Gái Một Đời Chồng

Chương 9: Chương 9




Trang ở nhà không giấu nổi căm phẫn...

- Mẹ Trang: Con sao thế...?

- Chẳng lẽ con lại không bằng một con giúp việc...?

- Ai nói thế, mẹ vả vỡ mồm...

- Chứ sao anh Dũng không để mắt đến con, chỉ chăm chăm nhìn con giúp việc mới...

- Để mẹ nói chuyện với mẹ nó...

Bố Trang vừa đi làm về nghe được:

- Bà định làm gì, chuyện của bọn nó cứ để bọn nó tự giải quyết. Nhúng tay vào mấy nữa làm sao bà chịu nổi không...?

- Tôi xót con gái tôi thì có gì sai...?

- Một mình bà biết xót con à...? Nhưng tình yêu không phải là thứ hai mẹ con bà có thể mua được bằng tiền...

- Trang: Ngoài anh Dũng con sẽ không lấy ai...

- Lấy về rồi thì thế nào, liệu có hạnh phúc không? Thằng Dũng là đứa lạnh lùng, quyết đoán nó sẽ không vì con khóc lóc mà thương hại con đâu...

Trang nghe bố nói ôm mặt khóc, chạy thẳng lên phòng...

Mẹ Trang vẫn âm thầm gọi cho mẹ Dũng:

- Chuyện của bọn trẻ phiền đến chị em cũng hơi ngại. Nhưng cháu Trang mấy hôm nay cứ khóc suốt, nhìn con như thế em cũng tủi thân...

- Cô cứ yên tâm đời này tôi chỉ chấp nhận một mình cái Trang là con dâu thôi...

- Em vẫn lo lắm chị ạ...

- 10 ngày nữa bố thằng Dũng sinh nhật, chị tự có cách lo sẵn mọi việc....

- Vậy e nhờ chị, chứ anh nhà em cũng đang rục rịch định cho nó sang Pháp du học rồi...

- Cô bảo cháu không phải lo, cứ ăn ngon ngủ kĩ chờ ngày chị rước về thôi...

___

Dũng dẫn Cốm và Lành đi công viên chơi, thấy các bạn gọi mẹ. Cốm quay sang nhìn bố...

- Bố ơi bao giờ mẹ về...?

- Đợi Cốm lớn hơn chút nữa...

- Nhưng hôm trước bà bảo mẹ không về nữa đâu. Mai kia cô Trang sẽ làm mẹ con, bà còn chửi cô Lành nữa...

- Tại bà giận bố nên bà nói vậy thôi, Cốm đừng tin nhé!

- Con chỉ tin bố với cô Lành...

- Cốm ngoan lắmm...(Dũng xoa đầu con)

Lành đi trước dắt tay Cốm vào quán kem:

- Bố Dũng mới trả lương cô, Cốm thích ăn gì cứ ăn thoải mái nhé. Hôm nay cô khao Cốm no nê luôn...

Cốm vỗ tay reo hò:

- Cô Lành là nhất...

Dũng giả vờ xụ mặt xuống:

- Bố bị Cốm cho ra rìa rồi...

- Không đâu, Cốm vẫn yêu bố mà...

Nhìn con gái xúc từng miếng kem bỏ mồm ăn ngon lành. Dũng áy náy định nói gì với Lành, nhưng lại thôi..

- Anh có chuyện gì à...?

- Mẹ anh nóng tính, nói năng nhiều lúc không kiểm soát được. Em cho anh thay mặt mẹ xin lỗi em nhé!

- Chuyện có gì đâu mà lỗi với lầm, hơn nữa bác cũng không nói gì quá đáng cả...

- Em không cần giấu, Cốm kể cho anh nghe hết rồi...

- Em không để ý thật mà...

- Lần sau mẹ anh còn xúc phạm em nữa, em cứ việc nói lại. Chứ nhịn mãi, được nước bà càng lấn tới đấy...

Lành cười khanh khách:

- Có thấy ai sai người làm cãi lại mẹ mình như anh không...?

- Kệ chứ. Cái gì đúng thì thôi...

Đường phố đông nghịt, mỗi người một suy nghĩ. Nhưng tất cả không ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra...?

____

Ngày sinh nhật bố Dũng, bạn bè khắp nơi đến chúc mừng. Toàn những vị có chức có quyền. Cả căn biệt thự 4 tầng náo nhiệt hơn bao giờ hết. Trang đứng sau mẹ Dũng, mặc chiếc váy trắng khoét sâu ngực, khuôn mặt make up kĩ càng không ngừng mỉm cười...

- Mẹ Dũng: Hôm nay cháu đẹp lắm. Nhưng lát nữa xong việc, nhớ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đấy. Đừng lo lắng quá, cứ theo kế hoach bác vạch sẵn mà làm thôi...

- Trang: Cháu cảm ơn bác...

- Trước sau gì cũng là người một nhà, ơn huệ gì?

- Có khi nào sau đêm nay anh Dũng sẽ ghét cháu không ạ...?

- Cái này thì cháu không cần lo. Bác là mẹ nó bác hiểu nó nhất...

Hơn 10h đêm khách khứa vãn dần, Dũng đưa Cốm về nhà mà đầu nhức không chịu nổi...

- Mẹ Dũng: Thôi lên phòng đi, sáng mai về cũng được. Để Cốm ngủ với mẹ một đêm...

Dũng gật đầu, hai tay bóp chán lên phòng nằm vật ra, cả người khô khốc như có hàng trăm con kiến đang bò. Với tay cầm cốc nước lọc trên bàn, tu ừng ừng một hơi hết sạch....

Sáng hôm sau nghe tiếng Cốm gọi rõ sớm ngoài cửa. Dũng giật mình bật dậy, dụi mắt vài cái quay sang bên cạnh thấy Trang đang ngủ ngon lành...

- Trang ơi...Trang...

- Hửm...

- Sao em lại ở đây? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này...?

Trang mắt nhắm, mắt mở bật khóc ngon lành:

- Em...Tối qua bác gái nhờ mang cho anh cốc nước gừng giải rượu...Không ngờ vừa vào phòng anh đã giữ chặt tay, vùng vẫy mãi mà không đẩy ra được...Chúng mình đều trưởng thành hết rồi, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi...Em biết anh không yêu em, nên em không muốn nhắc lại chuyện này nữa...Suy cho cùng một phần cũng do em tự nguyện, anh không cần áy náy. Em sẽ sang Pari du học theo ý nguyện của bố em...

- Anh không có ý chối bỏ trách nhiệm, nhưng giờ anh rối quá em cho anh thời gian suy nghĩ rồi quyết định được không...?

Trang ôm mặt khóc to hơn:

- Không cần đâu...Em về đây...

Cốm ngoài cửa chờ mãi không thấy bố ra, gọi thêm vài câu nữa:

- Bố ơi...Bố...Cốm vào nhé!

Dũng hoảng hốt:

- Bố đang thay quần áo, Cốm xuống nhà với ông bà trước đi. Lát bố xuống bố đưa đi học...

- Vậy bố nhanh lên, Cốm sắp muộn học đấy...

- Bố nhớ rồi Cốm xuống đi...

Trang mặc xong quần áo, chuẩn bị bước ra Dũng vội kéo tay lại:

- Em đợi anh xuống trước, 10” sau anh đưa Cốm đi học xong rồi em hãy xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.