Chia tay đến nhanh như một cơn bão.
Nguyễn Tứ nghiêm túc phát hiện mình không buồn gì cả. Anh chỉ hơi bất ngờ, bị hai chữ “chia tay” bất thình lình làm cho đứng hình. Tình yêu vườn trường xanh thẳm hồn nhiên này đã kết thúc không đầu không đuôi như vậy, lý do của Hạ Tịnh làm người ta không biết nên khóc hay cười. Nhưng mà rất nhanh anh đã hiểu, không phải Hạ Tịnh không có lý do.
“Rất gay?” Nguyễn Tứ nói, “Không đến mức đó chứ.”
“Đến hay không đến mức còn phải xem tình huống nữa.” Khổng Gia Bảo uống trà sữa, “Với quan hệ của cậu và Tần Tung, tớ cảm thấy rất đến mức luôn ấy. Cậu nói xem cô gái nhỏ xinh đẹp người ta vất vả lắm mới quen được cậu, nhưng ngày nào cậu cũng ở cạnh Tần Tung. Cậu không có điện thoại, nửa tháng nay hai người không có tiến triển gì đúng không?”
“Mới có nửa tháng mà cậu muốn có tiến triển gì?” Nguyễn Tứ cắn kem, “Ngày nào cũng đi ăn cơm trưa với nhau cũng xem ở cùng nhau rồi.”
“Chẳng phải lúc ăn cơm trưa còn có tớ hả?” Khổng Gia Bảo nói, “Tớ nói thật với cậu, tớ cảm thấy cậu không quan tâm Hạ Tịnh lắm. Cậu ấy nghĩ cậu không cần bạn gái, ý của lời nói này chính là cậu không quan tâm tới người ta đó.”
Nguyễn Tứ nuốt kem, tựa vào mặt bàn quán trà sữa không lên tiếng. Chân vươn ra phạm che chắn của cây dù, phơi dưới ánh nắng. Qua hồi lâu, vẻ mặt ngưng trọng quay đầu nhìn Khổng Gia Bảo. Khổng Gia Bảo cho là anh muốn thừa nhận sai lầm, kết quả nghe thấy anh nói, “Cẩn thận ngẫm lại thì đúng là rất gay.”
Khổng Gia Bảo: “...”
“Ài,“ Khổng Gia Bảo thay Hạ Tịnh bất mãn, “Cậu không có ý nghĩ gì đặc biệt với Hạ Tịnh?”
“Không có ý nghĩ gì đặc biệt.” Nguyễn Tứ nhấn mạnh hai chữ 'đặc biệt', “Hạ Tịnh đâu cũng rất tốt.”
“Được rồi, vậy đi, tớ thay cách hỏi khác.” Khổng Gia Bảo cầm ly trà sữa, “Hạ Tịnh xinh không?”
“Xinh.” Nguyễn Tứ trả lời.
“Cậu muốn hôn Hạ Tịnh không?” Khổng Gia Bảo hỏi.
“Ừm.” Nguyễn Tứ chần chờ một giây, “Trước mắt không muốn lắm.”
“Tần Tung đẹp không?” Khổng Gia Bảo tiếp tục hỏi.
“Hỏi như không hỏi.” Nguyễn Tứ nói, “Em ấy kém tớ có một chút thôi.”
“Hừm.” Mặt Khổng Gia Bảo lạnh lẽo, đột nhiên bất ngờ hỏi, “Vậy cậu muốn hôn Tần Tung không?”
Nguyễn Tứ im lặng.
“Cậu không trả lời.” Khổng Gia Bảo đón ánh mắt, hút một hơi hết ly trà sữa, “Tứ nhi, vấn đề này có thể nghiêm trọng đấy.”
“Lúc hỏi câu này cậu có suy nghĩ gì?” Nguyễn Tứ nói, “Cậu hỏi như vậy lương tâm có đau không?”
“Không đau nha.” Khổng Gia Bảo nói, “Cũng chẳng phải tớ muốn hôn em ấy.”
“Đề tài này còn chưa thẳng được đúng không,“ Khuỷu tay Nguyễn Tứ cong lại, “Sao cậu không hỏi tớ có muốn hôn cậu không?”
Khổng Gia Bảo lập tức hoảng sợ ôm chặt mình.
Nguyễn Tứ: “...”
“Anh em tốt, cả một đời.” Khổng Gia Bảo trừng mắt, “Ông đây thẳng như ống thép.”
“Tớ mặc kệ thẳng hay cong.” Nguyễn Tứ kéo áo khoác đồng phục lên, bước ra khỏi cây dù, “Tớ cũng sẽ không bụng đói ăn quàng đến nước này, Khổng ống thép cậu yên tâm đi.”
“À,“ Khổng Gia Bảo ôm ngực bước ra theo, “Tính ra cậu động tâm tớ cũng có thể hiểu. Dù sao anh Bảo cậu săn sóc chu đáo như thế, nam hay nữ đều có người theo đuổi.”
“Cậu còn hắng hái?” Nguyễn Tứ cho cậu ta một cước.
Khổng Gia Bảo “Đệt” nhảy lên phía trước, “Trả lời nghiêm túc coi, cậu không có ý định giữ Hạ Tịnh lại à?”
“Không có ý định.” Nguyễn Tứ bị phơi mệt rã rời, “Cứ vậy đi.”
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, tiết thể dục cũng nghĩ cả tuần nay. Nguyễn Tứ tranh thủ thời gian sửa cho xong bản thảo cũ trong tiết tự học của tuần này, quyển sổ tay dày cầm trong tay hơi nặng, anh rút tí thời gian gửi bản thảo đi.
Thư Hinh từ đoàn trở về, nghỉ ngơi nửa tháng ở nhà. Thời gian nhàn rỗi của Tần Tung cũng giảm mạnh, ngày nào Nguyễn Tứ mở cửa ban công đến khoảng mười giờ vẫn còn nghe thấy cậu đang đánh đàn. Buổi sáng thời gian gọi Tần Tung càng ngày càng dài, vào hôm đi thi trên đường đến trường học, Tần Tung dựa vào sau vai anh híp mắt cả đường.
“Tối qua ngủ lúc mấy giờ đấy?” Lúc ra khỏi nhà xe, Nguyễn Tứ hỏi.
“Hai giờ.” Tinh thần Tần Tung không tốt lắm.
Thư Hinh đăng ký cho cậu một cuộc thi, phải chạy đua trong khoảng thời gian này, trùng với thời gian thi cuối kỳ.
“Lát nữa đừng ngủ đấy.” Bước chân Nguyễn Tứ dừng một chút, “Em lên đi, tranh thủ thời gian tìm phòng thi.”
“Ra về gặp ở sân bóng rổ.” Tần Tung phất phất tay, lên lầu.
Vào phòng thi ngồi chừng mười phút, nhìn đồng hồ trên tường, giám thị sắp vào phòng thi rồi, cửa sau bỗng nhiên có người huýt sáo. Tần Tung quay đầu lại, Nguyễn Tứ đứng cạnh cửa ném vào một món đồ tới. Cậu tiếp lấy mở ra nhìn, hóa ra là một chai dầu nhỏ. Nguyễn Tứ làm động tác mở nắp, sau đó lắc về phòng thi của mình.
Hạ Tịnh đang nằm sấp ở hàng đầu tiên đối diện phòng học, nhìn thấy rõ ràng. Cô bé cắn bút, quay đầu nhỏ giọng nói với bận thân, “Tớ đã cảm thấy mình vô cùng dư thừa...”
Tần Tung xoa chút dầu lên mu bàn tay, mùi hương xông lên làm hốc mắt cậu cay nhừ. Môn đầu tiên là ngữ văn nhiều câu hỏi, nếu như không có mùi vị này kích thích, có lẽ cậu ngủ gật thật. Bởi vì thiếu ngủ, trong đầu mơ màng, lúc viết văn còn dừng lại hai ba lần.
“Con học piano đã được mười năm.” Móng tay xinh đẹp của Thư Hinh vạch mạnh lên cầm phổ, “Mười năm đó Tần Tung, sao con mãi chỉ có thể đàn như thế thôi vậy? Tình cảm của con cho người nào hết rồi? Tại sao con không thể lấy ra một chút với chuyện này!”
Cảm xúc đè nặng trước ngực làm Tần Tung không hiểu sao lại bực bội, cậu giơ tay xoa tóc, thế nhưng không thể vứt giọng nói đó ra khỏi đầu được.
“Ngay cả chuyện này con cũng làm không được.” Thư Hinh thất vọng nhìn chằm chằm cậu, “Mẹ còn có thể kỳ vọng gì ở con nữa? Giấc mộng của con đâu? Chẳng lẽ không phải piano à? Tần Tung, sao con không cố gắng thêm một chút nữa! Con im lặng làm gì? Sao con lại giống như ba con thế chứ, im lặng không bao giờ có thể giải quyết được mọi chuyện, đây là trốn tránh! Con không thể trốn tránh, con phải hướng về phía trước!”
Tần Tung dùng sức đè ngòi bút lên dấu chấm tròn. Nắng nóng giữa hè giam cầm cậu trong lồng giam nhỏ hẹp, cậu bị xiềng xích vô hình còng lại, như con thú bị nhốt nghẹn ngào tìm cách phát tiết.
Cậu sẽ không trốn tránh.
Cậu sẽ không bao giờ trốn tránh.
Cảm giác oi bức không thở nổi làm mồ hôi lăn đầy trên lưng. Theo di chuyển của kim phút, tiếng chuông kết thúc môn thi đúng giờ vang lên. Giám thị thông báo ngừng bút, sau đó bắt đầu truyền bài thi lên phía trước. Tần Tung cầm bút đứng dậy, ra khỏi phòng học rồi quẹo vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh xối lên mặt, Tần Tung chống người xoa dịu lại cảm xúc, ngẩng đầu lên trông thấy Triệu Vân Lâm.
Hiển nhiên Triệu Vân Lâm cũng không đoán trước, thế mà vô thức lui lại một bước. Tần Tung hờ hững nhìn chằm chằm nó, chỉ vẻn vẹn hai giây rồi lau mặt, xoay người đi ra ngoài.
“Mẹ kiếp.” Nam sinh đi theo Triệu Vân Lâm nhỏ giọng, “Con mẹ nó chứ còn tưởng rằng nó muốn đánh nhau.”
Trên mặt Triệu Vân Lâm vẫn còn vết thương, nghe vậy cười lạnh, “Vừa mới bị cảnh cáo, đứa nào dám động thủ nữa?”
“Cái mùi này.” Nguyễn Tứ ngồi trên bậc thềm cạnh sân bóng rổ, chà xát trên mu bàn tay mình rồi ngửi ngửi, lập tức nhíu mày, “Đệt.”
“Thần khí xuất hiện, danh bất hư truyền.” Tần Tung nâng gót chân, giơ bàn tay lên, bóng rổ “cụp” vào giỏ.
“Tối nay qua nhà anh?” Nguyễn Tứ đứng dậy cầm bóng rổ.
“Không được.” Tần Tung nhìn anh vỗ bóng đến trước mặt, “Đêm nay phải ngủ bù.”
“Được thôi.” Nguyễn Tứ chuẩn bị tư thế, “Đánh một trận?”
“Đầu tiên xin một điều.” Tần Tung xắn tay áo đồng phục lên, giang cánh tay, “Khung lưới bóng rổ là của em.”
Khổng Gia Bảo mới đến, ngồi trên bậc thềm gõ chai nước, lớn tiếng nói, “GO! GO! GO! Solo một trận đê, ai thắng thì làm lão đại!”
Nguyễn Tứ đột ngột lắc qua người Tần Tung, bóng thẳng qua hông, thế công vẫn luôn quyết liệt. Tần Tung phòng thủ chặt chẽ không lọt giọt nước.
Khổng Gia Bảo đứng lên, giơ tay gõ chai nước, hò hét nói, “Tứ nhi! Dạy em trai làm người đi! Không được nương tay nhaa!”
Tần Tung rất thích ánh mắt khi Nguyễn Tứ chuyên chú, ánh mắt rất sắc bén. Phong cách chơi bóng rổ của Nguyễn Tứ luôn tiến công mạnh mẽ, nhuệ khí ập tới. Cuộc chiến hiện tại rất kịch liệt, ánh nắng nóng bỏng chiếu thẳng sau lưng, động tác công thủ linh mẫn, tiết tấu dẫn bóng dần dần nhanh lên, hai người đối chọi gay gắt, nửa bước cũng không nhường.
Bực bội và đau khổ đều tan thành mây khói.
Hiện giờ chỉ còn lại hai người giao đấu.
Cái nóng của mùa hè làm người ta muốn bốc hơi, mồ hôi chảy như mưa theo từng tiếng hít thở nặng nề. So chiêu chặt chẽ như thế, hô hấp gần như cùng một tần số, rõ ràng không chạm vào nhau, lại dường như không lúc nào không tùy ý dây dưa.
“Hai điểm!” Khổng Gia Bảo huýt sáo một tiếng thông báo, “Tuyệt vời! Nguyễn Tứ thắng!”
Nguyễn Tứ ngẩng đầu thở dốc, chỉ hai ngón tay lên trán, kiêu ngạo nói với Tần Tung, “Phòng thủ không dễ dàng, vất vả rồi.”
“Thực tế chút đi.” Tần Tung nhận lấy chai nước lạnh Khổng Gia Bảo ném tới, ực một hơi mới nói, “Cơm trưa anh mời khách.”
“Đi, tìm quán ăn.” Khổng Gia Bảo đẩy vai hai người, “Ngay bên cạnh mới mở quán ăn Tứ Xuyên, tớ thèm lâu rồi.”
“Dù sao cũng phải có lý do để đi chứ.” Nguyễn Tứ lau mồ hôi, “Chúc mừng cuối kỳ thất bại nặng nề?”
“Phi phi phi.” Khổng Gia Bảo nói, “Đừng rủa tớ, kỳ nghỉ này tớ sẽ bị đánh đó. Lý do thì đơn giản, vì ba con sói vàng lần nữa tụ hội, thời khắc lịch sử.”
“À.” Tần Tung cười, “Ba con chó độc thân.”
Khổng Gia Bảo đập cậu, “Phải gọi là sói cô độc!”
Tần Tung đổ nước lạnh lên má, cuối cùng cũng cảm thấy có thể thở nổi, thanh tỉnh hơn chút.
Ba người gọi bốn món một canh, do đang là lúc vóc người phát triển, lượng cơm ăn một phần thi đấu một phần. Đau khổ nhất chính là Khổng Gia Bảo, ăn hai bát cơm thì không muốn ăn nữa, chống đầu nhìn Tần Tung và Nguyễn Tứ không có ý dừng lại.
“Ông trời ơi.” Nhóc Béo ưu sầu nói, “Với cái tướng ăn này của hai ngươi còn dám xưng là đẹp trai nhất Trung học Số 2?”
“Nếu cậu muốn,“ Nguyễn Tứ nói, “Cứ việc cầm cái danh hiệu không biết xấu hổ này đi đi.”
“Chờ anh gầy đi.” Khổng Gia Bảo nắm eo, “Hai ngươi các cậu đều không phải đối thủ. Ngày mốt thi xong rồi, có sắp xếp gì trong kỳ nghĩ chưa?”
“Như cũ, về nông trường.” Cuối cùng Nguyễn Tứ cũng no, húp canh, hỏi Khổng Gia Bảo: “Cậu còn phải học thêm? Không đi chơi à.”
“Nhất định phải đi, Lê Ngưng vẫn còn ở đấy. Cậu không biết đâu, trong lớp bổ túc kia có mấy tên không có ý tốt nhìn chằm chằm Lê Ngưng, tớ phải đến trông.” Khổng Gia Bảo chuyển qua hỏi Tần Tung, “Còn Bánh Ú thì sao?”
“Luyện đàn.” Tần Tung lời ít ý nhiều, “Mẹ em sắp xếp một buổi diễn nhỏ.”
“Em trai lợi hại.” Khổng Gia Bảo lập tức phấn khởi, “Ở đâu đó? Bọn anh sẽ đến cổ vũ!”
“Thôi đừng.” Nguyễn Tứ nói, “Em ấy sẽ hồi hộp.”
Đoán chừng Thư Hinh sắp xếp chuyện này chưa hỏi ý của Tần Tung.
Nguyễn Tứ nhìn cậu, đầu ngón tay đẩy chén qua. Tần Tung dùng luôn chén này húp canh, nói, “Có thể đến thì tốt quá, nhưng nơi đó rất xa, lớp bổ túc của anh cho nghĩ à?”
“Đệt, đừng nói nghĩ, thời gian ngủ trưa cũng không có, quả thực là Sparta*!” Khổng Gia Bảo thổi điều hoà, nói, “Mà không đến... Thì tiếc nuối.”
(* Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất. Nói chung là Bảo Bảo than học gắt quá:“)
“Còn nhiều cơ hội mà.” Nguyễn Tứ đứng dạy đi tính tiền, “Sẽ có dịp để cậu xem thôi.”
Chờ lúc Tần Tung vào phòng vệ sinh, Khổng Gia Bảo ôm Nguyễn Tứ, nói nhỏ, “Cậu không có ý định kết thúc chuyện này?”
“Chuyện gì?” Nguyễn Tứ mở chai Gia Đa Bảo, “À, Triệu Vân Lâm trở lại rồi.”
“Thì chuyện này, đó kỳ hè rồi, muốn chặn người ở chỗ nào?” Khổng Gia Bảo nói, “Sân bóng? Không nói với em trai à.”
“Gần đây em ấy có nhiều việc, không rảnh.” Nguyễn Tứ nói, “Bạn nhỏ đúng lúc không tham gia.”
“Cũng được.” Khổng Gia Bảo mở chai Sprite, “Vậy quyết định ở sân bóng nhá? Khoảng cách gần, đánh xong có thể chạy. Nếu Trần Lân dẫn một đám bụi đời xã hội tới, đều là loại chuyên chọn chỗ yếu ra tay tàn nhẫn, không biết xấu hổ cũng không cần ranh giới cuối cùng.”
“Đánh nhau làm gì?” Nguyễn Tứ uống nước, cười nói, “Chúng ta không đánh nhau.”
“Ồ.” Khổng Gia Bảo đập lên ngực anh, “Anh Tứ không đánh nhau, lời này làm tớ cười một năm mất.”
Nguyễn Tứ thấy Tần Tung đi ra từ phòng vệ sinh, ngửa đầu uống hết trà lạnh, không bàn lại việc này nữa.
Ba người cùng nhau về trường học, Khổng Gia Bảo vào phòng thi, Tần Tung và Nguyễn Tứ lên lầu. Lúc đi lên Nguyễn Tứ hỏi Tần Tung, “Dầu gió đâu rồi?”
“Trong túi.” Tần Tung nói, “Buổi chiều sẽ không ngủ gật.”
“Tối nay ngủ sớm đi.” Nguyễn Tứ nghiêng người để người trực nhật đi qua, “Buổi chiều gặp ở nhà xe.”
Tần Tung đưa tay ý nói đã biết, sắp vào phòng thi quay lại nói: “Triệu Vân Lâm trở lại rồi, nhưng vết thương còn chưa lành. Lúc này phòng giáo dục đang nghiêm ngặc, anh đừng kiếm chuyện với anh ta.”
“Nghĩ nhiều thật.” Nguyễn Tứ lấy viên kẹo từ trong túi của cậu ra ném vào trong miệng, “Được thôi, anh biết rồi.”