Mẹ Dũng quay sang tôi hậm hực:
- Cô biết gì về gia đình tôi mà nói. Mẹ nó bảo với cô mẹ nó sắp về à. Đừng gieo vào đầu con bé những điều vô lí...
- Cháu xin lỗi, cháu không cố ý nói dối Cốm đâu...
- Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Tôi nói thế chắc cô cũng hiểu. Trang đứng lên đi về thôi...
- Bác đừng trách Lành, cô ấy cũng chỉ có lòng tốt muốn thí Cốm thôi mà...
- Thí kiểu nói năng xuyên tạc như thế thì bác không cần. Thằng Dũng mới đi Quảng Ninh công tác, định nhờ cháu sang trông cái Cốm 2 ngày mà giờ chắc không cần nữa...
- Không sao đâu. Cháu cũng đang rảnh, bác cứ để cháu trông cho. Gì thì gì có người nhà vẫn yên tâm hơn chứ...
- Vậy nhờ cháu nhé!
Mẹ Dũng nói xong bỏ về trong tức tối. Đến chiều tôi đang chiên chả Mực cho Cốm ăn:
- Trang: Cô cho trẻ con ăn ít dầu mỡ thôi, không tốt cho sức khỏe đâu...
- Lâu lâu Cốm mới được bữa thôi chị...
- Đấy là tôi nhắc nhở cô thế. Cốm không ăn nữa, lên thay quần áo đi, cô Trang dẫn đi mua đồ chơi...
- Cháu ở nhà với cô Lành...
- Cô nói phải nghe chứ, không cô mách bố Dũng đấy...
- Cô lúc nào cũng đem bố Dũng ra dọa cháu, bố thương cháu lắm không bênh cô như lần trước nữa đâu...
Công việc dưới Quảng Ninh hoàn thành nhanh hơn dự kiến. Có hơn 1 ngày Dũng đã được về. Trang lanh tranh chạy ra mở cổng:
- Anh về sớm thế, em tưởng sáng mai anh mới về cơ mà???
- Ừ, sao em lại ở đây...?
- Sáng nay bác gái gọi em sang, nhờ trông Cốm mấy ngày....
- Thế mẹ anh đâu...?
- Bác bận đi họp ở câu lạc bộ yoga, về luôn rồi anh ạ...
- Thôi vào nhà đi...
Cốm chạy đến ôm chầm lấy cổ Dũng, hôn “chụt” vào má bố...
- Cốm nhớ bố lắm...
Dũng bế Cốm đặt lên ghế:
- Cốm ở nhà có ngoan không? Có nghe lời cô Lành không?
- Có chứ. Cô Lành còn làm nhiều món ngon ơi là ngon cho Cốm ăn nữa...
- Ngoan lắm. Chủ nhật tuần này rảnh bố dẫn Cốm đi chơi nhé...
- Thật không? Bố hứa đi. Mà lần này bố cho cả cô Lành đi nữa nhé. Cô Lành ở nhà cũng ngoan mà...
Tôi và Dũng đồng thanh bật cười trước câu nói ngây thơ, vô cùng đáng yêu của Cốm...
- Cô cảm ơn Cốm nhé! Càng ngày càng ra dáng người lớn rồi...
Trang đứng bên chứng kiến cảnh này, bàn tay cô ta nắm chặt lại, ánh mắt không dấu nổi sự ghen ghét:
- Hình như Cốm không thích em. Em về đây, khi nào rảnh em lại sang...
- Em đi cẩn thận nhé! Tầm này hay tắc đường đấy...
Trang không trả lời, quay sang liếc Lành mấy cái. Trong đầu bao nhiêu dự tính đen tối dần được hình thành...
Dũng lên phòng thay bộ quần áo ngủ, lấy điện thoại gọi cho mẹ:
- Mẹ nhờ Trang sang nhà con trông Cốm làm gì? Chuyện của con để con tự giải quyết, mẹ đừng nhúng tay vào nữa...
- Ơ cái thằng này, để cái Cốm ở nhà với người lạ tao không yên tâm, nên tao mới bảo cái Trang sang. Mày không cảm ơn thì thôi, giờ lại quay ra quát mẹ thế à...?
- Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ đang tính gì. Con với Trang là không thể nào, một lần lầm lỡ với con là quá đủ rồi...
- Mày ngu lắm con ơi, phải nghĩ thoáng ra chứ. Với đàn ông mà nói tình yêu chỉ là một phần thôi, còn sự nghiệp mới là tất cả. Nhà cái Trang có mỗi mình nó, lấy nó về mày lợi trăm đường...
- Mẹ đừng nói nữa, con mệt lắm rồi...
- Con bé giúp việc mới nhà mày cho nó nghỉ đi. Ngoài kia thiếu gì người, mà thuê ngay phải cái lọai bỏ ck thế...?
- Mẹ đừng quên con trai mẹ cũng là loại bỏ vk. Con thuê ai là quyền của con, lần sau mẹ đừng tự ý xúc phạm người khác như thế, mình cũng chẳng hay ho gì đâu...
- Mày đang nói chuyện với mẹ mày đấy...
- Cảm ơn mẹ đã nhắc, con chỉ nói thế thôi...
Dũng tắt máy xuống nhà thấy Lành đang lúi húi chơi cùng Cốm:
- Cảm ơn em, đã giúp Cốm vui vẻ trở lại...
- Không nghiêm trọng như anh nói đâu...
- Anh còn đang sợ con bé bị trầm cảm. Trước khi em đến nói thật anh cũng có thuê 2 người khác rồi, nhưng con bé nhất quyết không chịu nói chuyện với ai...
- Cốm là cô bé rất nhạy cảm, chỉ cần anh để ý đến con nhiều hơn, thì em tin chắc chắn Cốm sẽ rất ngoan...