Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hai người đang ở nội thành, nhưng cũng không phải ở vị trí trung tâm, mà là bên rìa sát với ngoại thành. Tuy nằm ở vị trí như vậy, nhưng quán bar không nhỏ, không khí cũng rất sôi động.
Bây giờ đang là tám giờ tối, trong quán bar tụ tập nam nữ đủ cả. Hoặc là ngồi ở ghế dài uống rượu tám chuyện, hoặc là ngồi ở trước quầy bar chờ hoặc săn mồi. Ánh đèn trước quầy bar mờ mờ ảo ảo, bên cạnh là một ban nhạc đang biểu diễn.
Ánh mắt của Lâm Tố vô thức dừng lại trên đó.
Ban nhạc đang biểu diễn có bốn người, keyboard, bass, guitar, trống, bài đang chơi là phong cách rock 'n roll, sôi động náo nhiệt, kích thích đến từng dây thần kinh, dưới sân khấu là một nhóm nam nữ không ngừng lắc lư nhảy theo điệu nhạc.
Lâm Tố nhìn một lát, sau đó thu hồi ánh mắt.
Tầm mắt tự động chuyển sang bên cạnh, nhận ra Đào Mục Chi đang nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu.
Lâm Tố: “...”
Thật ra Đào Mục Chi có hơi không ăn khớp với nơi này.
Hắn như một ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, một mình lơ lửng trên bầu trời đêm không sao, khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn tới, không thể nảy sinh suy nghĩ xấu xa. Nhưng quán bar là một nơi tối tăm rối loạn, loại người gì cũng có.
Hắn thật sự không thuộc về nơi này.
Đào Mục Chi chỉ ngồi ở đó, khí chất thanh cao trên người đẩy bầu không khí đầy vẩn đục của quán bar ra xa, hắn như một vị cao tăng đắc đạo, mà âm nhạc trong quán bar lại như khói mê, hắn quá cao quý, loại khói mê này căn bản không thể đến gần.
Một sự đối lập rõ ràng như thế bị đặt lại với nhau trong một không gian, khiến người ta có cảm giác quỷ dị không nói thành lời.
Mà trong sự quỷ dị cực điểm đó, Lâm Tố thế nào lại cảm thấy Đào Mục Chi ở thời khắc này càng gợi cảm mê người hơn.
Có lẽ bởi vì ánh đèn, khiến ngũ quan anh tuấn của Đào Mục Chi dừng tại một điểm nào đó, như một bức phác họa bị che bởi một lớp lụa mỏng. Đường nét trên khuôn mặt hắn được tỉ mỉ từng nét từng nét vẽ ra, sắc bén mà lại tinh tế nhu hòa, đôi mắt phượng, ánh sáng trong con ngươi màu nâu nhạt theo từng nốt nhạc vang lên chớp tắt, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hơi mím lại, quai hàm hoàn thiện cho đường nét của khuôn mặt, Lâm Tố thậm chí có thể nhìn thấy ngòi bút ấy vẫn tiếp tục vẽ sang mặt bên kia.
Nhan sắc của Đào Mục Chi quả thật quá mức câu dẫn. Con gái dùng trang sức làm nền, Đào Mục Chi lại dùng phòng khám và quán bar làm nền. Bất kể là ở đâu, Lâm Tố chỉ cần nhìn khuôn mặt hắn thôi, trái tim đã điên cuồng đập loạn.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Lâm Tố nghĩ.
Lần đầu tiên gặp hắn, hắn ngồi phía sau bàn làm việc, đầu cũng không nhấc một cái bắt cô đi đăng ký. Có phải là từ khoảnh khắc thấy hắn cúi đầu đó, cô đã bắt đầu nổi lên mong muốn được nhìn thấy tướng mạo của hắn.
Chờ khi hắn ngẩng đầu rồi, Lâm Tố lại không biết mình có bị chấn động trước tướng mạo hoàn chỉnh của hắn hay không.
Cô không thể biết được, bởi vì khi đó cô không cầm gương, không biết được dáng vẻ khi ấy của mình là như thế nào.
Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, bởi vì hiện tại trong mắt Đào Mục Chi là một khuôn mặt si mê ngây ngốc.
Bởi vậy sau thoáng chốc đối diện, Lâm Tố thu lại tầm mắt, giấu tâm trạng của mình vào ánh đèn mờ tối của quán bar.
Toàn bộ quá trình này, nhìn hắn, nhìn một lát thì nhẹ nhàng rời đi, Đào Mục Chi đều thu hết vào mắt, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi, chờ cô quay đi rồi, hắn hỏi: “Không đi nhảy?”
Lâm Tố mặt đỏ tim đập lại không bị phát hiện: “...”
Tuy nói là Đào Mục Chi không hợp với quán bar, nhưng hắn từng đến đây, chính là cái lần Lâm Tố nhất quyết muốn kéo hắn đi, sau đó ném hắn lại quầy bar, mình thì chạy ra nhảy nhót.
Nhớ đến kế hoạch câu dẫn hắn trong một ngày khi đó của mình, Lâm Tố bất tri bất giác đỏ mặt, cô lấy cốc nước vừa được nhân viên phục vụ bưng ra, uống một ngụm, mới đáp: “Không nhảy, cũng không phải bài tôi thích.”
Đào Mục Chi nhìn cô, sau đó chuyển tầm mắt về ban nhạc trên đài, không nói gì nữa.
-
Hai người ngồi trong bầu không khí sôi động ồn ào của quán bar, uống nước của mình.
Lâm Tố uống hết hai ly mocktail, lại uống thêm ba cốc nước dừa, sau đó, cái gì đắt cô đều gọi, dáng vẻ hừng hực khí thế như phải móc cho hết tiền lương tháng này của Đào Mục Chi.
Lúc mới bước vào lý trí của cô bị nhan sắc của Đào Mục Chi làm cho mộng mị, suýt thì quên luôn Đào Mục Chi là người mời, đã đến thì phải chiếm tiện nghi của Đào Mục Chi. Đợi đến khi uống hết hai ly mocktail rồi cô mới chợt nhớ ra, bắt đầu điên cuồng gọi đồ uống.
Uống một ngụm nước cam, cảm nhận được ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mình từ rất lâu của Đào Mục Chi, Lâm Tố phồng má nuốt chỗ nước cam này xuống, sau đó quay sang nhìn Đào Mục Chi, nói.
“Sao hả? Không trả nổi?”
Ly mocktail gọi ra từ đầu của Đào Mục Chi vẫn còn một nửa, Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi quét mắt một lượt qua mấy cái cốc ly trống không trước mặt cô, nói.
“Không.”
Lâm Tố: “... Hừ.”
“Chỉ là, cô uống nhiều thế mà không cần đi vệ sinh à?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: “...”
Chuyện đi vệ sinh này ấy à, không nói thì có thể sẽ không nghĩ đến. Nhưng một khi nhắc tới rồi, dù không muốn đi cũng sẽ có cảm giác cần phải đi.
Đào Mục Chi vừa hỏi như thế, Lâm Tố bỗng cảm thấy mình sắp chống đỡ quá mức, đang định lắc đầu thì lại nghĩ, đi vệ sinh thôi, có gì phải xấu hổ đâu?
Thế là, Lâm Tố đứng dậy, nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Nói xong, Lâm Tố rời khỏi ghế dài.
-
Không cần biết là ở đâu, nhà vệ sinh của quán bar luôn là nơi tối tăm loạn lạc nhất. Trai gái sau khi bị rượu cồn chuốc say sẽ đi vào cái góc bí mật này, phóng thích dục vọng, những cơ thể trẻ trung quấn quýt lấy nhau, mất hết lý trí.
Lâm Tố rõ ràng là một cô gái ngây thơ trong sáng, bị Đào Mục Chi hôn một cái cũng đủ cho trái tim đập loạn một năm. Thế nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh thế này, nội tâm cô lại bình tĩnh như cao nhân sắp đắc đạo thành tiên.
Lâm Tố đã đi bar vô số lần, thấy được vô số sóng to gió lớn, cô bình thản vào nhà vệ sinh, bình thản đi ra rửa tay, sau đó mặc kệ hai tay còn ướt bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Rời khỏi nhà vệ sinh, cũng rời khỏi bầu không khí hỗn loạn của nơi này. Lâm Tố vốn nghĩ khi từ trong nhà vệ sinh đi ra, sẽ bị tiếng nhạc ầm ĩ đập vào màng nhĩ, thế nhưng lại không, bên trong quán bar như bị ấn nút dừng, không có âm thanh gì cả.
Lâm Tố mang theo hai bàn tay vẫn còn ướt đi về phía ghế dài của mình và Đào Mục Chi.
Thế nhưng vừa nhấc mắt, Lâm Tố lại thấy ghế dài trống không chẳng có ai.
Lâm Tố hơi khựng lại.
Chẳng lẽ cô đi nhầm?
Lâm Tố di chuyển tầm mắt trên chiếc ghế dài này, sau đó ánh mắt dừng trên mặt bàn có khoảng sáu bảy cái cốc ly rỗng, còn có ly mocktail Đào Mục Chi uống dở, Lâm Tố xác định được đây đúng là vị trí của hai người.
Lâm Tố: “...”
Đào Mục Chi đâu?
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, tiếng đàn trong trẻo khác hẳn với thứ âm thanh ồn ào sôi động vừa nãy, như một luồng gió mát xen vào giửa đám lửa lớn đang cháy.
Lâm Tố quay đầu lại, nhìn thấy Đào Mục Chi đứng phía sau keyboard.
Hắn cũng đang nhìn về phía cô.
Đôi mắt nâu nhạt của hắn xuyên qua bầu không khí hỗn loạn của quán bar, xuyên qua tối tăm rối loạn, cứ như thế nhìn cô. Ánh mắt của hắn như rừng sâu, như trời đêm không sao, như là mặt biển lớn, bên trong ẩn giấu vô số thâm tình và ôn nhu.
Những ngón tay thon dài của hắn đặt trên phím đàn đen trắng, giai điệu quen thuộc theo từng nốt nhạc phát ra từ chuyển động của ngón tay hắn vang lên, khúc nhạc dạo kết thúc, trong mắt hắn mang theo ý cười, tiếng hát rõ ràng của hắn rơi vào tai cô, xâm nhập vào thế giới của cô.
“Từng phút từng giây đều trông ngóng được gặp em, lặng lẽ đợi chờ không một lời oán trách, từng giây từng phút đều mong chờ được gặp lại em, chạm mặt trên đường cũng khiến tôi vui vẻ mấy ngày.”
“Yêu say đắm, chẳng hề có kinh nghiệm...”
Là <Mối tình đầu>.