Sau khi Điền Vĩ bị mẹ Đinh đuổi ra ngoài, lại dùng sức gõ nhưng bất kể hắn gõ thế nào cửa vẫn không mở ra, giận đến thiếu chút nữa dùng chân đạp cửa, nhưng cuối cùng vẫn kiềm nén cơn giận bỏ đi.
Sáng sớm Dư Tử Cường cũng tới tìm Đinh Tiểu Nhiên, bất quá trễ hơn so với Điền Vĩ tới một chút, nên khi đi tới lầu dưới nhà Đinh Tiểu Nhiên hai người liền đụng mặt.
Tình địch gặp nhau, có thể nói là giận đến đỏ mặt tía tai.
Dư Tử Cường xuất hiện tại nơi này chứng minh anh bây giờ chính là bạn trai Đinh Tiểu Nhiên, điều này làm cho Điền Vĩ thấy khó chịu, lúc này toàn bộ cơn giận mới vừa dồn nén đều bộc phát ra, chặn đường Dư Tử Cường khiêu khích nói: "Chủ tịch Dư, không lẽ người có thân phận như cậu lại thích một cô gái già như Đinh Tiểu Nhiên?"
Dư Tử Cường nghe ra Điền Vĩ muốn gây hấn với anh, không chút tức giận còn khiêu khích ngược lại, "Thế nào, anh ghen hay hâm mộ chúng tôi?"
"Tôi không ghen cũng không hâm mộ, chỉ muốn cảnh cáo cậu không nên lấy tình cảm phụ nữ ra đùa giỡn."
"Anh Điền,lời này trái lại phải do tôi nói với anh chứ, không nên đùa bỡn tình cảm của phụ nữ, nhất là đặt tình cảm quá nhiều vào Tiểu Nhiên. Tiêu Vũ Huyên không cần anh anh liền quay lại tìm Tiểu Nhiên, anh xem cô ấy là gì, anh cho rằng cô ấy là người gọi đến liền đến, kêu đi liền đi sao?"
"Nhưng cậu nổi tiếng là lãng tử tình trường, nếu cha Đinh và mẹ Đinh biết chuyện của cậu, bọn họ sẽ không để cho con gái bảo bối của mình ở cùng loại người như cậu đâu?"
"Tôi là lãng tử tình trường thì sao, tôi làm người rất có nguyên tắc anh có từng thấy tôi bám theo bạn gái cũ không? Nếu quả thật chỉ chọn một trong hai, tôi nghĩ cha Đinh và mẹ Đinh sẽ chọn tôi, còn anh, tôi cho rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không chọn."
Dư Tử Cường nói những câu rất có sức thuyết phục khiến cho Điền Vĩ không đường phản bác, đành chuyển sang nói lẫy, "Hừm, tôi sẽ chóng mắt xem cậu có thể đùa bỡn bao lâu."
"Tôi không có đùa với Tiểu Nhiên mà rất nghiêm túc, tôi muốn kết hôn với cô ấy cho nên chỉ sợ đời này của anh sẽ không nhìn thấy chuyện tôi đùa giỡn đâu." Dư Tử Cường càng nói càng nghiêm trang, nhất là khi thấy bộ dạng Điền Vĩ giận đến nổi trận lôi đình làm anh rất hưng phấn, tiếp tục đổ dầu vào lửa, "Hôm nay anh cũng đến tìm Tiểu Nhiên sao, nhìn bộ dạng chật vật này của anh chắc là bị đuổi ra ngoài rồi, cảm giác thế nào hả?"
"Nếu không phải cậu có ngân hàng Thiên Tường chống lưng, tôi e cậu chẳng là cái thá gì cả."
"Từ nhỏ đến lớn tôi luôn không quan tâm chuyện của ngân hàng Thiên Tường, chỉ có dạo gần đây không hiểu sao lại ngồi chức chủ tịch ngân hàng, bộ anh có ý kiến gì sao?".
"Tôi không tin cậu và Tiểu Nhiên sẽ có tương lai, bởi vì hai người không thuộc cùng một thế giới, hơn nữa Tiểu Nhiên không thích người nhỏ hơn cô ấy."
"Tương lai của tôi và Tiểu Nhiên không cần anh để ý, anh nên lo cho tương lai bản thân mình trước đi. Tiêu Vũ Huyên muốn đính hôn với Lâm Trường Thịnh, cái này anh biết chưa?"
"Vậy thì sao?" Điền Vĩ vừa nghe đến chuyện này sắc mặt rõ ràng thay đổi, nhưng vẫn cậy mạnh.
"Đối với tôi mà nói chẳng có sao cả, nhưng với anh thì có đó?"
"Hừ." Điền Vĩ thật sự nói không lại Dư Tử Cường, đành bực tức rời đi, hơn nữa hắn cũng không dám đắc tội Dư Tử Cường bằng không người thua thiệt chỉ có thể là mình thôi.
Dư Tử Cường đứng tại chỗ nhìn Điền Vĩ rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý gian manh, trong lòng âm thầm đề phòng người này.
Mặc dù anh không biết vì sao lúc này Điền Vĩ vẫn cứ bám theo Tiểu Nhiên không buông, nhưng đề phòng một chút cũng không tệ.
Mẹ Đinh vì bị Điền Vĩ quấy nhiễu, tâm trạng không vui, lúc này còn không ngừng chửi thầm, "Tên chết tiệc này, hắn còn dám vác mặt đến cầu con tha thứ sao? Vả lạđã i bất lịch sự rồi còn xông thẳng vào nhà, này ra thể thống gì chứ?"
Đinh Tiểu Nhiên lấy lại chổi lau nhà tiếp tục lau, đối với chuyện Điền Vĩ gây náo loạn cũng không để ý nhiều, bình thản nói: "Mẹ, mẹ để ý hắn nhiều như vậy làm gì, vì thứ người này tức giận làm hại đến sức khỏe, thì không đáng đâu."
"Làm sao mẹ không giận chứ? Tiểu Nhiên, mẹ cảnh cáo con, không cho phép con qua lại với tên Điền Vĩ đó nữa, mẹ thà cả đời này con không lấy được chồng cũng không cho con sống cùng hạng người đó."
"Mẹ cảm thấy mắt nhìn người của con tệ đến thế sao?"
"Nếu mắt nhìn của con tốt, vì sao lúc trước lại đi quen hắn? Nếu không phải nửa đường xuất hiện Tiêu Vũ Huyên, chỉ sợ con đã gả cho hắn ta rồi."
"Phải phải phải, mẹ nói rất đúng, không phải vận khí của con gái mẹ tốt thì sao nửa đường lại xuất hiện Tiêu Vũ Huyên."
"Đúng vậy, còn gặp được người tốt hơn, mẹ đã nói với con rồi ——" mẹ Đinh còn đang muốn tiếp tục dặn dò Đinh Tiểu Nhiên, nhưng lúc này chuông cửa lại vang lên, bởi vì vừa rồi bị Điền Vĩ gây rối một trận khiến mẹ Đinh hoài nghi lần này vẫn lại là Điền Vĩ, vì vậy cầm thùng rác bên cạnh lên, giận đùng đùng đi ra mở cửa, vừa đi vừa mắng, "Cái tên chết bầm này còn dám đến nữa sao, lần này mẹ mà để nó vào cửa, mẹ sẽ mang họ của nó."
"Mẹ, mẹ lấy thùng rác ra làm gì?" Đinh Tiểu Nhiên thấy mẹ Đinh còn cầm theo thùng rác đi ra mở cửa, đầu có hơi khó hiểu.
"Cầm đi đối phó đồ cặn bã." Mẹ Đinh vừa nói vừa mở cửa, vừa mở cửa ra liền tạt đồ vào người bên ngoài, nhân tiện còn lớn tiếng mắng, "Đồ cặn bã, lại còn dám vác mặt, tôi —— "
"A ——" Dư Tử Cường không thể giải thích được đột nhiên bị người tạt đồ lên, càng không hiểu vì sao mẹ Đinh lại mắng người, kinh ngạc hỏi: "Dì, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau khi mẹ Đinh tạt đồ và mắng người xong mới biết đã nhầm đối tượng, vội vàng nói xin lỗi giúp Dư Tử Cường gỡ rác trên người ra, "Tử Cường, tại sao lại là cháu chứ, dì không ngờ lại là cháu, thật xin lỗi, xin lỗi."
Đinh Tiểu Nhiên đứng ở bên trong nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dư Tử Cường, nhịn không được cười lên, "Ha ha."
Dư Tử Cường nghe tiếng cô cười, nghi hoặc đi tới hỏi: "Dì, Tiểu Nhiên, đây là nghi thức chào hỏi của nhà này sao?"
"Không phải không phải, dì cứ tưởng là Điền Vĩ nên mới làm vậy, ai biết là cháu. Tử Cường, quần áo trên người con bị bẩn rồi cỡi ra trước đi, bây giờ dì lập tức mang đi giặt sạch sau đó mang đi hong khô." Không đợi Dư Tử Cường đồng ý, mẹ Đinh liền cỡi áo khoác tây trang trên người anh ra.
"Cảm ơn dì." bởi vì áo khoác thật sự đã bị bẩn, Dư Tử Cường không cự tuyệt.
"Cám ơn cái gì, đều tại dì già rồi nên hồ đồ không thấy rõ liền làm mọi chuyện thêm tồi tệ."
"Dì à, dì không nên tự trách đều do hiểu lầm thôi."
"Nói đi nói lại đều do tên Điền Vĩ đó, ai kêu hắn ta sáng sớm liền chạy đến nơi đây làm loạn lên chứ."
"A, thật sao, hắn đến làm gì?" phản ứng của Dư Tử Cường cũng không mạnh lớn, nếu không phải mới rồi đụng mặt Điền Vĩ ở dưới, chắc chắn lúc này anh không thể bình tĩnh nổi.
"Còn không phải đi xin Tiểu Nhiên tha thứ gì đó sao, dù sao dì cũng không đồng ý. Hai đứa nói chuyện đi, dì đi giặt áo khoác cho cháu rồi đem hong khô." mẹ Đinh rất thức thời tạo cho hai người không gian riêng, còn mình đi làm việc của mình.
Đinh Tiểu Nhiên thấy trên đầu Dư Tử Cường còn có mấy mảnh giấy vụn, vì vậy đi tới bên cạnh anh, gỡ mảnh vụn trên đầu xuống, cười châm chọc hỏi: "Này, sáng sớm anh tới nhà em làm gì?"
"Thế nào, em không hy vọng anh tới sao?" Dư Tử Cường hơi khom lưng, mặt tiến sát mặt cô, còn thiếu chút nữa đã hôn cô.
Cô lấy tay đẩy anh ra, cảnh cáo, "Đây là nhà em, anh nghiêm chỉnh một chút đi."
"Tuân lệnh."
"Thật là bó tay với anh. Anh ăn sáng chưa, có muốn em nấu cho anh một phần không?"
"Được, anh chưa từng ăn món do chính tay em nấu?"
Dư Tử Cường không chút khách khí, khiến Đinh Tiểu Nhiên phải nín lặng, bất quá anh không khách khí khiến cô cảm thấy có nhiều phần quen thuộc, trêu chọc: "Da mặt anh quả thật rất dày."
"Ăn thức ăn do bà xã mình nấu, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
"Ai là bà xã của anh?"
"Em?"
"Anh không được ăn nói bậy bạ, chúng ta còn chưa kết hôn đó?"
"Sớm muộn cũng kết hôn, gọi em bà xã trước để ăn cho ngon miệng."
"Anh nghiêm chỉnh chút đi, đừng để mẹ em cười nhạo." Đinh Tiểu Nhiên vẫn luôn nhắc nhở Dư Tử Cường phải cẩn thận, không muốn anh để lại ấn tượng xấu trong mắt mẹ.
Dư Tử Cường biết dụng tâm trong lòng cô, không cà lơ phất phơ nữa mà nghiêm trang nói: "Em yên tâm, dì thấy tình cảm chúng ta tốt, vui mừng còn không kịp, có khi còn chọc cười lại chúng ta."
"Đương nhiên mẹ em sẽ vui, nhưng nếu để cha em thấy xem anh còn ăn ngon miệng không."
"Được được được, anh sẽ nghiêm chỉnh một chút. Đúng rồi, vừa rồi Điền Vĩ tới tìm em làm gì chẳng lẽ muốn xin em tha thứ sao?" Nhắc tới Điền Vĩ, sắc mặt Dư Tử Cường bắt đầu nghiêm trang, còn lộ vẻ tức giận.
Nếu so ra thì Đinh Tiểu Nhiên không có tức giận, tùy tiện trả lời anh, "Đúng, thật sự hắn ta tới cầu xin em tha thứ cho hắn, hơn nữa còn quỳ xuống."
"Vậy, em có tha thứ cho hắn ta không?"
"Mặc dù em không giận hắn, cũng đã tha thứ cho hắn —— "
Dư Tử Cường nghe đến đó, không đợi Đinh Tiểu Nhiên nói hết câu liền cắt ngang, lớn tiếng hô: "Cái gì, em tha thứ cho hắn?"
Thấy anh kích động thế, cô chỉ biết lắc đầu một cái lúc này mới từ từ nói, "Anh đừng phản ứng mạnh quá vậy được không, nghe em nói hết đã. Mặc dù em không còn giận và cũng đã tha thứ cho hắn, nhưng không chứng tỏ em sẽ quay lại với hắn."
Lấy được đáp án hài lòng, cuối cùng anh có thể thở phào nhẹ nhõm, "Này cũng xem như tạm được."
"Anh yên tâm, em và Điền Vĩ đã không thể. Anh ngồi xuống trước đi, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh ăn, đến trưa chúng ta còn phải đi gặp giám đốc Hà nữa."
"Anh đi giúp em." Dư Tử Cường đi theo Đinh Tiểu Nhiên, không muốn ngồi một mình trong phòng khách.
"Tùy anh." Đinh Tiểu Nhiên không so đo, để anh đi theo.
Mẹ Đinh ở trong phòng vệ sinh, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, thấy bọn họ nói chuyện hòa hợp vui vẻ vậy, trong lòng cực kỳ khẳng định hai người này nhất định thành đôi.
Chờ đợi nhiều năm, rốt cục đã thấy có chút hy vọng, chỉ cần con gái hạnh phúc người làm mẹ còn cầu mong gì nữa chứ?