Gai Mềm

Chương 21: Chương 21: Cổ vũ




Sau hai hôm thi cử, ngày nào cũng có hơn một giờ tự học. Khổng Gia Ngọc vẫn đang dò đáp án, Tần Tung đưa đề thi cho cậu ta, thỉnh thoảng sẽ cùng thảo luận vài câu.

“À,“ Khổng Gia Ngọc đang tính điểm, không biết chọc trúng sợi dây nào, ngẩng đầu nói, “Bạn nữ lần trước vẽ hoa hồng cho cậu, cậu còn nhớ tên không?”

“Lớp tám, Từ Lâm Lang.” Tần Tung nhíu mày tính đề, “Tôi tưởng cậu đã đi tìm người ta rồi.”

Khổng Gia Ngọc sờ sống mũi, có hơi ngại ngùng, lại gần nói, “Vẫn hơi ngại... Cậu có quen bạn ấy không?”

“Không quen.” Ngồi bút của Tần Tung di chuyển rất nhanh, “Hỏi anh cậu thử đi, có lẽ anh ấy quen đấy.”

“Không quen.” Khổng Gia Ngọc tiếc nuối nói, “Hôm đó bạn ấy vẽ cho cậu, tớ còn định nhờ cậu bắt cái cầu để đi qua đó*.”

(* ý là nhờ Tung giới thiệu cho hai người quen nhau)

“Trùng hợp thôi.” Tần Tung đóng nắp bút lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Cậu tính xong chưa?”

“Chắc là ổn rồi.” Khổng Gia Ngọc mỉm cười, “Có lẽ điểm số đẹp hơn anh tớ nhiều. Tớ và cậu coi như không chênh lệch với lần trước lắm, không có tiến bộ, cũng không thụt lùi.”

Điểm của Tần Tung vẫn duy trì ở mức cao, nhưng lại không phải là thiên tài xuất sắc. Xem bảng điểm của cậu không thể nhìn ra yêu thích, mỗi một môn đều “rất tốt”, nhưng vẫn cách “vô cùng tốt” một bước. Các giáo viên bộ môn đều biết cậu, nhưng cũng chỉ biết đến cái tên này thôi. Cậu có thể được xem là ưu tú, nhưng sự thờ ơ của cậu lại lộ rõ cậu không có sở thích gì. Nguyễn Tứ thì hoàn toàn khác. Anh học lệch rất nghiêm trọng, có sở thích rõ ràng, là học sinh cưng của các thầy cô tron tổ văn.

“Tớ tưởng lần này cậu sẽ lên bảng Trạng Nguyên.” Khổng Gia Ngọc đưa đề thi cho Tần Tung, “Lần nào cũng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, nhìn cũng nóng vội thay cậu.”

Ba người đứng đầu mỗi môn sẽ được dán lên ở hành lang, được gọi là bảng Trạng Nguyên, tổng bảng cũng sẽ dán một tờ.

“Vẫn còn cơ hội, không vội.” Tần Tung thu dọn đồ đạc, chuông reo thì đứng lên.

“Hôm có phiếu điểm cậu tới không?” Khổng Gia Ngọc ở phía sau hỏi, “Không tới thì tớ lấy cho cậu.”

“Có lẽ không tới được rồi.” Tần Tung quay đầu, “Đến lúc đó chuyển cho anh cậu, anh ấy sẽ đưa Nhuyễn Nhuyễn.”

“Hiểu rồi.” Khổng Gia Ngọc nói.

Vừa kết thúc thi cuối kỳ, Nguyễn Tứ chơi game xuyên đêm. Ngày nào Khổng Gia Bảo cũng ngâm mình trong nhà anh, hai người đánh xong quái vật thợ săn vẫn chưa đủ nghiền, lại lôi máy chơi game Tiểu Bá Vương cũ kỹ ra chơi đánh xe tăng đại chiến.

“Bánh Ú không ra ngoài à.” Khổng Gia Bảo ấn tay cầm, “Hai ngày nay tớ không thấy em ấy.”

“Ở nhà luyện đàn.” Nguyễn Tứ nói, “Luyện từ sớm đến muộn, dì Hinh trông kĩ lắm, ngay cả cơ hội lười biếng cũng không có.”

“Mẹ kiếp.” Khổng Gia Bảo nói, “Chịu nổi thật hả? Đổi lại là tớ thì nổ lâu rồi, cậu cũng không đi cứu em ấy.”

“Tớ có đi chứ.” Nguyễn Tứ điều khiển xe tăng đụng vỡ tường gạch, không quan tâm nói, “Đêm nào tớ cũng qua thăm.”

“Ban đêm?” Khổng Gia Bảo chết trận quay đầu, “Ban đêm?”

“Ban đêm thì sao?” Nguyễn Tứ nói.

“Cậu qua đó kiểu gì vậy? Hơn nửa đêm không ngủ, hai ngươi còn nhân lúc nửa đêm hẹn hò?” Khổng Gia Bảo than thở, “Tớ nói với cậu nha Tứ nhi, tớ cảm thấy cậu.... Uầy, có phải cậu không thể rời khỏi Tần Tung không? Thi đại học xong thì làm sao đây? Cho dù học chung thành phố cũng là chúng ta đi trước, em ấy còn phải chờ một năm đó.”

“Bay qua.” Nguyễn Tứ giơ lên chân, “Rau trộn, thích đi chỗ nào thì đi chỗ đấy, không có chuyện lúc nào cũng dính kè kè. Tần Tung có mục tiêu của mình, mặc dù trông tên nhóc này gì cũng không quan tâm, nhưng thực tế lại đặt hết tất cả vào trong bụng.” Màn hình chớp tắt, Nguyễn Tứ dừng lại ba giây mới nói tiếp, “Tớ cũng đã nghĩ kỹ sẽ thi ở đâu rồi.”

“Có sớm quá không.” Khổng Gia Bảo vội la lên, “Cậu suy nghĩ lại đi.”

“Vậy à,“ Nguyễn Tứ bật cười, “Cậu đâu có đi theo tớ, cậu gấp cái rắm.”

“Cậu và em trai đang giận nhau hả?” Khổng Gia Bảo buông tay cầm, “Chúng ta nói nghiêm túc chút đi đồng chí Nguyễn Tứ, chắc chắn là cậu chưa nói rồi. Tớ cảm thấy cậu nên nói việc này sớm để Tần Tung chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó cũng sẽ không khó chịu lắm.”

“Nói sau đi.” Nguyễn Tứ nói, “Gần đây em ấy nào có rảnh.”

“Vậy cậu cho tớ hỏi một câu.” Khổng Gia Bảo nghiêm mặt, “Cậu muốn đi đâu?”

“Bí mật.” Nguyễn Tứ nháy mắt với cậu ta.

“Có bệnh.” Khổng Gia Bảo tức đến bật cười, “Đừng có chớp nữa, ẻo lả vãi.”

“Sao nào, anh thích thì anh chớp đấy.” Nguyễn Tứ nổ banh hang ổ đối diện, nhìn trò chơi kết thúc, nói, “Sao cậu còn chưa đi học bổ túc nữa vậy, tớ chờ không nổi rồi đấy.”

“Cậu hay lắm, đang ngóng trông tớ xéo nhanh phải không?” Khổng Gia Bảo co người trên sô pha, “Tớ không đi đấy.”

“Vậy cậu cứ nằm tiếp đi, dù sao Lê Ngưng cũng sắp đi rồi.” Nguyễn Tứ giơ chân đạp đạp cậu ta, “Tuần này không thấy cậu gọi điện thoại cho Lê Ngưng.”

“Đúng vậy, từ sau hôm sinh nhật ấy tớ đã khắc chế bản thân rồi.” Khổng Gia Bảo thở dài, “Chỉ là sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, toàn chọn lúc cậu ấy có thời gian rảnh mà gọi.”

“Còn biết cậu ấy rảnh lúc nào thì không có vấn đề gì rồi.” Nguyễn Tứ bỏ tay cầm xuống, “Cố lên cố lên.”

“Hạ Tịnh còn hỏi cậu mấy lần.” Khổng Gia Bảo nhìn anh, “Từ sau khi cậu ấy nói chia tay với cậu, cậu không đi tìm người ta nữa à?”

“Chia tay thì phải có dáng vẻ của chia tay.” Nguyễn Tứ nói, “Quấy con gái nhà người ta mãi là không đúng.”

“Như vậy hả.” Khổng Gia Bảo buồn bã, “Chỉ là nghe vô tình quá.”

“Còn chơi không.” Nguyễn Tứ lấy thẻ game ra, “Không chơi thì cút đi, tớ ngủ trưa đã.”

Khổng Gia Bảo ở chơi đến chiều mới về, Lý Thấm Dương kêu cậu ta ở lại ăn cơm, Nhóc Béo nhớ thương muốn về gọi điện cho Lê Ngưng, nháy mắt từ chối với Nguyễn Tứ.

“Ngày mốt Tung Tung có buổi biểu diễn, con biết không?” Lý Thấm Dương cài cây cài tóc tai mèo của cô, vén tóc mái lên, lộ ra gương mặt được chăm sóc tốt.

“Đương nhiên biết rồi ạ.” Nguyễn Tứ lấy sữa bò trong tủ lạnh, dựa vào cửa nói, “Chẳng phải mẹ nói cuối tuần này không có thời gian à?”

“Mẹ và cha con cố tình xin nghỉ.” Lý Thấm Dương nhẩm vài điệu nhạc, “Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Tung Tung.”

“Chỉ là buổi biểu diễn nhỏ dì Hinh sắp xếp thôi.” Nguyễn Tứ cười, “Cần thiết vậy không.”

“Lần đầu tiên rất quan trọng, trên mạng gọi cái này là gì ấy nhỉ, ừm, là tiếp ứng.” Lý Thấm Dương nói, “Dù sao con phải đi với chúng ta.”

“Không đi.” Nguyễn Tứ cắn ống hút, “Con muốn về nông trường.”

“À,“ Lý Thấm Dương lập tức nói, “Quên mất, con đi gọi cho ông bà, mẹ và cha con đi sớm qua đón, cả nhà chúng ta cùng đi.”

“Mẹ với cha đi đi.” Nguyễn Tứ nhíu mày, “Nhiều người quá em ấy sẽ căng thẳng. Cũng không phải buổi biểu diễn chính thức gì, mẹ nói xem cả nhà chúng ta ngồi hết bên dưới, chắc chắn em ấy sẽ hoảng hốt. Chẳng qua chúng ta thương lượng chút, thật sự muốn con đi chung à?”

“Con phải đi.” Lý Thấm Dương đá lên chân Nguyễn Tứ, “Quan hệ hai đứa tốt như vậy, nếu con không đi, trong lòng nhóc ấy sẽ khó chịu.”

“Được thôi.” Nguyễn Tứ miễn cưỡng nói, “Thế thì con đi, nhưng mẹ phải thuyết phục dì Hinh hè này cho Tần Tung về nông trường với con.”

“Quân đại viện cũng đang đợi Tung Tung đó.” Lý Thấm Dương không đồng ý, “Ông Tần con cũng nhớ nhóc ấy, sao có thể đến nhà chúng ta trước?”

“Con hỏi rồi.” Nguyễn Tứ nói, “Hiện giờ trong Quân đại viện không có ai hết, chú Tần cũng bận đi công tác, chờ dì Hinh đi diễn thì chỉ còn một mình em ấy ở nhà. Cho em ấy đi với con đi, chờ ông Tần về rồi để em ấy qua đó cũng kịp, nghỉ hè dài mà.”

Lý Thấm Dương đanh đỡ tai mèo của cô, khóe mắt liếc nhìn Nguyễn Tứ, đắc ý nói, “Hóa ra là có việc nhờ mẹ nha.”

“Nhờ mẹ đó.” Nguyễn Tứ nghiêng đầu cọ lên vai mẹ mình, nhõng nhẽo, “Nhờ đại tiên nữ mà.”

“Được rồi.” Lý Thấm Dương kiêu ngạo giơ tay lên, Nguyễn Tứ vội vàng đỡ người như đỡ lão phật gia ngồi xuống sô pha.

“Tiểu Tứ nhi.” Lý Thấm Dương hài lòng nói, “Mang lên ít hoa quả, phải cắt đều đó.”

“Tuân lệnh.” Nguyễn Tứ đi vào phòng bếp.

“Nhớ thêm chút sữa chua.” Lý Thấm Dương phân phó, “Hay con làm cơm tối luôn nha?”

Nguyễn Tứ: “...”

“Đồng chí Lý Thấm Dương.” Anh rửa trái cây, nói, “Đừng có mà một tấc lại muốn tiến một thước.”



Hôm biểu diễn nhiệt độ tăng cao, bầu trời không một bóng mây, nắng gắt phát cáu, Nguyễn Tứ nằm sấp trên lan can nhìn Tần Tung chậm rãi ăn cháo thịt nạc trứng muối.

“Lát nữa đừng có căng thẳng.” Nguyễn Tứ nói, “Em vừa căng thẳng anh sẽ căng thẳng theo.”

“Tật xấu gì đây.” Tần Tung mỉm cười, “Em không căng thẳng, không hề căng thẳng chút nào. Lát nữa anh nhớ ngồi thẳng trên ghế, bằng không em sẽ không tìm thấy anh.”

“Hay anh gắn một đóa hồng lên ngực, để em ở trên đó có thể thấy rõ.” Nguyễn Tứ hỏi cậu, “Thu xếp hành lý chưa?”

“Đeo một cái cặp là được rồi.” Tần Tung chỉ chỉ phòng Nguyễn Tứ, “Anh để Saxophone trong xe chú Nguyễn đi, lúc kết thúc rồi lấy ra.”

“Cam đoan sẽ không để dì Hinh nhìn thấy.” Nguyễn Tứ nói.

Chờ Tần Tung cháo ăn xong thì cũng đến lúc lên xe. Tới chỗ phải tách ra, Lý Thấm Dương cầm chiếc ô hoa nhỏ, mang cho Tần Tung gói kẹo bạc hà, nói, “Lát nữa mà căng thẳng thì nhìn chúng ta, cô bảo Nguyễn Tứ làm mặt quỷ cho con xem.”

“À,“ Nguyễn Tứ lấy mũ lưỡi trai của Tần Tung úp lên đầu mình, híp mắt nói, “Để em ấy cười con đúng không.”

“Cô đừng lo.” Hôm nay Tần Tung túm tóc lên, trông hết sức đẹp trai, “Chỉ có hơn ba trăm người, lúc chào cờ còn nhiều người hơn thế, con không căng thẳng.”

Đúng là sự thật.

Tần Tung không hề căng thẳng, bài hôm nay cũng không khó, chỉ là bài 《Für Elise》bắt đầu cho người mới. Nhưng bởi vì là bài mà người mới nào cũng biết nên càng hiện ra cao thấp.

Lúc sắp lên sân khấu Nguyễn Tứ đụng vai Tần Tung, huýt sáo với cậu, “Hôm nay sửa soạn đẹp trai lắm.”

“Anh biết sao hôm nay em lại ra ngoài nhanh như vậy chưa?” Tần Tung thổi sợi tóc rơi xuống, “Là bởi vì đẹp trai quá nên không dám soi gương nhiều.”

“Khen em một câu đã muốn lên trời rồi.” Nguyễn Tứ đợi một lát, thấy cậu không có ý định đưa tay vén sợi tóc kia thì giơ tay lên làm thay, “Vừa xong chúng ta sẽ đi ngay. Ngồi xe buýt đến thẳng nông trường mất nửa giờ, lúc em xuống sân khấu nhớ phải cởi áo khoác ra.”

“Để ý quá vậy.” Tần Tung mỉm cười, “Cổ vũ chút đi, em phải lên sân khấu rồi.”

“Tần Tung.” Hai tay Nguyễn Tứ giơ lên đầu làm tai thỏ, kéo dài giọng, “Cố lên cố lên! Em giỏi nhất!”

“Mẹ kiếp.” Tần Tung cười ra tiếng.

“Biết hiệu ứng này có độc rồi chứ.” Nguyễn Tứ nghiêm túc lại, thế nhưng Tần Tung vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Bỗng nhiên anh dán sát bên tai Tần Tung, nói, “Anh sẽ nhìn không chớp mắt đâu, trong mắt chỉ có em thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì không biết nhiều về các bài hát piano nên tôi đã chọn các bản nhạc rất đơn giản. Chỗ này có lôi, tôi rất xin lỗi!

(Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi “Für Elise”, là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagatelle, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.