Gallant Waif

Chương 14: Chương 14




Màn đêm đang xuống nhanh khi hai người đàn ông tiến gần đến ngoại ô của một ngôi làng. Francis cố ý kiềm cương ngựa của mình, và sau một lúc Jack cũng phải làm chậm lại con ngựa của anh, với một sự miễn cưỡng rõ ràng. Anh đã đi với một tốc độ giết người. Ngựa của họ đã mệt lả. Khi tốc độ giảm xuống, sự căng thẳng của anh tăng lên – ngôi làng này là cơ hội cuối cùng của họ.

Vai Jack chùng xuống. Khuôn mặt anh là một màu xám vừa đau vừa lo lắng. Anh đã nghĩ sẽ sớm bắt được Cole. Thời gian tìm kiếm càng dài thì cơ hội bắt kịp họ càng ít dần đi. Hệ quả của nó chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy đau đớn. Và tất nhiên là anh chẳng thể nghĩ được gì khác. Họ phải đi đúng đường, bắt buộc phải thế!

Qua tìm hiểu anh biết Cole đã thuê cỗ xe hai bánh và đi về phía Bắc. Bên cung cấp thông tin còn nói thêm rằng Cole có cô em gái bị bệnh và sẽ đưa cô ấy về nhà. Họ cũng đã mô tả cho anh biết đặc điểm chiếc xe, Jack và Francis vội vã phi đi, tìm kiếm ở mỗi ngôi làng.

Trăng đã lên; chiếu những tia sáng màu xám khắp cả vùng đồng quê. Francis lo lắng nhìn Jack. Rõ ràng là Jack đã gần như bị kiệt sức, và đang rất đau. “Chúng ta nên nghỉ một lúc, anh bạn. Cho mấy con ngựa thở nữa.”

“Và để cô ấy ở lâu hơn một chút trong đôi tay bẩn thỉu đó?” Giọng Jack không cho phép tranh luận. “Hắn đã bắt cóc cô ấy để ép buộc đám cưới. Hắn không thể nào tới được biên giới trong ít hơn hai đêm. Điều đó có nghĩa là hắn đã thúc ép cô ấy, Francis. Tối nay. Cậu nghĩ là tôi có thể nghỉ ngơi, dù chỉ là một lúc, trong khi cô ấy đang ở trong tay thằng điên đó ư?”

“Đừng tự hành xác mình, Jack. Tôi đồng ý, hướng này có vẻ như cho thấy hắn đang đi tới Gretna (*), nhưng hắn đâu có biết hắn đang bị truy kích. Hắn không có lý do để làm việc đó tối nay.”

(*: Gretna Green – ngôi làng biên giới giữa Scotland và Anh. Scotland nổi tiếng vì luật kết hôn thoáng nên “chuyên” tổ chức đám cưới cho các cặp đôi “chạy trốn” từ nước Anh – ND)

Jack mở miệng định trả lời thì có thứ gì đó đập vào mắt anh. Anh giật mạnh con ngựa đột ngột, lùi lại và nhìn xuống vết bánh xe ở con đường làng hẹp. “Cậu có thấy cái tôi thấy?”

Xuôi theo con đường làng, dưới ánh trăng bàng bạc rọi xuống một cái ao nhỏ, là hình dạng vết bánh xe du lịch. Cạnh đó là một ngôi nhà tranh nhỏ. Trao đổi những cái nhìn im lặng, hai người đàn ông lặng lẽ quất ngựa xuống con đường đó.

Ngôi nhà cũ và đã xuống cấp. Cỏ dại mọc đầy quanh nhà, chứng tỏ đã không ai ở đó trong nhiều năm. Họ xuống ngựa và tiến lại gần hơn. Một bóng người di chuyển bên trong, được rọi sáng bởi một ngọn nến. Đó là Cole, đang khom người xuống một hình dáng bất động trên sàn nhà.

Cánh cửa mở ra đánh rầm. Cole quay ngoắt lại sợ hãi. Màu sắc nhạt đi trên mặt anh ta và đôi môi xoắn lại trong nỗ lực tạo ra một nụ cười khi nhận ra khuôn mặt của bóng người to lớn bên khung cửa. “Ơ..”

“Tránh xa cô ấy ra,” Jack nói trong một giọng thấp làm Cole lạnh sống lưng.

Cole vội tránh sang một bên xa nhất có thể.

“Nếu mày đã chạm nhiều hơn một sợi tóc trên đầu cô ấy, mày nên xưng tội đi,” Jack nói trong cùng một tông giọng lạnh lùng, hướng đến cái ổ rơm. Anh đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên má Kate, vuốt nhẹ tóc trên trán cô. Hai mí mắt của cô khẽ rung và cô rên rỉ.

“Mày đã làm gì cô ấy, thằng kia?”

“Không, không có làm gì hết, tôi xin thề!” Cole lắp bắp. “Cô ấy không bị thương, chỉ bị say thuốc mê.”

“Thuốc mê!” Francis nói từ cửa ra vào.

Cole quay về phía cánh cửa. “Chỉ một ít cồn thuốc phiện thôi, tôi xin thề…chỉ vì cô ấy chống trả dữ quá-“ Anh ta thấy mình bị túm cổ áo lên và văng vô vách tường.

“Chống trả á, đồ lợn bẩn thỉu?” Jack gầm lên. “Có cần tao phải hỏi tại sao cô ấy phải chống trả không?” Một nắm đấm như đá tảng vung vào bụng Cole, làm anh ta gập người lại, thở gấp. Một cú khác trúng quai hàm với một tiếng rắc. Sau đó anh ta bị túm lấy tóc và run như cầy sấy. Đôi mắt xanh rực chiếu thẳng vào anh ta.

“Tao sẽ cho mày một bài học vì tội dám bắt cóc một cô gái vô tội!”

Cole nhận thêm hai cú đấm nữa, gần như cùng lúc. Anh ta cảm thấy như mũi mình đã bị vỡ. Cole sụp xuống.

“Đứng lên, thằng khốn,” Jack “điên” gầm lên. “Tao chưa xong với mày đâu! Chưa xong đâu!” Anh cúi xuống và túm lấy cổ Cole đang khóc thét. Anh cười, một nụ cười khác thường mang mùi sát khí, rồi nói nhẹ nhàng, “Tao sắp giết mày đây, tin không?”

Cole đã luôn nghĩ mình là một người to con, nhưng giờ anh ta thấy mình đang bị túm lấy cổ tòn ten, đang từ từ nghẹt thở bởi một tên điên đang tức giận. Anh ta vùng vẫy, nhưng chỉ giống như một con thỏ đang trong một cái quắp của con đại bàng. Mặt anh ta đã đổi sang màu tím và đôi mắt đang lồi ra khi lực siết của hai bàn tay quanh cổ anh ta gia tăng.

“Jack…?” Giọng yếu ớt, run rẩy từ ổ rơm vang lên.

Cole bị ném sang một bên như cái giẻ rách. Anh ta nằm trên sàn, đang thở gấp như một con cá mắc cạn. Jack lo lắng cúi người xuống Kate, hai cánh tay anh nâng cô ra khỏi cái ổ rơm bẩn thỉu cho đến khi cô dựa người vào ngực anh.

“Em có sao không, bé yêu?” Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc lõa xõa cho cô với một sự dịu dàng vô hạn.

“Ôi, Jack, tôi có cảm giác rất kỳ lạ,” cô thì thào, cố ngồi lên.

“Đừng, đừng, đừng cố cử động, em yêu. Ổn rồi. Em được an toàn rồi.” Anh kéo cô lại gần anh hơn. Hai cánh tay anh đang ôm chặt cô, đầy bảo vệ, trong khi thì thầm những lời vô nghĩa vào tai cô, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên tóc cô, tai cô, vào bất cứ đâu anh có thể.

Kate, với một cảm giác pha trộn của chóng mặt, hoang mang và mệt mỏi vì tác dụng của thuốc, đang rúc người vào ngực anh và nằm đó, ghì chặt lấy anh, không biết gì trừ việc Jack đang ở đây, đang ôm cô, và như vậy cũng đủ tuyệt.

Francis nhìn họ, đôi mắt anh dịu đi, sau đó một chuyển động làm anh chú ý, và mắt anh chuyển thành tia nhìn thương hại đến anh họ Jeremiah. Máu đang rỉ ra từ vết thương ở mắt anh ta, và đang phun vọt ra từ mũi và miệng. Còn hàm anh ta thì đang sưng lên với cả hai mắt đều bầm đen.

Francis cong môi khinh bỉ khi cái sinh vật đó thở khụt khịt và rên rỉ. Âm thầm anh ra mở cửa và cộc lốc hất đầu. Gã nọ sợ hãi liếc mắt về phía Jack, đang hoàn toàn tập trung vào Kate, Cole lảo đảo đứng dậy và đi không vững ra ngoài. Francis theo sau.

“Để xe ngựa lại,” anh nói nhẹ nhàng khi Cole hướng về phía nó. “Chúng tôi cần nó để đưa Miss Farleigh về nhà.”

“Nhưng tôi làm thế nào để về được nhà mình?” Cole rên rỉ. Đó là một đêm rất lạnh.

“Tôi không cần biết,” Francis nói lạnh lùng, “nhưng khi anh bạn tôi nhận ra anh đã đi mất, thì tôi nghi ngờ anh sẽ được trở về nhà trong một chiếc quan tài đủ ấm và dễ chịu đấy.”

Cole thở hổn hển kinh hoàng và bắt đầu hướng về phía đường cái, vội vội vàng vàng, thường xuyên liếc về đằng sau trong sợ hãi. Francis nhìn theo cho đến khi anh ta ra khỏi tầm mắt mình, cũng như khỏi tầm nghe thấy, sau đó lặng lẽ trở vào ngôi nhà hoang.

Kate đang cuộn người như trái banh, rúc vào lòng Jack, nép mình vào ngực anh như một đứa trẻ. Cô có vẻ đang ngủ. Đôi mắt hai người đàn ông nhìn nhau. Chân mày Francis nhướng lên trong một câu hỏi thầm và Jack gật nhẹ. Francis thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cô ấy không sao. Cole đã bắt cô uống thuốc mê, nhưng đã không dùng bạo lực với cô.

Anh nhìn cặp đôi trên sàn và thở dài. Hai người họ không ai đủ khỏe để đi tối nay. Kate đang rất kiệt sức bởi chuyến đi cũng như hậu quả của thuốc mê; còn Jack, cậu ta có thể đủ sức mạnh để cho Cole một trận no đòn trong khi cơ thể đang bị bơm bởi cơn giận điên người, nhưng giờ đây, khi cơn giận đã qua thì Francis không khó đoán ra Jack gần như không còn khả năng để mà đi cho vững.

“Tôi đi xem mấy con ngựa thế nào,” anh lặng lẽ nói và rời căn phòng. Jack không nghe thấy anh nói. Tất cả sự chú ý của anh hiện giờ là Kate. Cô đang lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ và anh ôm cô chặt hơn.

Jack nhìn đăm đăm vào bức tường. Anh đúng là tên đần. Anh đã nghĩ là mình có thể từ bỏ cô, đã tự thuyết phục mình là cô sẽ tốt hơn nếu không có anh, rằng điều tốt nhất anh có thể làm cho cô là trả cô về cho bà ngoại anh…

Nhưng anh không muốn để cô đi đâu hết. Anh muốn ôm cô như thế này trong suốt cuộc đời còn lại của mình. Anh khẽ cựa mình và nhăn mặt khi cái chân đau nhắc anh đang trong một tư thế không dễ chịu. Chậc, nói vậy cũng không chính xác lắm. Không chính xác khi đang ở trên một đụn rơm bẩn thỉu trên sàn nhà cứng lạnh lẽo, trong một ngôi nhà tranh tồi tàn xiêu vẹo.

Kate cựa mình vào anh, và bất chấp sự khó chịu của mình anh cảm thấy cơ thể mình đang phản hồi lại cô. Không, anh không muốn ôm cô như thế này trong suốt cuộc đời mình. Ôm cô, phải. Trên giường anh. Âu yếm cô, yêu cô, làm cho cô sung sướng với đam mê. Phải, cô ấy sẽ có được đam mê của mình, Kate bé bỏng của anh. Anh cảm thấy cơ thể mình căng lên khi chỉ nghĩ về điều đó, và gần đây là rất nhiều lần như thế này. Quá nhiều lần. Anh đã gần như không thể kiểm soát mình. Chỉ một cái nhìn hay cử động của cô dù là nhỏ nhất cũng đủ làm anh phải chiến đấu với phản ứng của cơ thể mình.

Cô rùng mình và cọ nguậy vào người anh lần nữa. Khỉ thật, cô ấy lạnh, anh nhận ra. Anh là một gã khốn vì chỉ biết nghĩ tới mình khi suốt từ đó đến giờ cô gái này đã bị lạnh. Cô ấy muốn sự ấm áp của cơ thể anh, chứ không phải cơ thể anh. Đồ ích kỷ, ngu ngốc, đần độn, kém thông minh! Một cách nhẹ nhàng, cố gắng để không làm phiền cô, Jack cởi áo khoác ngoài của mình ra và quấn nó quanh cô.

“Mmm, dễ chịu,” cô lẩm bẩm và anh cười toe, thấy cô đã thật sự bị lạnh. Anh khẽ nhích người, nghiến răng với cơn đau, nhẹ nhàng nhích người cô ra cho đến khi cô nằm nép người vào chỗ hỏm ấm áp của anh. Anh mở cúc áo jacket và sơ mi ra và kéo chúng choàng qua người cô, để cho cô thêm cơ thể ấm áp của anh. Ngay lập tức cô choàng cánh tay mình quanh bộ ngực trần của anh và áp sát người vào anh hơn, rúc miệng vào cổ họng anh.

Cố gắng trấn áp những phản ứng hỗn loạn của cơ thể mình, anh khép cái áo sơ mi và jacket lại và cẩn thận khép chặt hơn cái áo choàng quanh người cô. Cô bây giờ hẳn đã ấm hơn, cơ thể và áo khoác của anh đang cho cô một sự chở che hết sức có thể. Anh có thể cảm thấy tim mình đang đập như sấm. Cơ thể anh căng lên đòi được giải phóng. Anh đang bị giằng xé giữa sự thưởng thức mùi hương và cảm giác ở gần cô, với việc chiến đấu chống lại nhu cầu của cơ thể mình với sự gần gũi ấy. Một dòng điện chạy qua cơ thể anh khi cô ngọ nguậy lần nữa. Anh âm thầm nguyền rủa và nghiến răng, bắt cơ thể mình vâng lời.

Chết tiệt thật! Anh chỉ tốt lành hơn tên khốn Cole có một chút, anh nghĩ. Cô đã bị đánh thuốc mê. Cô không biết cô đang làm gì. Anh nên bảo vệ cô, chứ không phải giở trò với cô như là một con thú không đầu óc! Cô vừa mới trải qua một thử thách đáng sợ và tất cả những gì anh có thể nghĩ bây giờ là muốn đến tuyệt vọng được yêu cô. Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà đã ngã màu và võng xuống, cố nghĩ đến những thứ khác.

Anh đang cảm thấy thất bại thì Francis trở vào nhà, mang theo một số lượng gỗ đáng kinh ngạc. Nhanh chóng anh tạo thành một cái lò sưởi dã chiến và lửa cũng nhanh chóng tí tách. Từ chỗ nằm trên đụn rơm, Jack toét miệng cười hài lòng. Francis lại đi ra ngoài và ngay sau đó trở lại với vài miếng thảm.

“Tìm thấy chúng trong xe.” Anh ném một cái tới chỗ Jack và Kate. “Thêm một cái khác nữa nè.” Nhe răng cười, anh lấy từ trong túi áo ra một chai brandy dẹt còn đáng kể.

“Hay lắm!” Jack thì thầm, đưa tay ra. Anh nhấp một ngụm dài và thở dài khoan khoái, cảm thấy thứ chất lỏng đó tạo một vệt ấm áp qua cơ thể anh. “Tốt hơn rồi.”

“Chân đau nhiều không?”

“Không tệ lắm.”

Francis càu nhàu. “Lúc nào cũng là một tên nói dối cực tệ, ông bạn. Thêm một ngụm nữa nhé. Sẽ là một đêm dài, đầy khó chịu cho cậu đấy. Cô ấy ổn chứ?”

Jack gật đầu. “Chỉ bị lạnh và tác dụng của thuốc mê của con lợn bẩn thỉu đó. Tôi đồ là cậu đã để cho thằng khốn đó đi mất rồi phải không.”

“Không thể để cậu bị bắt vì tội giết người được, ông bạn. Cậu đã cho hắn một trận nhớ đời rồi còn gì và tôi cũng đã đuổi hắn đi trong đêm. Khi trời lạnh cóng như thế này. Dám không sống sót nổi cũng nên. Nếu không, thì cũng đáng đời. Còn nếu anh ta qua được thì, ừm, vẫn còn có thể trừng trị sau cũng được.”

“Không đủ.”

“Thôi, thử ngủ một chút đi, ông bạn. Hãy lo lắng cho Kate nếu muốn, chứ không phải thằng Cole. Tôi sẽ ngủ trong xe, để trông chừng mấy con ngựa.”

Ngôi nhà chìm vào im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng tanh tách của ngọn lửa và gió thổi qua những ngọn cây bên ngoài.

Kate là người đầu tiên thức dậy vào sáng hôm sau. Cô lấy lại từ từ ý thức, tâm trí vẫn còn mờ nhạt từ thuốc cô bị cho dùng. Mặc dù đầu bị đau nhẹ và dạ dày đang đòi được cho ăn, cô vẫn nhận thức được một cảm xúc nhẹ nhàng đang bao trùm lấy cô. Mắt vẫn nhắm, cô hít vào từ từ, cọ má thích thú vào cái gối. Cô dừng lại. Cái gối này hơi…kỳ kỳ.

Cô mở một bên mắt ra. Cái gối của cô hóa ra là bộ ngực trần của đàn ông, điểm nhẹ lông đen. Chúa tôi! Thận trọng, cô nhấc đầu lên và nhìn vào người chủ khuôn ngực đó. Là Jack? Cô đã ngủ với Jack? Một cách nhanh chóng, với sự chuyển động tối thiểu nhất, cô nhìn khắp phòng. Cô chưa bao giờ thấy chỗ này trong đời mình.

Lần cuối cùng cô tỉnh dậy mà không nhớ gì của ngày hôm trước là khi cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của người Pháp. Nhưng Jack ở đây. Cô buộc mình phải nhớ lại những ký ức gần đây nhất. Cô đã cãi nhau với anh họ Jeremiah…và uống một chút cà phê. Cô đã bị đánh thuốc mê ư? Hay là vì lý do gì đó mà cô đã bất tỉnh? Không nhớ được. Cô không thể trả lời. Cô sẽ phải chờ Jack thức dậy.

Cô nhìn xuống Jack khi anh nằm đó ngủ say và miệng cô cong lại trong một nụ cười dịu dàng. Anh trông rất trẻ trung, đẹp trai và nam tính, sự cay đắng khắc nghiệt không còn trong giấc ngủ. Nhẹ nhàng cô vuốt ve vào đường viền khuôn mặt anh, chạm nhẹ vào mái tóc đen dày bù xù của anh. Không thể ngăn mình, cô chạm môi mình vào môi anh với những nụ hôn lướt qua. Cô cứng người lại khi anh khuấy động, sau đó nhẹ người khi hơi thở anh đã lại đều đặn như trước đó.

Cô nhìn khuôn ngực rộng cử động lên xuống với mỗi hơi thở và thấy ngạc nhiên khi cô đã ngủ cả đêm trên đó mà không hề nhận ra. Cô cúi xuống và hôn lên làn da ấm, mằn mặn. Cô hôn nhẹ lên ngực anh, lên cổ họng anh, dọc theo khuôn hàm anh và trở lại đôi môi anh. Cô đã trải qua những phút dài để nếm, vuốt ve anh, tất cả đều là những cái chạm nhẹ như tơ để không làm phiền giấc ngủ của anh, thấy thích thú với sự tương phản của kết cấu khung hàm gồ ghề của anh nên cọ đôi môi mềm mại của mình lên cấu trúc xù xì đó, sau đó đặt môi mình nhẹ nhàng lên đôi môi mềm mại, hé mở của anh. Rồi cô táo bạo chạm vào đôi môi anh với lưỡi của mình, chỉ muốn biết hương vị của anh. Anh rên rỉ và khẽ cựa người làm cô cứng người lần nữa, nhìn anh, nhưng anh vẫn còn ngủ, và cô trở lại với việc khám phá bất hợp pháp của mình.

Tim Kate đập thình thịch. Cô biết cô không nên làm điều này, nằm đây với một người đàn ông, khám phá cơ thể vô thức của anh như một tên trộm trong đêm. Nó đi ngược với những nguyên tắc mà cô đã đặt ra, đi ngược với những nguyên tắc về hành vi thích hợp đối với một quý cô - nhưng cô không thể ngăn mình lại. Cô sẽ không bao giờ có được cơ hội này lần nữa. Đây không chỉ đơn giản là một người đàn ông – mà đây là Jack, người đàn ông mà cô căng lên với mỗi thớ thịt của mình, người đàn ông mà cô yêu nhưng sẽ không bao giờ có được. Chắc Chúa sẽ tha thứ cho cô lần này.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của anh, cơ thể cô râm ran. Ôi, anh thật đẹp trai. Nhẹ nhàng, cô rà tay mình lên phần thân trần của anh, ngạc nhiên với làn da êm ái, khuôn ngực đầy những múi cơ đầy sức mạnh. Một cách tế nhị cô rà những ngón tay lên những sợi lông xoăn mềm trên ngực anh. Hai nụ hoa phẳng màu nâu của anh được bao quanh với những vòng lông xoắn màu đen. Cô hôn lên chúng và anh rùng mình dưới sự đụng chạm của cô.

Cô ngẩng đầu lên, chờ đợi thấy các dấu hiệu anh đã thức. Mắt cô lướt qua khuôn mặt anh, vào đôi gò má thoai thoải của anh, vào cái mũi khoằm dài, vào cái rãnh sâu chạy từ mũi đến miệng của anh. Cái nhìn của cô dừng lại trên khuôn miệng mở ra của anh và chầm chậm cô hạ thấp môi mình xuống, tìm kiếm cái cảm giác tuyệt vời, không thể tin được mà cô đã có trước đây, khi lưỡi cô chạm vào lưỡi anh.

Jack âm thầm rên rỉ khi anh cảm thấy miệng cô áp vào miệng anh lần nữa. Anh không thể nhận nhiều hơn nữa mà không đáp trả lại. Cơ thể anh đang cháy lên với mong muốn được ôm cô, đáp trả lại cô những cái vuốt ve ngọt ngào, thăm dò của cô, để đưa cô và cả hai người họ tới đỉnh vinh quang. Nhưng anh không thể, không ở đây, không phải bây giờ, không phải trong im lặng và lén lút như thế này, vì anh cũng đã ý thức được tình trạng của họ: đang ở trong ngôi nhà bẩn thỉu, trần đã bị võng xuống, sàn thô cứng. Và Francis có thể bước vào bất kỳ lúc nào. Không được, ở đây quá bẩn.

Khi anh có được Kate và làm cô là của anh, anh muốn nó phải được hoàn hảo. Còn bây giờ anh sẽ chỉ nhận những gì anh có thể. Và đó là những tra tấn tinh tế nhất mà anh từng có kinh nghiệm.

Anh đã tỉnh dậy gần như ngayh lập tức, ngay khi anh cảm thấy sự khuấy động của cô, nhưng đã không nhúc nhích, để cô không cảm thấy xấu hổ vì vị trí thân mật giữa họ. Anh đã chờ để cô di chuyển ra xa khỏi anh, rồi cảm thấy một chút thoáng lạnh thổi qua anh khi cô nhấc người ra khỏi anh, nên đã vờ ngủ để làm cô thoải mái hơn khi rời anh ra.

Nhưng anh đã không chuẩn bị cho cú sốc đầu tiên khi cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng lên da anh. Rất nhẹ, anh gần như không tin nó đang xảy ra, nhưng rồi hết cái vuốt ve này tới cái vuốt ve khác, và anh phải lấy hết sức mạnh ý chí để mà nằm im thay vì ôm chặt lấy cô. Đó là điều chưa bao giờ xảy ra với Jack Carstairs trước đây. Để vờ nằm im, để cố gắng hết sức không bị khuấy động và vờ như không biết gì, trong khi cái sinh vật bé nhỏ đó cuộn người quanh trái tim anh để trồng lên nó những nụ hôn nhẹ nhất, tinh tế nhất.

Xung mạch của anh đang đập với nỗ lực giảm thiểu đi dưới những cái thăm dò dữ dội đầy gợi cảm một cách vô hại. Anh không có sự lựa chọn nào hết. Anh phải nằm đó trong nỗi đau ngọt ngào, trân trọng mỗi cái vuốt ve thăm dò gợi cảm, làm như thể anh không khác gì một khúc gỗ không chút cảm xúc. Hoặc là như thế này hoặc là mất đi những khoảnh khắc quý giá đó để trở về cái thực tế bẩn thỉu. Không lựa chọn nào khả dĩ.

Nhưng, Chúa tôi, cô ấy thật ngọt ngào. Trời ạ, cô lại đang hôn lên miệng anh lần nữa. Anh gồng mình chống lại cơn cám dỗ đang tàn phá anh khi cái lưỡi hồng nhỏ xinh của cô chạm vào anh. Cảm giác choáng váng đang tràn ngập anh, và với nỗi thống khổ trong im lặng anh cảm thấy lưỡi mình đang đáp trả lại, đang cuốn quanh lưỡi cô. Anh cảm nhận được sự rụt lại hoảng sợ của cô, nhưng anh không thể ngăn mình và lưỡi anh cuốn theo lưỡi cô. Cô giật lại trong hoảng loạn. Nhẹ nhàng nhưng cương quyết bàn tay anh khụm vào phía sau đầu cô, và đôi mắt xanh chiếu rực vào cô, anh kéo miệng cô trở lại miệng anh.

Một nụ hôn dài, ngọt ngào và tràn đầy đam mê.

Phía bên ngoài ngôi nhà, Jack có thể nghe thấy Francis đang chuẩn bị cho mấy con ngựa. Anh buông Kate ra và sau một lúc cô giật lùi người, khuôn mặt biểu lộ sự bàng hoàng, kinh ngạc. Jack muốn kéo cô trở lại vòng tay anh và hôn khuấy động cô với niềm đam mê. Thay vào đó, anh chỉ mỉm cười, một nụ cười lạc lỏng, nhăn nhó, dịu dàng.

“Chào buổi sáng, bé yêu,” anh thì thầm. “Một kiểu đánh thức đáng yêu nhất mà tôi nghĩ là mình đã bao giờ có được.”

Kate chớp mặt, sau đó mặt đỏ bừng. Chúa tôi, cô đang nằm dài lên trên người Jack Carstairs trong tư thế không đoan trang nhất, đôi chân đang quấn vào nhau, ngực cô áp vào khuôn ngực trần của anh và…phần nam tính của anh đang chọc vào cô. Và anh đã tỉnh dậy!

Vội vàng cô bò ra khỏi Jack và đứng dậy, vuốt mạnh vào quần áo, tuyệt vọng với nỗ lực để lấy lại vẻ bề ngoài đứng đắn và bình tĩnh. Chúa ơi! Jack đã thức dậy bao lâu rồi? Anh đã biết hết cô đã làm gì?

Trong một sự cực kỳ bối rối, cô cố làm mình bận rộn với việc phủi sạch quần áo và tóc, thậm chí không thể nhìn vào hướng của anh, không thể nhìn vào anh. Cô muốn phá vỡ sự im lặng này bằng cách nói gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra cái gì để nói. Ở đằng sau cô, cô có thể nghe thấy Jack đang chuyển động; có lẽ anh đang cài lại nút áo sơ mi, áo jacket, đang choàng trở lại vào người chiếc áo choàng mà cô thấy mình đã được bọc vào…

“Chào buổi sáng, hai người. Ngủ ngon chứ?” Francis dậm mạnh chân trong đôi ủng khi bước vào nhà. “Grừ, ngoài đó lạnh quá. Tôi nghĩ chúng ta nên đi càng sớm càng tốt. Kate, cô thế nào, cô gái của tôi?”

Kate thì thầm điều gì đó không thể hiểu được và lách người ra khỏi ngôi nhà, mặt cô đang đỏ lên. Francis cũng ở đây sao? Vậy là còn có người khác biết được sự xấu hổ của cô nữa ư? Đã đủ tồi tệ khi cô cho phép mình bị bắt cóc bởi ông anh họ, nhưng có hai người làm chứng chuyện đó – nhưng còn chuyện cô đã có với Jack thì sao. Anh sẽ nghĩ gì về cô, về cái cách cô đã chạm vào anh…với Francis cũng đã ở đâu đó quanh đấy? Thật quá sức xấu hổ!

Cô đi tìm nước để rửa mặt. Cô không thể tìm thấy cái giếng, cái bơm nước hay dòng suối nào. Kate cố đập vỡ một tảng băng với một cục đá, nhưng nó không vỡ. Cô cọ vài trụ băng lên da cho đến khi nó tan chảy ra và khô lại trên bề mặt cái lớp váy lót dài của cô. Cô xé một dải đăng ten ra khỏi lớp váy lót và buộc tóc gọn lại đằng sau. Sau đó cô trở lại ngôi nhà, run rẩy trong cái lạnh buổi sáng.

Lúc cô trở lại, cả Francis và Jack đều đã chỉnh tề, nếu không muốn nói là chẳng chê vào đâu được. Cô tránh ánh mắt Jack và biết mặt cô đang đỏ bừng, nhưng hy vọng nó sớm bình thường lại, ít nhất thì do bởi Francis, do cái lạnh cóng của lớp khí lạnh bên ngoài.

“Chào buổi sáng, các quý ngài,” cô nói vui vẻ, mỉm cười khách sáo vào một khoảng không gian giữa hai người họ. “Có gì để ăn không? Tôi đói quá.”

Francis cười khúc khích. “Quý cô đây đói rồi kìa, ông bạn. Chúng tôi không có gì hết. Vậy chắc là chúng ta nên tới nhà trọ gần nhất và kiếm bữa sáng nhé? Tôi nghĩ sẽ có một quán trọ ở làng kế tiếp có thể đáp ứng được nhu cầu của chúng ta khá tốt đấy.”

“Được, được, đi thôi,” Kate nói ngay, tươi cười với anh. Cô vẫn không thể nhìn Jack.

“Vậy thì, thưa quý cô, tôi sẽ đưa cô đi ngay!” Francis nói, cúi đầu như một kẻ xu nịnh. Kate cười khúc khích khi anh rời khỏi ngôi nhà, lặp lại động tác cúi chào như trước sự hiện diện của một hoàng tộc.

Cô quay lại và thấy Jack dựa người vào tường, đang quắc mắt nhìn cô. “Em đang tán tỉnh hắn vào lúc sáng sớm như vậy sao?”

Kate đỏ mặt và quay mặt đi. Cô cảm thấy ánh mắt anh như thiêu đốt cô.

“Tôi không có tán tỉnh.” Tim cô như đang rớt xuống. Jack làu bàu vẻ không tin.

Kate quay lưng lại và bước đến cánh cửa đang mở và nhìn ra ngoài. Không gì cô có thể làm bây giờ. Anh muốn làm gì thì kệ anh vậy. Cô không thể thay đổi suy nghĩ của anh. Cô rùng mình trong cái lạnh buốt và gập hai tay lại trước ngực sau đó nhảy dựng lên khi một cái áo khoác nặng rơi xuống vai cô từ phía sau.

“Đây,” anh nói cộc lốc. “Choàng cái này vào.”

Cái áo vẫn còn ấm và mùi hương mờ nhạt của anh. Kate không cử động. Cô cảm thấy đôi tay anh qua vai cô, đang kéo chiếc áo khoác sát vào người cô. Cô cố giũ nó ra. “Không, không. Tôi không cần-“

“Đừng có ngốc,” anh gầm gừ. Đôi tay ấn mạnh nó xuống vai cô và quay người cô lại. Cô ngước lên nhìn anh, nhưng anh đang tập trung gài nút áo cho cô.

“Cám ơn anh,” cô nói nhẹ nhàng.

Anh nhìn cô trong một lúc, một cái nhìn khó hiểu, không thể đoán được, lẩm bẩm điều gì đó, sau đó đẩy cô sang bên và bước ra ngoài giúp Francis với mấy con ngựa.

Anh đang đi khập khiễng rất nhiều, cô nhận thấy – chân anh hẳn đã rất đau. Những lằn trắng quanh miệng anh sâu hơn những tháng trước đó – anh đã tự làm đau mình để cứu cô. Cô muốn chạy theo anh, làm gì đó, nhưng cô biết mình không thể. Cô đã làm còn chưa đủ sao? Anh rõ ràng là đã bối rối với nụ hôn sáng nay, và tức giận với cô bởi vì nó, hay là vì cô đã đáp trả những lời vô nghĩa với Francis? Mặc dù cơn đau đã không làm gì cho tính khí của bất kỳ ai.

Cỗ xe rời đi. Francis điều khiển, còn hai con ngựa anh và Jack cưỡi đến được buộc đằng sau. Kate bước vào và chờ trong khi Jack và Francis tranh cãi với nhau xem ai là người điều khiển cỗ xe. Cuối cùng Jack cũng chịu thua, nhưng nói một cách cáu kỉnh rằng anh sẽ ngồi kế Francis.

“Đừng có vô lý thế, anh bạn,” Francis nói gay gắt. “Vì chân của cậu, tuyệt đối không được trèo lên đây, hơn nữa, cậu không có áo khoác, cậu sẽ bị đóng băng với thời tiết thế này. Giờ thì ngậm miệng lại và vào xe trước khi Kate nghĩ cậu không thích ngồi cùng với cô ấy.”

Kate nuốt xuống. Francis đang nói đùa, nhưng anh đã vô tình đóng một nhát đinh vào đầu cô. Jack không muốn vào trong xe cùng với cô. Đã rõ rành rành.

Jack leo vào trong xe. Kate nhìn ra cửa sổ.

Không nói gì, anh ngồi xuống và nhìn chằm chằm tư lự vào phía đối diện.

Họ chỉ đi một lúc thì tới làng kế bên trong im lặng và dừng lại trước một quán trọ nhỏ, gọn gàng. Chủ quán nhìn họ bằng con mắt đánh giá vào bộ quần áo nhàu nát của họ, vào những cái cằm chưa được cạo râu của hai người đàn ông, vào mái tóc buộc lỏng léo của Kate, và một cái nhìn vẻ hiểu biết hiện ra trên những đường nét hung đỏ của ông ta.

“Hai phòng, ông chủ, nếu ông không phiền,” Francis dài giọng. “Một cho tôi và bạn tôi, còn cái kia cho…em gái tôi.”

Kate đỏ mặt với cái nhìn của chủ nhà trọ. Ông ta rõ ràng không tin câu chuyện phịa ra đó và cho cô một cái nhìn ám chỉ. Cô kiêu hãnh hất cằm lên, mặc kệ ông ta đánh giá thế nào về cô.

Jack đã thấy được những cái nhìn đó. “Vợ tôi sẽ muốn có nước nóng và một người trợ giúp cô ấy,” anh nói nhanh. “Người hầu của cô ấy và người đánh xe của chúng tôi đã bị thương trong vụ tai nạn tối qua. Chúng tôi không có thời gian để mà trì hoãn, ông chủ. Chúng tôi sẽ có bữa sáng trong bốn mươi phút nữa chứ? À, cùng với nước nóng cho tôi và bạn tôi để cạo râu nữa nhé.”

Ông chủ nhà trọ bị ấn tượng bởi giọng điệu ra lệnh uy quyền đó liền vâng lệnh tức thì, ông ta gọi vợ tới nói giúp đỡ quý cô đây, cái nhìn xum xoe thay thế tia nhìn đánh giá lúc nãy.

Kate chớp mắt. Vợ anh ư? Cô thở dài. Là em gái hay vợ thì cũng như nhau thôi – đều là bịa đặt để bảo vệ cho danh tiếng không tồn tại của cô. Cô theo vợ chủ nhà trọ lên lầu trong im lặng.

Sau bữa ăn sáng thịnh soạn, dù không chính xác lắm, suốt bữa ăn chỉ có Francis và Kate nói với nhau còn Jack ăn trong im lặng, rồi họ lên đường trở lại. Hết dặm này sang dặm khác trôi qua trong sự im lặng khó chịu, cả hai hành khách đều đang nghiền ngẫm ủ ê. Sự bế tắc vẫn tiếp tục cho đến khi miền nông thôn quen thuộc hiện ra.

Cuối cùng Kate cũng lên tiếng. “Anh không cần phải nói với người đàn ông đó tôi là vợ anh. Là em gái của Francis thì cũng đủ tốt rồi.”

“Chuyện đó không có gì phải bàn cãi,” Jack cắn cảu. Vậy ra cô thích là em gái của Francis hơn là vợ của Jack ư? Vậy ra chuyện xảy ra sáng nay chẳng có nghĩa gì sao? Đàn bà! Anh chẳng bao giờ hiểu nổi họ.

“Ý anh là sao?” Kate hỏi.

“Nghĩa là, sau đêm qua, em sẽ phải kết hôn với một trong hai chúng tôi, và vì em đã ngủ trong vòng tay tôi suốt đêm qua nên người đó sẽ là tôi,” anh cắn cảu nói. Khỉ thật, anh nghĩ. Hỏng bét rồi. Lẽ ra không nên nói kiểu như vậy. Đồ ngốc, ngốc, đại ngốc!

Kate tái mặt. Vậy ra đó là lý do tại sao anh cáu kỉnh như vậy. Không phải là do chân anh đau hay vì cái gọi là chuyện cô đùa cợt với Francis. Mà là chuyện anh đã nghĩ cô bẫy anh vào hôn nhân.

“Tôi không thấy chuyện đó phải đi đến việc cần phải kết hôn với anh,” cô nói. “Với lại, đã chẳng có gì xảy ra cả.”

Một màu xanh rực nhìn đăm đăm vào cô làm cô phải nhìn xuống. Anh có ý gì khi nhìn cô như vậy? Trước đây anh cũng đã hôn cô đấy thôi, và cũng đâu có ý định phải đưa ra lời gợi ý cho hôn nhân đâu.

Các ngón tay Jack ngứa ngáy muốn tóm lấy cô nàng bé nhỏ ngổ ngáo đó mà lắc cho đến khi răng cô ta va vào nhau. Vậy ra chuyện vậy là chẳng có gì sao? Sao cô ta dám nói với anh như thế? Anh vẫn còn có thể cảm nhận được những nụ hôn đó chầm chậm tinh tế trên làn da trần của anh, để lại đằng sau nó là một lằn lửa.

“Nhắc cho cô nhớ thực tế là cô đã bị bắt cóc bởi một người đàn ông, và sau đó còn qua đêm với hai người đàn ông khác, mà không người nào trong số đó có liên hệ gì với cô. Cô không có lựa chọn. Nếu cô không chịu được cái ý nghĩ phải lấy tôi, vậy thì sẽ phải là Francis, tôi chắc là cô nhận thức rõ điều đó. Cậu ta là đối tượng tốt hơn nhiều – cả hai chúng ta đều biết thế phải không.” Anh cay đắng châm chọc cô.

“Không cần thiết để nói khó nghe vậy đâu,” cô nói với một thái độ bình tĩnh. “Và cũng chẳng cần thiết để kết hôn với ai trong số các anh. Tôi không có ý định kết hôn với ai cả, như những gì tôi đã nói với anh trước đây, chỉ có anh là quá ngu ngốc không chịu tin tôi,” cô kết luận, tâm trạng đang trở nên tốt lên. Sao anh dám nói với cô như thế? Như thể cô có quyền lựa chọn ai “được” hay không “được”, miễn là cô yêu người đó! Đồ ngốc! Có phải đó là vì anh biết cô quá ít?

“Mấy cái ý định đó của cô đã không còn phù hợp nữa, em yêu,” Jack nói trong một giọng khinh miệt. Dám gọi anh là ngu ngốc á? “Nhắc cô nhớ danh tiếng của cô hiện giờ như chỉ mành treo chuông, và cô không có được lựa chọn trừ việc kết hôn với một trong chúng tôi. Ít ra thì tôi cũng biết như thế dù tôi chẳng hiểu thế sự lắm, không lẽ cả cô cũng không sao.”

“Anh chẳng biết gì cả!” cô nổi giận. “Danh tiếng của tôi không thể bị phá hủy bởi những việc đã xảy ra đêm qua.”

Anh khịt mũi chế nhạo vẻ hoài nghi.

“Anh không thể phá hủy thứ gì đó khi mà nó đã bị vỡ vụn ra cách đây hàng tháng rồi!” cô nói nhanh. “Và tin tôi đi, Mr Carstairs, danh tiếng của tôi đã hoàn toàn bị phá hủy từ rất lâu trước đêm qua.”

“Đừng có vớ vẩn. Cô có người giúp việc của bà tôi và sau đó là Martha đi cùng với cô suốt thời gian qua. Mặc dù có hơi không chính thống một chút, nhưng cô chẳng bị sao cả và thật sự có người đi kèm toàn bộ thời gian đó – bà tôi sẽ bảo đảm chuyện đó!”

Kate ra dấu vẻ thiếu kiên nhẫn. “Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu trước khi tôi gặp được bà anh.” Giọng cô vỡ vụn.

Cô cảm thấy dạ dày xoắn lại. Cô đã hy vọng sẽ không bao giờ kể lại chuyện này lần nữa, nhưng giờ thì cô phải, bị bắt buộc phải nói cho người đàn ông mà cô không bao giờ muốn phải nói cho anh biết sự thật.

Nhưng anh không được phép hy sinh bản thân mình vì lợi ích của cái danh tiếng không còn tồn tại của cô. Anh cần một cuộc hôn nhân tốt, cô biết. Một cô gái nào đó không có bóng tối trong quá khứ, người có thể mang trinh tiết của mình vào hôn nhân. Một cô gái ngây thơ, một cái tên chưa bị dơ bẩn, và cả sự giàu có – giàu có sẽ giúp anh gầy dựng lại cuộc sống thiếu thốn của mình. Kate chẳng có thứ gì trong số đó để trao cho anh, không gì trừ bản thân cô và trái tim cô – một sự trao tặng nhỏ nhoi đến thảm hại.

Với tinh thần hào hiệp bẩm sinh, mặc dù có hơi cộc cằn trong cách thể hiện, đã buộc anh đưa ra đề nghị như thế để bảo vệ danh tiếng của cô. Sẽ là đồ hèn nhát nếu cô lãng tránh chuyện sớm muộn này…

Kate rùng mình. Cô cảm thấy mình như một sinh vật biển bé nhỏ đã bị bóc toạc vỏ ra, và giờ đây nó đang trần trụi, dễ bị tổn thương. Cảm xúc đang tàn phá cô.

“Tôi sẽ giải thích, Ja- Mr Carstairs, nhưng trước khi tôi nói tôi có một yêu cầu là anh đừng nói gì hết trong khi tôi đang nói và cả sau đó nữa, đặc biệt là sau đó. Vì chuyện này rất…rất khó khăn với tôi khi phải nói cho anh biết, nhưng tôi biết tôi không được lựa chọn, và…nếu anh nhìn tôi, hay chạm vào tôi, hay nói gì đó với tôi…thì nó cũng làm tôi đau…Hãy hứa với tôi anh sẽ không làm thế.”

Jack nhìn cô chằm chằm, bối rối. Anh có linh tính xấu – cô đang rất nghiêm túc. “Vậy nếu tôi không hứa thì sao?”

Kate nhìn anh tuyệt vọng. “Nếu anh không hứa, thì tôi cũng sẽ phải nói với anh…nhưng nó làm tôi đau hơn, đau hơn rất nhiều.”

“Thôi được tôi hứa,” anh khẽ nói.

Kate hít một hơi thật sâu và nhìn ra ngoài cửa sổ, cái nhìn vô định vào quang cảnh đồng quê lướt qua. Cô quay mặt, rúc mình vào cái áo choàng rộng ấm áp của anh, và trong một giọng thấp khó khăn cô tường thuật lại những sự kiến xảy ra với cô trong những tháng cuối cùng ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, không chừa lại gì, không bào chữa, làm cho rõ ràng lý do tại sao cô không có danh tiếng để mà bị phá hủy và tại sao cô không thể kết hôn với bất kỳ ai.

Jack không nhớ gì tới những cái xóc nảy của cỗ xe và cái chân đau nữa. Anh không nhích lại gần cô thêm inch nào, nhưng đôi mắt anh đang nhìn đăm đăm vào cái hình dáng nghiêng nghiêng của cô. Anh tiếc vì lời hứa anh phải thực hiện, muốn đến tuyệt vọng để kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô để cô quên đi buồn đau của mình. Nhưng anh không thể. Anh đã hứa.

Đôi mắt anh tối đi và cổ họng anh nghẹn lại khi anh nhận ra cô đã can đảm biết bao khi tự phô bày ra cuộc đời mình vì lợi ích của anh. Đôi mắt anh mềm đi và đau buồn nhìn vào cái cằm nghiêng dũng cảm của cô, vào cái dáng người mảnh khảnh nhưng cương quyết của cô khi cô tự mình phá hủy hình ảnh của mình trong mắt anh. Hoặc là cô đã nghĩ như thế, tình yêu bé nhỏ của anh. Cô không biết là cô đã tuyệt vời thế nào, dũng cảm, hào hiệp và xinh đẹp thế nào ư?

Cô hoàn thành vừa lúc chiếc xe rẽ vào Sevenoakes. Cỗ xe dừng lại. Cô tạo một tiếng cười run rẩy hơi to và nói, “Vì vậy không cần thiết để anh – hay Francis hay bất kỳ ai – phải hy sinh mình để cứu lấy danh tiếng của tôi hay để bảo vệ danh dự của tôi. Anh không thể cứu được những thứ đã bị hủy hoại, cũng như không thể bảo vệ những thứ đã mất từ lâu lắm rồi.”

Anh tạo một âm thanh phản đối nhưng nó tắt lịm từ sâu trong cổ họng anh, và đưa tay ra với cô, nhưng cô ngập ngừng tránh đi. Francis không biết gì những chuyện xảy ra bên trong xe, nhảy xuống, hét gọi rượu brandy và thức ăn nóng. Anh ta mở bung cửa xe ra; Kate trượt ra và chạy ào vào trong nhà. Francis nhìn theo sau cô, cau mày, sau đó quay lại và nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của bạn mình.

“Thôi nào, ông bạn,” anh nói nhẹ nhàng. “Để tôi giúp cậu một tay.”

Khi Jack khập khiễng từ từ bước lên các bậc thang phía trước ngôi nhà, thì một cỗ xe cũng vừa đi vào cổng trước. Đó là một cỗ xe du lịch sang trọng. Jack nhận ra nó. Nó có gắn huy hiệu của bà ngoại anh. Nó dừng lại và một người đàn ông không rõ danh tánh bước xuống và đi như chạy về phía hai người đàn ông đang đứng chờ.

“Mr Carstairs?” ông ta hỏi.

“Phải,” Jack nói.

“Tôi là Phillips. Tôi được vinh dự là người cố vấn cho Lady Cahill. Tôi đến đây với tin quan trọng cho Miss Farleigh, người mà tôi biết là đang ở đây.” Ông ta cười tươi với hai người đàn ông, sau đó ấp úng trước cái nhìn trên khuôn mặt Jack. “Cô ấy ở đây, đúng không?”

Jack cau mày. “Phải, cô ấy ở đây, nhưng tôi e là cô ấy sẽ không thể gặp ông ngay. Cô ấy…cô ấy đang khó ở.” Với một nỗ lực tập hợp sự bình tĩnh của mình, anh mệt mỏi nói, “Mời ông vào nhà và tôi sẽ kiếm chút gì đó giải khát cho ông. Tôi chắc ông sẽ cần nó sau chuyến hành trình của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.