Gái Một Đời Chồng

Chương 7: Chương 7




Vừa bước chân xuống cổng, tôi đã nghe tiếng gắt nhẹ của Dũng:

- Hôm nay sao con lại cấu cô Trang...?

Cốm không trả lời chỉ thút thít, mếu máo...

- Bố đang hỏi con đấy, con có nghe không...?

- ...(im lặng)

Dũng bực mình quát to hơn:

- Cốm...Bây giờ bố không nói được con nữa à? Sao con càng lớn càng lì lợm thế này?

Tôi đứng ngoài chờ xem Cốm định làm gì? Nhưng công nhận cô bé này “lì” thật, mặc bố quát mắng ra sao vẫn cương quyết không chịu mở miệng xin lỗi. Dũng dơ tay định tét vào mông con gái, thì tôi đã nhanh chân chạy vào ôm lấy nó:

- Anh đừng đánh Cốm, tội nghiệp nó lắm...

- Em lên rồi à? Em không biết đấy thôi, chứ dạo này nó học được ở đâu cái tính bướng bỉnh lắm. Nay anh cho nó đến công ty, đang yên đang lành không biết tại sao lại chạy đến cấu người ta...?

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Cốm mấy cái:

- Cốm làm vậy là sai rồi, Cốm mau xin lỗi bố đi. Trẻ con như thế là hư đấy...

Òa khóc nức nở trong lòng tôi, Cốm nhìn trộm bố một hồi mới lên tiếng:

- Con xin lỗi bố. Lần sau con không dám như vậy nữa...

Mặt Dũng từ từ dãn ra:

- Thôi được rồi. Hai cô cháu lên lầu đi...

____

Tôi đóng kín cửa phòng, chưa kịp xếp quần áo Cốm đã cầm lấy tay tôi:

- Cháu không cấu cô Trang đâu...

Tôi lơ mơ, nửa tin nửa ngờ:

- Thật á, thế sao bố lại mắng cháu...?

- Tại cô ấy mách bố cháu đấy, cháu thấy trên váy cô ấy cho cái nơ hồng đẹp lắm cháu muốn sờ thử. Cô ấy không cho cháu động vào, còn đẩy cháu nữa...

- Cốm đã nói với bố chưa...?

- Cháu nói rồi, mà bố không tin. Cô Lành ơi có phải bố hết thương cháu rồi không...?

- Không phải đâu. Cốm đừng nói thế, bố Dũng nghe được bố lại buồn. Chuyện hôm nay chẳng qua là do bố bận quá, bố chưa hỏi rõ cô Trang thôi...?

- Cốm không giận bố nữa đâu...

- Cốm thông minh thật, phải thế mới ngoan chứ...

___

Dũng đi công tác dưới Quảng Ninh 2 ngày mới về. Tôi với Cốm ở nhà, bất ngờ mẹ Dũng sang chơi, bà nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Cái nhìn đầy dò xét, khiến tôi không được thoải mái lắm:

- Cô là giúp việc thằng Dũng mới thuê à...

- Vâng ạ, cháu tên là Lành...

- Nhà cô ở đâu?

- Quê đẻ cháu ở Thanh Hóa, nhưng cháu lên Hà Nội được hơn hai năm rồi...

- Vậy hả, cô lấy ck chưa...?

Tôi hơi bối rối khi nghe câu hỏi này, cũng không biết trả lời sao cho phải nữa. Thôi cứ đánh liều nói đúng sự thật đi:

- Cháu có ck rồi, nhưng mới li hôn...

- Tôi xin lỗi, tôi hơi vô duyên. Nhưng cô có thể cho tôi biết lí do hai vk ck cô không ở cùng nhau nữa không...?

Không những vô duyên, còn mất lịch sự nữa. Lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi tôi dồn dập như hỏi cung tội phạm. Dù tôi có là giúp việc đi chăng nữa thì bà ta cũng không có quyền xâm phạm đời tư của tôi thế này.

Nghĩ thầm trọng bụng vậy thôi, chứ tôi nào dám bọc lộ ra mặt. Ý kiến, thái độ mất việc như chơi:

- Tại quan điểm sống của bọn cháu không hợp nhau, không tìm được tiếng nói chung cô ạ...

- Thanh niên bây giờ suy nghĩ lạ thật, chẳng như hồi xưa. Hở tí là lôi nhau ra phường, lời bố mẹ nói có để vào tai đâu...?

Càng nghe càng khó chịu, nhưng điều làm tôi tò mò hơn đó là thái độ dửng dưng của Cốm. Từ lúc bà nội sang chơi đến giờ, ngoài câu chào lúc đầu thì tôi chưa nghe thấy Cốm nói với bà câu gì. Chẳng lẽ Cốm không thích nói chuyện...?

Không đâu. Sau hơn 1 tháng tôi tiếp xúc với con bé tôi nhận ra nó cũng ngoan ngoãn, dễ bảo mà. Hay nó không thích bà nội...? Tôi thử gọi nó xem sao:

- Cốm ra chơi với bà nội đi, bà đang chờ cháu kìa...

- Cháu không ra đâu...

- Sao Cốm lại không ra, cháu sợ bà nội à...?

- Cháu không sợ, nhưng cháu ghét bà nội lắm. Bà toàn thích đi tìm vợ mới cho bố cháu thôi. Mấy lần sang nhà bà ăn cơm, lần nào bà cũng gọi thêm cả cô Trang nữa...

Hóa ra là như thế, trẻ con bằng tuổi Cốm đi học cô giáo toàn kể cho nghe truyện cổ tích. Mẹ kế, gì ghẻ độc ác trong truyện đã ám ảnh vào đầu các cháu quá nhiều, nên Cốm không thích bà nội tìm mẹ kế cho mình thì cũng là điều dễ hiểu thôi...

Chừng nửa tiếng sau, ngoài cổng lại xuất hiện thêm 1 vị khách không mời nữa. Đi ngang qua tôi, khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta khẽ cau lại. Ấy thế mà vào nhà gặp mẹ Dũng, giọng đã ngọt xớt luôn được:

- Cháu chào bác, bác đợi cháu lâu chưa...?

- Cũng vừa mới thôi, cháu ngồi xuống đi. Lành ơi pha cho Trang ly nước Cam không đá ít đường nhé...

Nói mới nhớ đây là cô gái đã đổ tội cho Cốm hôm trước, báo hại con bé bị bố mắng cả tiếng đồng hồ. Nhìn bề ngoài cũng xinh đẹp nết na đấy chứ, sao lại làm cái trò hèn hạ đó. Lòng dạ con người sâu hơn biển rộng mà...

Riêng Cốm nhìn thấy Trang thì khỏi phải bàn, không ưng ra mặt:

- Cốm chào cô Trang đi...(Bà nội nhắc)

- ...(im lặng đi qua không thèm tiếp lời)

- Cốm...Nghe bà nói gì không...?

- ...(Vẫn mím chặt môi nhất quyết không chào.)

Bà nội phát cáu với thái độ không coi ai ra gì của Cốm:

- Ơ con này bướng nhỉ? Có muốn bà đánh đòn không? Bé tí đã học cái thói mất dạy ở đâu thế? (Liếc mắt nhìn sang tôi)

Trang cười cười:

- Không sao đâu bác ơi, Cốm còn nhỏ mà...

- Cháu đừng chiều nó quá, lớn lên tí nữa lại không dạy được. Năm nay cũng gần 7 tuổi rồi còn gì...

- Trẻ con hiếu động tí thôi, Cốm ơi sang đây chơi với cô nào...

Cốm chạy, lấp ra sau lưng tôi:

- Cháu không chơi với cô đâu...

- Cô đưa đi công viên, mua nhiều đồ chơi nhé!

- Cháu đợi mẹ cháu về đưa đi cơ...

Bà nội nghe Cốm nhắc đến mẹ, tự dưng nổi giận đùng đùng:

- Ai bảo con thế, mẹ con đi xa rồi, không quay về nữa đâu...

Cốm khóc ré lên:

- Bà nói dối, cô Lành bảo mẹ sẽ về mà...

- Về cái gì mà về, mai mốt cô Trang sẽ thay mẹ chăm sóc con...

- Con không cần...

- Không cần cũng phải chấp nhận...

- [..]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.