Cự Phong đột nhiên xuất hiện, khiến Tạ Thiên Ngưng rất mắc cỡ, trực tiếp chui vào trong chăn,
đem những thứ ám muội trên người của mình che kín, tránh không để bị
nhìn thấy, cảm giác mất mặt đến chết.
Không đóng cửa, lại không chịu kéo rèm cửa sổ, chẳng phải chuyện ngày hôm qua của bọn họ đã bị nhìn thấy rồi sao?
Mặt mũi đâu ra để đi gặp người khác đây.
Phong Khải Trạch không hề thẹn thùng xấu hổ giống như Tạ Thiên Ngưng, vẫn cứ
áp ở trên người cô, quay đầu trừng mắt nhìn người ở cửa, lãnh khốc mắng, “Cậu không nói chuyện sẽ không có ai nói cậu bị câm đâu, thật sự là tên chướng mắt.”
“Được được được, Phong đại thiếu gia, là em sai,
các người cứ tiếp tục đi, em sẽ không xuất hiện phá hư chuyện hai người
đâu.” Cự Phong thật sự đã rời đi, không quấy rầy lấy bọn họ.
Nhưng điều vô dụng, chuyện đã bị cắt ngang nên không thể tái diễn.
Tạ Thiên Ngưng biết Cự Phong đã không còn đứng ở ngoài cửa, liền ở trong
chăn đẩy người áp trên người cô ra, ra lệnh: “Mau đi ra ngoài đi, em
muốn mặc quần áo.”
“Toàn thân em đều bị anh nhìn hết rồi, còn có
chỗ nào để che chứ, muốn mặc quần áo thì cứ đi ra mặc đi.” Phong Khải
Trạch nằm nghiêng người một bên, cười xấu xa nhìn người đang trốn ở
trong chăn không chịu đi ra, càng nghĩ càng hưng phấn.
Thì ra cảm giác thỏa mãn lại kỳ diệu như vậy, thật rất thoải mái.
“Đừng dài dòng, đi ra ngoài cho em, mau đi ra ngoài đi.”
“Được, anh đi ra ngoài. Hôm qua em uống rượu say mèm, chắc giờ không được
thoải mái lắm, trong phòng có nhà tắm, em vặn nước ấm để tắm đi.”
Anh không muốn tranh cãi với cô, cả người trần truồng bước xuống giường, từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc áo ngủ, mặc vào sau đó đi ra khỏi cửa
phòng, vẫn không quên tiện tay đóng cửa lại. Hơn nữa trước khi đóng cửa
còn nhìn qua người ở trên giường, đành mở miệng cười, thế mới rời đi.
Tạ Thiên Ngưng nghe thấy tiếng đóng cửa, chậm rãi xốc chăn lên, lộ đầu ra, nhìn thấy trong phòng không có ai khác, dằn xuống tâm tư xấu hổ, sau đó gắng gượng đứng dậy, cầm lấy quần áo ở trên đất, vào trong phòng tắm
tắm rửa.
Sau khi đầu óc bị nước ấm thấm vào, liền thanh tỉnh lại
chút ít, mơ màn nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm qua, nhất là đoạn
tình cảm mãnh liệt, còn có cảnh cô chủ động, nhìn thấy dấu vết lớn nhỏ ở trên người mình, khiến cô xấu hổ đến nóng lên cả mặt.
Quả nhiên
đều là do say rượu làm hại, may mắn không có say rượu bên ngoài, bằng
không cùng người đàn ông khác phát sinh ra chuyện này, đúng là xấu hổ
chết được.
Bất quá nhớ lại chuyện phát sinh vừa qua, tổng kết ra, vận khí của cô đúng là tốt, lần trước bị Ôn Thiếu Hoa ruồng bỏ nên mới
mua rượu uống rồi gặp khỉ con, cho nên không chiếm được tiện nghi, mà là cô chiếm lấy tiện nghi của anh. Lúc này do ngà ngà say lại gặp phải khỉ con, tuy rằng là vậy, người đàn ông này đều do mình nghĩ, ông trời quả
là đối xử tốt với cô.
Tạ Thiên Ngưng cố gắng điều chỉnh tâm tư,
hít sâu một hơi, tẩy rửa toàn thân sau đó mới mặc quần áo vào, rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng khi vừa đi ra ngoài, tấm chăn trên chiếc
giường trắng bị kéo ra lộ ra vết đỏ tương làm cô nhìn thấy thật sự chói
mắt, nghĩ nghĩ, liền đem chăn giường đi giặt.
Phong Khải Trạch
đến tắm trong phòng tắm của Cự Phong, sau khi tắm rửa xong liền đi ra
ngoài, dừng lại cửa phòng mình một lúc, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt,
mỉm cười, không có đi vào quấy rầy người ở bên trong, mà đi đến ngồi ở
trong đại sảnh.
Cự Phong rót cho anh một ly rượu đỏ, chuyển lại, cười hỏi: “Ông anh này, ngày hôm qua làm mấy lần vậy?”
“Liên quan gì đến cậu.” Phong Khải Trạch cầm lấy ly rượu đỏ, uống một hớp
nhỏ, sau đó lạnh nhạt trả lời hắn ta một câu, lại không muốn cùng hắn ta đàm phán tiếp về đề tài này.
“Đúng là không quan hệ đến em,
nhưng em cũng vì lo cho anh, nên mới hỏi thôi! Biết anh lâu như thế, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy anh chạm qua cô gái nào, người ưu tú như anh
mà đến ngày hôm qua vẫn là xử năm, quả thực là trân phẩm thế gian, nên
em rất muốn biết, lần đầu tiên của anh lên đỉnh đến mấy lần?”
Hắn thật khó có thể tưởng tượng, một người đàn ông đã qua 30 tuổi, cư nhiên chưa từng chạm qua phụ nữ. Thật muốn biết lần đầu tiên hôm qua của anh
ta, trong suốt quá trì diễn ra như thế nào?
“Cậu còn nhiều chuyện hơn cả bà tám đó.” Phong Khải Trạch trừng trừng mắt nhìn hắn, cả khuôn
mặt có vẻ rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại hồi tưởng chuyện ngày hôm qua đã làm bao nhiêu lần.
Nhớ không rõ lắm, tóm lại làm rất nhiều lần.
Cự Phong không muốn chấm dứt , tiếp tục cười quỷ dị nói, “Này, ngày hôm qua anh làm có mang mũ không?”
“Không có.”
“A, anh dám không mang mũ, lỡ cô ấy có thai thì làm sao bây giờ?”
“Mang thai thì mang thai, mang thai thì tôi được lên chức làm ba, đây là
chuyện đương nhiên, có gì lớn lao đâu. Cậu nghĩ tôi là cậu sao, người
phụ nữ nào cũng lên giường được, làm rồi lại còn sợ đối phương mang
thai.”
“Cũng đúng, dù sao anh cũng đã quyết định kết thúc mình sẽ dính chặt vào Tạ Thiên Ngưng, nên không cần phải mang mũ.”
Một người đàn ông sau khi đã nhận định ra một người phụ nữ, cho nên sẽ không kiêng kị khi làm chuyện này.
“Vào vấn đề chính. Chuyện ngày hôm qua làm rất tốt, tuy thành công cho Phong Gia Vinh một kích, nhưng sau này ông ta nhất định sẽ tìm cách đối với
Hắc Phong Liên Minh. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bị giám sát 24
giờ, vì tránh chuyện bại lộ, cho nên từ giờ trở đi, chúng ta không nên
gặp nhau, có việc thì liên hệ bằng điện thoại, hoặc gửi tư liệu vào
trong hòm thư của tôi. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không đến căn
cứ bí mật, tránh tiết lộ ra nơi này.” Phong Khải Trạch nói sang chuyện
khác, không muốn đề cập đến chuyện riêng của bản thân mình.
Cự
Phong cũng không truy vấn nhiều, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính,
“Phong Gia Vinh đã biết đến Hắc Phong Liên Minh có dính dáng đến người
tên Cự Phong, ông già đó lại đang đi điều tra về tôi, xem ra thân phận
Cự Phong phải biến mất trong một khoảng thời gian ngắn, bằng không lão
nhất định sẽ tra ra được thôi.”
“Cậu xem rồi làm đi, chỉ cần đừng làm hư cái bánh ngọt là được. Chúng ta đã có 55% cổ phần của Phong Thị
đế quốc, nếu có người đồng ý bán, cứ tiếp tục mua, nhưng giá khôi phục
lại bình thường, cũng không cần lần lượt. Hiện giờ trong tay chúng ta có bao nhiêu cổ phần của tập đoàn Hồng Thị?”
“Cuộc hôn nhân hôm qua giữa hai nhà Phong Hồng đã bị hủy, hơn nữa những lời cậu nói trong hôn
lễ, cùng biểu hiện của Hồng Thi Na, làm ảnh hưởng đến cổ phiếu trong tập đoàn Hồng Thị, không ít người lo lắng tập đoàn Hồng Thị không thể duy
trì, cho nên đều muốn bán hết cổ phần trong tay. Cho nên bây giờ, tổng
cộng cổ phần mà chúng ta đang giữ trong tập đoàn Hồng Thị là 60%, còn
nhiều hơn cả Phong Thị đế quốc là 5%”.
“Tốt, giờ chúng ta là cổ
đông lớn nhất của Phong Thị đế quốc và tập đoàn Hồng Thị, quyền khống
chế đều nằm ở trong tay tôi, tôi xem bọn họ còn có thể kiêu ngạo đến mức nào.”
“Khải Trạch, tuy rằng chúng ta là cổ đông lớn nhất, nhưng
em cũng phải nhắc nhở anh một câu, hãy cẩn thận một chút. Lúc này anh đã chọc tức Phong Gia Vinh, khiến Hồng Thiên Phương mất hết mặt mũi, hai
người kia tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh, còn có Hồng Thi Na và cả
tên Hồng Thừa Chí tiểu nhân gian xảo, chỉ sợ cuộc sống sau này của anh
sẽ không được yên bình rồi.” Tuy giờ đang chiếm ưu thế, nhưng Cự Phong
vẫn rất lo lắng, dù sao có một số việc không thể đoán trước được.
Phong Gia Vinh là người có lòng dạ độc ác, Hồng Thiên phương cùng Hồng Thừa
Chí là người gian trá xảo quyệt, Hồng Thi Na thì căm thù ghen ghét,
những người này không phải dễ đối phó.
Phong Khải Trạch cười lạnh lùng, khinh thường nói: “Bây giờ Phong Gia Vinh đang muốn làm rõ về Hắc Phong Liên Minh, cho nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ
Hồng Thiên Phương đang sợ Phong Gia Vinh sẽ đối phó với lão, cho nên
không muốn rảnh để lo chuyện của tôi, về phần Hồng Thừa Chí và Hồng Thi
Na, hai người này chẳng thể làm ra trò trống gì đâu, ngoại trừ những
chuyện làm tổn đức ra, tôi nghĩ không ra bọn họ có thể làm gì? Yên tâm,
tôi biết phải ứng phó với những người này thế nào, cậu chỉ cần che giấu
bí mật của Hắc Phong Liên Minh, những thứ khác không phải là vấn đề.”
Nghe Phong Khải Trạch phân tích cục diện như vậy, Cự Phong nở nụ cười thỏa
mãn, thở dài nói: “Dù đầu óc em không tốt bằng anh, những cũng có rất
nhiều việc cần phải kiểm tra kĩ. Nếu không có mưu lược của anh, cùng
thiên tài máy tính như em, e sẽ không có thành tựu đến ngày hôm nay.”
“Nói càn gì đó, ở trong lòng tôi, cậu là người rất tuyệt vời, nếu không có
thiên tài mấy tính là, tôi sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay,
chúng ta ai cũng không thể rời khỏi ai.” Phong Khải Trạch cũng không
quên tán dương đối phương một câu, bất quá những lời đó đều là sự thật.
So về phương diện máy tính, thì Cự Phong qua đúng là một thiên tài.
Nghe xong những lời này, Cự Phong rất thích, vươn tay ra bắt lấy tay anh vỗ
vỗ, “Chúng ta cứ tiếp tục hợp tác, cùng chung hưởng thiên hạ.” Nhìn rất
đắc ý.
“Đều đã làm anh em hơn mười năm, cả hai đều thật sự quá
hiểu nhau, trong lòng nghĩ cậu nghĩ cái gì làm sao tôi không biết, mà
tôi nghĩ đến việc gì thì cậu cũng biết, cứ thế mà tiếp tục hợp tác.”
“Lời này tôi rất thích nghe, theo như nhu cậu. Đúng rồi, khi nào thì có thể
uống được rượu mừng của cậu, động phòng cũng đã làm rồi, vậy cũng mau
cho uống rượu mừng đi.”
Tạ Thiên Ngưng đã giặt xong drap giường,
đang muốn đem đi phơi, ai ngờ vừa ra khỏi cửa lại nghe Cự Phong nói
những lời như vậy, mắc cỡ, cúi đầu xuống.
Hai tên khốn kiếp này, chẳng lẽ nãy giờ luôn nói về chuyện này sao?
Phong Khải Trạch không trả lời ngay vấn đề của Cự Phong, nhìn thấy Tạ Thiên
Ngưng cầm tấm drap giường ẩm ướt đi ra, liền bước đến, cầm giúp cô, nghi hoặc hỏi, “Em cầm drap giường đi ra ngoài làm gì, đã giặt rồi à?
“Drap giường ở trên giường trong phòng bị dơ, nên em mới đi giặt.” Cô trả lời cà lăm, xấu hổ đến không dám nhìn, sau đó cầm lấy drap giường, chạy
nhanh ra ngoài ban công, “Em đi phơi drap giường.”
“… …” Phong Khải Trạch không hỏi nữa, để cô đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Cự Phong cười gian xảo, “Một tên xử nam đã ba mươi tuổi, một cô gái xử nữ
đã hai mươi tám tuổi, các người đúng là trân phẩm của thế gian, quả đúng là trời sinh để giao hợp.”
“Mộ Phi Vũ.” Phong Khải Trạch ghét
nghe lời này, nghiêm túc gọi tên thật của anh ra, dùng ánh mắt cảnh cáo
anh để tránh ăn nói lúng túng.
“Xem như em chưa nói gì, hôm qua
phải làm việc cả buổi tối nên rất mệt, đi ngủ đây, để hai người yêu muốn làm gì thì đi làm đi, ha ha.” Cự Phong không dám nói thêm nữa, tránh
chọc cho người ta tức giận, mệt mỏi đi về phòng của mình ngủ.”
Tạ Thiên Ngưng phơi drap giường ở bên ngoài, không còn nghe Cự Phong nói
gì, dù vậy vẫn có thể đoán được anh nói cái gì, bởi lời anh nói ra quá
rõ ràng để nhận biết.
Cự Phong chính là người như vậy, một tên
công tử nhà giàu bay bướm, đương nhiên nói chuyện rất ít rõ ràng, lại
khá thẳng thẳng, đây là tính cách rất tốt.