Sau khi Dư Tử Cường ở nhà họ Đinh cả một buổi sáng, mới cùng Đinh Tiểu Nhiên đến đón Hà Phương Quốc.
Hà Phương Quốc thấy hai người cùng đi, vì không phải trong giờ làm việc ở công ty hay đi công tác,liền đi theo chọc ghẹo bọn họ, "Tình cảm không tệ, ra vào đều có nhau, xem ra mọi chuyện gần đây rất tốt ha."
"Giám đốc Hà, rất hiếm thấy ngài không nghiêm túc nha." Đinh Tiểu Nhiên cũng ghẹo lại.
"Không phải giờ làm việc nên cháu không cần gọi chú là giám đốc, cháu là chị em tốt của Thiên Ngưng, cứ gọi theo con bé là chú đi."
"Này, có thể không?"
"Thế nào, chẳng lẽ chú không xứng để cháu gọi bằng chú sao?"
"Không phải không phải."
"Nếu không phải vậy gọi chú đi."
"Vậy cháu cũng không khách khí, chú Hà." lần đầu tiên Đinh Tiểu Nhiên gọi Hà Phương Quốc bằng chú, mặc dù có hơi không được tự nhiên, nhưng lại thấy không tệ thấy cảm giác rất thân thiết.
"Nhớ kỹ, bên ngoài thì gọi thế, còn ở công ty hoặc lúc đi làm công tác vẫn phải gọi theo quy định, biết không?" Hà Phương Quốc liền nghiêm trang như thường ngày chỉ dạy, việc công và việc tư phải phân định rõ ràng.
Đinh Tiểu Nhiên hiểu dụng ý ông làm vậy, hơn nữa cũng đồng ý cách làm của ông, vui vẻ nói: "Vậy là tốt nhất, người ngoài sẽ không nói cháu dựa lưng người phía sau."
"Sau lưng cháu đã có tường thành khá lớn rồi." Hà Phương Quốc nhìn Dư Tử Cường một cái, ám chỉ trong lời nói.
Dư Tử Cường cười cười bình thường, căn bản không để ý chuyện này, thúc giục: "Hai người còn định nói chuyện bao lâu nữa, không đi sẽ trễ đó."
"Được rồi được rồi, đến ngay." Đinh Tiểu Nhiên lại cười với Hà Phương Quốc, sau đó lui ra sau xe ngồi, để lại vị trí ghế lái phụ cho Hà Phương Quốc.
Hà Phương Quốc gọi cô lại, còn mình lui về phía sau xe ngồi, "Tiểu Nhiên, cháu ngồi trước đi, chú ra sau ngồi."
"Giám —— chú Hà——"
"Chẳng qua chỉ là chỗ ngồi thôi, không cần nhăn nhó cháu cứ ngồi đi." Hà Phương Quốc biết Đinh Tiểu Nhiên muốn nhường vị trí lại cho ông, cho nên trực tiếp cắt ngang lời cô sau đó ngồi vào sau xe.
"Dạ." Đinh Tiểu Nhiên không còn cách nào đành ngồi cạnh chỗ tài xế, vậy mà vừa ngồi xuống liền thấy Dư Tử Cường cười đắc ý, trừng mắt nhìn anh rồi quay đi, không thèm để ý anh nữa.
Sau khi tất cả mọi người ngồi ổn định Dư Tử Cường liền bắt đầu khởi động xe, vừa mới chuẩn bị lái xe đi di động trong túi vang lên, lấy ra xem thấy Chung Mẫn Liên điện tới, lập tức tắt điện thoại sau đó khóa máy không nghe, tiếp tục lái xe.
Đinh Tiểu Nhiên thấy anh hành động vậy liền đoán ra ai gọi tới, nặng nề hỏi: "Tử Cường, tại sao không nghe điện thoại của mẹ anh chứ?"
"Bà ấy gọi cho anh đơn giản chỉ muốn anh về gặp Hà Tuyết Phi, anh chán nghe mấy cuộc gọi này rồi."
"Thế nhưng trực tiếp tắt máy vậy không tốt lắm, nói sao bà ấy cũng là mẹ anh, anh cũng nên tôn trọng bà ấy."
"Tôn trọng bà ấy chính là nghe theo ý bà ấy phải cưới Hà Tuyết Phi, anh không làm được."
Đinh Tiểu Nhiên đau lòng nghe anh phải kết hôn với Hà Tuyết Phi, nhưng vì không muốn Dư Tử Cường chống đối mẹ mình, đành khuyên anh, "Nếu anh thật sự không muốn cưới thì cứ từ chối thẳng, anh càng làm vậy chỉ làm tổn thương tình cảm mẹ con thôi."
"Em cho rằng anh chưa từng nói với bà ấy sao? Anh không biết đã nói qua bao nhiêu lần nhưng bà cứ không chịu nghe, anh còn có cách nào đây? Nếu thái độ của anh không cứng rắn, bà ấy sẽ càng bức ép anh hơn."
"Nhưng mà ——"
Hà Phương Quốc ngồi ở sau xe, nghe hai người bọn họ nói chuyện không nhịn được xen vào một câu, "Tiểu Nhiên, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, kéo dài mãi cũng không phải cách, chỉ càng làm mọi chuyện tồi tệ thêm thay vì như thế chẳng bằng dứt khoát còn tốt hơn."
"Dĩ nhiên cháu hiểu đạo lý này, chỉ là càng làm vậy sẽ tổn thương tình cảm mẹ con anh ấy, thật sự cháu không an tâm." Đinh Tiểu Nhiên đau lòng nói.
"Cháu nghĩ vậy là tốt, còn Tử Cường cần phải tỏ thái độ cương quyết hơn, đợi sau khi hai đứa kết hôn xong, Chung Mẫn Liên đối xử cháu thế nào cháu cũng phải ráng giữ vững tâm trạng này để làm một người vợ tốt, chú tin một ngày nào đó bà ta sẽ chấp nhận cháu."
"Cháu không biết bát tự của cả hai có hợp nhau không nữa."
"Cái gì không biết, bát tự đã sớm hợp rồi." Dư Tử Cường vừa lái xe vừa mãnh liệt phản bác, chính là muốn ám chỉ rõ quan hệ của anh và Đinh Tiểu Nhiên.
Lời Dư Tử Cường ngầm như ẩn ý khác, Hà Phương Quốc ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói rõ ra: "Thì ra là vậy, vậy hai đứa cần phải cố thêm chút nữa để giành lấy hạnh phúc thuộc về mình."
Đinh Tiểu Nhiên biết những lời này ngầm nói gì, vừa bối rối vừa giận, không vui nhìn Dư Tử Cường, khiển trách, "Anh không nói không ai nghĩ anh câm đâu, lo lái xe đi."
"Nhưng anh chỉ nói có một câu thôi." Dư Tử Cường cãi lại.
"Một câu cũng không được."
"Rồi rồi rồi, anh không nói, anh sẽ chú tâm lái xe thôi, được rồi chứ bà xã."
"Anh——" Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn im miệng, chuyển tầm mắt sang chỗ khác không thèm cãi với anh.
Hà Phương Quốc nhìn đôi oan gia hay cãi nhau này, càng nhìn càng thấy bọn họ rất xứng đôi, bất quá với tình cảnh hiện giờ của họ, muốn ở cùng nhau sợ rằng cần phải vượt qua một cửa ải rất khó khăn.
Chung Mẫn Liên muốn gọi điện kêu Dư Tử Cường trở về, ai ngờ anh không nghe điện thoại còn khóa máy làm bà rất giận, nhưng vì không muốn bộc phát cơn giận ra đành nỗ lực dằn xuống, hòa nhã nói chuyện với Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, hôm nay Tử Cường phải đến thăm Tạ Thiên Ngưng cho nên không về được, hay ngày mai hai người lại tới đi."
Vừa nghe cái tên ‘ Tạ Thiên Ngưng ’, hai mắt Hoắc Thanh Cúc lập tức tỏa sáng không nhịn được kích động hỏi: "Tạ Thiên Ngưng, chính là bà chủ nhỏ của nhà họ Phong đó sao?"
Chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ biết danh tiếng Phong Thị đế quốc lớn đến cỡ nào.
"Đúng vậy, bà cũng quen cô ta sao?" Nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, trong mắt Chung Mẫn Liên thoáng hiện tức giận nhưng rất nhanh bị đè nén xuống.
Hoắc Thanh Cúc rất giỏi quan sát cách ăn nói và sắc mặt người, nhưng lúc này vì quá kích động không chú ý tới cơn giận thoáng hiện trong mắt Chung Mẫn LIên, tiếp tục vây quanh chủ đề Tạ Thiên Ngưng, "Một nhân vật lớn như cô ta làm sao tôi có thể quen chứ chẳng qua chỉ nghe nói thôi, Tử Cường quen cô ta sao?"
"Xem như là quen đi." Chung Mẫn Liên trả lời có hơi lạnh lùng, nhưng lại không muốn nhắc quan hệ của mình và Tạ Thiên Ngưng cho Hoắc Thanh Cúc.
"Cũng đúng, người có thân phận như Tử Cường đương nhiên phải quen biết một vài nhân vật lớn, chuyện này cũng không có gì lạ."
"Nhân vật lớn sao, nếu không phải nhờ có Phong Khải Trạch, vĩnh viễn Tạ Thiên Ngưng cũng không lột xác được đâu."
Rốt cuộc Hoắc Thanh Cúc cũng nhận ra Chung Mẫn Liên đang nổi giận, thậm chí còn chứa hận ý, mặc dù thấy hơi lạ nhưng không dám hỏi thẳng mà uyển chuyển lời nói một chút, "Mẫn Liên, nếu bị Phong Khải Trạch nghe được lời này của bà, e là cậu ta sẽ nổi giận đó."
"Tôi chỉ nói ra sự thật thôi." Chung Mẫn Liên tức giận nói, nhưng vì không muốn mình nổi giận vội vàng nói sang chuyện khác, "Chúng ta không nói về chuyện này nữa, nói một chút về hai người đi, thời gian hai người sống ở nước ngoài như thế nào, lần này về có dự định ở lại luôn không?"
"À—— cái này sao!" Nói về chuyện này, sắc mặt Hoắc Thanh Cúc lập tức đại biến, không biết trả lời thế nào vì vậy nhìn sang phía con gái mình, dùng ánh mắt ám chỉ hỏi cô nên nói thế nào.
Hà Tuyết Phi không chút quan tâm cố ý dời đi tầm mắt, để tự Hoắc Thanh Cúc đối mặt vấn đề này.
"Thế nào?" Chung Mẫn Liên nhận ra hai mẹ con này có chút khác thường, chủ động hỏi.
Hoắc Thanh Cúc ngượng ngùng cười, điều chỉnh tâm trạng biện ra lời nói dối, "Không có gì, tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, đột nhiên bà hỏi tới không biết trả lời bà thế nào."
"Chẳng lẽ hai người sống ở nước ngoài như thế nào cũng không biết sao?"
"Không không không, ý tôi là không biết nên định cư ở đây hay là ở nước ngoài?"
"A, thì ra là vậy." mới vừa rồi Chung Mẫn Liên cảm thấy kinh ngạc sao hôm nay Hoắc Thanh Cúc có hơi là lạ, nhưng nghe giải thích thế lập tức liền bình tĩnh lại, không nghi ngờ nhiều, tiếp tục nói: "Nếu Tuyết Phi có thể thành đôi với Tử Cường, hai người cứ ở lại trong nước đi, vậy chúng ta cũng sẽ gặp mặt dễ dàng hơn."
"Hiện tại giao thông rất thuận lợi, ngồi máy bay mấy tiếng liền tới, muốn gặp nhau cũng chẳng có gì khó."
"Cũng đúng vậy ông nhà bà đâu, chuyện kinh doanh thế nào rồi?"
Lại hỏi đến vấn đề nhạy cảm này, Hoắc Thanh Cúc đành tiếp tục bịa chuyện, "Hiện tại việc kinh doanh càng ngày càng mở rộng ra, ông ta luôn bận rộn suốt ngày, muốn ăn bữa cơm gia đình cũng khó."
"Bà phải cẩn thận một chút, lỡ ông ta ở bên ngoài có người khác thì không tốt đâu."
"Yên tâm đi, tôi biết ông ấy không có ai bên ngoài đâu." Trên thực tế ông ta không có năng lực nuôi những cô gái khác.
"Này cũng cần phải cẩn thận, đàn ông có tiền hay sinh ra nhiều tật xấu lắm."
Hoắc Thanh Cúc không muốn Chung Mẫn Liên cứ nói chuyện của bà, khóe léo nói sang chuyện khác, "Mẫn Liên, lời này bà nói không sai nếu đàn ông có tiền hay sinh ra tật xấu, vậy ý bà là Tử Cường cũng sẽ sinh ra tật xấu sao, nói thế tôi cần nên suy nghĩ kỹ lại, tôi chỉ có một đứa con gái bảo bối lỡ như gả nhầm người, tôi sẽ rất ân hận đó."
Chung Mẫn Liên không phát hiện Hoắc Thanh Cúc đang nói lãng sang chuyện khác, nghe vậy vội vàng giải thích, "Không không không, tôi không có ý này, nếu Tuyết Phi thật sự gả vào nhà chúng tôi, Tử Cường dám đối xử với con bé như vậy, tôi nhất định sẽ lột da nó."
"Không cần nghiêm trọng vậy, tôi chỉ nói giỡn thôi. Nếu Tử Cường hôm nay không có ở đây, tôi và Tuyết Phi về trước, ngày mai trở lại."
"Được, ngày mai tôi sẽ kêu Tử Cường ở lại nhà, nhất định không cho nó đi đâu hết."
"Tuyết Phi, chúng ta đi thôi." Hoắc Thanh Cúc gọi Hà Tuyết Phi vẫn còn ngẩn người, sau đó đi ra cửa.
"Dì, vậy cháu đi trước, bye bye." Hà Tuyết Phi đứng dậy, sắc mặt nặng nề lễ phép nói lời từ biệt với Chung Mẫn Liên, sau đó cùng Hoắc Thanh Cúc rời đi.
"Đi thong thả, ngày mai trở lại nha!" Chung Mẫn Liên cho rằng sắc mặt Hà Tuyết Phi nặng nề là vì không gặp được Dư Tử Cường, tin vào thân phận hai người mà không chút nghi ngờ cô hay là Hoắc Thanh Cúc.