“Em với nó đập nhau bằng chai rượu hả?” Nguyễn Tứ cúi người bôi thuốc lên cánh tay Tần Tung, trên đó có vết trầy sưng đỏ, cho dù có tắm rửa thì cũng còn mùi rượu.
“Cả một bàn rượu, không thể mời không.” Tần Tung buồn bực, “Em chỉ uống tầm nửa chai.”
“Đổi lại một ly của em, uống nửa chai đã cho nó mặt mũi rồi.” Nguyễn Tứ hỏi cậu, “Tính táo lại chưa? Anh là ai?”
“Lãnh đạo của em.” Tần Tung nói, “Anh trai chân dài, Nhuyễn quen giường.”
“Làm ơn gọi 'Trạch Tịch' dùm anh.” Nguyễn Tứ nói, “Em không cảm thấy cái tên này rất ngầu à.”
“À,“ Tần Tung cười, “Ngầu, rất là ngầu luôn. Cuối cùng thì anh không nỡ bỏ cái giường của mình đến mức nào vậy?”
“Không nhiều lắm.” Nguyễn Tứ đổi tăm bông khác, “Có lẽ rời khỏi nó là ngủ không được.”
“Em không tin nổi.” Tần Tung ngẩng đầu, bị bàn tay của anh đập lên gáy rồi ấn xuống, vùi trong gối đầu nói, “Anh cũng ngủ không ít lần trên giường của em, còn ngủ rất ngon đó.”
“Giường của em giống với cái của anh.” Nguyễn Tứ nói, “Ngủ từng ấy năm rồi, gối đầu của em đổi thành gì anh biết hết. Đừng nói giường của em,“ Anh đóng hộp y tế lại, đè lên Tần Tung, “Em đổi cái quần đùi gì anh cũng biết.”
“Hơn nửa đêm đừng có nói mấy lời này.” Tần Tung chống người quay đầu, “Rất kì cục, mê muội lắm rồi.”
“Mê ai cũng sẽ không mê em đâu.” Nguyễn Tứ đứng dậy, cầm hộp y tế lên, “Em ngủ sớm đi.”
Tần Tung níu lại quần anh, xém chút kéo quần Nguyễn Tứ xuống.
“Mẹ kiếp.” Quần đùi của Nguyễn Tứ lộ ra, anh hỏi, “Em làm gì đó?”
“Đi từ cửa chính.” Tần Tung nói, “Anh còn muốn nhảy về từ ban công?”
“Không đi đường thường.” Nguyễn Tứ đẩy tay của cậu ra, “Đừng kéo nữa, gần đây còn dư mỗi cái quần này thôi đó.”
“Sao không ngủ ở đây luôn.” Tần Tung không buông tay, “Sáng mai vừa hay gọi em rời giường.”
“Anh là đồng hồ báo thức của em hay gì?” Nguyễn Tứ nói, “Em có trả lương không?”
“Trả.” Tần Tung túm quần anh lắc lắc, “Trả luôn giờ.”
“Được thôi,“ Nguyễn Tứ ôm vai, “Anh xem xem cho bao nhiêu đây.”
Tần Tung ỏn ẻn nói: “Moah moah.”
Nguyễn Tứ: “...”
“Buông tay!” Nguyễn Tứ tức giận, “Ai muốn moah moah của em! Không ngủ nữa! Đi đây! Lừa gạt tình cảm của anh!”
...
Ngày hôm sau tin tức Tần Tung đánh nhau với Trần Lân đã truyền đi khắp trường học, mặc dù đâu đâu cũng nói cậu bị đánh mà không phải đánh người, nhưng cậu đã ra đòn phủ đầu, cái chuyện cầm chai rượu đập Trần Lân đúng là hù dọa mất mật cả đám.
Lúc Tần Tung vào lớp còn chưa đánh trống, cậu đi qua bục giảng, bên dưới phút chốc yên tĩnh lại. Khổng Gia Ngọc run rẩy sáp lại cạnh bàn cậu, đẩy kính mắt dày giật mình nói, “Cậu đánh Trần Lân?”
“Không có.” Tần Tung đặt sách lên bàn, cười cười, “Là bị Trần Lân đánh.”
Cậu còn nhấn mạnh chữ “bị“.
Xung quanh truyền đến tiếng hít nhỏ, Tần Tung cũng không chuyển mắt, đầu ngón tay lướt một loạt bút, chọn một cây bút màu đen, bắt đầu làm bài.
“Tần Tung bị đánh?” Khổng Gia Bảo đập bàn, “Đệt mụ nội nó, dám động em trai bố, tan học đi xử đẹp nó!”
“Xử đẹp cái quỷ.” Nguyễn Tứ nói, “Sáng nay không thấy mặt mũi đâu, chắc là bị Tần Tung đánh không nhẹ.”
“Mọi người đều đồn là Tần Tung bị đánh.” Khổng Gia Bảo không cam lòng, “Cho Trần Lân không ít mặt mũi, liên quan đến chuyện Triệu Vân Lâm cũng xử lý xong cả rồi.”
“Chuyện này chẳng phải đã thuận theo ý nó à.” Nguyễn Tứ dựa vào lưng ghế, “Trần Lân chỉ muốn mặt mũi, nó đâu thèm quan tâm chết sống của Triệu Vân Lâm.”
“Vậy chuyện cứ qua vậy hả?” Khổng Gia Bảo nói, “Đệt, từ đầu tới đuôi đều do bọn nó gây chuyện trước, cuối cùng vẫn là chúng ta ăn thiệt thòi.”
“Ăn thiệt thòi?” Nguyễn Tứ cười ra tiếng, “Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu. Còn đang trong trường học mà muốn lăn lộn xã hội, cho rằng đang diễn 'Người trong giang hồ'* á? Muốn sờ mặt của Tần Tung còn phải hỏi tớ có đồng ý hay không.”
(* một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996.)
“Lúc cậu nói mấy lời này.” Khổng Gia Bảo chống mặt, “Có thể thu lại biểu cảm bá đạo tà mị của ngài được không? Trông rất muốn ăn đòn đó.”
“Vậy cậu đánh đi.” Nguyễn Tứ càng mỉm cười 'tà mị', “Thử xem.”
“Mẹ kiếp.” Khổng Gia Bảo nổi da gà, “Đây rõ ràng là nụ cười âm hiểm.”
...
Giữa trưa Tần Tung không đi ăn với Khổng Gia Ngọc, cậu ra trường học, không biết đi làm gì, mãi đến gần vào lớp mới quay về. Khổng Gia Ngọc mua bánh mì giúp cậu, Tần Tung nhanh chóng giải quyết bữa trưa tại chỗ.
“Đi đâu vậy?” Khổng Gia Ngọc chôn trong đống sách vở, “Anh Tứ có đến tìm cậu.”
“Tìm tớ?” Tần Tung ngước mắt, “Cậu nói sao?”
“Tớ nói cậu ra ngoài trường có chút việc.” Khổng Gia Ngọc đặt bút lên giấy vẽ một vòng tròn, giấy nháp chồng thành xấp dày, “Anh ấy nghĩ có lẽ cậu đến cửa tiệm nhạc khí, cũng không hỏi nhiều.”
“Ừ.” Tần Tung đặt tay trong túi quần, đầu ngón tay vuốt ve hộp thuốc lá, “Đi cửa tiệm nhạc khí đó.”
Khổng Gia Ngọc tính xong đề rồi quên ngay việc này, lại vội hỏi mấy câu ở tiết trước rồi coi như qua.
Thứ bảy Tần Dược lái xe tới đón Tần Tung, theo thường lệ mang một đống đồ ăn vặt cho cậu, tựa như còn chưa kịp phản ứng con của hắn ta đã không phải là đứa nhỏ bảy tám tuổi nữa. Tần Tung nhìn lướt qua, đều là đồ ngọt, Nguyễn Tứ thích ăn.
“Tâm trạng hôm nay rất tốt nhỉ.” Lúc Tần Dược đánh tay lái nghiêng đầu nhìn cậu, “Gặp chuyện vui gì ở trường à?”
“Không có gì hết, chỉ là thời tiết tốt thôi ạ.” Hôm nay Tần Tung đội mũ lưỡi trai, tóc được túm lại, trông hết sức gọn gàng.
“Nếu có chuyện gì thì tâm sự với ba chút cũng không sao.” Tần Dược mỉm cười, “Ví dụ như chuyện bạn gái... Có phải bé Tứ có rồi không?”
“Dạ.” Ngón tay Tần Tung gõ trên cửa sổ xe, “Ba trông thấy?”
“Vừa nãy mới đi ngang qua.” Tần Dược liếc cậu, “Cô bé đó rất xinh, con không định tìm một người à?”
“Con không vội.” Tần Tung nói, “Cũng không có thời gian.”
Tần Dược vui vẻ cả buổi, “Cũng đúng, lên cấp ba rất căng thẳng? Cũng đừng ép mình quá. Gần đây luyện piano đến đâu rồi?”
Tần Tung không lên tiếng tiếng.
Tần Dược nhận ra cảm xúc của cậu biến hóa, dừng một chút châm chước nói: “Mẹ con tuy.... Nói năng chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ. Piano là chấp niệm đời này của cô ấy, lúc con vẫn còn trong bụng cô ấy đã lên kế hoạch hướng dẫn cho con, cảm nhiễm con. Có đôi khi nói chuyện không được dễ nghe nhưng thật ra trong lòng cũng không thoải mái gì. Con là cục cưng của cô ấy, là kỳ vọng gia trì* của cô ấy, không muốn bỏ dở nửa chừng.”
(* gia trì: sự thay đổi dẫn đến tích cực, thuật ngữ nhà Phật)
“Con biết.” Tần Tung nhìn đường phố qua gương chiếu hậu, bóng cây xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cậu, làm người ta không nhìn rõ ánh mắt của cậu, chỉ có thể nghe thấy cậu nói, “Con hiểu mà.”
Trong xe trong chớp mắt yên lặng, chẳng biết lúc nào bầu không khí đã ngưng đọng lại, xấu hổ đình trệ vài giây.
“Hay là đi câu lạc bộ đi.” Tần Dược nhìn đèn giao thông, tựa như không nhận ra, “Chỗ chơi bóng cũ.”
“Dạ.” Tần Tung trả lời.
Hai người chuyển chủ đề, mỗi người vẫn như thường. Đến câu lạc bộ, chỗ cũ ở lầu ba. Ánh sáng nơi này rất tinh tế, xung quanh sạch sẽ, âm nhạc nhẹ nhàng. Tần Dược chọn cái bàn gần bên trong, lại không dẫn Tần Tung đánh Snooker mà là chơi Eight-ball Trung Quốc. Mở cầu theo thường lệ là Tần Dược, trước kia hắn ta xuất thân là bộ đội đặc chủng, mấy năm gần đây lăn lộn xã giao trong thương trường, dáng người cũng không biến hóa lắm, nhìn ra được thường xuyên rèn luyện.
Bi-a của Tần Tung là do Tần Dược dạy, từ thủ thế đỡ cán đến tư thế thụt bóng đều giống hệt Tần Dược. Tựa như ở mức độ nào đó cậu đã trở thành hợp thể của Tần Dược và Thư Hinh -- Có được dung mạo dáng người của Tần Dược, có được tài nghệ Thư Hinh vô cùng thích, nhưng tiếc nuối chính là dường như cậu không vui vẻ gì với chuyện này.
Cậu không thích trở thành “ai” cả, điều cậu phải làm chính là Tần Tung.
Lúc nghỉ ngơi Tần Tung cởi áo khoác đến phòng vệ sinh, Tần Dược ở bên cạnh giá treo áo hút thuốc, nghiêng mắt thì thấy hộp thuốc lá lộ ra trong túi áo khoác của cậu. Vốn chỉ là nhìn lướt qua, lại vì duyên cớ này dần dần cau mày lại.
Lúc Tần Tung quay về tiếp tục mở cầu, Tần Dược dụi thuốc lá lên gạt tàn, hỏi một câu, “Gần đây kết bạn mới?”
“Rất nhiều bạn mới ạ.” Tần Tung cúi người chuyên chú vào quả bóng.
“Vậy thì tốt.” Tần Dược chống bàn bi-a nhìn chằm chằm cậu, “Chỉ là còn đang trong trường học, đừng mở vòng bạn bè rộng quá, xảy ra chuyện ngoài phạm vi sẽ phiền lắm. Bạn mới ở đâu?”
“Cũng chẳng phải loại hỗn tạp trong xã hội.” Tần Tung mỉm cười, “Làm việc ở Liệt Diễm. Người ta rất trượng nghĩa, còn lương thiện.”
“Trượng nghĩa không phải đã có bé Tứ rồi sao.” Tần Dược vỗ vỗ vai cậu, “Đừng có kết bạn mới mà quên bạn nối khố cũ, không có việc gì thì qua chơi với bé Tứ ấy... Gần đây mẹ con không ở nhà, ông nội con tuy ở xa, nhưng trong lòng ông cụ nhớ con, ít nhiều cũng phải hỏi thăm vài câu. Con ở trường học không xảy ra chuyện gì phải không?”
“Không có ạ.” Tần Tung một quả ghi bàn, vô cùng dứt khoát.
“Xinh đẹp.” Tần Dược khen một tiếng, không nhắc lại việc này nữa.
Buổi tối Tần Tung về nhà, lúc thay quần áo có sờ vào túi áo khoác.
Quả nhiên không còn hộp thuốc lá.
...
Hôm sau phải chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Lê Ngưng, lúc Tần Tung và Nguyễn Tứ đến nhà cô nàng, Khổng Gia Bảo lập tức kéo hai người vào phòng vệ sinh.
“Chuyện gì.” Nguyễn Tứ kéo áo thun lại, tạo hình mới mất cả buổi sáng mới làm xong không thể lộn xộn được, anh đứng trước gương hỏi, “Cậu muốn tập thổ lộ trước ở đây với tụi này?”
“Cút đi.” Khổng Gia Bảo khinh bỉ, “Cậu mà cũng có tư cách nghe suy nghĩ từ đáy lòng của tớ à? Tớ chỉ nói cho Lê Ngưng nghe thôi. Hôm qua Trần Lân vào rồi cậu biết không?”
“Vào?” Nguyễn Tứ khẽ giật mình, “Chỗ nào?”
“TCục cảnh sát.” Khổng Gia Bảo xoa xoa tay, “Nghe nói là bởi vì mang theo thuốc hút có chứa ma túy, bị bắt tại chỗ trong Liệt Diễm. Nó dám làm thật, tra ra lúc trước nó còn chặn đầu học sinh cấp hai tống tiền, uy hiếp người ta lấy mấy ngàn tệ. Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là thuốc hút có chứa ma túy, có người tố cáo nó bán vào trường học.”
“À,“ Nguyễn Tứ cười, “Kiểm tra bất ngờ này thật sự là... Cậu nghe từ chỗ nào đấy?”
“Post Bar trên Weibo của trường học hot lắm rồi.” Khổng Gia Bảo nói, “Cậu biết cái tính kia của nó mà, cạo đầu xăm hình trốn học đánh nhau, phòng chính trị giáo dục vẫn muốn đưa nó ra ngoài, lần này đụng vào họng súng thật rồi.”
“Vậy à,“ Nguyễn Tứ kỳ quái quay đầu, “Nó thiếu tiền hả? Đến nỗi dẫm vào vũng nước này.”
“Chắc là thiếu.” Khổng Gia Bảo lấy điện thoại ra lướt vài cái, “Trong Post Bar có người nói nó còn nuôi một nhóm nhạc tự lập, tiêu xài đều do nó bỏ ra. Việc nó chơi ghita cha nó vẫn không đồng ý, không có tiền nên bí quá hoá liều. Chậc, hóa ra cũng là một thanh niên nhỏ hiến thân vì lý tưởng đi sai đường.”
Nguyễn Tứ không để ý tới lời cảm thán của Khổng Gia Bảo, bởi vì Tần Tung từ phía sau đi tới ép chặt anh vào bồn rửa tay, nhìn vào gương nói, “Anh đứng gần, mở nước dùm được em không?”
“Sao không để anh rửa dùm luôn cho.” Nguyễn Tứ mở nước.
Tần Tung vòng tay qua từ phía sau, cười nói, “Vậy thì tranh thủ nắm chặt thời gian.”
“Mẹ kiếp.” Khổng Gia Bảo đứng bên cạnh run rẩy, cái tư thế này giống như Titanic, hai người dính nhau đến chết luôn đi!”
“Titanic à.” Nguyễn Tứ giang rộng hai tay, “Đây mới là tư thế chính xác.”
“Đồ điên.” Khổng Gia Bảo mắng.