“Người được bảo trợ trẻ của bà có vẻ được đấy, Maudie.”
“Cám ơn bà, Gussie,” Lady Cahill trả lời. “Tôi không thể hài lòng hơn nữa nếu nó có là con gái của tôi.”
Lady Cahill và vài người bạn chí thân của bà đang làm cái việc mà họ gọi là ‘dùng trà và bánh’. Một chiếc xe dọn trà được chất đầy những miếng bánh cầu kỳ thơm ngon. Hơi nước bốc ra những cuộn khói là phà ở vòi ấm trà, và mỗi lady đều từ từ nhấm nháp tách trà hình vỏ trứng mỏng tuyệt đẹp. Chiếc bình sherry thon cổ đã vơi một nửa.
“Con bé khá duyên, khá duyên dáng đấy.” Người nói, là người đang đội một chiếc mũ lớn không vành bằng lông, đang với tới lấy một miếng chả măng tây cua thứ tư.
Lady Cahill cười rạng rỡ. Kate đã bắt đầu cuộc sống mới của mình như một con vịt gặp nước, nhưng không không cho phép mình phạm sai lầm. Lady Cahill ban đầu có hơi lo lắng sợ Kate tiết lộ mình thật ra là con gái của một học giả - đó sẽ là một thảm họa nếu tăng danh tiếng của cô như là một nữ sĩ.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên hài lòng của Lady Cahill, Kate đã chứng minh mình cũng có một sự ngờ nghệch thú vị mà bất kỳ người bảo trợ lo lắng nào cũng muốn được bảo trợ cho cô. Cô có vẻ thích đến thăm Pantheon Bazaar hay Astley's Amphitheatre hơn là một buổi chiều trải qua ở viện bảo tàng Anh Quốc hoặc xem các tượng khảo cổ học của Lord Elgin. Cô không biết gì về các nhà tư tưởng, nhà văn cũng như các triết gia nổi tiếng. Các cuộc chuyện trò của cô thì thường tránh xa những luận điệu sách vở dày cộp tẻ nhạt, và cô cũng không muốn dọa sợ quý ông nào bằng cách phun những vần thơ nhạt nhẽo vào họ. Dường như chỉ có những chủ đề về ngựa và Cuộc chiến Bán đảo là làm Kate quan tâm – và vì giới quý tộc cũng đầy những quý ông từng đi lính và điên cuồng vì ngựa nên việc đó không phải là một điều bất lợi.
Lady Cahill sung sướng trong những lời khen ngợi người được bà bảo trợ.
“Một cô gái hiểu biết, thuộc dòng dõi trâm anh, khéo cư xử, Maudie. Maria tội nghiệp chắc sẽ hãnh diện vì đứa con gái duyên dáng của mình.”
Những người khác gật đầu.
Thành công của Kate là nằm trong dự kiến, Lady Cahill mãn nguyện tự nhủ. Kate là một cô gái hòa đồng, và là người biết lắng nghe. Hơn nữa, với những bổn phận trong nhà của cha cô cùng với những kinh nghiệm mà cô có được đã làm cô phù hợp đến kỳ lạ môi trường mới xung quanh mình, được nhiều người công nhận là có dấu hiệu của một dòng dõi tốt.
Và, từ việc trải qua phần lớn cuộc đời mình cùng với những người đàn ông, đã giúp cô không nhút nhát cũng không xấu hổ hoặc ra dáng màu mè với những quý ông London mà cô gặp. Cô còn có vẻ rất thích thú nghe chuyện của một vị tướng già, cũng như tâm sự của một chàng trai trẻ mắc tật nói lắp trong mùa vũ hội đầu tiên của cậu ta, hoặc khen ngợi những kinh nghiệm của một kẻ phóng túng.
Cháu ngoại của Lady Cahill, Amelia, đã giới thiệu Kate với những hội đoàn của mình, nơi tụ họp đông đảo các quý cô trẻ tuổi hợp thời trang. Họ ghi nhận sự thanh lịch, hợp thời trang và khiếu hài hước tinh nghịch của cô, cũng như trí thông minh và vẻ hoàn toàn không để ý gì tới chồng của họ đã làm họ tuyên bố cô là một cô gái ngọt ngào và quyến rũ.
***
“Rất nổi tiếng với những người phụ nữ của những người lính,” tiếng nói của một quý bà luống tuổi cáu kỉnh, nâng tách trà của mình lên để được rót thêm.
“Và bà biết tại sao mà, Ginny Holton, vì vậy bà không cần phải châm chọc làm gì!” Lady Courtney nói nhanh. “Bà hoàn toàn biết rõ cô gái ngọt ngào dễ thương ấy đã làm gì cho Gilbert của tôi.”
Những người khác gật đầu. Cháu trai của Lady Courtney, Gilbert, đã hầu như không bước chân ra ngoài nhà mình cho đến khi Miss Farleigh trêu tức anh cùng hòa nhập xã hội với cô, dường như không chú ý gì đến cánh tay đã mất và cái miếng che mắt màu đen đáng sợ.
“Cô bé bảo nó trông như một tên cướp biển hung hãn vì vậy sẽ bảo vệ được con bé khỏi những sự chú ý không mong muốn.” Lady Courtney lau mắt.
“Và sau đó còn bảo thằng bé không được trách nó nếu hai đứa bị vây quanh bởi đám phụ nữ trẻ bởi vì thằng bé trông khá giống một chàng nghệ sĩ lập dị, và, trong khi con bé biết thằng bé là một kiểu người chán ngắt, thì những cô nàng kia lại không nhận ra như cô…Và thằng bé đã cười – thằng bé của tôi đã thật sự cười – và đồng ý đưa con bé đi. Nó đã không còn như xưa kể từ ngày đó.”
“Đúng đấy, bà nên thấy xấu hổ, Ginny,” giọng một quý bà khác đồng ý. “Nếu Kate của bà Maudie có thân thiện với những người lính, thì cũng không có gì ngạc nhiên. Bà chỉ hà khắc như vậy bởi vì Chloe của bà đã thậm chí không có đến một cái đánh hơi của một lời mời! Tội nghiệp thật đấy, nhưng đó không phải là lý do để mà xiên xỏ người khác!”
Đó là sự thật. Sự chú ý không chút e thẹn của Kate đến những người bị thương đã làm cô không có hại trong mắt của những người lính may mắn hơn. Giới quý tộc sớm nhận ra Miss Farleigh bé nhỏ có một lực lượng hùng hậu các quý ông bảo vệ cô, dẫn đầu là Mr Lennox và Sir Toby Fenwick và những quân nhân khác, những người có vẻ rất vinh hạnh lấy cho cô một ly rượu có mùi hạnh nhân, hộ tống cô đến xem opera, đưa cô đi dạo bằng xe ngựa trong công viên Hyde Park vào giờ đáng chú ý hoặc làm ức chế tham vọng của bất kỳ những người cố gắng đưa ra lời cầu hôn nào.
Có rất nhiều người như thế khi chuyện thừa kế của cô bị rò rỉ. Cô bị ve vãn bởi một số thợ săn tài sản có tiếng, cũng như bởi những nam nhân có tiếng và vị thế.
Lady Cahill ngồi trở lại trong cái ghế của bà khi chuyển sang chủ đề tổng quát hơn. Bà gần như rất hài lòng. Tuy vậy, vẫn còn một nhân tố chưa xuất hiện. Bà hy vọng thằng bé sẽ sớm cựa quậy mình và đi tới London trước khi Kate lọt vào mắt xanh của những kẻ vớ vẩn nào đó không xứng với cô.
“Tiểu thư đang nghĩ tới cái này phải không?” Người hầu cài một đáo hoa giả vào tóc của Kate và nhìn vẻ dò hỏi vào cô chủ mới của mình trong gương.
Kate nhìn chằm chằm. Cô gần như không nhận ra mình. Tóc cắt theo kiểu mới nhất và những lọn tóc cúp quanh khuôn mặt cô, tạo thành những kiểu tuyệt vời cho sự ra mắt của cô, những điều mà Kate chưa bao giờ mơ tới. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình là người thanh lịch, và, mặc dù con gái của Mục sư Farleigh biết suy nghĩ này là hơi trơ trẽn, nhưng cũng phải công nhận là cô khá đẹp. Khuôn mặt và kiểu tóc mới còn được tăng cường bởi chiếc váy mà cô đang mặc – một màu xanh lá mềm mại hợp với màu mắt, làm giảm thiểu màu da rám nắng không hợp thời trang của cô, hậu quả của việc ở ngoài trời quá nhiều.
Lady Cahill và Amelia đã bắt Kate thực hiện một chế độ nghiêm ngặt của việc dùng dâu tây nghiền – để làm da sáng lên – cùng với việc tắm bằng sữa – để làm mềm mại nó – và, để dưỡng da tổng thể, những lát thịt bê tươi được ủ lên da cô hàng giờ trong khi Amelia ngồi đọc cho cô nghe. Ngoài ra còn có các ứng dụng khác hàng ngày như dùng nước dứa cất – cho vẻ đẹp tươi tắn và để xóa nếp nhăn – trứng và chanh đắp mặt – để làm mờ làn da rám nắng và làm sáng da – và mặt nạ bột yến mạch – để làm sáng và hoàn thiện làn da.
Kate cười, than phiền rằng họ làm cô cảm thấy mình như thể là một nguyên liệu chính trong một hỗn hợp những thứ kỳ lạ và kỳ cục, nhưng cũng phải thừa nhận là da cô đã được cải thiện dưới sự chăm sóc của họ. Nhưng vẫn cho đó là một sự lãng phí khủng khiếp thực phẩm tươi ngon.
Và sau đó là đi mua sắm, một thú vui đầy tội lỗi, theo cách nhìn của Kate, nhưng ‘đấy là một nhu cầu rất cần thiết’ như các cố vấn nữ của cô phân trần. Kate đã cố gắng giữ lý trí, nhưng sự phấn khích đang tăng lên trong cô khi nhìn thấy những bộ trang phục tinh tế, sang trọng mà Lady Cahill và Amelia bắt cô mua, quả thật những thứ đó khó mà cưỡng lại đối với một cô gái đã có rất ít cơ hội để thưởng thức sự phù phiếm của thời trang.
Đầu Kate xoay mòng mòng vào cuối ngày đầu tiên, bắt đầu tại hàng lụa. Hết ướm thử những dải lụa tinh tế đẹp đẽ, rồi lại so sánh, bỏ xuống rồi lại cầm lên, hầu như chẳng thèm phải để ý gì đến ý kiến của Kate, người đang rất dễ dàng hài lòng tháp tùng theo các người bạn đồng hành với mình. Sau đó là tới gặp người may trang phục nữ của Amelia, Madame Fanchot, được biết đến như là người chỉ phục vụ những tiểu thư giàu có, là một nhà may chuyên nghiệp có phong cách Pháp, từ khuôn mặt cho đến hình thể, không khí quanh bà đều có mùi Pháp, sau đó tỏ ra rất vui sướng khi Kate trả lời với bà ấy trôi chảy bằng tiếng Pháp. Sau đó là trải qua hàng giờ mải mê với kho đồ của La Belle Assemblee và Ackerman, với hàng tá hàng tá những bộ đồ, tất cả đều là những bộ trang phục thanh lịch nhất.
Cuối cùng, Kate đã mệt phờ người nên để mặc cho Madame Fanchot, Amelia và Lady Cahill quyết định mọi thứ, để họ cùng lập các kế hoạch tỉ mỉ và thảo luận bất tận cho mỗi sự lựa chọn. Về phần mình, Kate hoàn toàn không hứng thú tới những chuyện đại loại như, khúc vải muxơlin màu chanh này phải được cắt xếp nếp như thế này, hay cần phải làm thế này để làm nổi bật lên đường viền cổ và vai, hay phải làm thế này này, để trông cô cao hơn. Đóng góp duy nhất của cô là đề nghị có lẽ đường xẻ ở cổ đừng nên sâu quá, nhưng bị cả ba quý bà quý cô lờ đi vì bị cho là một lời đề nghị quá vô lý, không thể chấp nhận.
Vì vậy, bây giờ Kate đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, ngực cô đang bị phơi bày ra nhiều hơn cô đã từng làm trong đời. Cô đột nhiên nhớ ra người hầu gái vẫn đang cầm những đóa hoa giả chờ câu trả lời của cô, nên mỉm cười vẻ xin lỗi.
“Không phải, Dora. Thành thật mà nói, tôi sợ là nó sẽ rớt ra khỏi tóc tôi mất.” Cô hầu vênh mặt lên, đảm bảo với cô chuyện đó là không thể nào.
Kate ngăn màn tràng giang đại hải đó lại. “Chỉ là do mái tóc mới làm đầu tôi hơi cảm thấy khác lạ, nhẹ bẫng hẳn ra nên tôi chắc là sẽ không thể cảm thấy nếu có gì đó không ổn, chứ tôi biết chắc là cô gắn nó chắc chắn, cô chắc là hiểu ý tôi muốn nói phải không?”
Dora dịu lại sau một lúc và nói rằng tất nhiên là cô ta hiểu, và tiểu thư trông rất thanh lịch và đáng yêu lắm, và tối nay chắc chắn sẽ thành công.
Kate nhăn mũi. Phải, tất nhiên, ‘thành công’ mới là điều quan trọng. Sao cô có thể quên nhỉ? Cô đã cố không để bản thân mình nghĩ tới những thứ khác, hay tự hỏi ở Sevenoakes bây giờ ra sao rồi. Đây cũng là một mặt ích lợi khác của việc bận rộn giao thiệp xã hội – để không có thời gian để ngẫm nghĩ lung tung. Tối nay, là một ví dụ, cô sẽ đi đến một vũ hội và sẽ là một sự ngạc nhiên nếu cô có thời gian để nghĩ tới Jack dù chỉ một lần.
Jack dựa người vào một góc cột thanh lịch, hai tay khoanh lại, một cái cau mày tối sầm trên mặt anh, cái nhìn chằm chằm, đăm đăm, không thể rời mắt ra. Đó là ý tưởng của Francis để đến vũ hội này vào buổi tối họ đến London và Jack thấy hối hận vì hành động này, ở khoảnh khắc anh bước vào, đập vào mắt là Kate, hoàn toàn lột xác khỏi cái dáng vẻ mỏng manh tồi tàn mà lần đầu tiên anh gặp cô. Cô đang khiêu vũ, đầu cô quay lại, mỉm cười tinh nghịch vào cái gã mà Jack đã từng học chung, và được biết đến như một người có tước vị, giàu có, hoàn toàn phù hợp với cô.
“Khỉ thật!” anh bực bội với Francis. “Làm quái nào mà cô ấy lại nhảy với cái thằng Fenchurch ấy vậy? Trong bộ đồ như thế nữa chứ!” Jack khó mà rời mắt khỏi đường cong mịn màng tiết lộ bởi cái áo được xẻ cổ sâu thời trang mà Kate đang mặc, và, anh nhận ra, gã bạn nhảy của cô cũng thế. Một số khác được gọi là quý-ông cũng vậy.
Francis liếc nhìn vào gương mặt tối đen của ông bạn mình rồi nhìn vào gương mặt đang cười của Kate, rồi nhìn trở lại vào ông bạn mình. Anh cố để miệng mình không toét ra cười và nói vẻ ngây thơ, “Gã Fenchurch đó cũng được đó chứ. Kate đã làm rất tốt để khuyến khích cho sự tiến bộ của anh ta. Không thể nào tốt hơn.”
“Cái thằng đó hoàn toàn là đồ vô lại!” Jack gầm gừ.
“Chúa tôi, thật á?” Francis hỏi trơn tru. “Thật vậy sao. Bất ngờ quá. Tôi cứ tưởng đó là bạn cậu, ông bạn. Một gã vô lại à? Chà, chà. Tôi phải nói là rất ngạc nhiên đó. Dù vậy anh ta cũng là một gã biết ăn diện đó chứ, lại còn có chức tước nữa. Tôi dám nói nhiêu đó cũng đủ làm tăng sự nổi tiếng của anh ta đối với mấy quý cô kia.”
Jack càu nhàu. Anh chẳng thấy có gì đặc biệt sáng chói với cái gã vô lại cao ráo có những đường nét rắn rỏi, với mái tóc vàng xoắn dày đó. Nó hẳn là người thích thể thao. Khỉ thật, thằng đó nói gì mà cô đỏ mặt thế kia? Jack thấy mình đang siết chặt nắm đấm nên cho tay vào túi áo giấu nó đi.
“Thẳng người lên xem nào, nhóc, và thôi ường người vào tường như một tên vô dụng thế kia! Bao nhiêu lần ta nói với cháu là lấy tay ra khỏi túi áo hả? Thật không hiểu nổi sao cháu có thể bất lịch sự cho tay vào cái mấy cái túi chật chội đó nữa.”
Jack thở dài. “Chào buổi tối, bà ngoại.” Anh quay mặt sang bà. Anh cúi chào, còn bà đưa đôi mắt đánh giá khắp người anh. Có tiến bộ đáng kể từ lần cuối bà gặp anh.
“Cháu đã gặp cô nàng được bảo trợ bé nhỏ của ta chưa?” bà nói, cười toe toét. Jack càu nhàu.
“Trông rất quyến rũ, phải không? Con bé làm ta rất tự hào. Ta ước gì mẹ nó có thể nhìn thấy nó lúc này.” Bà nâng cái kính cầm tay lên và nheo mắt nhìn vào những người đang khiêu vũ. “Nó đang nhảy với ai vậy Jack?”
“Fenchurch.”
Lady Cahill mỉm cười. Thằng nhóc thậm chí còn không cả nhìn. Và còn hơn thế, bà hài lòng nghĩ, nó đã vì Kate mà quên đi tình trạng nhạy cảm của sự thay đổi hình dạng của mình, quên đi gò má bị vỡ và cái chân khập khiễng.
“Fenchurch? À, đúng rồi, một chàng trai tốt, cao lớn, đẹp trai, đúng không? Đừng có nhìn kiểu vậy. Có vẻ đang tán tỉnh con bé nhỉ. Con bé đang rất nổi tiếng đấy – phiếu yêu cầu được nhảy với con bé đã đặc kín trước khi nó đến đây mười phút đấy. Ta nghi ngờ nó có thời gian để mà nhảy điệu hai hàng với cháu, Jack à. Dù vậy cháu cứ hỏi nó thử xem.”
Anh khịt mũi.
Lady Cahill cố nén cười và tiếp tục. “Ồ, nhìn xem, điệu nhảy đã kết thúc và xem họ vội vã lấy ghế và mời nước con bé kìa. Không thể thấy con bé không phút nào mà không bị bao quanh bởi người hâm mộ. Làm tốt lắm, con gái của Maria. Nhưng mà này, Jack, cháu đâu có thích thú gì để nghe một bà lão huyên thuyên đâu nhỉ. Cho ta biết, điều gì mang cháu ngoại yêu quý của ta đến London vậy?”
Cháu ngoại yêu quý của bà vừa lẩm bẩm điều gì đó không thể nghe được vừa cau có vừa nhăn nhó. Kate không nghi ngờ đã có một sự ra mắt thành công. Và anh thấy mình đang bực bội không lý do. Anh đã vội vã phóng tới London trong lo lắng cao độ, đã sẵn sàng để giải cứu một cô bé bơ vơ bé nhỏ tội nghiệp bị nhục nhã từ sự tẩy chay của xã hội. Vậy mà anh lại nhìn thấy cô đang trong tinh thần cao nhất, với vô số gã gục ngã dưới gót chân cô. Thẻ nhảy của cô đã kín để cho phép anh mời một điệu nhảy hàng đôi! Anh khịt mũi lần nữa. Anh không có ý định gia nhập hàng ngũ những kẻ hâm mộ cô, cầu xin từng phút cho sự chú ý của cô! Anh thụt vào đằng sau một góc cột khác và quắc mắt nhìn cô.
Kate đã nhìn thấy anh đến. Trong khoảnh khắc đó tim cô như ngừng lại. Anh trông mệt mỏi và kiệt sức, đôi vai rộng khoác chiếc áo choàng lông màu tối của anh lấp lánh dưới hàng trăm ngọn nến được thắp trong phòng khiêu vũ. Vậy là anh đã đến trong mưa. Tóc anh ướt bết vào trán với những lọn cong đen hoang dã. Cô muốn chạy băng qua căn phòng và ném mình vào trong vòng tay anh. Cô muốn anh sải bước qua căn phòng khiêu vũ này và quét cô vào vòng tay mình. Cô muốn hôn anh.
Cô tiếp tục điệu nhảy côticông một cách máy móc, cố gắng tập trung vào điệu nhảy để tìm lại sự kiểm soát của mình. Tim cô muốn bốc cháy với sự phấn khích. Tại sao anh đến đây? Anh đã nhìn thấy cô bao lâu rồi? Anh có thích trông cô như thế này không? Anh có mời cô nhảy không? Ôi, cô đã nhớ anh biết bao!
Cô buộc mình thôi không nhìn vào anh nữa, nhưng không tin tưởng bản thân mình lắm. Cô phản hồi với những câu nói hóm hỉnh của ngài tử tước Fenchurch, cười và cười một cách máy móc, không có ý tưởng gì về những gì anh ta đang nói. Điệu nhảy sẽ sớm kết thúc và sau đó Jack sẽ đến bên cô. Không thể kiềm chế bản thân mình thêm nữa, cô lợi dụng sự chuyển động của vũ điệu để đưa nhanh một cái liếc mắt vào anh.
Và cứng người. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cái nhìn của anh như đốt cháy cô…và cô đóng băng. Không có gì ngoài sự lên án mạnh nhất trên gương mặt anh. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô như thể đang khinh thường cô. Các bước nhảy lạc đi và nụ cười của cô nhạt dần, và khi cô vấp vào người bạn nhảy cô thấy sự quan tâm nhẹ nhàng trên gương mặt đẹp trai của anh ta. Kate lấy lại bình tĩnh và tiếp tục.
Cô cảm thấy như thể đây là điệu nhảy lâu nhất trong lịch sử. Bằng cách nào đó mà cô cũng đã xoay sở được với nó, mỉm cười lơ đễnh với bạn nhảy mặc cho gương mặt anh ta đầy vẻ quan tâm. Cô đã nghĩ mình có thể chịu đựng được nỗi đau với sự lên án của Jack, nhưng nhìn thấy anh trước mặt một cách không mong đợi, cô cảm thấy rất vui, nhưng sự ghê tởm không cần che giấu của anh lại một lần nữa đâm xuyên qua lớp áo giáp băng giá của cô dễ như trở bàn tay, xuyên thằng vào tim cô.
Điệu nhảy kết thúc, nhưng trước khi cô có thể thấy tội nghiệp cho mình và rúc mình trong cô độc để nhấm nháp nỗi buồn của mình, thì một lần nữa nhạc lại trổi lên và cô lại thấy mình nhanh chóng bị đưa ra sàn nhảy. Kiêu hãnh cô cố vượt qua nó, và nếu bạn nhảy có nhìn thấy cô thiếu tập trung thì chắc cũng sẽ bỏ qua bởi nụ cười sáng rỡ mà cô phơi bày ra với anh ta.
Thời gian cho điệu vũ thứ hai cũng đã gần kết thúc, tâm trạng của Kate càng khó chịu. Jack vẫn tiêp tục dựa người vào tường, cứ nhìn vào cô suốt trên sàn nhảy, trên gương mặt tối sầm của anh rõ ràng là một sự không hài lòng.
Sao anh dám theo cô đến đây rồi đứng đó mà giễu cợt cô chứ? Do lỗi của anh mà cô mới tới đây. Cô đâu có muốn tới London. Và nếu cô phải bước vào xã hội này dưới cái vỏ giả tạo, như anh rõ ràng là đã tin như thế, thì đó là do bà anh đã bắt cô làm thế. Và vì anh đã giao cô cho bà ngoại mình, nên lỗi của anh cũng nhiều như bất cứ ai. Vậy sao anh còn dám nhìn cô như thế?
Cơn giận của Kate đã làm cô bước vào điệu nhảy kế tiếp trong phong cách lấp lánh và cố tình đưa ra những lời tán dương điệu đàng cho những kẻ đang ve vãn cô với một sự thông minh phô trương. Trong những giờ tiếp theo sau đó, cô khiêu vũ, đùa cợt, mỉm cười từ chối một lời đề nghị hôn nhân và kết nạp thêm một tá nam nhân ngưỡng mộ cô, tất cả đều trong cái nhìn chằm chằm như thiêu đốt từ xa của Mr Jack Carstairs.
Jack buộc mình ở lại trong hơn một giờ, nhìn vào tất cả những phụ nữ đẹp nhất. Bộ cô nghĩ anh không có phụ nữ ngưỡng mộ sao! Nhìn cô xem – trả lời lại tất cả những lời tán tỉnh của một bộ sưu tập lớn nhất những tên vô lại và khờ khạo mà anh từng nhìn thấy – và tất cả đều tự gọi mình là bạn bè của anh!
Cuối cùng, không thể đứng nhìn thêm nữa, Jack bỏ đi đột ngột, lách mình qua đám đông ăn vận lấp lánh.
Kate nhìn anh biến mất vào bóng đêm. Anh đã không còn nhìn cô vào nửa tiếng sau đó. Đột nhiên cô thấy mình đau đầu dữ dội. Cô đi tìm Lady Cahill và yêu cầu được đưa về nhà.
“Mr Carstairs đã ghé thăm lần nữa sáng nay, Lady Cahill,” quản gia thông báo, giọng ông có gì đó không hài lòng.
Quý bà lớn tuổi cau mày. “Nghe giọng ông, Fitcher, cứ như là Miss Farleigh đã “đuổi” nó lần nữa vậy.”
Fitcher không phản đối mà khẽ gật đầu.
“Con bé ngốc nghếch này! Ta nghĩ ta sẽ phải nói chuyện với nó về việc này mới được. Ông gọi nó xuống đây trong một lát nhé?”
“Nào, cô gái, ta muốn biết tại sao tuần vừa rồi hay đại loại thế, thằng cháu của ta đến đây mà không ai tiếp nó là sao, ta không nói tới ta.”
Kate đỏ mặt. “Cháu bận quá…” Giọng cô thấp xuống dưới cái nhìn đánh giá của Lady Cahill. “Vâng, nếu bà hiểu cho, cháu không muốn nói chuyện với anh ấy.”
Một bên mày tỉa cẩn thận nhướng lên.
Giọng Kate tăng lên trong sự phẫn nộ. “Tại sao cháu phải để mình là đối tượng cho sự độc đoán của anh ấy chứ?”
“Độc đoán?”
“Đúng vậy, thưa bà. Như thể chưa đủ để anh ấy quắc mắt nhìn trừng trừng – và nghiến răng dõi theo cháu khắp nơi cháu bước vào, bất kể ở đâu, từ nhà của Almack, đến buổi hòa nhạc, đến cả phòng khiêu vũ ở nhà riêng. Anh ấy làm cháu – và cả anh ấy – thật là lố bịch. Cháu muốn anh ấy trở về Leicestershire và để cháu yên. Anh không nói gì với cháu mà cháu cũng không nghe thấy…mà nếu có thì cháu cũng không muốn nghe, vì cháu biết đó sẽ là gì.”
“Cháu nghĩ vậy à?”
“Vâng, thưa bà.” Anh ấy khinh miệt cháu.
“Như ta biết thì cháu gần như không nói chuyện gì với cháu trai của ta kể từ khi rời khỏi Leicestershire.”
Kate đỏ mặt lần nữa. “Không cần thiết,” cô nói trong một giọng thấp. “Anh ấy đã cho thấy rõ ràng những gì anh nghĩ về cháu rồi mà. Và cách cư xử của anh ấy kể từ ngày đó chỉ làm củng cố thêm điều đó.”
Hành vi của Jack đã gây ra một cảm giác kinh khủng cho Kate – chắc anh nghĩ cô là loại đàn bà lẳng lơ vô đạo đức, và anh phải ở đó để ngăn cô không làm nhục nhã bà ngoại anh. Đó là lý do anh trừng mắt nhìn vào cô mỗi khi cô nhìn lâu hay mỉm cười với một người đàn ông, không quan trọng người đàn ông đó là ai. Anh đã không tin cô lấy một inch, điều đó đã quá rõ ràng!
Quý bà quan sát người được bảo trợ trẻ của bà đang rất căng thẳng với cái rìa chiếc khăn choàng của cô.
“Có khi nào cháu hiểu lầm không? Thanh niên, và cả thiếu nữ, thường hay nói những điều ngốc nghếch mà họ không có ý nói như thế, đặc biệt là khi họ đang yêu nhau.”
“Yêu nhau! Không, thật sự là không, thưa bà, bà nhầm rồi!” Mấy ngón tay Kate đang xé các tua rua của khăn choàng. Một cách vô thức, cô cũng đang đi tới lui khắp phòng.
Lady Cahill nhấc mình ra khỏi ghế sofa. “Cháu yêu, cô bé ngốc nghếch, khi nào cháu bằng tuổi ta, cháu sẽ biết đàn ông trẻ, đặc biệt là cỡ tuổi cháu trai ta, chẳng thường lẽo đẽo khắp nơi theo sau một cô gái trẻ chỉ để nhìn chằm chằm vào họ từ đằng xa, trừ khi tình cảm của họ đã rất sâu đậm. Và chỉ có một thứ tình cảm mới đưa tới loại hành vi đó.”
Bà đưa tay lên để ngăn chặn câu đáp trả của Kate. “Thôi, thế là khá đủ rồi. Chủ đề này đang trở nên tẻ nhạt và mệt mỏi. Ta mong cháu hãy nghĩ lại những điều ta nói, nhưng chúng ta sẽ không nói tiếp chuyện này bây giờ. Ta sẽ đi nghỉ trong vài giờ trước khi sẵn sàng cho vũ hội tối nay.”
Bà dừng lại ở ngưỡng cửa và nhìn lại. “Ta mong cháu sẽ tìm thấy cháu trai ta có mặt ở vũ hội tối nay – ngài Wellington sẽ là khách mời danh dự. Đây là buổi xuất hiện trước công chúng cuối cùng trước khi ông ấy trở lại Bán đảo.”