Nguyễn Tứ giơ tay che mắt, gió thổi qua mu bàn tay cảm giác như tấm lụa mềm mại, anh quay đầu lại hỏi, “Hôn... Mời? Mời cái gì, kem hả?”
*hôn/亲(qīn) - mời/请(qǐng)
“Chậc.” Áo sơ mi của Tần Tung bị làn gió ấm lùa vào, “Không muốn kem đâu.”
“Vậy thì muốn cái gì?” Nguyễn Tứ quay đầu, “Anh đang nghe này.”
Tần Tung nhìn anh, “Muốn cái gì thì cho cái đó?”
“Muốn cái gì thì cho cái đó.” Nguyễn Tứ cười ra tiếng, “Em muốn gì?”
Tần Tung giơ tay về phía anh, nhanh chóng lướt qua hai má người nọ, gỡ mũ lưỡi trai đội lên đầu mình, nói, “Khi về giao truyện sếch ra đây, người trẻ tuổi đang trong những năm tháng tươi đẹp, không sợ thận hư à. Anh mua ở đâu?”
“Tịch thu?” Nguyễn Tứ ghẹo cậu, “Nhà em ở gần biển đúng không, xem truyện sếch cũng quản, vậy thôi sau này anh mặc quần đùi gì cũng nghe theo em luôn nhở.”
“Được thôi.” Tần Tung nói, “Em thích anh mặc cái có hình gấu Pooh.”
Nguyễn Tứ: “...”
“Em không bảo em thích sớm chút,“ Nguyễn Tứ nói, “Anh mua tặng em hai mươi cái, để ngày nào em cũng được mặc quần hình gấu Pooh, đủ loại kiểu dáng luôn, vui không??”
“Đừng cắt câu lấy chữ.” Tần Tung thở dài, “Em nói thích nhìn anh mặc mà.”
“Thích nhìn á?” Nguyễn Tứ liếm đôi môi khô khốc, “Đưa tiền đây, năm mươi tệ một lần.”
Hai người nhìn đối phương với biểu cảm khinh thường, hai giây sau cùng phá lên cười.
“Điên hả.” Nguyễn Tứ cười, “Anh không thích mặc quần hình gấu Pooh, anh thích Vua Hải Tặc cơ!”
“Đàn ông trưởng thành toàn mặc sọc ngang.” Ngón tay Tần Tung trượt xuống eo, “Giống như em này.”
“Trẻ vị thành niên tỉnh táo lại đi.” Nguyễn Tứ muốn duỗi chân, nhưng lại phát hiện chỗ ngồi quá chật, anh chỉ có thể ấm ức tiếp tục co chân, “Khai giảng này là lên mười một rồi, muốn đến ban xã hội hay ban tự nhiên?”
“Ban xã hội.” Tần Tung huýt sáo.
“Trùng hợp đó.” Nguyễn Tứ vẫy tay với cậu, “Chào đàn em. Lên lớp mười một cố gắng học tập, đừng bị mấy bạn nữ lừa cho hoa mắt nhá.”
“Rốt cuộc nhà ai ở gần biển đây,“ Tần Tung nói, “Chỉ cho phép quan binh phóng hỏa*?”
(* Tiêu chuẩn kép)
“Vậy em có crush chưa?” Nguyễn Tứ nhìn cậu, “Còn chưa có đã lên mặt với anh? Còn non lắm.”
“Ai nói em không có crush?” Tần Tung nhìn chằm chằm anh, “Em có crush lâu rồi.”
“Ai vậy?” Nguyễn Tứ ngồi thẳng người, “Lớp nào?”
Vừa lúc xe đến trạm, Tần Tung đeo cặp sách lên, đứng dậy chống lên ghế xe nói với Nguyễn Tứ, “Một người rất ngốc.“. Nói xong còn chưa thỏa mãn, “Rất đáng yêu. Muốn làm quen à? Không giới thiệu.”
“Nè.” Nguyễn Tứ vỗ tay bộp bộp bộp mấy cái, “Có ngon cả đời đừng dẫn về giới thiệu với anh.”
“Vậy anh chờ đi.” Tần Tung nói, “Nói không chừng anh còn cảm thấy rất quen đó.”
Ôi đệt.
Nguyễn Tứ đứng dậy theo, lúc xuống xe điểm qua mấy bạn nữ đã gặp qua một lượt, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy ai cũng không có khả năng. Tần Tung đi ở phía trước, chờ lúc Nguyễn Tứ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nhóc con này đã rẽ vào ngã ba.
“Tần Tung.” Nguyễn Tứ nhịn không được bật cười, “Đi đâu đó? Nhà ở chỗ này, hôm nay chúng ta không đi thăm họ hàng.”
Tần Tung buồn bực cả buổi: “...”
…
Thấy hai đứa đến, bà nội vui vẻ nhất. Gọi Nguyễn Thắng Lợi đi bắt cá, buổi tối muốn nấu canh chua cá cho bọn họ. Hiện tại Nguyễn Tứ đã cao lớn, thấy gà tây cũng không còn sợ nữa, trái lại còn quậy một trận.
Nông trường nhỏ của Nguyễn Thắng Lợi nằm ở vị trí hẻo lánh, nhà cửa có hành lang và lán tự xây, một nửa vách tường được bao phủ bởi dây thường xuân. Không xây hàng rào nghiêm túc mà chỉ trồng hoa nguyệt quý và cây ăn quả thành vòng, cỏ cây xanh um tươi tốt. Phía trước và sau có ba ao cá, đường rừng thẳng tắp dài năm mươi mét cũng do Nguyễn Thắng Lợi tự mình trồng. Sau nhà bếp có một vườn rau nhỏ, bà nội chăm sóc cẩn thận, gần đây mới trồng thêm dâu tây vườn, khoảng đất ở giữa trồng cà chua bi.
Nhắc đến cây cà chua bi này còn có một chuyện xưa. Khi Tần Tung nghỉ hè lên lớp bốn, trong trường có hoạt động, khai giảng mọi người phải cùng nhau làm salad hoa quả, nhiệm vụ được giao cho Tần Tung là mang 3kg cà chua bi. Thư Hinh không ở nhà, Tần Dược thì không dẫn con theo, Tần Tung ngại mở miệng với Nguyễn Thành và Lý Thấm Dương, tự nhặt trong một tháng cũng không đầy chai nhựa. Vừa lúc bà nội lên thị trấn ở mấy ngày, có lần mua đồ ăn trông thấy Nguyễn Tứ dẫn theo Tần Tung cò kè mặc cả với người ta, về nhà hỏi mới biết chuyện gì, vừa đau vừa giận, chờ khi về nông trường bà nội trồng một khoảng đất trong vườn rau, đặc biệt chuẩn bị cho Tần Tung. Nhiều năm sau vẫn còn đó, cho tới giờ nhắc đến vẫn là “Để lại cho Bánh Ú Nhỏ nhà mình“.
“Bà nội ơi.” Nguyễn Tứ đội chiếc mũ rơm rách nằm sấp trên cửa sổ nhà bếp, hét to bên tai bà trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc: “Con muốn ăn dâu tây vườn.”
“Hết lâu rồi.” Bà nội thuần thục cắt hành gừng tỏi, “Lần trước cháu trai nhỏ nhà ông Lưu đến hái hết rồi. Bảo con về con không về, giờ thì lại đòi ăn.”
“Bà nội ơi.” Nguyễn Tứ kéo mũ rơm, lỗ tai bị chấn động đau nhức, “Chúng ta đổi sang bài khác được không!”
Đông Phương Hồng* lanh lảnh đến mức tay chân anh sắp mềm nhũn.
(* một bài nhạc chính trị nổi tiếng ở Trung Quốc.)
“Con muốn nghe bài gì?” Bà nội hỏi, “Âm thanh của thứ này rất tốt, bài gì cũng có. Con chờ bà mở bài mà mấy thanh niên các con thích nhất cho mà nghe.”
“À,“ Nguyễn Tứ cười, “Đúng á, cho thanh niên nghe.”
“Giảm xuống nhỏ chút.” Nguyễn Thắng Lợi đang hái rau, chống chân nói, “Nóc nhà sắp bị lật ngược rồi.”
“Ông nội, nên làm sạch cỏ trong sân rồi.” Tần Tung ngồi xổm phía sau ngẩng đầu, “Ngày mai con và Nhuyễn Nhuyễn cùng cuốc đất.”
“Với ánh mắt kia của Tứ nhi à?” Nguyễn Thắng Lợi quay đầu nói với cậu, “Con cuốc cỏ, còn nó thì cuốc rau.”
“Mắt con không hề cận thị đấy nhá.” Nguyễn Tứ nghiêng đầu, “Thấy rõ lắm, ngày mai cam đoan cuốc xinh đẹp cho ông. Ông nội, đừng cứ mãi khen em ấy, cái đuôi sắp vút lên trời luôn rồi kìa, lát nữa lại vểnh đuôi với con.”
“Cho tới giờ ông vẫn chưa thấy Tung Tung vểnh đâu.” Nguyễn Thắng Lợi lắc bùn đất, “Ông chỉ thấy con vểnh suốt ngày thôi.”
“Bà nội khen con.” Bà cụ mở bài hát mới, nói với Nguyễn Tứ, “Ngoan hết, ngoan hết.”
Nguyễn Tứ quăng cái hôn gió với bà cụ, nằm sấp lên bệ cửa sổ nghe nhạc một lát, bỗng nhiên tự bật cười.
“Xong rồi.” Nguyễn Tứ giang cánh tay ra lắc lư, 'Con nghe bài này xong rất muốn nhảy một điệu Samba cuồng nhiệt.”
Cũng không biết ai giới thiệu cho bà cụ, vậy mà còn có tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Cảm giác tiết tấu cực mạnh, nhiệt tình nóng bỏng ghê gớm.
“Bà nội.” Nguyễn Tứ cắn cọng cỏ đuôi chó, lắc lư xoay vòng trước cửa sổ, “Nhảy theo con nào.”
Tần Tung cười muốn nấc cụt. Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, Nguyễn Tứ huýt sáo theo tiếng nhạc, lấy mũ rơm xuống xoay một vòng, rồi lại đội lên tiếp, cơ thể tùy ý lắc lư.
Mẹ kiếp.
Tần Tung nghĩ.
Người này thả mình cũng đẹp trai như vậy.
…
Canh chua cá của bà nội là hương vị mà không ai có thể so sánh được.
Tất cả món ăn bà nội nấu đều không ai có thể so sánh được.
Cá trắm cỏ tươi ngon được làm sạch sẽ, ướp với rượu và gừng băm rồi chiên thành vàng óng. Dưa chua là công thức độc quyền của bà nội, có vị chua chua, dai dai, được cắt thành từng khoanh vừa phải, nấu cùng với cá. Hành lá khô thơm, hạt hoa tiêu và ớt hiểm đỏ được cho vào nồi càng có mùi vị độc đáo, lúc sôi vừa phải thì bỏ chút giấm vào, làm Nguyễn Tứ đứng bên cạnh cứ nhúc nhích yết hầu. Điểm hấp dẫn nhất của canh chua cá là sự kết hợp của dưa chua và cá, dưa chua gặp miếng cá mềm mịn, còn thêm nước canh màu trắng sữa, cho vào miệng có vị cay cay chua chua tuyệt hảo. Cơm nấu vừa vặn, hạt gạo trắng óng no đủ, hương lúa toả ra trong quá trình nấu cảm giác như đang sôi trào, kết hợp với canh chua cá là đúng chuẩn, cảm xúc vui vẻ và mùi thơm tích lũy triền miên trên đầu lưỡi, làm dạ dày cũng thúc giục ầm ĩ.
Canh chua cá của bà nội là một tầm cao mới!
Bà nội vạn tuế!
Nguyễn Tứ và Tần Tung vừa bới cơm vừa giơ ngón cái lên, ánh mắt giao nhua có cùng suy nghĩ.
Bà nội vô địch!
“Sướng quá.” Nguyễn Tứ ngã xuống ghế dựa dưới bầu trời đêm, lắc lư ngắm sao, “Ăn tới trán đổ đầy mồ hôi.”
“Ăn no quá.” Tần Tung ngồi xuống bên cạnh, nhấc chân đặt lên trên đùi Nguyễn Tứ, “Đệt… Em cảm thấy mình còn có thể ăn tiếp được nữa.”
“Bụng của em.” Nguyễn Tứ đưa tay qua sờ một cái, “Eo còn ổn không?”
“Anh sờ thử xem.” Tần Tung cười, “Tay đã chạm vào rồi thì còn khách khí làm gì.”
Nguyễn Tứ lắc lư ghế dựa, “Anh không đùa giỡn lưu manh, em cũng đừng dụ anh. Hiện giờ đang trên địa bàn của anh đó, từng phút từng phút sẽ để em gọi anh trai.”
“Vậy còn chờ gì nữa.” Tần Tung cúi xuống nhìn anh, cắn chữ gọi, “Anh Nhuyễn Nhuyễn.”
Hai người nhìn nhau, con muỗi bay vo ve ở bên tai.
“Vãi đệt.” Nguyễn Tứ hết hồn, “Đệt…” Anh che mũi và miệng lại, bỗng nhiên ngồi dậy.
“Chỉ mới gọi một tiếng.” Tần Tung nói, “Phản ứng này của anh…”
“Em đừng nói chuyện.” Nguyễn Tứ lúng túng vùi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mẹ kiếp, chảy máu mũi rồi.”
Tần Tung bật cười, dựa lên trên ghế cười tới nấc cục. Nguyễn Tứ đạp cậu, “Cười cười cười, cười cái đầu của em! Nhanh đi lấy giấy cho anh, đm sắp chảy máu rồi.”
“Đến mức này hả.” Tần Tung vừa đè tiếng nấc vừa không nhịn được cười, đưa giấy cho anh, nghiêng người vui vẻ hỏi, “Anh à đến mức này lận hả?”
“Đừng có đắc ý.” Nguyễn Tứ che mũi ngẩng đầu, đuôi lông mày nhướn lên, “Anh nói em đừng có mà đắc ý nhé Tần Tung.”
“Không được.” Tần Tung cười, “Đuôi em vẫn đang lắc đây này.”
“Mẹ kiếp.” Nguyễn Tứ cũng muốn cười, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với bản thân, “Em ỏn ẻn không ỏn ẻn cái gì!”
“Rồi sao.” Tần Tung nấc một cái, “Em thích ỏn ẻn với anh đó.”
“Anh thật sự,“ Nguyễn Tứ im lặng nói, “Anh thật sự cần truyện sếch.”
“Ông nội!” Tần Tung quay đầu, “Nhuyễn Nhuyễn anh ấy dạy con xem ——”
“Vãi nồi!” Nguyễn Tứ không thèm che mũi nữa, bịt miệng cậu đè trên ghế, “Thích ăn đòn hả.”
Tần Tung cực kỳ hào phóng tỏ vẻ, ra hiệu anh tùy ý xử lý. Nguyễn Tứ còn chưa dự định làm gì, phía sau Nguyễn Thắng Lợi đang giơ cái bàn nhỏ đi ra từ hành lang, bên ngoài không bật đèn, bà nội cũng không thấy rõ, còn ra hiệu, “Không có gì cả không có gì cả, ông lùi lại lùi lại lùi lại.”
Ông lão lùi lại lùi lại lùi lại giẫm luôn lên chân Nguyễn Tứ, Nguyễn Tứ đau muốn khóc, chân Tần Tung duỗi dưới ghế, Nguyễn Tứ bị vấp ngã chổng vó.
Tần Tung đang ở phía dưới nhanh chóng giang hai tay, ôm người nọ vào lòng.
“Ông nội.” Tần Tung bị Nguyễn Tứ đập lên trán, ngửa đầu khàn giọng, “Đừng lùi nữa mà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bài hát Thổ Nhĩ Kỳ này tên là 《Cuppa》, nghe xong trong đầu tôi toàn “Hey, hey samba”
Cảm ơn xem duyệt