Nguyễn Tứ đập mạnh lên trán cậu, không chỉ Tần Tung hít khí mà anh cũng hít khí theo, cảm thấy trán mình sắp sưng rồi. Nguyễn Thắng Lợi vội vàng đặt bàn nhỏ xuống đi tới xem, Nguyễn Tứ đưa ta cho ông nội, chống tay đứng dậy, đầu gối khi nãy đâm trúng Tần Tung đau nhức. Bàn tay Tần Tung cọ xát mạnh lên lưng anh, chậm thẳng đến eo, cách áo thun mỏng như châm lửa nóng.
“Anh mau đứng lên đi.” Tần Tung nhắm mắt lại, “Đè tiếp sẽ nôn mất.”
“Sao không bật đèn.” Nguyễn Thắng Lợi nhìn hai đứa, “Tắt đèn nằm đây cho muỗi ăn hả?”
“Ông nội.” Đầu gối Nguyễn Tứ vẫn còn đau, “Ông dẫm đúng chỗ ghê.”
“Nhanh vào nhà nhìn coi sao.” Nguyễn Thắng Lợi thúc giục, “Xem có sưng không, trong nhà có rượu thuốc, thoa cho hai đứa.”
Kết quả chỉ có Tần Tung bị sưng ở cằm, Nguyễn Tứ không nghĩ tới trán mình lại cứng như vậy, tắm rửa xong còn đứng soi gương cả buổi.
Tần Tung đứng bên ngoài phòng tắm gọi, “Làm gì trong đó thế?”
“Ngắm gương mặt đẹp trai của anh.” Nguyễn Tứ mặc xong áo thun đẩy cửa ra, “Cho anh xem cằm em cái.”
Tần Tung ngồi trên giường cho anh nhấc cầm mình lên xem, ánh mắt dọc theo cổ áo của anh trượt xuống quần đùi, “Ai mua cái này vậy?”
“Của em đó.” Nguyễn Tứ buông tay ra, lên giường ngồi xếp bằng lau tóc, “Hồi nãy không để ý nên lấy nhầm, trống không lắc lư ra ngoài thì kỳ quá đúng không?”
“Nếu anh muốn trống không, em cũng không ngại.” Tần Tung nói, “May là có thắt lưng.”
Nguyễn Tứ ngẩng đầu lên từ trong khăn lau mặt, xoa lung tung rồi dừng, “Bạn nhỏ, em nói chuyện thú vị ghê nhỉ. May mắn mang theo thắt lưng, em sợ bị tụt hả?”
“À,“ Tần Tung cúi đầu, “Mặc đi, rất tốt.”
“Em đi tắm đi.” Nguyễn Tứ nói, “Nhớ lấy đúng quần đùi đó.”
Chờ lúc Tần Tung đi ra, Nguyễn Tứ chỉ mở đèn ngủ, ngồi trên giường phủ chăn mỏng không biết đang làm gì. Tần Tung cúi người nhìn thử, phát hiện anh đang lục lọi một cái rương nhỏ.
“Lấy đâu ra vậy?” Tần Tung lắc lắc đầu, nước đọng trên tóc bắn tung tóe lên mặt Nguyễn Tứ.
“Sao không lau khô tóc.” Nguyễn Tứ ngẩng đầu, mở một góc chăn lên, “Lại đây xem đi.”
Hai người chen cùng một chỗ đắp chăn ngồi đối diện đèn ngủ, Tần Tung cảm thấy không khí này cực kỳ thành kính. Nguyễn Tứ chỉ vào rương hỏi cậu, “Em biết trong rương này có gì không?”
“Em không biết.” Tần Tung chân thành nói, “Xin anh nói cho em biết với.”
“Bảo bối.” Nguyễn Tứ nói.
“Ơi.” Tần Tung nói, “Gọi em hả?”
Nguyễn Tứ: “...”
“Em thích nghe kiểu này hả?” Nguyễn Tứ nhìn cậu, “Bé cưng bé cưng bé cưng —— Thích không?”
“Buồn nôn.” Tần Tung nhấc vạt áo thun lên lau giọt nước đang lăn tới cằm, “Đây là cái gì?”
Nguyễn Tứ không trả lời, loay hoay một hồi thì lấy ra cái túi vải nhỏ đã cũ, còn nhỏ hơn bàn tay, lắc lư trước mặt Tần Tung. Tần Tung bật cười, “Em nói sao lại tìm không thấy.”
“Lúc đó giấu vội quá.” Nguyễn Tứ mở túi, “Lại không nhớ nổi vị trí, lúc làm mất nó em khóc cả buổi trời, xém chút chìm gối đầu của anh. Có lẽ do ông nội tìm ra, để bà nội giữ.”
Đó là cái túi nhỏ đựng tiền, bà nội may từ đống vải thừa mà bà may quần bông cho hai đứa. Tần Tung để tiền bán chai nhựa nhặt được của cả hai vào trong đấy kết quả hết nghỉ hè lại không thấy đâu, cậu khóc cả đường từ nông trường về nhà, nhớ thương nó rất lâu.
Nguyễn Tứ đổ đồng xu và đồng hào bên trong vào lòng bàn tay, đếm từng đồng một, “Sáu đồng hai hào tám xu.” Anh nói, “Có thể dẫn em đi mua một kem que.”
“Giờ còn ai ăn kem que, từng ấy cũng đủ uống trà sữa rồi.” Tần Tung cúi đầu nhìn, “Lúc ấy còn muốn sưu tầm tiền hào xếp thành số liền nhau, rồi dán thành một chuỗi lên vở của anh, nhìn rất ngầu.”
“Tại sao phải dán lên vở anh?” Nguyễn Tứ hỏi, “Dán lên rồi em sẽ không còn tiền nữa.”
“Muốn cho anh.” Tần Tung nghiêng đầu nhìn anh, “Cho anh hết.”
Đèn ngủ mờ ảo, hai người cách rất gần, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của nhau. Cổ họng Nguyễn Tứ hơi khô, cười một tiếng, vỗ lên má Tần Tung, “Ngoan, dù cho anh cũng toàn mua đồ ăn cho em thôi.”
“Đừng có giỡn lưu manh.” Tần Tung nói, “Sờ một cái năm mươi đồng.”
“Mẹ kiếp.” Nguyễn Tứ lắc lắc tiền xu, “Anh sờ không nổi rồi.”
“Không có tiền thì trả cái khác.” Tần Tung trùm chăn lên đầu, đội chăn nói với Nguyễn Tứ, “Còn gì nữa không?”
“Ná cao su của cha anh.” Nguyễn Tứ lấy ra biểu diễn, “Mời quý ông quý bà xem đây. Ná cao su này được làm rất kéo léo, chất gỗ cứng rắn, mặc dù không dùng được, nhưng để trưng bày lại rất có nghệ thuật. Giá khởi điểm hai mươi đồng, ai đến trước được phục vụ trước.”
Dưới tâm chăn lặng ngắt.
“Nè.”Nguyễn Tứ nhíu mày, “Sao không cổ vũ đi!”
“Hai mươi đồng cũng không có.” Tần Tung vỗ vỗ quần đùi, “Không có túi quần, trên người không xu dính túi, muốn cổ vũ cũng không đủ sức.”
“Được rồi.” Nguyễn Tứ đặt ná cao su về chỗ cũ, “Cho em xem tay nghề của cha anh đó. Cái ná cao này cũng không xấu lắm… Đến mẹ anh.” Anh lấy một quyển sổ tay cũ kỹ có bìa màu lam nhạt ra, trên đó dán ảnh mấy minh tinh của thời đại trước, bốn góc đã ngả vàng.
“Tập thơ của đồng chí Lý Thấm Dương.” Nguyễn Tứ mở ra, “Thơ hiện đại, để anh xem… Tri Kỷ Hà Tầm... Tiêu đề này rất có ý nghĩa thời đại, viết rất hay.”
Tần Tung nhìn trang giấy sạch sẽ, chữ viết rõ ràng lại còn xinh đẹp, chân thành nói, “Đồng chí quen giường này, anh học tập mẹ mình với.”
“Của anh là cơn gió cuồng dã, phù hợp với khí chất.” Nguyễn Tứ lật vài trang, nhìn thấy một đoạn văn dài, “Trước kia anh nghe ông ngoại nói, lúc còn con gái mẹ rất tài năng, viết thơ còn dày hơn sách giá khoa, gửi đến Bắc Kinh thì có nhà xuất bản mời mẹ. Nhưng mà ông ngoại không nỡ nên không đi được, thế là làm lỡ cơ hội sáng tác thơ của một thế hệ ha thơ nữ. Cuối cùng mẹ anh tốt nghiệp, còn muốn viết gì đó nhưng lại nhận ra mình đã quên cách viết rồi.”
Tần Tung im lặng nghe.
“Cho nên anh cảm thấy.” Đầu ngón tay Nguyễn Tứ vuốt ve trang giấy, “Bản thân kiên trì ắt có đạo lý. Ai biết đúng hay sai, cũng không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai… Ít nhất vứt bỏ mình để làm người khác hài lòng sẽ làm niềm đam mê cháy bỏng một thời phải bật khóc. Hiện giờ mẹ anh còn nhớ nhung giấc mộng văn học của mình, không được đi lang thang trong giác mơ là tiếc nuối cả đời của cô gái văn học này. Việc sáng tác sẽ không bao giờ nghe theo em, nó vẫn tuỳ hứng như thế, lúc muốn đến thì lao vào mãnh liệt, muốn đi cũng không cản lại được. Thiên phú là một khái niệm quá xa vời, không ai có thể thề đó chính là mình, huống hồ coi như là thiên phú cũng chưa chắc thoả hiệp với cái tôi của bản thân. Nơi mẹ anh không thể đi, anh muốn đi —— Anh nhất định sẽ đi.”
Nguyễn Tứ vuốt trang giấy, đóng lại rồi đè xuống, nói với Tần Tung, “Hãy giấu giấc mộng đi, lúc hoàn thành thì lấy ra, không quan trọng cảm thấy thế nào, quan trọng là tự trao cho mình một giải thưởng, tự nói với bản thân một câu “Đây là một đời của ông đây, ông thật sự cool muốn chết“. Kiềm chế và lễ phép luôn phải dành cho người khác, nhưng phải lưu tự phụ cho mình, dung túng lòng tham của mình một chút… Anh cho rằng như thế.”
Bông tai của Nguyễn Tứ không lấp lóe trong bóng đêm mơ hồ, nhưng dường như cậu lại nhìn ra chúng đang nhấp nháy. Tần Tung nhìn anh, muốn đưa tay ôm anh —— Như muốn ôm giấc mộng của mình vậy.
“Bầu không khí tốt thế này.” Nguyễn Tứ “Chậc” một tiếng, “Em không định nói gì à?”
Hơi thở hoà vào nhau bên dưới tấm chăn, chân và chân gần sát nhau, cánh tay kề cánh tay. Ánh đèn lờ mờ, nhiệt độ cơ thể nóng bừng phả vào da thịt, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp…
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Tần Tung nhỏ giọng hát, “Chúc anh sinh nhật nhanh…”
Nguyễn Tứ: “...”
Cả đống lời văn nghệ đều cho chó ăn cả rồi.
“Sinh nhật ai cơ!” Nguyễn Tứ nói, “Mẹ kiếp.”
“Không khí này rất giống sinh nhật.” Tần Tung giơ tay chống tấm chăn, “Lúc sắp thổi ngọn nến. Bằng không thì anh thấy sao?”
“Bầu không khí nóng bỏng thế này.” Nguyễn Tứ dùng sức khép cái rương nhỏ lại, nhô dầu ra từ dưới tấm chăn, “Nên cùng nhau xem sách 18+.”
“Đệt.” Tần Tung nói, “Anh trai à, mặt anh đâu hết rồi?”
“Ở đây chứ đâu.” Nguyễn Tứ kéo ba lô ra, lấy ra hai cuốn tập trí có bìa rất kích thích hấp dẫn, “Bảo Bảo highly recommend.”
Tần Tung lấy gối che mặt anh “Chẳng lẽ anh còn định cho em xem hả?!”
“Đừng khách sao.” Nguyễn Tứ chỉnh ánh đèn tối đi, chui lại vào chăn, “Xem cũng không thu tiền, tấm lòng của bạn nối khố, không cần cảm ơn, moah.”
Sách 18+, sách 18+ có hình ảnh… không có gì thú vị. Mở ra xong hai người im lặng nhìn nhau, Nguyễn Tứ ho khan một tiếng, khách khí hỏi, “Xin hỏi ngài... Cứng chưa?”
Tần Tung không biểu cảm, “Ha ha.”
“...” Nguyễn Tứ nói, “Không phải chứ.”
Chỉ cần xem thì sẽ đứng lên, nói thế nào cũng không nên tâm lặng như nước vậy chứ. Nhưng đáng tiếc, hai người xem xong đều bình thản, không hề có một chút gợn sóng, một… một chút phản ứng cũng không có.
“Có lẽ là khác khẩu vị.” Nguyễn Tứ suy tư, “Chắc cần phải nặng thêm chút nữa.”
“Biến thái cút đi.” Tần Tung nói, thuận thế đặt gối đầu lại, vươn tay tắt đèn ngủ, “Đi ngủ.”
“Đừng mà.” Nguyễn Tứ túm một nửa tấm chăm, lưng tựa lưng với cậu, “Nói chuyện tiếp một lát đi, nghỉ hè không cần dậy sớm.”
“Em buồn ngủ.” Tần Tung cắn răng, “Con mẹ nó em buồn ngủ muốn chết rồi.”
Nguyễn Tứ: “... Bé cưng em hung dữ quá đi.”
Tần Tung không quan tâm tới anh, qua hồi lâu Nguyễn Tứ y vẫn không ngủ được. Anh đếm dê trở người, từ từ nhắm hai mắt nằm tiếp.
Thời tiết oi bức, ban đêm cũng nóng, chớ nói chi là hai nam sinh đang nóng hổi chen ngủ chung, không bao lâu mồ hôi đã ướt áo thun. Tần Tung ngủ hơi nông, eo vô tình cọ vạt áo, lộ ra vòng eo lưu loát rắn chắc, vùi trong mép quần đùi phập phồng.
Nguyễn Tứ không nhìn thấy, anh đụng phải làn da Tần Tung mới nghĩ tới.
Anh nghĩ.
Sờ rất thoải mái.
Lúc cảm thấy mũi mình hơi nóng, quả quyết thu tay lại, lập tức xoay người rút khăn giấy chặn máu mũi đang ào ạt tuôn ra.
“Đệt.” Nguyễn Tứ sợ hết cả hồn.
Con mẹ nó mình chỉ mới tưởng tượng thôi mà.
Không phải chứ?!
Buổi sáng lúc đánh răng, Tần Tung mơ hồ hỏi, “Tối qua anh bóp em hả? Cứ cảm thấy chỗ eo ngứa ngứa.”
“Anh bóp em làm gì chứ?” Nguyễn Tứ lập tức ấn xả nước, từ cạnh cửa quay đầu lại, “Không có! Một đầu ngón tay cũng không chạm vào!”
Tần Tung hoài nghi xoay người, nhấc áo thun lên, soi gương lộ ra phần eo, “Vội cái gì? Anh gấp lên em mới cảm thấy có vấn đề.”
“Thật mà,“ Nguyễn Tứ chân thành nói, “Không có sờ.”
“Sờ?” Tần Tung súc miệng, kéo dài giọng, “Ờ…”
“Mẹ kiếp.” Nguyễn Tứ lấy kem đánh răng, “Giọng điệu nghi ngờ của em là sao? Anh có thể làm gì em? Sờ lưng em hả?”
Vừa dứt lời, hai người im lặng quỷ dị mấy giây. Ánh mắt Tần Tung vi diệu nói, “Anh… nếu muốn, dù sao em cũng không để ý.”
Nguyễn Tứ nhét kem đánh răng vào miệng, “Xéo đi!”