Hôm nay là thứ bảy, vì đã hẹn trưa nay đến thăm Thiên Ngưng, Đinh Tiểu Nhiên rời giường sớm hơn một chút, tâm trạng lúc này rất tốt liền chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa.
Thấy con gái vui vẻ đương nhiên người làm mẹ cũng vui theo, chỉ cần nghĩ tới hạnh phúc sau này của con mình bà càng thêm hưng phấn, không nhịn được muốn hỏi xem hai người tiến tới mức độ nào, "Tiểu Nhiên, giờ con và Tử Cường sao rồi?"
"Sao là sao chứ?" Đinh Tiểu Nhiên giả bộ ngốc không trả lời, tiếp tục quét nhà.
"Chính là hai đưa đã phát triển tới trình độ nào, có dự tính kết hôn chưa?"
"Mẹ, con quen anh ấy chưa tới nửa năm, giờ nói chuyện kết hôn không thấy quá sớm sao?"
"Con sắp 28 rồi, giờ không tính tới kết hôn thì trễ mất. Quen nhau chưa đến nửa năm thì đã sao, con quen tên Điền Vĩ đó đã mấy năm, kết quả —— "
"Vì sao lại nhắc người đàn ông này, hắn ta đã là quá khứ con không muốn nghe đến hắn nữa, càng không muốn hắn xuất hiện trong cuộc sống của con."
"Được được được, mẹ không đề cập tới nó nữa, nhưng mẹ cần nhắc nhở con cái này. Tiểu Nhiên, mẹ thấy Tử Cường là một chàng trai tốt, tốt nhất con phải biết quý trọng gìn giữ đó."
Đinh Tiểu Nhiên bị lời mẹ nói làm cho câm nín, vừa muốn phản bác lại thì lúc này chuông cửa lại vang lên, tiếng chuông cửa này làm cho cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng thấy vui, không nhịn được thở dài nói: "Sẽ không chứ, rõ ràng hẹn buổi trưa mới đi, sao mới sáng sớm đã tới đây rồi?"
"Ai tới hả?" Mẹ Đinh hỏi.
"Tử Cường đó, ngoại trừ anh ấy ra thì không còn ai đến đâu. Con đi ra mở cửa."
"Mẹ đi cho." Mẹ Đinh vừa nghe Dư Tử Cường tới vui mừng còn hơn Đinh Tiểu Nhiên, lập tức chạy ra mở cửa, hơn nữa sau khi ra mở cửa còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt là ai liền chào hỏi, "Tử Cường, sáng sớm —— "
Nói được một nửa, nhìn rõ mặt người đứng ngoài cửa là ai, nụ cười trên mặt nháy mắt chuyển sang tức giận, không vui hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Sắc mặt Điền Vĩ ảm đạm trông như lạc mất hồn phách, nặng nề trả lời, "Cháu, cháu tới tìm Tiểu Nhiên."
"Nó không rãnh." Mẹ Đinh lạnh lùng trả lời, không muốn Điền Vĩ vào nhanh chóng đóng cửa lại.
"Dì——" Điền Vĩ không chịu, lấy tay đẩy cửa tựa hồ nhất quyết muốn vào, nhưng vẫn năn nỉ nói, "Dì, xin dì cho cháu gặp Tiểu Nhiên một chút, có được không?"
"Không được, cậu đừng đeo theo bám con gái tôi nữa, tôi không muốn con gái tôi ở cùng loại người như cậu, cút."
"Dì —— "
"Tôi nói cậu cút đi, có nghe không?" Mẹ Đinh dùng sức đóng cửa lại, nhưng bà dùng một phần lực thì người kia dùng đến hai phần lực không chịu cho bà đóng cửa lại.
Điền Vĩ kiên trì muốn vào gặp Đinh Tiểu Nhiên, cho nên nói sao cũng không cho mẹ Đinh đóng cửa lại, kết quả dùng nhiều sức lực đẩy cửa ra, đồng thời đẩy cả mẹ Đinh lui về phía sau mấy bước.
Đinh Tiểu Nhiên thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng chạy tới đỡ mẹ mình, quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Hiện giờ mẹ Đinh không còn lòng dạ nào để ý mình có bị sao không, chỉ muốn mau chóng đuổi Điền Vĩ đi ra ngoài, đoạt lấy cây chổi trong tay Đinh Tiểu Nhiên đánh vào người Điền Vĩ, "Cậu cút ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài."
Điền Vĩ trông thấy Đinh Tiểu Nhiên càng không muốn đi ra ngoài, lấy tay đỡ cây lau nhà trong tay mẹ Đinh, sau đó đoạt cây lau nhà đi vứt sang một bên trực tiếp nói chuyện với Đinh Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút đi được không?"
"Không được." Đinh Tiểu Nhiên tức giận cho anh đáp án, gạt anh ra, quan tâm mẹ mình trước, "Mẹ, mẹ có sao không?"
"Mẹ không sao." mẹ Đinh bừng bừng lửa giận, biết không đuổi được Điền Vĩ liền mắng, "Điền Vĩ, nơi này của tôi vĩnh viễn không hoan nghênh cậu, cậu mau lập tức cút đi cho tôi bằng không tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, nói cậu tự tiện xông vào nhà dân."
Hiện giờ Điền Vĩ chỉ muốn nói chuyện với Đinh Tiểu Nhiên, lại gặp trở ngại này cảm thấy rất phiền não, không chịu đựng nổi thái độ của mẹ Đinh liền hét to lại bà, "Dì mắng đủ chưa, cháu chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Nhiên một chút, nói xong cháu sẽ đi."
"Cậu, cậu còn dám nạt lại tôi? Điền Vĩ, đây là nhà của tôi, không phải nơi để cậu tùy tiện giương oai đâu."
"Cháu không phải tới để ra oai, cháu chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Nhiên một chút thôi."
"Con gái tôi không có gì để nói với cậu, cho dù cậu muốn quay lại với nó, nó có đồng ý thì tôi cũng không đồng ý, trừ phi tôi chết. Giờ Tiểu Nhiên đã có bạn trai mới, cậu nên đi tìm cô bạn gái trước kia của cậu đi đừng có quấy rầy con gái tôi."
Đinh Tiểu Nhiên biết Điền Vĩ sẽ không dễ dàng từ bỏ, đành kéo mẹ Đinh về, tự mình đối mặt hắn, "Mẹ, để con nói chuyện với hắn."
Nhưng mẹ Đinh không muốn, mặc kệ Điền Vĩ nghĩ thế nào bà muốn nói gì liền nói, "Tiểu Nhiên, người đàn ông này không đáng tin, con đừng để lời ngon tiếng ngọt của nó lừa dối, biết không?"
"Yên tâm, con không ngốc đến mức độ đó đâu."
"Nhưng mẹ không yên lòng, mắt thấy con sắp có được hạnh phúc lại vì tên đàn ông này mà đánh mất, con biết mẹ —— "
"Mẹ, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi, con sẽ không quay lại với hắn đâu, mẹ để con nói chuyện với hắn đi."
"Được rồi, hai người cứ nói, mẹ ở một bên nghe." Mẹ Đinh vẫn không an lòng sợ sự xuất hiện Điền Vĩ ảnh hưởng đến tình cảm của Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường, cho nên muốn ở một bên giám sát.
Đinh Tiểu Nhiên lắc đầu một cái, làm theo ý bà, sau đó mặt vô biểu tình nhìn Điền Vĩ lạnh lùng nói: "Điền Vĩ, giữa chúng ta đã không thể anh đừng bám theo tôi nữa, coi như tôi cầu xin anh đó có được không?"
Điền Vĩ không cam tâm, không muốn những thứ thuộc về mình biến mất, cố gắng nài nỉ nói: "Tiểu Nhiên, anh biết lúc trước mình đã gây ra nhiều lỗi lầm với em, giờ anh biết sai rồi xin em cho anh một cơ hội được không?"
"Không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là trong lòng tôi đã có người khác, tôi thích anh ấy, hoặc nói đúng hơn là tôi đã yêu anh ấy cho nên tôi không thể cho anh thêm cơ hội, bởi vì tôi không yêu anh."
"Không phải vậy, không phải như vậy, nhất định em đang giận anh cho nên mới tìm người đàn ông khác đến gạt anh, anh tin rằng trong lòng em nhất định vẫn có anh, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào khi nghĩ tới những ngày tháng hai chúng ta vui vẻ bên nhau sao?"
"Thật xin lỗi, cho tới bây giờ tôi cũng không thấy có chút cảm giác nào, nếu anh thật sự muốn tôi nghĩ lại thì chỉ có một cảm giác."
"Cảm giác gì?"
"Cảm giác sai lầm."
"Tiểu Nhiên, tình cảm của chúng ta đã qua nhiều năm như vậy, không thể nào nói không còn là không còn, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh, chẳng qua vì em đang giận anh, giờ anh xin lỗi em chỉ cần em chịu tha thứ cho anh em muốn anh làm gì cũng được." Bởi vì Điền Vĩ không được Đinh Tiểu Nhiên tha thứ, tâm trạng liền kích động, nắm chặt cánh tay cô mãnh liệt cầu xin.
Mẹ Đinh vừa thấy Điền Vĩ chạm vào con gái mình, vội vàng bước tới kéo tay hắn ra, "Này này này, cậu nói chuyện cần gì đụng vào con gái tôi?"
"Dì à, cháu không có ý gì khác, chỉ muốn nói xin lỗi Tiểu Nhiên thôi."
"Cậu nói xin lỗi thì cũng không nên lôi lôi kéo kéo, mặc dù xã hội ngày nay không như xưa, nhưng nam nữ vẫn cần giữ khoảng cách không nên đụng chạm nhau."
"Dì —— "
"Cậu nói xong rồi thì đi đi, tôi còn phải dọn vệ sinh nữa." vinhanh-lequydon.
Mẹ Đinh tỏ rõ thái độ như thế khiến Điền Vĩ rất giận, nhưng vì đang cầu Đinh Tiểu Nhiên tha thứ, hắn không thể tức giận đành chuyển sang tiếp tục cầu khẩn, "Tiểu Nhiên, kể từ sau khi chia tay em anh mới biết trong lòng anh, em quan trọng cỡ nào, anh thật sự không thể không có em, mong em cho anh thêm một cơ hội."
Đối với lời cầu khẩn này, Đinh Tiểu Nhiên cười khinh thường, giễu cợt nói: "Tôi thấy trong lòng anh chỉ quan tâm đến danh lợi và quyền thế thôi, nếu bây giờ Tiêu Vũ Huyên còn cần anh, anh sẽ đến tìm tôi xin tha thứ sao? Điền Vĩ, tôi không phải một con nhóc không hiểu sự đời, anh đừng lấy những lời dụ dỗ cô gái khác ra nói với tôi, không hiệu quả đâu. Anh đi đi không trở lại nữa, giữa chúng ta đã kết thúc không còn gì nữa."
"Chúng ta vẫn chưa kết thúc, chỉ cần em tha thứ cho anh, chúng ta liền có thể bắt đầu lại lần nữa."
"Thật xin lỗi tôi không tha thứ cho anh, mà tha thứ hay không cũng không cần thiết vì tôi đã có bạn trai mới, tôi yêu anh ấy mà anh ấy cũng yêu tôi, bây giờ xem như tôi xin anh đừng bám theo tôi nữa, được không?"
Tâm trạng Điền Vĩ càng thêm kích động, bất kể Đinh Tiểu Nhiên nói thế nào hắn vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí quỳ xuống cầu xin, "Không Tiểu Nhiên, không có em anh sẽ chết, cầu xin em cho anh một cơ hội."
"Anh——" Đinh Tiểu Nhiên rất ngạc nhiên, không ngờ Điền Vĩ vì muốn được tha thứ cư nhiên quỳ xuống trước mặt cô, bất quá hắn càng làm vậy càng khiến cô hiểu chuyện này không đơn giản, "Điền Vĩ, có phải anh gặp khó khăn gì cần tôi giúp đúng không? Hôm nay anh đến nhận sai với tôi, chỉ vì anh có việc không thể tự mình giải quyết."
"Không có không có, thật sự anh đến là muốn bắt đầu lại với em." Điền Vĩ trả lời có hơi cà lăm.
Cũng bởi vì hắn cà lăm cô càng khẳng định trong chuyện này không hề đơn giản, "Anh không nói cũng không sao, dù sao chuyện của anh đã không còn liên quan gì tới tôi, nếu anh cứ bám theo tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát."
"Tiểu Nhiên, em hận anh đến thế sao?"
"Chẳng lẽ anh cảm giác mình không đáng hận sao? Mặc dù tôi không biết anh gặp khó khăn gì, nhưng tôi biết anh đến cầu xin tha thứ không phải vì yêu, muốn bắt đầu lại với tôi mà là muốn tôi giúp cho anh. Đối với loại người này ai mà không ghét?"
"Đúng đó, con nói đúng người này đáng bị thiên lôi đánh, cút đi." Mẹ Đinh lại cầm cây chổi nhà lên, xua đuổi Điền Vĩ.
Đinh Tiểu Nhiên không ngăn cản hành động của mẹ Đinh, để mặc cho bà làm, bởi vì Điền Vĩ thật sự l àm cho người ta thấy ghét.
"Dì —— Tiểu Nhiên ——" Điền Vĩ nhẫn nhục chịu đựng mẹ Đinh xua đuổi, trên người bị đánh nhiều lần nhưng vẫn kiên trì cầu xin, thế mà Đinh Tiểu Nhiên chẳng chút thông cảm, để hắn bị mẹ Đinh đuổi ra khỏi cửa.
"Hừ, biến đi đừng có quay lại." Sau khi mẹ Đinh đuổi Điền Vĩ ra ngoài, dùng sức đóng cửa lại. Vả lại còn khóa trái, không có ý định cho hắn vào lại nữa.