“Chúa tôi, cái con đàn bà đó làm thế nào mà luồn lách được vào giữa những người đàng hoàng đó hay vậy? Bộ ông bà chủ nhà của chúng ta không biết cô ta là một đứa phản bội và là một con điếm sao?”
Một giọng nói buốt xương vang lên trong căn phòng dạ vũ đang chật như nêm. Một cái đầu, rồi nhiều cái đầu quay lại.
“Tôi nói tới ai ư? Đó, cái con nhỏ nhà Farleigh đó. Nhìn cô ả kìa, cứ nhảy như thể không quan tâm đến thế giới này, đồ vô liêm sỉ. Và ở trong một vũ hội vinh danh cho lòng quả cảm và hào hiệp của Hầu tước Wellington của chúng ta; con đàn bà này lớn mật thật!”
Giọng nói đó thấp xuống một chút, tiếp tục nói với đám đông đang vây quanh, tò mò với cái tin giật gân.
“Con điếm nhỏ đó đã phản bội những người lính dũng cảm của chúng ta với người Pháp, đã sống với một người Pháp như là nhân tình của anh ta! Tôi biết, vì chồng tôi là một trong những sĩ quan đã bắt giữ cô ta. Cha cô ta sẽ đội mồ sống dậy mất – ông ấy là một giới sĩ, mọi người biết đấy. Tôi cứ thắc mắc không hiểu sao ông ấy không bao giờ nhìn cô ta – ông ấy hẳn phải biết…”
Đám đông nhích lại gần hơn.
Có điều gì đó không hay đã xảy ra. Kate biết. Có quá nhiều cái nhìn, cái liếc ngang, những lời thì thầm bàn tán theo sau những cái nhìn chòng chọc đầy ý nghĩa.
“Miss Farleigh, tới lượt của chúng ta, tôi tin là vậy.” Một chàng trai thanh lịch cúi người xuống bàn tay cô và dẫn cô vào vũ điệu tiếp theo.
“Cô có nghe không, Miss Farleigh? Chuyện này thú vị thật đấy. Rõ ràng là có một vài con điếm đã mạo nhận mình như là một quý cô, khi suốt thời gian đó cô ta chơi trò gián điệp cho lão Boney và làm điếm cho các sĩ quan của ông ta. Và cô ta đang ở đây tối nay!” Bạn nhảy của cô liếc nhìn khắp phòng, tìm kiếm.
Kate nhìn ra xa, một cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày cô. Hãy để con hoàn thành điệu nhảy này, cô thầm cầu nguyện, rồi consẽ kín đáo rời đi.
Nhưng đã không thể. Khi họ di chuyển qua các bước trịnh trọng của điệu côticông, cô nhận thấy bạn nhảy của mình đang hăm hở thì thầm các tin tức mà những người khác đang xôn xao. Rồi anh ta vấp, dừng lại và nhìn chằm chằm vào Kate, kinh ngạc. Anh ta quay trở lại, lại tiếp tục thì thầm điều gì đó và tiếp tục bước.
Chỉ có điều bây giờ anh ta không còn nhìn vào mắt cô nữa. Các ngón tay của anh ta đã không đụng chạm quá nhiều vào các ngón tay cô với vẻ khinh khỉnh. Điệu nhảy vẫn tiếp tục. Kate cảm thấy lớp băng phủ bao quanh cô. Không ai nhìn cô. Không ai chạm vào cô. Không ai nói chuyện với cô.
Cay đắng dâng lên trong Kate. Cô đã biết nó sẽ xảy ra mà. Đây là lý do cô không bao giờ muốn xuất hiện trong xã hội này lần nào nữa. Nếu cô không xuất hiện, cô sẽ đã không phải thấy lại chuyện này lần nữa.
“Ceddy, vui lòng hộ tống tôi đến mẹ tôi. Tôi không nghĩ bà ấy muốn tôi kết giao với một nữ phản nghịch!” Cái mũi cao hểnh lên, một quý cô trẻ tuổi bỏ ngang vũ điệu.
Trong vài giây, điệu nhảy bị phá sản, khi mỗi quý cô đang nhảy đều bỏ ra khỏi sàn nhảy, được hộ tống bởi bạn nhảy của mình. Kate nhìn vào bạn nhảy của cô trong sự im lặng khẩn khoản. Nếu anh ta chỉ hộ tống cô từ đây ra ngoài, cô sẽ có thể rời đi mà không bị đập vụn ra tới lõi nhân phẩm của mình.
Gương mặt anh ta xoắn lại khinh miệt. “Anh tôi đã bị thương ở Salamanca!” anh ta gầm gừ, rồi hiên ngang bỏ đi.
Kate đứng giữa sàn nhảy, đóng băng. Cô biết cô phải di chuyển, phải tránh xa tất cả những ánh mắt đó, từ những lời thì thầm và chỉ trỏ. Từ sự căm ghét. Ghê tởm. Những lời cơ hội. Nhưng cô không thể cử động.
Cô cảm thấy quanh mình những người khiêu vũ đều đang giãn bước, đang rì rầm bàn tán. Điệu nhạc cũng đang giảm xuống trong những nốt trung khi các cặp đôi cuối cùng cũng rời khỏi sàn. Nó càng làm tăng thêm sự tập trung chú ý vào Kate. Cô cảm thấy đám đông đang như tạo thành một hàng rào dày đặc, đầy sôi sục, với những cái nhìn chằm chằm tham lam của giới quý tộc nhàn rỗi, háo hức với cái tin giật gân để giải khuây cho cuộc sống an toàn, buồn tẻ của mình.
Sư tử và người Công giáo.(*)
(*:Theo sử gia Tacitus của La Mã, các Kitô hữu trong thời kỳ của Nero đã bị ném cho sư tử ăn – ND)
Ý nghĩ ấy đã làm cho Kate có thêm sức mạnh để buộc mình bước đi. Cô quay người, tìm kiếm Lady Cahill, nhưng không thấy bà đâu. Kate từ từ bước về phía vòng tròn đám đông, cố lờ đi hàng rào những mắt với mắt đang nhìn cô, những cái nhìn soi mói, hiểm độc, khinh bỉ.
Cô không việc gì phải thấy xấu hổ. Cô sẽ không cho họ thấy thỏa mãn. Cô thẳng lưng. Hàng rào miễn cưỡng tách ra. Các quý bà quý cô, chỉ mới vài giờ trước thôi còn tuyên bố là bạn cô, giờ lại lạnh lùng quay mặt đi. Không ai nhìn vào mắt cô; chỉ có hàng trăm con mắt săm soi vào cô.
“Con nhỏ đó tốt hơn là về với trại lính của nó đi!”
“Con nhỏ đó tưởng mình đoan chính lắm!”
Và một người nữa, thì nói giản lược hơn những người khác. “Con điếm phản bội!”
Cơ thể cô bắt đầu run lẩy bẩy. Cô không thể làm gì nữa. Không thể đứng vững trước những lời thì thầm từ những người đã thậm chí còn không buồn nhìn vào mặt cô. Cô buộc mình tiếp tục bước đi, cố gắng đến tuyệt vọng không để cho những người đó thấy cô đang run rẩy.
Còn bao xa nữa? Chỉ thêm bốn bước chân nữa thôi. Ba bước…hai bước…
Một cánh tay áo đen mạnh mẽ dạt đám đông ra và kéo cô trở lại trung tâm vòng tròn lần nữa.
“Cái gì-?”
“Tôi nghĩ chắc em đã quên tôi, Miss Farleigh,” Jack nói. Giọng nói đều đều của anh vang lên trong đám đông đang im lặng theo dõi. Kate chớp mắt nhìn anh.
“Tới lượt tôi, tôi tin thế. Em quên rồi sao?” Anh mỉm cười với khuôn mặt đang bối rối của cô, cử chỉ không bình thường của anh trái ngược với cái kẹp chặt vào cánh tay cô.
“Nhưng…” Với tất cả mọi người đang lắng nghe, Kate không thể nói thêm. Cô đâu có hứa nhảy với anh. Mà anh cũng không nhảy. Không kể từ khi anh bị thương. Anh chỉ dựa lưng vào các bức tường và các góc cột mà nhìn cô. Vậy tại sao anh lại ra đây với cô? Khi mà bây giờ, khi cả thế giới đang chống lại cô lần nữa, và cô không muốn gì hơn là bỏ trốn. Kate cố giật người lại, nhưng anh đang nắm cô rất chặt.
Lờ đi cái nhìn khẩn nại thảm hại của cô, Jack kiên quyết bước vào đám đông, kéo cô theo bên cạnh anh, chào hỏi những người quen, với tất cả mọi người trong giọng điệu vui vẻ khi anh đi qua, như thể họ không đang ở trong trung tâm một vụ bê bối lớn, mỗi chuyển động của họ kéo theo hàng trăm ánh mắt theo dõi.
Những bước chân không đều của anh vang lên khi anh dẫn cô vào sàn nhảy vắng vẻ. Anh cuối cùng cũng buông cánh tay cô ra, rồi nắm lấy bàn tay cô. Cúi xuống, anh hôn nhẹ lên nó. Kate nhìn sững vào anh trong trạng thái bàng hoàng. Anh cười toe với cô, một nụ cười tinh quái, nhưng dịu dàng.
“Dũng cảm lên nào, em yêu,” anh thì thầm khi đứng thẳng lên. “Cho họ thấy một gã què và một nữ anh hùng quả cảm trong chiến tranh không thể bị đánh bại bởi một chút ít ỏi của tin đồn.”
Anh gật đầu với dàn nhạc. Kate nhìn theo cái nhìn của anh. Sir Toby đang đứng chỗ dàn nhạc trong một dáng vẻ kiên định. Anh ta mỉm cười và vẫy tay, sau đó quay lại với dàn nhạc. Nhạc bắt đầu.
Đôi mắt Kate mờ đi khi cô nhìn lên khuôn mặt đẹp trai đang cúi xuống nhìn cô. Cô đã chuẩn bị để chịu đựng bất kỳ lời lẽ khinh miệt, nhạo báng, ghê tởm, sỉ vả nào. Nhưng lòng tốt của anh đang giết cô.
Jack cố gắng điều khiển các bước chân nặng trịch của mình qua các bước nhảy phức tạp, cái chân đau của anh vụng về chuyển động theo. Kate duyên dáng thực hiện phần của mình, cố gắng nương theo sự khập khiễng của anh hết sức có thể.
Đôi mắt Jack vẫn không rời khỏi gương mặt cô. Đầu cô ngẩng lên, nhưng cô đang nhảy một cách vô thức. Không ai trong số “khán giả” có thể thấy được những giọt nước mắt đang chảy xuống hai má cô. Jack ước gì anh có thể ôm cô trong cánh tay mình, ước gì xã hội Anh quốc hà khắc này sẽ bẻ cong luật lệ của mình mà chấp nhận điệu nhảy tai tiếng của Viennese đang gây ra một làn sóng giận dữ ở Châu Âu. Jack mỉm cười dịu dàng với cô. Phải, sẽ thật là tuyệt vời để ôm Kate trong vòng tay mình cho một điệu waltz.
Sàn nhảy vắng như bãi tha ma, còn các khán giả thì im lặng như…ma. Chỉ có các điệu nhạc của ban nhạc đang chơi, tiếng bước chân nặng nề của Jack và tiếng các lớp vải satin của Kate xột xoạt vào nhau là có thể nghe thấy, nhưng sau đó thì tiếng thì thầm bắt đầu vang lên lần nữa.
Điệu nhảy kết thúc, nhưng dưới sự chỉ đạo của Tubby một bản khác bắt đầu gần như ngay lập tức. Khi điệu nhảy thứ hai sắp kết thúc, Jack cúi xuống tay cô lần nữa và thì thầm, “Tôi e hai bản là giới hạn của tôi rồi. Thêm bản nữa chắc mọi người sẽ nghĩ em lẳng lơ quá đấy.”
Kate nhìn chằm chằm vào anh, sửng sốt. Cô đang bị bêu riếu như là một con điếm, một đứa phản nghịch, còn anh thì với ba điệu nhảy với cùng một người sẽ bị anh dán mác là lẳng lơ! Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng cô. Nhạc đã trỗi lên.
“Tới phiên tôi, tôi nghĩ thế, Miss Farleigh. Cậu ra đi, Carstairs. Tiểu thư đây đã hứa với tôi rồi.” Cả phòng đều nghe anh ta nói, nhưng không cần chờ cô trả lời, Francis đã kéo Kate vào một điệu nhảy hàng đôi.
Vẫn không có ai khác trên sàn nhảy.
“Miss Farleigh, cô sẽ cho tôi vinh dự được nhảy với cô trong điệu kế tiếp nhé?” Một người đàn ông trẻ tuối cúi người trên những ngón tay không còn lực của Kate. Anh ta đang bận trong một bộ đồ buổi tối trắng muốt, một ống tay áo thõng xuống ngay ngắn bên hông. Kate nhìn chằm chằm vào anh ta trong im lặng.
“Cô không nhớ tôi ư, Miss Farleigh, chúng ta đã gặp nhau ở Badajoz. Arnold Bentham sẵn sàng phục vụ cô. Tôi là em họ của anh Francis.”
Kate nhìn vào tay áo thõng xuống của anh ta. Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười. “Không phải, Miss Farleigh, cánh tay đó tôi mất ở Salamanca. Cô đã cứu cánh tay kia ở Badajoz, và bây giờ nó sẽ tùy ý cô sử dụng. Được không?” Với cánh tay còn lại của mình, Arnold Bentham đưa Kate vào điệu nhảy kế tiếp.
Hai cặp khác cũng tham gia với họ vào sàn nhảy – là Francis và Andrew với các bạn nhảy của mình. Không thấy Jack đâu cả.
“Miss Farleigh, tôi có thể giới thiệu con trai tôi như là một bạn nhảy được không? Thằng bé…thằng bé không có nhiều thời gian để tập luyện lắm, nhưng tôi chắc là cô sẽ không phiền.” Một giọng chậm rãi, tròn chữ vang lên.
Kate quay lại, sau đó sững người. Bạn nhảy sắp tới của cô đang đứng đó, mỉm cười dịu dàng với cô, bàn tay anh ta đang nghỉ ngơi trên cánh tay của một phụ nữ trung niên.
Khuôn mặt Kate chùng lại. Quá nhiều. Quá nhiều lòng tốt không mong đợi. Tất cả những ủng hộ tinh thần này. Và cả điều hiện tại nữa.
Đó là Oliver Greenwood. Oliver Greenwood, là người lần đầu tiên cô gặp như là một trung úy trẻ ở Torres Vedras, với máu chảy ròng ròng trên mặt. Cô đã tới thăm anh nhiều lần kể từ khi cô đến London, nhưng anh là người cuối cùng cô mong sẽ được gặp ở một vũ hội. Oliver Greenwood bị mù.
“Miss Farleigh, tôi sẽ rất vinh dự nếu được cô nhảy với tôi,” Oliver Greenwood nói, cúi đầu theo hướng cô đứng.
Kate nhìn bà Greenwood. Khuôn mặt mẹ anh ta đang tràn ngập cảm xúc. Bà gật đầu với Kate, đôi mắt bà long lanh với những giọt nước mắt.
Kate khẽ nhún gối chào. “Đó cũng là vinh dự của tôi,” cô thì thầm với đôi mắt mờ lệ, và vào chỗ. Ngay lập tức họ được bao quanh bởi những cặp đôi khác tham gia điệu nhảy.
Francis, Tubby, Andrew Lennox và những người khác, những người không biết Kate, một số người có khuôn mặt mơ hồ quen thuộc với cô, cùng những người rõ ràng là bạn của Oliver Greenwood. Và những bạn nhảy của họ, những cô gái mà hầu hết Kate không quen, đã mỉm cười động viên cô và gật đầu họ.
Bằng cách nào đó mà họ cũng đã qua được điệu nhảy đó, Oliver được nhẹ nhàng hướng dẫn đi đúng hướng bởi những sĩ quan bạn của anh, Kate cũng vậy, vì lúc đó cô hoàn toàn không nhìn thấy đường bởi những giọt nước mắt của mình.
Và lúc nó kết thúc, không chỉ mình cô với đôi mắt ướt.
“Tôi có thể hộ tống cô đến với người giám hộ của cô chứ, Miss Farleigh?” Oliver Greenwood nói.
“Chưa được đâu, cậu trai Greenwood,” một giọng chân chất vang lên đằng sau họ. “Ta muốn nói chuyện với quý cô đây.”
“Thưa ngài!” Tất cả các sĩ quan trẻ đều ngay lập đứng nghiêm, kể cả Oliver Greenwood.
Kate quay lại. Jack và một người đàn ông trong một chiếc áo xanh đen đơn giản, gọn gàng đang tới gần cô – một người đàn ông gầy, thấp người, đôi mắt xanh nhìn cô qua một trong những cái mũi nổi tiếng khắp Châu Âu.
“Thưa ngài!” cô thở hổn hển, và khẽ nhún gối.
“Vậy ra đây là Kate Farleigh bé nhỏ, người đã làm các sĩ quan của ta rối ren đó ư?” Hầu tước Wellington nói. Ông mỉm cười lần nữa với Kate, cúi xuống và hôn lên tay cô. Cả khán phòng há hốc miệng ra.
“Ta biết cha cô, cô gái. Một người đàn ông rất tốt bụng. Ta rất tiếc về cái chết của ông ấy. Cả các anh cô cũng vậy. Những chàng trai dũng cảm, những chàng trai dũng cảm. Được biết họ là những vinh dự cho ta.”
Ông nắm lấy bàn tay cô và nhét nó vào cánh tay ông. “Chúng ta dạo một vòng nhé?” Không chờ câu trả lời, ông bước đi, giọng thấp xuống để chỉ cô mới nghe được.
“Chàng trai trẻ Carstairs đã kể cho ta. Hãy bỏ hết ngoài tai những lời gièm pha vô giá trị đó. Nhưng chúng ta sẽ làm họ hiểu sau. Hãy đối mặt với họ, được chứ? Hãy cho họ thấy họ là những kẻ thấp kém, được không?”
Wellington đi chầm chậm về phía đám đông đang dồn về phía trước, mong muốn được nói chuyện với người đàn ông vĩ đại đó. Khi ông làm thế, ông đã giới thiệu Kate, nói với họ ông là bạn của gia đình cô, rằng cô là một nữ anh hùng trẻ tuổi dũng cảm, rằng cô là một quý cô bé nhỏ mà gan dạ, là một trong số những người Anh tốt nhất.
Họ sau đó kết nối với một nhóm những mệnh phụ, một người trong số họ đã ôm Kate, cho thấy sự ủng hộ của bà. Kate chớp mắt với bà. Người phụ nữ đó là một người hoàn toàn xa lạ.
Bà khom người về phía Kate. “Lady Charlotte, cô gái. Ta rất lấy làm tiếc vì chuyện đã xảy ra. Nếu ta biết thì…nhưng chúng ta lúc đó đang trong phòng chơi bài, ta chỉ mới nghe nói lại về những chuyện đã xảy ra.” Bà ngụ ý với những người cùng hội với bà. Kate nhận ra Lady Courtney và vài người khác, nhưng mệnh phụ lấp lánh này hoàn toàn cô không quen.
Nhìn thấy vẻ bối rối của Kate, người phụ nữ đó thêm vào, “Ta là mẹ của Arnold Bentham – cô biết cháu Francis của ta mà.” Khi Kate gật đầu vẻ đã hiểu ra, người phụ nữ tiếp tục, “Cô đã cứu Arnold của ta, Miss Farleigh. Vì thế cô là bạn tốt của ta, cũng như của những quý bà khác đây.”
Kate tiếp tục từ từ dạo khắp khán phòng; một bên cô là Hầu tước Wellington, bên kia là hội những mệnh phụ ghê gớm nhất của xã hội. Cô thấy choáng váng với sự chuyển đổi may mắn của mình, chưa thông suốt được hết những gì đang xảy ra. Cô gật đầu, nhún gối, mỉm cười với những người mà cô gặp, rồi họ bắt tay cô.
Jack đằng sau cô, ở khoảng cách một đến hai bước chân, đầy vẻ bảo vệ. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của anh, cảm nhận được sức mạnh của anh. Cô muốn chạm vào anh, nhưng cô không thể. Cô quay lại nhìn anh qua vai mình. Mắt họ gặp nhau, vuốt ve, bám dính vào nhau, nhưng cô đã bị đẩy về phía trước, và họ bị ngăn cách bởi đám đông, đang ép sát lại gần hơn, háo hức được gặp Người đàn ông vĩ đại và người được bảo trợ của ông.
Kate cảm thấy khó có thể tin được. Cô đã bị “bắt cóc” ra khỏi cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình, và bây giờ được tham gia vào một đám rước vinh dự trên cánh tay của vị anh hùng sống của nước Anh. Nhưng Jack mới là người đã cứu cô. Anh đã mạo hiểm với nguy cơ bị xã hội tẩy chay, để đứng về phía cô ở nơi công cộng nhất, đã tuyên bố sự ủng hộ của anh với cô cho toàn thế giới thấy. Jack, người đã muốn sống một cuộc đời ẩn dật, đã ẩn mình vì những vết thương với khỏi thế giới – vậy mà anh đã bước ra và khiêu vũ với cô, khi mà không ai khác nhìn vào mắt cô.
Và cánh tay Jack chính là thứ cô muốn dựa vào nó nhất, là cánh tay cô muốn mình được ở trong đó nhất.
Kate nhìn lại ra sau. Anh đã không còn ở đó nữa. Đôi mắt cô quét khắp phòng lo lắng. Anh ấy ở đâu? Cô không nhìn thấy anh ở đâu hết. Anh đã đứng bên cô trong những giờ phút cô cần. Chắc anh sẽ không bỏ rơi cô trong thời khắc vinh dự này chứ? Anh không biết là chẳng còn ý nghĩa gì nữa nếu anh không ở bên cô sao?
Cô bắt gặp ánh mắt của Francis qua một tá cái đầu khác và hỏi anh trong một câu hỏi im lặng. Anh đáp trả với một cái nhìn ảm đạm, sau đó nhún vai và lắc đầu thất vọng. Khuôn mặt Kate rũ xuống. Jack đã đi. Nhưng tại sao chứ?
Với một trái tim nặng nề, Kate trở lại với những lời chào hỏi sáo rỗng của những người có thiện ý cũng như của những kẻ nịnh nọt
“Bà nói sao, cô ấy đi rồi? Đi đâu? Cô ấy đã biến mất kể từ cái vũ hội chết tiệt ấy, và để cháu nói, bà ngoại, không gì ngốc hơn thế. Cô ấy cần phải xuất hiện bên ngoài, đi đây đó, gặp gỡ mọi người, cho họ thấy cô ấy không việc gì phải chạy trốn. Chúng ta đã chặn đứng được điều tồi tệ nhất, nhưng nếu cô ấy tự ẩn mình đi…”
“Ta nói nó đi rồi, Jack. Đi rồi. Đi rồi.”
“Đi đâu? Ý bà là sao?” Jack đột nhiên trắng bệch. Anh ngồi xuống trong gấp gáp. “Bà nói đi là sao? Cô ấy đã rời khỏi London ư?”
Lady Cahill nhìn thằng cháu với vẻ tội nghiệp, sau đó thấy thắt lòng. Thằng nhỏ hành động như một thằng ngốc.
“Đi đâu?”
“Trở về cái làng mà ta đã tìm thấy nó.”
“Trời ơi, sao bà để cô ấy làm một chuyện như vậy chứ? Còn gì ở đó cho cô ấy nữa chứ? Sao cô ấy lại làm như vậy?” Anh đứng dậy và đi tới lui, các ngón tay cào cào vào mái tóc rối. Đột nhiên anh nhìn lên.
“Có ai theo hộ tống cô ấy không? Cô ấy đi bằng gì vậy? Cô ấy muốn gặp ai chứ?”
Bà anh nhún vai.
“Ý bà là bà đã để cô ấy đi một mình á!” anh gầm lên.
“Ta đã không được hỏi ý kiến, Jack, và đừng nói bằng cái giọng đó với ta nghe chưa. Ta cũng đang lo lắng cho con bé ấy như anh vậy đấy!” bà ngoại anh cáu kỉnh. “Con bé ngốc nghếch ấy nó lẻn đi lúc mới sáng sớm.”
“Vậy cô ấy đi bằng gì?”
“Ta không biết, Jack, chắc bằng xe đưa thư hay xe ngựa công cộng.”
“Chúa tôi! Xe đưa thư hoặc xe ngựa công cộng! Phải len vai với những người có Chúa biết là ai! Cô ấy không biết nguy hiểm lắm sao chứ? Mấy kẻ trấn lột, cướp đường! Cô ấy không biết đi như thế rất dễ bị tai nạn hay sao vậy? Hy vọng là cô ta đi bằng xe đưa thư; ít nhất thì họ cũng có một bảo vệ đi theo!” Anh quạu quọ đi nhanh khỏi phòng.
Lady Cahill ngồi xuống, một nụ cười hài lòng nở trên gương mặt bà.
“Cô nghĩ cô đang làm cái khỉ gì vậy hả?”
Tiếng gầm đó như vọng từ trời xuống, làm Kate giật mình đánh rơi cái giỏ. Tuy nhiên, tiếng gầm ấy rất quen thuộc. Cô nhìn quanh. Đằng kia, trên một con ngựa lang đang sùi bọt mép, hai bên sườn nó nhấp nhô, chân run rẩy, là Jack Carstairs, đang nhìn chằm chằm vào cô lần nữa.
Nhìn anh thật đáng sợ. Khắp người dính bùn, râu ria lởm chởm, chiếc cà vạt xộc xệch. Mắt cô mềm đi. Cô liếc nhìn xung quanh. Con đường làng hẹp mà cô đang đi dạo này không chỉ có mình cô; vài nông phu đang làm việc có thể nghe thấy họ nói chuyện. Cô mỉm cười với anh vì lợi ích của những người đang quan sát họ.
“Xin chào, Mr Carstairs,” cô nói rõ ràng trong một giọng bình tĩnh. “Như anh thấy đấy, tôi chỉ mới vừa về tới làng thôi.”
“Chỉ mới vừa về tới làng thôi á? Không nghĩ là những người khác lo lắng thế nào cho cô không hả?”
Cô ngước nhìn anh trong im lặng. Tại sao anh phải lo lắng chứ? Và tại sao lại rất tức giận như vậy?
“Cô đã về đây bằng cách nào vậy?”
“Tôi thuê một chiếc xe và người hầu đi cùng.”
“Một chiếc xe và người hầu đi cùng? Một chiếc xe và người hầu đi cùng!” Anh có vẻ như bị xúc phạm với cái ý niệm đó. Anh thở nặng nề, đôi mắt đang nổ tanh tách với cơn thịnh nộ màu xanh.
“Vâng, có gì sai sao?”
“Vì tôi đã dừng lại tất cả các xe đưa thư và xe ngựa công cộng trên đường từ London tới đây, chỉ để tìm cô!”
“Ôi, trời ơi. Không phải vậy chứ?” Kate nhìn anh, mắt mở to, tưởng tượng cái cảnh ấy. Cô cười khúc khích.
Còn cười khúc khích nữa chứ. Lầm bầm giận dữ anh cúi xuống, xốc lấy nách cô và kéo cô lên ngựa với anh. Lờ đi những tiếng kêu phẫn nộ của cô, anh kẹp chặt cô vào ngực của mình và phi đi. Kate vùng vẫy, nhưng vì con ngựa đang phi nhanh hơn nên cô phải bám vào Jack để khỏi ngã xuống. Những nông phu tiến đến gần hơn, một vài người còn cầm theo gậy.
Bất thần Jack giữ miệng cô lại bằng miệng anh. Sự vùng vẫy của Kate đột ngột chấm dứt bởi nụ hôn ma thuật quen thuộc. Sau tất cả, đây là điều cô mong muốn nhất trên thế giới này. Một tay trượt quanh cổ anh, những ngón tay cô cào vào mái tóc rối, ẩm của anh. Bàn tay kia vuốt nhẹ lên quai hàm thô ráp, không cạo râu của anh. Từ bỏ tất cả các phòng thủ, cô đã mở lòng mình ra và cho phép mình chỉ đơn giản là yêu anh.
Khi nụ hôn chấm dứt, họ đã bỏ xa những nông phu đang cười toe toét đằng sau. Kate thở dài, rúc mặt vào bên dưới khung hàm của anh. Cô dựa người vào anh, hít hà mùi vị của anh, cánh tay rắn chắc của anh đang ôm chặt cô.
“Không cần phải bỏ trốn như thế,” anh nói sau một lúc. “Chúng ta đã kiểm soát được mọi thứ. Em sẽ hoàn toàn được xã hội chấp nhận, không còn những nghi ngờ tăm tối nữa. Vậy nên không cần thiết phải trốn về đây.”
“Trốn á?” cô nói. “Lady Cahill không nói cho anh biết sao?”
“Có, bà ấy đã nói cho anh tất cả. Chứ em nghĩ làm sao anh biết tìm em ở đâu?” Anh xoay mặt cô vào anh, đôi mắt rực sáng, đôi tay kẹp chặt cô. Anh lắc cô. “Ở đây có gì cho em chứ? Một ngôi làng nhỏ bẩn thỉu? Một ngôi nhà cũ kỹ? Những người nông dân quê mùa? Em không thể thích nó bằng London!”
Đôi mắt cô nhìn dán vào anh. “Mọi thứ em muốn đều ở đây,” cô nói chậm rãi. “Không có thứ gì em muốn hay cần ở London hết.” Cô dựa trở lại vào đường cong cơ thể anh.
Khuôn mặt anh xám lại. Đôi tay anh nới lỏng ra. Anh nhìn ra xa, nhìn thất thần qua đỉnh đầu cô. “Không có gì hết?” cuối cùng anh nói.
“Không có gì ở London. Mọi thứ em muốn nhất trên thế giới này đều đã ở cả đây,” cô lặp lại.
Anh thụng người xuống trên yên ngựa. “Ra vậy.”
Tiêu tan hy vọng, anh quay ngựa hướng về làng. Họ đi trong im lặng, chỉ có âm thanh duy nhất của tiếng chim hót líu lo và tiếng vó ngựa lộc cộc. Kate dựa người trở lại vào ngực anh, người đu đưa theo khuôn ngực rắn chắc, ấm áp trong nhịp điệu con ngựa đang chạy. Cô không nói gì thêm. Làm sao cô không biết anh cảm thấy gì? Cô đã nói với anh nhiều như cô dám nói.
Tại sao anh đến đây? Có phải bà ngoại anh kêu anh tới? Đó chỉ là nhiệm vụ? Một nhiệm vụ bắt buộc? Anh đã cứu danh tiếng của cô, nhưng sau đó đã làm cho nó rõ ràng rằng anh không muốn gì hơn với cô. Cô biết anh cũng muốn cô, nhưng cô muốn còn nhiều hơn thế.
Họ đi càng lúc càng gần hơn đến ngôi làng cho đến khi tháp chuông của ngôi nhà thờ đá nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng. Con ngựa dừng lại.
“Dù gì thì tôi cũng là thằng chết tiệt, vì vậy tôi sẽ làm cho dù hậu quả có ra sao!” Jack đột nhiên gầm gừ. Anh giật mạnh con ngựa và bắt đầu phi nước đại theo hướng ngược lại. Kate bám chặt vào cho mạng sống thân yêu của mình.
“Chúng ta đang đi đâu vậy? Đây không phải là đường về làng,” cô rít lên. Phản hồi duy nhất của anh là ôm cô chặt hơn vào ngực mình và thúc con ngựa tiến lên phía trước.
“Ngôi nhà ở hướng khác,” cô hét lên, người xốc lên xốc xuống.
Con ngựa vẫn phi nước đại. Jack không nói một lời. Kate đấm vào ngực anh trong thất vọng. “Jack! Chúng ta đi đâu?”
Hai cánh tay anh thắt chặt quanh cô. “Tôi đang bắt cóc em.”
Kate choáng váng. Bắt cóc cô á?
“Ai cũng làm vậy, tại sao tôi lại không chứ?” anh hét vào tai cô.
“Ôi, Jack, không. Đừng làm vậy, Jack, làm ơn, đừng làm vậy,” cô run rẩy hét lên. Cô bắt đầu khóc.
Giật mình, anh giật mạnh con ngựa để nó dừng lại. Lúng túng anh nhảy xuống và đỡ Kate xuống đất. Chân cô khuỵu xuống và cô đổ sụp xuống cỏ. Anh nhào xuống theo cô, ôm cô vào lòng. “Không, Kate, đừng, làm ơn đừng khóc,” anh nói ngắt quãng. “Đừng khóc, làm ơn.”
Anh lấy ra một chiếc khăn tay lớn và vụng về lau má cô. “Đừng khóc, em yêu. Anh không thể chịu đựng được nếu em khóc.”
Kate càng khóc nức nở.
Anh ôm cô vào người, đu đưa cô nhẹ nhàng. Cuối cùng những tiếng nức nở của cô cũng dừng lại. Anh tiếp tục ôm cô trong lòng mình, mặt cô ép vào ngực anh, anh vuốt tóc cô với một bàn tay dịu dàng.
Sau một lúc, cô kéo người ra. “Tại sao?” cô thì thầm.
Anh hít một hơi thật sâu và lắc đầu tuyệt vọng.
“Anh…anh chỉ nghĩ nếu em thật sự quyết định sống trong một miền quê hẻo lánh…”
“Tiếp đi,” cô nhắc.
Anh nhìn vẻ không thoải mái. “Vậy thì…anh đã nghĩ…em có thể…”
“Có thể sao?” cô nhắc lần nữa.
Đột nhiên anh bùng lên. “Được rồi, nếu em phải biết, anh nghĩ nếu em muốn chôn vùi mình ở một nơi hẻo lánh thế này thì ít nhất em cũng phải làm điều đó với anh! Đó, em nghe rồi đó! Anh là một thằng hèn hạ đáng khinh, phải không? Một thằng ngu ngốc kiêu ngạo nghĩ em có thể đồng ý…”
“Đồng ý cái gì?” Trái tim cô đang nện không kiểm soát. Đây mới là mấu chốt của vấn đề. Anh nghĩ cô có thể đồng ý với điều gì? Đồng ý với việc bị bắt cóc thế này? Đồng ý là tình nhân của anh? Người yêu của anh? Đồng ý để trái tim mình tan vỡ?
Một sự im lặng kéo dài. Cuối cùng anh đưa tay vào trong túi chiếc áo khoác và rút ra một tờ giấy bị gấp lại. Anh nhìn chằm chằm vào nó trong một lúc, miệng xoắn lại trong buồn bã, sau đó ném nó trên cỏ giữa hai người họ.
“Tự em xem đi. Nó đó, bằng chứng cho cái sự ngạo mạn, ngu ngốc của tôi. Em mở ra đi, tự mình xem đi. Chỉ cần đừng cười vào mặt tôi.”
Với các ngón tay run run Kate đưa ra và nhặt lên miếng giấy da. Mở nó ra, cô đọc đi đọc lại, tâm trí cô đang vật lộn để hiểu được tờ giấy này muốn nói gì.
“Đây là một giấy phép đặc biệt,” cuối cùng cô nói. “Và nó cũng không còn mới nữa.” Anh đã làm nó trước khi cô bị Jeremiah Cole bắt đi, Kate nhận ra, với một cảm giác bàng hoàng.
“Phải, tôi thật ngu ngốc, tôi nghĩ mình có thể làm em muốn kết hôn với tôi.” Anh cười, tiếng cười khô khốc kết thúc đột ngột.
“Sao anh không chỉ đơn giản là hỏi em có đồng ý không?” cô nói nhẹ nhàng.
“Hỏi em?” Giọng anh cay đắng. “Tại sao phải hỏi khi mà không có khả năng nhận được sự chấp thuận? Phụ nữ có muốn kết hôn với một thằng như tôi, một thằng què, tính khí xấu xa, với một cái chân xấu xí? Và gần như không một xu dính túi. Loại như vậy thì có gì tốt cho một phụ nữ chứ?”
“Vài phụ nữ nghĩ như vậy cũng tốt rồi.”
Anh nhìn cô. “Có lẽ…nếu đó là người phụ nữ đã mất hết mọi thứ - gia đình, nhà cửa, danh…danh tiếng tốt của cô ấy. Người phụ nữ như thế mới nghĩ vậy là đủ. Cô ấy không có lựa chọn khác.”
Tuy nhiên anh đã cho cô vay mượn gia đình anh, cho cô nhà anh, cho cô danh tiếng tốt. Kate cảm thấy một sự giận dữ trào lên bên trong mình. Sao anh dám nghĩ bản thân mình có giá trị thấp như vậy? Còn cô như là một đứa hám lợi!
“Nhưng nếu đó là một phụ nữ được để lại cho một gia sản?” cô nói. “Một phụ nữ mà danh tiếng tốt của cô ta đã được tìm lại bởi một người có tâm tính khó ưa, một người nghèo nàn có cái chân đau – một người phụ nữ như thế chắc cần phải bị lừa, bị bắt cóc, bị cưỡng ép?”
Anh trông đau đớn. “Chỉ bởi vì em bỏ đi. Em dường như không muốn sống ở London, vì thế anh nghĩ…”
“Em về đây là để mua lại những thứ em đã bán đi khi không có tiền. Một số món nữ trang của mẹ, mấy cuốn sách của cha, đại loại vậy. Lady Cahill biết rõ vậy mà. Bà ấy biết em sẽ trở về vào Thứ Ba. Em không chạy trốn bất cứ ai hay bất cứ thứ gì hết. Anh nên hiểu em hơn thế!”
“Anh không nghĩ…” Anh nhún vai tuyệt vọng.
“Không, anh không nghĩ!” Kate nổi giận. Cô tiến đến gần hơn và đấm vào cánh tay anh. “Anh là kẻ khó ưa xấu xa, không những thế còn khá ngốc nữa! Đồ cục mịch ngốc nghếch! Anh không nói với em hàng tuần hàng tuần liền-“
“Nhưng em không-“
“-đã vậy còn nhìn chằm chằm và đâm vào người em bằng đôi mắt xanh tóe lửa xuyên qua đám đông đông đúc trong các sàn khiêu vũ-“
“Em nói vậy là sao, đôi mắt xanh tóe lửa á?”
Kate không thèm trả lời. Nếu anh không biết đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh có sức mạnh thế nào, vậy thì cô cũng sẽ không thèm cho anh biết. Cô đấm vào anh lần nữa, lần này là vào ngực.
“Và sau đó anh còn kéo em vào cái mùi xấu xa của anh, có mùi…”
“Mùi gì?” Một cánh tay bao quanh cô.
“Mùi ngựa kiệt sức phảng phất ở người đàn ông mà em biết kể từ khi còn nhỏ, và sau đó, còn không biết xấu hổ mà hôn em trước mặt-“
“Hình như em đang muốn hôn theo cách của mình thì phải,” anh nói, bắt lấy một nắm tay nhỏ khi nó bay gần đến hàm anh.
“Và sau đó, như thể chưa đủ, anh còn bắt em xốc lên xốc xuống đi hàng dặm-“
“Và em cũng đã đáp trả lại rất ngọt ngào,” anh ngắt lời vẻ tinh quái.
“Và sau đó anh còn quyết định em không xứng đáng cho một lời cầu hôn! Khi mà em đã nói cho anh biết là em đã yêu anh!” Cô đổ sụp vào ngực anh với cái đấm cuối cùng.
Anh chộp lấy cô ra khỏi người anh và nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Em cái gì? Em đâu có nói vậy!”
Cô đỏ mặt. “Có, em đã nói.”
“Khi nào?”
Cô càng đỏ mặt hơn. “Khi mà em nói với anh ở đây em đã có mọi thứ em muốn.”
Anh nhìn chăm chăm vào cô, chết lặng. Sau đó đôi mắt bắt đầu nhấp nháy. “Và anh phải tự hiểu là em yêu anh?”
Cô gật đầu, lúng túng.
Bất thình lình anh phá ra cười, một nụ cười như chuông ngân vui vẻ. “Ôi, anh đúng là thằng ngốc! Ý em đã rõ ràng thế, mà chỉ có thằng đại ngốc như anh mới không hiểu!”
“Em đã hôn anh trả lại,” cô thì thầm, xấu hổ.
Anh dừng cười và cô có thể cảm thấy sự ấm áp ở nụ cười của anh khi anh nghiêng người xuống gần cô hơn và kéo cô sát vào anh. Kate không thể nhìn anh. “Đúng vậy, em đã làm thế. Và nó đã rất tuyệt.” Anh cúi đầu xuống, tìm kiếm đôi môi cô.
Kate bĩu môi. “Em không hôn một kẻ bắt cóc.”
Anh cười và lăn người xuống cỏ, kéo cô nằm trên anh. “Vậy thì, cô nàng nóng tính bé nhỏ của anh, em có vui lòng đồng ý cho một người đàn ông đã hoàn toàn điên vì yêu em hôn em không? Một người đàn ông chẳng có gì ngoài một trái tim và một ngôi nhà xuống cấp nhưng rất sạch sẽ tặng cho em. Và, mặc dù anh ta không xứng đáng với em, nhưng anh ta đang rất tuyệt vọng được hỏi cưới em làm vợ của anh ta.”
Cô nhìn chằm chằm xuống anh trong một lúc và Jack bàng hoàng khi nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn xuống trong đôi mắt đẹp của cô một lần nữa. “Ôi, không, tình yêu của anh, anh xin lỗi. Nếu anh có nói hay làm gì sai, cho anh xin lỗi. Chúa ơi, anh đúng là một thằng ngốc vụng về, nhưng anh yêu em rất nhiều. Kate, em yêu quý, đừng khóc nữa.”
Nước mắt nhỏ xuống càng nhiều hơn, rớt xuống mặt anh. Anh hôn lên đôi má ướt của cô, đôi mắt ướt của cô, đôi môi ướt của cô. “Đừng khóc, tình yêu bé nhỏ của anh. Anh không thể chịu đựng được.”
Cô nhìn anh qua bức màn lung linh của những giọt nước mắt. “Em xin lỗi…”
Tim anh như ngừng đập.
“Xin lỗi, Jack, anh yêu…Chỉ vì em hạnh phúc quá…” cô thút thít.
Thật là tuyệt vời để được ôm như thế này, an toàn và ấm áp trong vòng tay anh, má cô áp vào tim anh, đầu cô rúc vào bên dưới cằm anh. Cô cọ má nhẹ nhàng vào đường viền cằm lởm chởm râu của anh, rồi thở dài với hạnh phúc. Cô ngước lên và bắt gặp mắt anh với sự dịu dàng trong đó làm cô ấm người lên từ đầu tới chân. Sau một lúc Kate buộc mình đẩy anh ra. Miễn cưỡng anh để cô làm vậy. Cô ngồi lên và vuốt lại váy áo. Anh vẫn nằm đó nhìn cô, một nụ cười dịu dàng, rạng rỡ trên gương mặt anh.
“Anh vừa mới nghĩ ra một lý do khác để em kết hôn với anh,” anh dài giọng.
“Hửm?”
“Là người hầu cho em. Anh chưa bao giờ biết một phụ nữ nào rất giỏi tạo cho mình lấm lem như em,” anh cười lục khục, lấy mấy cọng cỏ ra khỏi tóc cô. Cô đập vào hai tay anh và đẩy anh nằm xuống lại. Đôi tay cô để trên ngực anh, một phần để đảm bảo giữ khoảng cách với anh, phần khác để cô không mất liên lạc với cơ thể anh.
Khuôn mặt cô trở nên nghiêm trang và đôi mắt tối lại với lo lắng. “Em phải hỏi anh điều này, Jack. Anh thật sự không quan tâm về những chuyện xảy ra với em ở Tây Ban Nha ư?”
Mắt anh dịu lại. “Trái lại, anh quan tâm rất nhiều…nhưng không phải chuyện em đang lo lắng đâu, tình yêu của anh.” Anh kéo cô xuống hõm cơ thể mình. “Anh biết em đã bị tổn thương, với những nỗi kinh hoàng và bị lạm dụng, về những đói khát mà em đã phải chịu đựng, về những nguy hiểm mà em chỉ có một mình không ai bảo vệ em. Anh biết em đã không có được sự giúp sức động viên khi em cần đến, việc em đã phải gánh chịu những tin đồn độc ác, ngày một tồi tệ hơn. Anh biết em đã phải trở về nhà mà không còn gì và không còn ai, phải đối mặt với cảnh thiếu thốn, và anh biết em vì để kiếm sống đã phải cọ sàn nhà cho anh và chịu đựng tính khí xấu xa của anh…”
Giọng anh rung rung và anh ôm cô chặt hơn, run rẩy với cảm xúc. Sau một lúc, anh đã bình tĩnh lại, vòng tay anh giãn ra và đôi môi anh tìm đôi môi cô, dịu dàng, yêu thương. “Anh hứa với em, Kate, em sẽ không bao giờ bị đói, sợ hãi, đau đớn hay cô đơn, trong khi anh còn sống sẽ không cho phép xảy ra điều đó. Và anh nguyện cống hiến phần đời còn lại của mình để yêu thương và bảo vệ em.”
Cô nhẹ lòng với niềm hạnh phúc. “Và em cũng vậy, tình yêu của em,” cô thì thầm. Cô chỉ có thể nói tới đó trước khi môi anh tìm đến với môi cô lần nữa.
Sau một lúc lâu yêu thương nhau, anh thêm vào, “Bên cạnh đó, quan điểm của anh là-“ anh cựa quậy người cho thấy rõ anh đang rất khuấy động với vẻ mặt tinh quái “-quan điểm của anh là, trinh tiết không có chỗ trong hôn nhân.”
Bị phân tâm bởi những cảm xúc do những chuyển động của anh, Kate hơi chậm một chút trong việc hiểu điều anh muốn nói tới, nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra sự tinh quái trong cái nhìn của anh, tình yêu, đam mê và sự tin tưởng hiện rõ trong đó. Nhẹ người cô bắt đầu cười khúc khích, rồi anh cũng lười nhác tham gia cùng cô khi anh cuốn cô vào vòng tay của mình và ôm cô thật chặt.
Sau một lúc, Kate kéo cằm anh xuống để cô có thể nhìn vào mắt anh. Có một chút nghịch ngợm trong cái nhìn yêu thương cô trao cho anh. “Vậy là anh đã hứa sẽ luôn yêu thương và bảo vệ em…”
“Luôn luôn, em yêu.”
“Và bảo đảm em sẽ không bao giờ bị đói khát lần nữa?”
“Bảo đảm.”
“Và thủ tiêu hết mấy con nhện cho em.”
“Nhiều như em muốn.”
“Và không bao giờ bắt em cọ sàn nhà cho anh.”
“Cái cô bé này!” Anh búng vào mũi cô trêu chọc. “Nếu em còn nhớ, thì anh đã không muốn em làm thế ngay lần đầu tiên.”
Cô gật đầu tinh quái. “À, phải rồi. Em nhớ rồi. Anh thích sàn nhà anh bị bẩn.”
Một tiếng gầm gừ và một nụ hôn nhanh chóng áp đảo cô.
“Và anh hứa sẽ không bao giờ để em thấy ‘tính khí xấu xa’ của mình lần nữa?” Cô đưa tay lên và quấn quanh một lọn tóc đen quanh ngón tay mình cho đến khi nó thít chặt vào tay cô. Rồi cô giật nhẹ.
Một cái nhìn báo điềm gở từ đôi mắt xanh làm cô cười khúc khích.
“Cũng còn tùy,” anh lạnh lùng.
“Tùy cái gì cơ, tình yêu của em?” cô thì thầm, chớp chớp hàng mi vẻ ngây thơ.
“Ồ, nhiều thứ lắm, chẳng hạn như khi đó mấy cái bình cà phê hay lọ hoa vẫn còn nằm trên bàn hay đã bay vèo qua không khí rồi.”
Cô cười lộ má lúm đồng tiền. “Ồ, vậy thì em cũng không biết chắc em có hứa được điều đó hay không. Mấy cái bình cà phê đâu có thể đoán trước được, anh cũng biết rồi đó.”
“Ừm,” anh đồng ý khô khốc. “Anh nghĩ chắc anh phải mất ít nhất hai mươi hay ba mươi năm nữa mới hiểu đường bay của mấy cái bình cà phê.”
“Không đâu,” cô nói dịu dàng.
Anh nhìn trêu chọc xuống cô. Trái tim anh đang đập dồn dập với cái nhìn đắm đuối từ đôi mắt cô.
“Phải lâu hơn thế nữa, anh yêu à, lâu, lâu hơn nhiều,” cô thì thầm, vươn người lên và kéo miệng anh xuống miệng cô.
Phần kết
“Ôi, thả em xuống, đồ tham lam!”
“Im nào, cô bé! Và thôi vặn vẹo ghê gớm thế đi, không thì anh…thả ra bây giờ!”
Bật cười, Kate đang được bế qua cửa. Jack vẫn còn đang hôn cô, rồi đặt cô đứng xuống, mỉm cười với cô. Cô dâu ba tuần của anh trông rất rạng rỡ. Rạng rỡ đến nỗi anh lại thấy mình cúi xuống hôn cô lần nữa. Rồi lại lần nữa.
Carlos, Martha, Millie và Florence đang nhìn, cười toe toét. Cuối cùng Kate cũng nhận thức được mình đang có khán giả. Đỏ mặt, cô kéo mạnh ống tay áo Jack và chỉ. Ngay lập tức bọn họ kéo tới với những lời chúc mừng.
Đồ uống giải khát cũng đã được mang ra, những lời chúc mừng trao đổi qua lại, và các cô gái túm tụm trầm trồ đầy ngưỡng mộ với bộ váy của Kate. Sau một lúc, Martha tiến đến phía trước với một gói thư lớn, một cái nhìn xin lỗi trên gương mặt bà.
“Tôi xin lỗi vì đã ngắt lời, Mr Jack, nhưng lá thư này đã đến đây được vài tuần rồi, và nó làm tôi thấy lo lắng. Nó được gởi từ London và có vẻ rất quan trọng.”
Jack cầm lấy và lật tới lui trong tay mình, cau mày.
“Từ các luật sư!” Bà Martha nói vẻ nghiêm trọng. “Chẳng có tin gì tốt lành từ các luật sư cả. Xin lỗi, thưa ngài.” Bà rời đi, mở cửa ra dấu cho những người hầu khác rời khỏi phòng.
Jack mở nó ra và bắt đầu đọc. Sau một lúc anh ngồi xuống, một cái nhìn kỳ lạ trên gương mặt anh. Kate, thấy lo lắng, chạy tới chỗ anh.
“Có gì vậy, Jack? Tin xấu à? Không phải là bà ngoại anh chứ?”
“Không. Không phải tin xấu,” Jack nói trong một giọng khác lạ. “Đây, em tự mình đọc đi.”
Kate cầm lấy gói giấy tờ. Đầu tiên là một lá thư từ một người cố vấn, nói rằng ông đã được hướng dẫn để chuyển bức thư này khi nào điều kiện được đáp ứng. Kate cau mày. Thật khó hiểu. Cô mở bức kế tiếp và liếc nhìn đoạn mở đầu.
“Jack!” cô thở hổn hển.
“Đọc tiếp đi, em yêu,” anh nói. “Anh không chắc là mình có nên tin không nữa.”
Kate đọc:
Jack, con trai yêu quý của ta,
Khi con nhận bức thư này, cũng là lúc các luật sư của ta đã chắc chắn rằng con cuối cùng cũng đã chia tay với Julia Davenport, hoặc là một năm lẻ một ngày sau khi ta chết. Ta hy vọng nó đến sớm hơn.
Dù sao đi nữa thì con cũng sẽ là người thừa kế tất cả mọi thứ mà con từng mong muốn. Ta chưa bao giờ có ý định muốn con là một kẻ nghèo khổ. Đó là một mưu mẹo của một người sắp chết như ta để giải phóng con khỏi người đàn bà đó.
Bác sĩ của ta đã cho ta biết ta sẽ không qua khỏi trong vài tuần nữa, vì vậy ta đã làm những điều mà ta nghĩ là có thể đem lại cho con cơ hội tốt nhất để hạnh phúc. Ta biết các việc làm của ta sẽ làm con bị tổn thương, con trai của ta, và ta xin lỗi con vì điều đó. Nhưng ta tin đó là cách tốt nhất.
Julia Davenport là một người đàn bà tham lam, Jack, và là một đứa cực kỳ tham vọng, bất tín. Ta tin nó sẽ bỏ con khi biết con không được thừa kế gì hết. Ta hy vọng nó không làm con bị tổn thương nặng nề, con trai của ta.
Ta cũng hy vọng con có thể tha thứ cho sự hắt hủi rõ rành rành ra đó của ta. Ta biết, điều đó thật độc ác, vì con đã luôn là đứa con trai được ta yêu thương, ngay cả khi chúng ta có tranh cãi với nhau. Nhưng ta muốn thấy con được hạnh phúc, Jack à. Không có gì quan trọng bằng tình yêu thực sự - mẹ con và ta đã rất hạnh phúc với nhau và trái tim ta cũng đã đi theo bà ấy khi bà ấy mất. Con là hình ảnh của bà ấy, con trai yêu qúy của ta, và ta biết bà ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nếu ta không làm gì để đảm bảo con được hạnh phúc.
Hãy tìm một cô gái khác để yêu, Jack à – một người yêu con thật sự bằng cả trái tim, người yêu con vì đó là con – chứ không phải vì tài sản hay vị trí của con. Và khi con đã tìm thấy cô ấy, Jack à, hãy cưới cô ấy ngay lập tức và đừng bao giờ để cô ấy đi.
Ta sẽ chuyển năm trăm bảng đến Sevenoakes từ bây giờ cho đến khi ta chết, vì thế con sẽ không phải hoàn toàn thiếu thốn. Và ta biết bà ngoại và em gái con sẽ chăm sóc cho con. Con là đứa con yêu quý của ta, con trai của ta.
Ta hy vọng con có thể vì yêu thương ta mà tha thứ cho sự can thiệp của một người cha. Chúa sẽ bảo vệ con.
Người cha rất yêu thương con…
“Ôi, Jack, dù thế nào thì ông ấy cũng vẫn rất yêu thương anh…” Kate rơi nước mắt.
Jack không thể trả lời; anh chỉ vươn tay ra và kéo cô vào lòng mình. Sau một lúc lâu, anh nói trong một giọng nghẹn ngào, “Con đã tìm thấy tình yêu thực sự của mình rồi, cha à. Đây là cô ấy…”