Phong Khải Trạch lấy được bảo đảm của Cự Phong, vẻ mặt mới không còn băng bó khó chịu như vừa rồi, nhưng gương mặt vẫn còn rất lạnh lẽo, không có nửa điểm tốt nào, nghiêm túc hỏi: "Cậu ngủ ngày à, ngủ giấc gì? Còn trần truồng chạy đến, thật là mất mặt?"
"Ông anh, lời này của anh nói xong thật sự là quá đả thương người rồi, ngày hôm qua tôi phải làm việc cả đêm trên máy vi tính, đang định hôm nay ngủ bù, ai biết anh lại mang khách không mời mà đến? Trước khi anh tới lại không gọi điện thoại cho tôi, nếu như anh gọi điện thoại, tôi nhất định sẽ ăn mặc long trọng đón tiếp anh." Cự Phong oán trách liên tiếp, chỉ là nhìn ra được, hắn đang giả bộ.
Nơi này là trụ sở bí mật của bọn họ, trừ hai người bọn họ ra, không có người nào có thể đến nơi này, bởi vì đi tới nơi này, cần thông qua tầng tầng lớp lớp cơ quan bảo vệ, chỉ cần tính sai một điểm, liền lên không nổi.
Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, còn có thêm một người.
"Cậu làm việc suốt đêm sao, đã làm ra cái cống hiến gì rồi?"
"Lại mua thêm được 10% cổ phần tập đoàn Hồng thị rồi, Phong thị đế quốc 5%. Hiện tại chúng ta đã thu được 30% cổ phần của tập đoàn Hồng thị, Phong thị đế quốc 35%. Chỉ là Phong Gia Vinh đã theo dõi Hắc Phong liên minh, nếu như muốn mua thêm 15% cổ phần của Phong thị đế quốc nữa, sợ rằng không dễ dàng." Cự Phong thu hồi bộ dạng cù bơ cù bất, vừa nói đến chính sự, liền nghiêm túc lại.
"Về Tập đoàn Hồng thị, có thể thu mua đến 50% cổ phần không?"
"Theo như tình hình trước mắt, thu mua cổ phần của tập đoàn Hồng thị có thể dễ dàng một chút, bởi vì Hồng Thiên Phương còn chưa nhận ra dấu hiệu bất thường, hơn nữa Hồng Thừa Chí gần đây gây điều tiếng không tốt, Hồng Thiên Phương bao che con lấn áp người người tố cáo, chuyện của hai người này cũng hơi ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Hồng thị, cho nên có vài người muốn bán tháo."
Vừa nghe đến cái tên Hồng Thừa Chí này, trong mắt Phong Khải Trạch liền toát ra tức giận nồng đậm, tâm tình trở nên rất kích động, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Chuyện tôi bảo cậu làm, đã làm đến đâu rồi?"
"Gần đây vẫn đang bận chuyện thu mua cổ phần, không cẩn thận quên, ha ha." Cự Phong ngượng ngùng cười, có chút chột dạ.
"Hai ngày sau, có thể làm xong chứ?"
"Được, tôi bảo đảm sau hai ngày sẽ để cho anh thấy một bức ảnh hài lòng."
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng chỉ ngây ngốc ngồi ở bên cạnh, căn bản là không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, cũng không thể chen vào được, thật vất vả mới bắt được một cơ hội, lấy dũng khí hỏi ngược lại: "Này, các anh rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy, cái gì tập đoàn Hồng thị, cổ phiếu Phong thị đế quốc, sao em một chút cũng không hiểu vậy?"
Cũng bởi vì không biết bọn họ đang nói cái gì, cho nên cô có cảm giác như mình là người ngoài cuộc.
Loại cảm giác mình là người ngoài cuộc, thật không tốt.
"Anh cùng Cự Phong thật ra chính là Hắc Phong liên minh, Hắc Minh, Cự Phong hai cái tên này tổ hợp mà thành. Mặc dù liên minh này cũng chỉ có hai người bọn anh, nhưng so với bất kỳ Xí Nghiệp lớn nào cũng lợi hại hơn. Bọn anh có rất nhiều cổ phần của các Công Ty lớn, hàng năm cổ tức (lãi cổ phần) cùng hoa hồng rất nhiều, đây chính là phương thức kiếm tiền của bọn anh. Nếu như anh mua thêm được 15% cổ phần của Phong thị đế quốc, vậy anh có thể trở thành cổ đông lớn nhất Phong thị đế quốc, đến lúc đó quyết sách của anh sẽ ảnh hưởng đến cả Hội Đồng Quản Trị, hiểu chưa?" Phong Khải Trạch thu hồi ánh mắt tức giận, mang theo mỉm cười, dịu dàng giải thích. (Vyyen: ai, ai…aizzz…aizzz)
"Không hiểu." Cô lắc đầu một cái, vẫn là không hiểu ra sao. (vyyen: ôi, ôi…trái tim của tôi…Đại tỉ, muội sắp tức chết rồi)
Cô không hiểu rõ về chuyện cổ phiếu - cổ phần lắm, nhất thời không tiêu hóa được vấn đề đó.
Cô không hiểu, anh cũng không hề nản, mà rất có kiên nhẫn tiếp tục giải thích cho cô: "Vậy để anh đổi lại phương thức nói, Phong Gia Vinh, cũng chính là ba anh, là Đổng Sự Trưởng của Phong thị đế quốc, trong tay ông ấy nắm giữ quyền lực rất lớn, nếu như mà anh có 50% cổ phần của Phong thị đế quốc trở lên, vậy ông ấy gần như đều phải nghe lời của anh rồi, hiểu chưa?"
"Ý của anh là, anh ở đây mưu quyền soán vị." Tạ Thiên Ngưng trừng to mắt nhìn anh, kinh ngạc nói.
Cô hiểu thành như vậy, quả thật làm cho hai người đàn ông ở đây phải im lặng. Chỉ là cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng, đây đúng là có chút dính líu đến mưu quyền soán vị.
Phong Khải Trạch hít một hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại, sau đó tâm bình khí hòa nói: "Nói mưu quyền soán vị không phải là quá khó nghe sao? Anh cũng không phải là tay không đạt được cổ phần, là do những người đó nguyện ý bán cho anh. Hơn nữa, anh đối với Phong thị đế quốc không có hứng thú." (vyyen: là muội thì muội đập cho cô này to đầu, 28t rồi mà…)
"Anh đã đối với Phong thị đế quốc không có hứng thú, vậy tại sao còn phải thu mua cổ phần?"
"Chỉ như vậy mới có thể thoát khỏi khống chế của Phong Gia Vinh, anh không muốn trở thành tượng gỗ của ông ta, mặc cho ông ta định đoạt. Ông ấy có thể khống chế thân phận của Phong Khải Trạch anh, nhưng không khống chế được thân phận của Hắc Minh, một ngày kia ông ta đem anh làm phát bực rồi, anh liền để cho ông ta đẹp mắt?"
"Nói cách khác, chỉ cần anh có 50% cổ phần Phong thị đế quốc, vậy có thể không cần nghe lời nói của Phong Gia Vinh, đi cưới Hồng Thi Na nữa, có đúng hay không?" Cô hưng phấn hỏi, khối đá lớn trong lòng kia cuối cùng là buông xuống. (vyyen: muốn đập đầu vào gối quá…gối đâu rồi…bị mén đi lúc nãy rồi.)
Mặc dù cô vẫn luôn tự nói với mình phải dũng cảm đối mặt với con đường gian nan Bụi Gai về sau, nhưng phải đối mặt như thế nào, cô thật sự không biết phải làm sao.
Bây giờ nghe anh nói như vậy, cô dường như mất đi một chút lo lắng.
"Nếu em hiểu như vậy, cũng có thể."
"Con khỉ nhỏ, thật tốt quá, anh không phải cưới Hồng Thi Na nữa rồi, ha ha." Tạ Thiên Ngưng vô cùng hưng phấn, tại chỗ liền nhào tới trong ngực Phong Khải Trạch, ôm anh thật chặt, cười đến rất vui vẻ. (vyyen: ôi…ôi)
Chỉ cần anh không cưới Hồng Thi Na, muốn cô làm cái gì cũng được.
"Xem em vui vẻ kìa, không phải anh vẫn luôn nói với em không cần lo lắng chuyện này sao?" Anh ngồi bất động, cưng chìu vuốt sợi tóc mềm mại của cô.
Thấy cô hưng phấn như vậy, thật ra thì anh cũng rất vui, bởi vì cô đối với anh lệ thuộc cùng tin tưởng càng lúc càng lớn.
"Tại anh không nói cho em biết nguyên nhân cụ thể, chỉ bảo em không cần lo lắng, em không có làm được."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ, em có làm được không?"
"Uhm." Cô nặng nề gật đầu trả lời, tiếp tục vùi vào trong ngực của anh không rời đi, không nhìn tại chỗ có người thứ ba tồn tại.
Cự Phong nhìn hai người này thân mật, đột nhiên thấy có một loại cảm giác hâm mộ. Mặc dù hắn săn vô số phụ nữ, nhưng lại chưa từng gặp được một người giống như Tạ Thiên Ngưng, loại phụ nữ này, không phải cho đàn ông khoái cảm tạm thời trên giường, mà là cả đời hạnh phúc vui vẻ.
Có lẽ phụ nữ chân chính chính là như vậy, mà loại phụ nữ này, có thể gặp mà không thể cầu. Nếu như cố ý đi tìm, không đưa tới cửa được, tất cả sẽ là đồ bỏ đi.
Tạ Thiên Ngưng ở trong ngực Phong Khải Trạch cọ xát một hồi, đột nhiên nhớ ra hiện trường còn có một người khác, vì vậy lập tức rời khỏi ngực của anh, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói xin lỗi: "Ngại quá, để cho anh chê cười."
"Không sao, hai người đại khái có thể tiếp tục, coi như tôi không tồn tại là được." Cự Phong nói xong rất hài hước, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở chỗ đó.
Dù vậy, Tạ Thiên Ngưng vẫn còn có chút ngượng ngùng, ngồi ngay ngắn lại, điều chỉnh mình một chút, rồi nói sang chuyện khác, nghi ngờ hỏi: "Mới vừa rồi thời điểm em đến, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"A, là phát minh của anh, một loại còi báo động, trong căn phòng này có rất nhiều đồ vật cảm ứng khí phân biệt vân tay, ngoại trừ anh cùng Khải Trạch ra, bất cứ vân tay người nào chỉ cần đụng vào đồ gì đó trong nhà cũng sẽ khởi động còi báo động. Em đã qua nơi này, vậy anh sẽ thu mẫu vân tay của em lại, như vậy em đụng phải bất kỳ vật gì còi báo động cũng sẽ không vang lên nữa."
"Trời ạ, đây cũng quá tiên tiến rồi. Đúng rồi, khẩu súng của anh vừa rồi, là thật hay giả?"
Cô lần đầu tiên bị người dùng súng chỉ vào, mới vừa rồi bởi vì thấy đàn ông trần truồng, cho nên chỉ mải kinh ngạc, quên mất sợ. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng không khỏi có chút run rẩy.
"Đạn trong súng đó là kim tẩm thuốc mê, chỉ cần bị bán trúng, cả người lập tức trúng thuốc mê ngã xuống đất, nhưng sẽ không chảy máu - chết người."
"Các anh thật đúng là trâu bò, bội phục bội phục."
Cô thật sự rất phục, nhưng bởi vì có thể biết được người cảm thấy tự hào như vậy. Cô có thể nhìn ra được, hai người bọn họ đều không phải là nhân vật đơn giản. Cho tới nay cô đều hi vọng có công việc bình thường, vui vẻ qua hết mỗi một ngày, bởi vì cô biết mình không có đủ tư cách cùng năng lực, cho nên cũng không dám yêu cầu xa vời.
Nhưng hiện tại, coi như cô không muốn oanh oanh liệt liệt, chỉ sợ cũng không được rồi.
"Thiên Ngưng, nhớ, hôm nay em nhìn thấy gì, nghe được cái gì, tất cả đều không thể nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Đinh Tiểu Nhiên cũng không thể nói, biết không?" Phong Khải Trạch nghiêm túc nhắc nhở cô, hi vọng cô có thể giữ bí mật về nơi này.
"Em hiểu rồi, anh hãy yên tâm đi, em sẽ không nói ra,em thề." Cô hiểu tầm quan trọng của chuyện này, nếu như tùy ý nói ra, chỉ sợ sẽ đưa tới cho bọn họ rất nhiều phiền toái.
Tất cả không thể nói.
"Phong Gia Vinh đã thu lại tất cả chi phiếu và thân phận Phong Khải Trạch của anh, mà anh lại không muốn làm cho thân phận của Hắc Minh bại lộ quá nhiều, cho nên anh định đem một khoản tiền gửi vào tài khoản của em, để em có thể sử dụng."
"Tùy anh thôi, em biết chuyện bọn anh đang làm khẳng định rất quan trọng, nếu như em có thể giúp được gì, anh cứ nói, em nhất định sẽ giúp anh."
Cô bây giờ đã biết Hắc Phong liên minh, thậm chí có một loại ý nghĩ muốn gia nhập với bọn họ, cho nên nhất định sẽ hết sức trợ giúp.
"Chuyện em cần làm, là thật ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, mỗi ngày giữ vững nụ cười vui vẻ nhất." Anh dùng tay nhè nhẹ nắm cái mũi của cô, cưng chìu đùa với cô.
"Mặc dù em bây giờ còn không biết mình có thể làm gì, nhưng em sẽ cố gắng học tập, chờ các anh phát hiện ra thành tích của em rồi hãy nói." Cô không hề nhục chí, như cũ nghĩ tới có thể gia nhập bọn họ.
Dù sao hiện tại cô cũng không có việc làm, tìm một chút chuyện để làm làm cũng tốt.
"Thật là hết cách với em."
Hai người này lại đang liếc mắt đưa tình rồi, Cự Phong nhìn thấy trong lòng cũng ngứa ngáy, không nhịn được than khổ nói: "Ai, hạnh phúc của đàn ông, chỉ sợ sẽ là như vậy thôi."
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng không để ý hắn, chợt nghĩ đến chuyện Hồng Thi Na, liền tựu tùy tiện hỏi một chút: "Con khỉ nhỏ, người bên ngoài ai cũng cho rằng hai nhà Phong Hồng đã kết thân, anh định để cho bọn họ tiếp tục chuẩn bị hôn lễ sao?"
Mặc dù cô biết anh sẽ không cưới Hồng Thi Na, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh là chú rễ trong hôn lễ đó, trong lòng cô liền không rõ cảm giác, còn có chút tức giận.