“Cô ấy là người thừa kế phải không?” Jack không thể kiềm chế mình thêm nữa. Anh đã phải chờ cho đến khi anh và Francis đi thay đồ và phục vụ giải khát cho Mr Phillips.
Người luật sư già có vẻ bị sốc bởi câu hỏi thẳng thừng của anh, nhưng sau một lúc có vẻ như đã đi đến một quyết định. Ông cho phép mình nở một nụ cười kín đáo để thay đổi nét mặt mình.
“Vâng, thưa ngài, anh đã đoán đúng, mặc dù tôi không thể nói gì thêm nữa cho đến khi tôi thông báo cho Miss Farleigh toàn bộ tin này. Nhưng đó quả thực là một tin tức tuyệt vời.”
Jack quay sang Francis. “Theo bà tôi, ông bà ngoại Delacombe của Kate là người rất giàu có. Không nghi ngờ họ đã để lại cho cô ấy một phần thừa kế,” anh nói, cảm thấy một cảm giác không thể giải thích được.
“Vậy thì nên mừng cho Kate. Cô gái đó xứng đáng có được một chút may mắn,” Francis nói.
“Nhưng mà chờ đã…” Jack chậm rãi nói. “Tôi tưởng tất cả đã thuộc về anh họ của cô ấy rồi chứ.”
“Đúng đó,” Francis nói, ngồi thẳng lên.
“Anh họ nào?” Mr Phillip nói, cau mày. “Tôi đã điều tra rất kỹ, và theo như tôi được biết thì không có anh em họ nào còn sống cả.”
“Một gã tên Cole.”
“Cole!” Ông Phillips khịt mũi to tiếng. “Hắn không phải là anh họ của cô ấy. Tôi đã báo cho Bow Street Runner (*) tìm bắt hắn ta rồi!”
(*: cảnh sát – ND)
“Cái gì?” Cả hai người đàn ông đều nghiêng người về phía trước, dán mắt nhìn ông.
“Chà, nếu đúng là tên đó – Jeremiah Cole, cái gã to cao tóc hung đúng không?” Họ gật đầu. “Vậy thì đúng là thằng cố vấn vô lại đó rồi, tôi mà bắt được thì có mà nhúng tay nó vào nồi mật ong. Hắn đã thoát khỏi tay tôi mấy tuần trước và biến mất.”
“Trời ạ!”
“Thằng đó không ngừng dòm ngó tới nguồn tiền từ bất động sản của nhà Delacombe kể từ lúc cha hắn, người được ủy thác trước đó, qua đời.”
“Trời ạ!” Francis lại kêu lên.
“Ý ông muốn nói là cái thằng bẩn thỉu đó đang cố biển thủ tiền của Kate á? Và nó không có họ hàng gì với cô ấy hết?”
Phillips gật đầu. “Vâng, quả thật vậy. Nhưng sao các anh biết hắn?”
Jack trao đổi một cái nhìn dài với Francis. Động cơ bắt cóc Kate của Cole giờ đã rõ ràng. Hắn buộc Kate kết hôn với hắn, như thế toàn bộ phần thừa kế của cô sẽ thuộc về hắn một cách hợp pháp. Nhưng không cần thiết để Phillips biết chuyện đó.
“Hắn đã tới đây,” Jack nói khô khan. “Tự xưng là anh họ của Miss Farleigh và đã cố gắng để cô ấy lấy hắn.”
Mr Phillips há hốc miệng ngạc nhiên. Jack nhìn Francis. “Cậu lẽ ra phải để tôi giết hắn,” anh thì thầm.
“Cảnh sát sẽ tóm hắn, ông bạn. Hắn sẽ bị treo cổ, hoặc ít nhất thì cũng bị đày đi xa.”
“Nếu họ bắt được.”
“Ồ, họ sẽ tóm được hắn thôi, đừng lo,” Mr Phillips tự tin nói. “Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó. Không nghi ngờ.”
“Tốt hơn là họ bắt được,” Jack gầm gừ.
“Hắn chưa có đụng được quá nhiều vào tài sản của Miss Farleigh phải không?” Francis rụt rè hỏi.
Jack bắn một cái nhìn vào anh ta. Francis không cần một người vợ giàu.
“Không, không. Cũng may là phần lớn tài sản thừa kế của cô ấy đều được quản lý chặt chẽ vì thế hắn không thể sờ tay vào, và con số đó khá lớn nên những thất thoát mà Cole gây ra không đáng kể, theo như tôi được biết thì hắn cũng đã làm như thế với các nữ thừa kế khác mà chưa bao giờ bị phát hiện,” Mr Phillips nói, vô ý tiết lộ thông tin do bị lượng brandy hào phóng của chủ nhà làm váng vất.
Tim Jack chìm xuống. Vậy là cô ấy giàu, rất giàu theo như những gì mà Phillips vô tình tiết lộ. Vậy là cô sẽ không ở đây lâu. Với may mắn của mình, cô sẽ không cần thêm thứ gì nữa, không cần ai nữa.
“Tôi nghĩ chắc là phải quan trọng lắm ông mới đến đây trong xe của bà tôi,” anh nặng nề nói.
“Vâng, lệnh bà rất tử tế,” Mr Phillips đồng ý. “Tôi sẽ đưa Miss Farleigh đi London ngay khi có thể. Lady Cahill đã có những kế hoạch tuyệt vời cho cô ấy, tôi tin thế.”
“Tôi đánh cuộc bà ấy sẽ làm gì,” Jack lầm bầm cáu kỉnh.
“Có lẽ Miss Farleigh sẽ có những ý kiến riêng của mình về chuyện này,” Francis lên tiếng. “Cô ấy có thể không muốn rời khỏi đây cũng nên.”
“Không muốn rời khỏi đây á!” Mr Phillips ngạc nhiên. Ông nhìn khắp căn phòng tồi tàn này. “Không muốn sống ở trong một ngôi nhà sang trọng ở London, để được đi dự những buổi vũ hội lớn hay sao? Tại sao chứ?”
“Ừ, tại sao không chứ?” Jack thì thầm. “Mọi người thứ lỗi, tôi phải đi lên phòng để người hầu của tôi chăm sóc cái chân đáng nguyền rủa này.”
Anh mệt mỏi lê bước lên lầu, cái chân đau điếng. Anh dừng lại ở cửa phòng Kate và đứng đó trong một lúc. Rồi nghĩ chắc chẳng nói được gì trong cơn đau như thế này. Một giờ mát xa và thêm nửa chai brandy chắc sẽ giải quyết được vấn đề.
Nhưng không cái nào trong số hai giải pháp trên cũng hữu ích cho những cơn đau khác. Mà thực tế, chúng chỉ càng làm tăng nó lên; mát xa làm anh nhớ tới lần đầu tiên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Kate đặt lên chân anh, nhào nắn, vuốt ve, âu yếm…Còn brandy – uống nó không làm anh vui lên mà còn làm anh nhớ tới cái đêm cô xộc vào phòng anh như một thiên thần nhỏ báo thù, đập vỡ tất cả các chai rượu của anh. Anh sẽ không bao giờ quên cái nhìn trên khuôn mặt cô đêm đó…không cả cái xảy ra sau đó…giận dữ, thích thú, cay đắng.
Anh phải để cô đi. Cô không có tương lai với anh. Không phải bây giờ. Không phải kể từ khi cô trở thành một cô gái giàu có. Lúc trước có thể cô sẽ đồng ý lấy anh để có được một mái nhà, cho dù nó có tồi tàn, vì sự an toàn, vì sự bảo vệ của anh cho suốt cuộc đời mình. Anh không dám nói đó là tình yêu. Đó sẽ là bí mật của anh. Nhưng một ngôi nhà – có thể là đủ cho một cô gái mất hết mọi thứ. Là đủ cho lời hứa về một gia đình. Đối với một người mồ côi, lời hứa về một gia đình có thể là điều dễ làm mủi lòng nhất.
Nhưng giờ thì không gì trong những thứ này còn ý nghĩa nữa. Cô ấy không cần phải kết hôn bây giờ - mà có thể chọn lựa. Cô sẽ đi tới London và chọn lựa. Anh sẽ không hỏi cô chuyện này bây giờ - anh sẽ không làm cô nghĩ anh lấy cô vì tiền. Anh nguyền rủa tài sản của nhà Delacombe. Anh nguyền rủa Mr Phillips. Nếu ông ta không tới đây thì Jack có thể đã được cô đồng ý lấy anh rồi. Và anh sẽ không lãng phí thời gian mà đưa cô đến nhà thờ ngay ngày hôm sau.
Anh ngước lên và nhìn xuống hành lang, sau đó áp tai vào cánh cửa của cô và lắng nghe. Không có gì. Nhưng anh có thể ngửi thấy mùi sáp ong mà cô hay sử dụng để đánh bóng gỗ. Sáp ong. Lại thêm một thứ khác nhắc nhở anh về Kate. Uể oải anh nhấc má mình ra khỏi cánh cửa và đi về phòng. Có một bình hoa trên một cái bàn trong hành lang, những đóa hoa nhỏ, màu xanh tím hòa cùng với những tán lá xanh nhọn. Anh cúi xuống để ngửi chúng, nhắm mắt lại trong đau khổ. Chúng có mùi tóc của Kate. Đây hẳn là hoa hương thảo. Anh bức ra một cành, vò nhàu nó trong những ngón tay dài, mạnh mẽ và hít vào mùi thơm của nó.
“Carlos.” Anh vô thức nhét cành hương thảo vào trong áo.
“Si, senor.”
“Làm gì đó với cái chân xấu xa này được không?”
“Ngay lập tức, senor.”
Khi Carlos nhảy lóc cóc xuống cầu thang để nấu các loại dầu mát xa, Jack bắt đầu cởi áo khoác ra. Anh dừng lại trong một lúc, sau đó bước trở vào hành lang. Anh nhìn chằm chằm vào bình hoa cỏ thơm ngát đó. Cẩn thận anh cầm nó lên, mang nó vào phòng anh và đặt xuống cạnh giường, nơi mà mặt trời buổi sáng sẽ rọi vào.
“Không, Lady Cahill quả thực rất tử tế, nhưng mà bây giờ tôi đã có thể tự lo cho mình rồi, không cần thiết để tôi phải tới London nữa.”
“Nhưng mà Lady Cahill khăng khăng-“ Viên luật sư già cố không để cho sự thất vọng lộ ra khỏi giọng mình. Nữ thừa kế này cực kỳ khó chìu. Ông đã dùng mọi cách để thuyết phục, đã vẽ ra những điều tuyệt diệu mà cô sẽ được thấy và được làm, nào là đi mua sắm, đi xem hát, đến những lễ hội, những tụ điểm văn hóa, những nơi nổi tiếng và sẽ gặp được mọi người. Nhưng không gì có tác dụng.
Mr Phillips đưa ánh nhìn căng thẳng sang Mr Carstairs. Cháu trai của quý bà đang quan sát toàn bộ cuộc tranh luận với hai tay khoanh lại, với cái nhìn mai mỉa khó chịu. Anh ta không nói lời nào.
Mr Phillips cảm thấy thất vọng. Ẩn dưới vẻ bề ngoài nghểnh ngảng của ông là một tâm hồn lãng mạn, ông đã nghĩ mình sẽ là một hiệp sĩ hộ tống nàng công chúa bị thất lạc trở lại lâu đài của mình. Chỉ có điều nàng công chúa này bướng bỉnh, miệng lưỡi và rất thông minh, không gì ông nói lay chuyển được cô.
Và, còn hơn thế, ông nghĩ, với một cảm giác ngày càng tăng của sự…bất công, khi ông nói với cô về khối tài sản to lớn mà cô là người duy nhất được sử dụng, phản ứng của cô cứ như thể cô đang rất bận tâm tới chuyện gì khác trong đầu mình. Khi ông lặp lại điều đó, nghĩ rằng chắc cô đang sốc với cái tin đó, thì cô đã trả lời rằng, “Được rồi, được rồi, tôi nghe thấy từ nãy rồi. Tốt lắm, cám ơn ông.”
Chỉ tốt thôi á! Mr Phillips có thể chỉ là một cố vấn, nhưng cũng cảm thấy có một chút gì đó xúc phạm khi nghe gọi một tài sản lớn như vậy là ‘tốt’. Ông đang tính thuyết phục cô thêm lần nữa thì bị cắt ngang bởi giọng nói thô trầm của cháu trai khách hàng của ông.
“Tôi nghe khá đủ những chuyện vớ vẩn này rồi. Kate, cô phải đi London, không bàn cãi gì nữa hết. Carlos!” anh gọi, tiến ra cửa.
“Si, thiếu tá Jack?”
“Nói với bà Martha thu dọn hành lý cho Miss Kate trong vòng một tiếng nữa. Bà ấy và Mr Phillips sẽ cùng với Miss Kate đi London, đến nhà của bà ngoại tôi.”
“Bà ấy sẽ không làm gì hết!” Kate nói nhanh, lần đầu tiên nhìn vào mắt anh.
Anh nhìn trả lại, không thể đọc được biểu hiện của anh. “Ừ, phải, tất nhiên. Carlos, bảo Martha chỉ chuẩn bị những gì bà ấy và Miss Kate đây cần trong chuyến đi thôi. Họ sẽ mua đồ mới, cái gì cũng có ở London mà.” Anh lờ đi Kate đang thở hổn hển tức giận. “À…Carlos, bảo mấy cô gái chuẩn bị thức ăn và nước uống để trong một cái giỏ để đề phòng Miss Kate đói trên đường đi.”
“Không được làm gì hết, Carlos!” Kate nói trong một giọng cao với sự phẫn nộ.
Carlos nhìn vào mắt cô vẻ áy náy. “Tôi xin lỗi, senorita, nhưng tôi phải tuân lời thiếu tá Jack.”
Jack phá ra cười với vẻ tức giận của cô, tiếng cười khô khốc, không chút hài hước. “Tôi thấy tôi vẫn là ông chủ trong ngôi nhà của mình,” anh nói khô khan.
“Phải, nhưng anh không phải là ông chủ của tôi nên tôi từ chối tuân lệnh anh!”
“Tôi không yêu cầu cô tuân lệnh tôi,” Jack lạnh lùng nói.
“Tôi…tôi không hiểu-“
“Tôi cho cô biết. Đây là nhà tôi và tôi sẽ chọn người được ở trong nó. Cô cũng biết rõ là tôi không muốn cô ở đây ngay từ ngày đầu tiên mà. Còn giờ thì cũng không còn lý do để cô ở đây lâu thêm nữa. Cô sẽ đến chỗ bà tôi, và sẽ đi ngay hôm nay – nếu tôi có phải ném cô vào trong xe tôi cũng sẽ làm.” Anh đưa nhanh ra các mệnh lệnh, mỗi từ đều giống với giọng của một sĩ quan quân đội. “Có hiểu không, Miss Farleigh?”
Kate lúng túng, sau đó quay mặt, giấu đi sự đau khổ của mình.
Nhưng Jack đã nhìn thấy. Anh cào tay vào tóc trong thất vọng. Khỉ thật, anh không thể chịu đựng được cái nhìn đau đớn trên khuôn mặt cô. Cô nghĩ bà cô sẽ làm gì cô chứ? Tra tấn cô sao? Đó rõ ràng là một cơ hội mà mỗi cô gái trẻ đều mơ ước nhận được. Cô không biết cô đã bỏ qua cơ hội thế nào. Anh biết chuyện gì khiến cô hành động như thế. Nhưng bà anh sẽ sớm làm cho cô khỏi những rắc rối đó.
Một tai tiếng trong quá khứ sẽ chẳng là gì với khoản thừa kế khổng lồ của mình. Cô sẽ thấy mình được những gã độc thân đủ điều kiện săn đón – chỉ có những người cổ hủ mới chú tâm tới chuyện trinh tiết của cô không còn nữa. Cô chẳng làm gì sai cả. Kate Farleigh có danh tiếng đến từng ngón tay của mình; đến một gã ngốc nhất cũng biết điều đó. Vấn đề lớn nhất mà cô có thể phải đối mặt là những kẻ cơ hội, nhưng anh tin bà mình có thể sẽ đối phó được những kẻ đó.
Tốt nhất là để việc này nhanh chóng qua đi. Anh ghét nhất chuyện bịn rịn chia tay. Và anh cũng không biết anh có thể kiềm chế được bao lâu khi nhìn vào cô mà không kéo cô vào lòng mình. Nhưng điều cuối cùng Kate cần là bị gắn cuộc đời vào một thằng què khó chịu. Với phần tài sản này, cô sẽ có một tương lai rực rỡ phía trước, một tương lai mà anh không được dự phần vào.
“Vậy tất cả chúng ta đều đồng ý là sẽ gặp lại ở sảnh trước, trong nửa tiếng nữa để nói lời chào tạm biệt, nhé? Tốt.” Anh gật đầu trước các ‘khán giả’ của mình và rời khỏi phòng.
“Ghê thật!” Mr Phillips nói sau một lúc. “Này quyền, hống hách! Tôi chắc anh ta đã là một sĩ quan xuất sắc. Anh ta giống bà mình hơn tôi tưởng!”
Chiếc xe nảy lên rồi dằn xuống; Mr Phillips đã đặt trước phòng trọ trong chuyến trở lại này và ông đang lo họ sẽ không đến nơi trước khi trời tối. Kate vịn vào dây đeo của xe, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, không để ý gì tới các cảnh quan lướt qua, về tình trạng của con đường cũng như những người đồng hành với mình. Cô cảm thấy hoàn toàn mất tinh thần, hoang vắng, đổ vỡ. Những giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Khi Harry bỏ rơi cô, cô đã nghĩ là cô sẽ chẳng bao giờ có thể bị tổn thương kinh khủng như thế lần nữa. Nhưng cô đã sai. Nỗi đau này gấp ngàn lần hơn. Cô đã yêu Harry bằng tình yêu của một thiếu nữ với một trái tim non nớt – còn Jack, cô đã yêu bằng cả trái tim của một người đàn bà, cả linh hồn và thể xác.
Là cô ngu ngốc đã tự cho phép mình quan tâm, hy vọng, mơ mộng, để giờ đây khi cô ngồi đây tự nhắc mình hàng ngàn lần chuyện đã xảy ra, tất cả chỉ còn là đống tro tàn.
Anh đã khinh thường cô. Người đàn ông cô yêu đã khinh thường cô.
Cô đã lấy hết can đảm, kể cho anh biết về Henri, về Lisbon, đã rất hy vọng rằng điều đó không là vấn đề gì với anh. Cô không mong đợi anh sẽ lại cầu hôn cô lần nữa, không thật sự - mặc dù trái tim ngu ngốc của cô cũng có hy vọng một chút. Cô biết là không thể nào. Nhưng điều quan trọng nhất cô đã hy vọng là anh cuối cùng cũng sẽ hiểu ra tại sao cô không muốn đi tới London với bà ngoại anh, tại sao cô không thể nào tham gia vào ‘thị trường’ hôn nhân được nữa. Cô đã hy vọng anh sẽ để cô ở lại, để cô sống trong nhà anh lâu đến chừng cô có thể…
Nhưng sau khi anh đã nghe cô kể xong thì ngay sáng hôm sau anh lại ra lệnh đuổi cô đi.
Anh không thể chờ đủ lâu để giải thoát mình khỏi sự hiện diện ô uế của cô, đã đẩy vội cô vào cỗ xe mà không thèm nói một từ kiểu như xin-phép-cô, đã nói lời tạm biệt của mình ra như thể cô là một người lạ hoàn toàn vậy. Anh đã còn thậm chí không nhìn vào mắt cô, mà chỉ lẩm bẩm lời chào tạm biệt trong một tông giọng không chút cảm xúc.
Kate cắn môi đến bật máu khi cô nhớ lại cách anh cầm lấy bàn tay cô trong những cái đụng chạm nhẹ nhất, những ngón tay hầu như không chạm vào nhau như thể anh không thể chịu nổi nếu chạm vào cô. Francis ít ra còn cúi đầu xuống tay cô, hôn nhẹ lên nó, giống như ngày đầu tiên anh gặp cô – rõ ràng, anh ta vẫn nghĩ cô là một quý cô. Kate nghĩ Jack đã không khai sáng được anh ta.
Cô không thể nào hiểu nổi tại sao Jack lại thay đổi đến vậy. Chỉ mới hai bốn giờ trước đó cô còn thức dậy trong vòng tay anh. Ngay cả khi ngủ, đôi tay mạnh mẽ của anh vẫn ôm lấy cô một cách sở hữu, như cái nôi nhẹ nhàng ru cô ngủ. Cô nhấm nháp lại những ký ức: hương vị làn da của anh, cảm giác thích thú của cái má thô nhám của anh cọ trên má cô, cơ thể cô run rẩy phấn khích thế nào khi áp vào chiều dài của anh. Hạnh phúc và kỳ diệu thế nào với những nụ hôn vụng trộm, bí mật, những cái vuốt ve khám phá đã thổi vào đó ngọn lửa đam mê cháy bỏng. Và sau đó, khi anh mở mắt ra, đôi mắt xanh, rất xanh ấy đã mỉm cười, một nụ cười vừa ngọt ngào vừa xảo quyệt – “Chào buổi sáng, em yêu” – đó là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đời cô.
Ở khoảnh khắc đó cô biết – và cô cũng tin rằng – trong sâu thẳm nhất của trái tim và linh hồn mình, cô đã yêu anh, và phép lạ đã đến, anh cũng yêu cô. Trái tim cô đơn vỡ nát của cô cuối cùng cũng đã tìm thấy bến đậu an toàn. Cô đã tạm thời cho phép mình mơ thấy vào mỗi buổi sáng trong suốt quãng đời còn lại của mình…”Chào buổi sáng, em yêu.”
Cô ước gì đó là sự thật…nhưng ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi, cơ thể cô nhói lên với sự trống rỗng vang vọng. Điều đó là không thể. Cô biết chứ, biết rất rõ là khác; cô không nên bao giờ tin như thế. Như một đứa trẻ đói khát, biết rằng mình phải chịu số phận của một kẻ đói khát, đã liều tất cả để chộp lấy một mẫu thức ăn, biết rằng mình sẽ không bao giờ được một thứ ngon như vậy lần nào nữa.
Nhưng lý do nào đã khiến anh ấy đối xử với cô như vậy bây giờ? Có phải do những việc cô đã làm trong ngôi nhà tranh đó? Có phải anh nghĩ những tin đồn thổi ở Lisbon là hoàn toàn đúng về cô? Mỉa mai làm sao. Cô chưa bao giờ hành động như thế trong cuộc đời mình, trừ với Jack Carstairs. Nhưng anh đâu có biết?
Bị bắt cóc một lần thì còn có thể gọi là tai nạn. Nhưng tới hai lần thì gọi là gì? Đầu tiên là Henri, sau đó là Jeremiah. Một tiếng cười mắc nghẹn trong cổ họng cô – ba lần – nếu tính cả lần bị bà anh bắt cóc. Cô rõ ràng là rất có sức hấp dẫn với những thứ như vậy. Tất nhiên anh sẽ đổ tội lỗi lên cô.
Sự từ chối tàn ác của anh đang đốt cháy trái tim cô như thể bị đổ axít vào da thịt…nhưng cô không thấy hối tiếc những thời khắc hạnh phúc, ngu ngốc đó của cô. Liệu có dễ dàng hơn trong một thời gian dài nếu cô không bao giờ biết đến vòng tay ôm xiết của anh? Cô tự hỏi. Có lẽ. Nhưng bây giờ cô sẽ phải một mình vò võ trong những giấc mơ đó ở những năm dài xám xịt phía trước.
Quá khứ là một đại dương của đau khổ; tương lai đang nằm phía trước cô. Kate suy ngẫm. Hãy vượt qua nó; chỉ còn cách đó. Việc đầu tiên cô phải chịu đựng là vượt qua cái gọi là “mùa vũ hội”.
Cam chịu chấp nhận ư? Không, cô quyết định. Chịu đựng thế đủ rồi; nếu có thể có được niềm vui, cô sẽ có được nó trong khi còn có thể. Cô sẽ bắt lấy những cơ hội cho mình, sẽ hưởng thụ những gì có thể mà xã hội này có thể cho cô. Sớm hay muộn rồi thì bí mật của cô cũng sẽ phô bày, và cô sẽ phải rời đi trong nhục nhã, nhưng nó không thể làm tổn thương cô nếu cô không để nó làm thế. Biết trước để sẵn sàng đón nhận.
Cô sẽ không kết bạn kết bè gì hết ở đó vì không thể chịu đựng việc bị chối bỏ nữa. Cô sẽ xây cho mình một hàng rào băng giá. Cô sẽ không cho phép mình nghĩ tới bất cứ gì nhiều hơn hiện tại. Bằng cách đó, khi mà đến lúc phải đi, cô có thể đi mà không hối tiếc, không đau đớn.
Cô sẽ không bao giờ để bị làm cho thương tổn nặng nề lần nữa. Khi vào tới địa phận London, cũng là lúc Kate âm thầm lập ra lời thề, áo giáp của cô sẽ là thứ sẵn sàng và sẽ được mặc vào đúng chỗ. Khi nào đến lúc, cô sẽ âm thầm biến mất, không có gì tồi tệ hơn, để bắt đầu cuộc sống của mình ở nơi khác. Ít nhất thì vào lúc này, với một khoản thừa kế đáng kể, cô sẽ không bị chết đói.
Chỉ là không chết vì đói thức ăn thôi.
Cô tập trung trở lại vào những cảnh quan lướt qua, đột nhiên nhận ra đôi tay cô đang rất lạnh. Lục lọi trong túi xách du lịch nhỏ của mình, cô kéo ra một đôi găng tay. Kate nhìn vào chúng. Đó là một đôi găng tay rất lớn, được làm bằng da tốt, đã cũ mòn, có lót lông. Một đôi găng tay của một quý ông. Chỉ mới hôm qua Jack thấy tay cô lạnh nên đã đưa cho cô găng tay của anh. Cô hẳn đã quên trả lại cho anh.
Đôi tay nhỏ lạnh cóng trượt vào đôi găng tay lông to lớn, cảm nhận sự thoải mái từ kích thước đến mùi vị và sự ấm áp của chúng. Cô áp má vào một bên tay đeo găng; tay kia đặt vào chỗ trái tim. Cô dựa người vào góc chiếc xe và nhắm mắt lại. Cuối cùng, được ru bởi chiếc găng tay của Jack Carstairs, Kate cũng chợp mắt được.
“Yên tĩnh quá à?” Francis thì thầm. Anh liếc qua bạn mình. Kate đi cũng đã gần một tuần, cô đi với khuôn mặt trắng bệch và sắc lại, đôi mắt ráo hoảnh. Kể từ ngày đó, Jack đã dành phần lớn thời gian của mình bực bội cưỡi ngựa khắp nơi, đẩy mình lên tới giới hạn tuyệt đối, phi nước đại một cách liều lĩnh như có quỷ rượt theo đằng sau. Còn buổi tối thì anh lặng lẽ, chìm trong men rượu.
Francis đã đồng hành cùng với anh trong mọi việc, hiểu rằng Jack cần trút đi hết năng lượng dư thừa, để làm cho mình mệt mỏi, để không phải đối mặt với đau khổ, để cố gắng dìm chết tội lỗi của mình trong men say. Ít nhất là lúc này.
“Có chuyện muốn nói với cậu đây, ông bạn. Tôi không nghĩ là cậu sẽ thích nghe. Nhưng vẫn cứ nói.” Francis uống cạn ly của anh.
Jack liếc nhìn ông bạn trong ghê tởm. “Đồ cáo già.”
Francis gật đầu. “Chắc vậy. Cậu cũng vậy thôi,” anh nói. “Nhưng tôi vẫn sẽ nói.”
“Thôi đi, vì Chúa, muốn gì nói đi, đừng úp úp mở mở nữa.”
“Được rồi, nói đây. Tôi nghĩ cậu sai rồi. Cậu không nên buộc cô ấy đi như thế.”
Jack uống cạn ly của mình và dằn mạnh khuỷu tay xuống bàn. “Chúa tôi, cậu cũng vậy nữa sao. Như thể chuyện này chưa đủ tệ vậy, ai trong nhà này cũng nhìn tôi như thể tôi đã đuổi cô ấy vậy, như thể tôi đã đeo vào cổ cô ấy cục gạch rồi đẩy xuống sông vậy. Khốn kiếp!” anh kêu lên. “Đó chỉ vì lợi ích của cô ấy! Không phải tấn thảm kịch Cheltenham (*) chết tiệt…Mọi người làm như tôi đã thi hành án tử cho cô ấy vậy!”
(*: một tấn thảm kịch về một nhà thơ đã giết chết vợ mình sau khi vợ ông ta bị điên sau cái chết của con trai họ - ND)
“Thì cậu đã làm vậy đấy, ông bạn,” Francis nói, sau một lúc im lặng.
Jack quay người trong ghế của mình. “Cậu nói vậy là sao?”
Francis không trả lời ngay. Anh đứng lên rót thêm brandy vào cả hai ly. Anh nhìn vào mắt Jack. “Nào cùng uống cho say hôm nay nhé,” anh nói. “Nói cho cậu biết một chuyện, ông bạn. Một chuyện tế nhị. Có liên quan tới Kate.”
Jack cau mày. “Nếu cậu muốn nói về chuyện xảy ra với cô ấy ở Bán đảo, thì tôi biết rồi.”
Francis gật đầu suy nghĩ. “Cô ấy đã cho cậu biết hôm ở trong xe ngựa, phải không? Tôi nhớ tới vẻ mặt cậu ngày hôm ấy.”
“Cũng có khả năng quan sát đó chứ,” Jack lẩm bẩm chua cay.
“Một con người bé nhỏ dũng cảm. Cô ấy hẳn đã rất đau đớn để khơi gợi chuyện ấy lên lần nữa.” Francis thêm vào. “Có lẽ cũng sợ cậu sẽ khinh thường cô ấy.”
“Khinh thường cô ấy? Khinh thường cô ấy á?” Giọng Jack giận dữ. Làm thế nào người ta khinh thường cô ấy được chứ? “Ý cậu là sao?”
“Tôi không có ý gì hết,” Francis nói kiểu dàn hòa. “Không có ý gì cả. Mà ngược lại. Tôi chỉ đang nói về điều cô ấy nghĩ. Nghĩ thử xem, trông cứ như thể cậu đã không thể chờ để thoát được cô ấy. Chưa đầy hai bốn giờ sau khi cậu biết cô ấy bị…bị làm nhục…bởi một tên người Pháp, cậu đã quăng cô ấy ra khỏi nhà. Cô gái đó hẳn đã nghĩ cậu coi thường cô ấy. Còn có thể nghĩ gì khác nữa chứ?”
Jack trắng bệch. “Cô ấy sẽ không…cô ấy không thể…”
“Không gì cho thấy cô ấy đã không nghĩ vậy,” Francis lặng lẽ nói. “Không phải là đã rõ ràng với cô ấy rồi sao? Cậu đã ném cô ấy ra ngoài, nói thẳng ra là thế.”
“Nhưng tôi…”
“Ồ, tôi biết, tôi biết cậu không có ý đó, nhưng còn cô ấy?”
Jack rên rỉ và nắm tóc mình trong đau khổ.
“Hẳn cô ấy đã nghĩ là mình đã bị khinh thường. Y như trước đây. Hôn ước của cô ấy đã không còn cũng vì lý do này. Đó cũng không hẳn là điều tồi tệ - cái gã đó không đủ tốt cho cô. Gã biết cô ấy suốt cuộc đời mình, từ thời còn là trẻ con. Vậy mà cũng không làm gã không xem thường cô ấy sau vụ bê bối đó. Gã đã hủy hôn ước vì chuyện đó. Và hầu hết mọi người đều nghĩ gã đã hành xử đúng.”
Jack rên rỉ lần nữa. “Tôi không biết…không nghĩ…”
“Đúng vậy đấy, chuyện đó đã bị lộ ra và tất cả đã đều nhiếc móc cô ấy không thương tiếc.”
“Trời ơi.”
“Những thứ mà họ nói sẽ làm cậu dựng tóc gáy. Ha! Đàn ông thì dòm ngó! Đàn bà thì nhìn cô bé trong cái cách lạnh lùng và độc ác nhất, nhưng lúc nào trên khuôn mặt họ cũng là những nụ cười ngọt ngào nhất. Họ buộc cho cô ấy cái tội phản bội bởi vì cô ấy đã chăm sóc vết thương cho các binh sĩ người Pháp. Đã tuyên bố rằng cô ấy đã qua lại hoang đàng với họ. Gọi sau lưng cô ấy là con điếm… một số người còn nói thẳng vào mặt cô ấy. Và tất cả đều với những nụ cười lịch sự và ngọt ngào…Bởi nên, Jack, tôi sợ đàn bà là vì vậy. Ôi đàn bà.” Anh rùng mình.
Khuôn mặt xinh đẹp, đạo đức giả của Julia Davenport xuất hiện trong đầu Jack. “Tôi biết ý cậu là gì,” anh lầm bầm khô khốc. Hai người đàn ông nhấm nháp ly brandy của họ. Những ngọn lửa nhảy múa trong lò.
“Vấn đề là, chuyện tương tự cũng có thể xảy ra ở London. Mấy mụ ngồi lê đôi mách ở Lisbon năm ngoái có khả năng đang ở London bây giờ. Thậm chí nếu họ không đi thì cậu cũng biết là phụ nữ thường thích viết thư cho nhau. Mấy mụ muốn ai cũng biết chuyện này. Sớm hay muộn thôi – chỉ là vấn đề thời gian.”
Jack đang quá bấn loạn để mà nói chuyện. Anh cảm thấy như thể dạ dày đã không còn ở trong cơ thể anh nữa. Chúa ơi, không bảo sao trông cô ấy như thể cô ấy bị buộc phải lên pháp đài; một cái rìu đang treo lơ lửng trên đầu cô ấy ở London, và chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó rớt xuống.
Jack rên rỉ và siết chặt nắm tay. Tiếng răng rắc của cái ly thủy tinh vỡ vụn trong tay anh. Francis ngồi dậy, kêu lên khi thấy máu đang nhỏ giọt từ tay Jack. Jack đẩy anh sang một bên vẻ sốt ruột.
“Đi London,” anh nói. “Không thể để cô ấy nghĩ - ngậm miệng lại, Francis, có quỷ gì đâu chứ? Tôi sẽ đi London sáng mai. Có muốn đi với tôi hay không?”
“Đi chứ, ông bạn, đi.”