Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 179: Chương 179: Đúng là đồ ngốc




Phong Khải Trạch đi đến ban công, đứng ở sau lưng Tạ Thiên Ngưng, hai tay ôm lấy eo nhỏ của cô, ôm chặt cô vào lòng ngực, nhu tình nói: “Thiên Ngưng, chúng ta kết hôn đi, có được không?”

“Không được.” Cô không có giãy giụa, để mặc anh ôm, nhưng không chút do dự liền cự tuyệt anh.

Bởi vì cự tuyệt, khiến anh có hơi hốt hoảng, còn có chút sốt ruột, hai tay khoát lên trên bờ vai cô, xoay người cô lại để cô nhìn đối mặt với anh, rất tự trách chính mình, “Em đừng giận anh, giận anh vì không tuân thủ lời hứa, giận anh trong lúc em đang say mà đã ăn em rồi?”

“Anh đừng nghĩ quá nhiều, em không có vì chuyện này mà giận anh.” Mặt cô ửng đỏ liền cúi xuống, ngượng ngùng cười.

“Không phải thế, vì sao em không đồng ý kết hôn với anh chứ? Lúc trước chúng ta không phải nói rồi sao, chỉ cần giải quyết hôn lễ với Hồng Thi Na xong sẽ lập tức kết hôn. Giờ chuyện kết hôn với Hồng Thi Na đã giải quyết xong, tiếp theo phải là chuyện chúng ta phải kết hôn mới đúng.”

“Em không muốn kết hôn quá vội vàng, hôm qua anh cùng ba anh đã làm loạn một trận, nhất định sóng gió sẽ chưa dặp tắt, cũng không biết ai sau này sẽ có chuyện gì xảy ra. Em không muốn bị người khác phá hư hôn lễ của chúng ta, cho nên hãy chờ mọi chuyện giải quyết xong, sau đó chúng ta hãy đi kết hôn.”

“Làm anh sợ muốn chết.” Nghe lời giải thích đó, cuối cùng anh mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng cô tức giận nên không chịu đồng ý gả cho anh!

“Sao anh lại dễ bị em dọa sợ đến thế?” Cô cười với anh, còn học cách nắm mũi.

“Ngoại trừ em, không ai có thể đe dọa anh. Em chính là cô bé ngốc nghếch, trong đầu chỉ toàn nghĩ những chuyện linh tinh. Những điều em nghĩ cũng không phải vô lý, nếu lúc này cử hành hôn lễ, nhất định Phong Gia Vinh sẽ dùng mọi cách phá hỏng nó.”

Trong lòng anh chỉ nghĩ muốn kết hôn với cô, nếu xảy ra sơ suất, Phong Gia Vinh sẽ không chịu buông tha cho anh, cũng sẽ không chấp nhận Thiên Ngưng, cho nên nhất định sẽ dùng hết trăm phương ngàn kế ngăn cản bọn họ kết hôn.

Cũng thế, dù sao kết hôn hay không kết hôn cũng không khác nhau lắm, hãy trì hoãn lại một chút đi.

“Khỉ con, anh với ba anh cứ đối địch như vậy, ông ấy có vì quá nóng giận mà cho người phong tỏ chúng ta không? Bị người Phong Thị đế quốc nhắm trúng, cả đời này không có ngày an lành, thậm chí không ngẩng đầu lên làm người được, em không muốn anh bị biến thành như vậy.”

“Em không nên tin lời tên khốn Đường Phi, tất cả lời của hắn đều là lời nói nhảm. Thiên Ngưng, sau này nếu ai nói với em phải rời khỏi anh, em nhớ không được tin, hiện tại Phong Gia Vinh không có khả năng phong tỏ mọi hành động của anh, mà anh cũng chẳng cần dựa vào lão ta mới có tiền đồ, trong tay anh đã có 55% cổ phần của Phong Thị đế quốc, anh không khống chế hành động của lão thì thôi, lão ta còn mơ tưởng đi khống chế anh à?” Phong Khải Trạch giận dữ nói rõ mọi chuyện, lo lắng cô sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Ngày hôm qua do cô quá say, nên anh mới không nói rõ mọi chuyện cho cô rõ. Giờ cô đã tỉnh, cần phải nói ra cho rõ ràng.

Anh chẳng những phải nói rõ, còn phải để tên khốn Đường Phi kia phải trả giá thật nhiều.

Tên Đường Phi đáng chết này, anh còn xem hắn là anh em của mình, không ngờ hắn lại dám làm ra những chuyện thế này, quả là đáng chết.

“Thực, thực sự là vậy chăng?” Trong lòng Tạ Thiên Ngưng tràn đầy kích động, vì không cần phải rời khỏi anh nên cảm thấy rất phấn khởi. Cô nghe xong những lời Đường Phi nói, thương tâm muốn chết, giờ lại nghe được đáp án này, nên tâm tình cũng đã được thả lỏng.

“Lời của anh có lúc nào là giả đâu? Cô ngốc này, kêu em tin anh, nhưng em cứ không tin, lại đi tin cái tên Đường Phi kia, em hiểu tên Đường Phi này được bao nhiêu, mà lại đi tin vào lời của hắn ta chứ?

“Em___” Cô không còn lời nào để nói, thật không nên tin vào lời Đường Phi.

“Nhớ kỹ, đừng tin vào lời người khác nói, cho dù hắn có nói sự thật, cũng không được tin, bởi vì trong sự thật đó, không có ai có thể hiểu rõ được mọi chuyện.”

“Khỉ con, em đã biết, sau này sẽ không bao giờ tin lời nói xằng bậy của ai nữa, em chỉ tin vào anh.” Cô cười rực rỡ, rồi tự nói với lòng mình, sau này ngoại trừ anh ra, ai cũng không tin.

Anh dùng tay vuốt nhẹ lên tóc cô, cười ôn nhu, sủng nịch nói: “Em, đúng là rất ngốc.”

“Làm người quá thông minh, thì phiễn não cũng nhiều.”

“Thật đúng là phiền phức. Ngày hôm qua anh đã làm Phong Gia Vinh và người Hồng Gia mất hết mặt mũi, nhất định bây giờ cần phải tìm cách để trả thù, nhất là Hồng Thi Na, thật không biết bước kế tiếp cô ta sẽ làm chuyện gì. Nhưng bất kể cô ta làm cái gì, chỉ cần hai chúng ta không gặp cô ta, cô ta cũng sẽ không có cách làm gì với chúng ta. Nhớ kỹ, không được chạm mặt với Hồng Thi Na, bất kể cô ta lấy cớ gì, đều không được đồng ý. Phong Gia Vinh sẽ phái người đến giám sát chúng ta 24 giờ, cho nên sau này đừng đến căn cứ bí mật, anh cũng không đến, tránh cho chuyện Hắc Phong Liên Minh bị bại lộ.”

“Nghe qua thì thấy rất nghiêm trọng. Nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, em không cần phải sợ gì.” Bất luận Phong Gia Vin h, Hồng Thi Na có làm gì, chỉ cần cô không để ý đến những người này, thì không có việc gì rồi.

“Đúng vậy, hãy cứ ở bên cạnh anh cho tốt, anh nghĩ trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ rất vội đây.” Anh cười xấu xa, mang theo tà khí.

Nhìn thấy anh cười xấu xa, bỗng nhiên cám thấy có chút lo lắng, hỏi: “Chúng ta phải vội gì?”

“Vội cần tìm người giúp thân thể sắp bị phá hư của anh nè! Mà hôm qua anh đã gặp mặt Tạ Minh San ở ngoài lễ đường, nếu anh đoán không sai, cô ta muốn đến đó để câu dẫn những tên giàu có, chỉ tiếc cô ta không có thiệp mời, cho nên không thể vào. Ngày hôm qua cô ta và anh đã gặp nhau, cô ta còn nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, với bản tính tham lam ích kỷ, cô ta sẽ có hành động, cho nên chúng ta cần phải chuẩn bị trước đối với thứ đồ bỏ đi đó.”

Anh có thể tưởng tượng ra được hành vi ngu xuẩn của đám người ngu xuẩn Hồng Thi Na và Tạ Minh San, quả là buồn cười.

Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đến Tạ Minh San, lập tức nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa và người Ôn Gia, trong đáy lòng không khỏi có hơi đau khổ, nặng nề thở dài, “Cũng không biết hiện giờ người trong nhà Ôn bá bá như thế nào? Từ sau lần trước ở ngân hàng Thiên Tường còn họ trở mặt, em sẽ không có quan hệ đến họ. Tạ Minh San và Ôn Thiếu Hoa đã ly hôn, nên hiện tại cô ta nhất định là đang sống với thím Ninh, không có chú, chẳng biết cuộc sống của họ như thế nào rồi?”

Phong Khải Trạch không vui nhướng mày, hai tay béo mặt của cô khiển trách, “Không cho em nghĩ đến người của Ôn Gia, cũng không cho em nghĩ đến Tạ Minh San, chỉ được nghỉ đến anh thôi.”

“Được rồi được rồi, em không nghĩ, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, vốn không có để ý đến chuyện bọn họ.”

Cô không phải người lương thiện có thể dễ dàng tha thứ, không thể khoan dung người. Những người đã từng tổn thương cô quá nhiều, cô không thể dùng tình cảm y như xưa để đối đãi với họ.”

“Cũng không còn nhiều thì giờ nữa. Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây, em cũng đói bụng rồi, để anh đưa em đi ăn. Mà sao hôm qua em uống nhiều rượu vậy, bụng có ổn không?”

“Có lẽ nên đi tìm chỗ nào gần nhất đi, bao tử của em cũng không tốt lắm, bây giờ chưa thấy đau, nhưng thấy hơi đói rồi.”

“Sao anh có thể nhẫn tâm để người phụ nữ của anh đói bụng chứ, đi, mau đi ăn gì đi nào.”

“Ừ.”

Hai người ôm nhau ngọt ngào đến cực điểm, cùng nhau rời khỏi.

Sau khi Phong Khải Trạch dẫn Tạ Thiên Ngưng rời khỏi căn cứ bí mật, vào thang máy trực tiếp đi xuống lầu một, vừa ra cửa thang máy lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt dáo dát nhìn chung quanh, phát hiện không có người theo dõi, chạy nhanh lên xe rời khỏi nơi này.

Nhưng khi xe chạy đến đường lớn, liền có người bám đuôi, tuy rằng đối phương che đậy rất kí, nhưng ánh mắt anh vẫn phát hiện ra bọn họ.

Bọn họ đã muốn theo dõi, thì cứ để cho bọn họ theo dõi, dù sao người mệt cũng không phải hai người.

“Thiên Ngưng, có người đang bám theo, cẩn thận một chút,”

“A___” Tạ Thiên Ngưng chưa có nhận thấy có người theo dõi, vì thế quay đầu nhìn quanh, phát hiện có chiếc xe luôn luôn bám theo họ, tuy rằng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng vẫn bị phát hiện.

“Khỉ con, làm sao bây giờ, chúng ta bị người ta theo dõi rồi.”

“Chỉ cần chúng ta không đi đến căn cứ bí mật, cứ để mặc bọn họ, không gì phải lo ngại. Hiện giờ anh đã ngả bài với Phong Gia Vinh, sự xuất hiện của bọn họ cũng chẳng có gì lạ, cho nên chuyện giữa chúng ta cứ để cho lão biết đi.”

Nghe anh nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, không nhìn chiếc xe theo dõi, cười hì hì, “Cảm giác này quả thực rất kích thích, giống như là trong phim truyền hình, có chút mạo hiểm.”

Đã qua 28 năm, cuộc sống của cô cũng không có gì kì lạ, tưởng rằng sẽ sống cả đời yên bình như vậy, nhưng từ khi anh xuất hiện, đưa cô đi trên con đường thực không tầm thường.

“Rất khó nghĩ rằng em không hề thấy sợ hãi đó, anh tưởng em sẽ sợ chứ?”

“Không phải vừa rồi anh đã nói với em, chỉ cần có anh bên cạnh, em không cần phải sợ gì cả.”

“Thưởng một cái nào.” Anh đưa mặt đến gần, yêu cầu được thưởng.

Cô không chút do dự hôn lên trên mặt anh một cái, không còn hay ngại ngùng như trước, trực tiếp thưởng ngay cho anh.

“Không tệ, không tệ”.

Được thưởng, anh càng thêm hưng phấn, lái xe nhanh hơn, đi đến nhà hàng Tây trước, sau khi dừng xe liền bước xuống.

Tạ Thiên Ngưng tháo dây an toàn ra, cùng đi theo xuống, nhìn thấy nhà hàng trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm, “Khỉ con, anh nói chúng ta vào đây ăn cơm có bị người đuổi ra hay không?”

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không. Lão già Phong kia đã thu hồi chuyện cấm chế anh rồi, về sau không ai dám đuổi chúng ta đâu. Bất quá còn một vấn đề.” Phong Khải Trạch tháo cặp kính xuống, trong mắt lộ ra vẻ sầu bi.

“Vấn đề gì?”

“HIện tại có rất nhiều người biết anh là Phong Khải Trạch, cho nên kế tiếp chỉ sợ sẽ có nhiều kẻ a dua nịnh hót đến làm phiền chúng ta.”

“Nếu không muốn bị lừa thì đừng có đi ra ngoài, có đúng không?” Cô đùa, nói.

“Vậy em cứ kêu anh đi chỉnh dung cho rồi.” Anh cũng trêu lại cô, vừa nói vừa ôm cô đi vào trong nhà hàng.”

“Em thích khuôn mặt bây giờ của anh, anh đừng đi chỉnh bậy, tránh bị chỉnh thành hỏng giống ai cả.”

“Anh chỉnh để mình càng đẹp trai, em thích không?”

“Em không cần, em thích cái mặt này, không cho chỉnh.”

“… …”

Hai người cùng nhau nói cười bước vào đại sảnh, nhưng vừa vào cửa, lập tức bị mọi người chú ý, không khí trong phòng ăn đông cứng lại, giống như biến thành tản băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.