “Bà nhìn đi, xem thằng con trai ngoan mà bà dạy dỗ kìa, thường ngày bà cưng chiều nó thành hư rồi”.
“Tôi lại thấy Thiếu Hoa làm vậy không có gì là sai hết. Mấy năm trước tôi đã biết nó không thích Thiên Ngưng. Mà mấy năm gần đây, nó cứ phải ép buộc bản thân qua lại với một đứa con gái mà nó không thích, ông có biết nó rất khổ tâm hay không?” Lâm Thục Phân chỉ biết đứng trên lập trường của Ôn Thiếu Hoa mà suy nghĩ, cho nên bà không chút tức giận nào vì chuyện hủy bỏ hôn ước.
"Thế nào Lâm Thục Phân? Vì người đã mất, nên bà đã quên đi chuyện mười năm về trước rồi hay sao?"
“Tôi không quên, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, không nhất thiết phải dùng hôn nhân để trả ơn. Nếu chúng ta cứ bắt buộc Thiếu Hoa cưới Thiên Ngưng, ông có nghĩ đến hậu quả sau này hay không? Thiên Ngưng sẽ sống không hạnh phúc chỉ vì Thiếu Hoa chẳng hề yêu thương con bé, hai người không yêu lại cứ bắt sống bên nhau, ông thấy chuyện này sẽ tốt lắm sao? Nếu như ông muốn tốt cho Thiên Ngưng thì đừng ép Thiếu Hoa nữa”.
Nghe những lời Lâm Thục Phân nói, Ôn Minh có chút do dự.
Bà nói có lý, hai người không yêu mà bắt sống cùng nhau sẽ không có kết quả tốt.
Có phải do ông quá cố chấp rồi không?
“Bọn trẻ bây giờ có suy nghĩ riêng, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều như vậy chỉ càng tạo nên nhiều bi kịch hơn. Nếu ông nghĩ không ra, thì ông nên xem nhiều phim truyền hình tình cảm gia đình đi, sẽ có nhiều điều đáng để ông suy ngẫm”. Lâm Thục Phân lạnh nhạt lắc đầu, sau đó ngồi xuống, cầm máy điều khiển ti vi lên tìm kênh phim truyền hình trên TV cho Ôn Minh xem.
Bà tin chắc, hai người không yêu mà kết hôn thì sẽ không có kết quả tốt.
Ôn Minh không phản đối, liền ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
Ngày trước vì muốn trả ơn, ông đã hứa sẽ để Thiếu Hoa cưới Thiên Ngưng, nhưng đã mười năm rồi, vậy lời hứa đó của ông là đúng hay sai?
Chuyện này cần phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.