Tần Tung đến cửa hàng nhạc cụ mua một miếng vải vệ sinh cho Saxophone. Cậu mới đẩy cửa ra đã gặp một cái đầu đinh muốn đi ra ngoài, chiều cao hai người tương đương nhau, lúc đi ngang qua cửa thủy tinh thì chạm vai.
“Chờ chút.” Đối phương bỗng nhiên nghiêng người, lộ ra hình xăm viết tắt trên cổ, nhìn chằm chằm Tần Tung hỏi, “Tần... Tung?”
Tần Tung quay đầu, nhìn thấy rõ mặt người này thì nhớ tới đây là ai, cái đầu đinh thế này toàn Trung học Số 2 chỉ có một người.
“Trần Lân.” Tần Tung nói, “Có việc à?”
Trần Lân hào phóng giơ tay, “May mắn lắm, trùng hợp là anh đang nhớ tới một người, chúng ta liền gặp nhau ở đây.” Nói rồi gã nghiêng đầu cười, ánh mắt lại âm u, “Mặc dù người anh nhớ là Nguyễn Tứ —— Chẳng qua anh gặp cậu cũng chẳng khác nhau mấy. Rảnh không? Anh mời cậu uống một ly.”
“Không được.” Tần Tung trông thấy cửa thủy tinh bị gã đưa chân chống lại, cậu mỉm cười nhìn vào mắt Trần Lân, “Lâu vậy còn chưa chào hỏi, tôi mời anh.”
Đèn đường chiếu sáng cả con đường, khắp quảng trường toàn là quán ăn khuya. Đống chai bia cùng màu xếp đầy trên mặt bàn dầu mỡ, vẫn chưa được mở nắp. Trần Lân ngồi đối diện huýt sáo đếm đếm, mỉm cười.
“Hào phóng.” Gã mở nắp bia, “Đang hối lộ anh à?”
“Hối lộ.” Tần Tung lặp lại hai chữ này, “Coi như vậy đi.”
“Cơ mà muốn giải quyết chuyện này thì phải để Nguyễn Tứ ra mặt chứ nhỉ?” Trần Lân ngồi đối diện cạy nắp chai bia, giơ lên với Tần Tung, “Hiện giờ hai người đã đổi vị trí cho nhau rồi sao? Nó không nhút nhát đến mức chẳng dám gặp anh đó chứ.”
“Triệu Vân Lâm đang ở nhà phải không?” Tần Tung đi thẳng vào vấn đề, “Nếu như anh ta có gan, tôi cũng muốn đến nhà thăm hỏi, bàn xem anh ta muốn giải quyết ra sao.”
“Còn giải quyết thế nào nữa.” Trần Lân nói, “không thể gãy mũi vô lý như vậy được. Nguyễn Tứ đánh nó không ít lần đi, nói sao cũng phải cho nó sảng khoái một lần mới cho qua được.”
“Nếu anh ta có bản lĩnh này.” Tần Tung cười, “Thì sẽ không đi tìm anh.”
“Cho nên,“ Trần Lân một hơi uống hết nửa chai, ngửa mặt lên nhìn Tần Tung, “để Nguyễn Tứ đánh một trận với anh. Mặt mũi thì phải tìm lại, hiện giờ Triệu Vân Lâm đang theo anh, lúc này trường học mà truyền tai nhau mấy lời không dễ nghe, anh cũng mất mặt. Bọn anh lăn lộn bên ngoài... Ừm, cậu hiểu mà đúng không?” Ánh mắt của gã khinh miệt, “Cậu vẫn luôn ngoan nhỉ.”
“Do lãnh đạo quản chặt.” Tần Tung nói, “Ngoan mới để người ta bớt lo.”
“Cậu nghe lời nó như thế?” Trần Lân điều chỉnh tư thế ngồi, nâng tay chỉ Tần Tung, “Anh còn nhớ cậu. Năm ngoái đấu bò anh đụng phải Nguyễn Tứ, cậu ra sân cho anh khuỷu tay không ít lần. Tên nhóc cậu giả vờ ngoan ngoãn, thực tế ra tay còn ác hơn anh. Cậu đi theo Nguyễn Tứ làm gì? Nó chỉ có thể làm mưa làm gió trong trường học thôi, ra ngoài còn tưởng mình là anh Tứ thật à? Xã hội không dễ chơi như vậy đâu.”
Địa phương nhỏ, quán bar cũng chỉ có vài cái. Trần Lân lăn lộn trong đó tiếng tăm lớn, ở trường cấp ba đều truyền tai nhau nói bọn họ hút ma túy. Chuyện này truyền đi càng xa, Trần Lân càng coi mình như 'dân xã hội', thế nên lúc gã nhìn đám học sinh đều là kiểu nhìn xuống thỏa mãn bản thân, tựa như hơn người khác một bậc, sinh ra ảo giác mình đã trở thành lão đại giang hồ. Tần Tung không muốn cho Trần Lân bất cứ cơ hội nào tới gần Nguyễn Tứ, chuyện này dây dưa đến đây là được rồi, dựa theo tính cách người này không tìm về được cái gọi là 'mặt mũi' thì sẽ luôn dây dưa không ngớt.
Cmn ai muốn lăn lộn xã hội?
Đứa nhỏ trung nhị (*) không ngoan lắm, hơn nửa còn như kẻ ngốc, đánh một trận là được.
(* bệnh trung nhị hay “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen”, “hoang tưởng tuổi đậy thì“.)
Tần Tung nghĩ vậy, sau đó mở nắp chai bia ra, chạm một cái với Trần Lân.
“Đến lúc lăn lộn xã hội rồi nói sau.” Cậu ngửa đầu uống bia, “Nhưng Triệu Vân Lâm là do tôi đánh. Nếu như anh một hai phải quản việc này, vậy không cần tìm đâu xa, tôi ở ngay đây này.”
“Cậu đánh?” Trần Lân nằm lên bàn mặt, “Cậu cũng có lá gan này à.”
“Ai biết được.” Tần Tung cười.
Dứt lời, vỏ chai bia rỗng đập lên đầu Trần Lân “cóp” một tiếng. Trần Lân bị tập kích bất thình lình vẫn còn ngơ ngác, máu từ trên đầu gã chảy xuống thái dương, thậm chí gã còn lau một cái mới lấy lại tinh thần.
“Tao, đệt, mẹ, mày!”
Trần Lân quơ lấy chai rượu đập mạnh xuống bàn, sau đó còn lật cả ghế lên.
***
Nguyễn Tứ còn đang kéo chuông, Lý Thấm Dương đắp mặt nạ trong phòng tắm, nói: “Còn chưa về nhỉ, bằng không nghe tiếng chuông đã sớm đi ra rồi.”
“Dạ.” Nguyễn Tứ chống tay trên lan can, “Em ấy chưa về chắc là còn chuyện gì cần làm.”
“Chuyện này phải hỏi con đó.” Lý Thấm Dương nhìn anh với ánh mặt kỳ lạ, “Trước giờ hai đứa toàn về chung với nhau, hôm nay về một mình không có nguyên nhân gì à?”
“Nguyên nhân...” Nguyễn Tứ không hứng thú lắm, “Không biết là nguyên nhân gì nữa.”
Không biết là nguyên nhân gì.
Luôn cảm thấy không có tí sức lực nào. Lúc Hạ Tịnh ngồi ở phía sau ôm eo anh, có vài giây anh muốn đứng lên. Xe nhẹ hơn ngày thường nhưng lại không nhanh hơn bao nhiêu. Anh không biết nguyên nhân gì, có lẽ em ấy rất thích Hạ Tịnh.
Có lẽ là vậy.
“Mẹ kiếp.” Nguyễn Tứ vẽ lung tung mấy vòng trên giấy, “Bây giờ đã mấy giờ rồi!”
“Chín giờ.” Nguyễn Thành đang cầm sách đi ngang qua cửa, “Con lo lắng gì đấy… bạn nhỏ, đề khó hả?”
“Viết xong rồi ạ.” Nguyễn Tứ che tờ giấy viết bản thảo, “Cha, tháng này chú Tần có đến thăm Tần Tung không?”
“Chưa biết nữa.” Nguyễn Thành đeo mắt kính, “Gần đây công việc của chú Tần con bề bộn, phỏng chừng phải đến nghỉ hè mới có thể gặp.”
Thư Hinh cũng vào đoàn, không ai muốn gặp Tần Tung —— Vậy em ấy đi đâu nhỉ?
Nguyễn Tứ tựa lưng lên ghế, xoay bút nhìn chằm chằm đồng hồ. Kim phút “cạch” điểm đúng số 6, anh bỗng đứng dậy, áo khoác cũng không mặc, mang giày vào nói “Con ra ngoài đi dạo” rồi đi xuống lầu.
Bên ngoài không lạnh, đèn đường quanh tiểu khu sáng chưng. Nguyễn Tứ đứng dưới lầu một lát vẫn không thấy người đâu bèn đi thẳng ra cửa tiểu khu, lúc ra đường cái cũng không thấy bóng dáng Tần Tung.
Nguyễn Tứ vào cửa hàng tiện lợi cuối con đường mua một chai nước rồi ngồi xuống ghế dài dưới đèn đường. Vốn còn có người tản bộ qua lại, trong chốc lát đến mười giờ, con đường dần dần trống trải. Gần bụi cỏ nhiều muỗi, chúng vây quanh Nguyễn Tứ nhưng anh cũng lười đi đập, khoác tay lên ghế ngửa đầu nhìn các vì sao mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, gần như sắp đếm hết các ngôi sao trên đầu thì mới có một người ngồi xuống bên cạnh.
Cả người toàn mùi rượu.
Tóc ướt sũng, có lẽ đứng dưới vòi nước rửa qua loa cho xong. Áo khoác thể thao bị có rất nhiều dấu chân, cánh tay lộ ra bên ngoài áo thun bị trầy xước đôi chỗ.
Tần Tung đưa tay lấy chai nước, vẻ mặt Nguyễn Tứ không thay đổi giơ nó lên, cầm trên tay lắc, “Muốn uống nước? Nói ai động tới em trước đi.”
“Bọn giang hồ.” Đầu lưỡi của Tần Tung chạm phải môi dưới, đau muốn chết, “Đi cả đường, sắp chết khát mất rồi.”
“Đừng có mà qua mặt anh.” Nguyễn Tứ đưa tay xoay mặt cậu, “Ai động tới em. Đừng có nói nhảm với anh nha Tần Tung, CMN có ai hiểu em hơn anh hả, em nói dối hay không anh liếc cái là biết được.”
Tần Tung cụp mắt, khóe mắt bị đánh đỏ hồng như muốn khóc, cậu nhỏ giọng, “Bóp đau quá à.”
Ném chai nước vào trong ngực cậu, Nguyễn Tứ đứng lên, dáng vẻ như lập tức xắn tay áo đi khô máu vậy. Tần Tung mở nắp chai, liếc mắt nhìn anh.
“Lãnh đạo thương em với, nể mặt ngồi xuống được không?” Tần Tung ngửa đầu uống nước, phồng má lên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tứ ý bảo tự cho mình xử lý.
“Em bán manh cái trứng.” Nguyễn Tứ đạp mạnh lên thùng rác, “Có phải là Triệu Vân Lâm không?”
“Anh ta còn đang ở bệnh viện kìa.” Tần Tung vặn chai không thành bánh quai chèo, ném vào thùng rác, “Vô tình đụng phải Trần Lân, em ra tay trước, gã cũng không chiếm được hời gì, việc này cho qua đi.”
“Cmn chứ qua.” Nguyễn Tứ cắn răng, “Không để yên đâu!” Anh giận dữ, sờ lên mặt Tần Tung, “Mặt mũi như này mà nó cũng dám đụng tới? Cái thứ bí đỏ như nó! Mẹ kiếp!”
“Mẹ kiếp.” Tần Tung cười, “Vậy anh định đánh gã thành trái bí đỏ à? Sắp tới cuối kỳ rồi, chúng ta thi xong rồi tìm người tính sổ sau có được không anh?”
Ngực Nguyễn Tứ phập phồng, Tần Tung dựa lưng vào ghế.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Cậu buông tay, “Ôm em về nhà được không, con đường này dài quá đi.”
“Ôm.” Nguyễn Tứ túm áo khoác của cậu qua vắt lên vai, rồi kéo người lên, hai người lảo đảo đụng vào nhau, “Ôm cái đầu của em, đứng dậy tự đi đi!”
“Đau quá.” Tần Tung treo trên bả vai anh, “Anh chọc nữa coi! Anh chọc nữa coi!”
Nguyễn Tứ bóp eo cậu hai cái, Tần Tung ôm người hung dữ nói, “Mẹ kiếp, em khóc cho anh xem đây!”
“Khóc đi,“ Nguyễn Tứ cười lạnh, “Hôm nay mà em khóc không được thì anh sẽ đánh em tiếp.”
“Mẹ kiếp.” Tần Tung đỏ mắt đối mặt với anh.
Hai phút sau, Nguyễn Tứ không thể nhịn được nữa đẩy mặt Tần Tung ra, “Nín nín! Đừng khóc!”
“Đừng đẩy mặt.” Tần Tung nói, “Đau quá.”
“Qua nhà anh, nhờ cha bôi thuốc cho em.” Nguyễn Tứ đập lên lưng cậu một cái, “Em là bánh bột lọc à? Ấy đừng có dính lên, mồ hôi dán đầy mặt em giờ.”
Tần Tung vùi đầu vào vai anh dụi dụi, “Đêm nay em sẽ về nhà, bằng không để dì Thấm thấy lại nói này kia với mẹ em. Phân biệt rõ ràng thế à, em dính một chút không được sao? Không phải anh cũng rất dính sao, còn cố ý chờ em.”
“Mặt em còn lớn hơn cả ánh trăng.” Nguyễn Tứ nói, “Ai CMN chờ em, ông đây đang thưởng ánh trăng, thể hiện tình yêu to lớn.”
“Bảo sao lại chua thế.” Tần Tung rời khỏi người anh, “Anh đã làm gì vậy? Trông vui gớm.”
“Kabedon Hạ Tịnh.” Nguyễn Tứ kéo quần áo, “Thân...”
Tần Tung đá bay cục đá.
“Tạm biệt thân thiết.” Nguyễn Tứ nhìn cậu, “Em lại làm sao nữa đấy.”
“Không có.” Tần Tung giật khóe miệng, “Còn tưởng rằng anh làm trò cầm thú gì đó.”
“Anh đây yêu đương trong sáng hồn nhiên*.” Nguyễn Tứ nhấc chân đụng vào chân Tần Tung, “Cút ngay.”
(* gốc là tiểu luyến khúc: ca khúc miêu tả câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn, đại khái là tình yêu trong sáng các thứ)
“Tuân lệnh.” Tần Tung đứng thẳng dưới lầu, đột nhiên cười nói, “Ngủ ngon.”
“Lui ra đi.” Nguyễn Tứ ném áo khoác trên người cậu, “Mai gặp lại.”
Ban đêm tắm rửa xong, Tần Tung lau tóc gọi điện thoại. Tiếng nhạc vang lên trong chốc lát mới có người nhận.
“Tần Tung.” Tần Dược bên kia còn đang xã giao, dường như hắn ta đang tìm một chỗ hẻo lánh, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Ba.” Tần Tung đứng đối diện với tấm gương, ngón cái chậm rãi lướt qua chỗ bị thương ở khóe môi, giọng điệu bình tĩnh, “Cuối tuần này đi đánh bóng bàn không ạ?”
“Được.” Tần Dược rất vui vẻ, “Khó có khi con chủ động hẹn ba.”
“Vậy đi.” Tần Tung mỉm cười, “Ba chú ý sức khỏe, kết thúc rồi ngủ sớm chút.”
“Được.” Tần Dược lại đợi một hồi, hết sức trân trọng thời gian trò chuyện với con trai, chu đáo nói: “Sáng thứ bảy ba qua đón con. Ngủ sớm đi.”
Tần Tung cúp điện thoại, lau tóc rồi ngã xuống giường.
Việc này đã qua chưa?
Đương nhiên là chưa.
Lần trước lúc Nguyễn Tứ còn đang thay áo thun, cậu nghiêng đầu nhìn một lát, phát hiện mình xảy ra biến hóa, xoay người đè lên chăn, buồn bực thở dài một hơi.
Đây rốt cuộc là khí huyết tràn đầy... Hay là mê muội quá đây?
Tần Tung nằm sấp người định ngủ kiểu này luôn, chuông trên ban công đang đột nhiên vang lên. Cậu xoay người xuống giường, chụp cái áo thun mặc vào rồi mở cửa ra.
“Không ngủ được à?” Tần Tung dựa vào cạnh cửa, “Chẳng phải trước giờ vẫn ngủ ngon sao.”
“Em cứ thế mà ngủ luôn?” Nguyễn Tứ ôm hộp y tế gia đình, bò lên trên lan can.
“Đứng đấy!” Tần Tung đột nhiên thẳng người, “Đừng nhảy, đừng nhảy! Một mét lận...”
Nhưng Nguyễn Tứ đã đạp lan can nhảy bên này, dù khoảng cách một mét không lớn lắm, nhưng lan can hẹp, không có bản lãnh thì dễ trượt chân. Nguyễn Tứ nhảy lên nửa bên lan can, giữ thăng bằng.
“Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, ông đây lóe sáng trèo lên… Mẹ kiếp!” Nguyễn Tứ còn chưa hát xong trọn cậu, Tần Tung đã ôm chân trực tiếp khiêng người lên vai, bước nhanh ném trên giường, “Đầu óc anh rèn sắt hết rồi đúng không?”
“CMN có rỉ sét đâu.” Nguyễn Tứ ngồi dậy xếp bằng, nói, “Tới đây, bôi chút thuốc.” Tần Tung nằm sấp bên cạnh, chân Nguyễn Tứ đạp lên eo cậu, “Ngồi dậy.”
“Mệt quá” Tần Tung không động, “Không sao mà... Mẹ nó anh đến tập kích ban đêm hả!”
Áo thun bị vén lên, Nguyễn Tứ đạp cậu một cước để cậu ngoan ngoãn rồi trực tiếp dạng chân ngồi trên đùi cậu, mở bao đựng tăm bông ra.
“Anh biết tư thế này rất giống gì không?” Tần Tung hỏi.
“Nói tiếng người.” Nguyễn Tứ đổ chút cồn i-ốt.
“... Được rồi.” Tần Tung trực tiếp cởi áo ra, nằm sấp nói, “Ngồi lên đi.”
“Ngậm miệng lại.” Nguyễn Tứ đánh lên mông cậu, “Em ngoan ngoãn nằm sấp lại coi.”
Tần Tung không nói câu nào nữa.
Bởi vì cảm giác này dày vò quá mà.