Gai Hồng Mềm

Chương 77: Chương 77: Lẽ ra hôm nay anh phải cho tôi uống rượu




Art:Weibo @EPcat

Chương 73: Lẽ ra hôm nay anh phải cho tôi uống rượu

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lâm Tố cảm thấy mình sẽ nhớ mãi khung cảnh này, giống một tấm ảnh được máy ảnh chụp lại, vĩnh viễn không mất đi.

Đào Mục Chi đứng đó, hắn mặc quần áo dài đơn giản, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, làn da nhẵn nhụi trắng trẻo, ngón tay thon dài rõ từng khớp xương di chuyển trên những phím đàn đen trắng.

Hắn quá cao, phải hơi cúi người mới vừa với chiếc mic. Nhưng dù đã cúi người xuống, thì dưới ánh đèn mê loạn của sân khấu hắn vẫn là một thân cao quý không thể với tới.

Hắn tựa một ánh trăng thanh lãnh, vốn dĩ Lâm Tố chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm, nhưng mà hiện tại, hắn đứng ở một góc của sân khấu, hát bài hát mà trong lần đầu tiên đi bar cô đã nói với hắn chính là bài mình thích nhất.

Lâm Tố được ngắm trăng, còn hái được ánh trăng sáng ấy xuống, cô ôm vầng trăng là hắn trong lòng, có lẽ tương lai thật lâu thật lâu sau, dù có tiếp tục đến quán bar, nhìn thấy sân khấu, cô sẽ không bao giờ nhớ đến người ba ruột của mình nữa, cũng sẽ không bao giờ canh cánh mãi trong lòng một tình thương mà mình không có được.

Từ giờ cô sẽ chỉ nghĩ đến Đào Mục Chi, cô sẽ vĩnh viễn nhớ Đào Mục Chi.

Lâm Tố chưa bao giờ nghe Đào Mục Chi hát, nhưng cô vẫn được nghe giọng nói của hắn mỗi ngày. Hôm nay nghe được hắn hát rồi, giống như nước suối chảy trong khe núi, mang theo từ tính trong trẻo mát lành. Dù là khi nói hay khi hát thì đều dễ nghe như vậy.

Bài hát này Lâm Tố chỉ từng nghe bản giọng nữ, rất ngọt, như cô gái nhỏ đang hát lên trái tim thiếu nữ mới rung động của mình, lần đầu tiên rơi vào tình yêu với mối tình đầu. Còn phiên bản của Đào Mục Chi hoàn toàn không mang đến cảm giác đó. Giống như là từ một góc nhìn hoàn toàn khác, bài hát của một thiếu niên anh tuấn hướng về cô gái hắn thầm thương, mang theo một loại lãng mạn cưng chiều.

Nhịp tim và máu chảy trong người theo một câu hát đầu tiên và tiếng đàn của Đào Mục Chi tăng tốc. Cô đứng lẳng lặng trong một góc quầy bar, mà lúc này, Đào Mục Chi đứng trên sân khấu, một tay đỡ mic, một tay vẫy cô.

Lâm Tố cách một khoảng không đối diện với hắn, nhìn hắn vẫy tay với mình, hai mắt cô mở lớn, dần sáng lên, cuối cùng khóe mắt cong lên, cô gia nhập vào tiếng nhạc này.

Lâm Tố như một con nai chạy thật nhanh vào dòng người. Âm nhạc tiếp tục vang lên, Đào Mục Chi hát, cô nhảy theo nhịp. Mái tóc dài buông xõa bên vai, theo động tác nhún nhảy của cô dường như cũng đang nhảy múa.

Lâm Tố dù đã hoàn toàn thả mình vào điệu nhạc này, nhưng cô vẫn không quên mất Đào Mục Chi. Ánh mắt của cô đặt trên người hắn, sau mỗi bước nhảy, khoảng cách giữa hai người lại kéo gần hơn, đối phương cũng hiện lên rõ ràng hơn ở trong mắt. Lâm Tố và Đào Mục Chi nhìn nhau cười, sau đó cô chợt nghĩ đến một vấn đề.

Hắn học bài hát này từ bao giờ? Là sau cái lần cùng cô đến quán bar đó sao?

Lúc ôm nhau nằm trên giường ở khách sạn, Đào Mục Chi nói đưa cô đi bar, Lâm Tố còn nghĩ chắc là hắn muốn đưa cô đến quán bar để giúp cô vượt qua trở ngại tâm lý với người ba ruột mỗi khi đến nơi này.

Nhưng mà hiện tại, Lâm Tố lại cảm thấy là không phải, có lẽ hắn chỉ muốn hát cho cô nghe bài hát này.

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi đứng trên sân khấu, vui vẻ nhảy múa, sau đó chợt cười rộ lên, tất cả những nút thắt trong lòng đều theo những bước nhảy này tháo ra, trong tim cô, trên người cô, khắp nơi là hoa tươi nở rộ.

-

Thời gian một bài hát không dài, nhất là khi Đào Mục Chi hát dễ nghe như thế. Lâm Tố cảm giác còn chưa nhảy được bao nhiêu thì Đào Mục Chi đã thả tay, khẽ gật đầu nói cảm ơn với ban nhạc phía sau.

Hắn dù sao cũng không phải ca sĩ của quán bar, nhưng trình độ vừa rồi khiến nhiều người không biết hiểu nhầm hắn là ca sĩ ở nơi này. Đào Mục Chi đi xuống, khản giả còn không ngừng hô “Encore(*)!“.

(*) cái này chắc mấy bạn đu Kpop biết rõ nè, đại loại là kết thúc bài hát rồi nhưng vẫn hát lại tí nữa ấy tui hem biết phải giải thích thế nào nữa~

Đồng thời cũng có những người bị mị lực của Đào Mục Chi hạ gục, như hổ rình mồi chờ hắn đi xuống lập tức túm đến vây quanh.

Nam nữ đều có.

Lâm Tố: “...”

Quán bar vốn chính là nơi săn tìm mỹ nam mỹ nữ, loại tướng mạo như Đào Mục Chi chỉ ngồi một chỗ đã đủ khiến người ta thần hồn điên đảo rồi, huống chi còn vừa lên hát một bài như thế.

Đừng nói mấy người bình thường kia, đến Lâm Tố còn rung động nữa là.

Đào Mục Chi vốn định đi thẳng về phía Lâm Tố, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị đám đông ào ào kéo lên vây lấy, bước đi về phía Lâm Tố càng lúc càng chậm lại, khiến hắn phải khẽ nhíu mày.

Quá nhiều người khiến Đào Mục Chi không thể thoát ra ngay. Cũng may là hắn cao lớn, dù bị nhiều người vây quanh thì vẫn có thể nhìn ra bên ngoài đám đông, tìm Lâm Tố.

Lâm Tố vừa mới vẫn còn trong tầm mắt hắn, thoáng cái đã không thấy đâu rồi.

Đào Mục Chi nhíu mày sâu hơn, tầm mắt quét trong đám người, còn đang phân biệt thì cổ tay hắn chợt bị nắm chặt.

Lòng bàn tay nắm lấy cổ tay hắn có mồ hôi, có lẽ là vì vừa xô đẩy một trận trong đám người. Đào Mục Chi cúi đầu, tiếp xúc với ánh mắt lấp lánh linh động chứa đầy ý cười của Lâm Tố. Tìm truyện hay tại * TRÙMt ruуệИ.V N *

“Đi mau!” Lâm Tố hô một tiếng, sau đó kéo hắn, xoay người chạy ra bên ngoài.

Cô như một con nai nhỏ dũng cảm xông lên, một tay kéo Đào Mục Chi, một tay mạnh mẽ tách đám đông kia ra. Cổ tay Đào Mục Chi bị cô nắm chặt, sau đó, cô giống như sợ tuột tay mất hắn, bèn dứt khoát nắm tay hắn.

Cứ như thế, Lâm Tố kéo tay Đào Mục Chi chạy ra khỏi cái nơi phiền phức này.

-

Đương nhiên, phạm vi của “nơi phiền phức” chỉ đơn giản là trước quầy bar thôi. Lâm Tố kéo tay Đào Mục Chi, trước tiên len lỏi luồn lách rời khỏi nơi này, sau đó mới len lỏi luồn lách rời khỏi quán bar, cuối cùng dùng luôn một hơi kéo Đào Mục Chi chạy thẳng đến bãi đỗ xe của quán bar.

Lâm Tố như đã được làm nóng cơ thể, sau đó dùng một hơi leo lên đến đỉnh núi, cô dùng toàn bộ sức lực và tốc độ kéo Đào Mục Chi chạy thẳng đến trước xe của họ.

Đến được xe, Lâm Tố mới như cạn kiệt sức lực, cô thả tay Đào Mục Chi, dựa vào thân xe lạnh ngắt.

“Mệt chết tôi rồi!” Lâm Tố hít thở sâu, hai tay chống trên đầu gối vì một màn chạy trốn vừa rồi mà tê rần, ổn định lại nhịp tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.

Đã rất lâu rồi Lâm Tố không chạy như thế này.

Thời gian gần đây tuy là cô vẫn leo núi, nhưng đều dùng tốc độ hành quân mà đi, cũng không mệt như thế. Lâm Tố cảm thấy vừa rồi mình đã dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét để chạy xong năm mươi mét.

Sắp đứt hơi đến nơi!

Tất cả là tại Đào Mục Chi, hắn không đâu tự nhiên dở hơi đến cái chỗ nhiều người thế hát làm gì, hắn không nhận thức được nhan sắc của mình có bao nhiêu trêu ngươi à? Còn hát dễ nghe như thế, không kéo ong bướm bu đến mới lạ đấy!

Lâm Tố càng nghĩ càng giận, cô ngẩng đầu muốn dạy dỗ Đào Mục Chi hai câu, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là Đào Mục Chi mặt không đỏ thở không gấp, hại cô tức giận đến mức lại gập cả lưng lại.

Đáng ghét thật, cũng chỉ có mình cô là mệt chết, Đào Mục Chi cứ như người sắt ấy.

Lâm Tố thật sự: “...”

Ngay lúc Lâm Tố cho rằng mình đã tức giận đủ rồi, hành động tiếp theo của Đào Mục Chi đã thành công nhóm lại ngọn lửa vừa hạ xuống của cô. Lâm Tố đã mệt đến mức không đứng thẳng lưng nổi, Đào Mục Chi còn kéo cô đang tựa trên thân xe đứng thẳng dậy, sau đó kéo cánh tay cô, lôi cô đi lên một bước, nói: “Vừa chạy xong đừng dừng gấp như thế, đi bộ một vòng đi.”

Lâm Tố: “...”

Mà Đào Mục Chi vừa mới lôi cô đi được một bước, Lâm Tố đã như người không xương đổ ập vào Đào Mục Chi. Trọng lượng của cả cơ thể trong một giây ập đến nhưng Đào Mục Chi lại không hề bị bất ngờ, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lâm Tố vòng hai tay ôm lấy hắn, chôn luôn mặt mình vào lồng ngực hắn.

Lâm Tố: “...”

Môi Lâm Tố hình như đang hôn lên vị trí trái tim của hắn, Lâm Tố muốn chống tay tránh ra, nhưng khi ở bên Đào Mục Chi, Lâm Tố giống như vĩnh viễn không muốn dùng lực, cuối cùng vẫn nằm im không động đậy xíu nào.

Mặt cô chôn ở lồng ngực hắn, giọng nói ồm ồm.

“Tôi không đi nổi nữa.”

Ôm Lâm Tố cả người nóng rực, Đào Mục Chi cúi đầu nhìn, khóe môi cong lên rất khẽ.

“Biết vậy sao còn chạy nhanh thế?” Đào Mục Chi ôm eo cô, vững vàng giữ cô trong lòng mình.

Những cái khác không nói, cái ôm của Đào Mục Chi đem đến cảm giác của một bến đỗ bình yên cực kỳ không tệ. Tối thiểu là không lạnh lẽo như ở trên xe, thân nhiệt hắn cũng cao, Lâm Tố được hắn ôm, dứt khoát chơi xấu đưa tay ôm lại hắn.

Dán chặt.

Dán một lúc, Lâm Tố mới bất tri bất giác nghĩ đến lời Đào Mục Chi vừa nói, trái tim vừa được Đào Mục Chi sưởi ấm, thoáng cái bùng thảnh một ngọn lửa.

Lâm Tố ngẩng đầu, trừng Đào Mục Chi một cái: “Ha! Anh còn hỏi vì sao tôi phải chạy nhanh thế, hừ, anh quên mình vừa bị người ta vây kín thế nào à? Tôi không kéo anh ra thì không biết khi nào anh mới thoát được khỏi đó đâu!”

Lâm Tố tức giận lên án xong, đợi Đào Mục Chi trả lời. Nhưng Đào Mục Chi còn chưa kịp trả lời, ánh mắt của Lâm Tố đã chợt thay đổi. Vốn dĩ là một ánh mắt đầy tức giận, bỗng kéo lên cảm xúc gì đó khó nói thành lời. Cô nhìn thẳng vào mắt Đào Mục Chi, cầm một góc áo của hắn, hỏi.

“Đừng nói là anh thích được vây quanh như thế đấy nhé?”

Đào Mục Chi: “...”

Đào Mục Chi im lặng rồi! Lâm Tố thật sự cạn lời luôn! Im lặng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận, dáng vẻ của hắn chắc chắn là vì đã bị cô nói trúng tim đen đây mà!

(*) Thương bs Đào phản ứng không kịp với cái não của Tố thôi mà bị quy tội luôn:>>

Ai mà không thích hư danh ai mà không thích cảm giác làm trung tâm của vũ trụ chứ? Chỉ mới hát có một bài mà mị lực tung ra đã khiến đám con gái ào ào kéo đến, thậm chí còn có cả đàn ông. Cô bất chấp kéo hắn ra như thế, nói không chừng bây giờ Đào Mục Chi đang thầm mắng cô trong lòng, ai mướn cô “cứu” ra chứ.

Lâm Tố nói xong, càng nghĩ càng giận, cuối cùng giận đến mức buông lỏng cánh tay đang ôm Đào Mục Chi. Nhưng mà vừa mới buông ra thì cơ thể tụt xuống, hai chân mềm nhũn, suýt thì lại đứng không nổi, chỉ đành vội ôm lại.

Nhưng mà suy nghĩ một lèo như thế xong, ánh mắt của Lâm Tố cũng đã thay đổi, cô tức giận nhìn Đào Mục Chi, trong ánh mắt còn mang theo tủi thân muốn chết.

Cứ như một con cún nhỏ.

Lâm Tố vừa giận vừa tủi thân, cảm thấy mình không thể lún sâu vào cái ôm của Đào Mục Chi thêm nữa. Cô ổn định thân thể, cuối cùng cũng thả được Đào Mục Chi ra. Đứng vững rồi, cô xoay người muốn ngồi vào xe, nhưng chân còn chưa bước, tay đã bị Đào Mục Chi nhẹ nhàng nắm lấy.

Lâm Tố hất ra, Đào Mục Chi lại nắm lấy, từng bước áp sát, Lâm Tố không muốn tiếp xúc gần với hắn, lùi về sau.

Nhưng chỉ mới lùi được hai bước thì sau lưng đã đụng phải thân xe.

Thân xe lạnh ngắt khiến cô khẽ run lên. Giây tiếp theo, Đào Mục Chi chống cánh tay lên thân xe, ngăn cách giữa cô và thân xe.

Lâm Tố còn muốn chạy. Đào Mục Chi chỉ hơi dùng sức ở bàn tay đã dễ dàng giam cô lại, sau đó, hắn nói: “Đương nhiên không phải.”

Lâm Tố ngẩng đầu.

Ai tin chứ!

Cô quay đầu đi, không thèm nhìn hắn, lại nghe thấy tiếng của Đào Mục Chi truyền tới: “Tôi hát tặng cô thôi.”

Trong một tích tắc, không thấy Lâm Tố giãy dụa nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi.

Mấy giây sau, cô lại hừ một tiếng, tựa vào lồng ngực Đào Mục Chi rồi nói: “Anh nói hát tặng tôi thì tôi phải tin à?”

Lâm Tố đầy giọng không tin, sau đó ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hỏi ra nghi vấn mình đã nghĩ đến lúc trước: “Anh học từ bao giờ thế?”

“Sau khi cô nói thích bài hát này.” Đào Mục Chi đáp.

Hàng lông mi của Lâm Tố khẽ động.

Hai người đứng trong bãi đỗ xe, bốn bề thông gió, gió thu về đêm lành lạnh, hô hấp của Lâm Tố lại nóng rực.

Trái tim cô lại tăng tốc, nhưng cảm xúc như được dỗ dành bình tĩnh xuống. Cô khẽ giương mắt, lại nhẹ nhàng rũ xuống, cô nhìn đường may trên áo của Đào Mục Chi, nói.

“Lẽ ra hôm nay anh phải cho tôi uống rượu.” Lâm Tố nói.

Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì sau khi uống rượu dễ dàng xúc động.” Lâm Tố nói, “Nếu như uống rượu rồi, hôm nay đừng nói cho anh chiếm tiện nghi, tôi với anh rượu say làm loạn cũng được.”

Lâm Tố rũ mắt nói xong, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố mềm mại như cây kẹo bông trong lòng, hầu kết khẽ động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.