Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 146: Chương 146: Toàn kẻ quái dị




Phong Khải Trạch thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Thiên Ngưng, đành cười cười, vừa lúc đó thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, vì thế anh liền kéo cô ra ngoài, đợi lát nữa sẽ nói rõ mọi chuyện cho cô biết.

Tạ Thiên Ngưng đang còn bầng thần chuyện vừa xảy ra, chưa hiểu hết tất cả mọi việc lại bị người ta lôi đi, bao nhiêu suy nghĩ đang được sắp xếp trong đầu đều bị văng ra, cô ngây ngốc một hồi rồi khựng lại hỏi thẳng: “Khỉ con, Hắc Minh có phải là biệt danh của anh không, giống như những người khác điều có nhiều biệt danh riêng đó?”

"Hắc Minh không phải biệt danh, mà là một cái tên, họ Hắc tên Minh, em hiểu chưa?" Anh vừa đi vừa giải thích, khi bước đến trước cánh cửa kim loại màu bạc, đưa ngón cái ấn xuống một cái khóa lấy vân tay, vài giây sau đó nhập vào dãy mật mã thật dài, bởi bấm quá nhanh nên cô không thể nhìn rõ rốt cuộc anh đã nhấn các phím nào.

"Anh không phải họ Phong tên Khải Trạch sao, sao tự nhiên đổi thành họ Hắc tên Minh vậy? Một người sao có thể có 2 cái tên, trừ phi một cái là tên giả." Cô không quan tâm làm thế nào anh có thể mở được cánh cửa, mà trong đầu chỉ luôn nghĩ vụ cái tên, là như thế nào đây.

Nếu như nói ‘Hắc Minh’ là tên giả thì còn có thể hiểu được, nhưng qua cách ăn nói của anh thì hình như không giống tên giả.

". . . . . ."

Anh im lặng không trả lời, mà thẳng thừng kéo cô bước vào trong cửa.

Hai người vừa mới bước vào, cánh cửa lớn liền tự động đóng lại, rồi tự khóa chặt chốt cửa.

Tạ Thiên Ngưng bị kéo vào, tính mở miệng hỏi sao lại thế này, còn chưa kịp mở miệng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Nơi này giống như tách ra khỏi thế giới bên ngoài. Trong thế giới này không hề có bóng tối, chỉ toàn ánh sáng, mỗi đồ vật đều phát ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa toàn là những thiết bị tiên tiến, làm cho ngươi ta tưởng đã đi vào một thế giới huyền ảo.

Nếu như không tận mắt nhìn thấy, cô thật không thể tin là có một nơi đầy đủ thiết bị công nghệ cao như trên TV ngay tại đời thực này.

"Trời ạ, là mình đang nằm mơ sao?" Cô than nhẹ, sau đó đi lại bên bể nuôi cá cảnh thủy tinh, vươn tay sờ vào thủy tinh trơn nhẵn kia.

Nhưng không ngờ mới chạm nhẹ một cái, tiếng còi báo động trong phòng lập tức vang lên.

"Không được cử động, bằng không tôi đánh bể đầu."

Đột nhiên vang ra một giọng nói lạ, dọa cô sợ hết hồn, lập tức ngoan ngoãn giơ hai tay đứng yên, sau đó mới cứng ngắc xoay người lại, xem thử có chuyện gì xảy ra?

Nhưng đảo mắt nhìn khắp phòng cũng không thấy có gì khác thường, điều duy nhất khiến cô thấy kì quái nhất, là có tên đáng ghét đang đứng đó cười trộm.

Phong Khải Trạch thấy Tạ Thiên Ngưng ngu ngơ giơ hai tay lên, trông bộ dáng vừa đáng yêu lại khá buồn cười, khiến anh nhịn không được mà bật cười.

"Anh cười cái gì?" Cô hạ cánh tay xuống, tức giận mắng.

Nhưng vừa mới bỏ tay xuống, thì bên tai lại vang lên lời cảnh cáo: "Không được để tay xuống, giơ lên."

Nghe câu này, làm cô sợ đến mức ngoan ngoãn giơ hai tay lên, đôi mắt lại đảo quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy được người, trong lòng hơi mơ hồ, cảm thấy căn phòng này có gì đó là lạ.

Có tiếng nói nhưng lại không thấy người, hèn gì thấy là lạ.

Thấy cô lại ngu ngốc giơ hai tay lên trời, anh không nhịn nổi cười sằng sặc, làm vang rộng khắp phòng, "Ha ha ——"

"Anh cười cái gì?" Cô không dám thả tay xuống, đứng như một khúc gỗ trừng mắt nhìn anh.

"Anh cười vì có một cô ngốc, ha ha ——"

"Lạ thật, tại sao em bị người ta cảnh cáo còn anh thì không?" Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tuy cô chưa hạ tay xuống nhưng trong lòng lại không hề thấy sợ hãi, vì không hề thấy có nguy hiểm gì.

Nhưng cô vừa mới nói dứt lời, vẫn giống như lúc nãy, liền bị cảnh cáo: "Câm miệng, không được nói."

". . . . . ."

Cô không còn nói.

Lúc này, đột nhiên có một người đàn ông chỉ mặc một cái quần lót, trên tay cầm một khẩu súng lớn, từ trong phòng lao ra chỉa thẳng súng về phía Tạ Thiên Ngưng, hét lớn: "Kẻ nào dám tự tiện xông vào địa bàn của ta?"

"Á!" Tạ Thiên Ngưng nhìn tên đàn ông giống như cởi sạch sẽ ra, sợ tới mức nhắm mắt lại hét to, xoay người đưa lưng về phía tên kia, không dám nhìn đi đâu hết.

Cự Phong vốn đang ngủ trong phòng nghe thấy còi báo động, lập tức bật dậy, không kịp mặc quần áo liền cầm khẩu súng bên cạnh xông ra. Thấy một phụ nữ xa lạ đứng ở đó, lập tức chỉa súng vào người cô ta.

Nụ cười trên miệng Phong Khải Trạch hoàn toàn biến mất, lông mày chau lại, khó chịu trách móc: "Cậu không thể mặc quần áo xong mới đi ra à?"

"Hả" Cự Phong nghe được giọng nói quen thuộc, không còn cảnh giác như lúc nãy, hạ súng xuống, đặt ở trên bả vai, không hề cảm thấy xấu hổ khi mình chỉ mặc mỗi quần lót, trái lại bình thản nói: "Ông anh, anh dẫn người đến cũng không chịu nói trước với tôi một tiếng, làm tôi tưởng có trộm đột nhập không à?."

Tạ Thiên Ngưng nghe thế, cũng biết người kia không phải kẻ thù, mới dám xoay người lại, nhưng mới quay đầu lại một chút xíu, đã thấy thân thể cường tráng của anh chàng, sợ tới mức không dám nhìn nữa mà quay đầu đi.

Cái quái gì thế này, đã lớn rồi lại chỉ mặc mỗi quần lót chạy ra ngoài. Đúng là xấu hổ chết được!

"Chẳng lẽ cậu muốn mặc mỗi quần lót để nói chuyện với chúng tôi sao?" Phong Khải Trạch thấy Cự Phong không quan tâm đến vấn đề hình tượng, đành nghiêm giọng nhắc nhở.

Bình thường anh có thể thờ ơ chuyện này, nhưng hiện giờ tình huống không giống như trước, nên anh càng quan tâm.

"Chỗ này trừ cậu ra cũng chỉ có mình tôi, tôi vốn quen mặc vậy đi lại trong phòng rồi, trong nhất thời không sửa được. Thật ngại quá, tôi vô trong mặc đồ rồi ra ngay." Cự Phong nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng đang nhắm chặt mắt, xoay lưng về phía anh liền hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng anh vẫn bình thản đi thong thả vào trong mặc quần áo.

Có thể do anh tiếp xúc quá nhiều loại phụ nữ, lại thường hay khỏa thân trước mặt nên anh không có cảm giác gì nhiều cho lắm.

Lúc này, Tạ Thiên Ngưng mới dám từ từ xoay người trở lại, không thấy tên kia nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến hỏi nhỏ: "Khỉ con, anh ta là ai, hình như hai người rất thân nhau đó?"

"Tên đó là Mộ Phi Vũ, còn có tên khác là Cự Phong là bạn của anh, cũng có thể nói là người duy nhất anh tin tưởng trong mười mấy năm qua. Bọn anh chơi với nhau khi học cấp 3, cùng đậu một trường Đại Học, có khác ở chỗ, tên đó học lập trình viên còn anh thì học quản trị kinh doanh." Phong Khải Trạch từ từ giải thích rõ, đến bên quầy rót một ly rượu cùng một ly nước trái cây, sau đó cầm ly nước trái cây đưa cho cô, dịu dàng nói: "Dạ dày của em không tốt, bớt uống rượu một chút, uống nước trái cây này đi. Giờ em muốn hỏi gì cứ hỏi, anh sẽ trả lời tất cả cho em rõ?"

Anh thong thả ngồi vào trên ghế sa lon, dáng vẻ không giống kẻ nuốt lời (tiếng hán là Tri vô bất ngôn), biết gì đều sẽ nói ra hết.

Cô cầm ly nước trái cây, nhưng không uống chỉ hỏi: "Sao bọn anh lại có hai thân phận khác nhau?"

"Hắc Minh, Cự Phong, đều là thân phận bí mật, dùng để làm chuyện khác, còn Phong Khải Trạch, Mộ Phi Vũ là thân phận bình thường của bọn anh, dùng để giao tiếp xã giao với mọi người."

"Ủa vậy anh dùng thân phận bí mật này làm gì?"

"Kiếm tiền."

"Hả, kiếm tiền? Kiếm tiền cũng cần dùng thân phận khác sao?" Cô kinh ngạc hỏi, càng lúc càng khó hiểu rồi.

Khi nãy có mỗi cái tên Hắc Minh đã làm cô khó hiểu, bây giờ còn xuất hiện thêm tên Cự Phong rồi Mộ Phi Vũ, làm chóng mặt quá!

Cự Phong vừa mặc quần áo vào, tiêu sái bước ra, bày ra bộ mặt lãnh ngốc, nhưng giọng điệu rất êm ái từ tính nói:"Đương nhiên cần chứ, nếu dùng thân phận khác kiếm tiền, thì cả thần cũng không biết cả quỷ cũng không hay rồi."

Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai lịch lãm đứng đó, nhưng không hiểu vì sao, tự nhiên trong đầu cô lại nhớ đến lúc nãy anh ta chỉ mặc mỗi quần lót bước ra, vì vậy che miệng cười khúc khích, "Hi hi".

Thật sự cô không biết nên nói chuyện với người này thế nào nữa, dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt nên cũng khá đặc biệt.

"Này, dù tốt hay xấu gì tôi cũng là mỹ nam anh tuấn, sao cô lại dám cười tôi chứ?" Thấy Tạ Thiên Ngưng không lộ vẻ háo sắc hay phản ứng kinh ngạc như anh tưởng, Cự Phong có chút thất vọng, khôi phục dáng vẻ bình thường, tức giận bất bình hỏi.

Bình thường, cô nào thấy anh đều chảy cả nước miếng, vậy mà chỉ mỗi mình cô lại dám ngây ngốc cười anh, thật sự hơi quá đáng đó.

"Ha ha " Tạ Thiên Ngưng vẫn ngu ngốc cười, căn bản không biết nên nói sao đây.

"Xem ra sức quyến rũ của tôi vẫn chưa cao, không thể mê hoặc tất cả phụ nữ, chắc phải cố gắng tăng cường huấn luyện mới được."

". . . . . ."

Cự Phong cười châm chọc, bỗng nhiên trông anh vô cùng hoạt bát.

Phong Khải Trạch rất hài lòng với biểu hiện của Tạ Thiên Ngưng, vì vậy liền giễu cợt: "Phong, có lẽ cái danh hiệu sát gái của cậu sắp phải thay đổi rồi."

"Cậu xem nhẹ tôi quá đó? Dám cá với tôi không, trong vòng một tháng tôi chắc chắn sẽ cưa đổ được cô ấy."

"Cậu muốn chết?" Phong Khải Trạch hoàn toàn không cười nữa, mà tức giận cảnh cáo.

"Yên tâm, chỉ là đùa thôi. Tôi biết cô ấy là ai, cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết sạch, tôi cũng không dám chạm vào cô ấy. Tôi vẫn còn nhớ một đạo lý, đó là không được trêu ghẹo vợ của bạn."

"Nói giỡn cũng không được."

"Được được, không đùa nữa. Chơi với nhau hơn mười năm, tôi hiểu cậu quá mà. Người cậu quan tâm chính nhỏ táo này chứ gì, người cho cậu động lực để sống cũng chính là cô ta, tôi làm sao dám chọc cô ta chứ?. Tôi có nghiên cứu về phụ nữ, người phụ nữ đó như thế nào, tôi nhìn sơ qua là biết ngay. Xem ra quả táo của cậu cũng không tệ, tâm tư đơn thuần, hiền lành, có cá tính thẳng thắn nhưng rất cố chấp, chỉ cần cô ấy chấp nhận ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Ừm, cô ấy thích hợp cưới về để làm vợ, không phải làm người tình, cưới vợ nên chọn như cô ấy là tốt nhất."

". . . . . ."

Tạ Thiên Ngưng nghe đánh giá của Cự Phong, mặc dù có chút vui vẻ, nhưng cách nói chuyện của anh ta quá thẳng thắn, không tránh né thứ gì khiến cô rất xấu hổ.

Hai người đàn ông này toàn là kẻ quái dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.