Gallant Waif

Chương 13: Chương 13




“Chết tiệt, Francis,” Jack phát khùng. “Ít nhất thì Tubby và Drew cũng đã lịch sự mà không ở lâu đến mức người ta không muốn tiếp nữa. Bộ cậu không còn gì để làm hơn là cứ lảng vảng hàng tuần ở đây, bộ tính ăn cả tôi và ngôi nhà này luôn hay sao vậy?”

Francis cười lục khục. “Làm gì có, ông bạn. Tôi thích ở đây. Không khí thì trong lành, cảnh quan thì…” anh nhướng mày lên theo hướng hiên nhà, nơi Kate đang đi dạo với anh họ. “…thì vô cùng quyến rũ.”

Anh nhấp một ngụm pooctô và thêm vào vẻ châm biếm, “À, và tất nhiên là vì cậu là một ông chủ nhà tuyệt vời, Jack, ông bạn thân mến của tôi. Ông làm tôi cảm thấy được chào đón.”

Jack gầm gừ dưới hơi thở của mình. “Một gã không thể bước đi đâu mà không vướng phải cậu hay cái tên Cole chết bầm kia.” Anh nhìn trừng trừng vào chiếc bình hoa vô phước trong tầm ngắm. “Còn cái chỗ này thì lộn xộn cả lên với mớ cỏ dại hôi hám này! Bộ hai người các người không còn gì tốt hơn để lãng phí hay sao vậy? Tôi không biết người nào tởm hơn nữa – là cái gã thành thị bẻm mép kia cứ be be suốt ngày bên tai Kate và hôn tay cô ấy cho đến khi nó đầy nước miếng – hay là cậu, cái mồm cứ nói những lời tán dương hoa mỹ với cô ấy bằng những vần thơ chết tiệt.”

“Tôi tự hào vì tài năng thơ phú của mình lắm nhé, mà Kate bé nhỏ có vẻ cũng thích nó nữa.”

“Kate bé nhỏ? Gọi là tiểu thư Farleigh nghe chưa! Tôi sẽ cám ơn cậu vì đã không đối xử với người được bà tôi bảo trợ quá suồng sã như vậy, Francis.”

Francis toét miệng cười. “Cô ấy bảo tôi gọi là Kate mà, anh bạn, và tôi ghét phải từ chối yêu cầu của một quý cô.”

Jack lầm bầm điều gì đó không rõ và dậm mạnh chân ra khỏi thư viện, bỏ lại Francis đang cười khùng khục. Jack đang hành động như một con gấu với cái đầu bị đau trong mấy tuần qua, cứ cảu nhảu càu nhàu suốt với mấy vị khách của anh ta mà chẳng có lý do gì hết. Hoặc là lý do chẳng đâu vào đâu.

Cái nhìn của Francis tia vào cặp đôi ở hiên nhà. Cái gọi là tán tỉnh của anh không gây nguy hiểm gì cho Jack, nhưng cái gã Cole kia là một địch thủ đáng gườm. Anh ta thăm Kate mỗi sáng và chiều trong ba tuần qua, mang cho cô ấy nào hoa, nào sách, nào bánh kẹo, mặc dù vào mùa này trong năm và ở nơi thôn quê như thế này nhưng anh ta có được nhiều hoa hơn là Francis dự đoán. Gã này rõ ràng là người có túi tiền kha khá.

Francis cau mày. Anh cũng không thích gã này như Jack, mặc dù không cùng lý do. Anh ta có vẻ huênh hoang mà Francis rất ghét. Cole đã theo đuổi Kate kể từ thời điểm họ gặp nhau, với một mục tiêu và quyết tâm rõ ràng, mà theo con mắt nhìn nhận của Francis thì nó có sự tính toán hơn là tình yêu. Thái độ sở hữu của anh ta đối với ‘cô em họ bé nhỏ quyến rũ’ ngày càng tăng lên, và Francis nghi ngờ Kate đang cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, thái độ công khai không ưa gã này của Jack đã gây khó khăn cho Kate để cư xử thân tình với anh họ của cô, vì tất cả mọi người đều biết Jack đang rất muốn ném Cole ra khỏi nhà và cấm không cho anh ta bén mảng đến nữa. Cole là anh họ của Kate, dù thế nào đi nữa, và là người họ hàng duy nhất của cô còn sống, và cô muốn có thể gặp anh ta, cho dù cô cũng không thích lắm thái độ sở hữu của anh ta đối với mình. Francis thở dài và tự rót cho mình ly khác.

“Em họ yêu quý của tôi,” Jeremiah Cole bắt đầu.

Kate cảm thấy dạ dày quặn lên. Cô biết trước sau gì chuyện này cũng xảy ra, và dù có trốn tránh thế nào thì cũng không tránh nỗi cái ý định đã rất rõ ràng ra đó của anh họ cô. Có lẽ tốt hơn là cứ để anh ấy nói ra, sau đó rồi thôi. Anh nắm lấy hai bàn tay cô trong đôi bàn tay đầy mồ hôi.

“Có lẽ mấy tuần qua em cũng đã nhận ra khát khao của tôi, một khát khao đến cháy bỏng của tôi, để làm cho mối quan hệ của chúng ta tiến đến một bước gần hơn.”

“Anh họ Jeremiah, tôi rất vui vì có anh là anh họ của mình-“

“Nhưng tôi thì không,” anh ta ngắt lời. “Em phải biết, Kate, tôi cảm nhận về em như thế nào.” Anh ta đặt hai tay cô lên khuôn ngực rộng lớn của mình. Kate cố rút tay lại, nhưng anh ta càng nắm nó chặt hơn. “Tôi yêu em, Kate – yêu đến điên cuồng, tuyệt vọng – và tôi muốn em làm vợ tôi.”

“Anh họ Jeremiah,” cô nói nhẹ nhàng, “anh thật tốt bụng-“

“Tốt bụng! Cảm nhận của tôi về em không phải là lòng tốt, bé à. Đó là tình yêu! Tôi muốn em là của tôi. Em chỉ còn một mình trên thế giới này. Hãy cho phép tôi chăm sóc em, bảo vệ em, yêu em đến suốt cuộc đời mình. Chỉ cần đưa tôi tay của em, Kate yêu quý.”

Mặc dù đây là khoảnh khắc nghiêm túc, nhưng Kate vẫn cảm thấy hơi có chút buồn cười. “Thật ra, anh họ Jeremiah, anh vẫn đang nắm nó đấy mặc cho tôi có đồng ý hay không,” cô nói, giật tay ra khỏi sự kiềm chặt của anh ta. Anh ta không buông ra, nhưng mỉm cười, có chút tức giận, với cô.

Cô nói với một chút nghiêm trang, “Thả tôi ra, anh họ Jeremiah. Anh đang làm đau tôi.”

“Và em cũng đang làm đau tôi, Kate, bởi đã không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi đã hỏi em một câu hỏi, một trong những câu hỏi quan trọng nhất mà em sẽ từng nhận được trong cuộc đời mình. Em sẽ làm vợ tôi chứ?”

“Không, anh họ Jeremiah,” cô trả lời nhẹ nhàng. “Tôi xin lỗi.”

Anh ta cau mày vì cái sự khó tin này. “Tôi không tin!” anh ta nói, buông tay cô ra xong lại nắm chặt vai cô. “Tôi không tin!” anh ta lặp lại, lắc mạnh cô. “Tôi yêu em và tôi chắc chắn em cũng yêu tôi.” Giọng anh ta dịu lại. “Đúng không, Kate? Chắc là em đang trêu tôi.” Anh ta kéo cô lại gần mình mặc cho Kate cố đẩy ra nhưng anh ta quá khỏe.

“Cô em hư dám trêu anh họ Jeremiah này nhé,” anh ta gầm gừ, và trước khi Kate nhận ra anh ta sẽ làm gì thì anh ta đã áp chặt môi mình lên môi cô và hôn cô với một nỗ lực ướt át làm cô muốn bệnh. Cô cố chống cự nhưng vô ích khi tay anh ta đang vuốt ve cơ thể cô và cái lưỡi dày của anh đang xâm nhập và miệng cô.

Đột nhiên cô thấy mình bị tách ra. Cô loạng choạng lùi trúng một bộ ngực rắn chắc khi Jack ném mình vào giữa cô và ông anh họ của cô.

“Đồ lợn bẩn thỉu, tránh xa cô ấy ra!” anh gầm lên, và vung một cú đấm làm anh họ Jeremiah nằm thẳng cẳng trên đất. Jack đứng trên anh ta, đang xắn tay áo lên, đôi mắt rực lửa.

“Sao mày dám vồ một cô gái con nhà lành thế này hả, đồ cặn bã?”

Anh họ Jeremiah vội lùi lại.

“Xem nào, đồ đáng khinh. Dám bắt nạt một phụ nữ yếu ớt mà không dám đương đầu với với một người đàn ông à? Mày thèm khát một cô gái ngây thơ lắm phải không? Có tao đây thì đừng có hòng nhé. Tao sẽ cho mày một bài học để học cách đối xử với một quý cô – một bài học mà mày sẽ không bao giờ quên.”

Jack bước về phía trước, đôi mắt đằng đằng sát khí, không để ý tới Kate đang điên cuồng giật ống tay áo anh.

“Jack, dừng lại! Anh không được làm vậy. Anh ấy đâu có làm đau tôi đâu. Jack!” cô la lên, nhưng anh đã quyết tâm thực hiện bài học của mình. Anh lao tới anh họ Jeremiah, nắm đấm vung lên, đôi mắt xanh rực lên với cơn thịnh nộ.

“Jack, anh ấy đã hỏi cưới tôi!” Kate hét vào tai anh.

Vào lúc đó thì Jack dừng lại điếng người. Anh quay phắt lại và nhìn chằm chằm vào cô trong cơn sốc. Màu sắc giận dữ đã biến khỏi mặt anh, để lại một màu trắng xám.

“Anh ta cái gì hả?” cuối cùng anh cũng khô khốc lên tiếng.

“Anh ấy đã hỏi cưới tôi,” Kate lặng lẽ lặp lại, muộn màng nhận ra mình đang làm Jack hiểu nhầm, nhưng cô không muốn nhìn thấy cảnh bạo lực này thêm nữa. Cô đã thấy đủ bạo lực rồi.

“Vậy đó là lý do…” Jack nghẹn giọng. Anh đau đớn rời mặt khỏi khuôn mặt cô và quay người. “Tôi…hiểu rồi,” anh lẩm bẩm. Không nhìn vào ai trong hai người họ, anh bỏ đi.

Kate nhìn anh bước đi, cắn môi. Có một sự đau đớn trong đôi mắt anh. Bởi vì anh nghĩ cô sẽ kết hôn với anh họ Jeremiah sao? Cô muốn chạy theo anh và bảo với anh rằng cô đã từ chối, nhưng cô sợ nếu cô làm vậy Jack sẽ lại nổi cơn thịnh nộ và gây cho Jeremiah một chấn thương nghiêm trọng. Còn bây giờ, sau khi Jack đã ngăn anh họ cô lại, cô cảm thấy mình có thể tự mình xử lý việc còn lại. Cô vừa thấy mình tức giận với Jeremiah vì đã cưỡng ép cô, nhưng cũng vừa thấy thông cảm cho một người bị từ chối tình yêu, và dù sao thì anh ta cũng là anh họ của cô.

Cô quay người. “Tôi nghĩ anh tốt hơn nên đi đi, anh họ Jeremiah. Tôi xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này.”

Anh ta phải vật lộn để có thể đứng được trên đôi chân của mình. Cơn sợ hãi đã qua đi, và nhanh chóng chuyển qua cơn thịnh nộ vì cách anh ta đã bị đối xử. “Tôi nói cho cô biết, em họ Kate, tôi đã bị xúc phạm sâu sắc bởi cái người đàn ông đó. Tôi sẽ đi báo chuyện này cho chính quyền địa phương biết. Anh ta rõ ràng là một thằng điên nguy hiểm.”

Cuối cùng thì Kate không thể nào bình tĩnh thêm nữa. “Sao anh dám nói một chuyện như thế nhỉ? Anh hẳn phải biết, anh bị như thế là còn nhẹ đấy, nếu tôi là đàn ông. Sao anh ấy dám ư? Anh còn dám nói? Sau khi đã dùng vũ lực để hôn tôi, và nghĩ là đã xong chuyện khi tôi không muốn xảy ra trận đánh nhau ư! Cứ báo cho chính quyền biết nếu anh dám, anh họ Jeremiah, và anh sẽ thấy chính mình bị tố cáo vì đã cưỡng ép tôi!”

Anh họ Jeremiah tái mặt và hạ nhiệt ngay lập tức. “Thôi được, thôi được, Kate, em thân yêu, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi…tôi giận quá thôi. Tôi nghĩ em hẳn cho phép tôi được quyền cảm thấy giận dữ vì đã bị tấn công dữ dội như vậy, nhưng tất nhiên nếu em cũng đang thấy tức giận thì tôi sẽ không ngu gì để làm to chuyện này lên.”

Kate đã được xoa dịu. Cô nói nhẹ nhàng hơn. “Tôi rất tiếc vì chuyện vừa nãy, anh họ Jeremiah. Nếu anh không phiền, thì làm ơn đừng đề cập tới chuyện này nữa.”

“Không, không, dĩ nhiên là không,” anh ta lập tức đồng ý. “Còn giờ thì, em yêu, tôi muốn hôn sự của chúng ta được thu xếp càng nhanh càng tốt,”

Kate nhìn chằm chằm vào anh ta vẻ hoài nghi. Cái người này trơ tráo vậy sao? “Anh họ Jeremiah,” cô nghiêm nghị nói, “xảy ra tất cả chuyện này là bởi vì anh không chịu nghe tôi nói. Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ không kết hôn với anh.”

“Nhưng tôi yêu em,” anh ta nhấn mạnh.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại tình yêu của anh.”

“Tình yêu có thể lớn dần lên sau khi kết hôn,” anh ta dai dẳng.

“Không phải trong trường hợp này,” Kate thẳng thừng. Cô đã chịu đủ những lời có cánh của anh ta và không muốn bị hôn lên tay thêm nữa.

“Tôi không phiền nếu em không yêu tôi; tôi cũng vẫn sẽ muốn cưới em,” anh ta tuyên bố vẻ cao thượng.

Kate nghiến răng và bắt đầu ước gì cô đã để Jack đập cho anh ta một trận.

“Nhưng tôi không muốn kết hôn với anh.”

Anh ta tiến vài bước về phía cô, và cô ngay lập tức lùi lại. Chúa tôi, anh ta đang cố ôm cô lần nữa.

“Anh họ Jeremiah, tôi nói thật!” cô gần như rít lên trong thất vọng. “Tôi nói tôi sẽ không kết hôn với anh có nghĩa là tôi sẽ không kết hôn với anh. Không gì làm tôi đổi ý hết.”

“Chắc em đang mắc cỡ,” anh họ Jeremiah bắt đầu, vẫn tiến về phía cô, một nụ cười khẳng định hiện ra trên mặt.

“Tôi không mắc cỡ!”

“Tôi nghĩ anh tốt hơn nên nghe theo quý cô đây,” một giọng bình tĩnh vang lên sau hai người. “Ông bạn Carstairs của tôi đã giới thiệu cho anh thấy phương pháp chiến đấu thô thiển của Bộ đội Coldstream. Còn tôi đang rất muốn giới thiệu phương pháp ưa thích của một quý ông ở quân đoàn 95 đây.” Francis bắt đầu xắn tay áo lên, sau đó dừng lại. “Trừ khi anh xin lỗi quý cô đây và rời đi trước khi tôi xắn xong tay áo.” Anh tiếp tục xắn nó lên, một cách từ từ, cẩn thận.

Anh họ Jeremiah đưa mắt nhìn hai cánh tay nổi đầy cơ. Đầu và quai hàm anh ta vẫn còn nhức khủng khiếp từ cú đấm của Carstairs. Anh ta bắt đầu lẩm bẩm phẫn nộ về đòn trừng trị cho một người đàn ông, mà tội duy nhất là đã quá hăng hái theo đuổi một cô gái, rồi anh ta nhìn thấy đôi mắt rực lên của đại tá Masteron. Một sự tương đồng đáng lo ngại mà anh ta đã nhìn thấy trong đôi mắt Mr Carstairs cách đây vài phút. Cole vội vã xin lỗi Kate và bỏ đi, gần như là chạy với mong muốn rời khỏi cái chốn này càng nhanh càng tốt.

Bất chấp cảnh tượng hài hước đó, Kate không thấy buồn cười chút nào. Cô cảm thấy mình như miếng giẻ đã bị vắt khô. Cũng không muốn nói gì với Francis.

“Cám ơn anh, Francis,” cô lặng lẽ nói, rồi quay người rời đi.

“Cô ổn chứ?” anh nói.

“Tôi vững như kiềng ba chân,” cô nói, cố gắng nở một nụ cười vui vẻ nhưng thất bại thảm hại. “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là ổn.” Cô quay người và chạy lên lầu vào phòng mình.

Tối muộn hôm đó cô xuống lầu để giám sát việc chuẩn bị bữa tối. Jack đã đi đâu đó. Chỗ quán rượu, không nghi ngờ gì. Kate không muốn ăn tối với Francis vì vậy cô đã ăn trong nhà bếp với các người làm. Thật mỉa mai làm sao. Một cô gái như cô, người biết mình không thể kết hôn, lại được ve vãn bởi hai quý ông, mà chẳng người nào cô mong muốn…

Kate thở dài. Chỉ một thời gian ngắn trước đó, cuộc sống của cô đã rất dễ chịu. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Cô vẫn cảm thấy đôi mắt Jack nhìn cô hàng trăm lần một ngày, nhưng thay vì một sự che chở và ẩn chứa một sự dịu dàng như trước đây, thì giờ nó đã biến thành một sự ngờ vực và đau khổ trong đó. Bất kể cô đã làm gì, anh đều tỏ vẻ giận dữ với cô. Đúng hơn là một sự tổn thương khó hiểu, hơn là một sự giận dữ.

Cô không biết anh nghĩ gì hay cảm thấy gì với cô. Không phủ nhận những nụ hôn của anh không giống với những nụ hôn cô từng có trước đó, mà đó là một cảm giác mà cô biết mình phải chống lại. Cho dù liệu có cơ hội nào làm anh có một thứ tình cảm sâu đậm hơn là ham muốn với cô, thì sự kết hợp giữa họ là không thể nào. Ai có đầu óc cũng biết là ở vào vị trí của Jack hiện giờ cần phải có một cuộc hôn nhân vì tiền.

Kate tự hỏi cha anh đã nghĩ gì khi nhẫn tâm tước quyền thừa kế của con trai mình đi. Nếu không phải ông đang chơi bài trong ngày ông mất, mà lấy được cái chứng nhận cái tòa nhà này, Jack sẽ đang sống ở…có trời mới biết ở đâu. Dù sao đi nữa, nếu Jack muốn mình có cuộc sống khá hơn, thì anh sẽ phải tìm cho mình một nữ thừa kế, một người có dòng dõi trâm anh – chứ không phải con gái của một mục sư nghèo không có gì trừ một vụ bê bối làm của hồi môn…

“Miss Kate.” Florence gián đoạn dòng tư tưởng của Kate. “Chúng ta sẽ đọc tiếp cuốn truyện đó nhé?”

Kate mỉm cười. Trong khi dọn dẹp thư viện vài tuần trước, cô đã phát hiện ra vài cuốn tiểu thuyết của bà Radcliffe. Con gái của ngài mục sư đã bị cấm đọc mấy quyển tiểu thuyết “nhảm nhí”, vì vậy đương nhiên Kate đã rất hứng thú với chúng. Còn bây giờ, vào mỗi tối, trong khi Martha và các cô gái khâu vá, họ sẽ cùng thở hổn hển với kinh hoàng và thích thú khi Kate đọc to những cuộc phiêu lưu của nữ nhân vật chính.

Và các khán giả của Kate đang tăng lên. Các em trai em gái của hai cô gái, sau khi nghe các chị về kể lại các đoạn ly kỳ của cuốn Các bí ẩn của Udolpho(*), đã quyết định Millie và Florence cần được hộ tống về nhà. Mỗi tối, sáu chị em nhà Cotter, Martha, Carlos, người giữ ngựa của Francis, và thậm chí cả người hầu phách lối của anh ta cũng đã “vô tình” đến khu vực nhà bếp đúng giờ “kể chuyện”.

(*:The Mysteries of Udolpho, tác giả Ann Radcliffe, xuất bản năm 1794, truyện về cô gái mồ côi Emily St Aubert bị ngược đãi trong một lâu đài bí ẩn – ND)

Liếc nhìn xung quanh, Kate thấy các khán giả của mình đã sẵn sàng đông đủ. Cô không nhận ra là đã quá trễ. Cô lấy cuốn sách ra, ngồi xuống gần lò sưởi và bắt đầu đọc. Một giờ sau, cô đóng sách lại, thở dài và trả lời các câu hỏi của khán giả.

“Chị Kate ơi,” Tom, em trai Millie nói. “Cái người Sinner Montoni ấy, anh ta không tốt, đúng không chị? Cha nói mình không thể tin người nước ngoài được.” Cậu ta ném một cái nhìn ám chỉ đến Carlos.

“Si,” Carlos nói ngay. “Tôi cũng vậy, tôi không bao giờ tin người Ý…không bao giờ! Cái gã Signor Montoni là người xấu đó. Tội nghiệp cô Emily.”

Một dàn đồng thanh lên tiếng đồng ý. Các cô gái thì vừa rùng mình vừa xôn xao bàn về câu chuyện.

“Đi ngủ đi cô bé.” Martha nói.

“Chưa buồn ngủ ạ.” Kate hoàn toàn không cảm thấy mệt sau giấc ngủ trước đó. “Cháu nghĩ cháu chỉ mới ngồi trước lò sưởi có một chút à, Martha. Bà ngủ trước đi.” Họ cùng nói những lời chúc ngủ ngon và Kate chỉ còn lại một mình với những suy nghĩ.

“Không biết cô còn bao nhiêu tài năng bị che giấu nữa nhỉ?” Giọng trầm sâu vụt ra khỏi bóng tối làm cô giật mình. Cô quay lại và thấy Jack đang dựa người hững hờ vào bức tường chỗ rửa chén, nửa người chìm trong bóng tối.

“Anh ở đó bao lâu rồi?” cô thở hổn hển.

Anh tiến ra khỏi bóng tối. “Chắc cũng hơn hai mươi phút rồi. Mọi người mê mải nghe cô đọc sách nên chẳng ai thấy tôi đang đi tìm cô, vì vậy tôi quyết định không làm phiền mọi người. Cô đọc hay lắm, Kate bé nhỏ.” Giọng anh móc mỉa và anh vấp vào một cái ghế.

Dạ dày Kate quặn lại. Anh đã say rượu.

“Một nữ diễn viên bé nhỏ, không phải vậy sao?” Anh hiện ra lờ mờ trên cô. Kate cố ép người vào ghế. Anh đưa ra một ngón tay dài và chà nhẹ vào mũi cô. “Vết bột mì. Khỉ thật, tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào có xu hướng bê bối thế này.”

Kate né đầu khỏi bàn tay anh. Cô hay bị lấm bẩn những thứ mà cô đang làm, và mặc cho tất cả những nỗ lực để cho trông sạch sẽ gọn gàng, cô vẫn cứ bị dính bột, dính lọ hay bụi trên mặt hoặc hai tay mình trước khi cô tắm rửa sạch sẽ vào buổi tối. Nhưng cô chắc chắn cô không tệ như anh ám chỉ. Cô cọ mạnh ống tay áo vào mũi, nhìn anh lắc lư nhẹ trên chân mình.

“Anh thật xảo quyệt,” cô không kiêng dè.

“Vậy thì đã sao? Tôi là gì thì đâu có liên quan gì tới cô.”

Kate cau mày. “Francis đâu rồi?” cô hỏi.

“Giờ thì gọi Francis luôn rồi à?” anh chế nhạo. “Cô thân thiết với bạn bè tôi nhỉ.”

Kate không trả lời. Không ích gì để đi tranh luận với anh trong tình trạng này.

“Cô có nói với cậu ta cô đã hứa hôn với cái gã thành thị béo ú đó chưa?”

Kate không nghi ngờ người anh đang nói đến là ai. “Xin đừng gọi anh họ Jeremiah thô thiển như vậy. Tôi biết anh không thích anh ấy, nhưng ấy là người họ hàng duy nhất còn sống của tôi, dù chỉ là họ xa.”

“Và sớm sẽ trở nên gần hơn thôi, phải không?” anh chế nhạo. “Vậy mà cô cứ giở giọng đạo đức ra nói là không kết hôn với ai hết! Chỉ cần cái gã thành thị giàu có đó phủ kín cô với hoa và những lời có cánh, thì tất cả các quyết tâm của cô đều đi xuống cống.” Anh khịt mũi khinh bỉ. “Phụ nữ! Cô chẳng khác gì số đông bọn họ. Cứ gã nào có túi tiền lủng lẳng trước mặt các cô, thì các cô đều bằng lòng ưng thuận.”

Anh nhái giọng cô để móc mỉa. “Ô, anh họ Jeremiah, em rất vui. Anh họ Jeremiah yêu dấu, anh có muốn hôn em không? Hôn em đi. Ồ, vâng, anh họ Jeremiah, em sẽ lấy anh, sẽ cho phép anh đặt đôi tay béo nhờn của anh lên khắp người em, cho phép anh đặt đôi môi tanh mùi cá của anh lên môi của em!” Anh đang thật sự nổi khùng. “Tôi thật không sao hiểu nổi cô có lòng dạ để nghĩ tới chuyện đám cưới với cái tên giàu sổi phách lối ấy.”

Kate nhìn trừng trừng vào anh. Cô tính mở miệng để thông báo cho anh biết cô đã từ chối lời cầu hôn của anh họ, nhưng lúc anh dừng lại để thở, thì tất cả những ý định nói cho anh biết đã bay khỏi đầu cô. Mặc dù anh đang đứng khá sát cô, nhưng cô cũng xoay sở để lách ra khỏi ghế và đối mặt với anh qua bàn ăn.

“Sao anh dám nói về tôi theo cái kiểu như vậy?” cô vặt lại. “Tôi làm gì không liên quan gì đến anh, Mr Carstairs, không liên quan gì hết. Nếu muốn gặp anh họ của tôi thì tôi sẽ đi gặp, nếu muốn ôm anh ấy thì tôi sẽ ôm, và nếu tôi có muốn cưới anh ấy thì tôi cũng sẽ làm thế! Chẳng có liên quan quái gì đến anh hết!”

Cô giậm chân lên những phiến đá lát sàn và tiếp tục. “Và sao anh dám công kích danh dự của tôi theo cái cách đó chứ? Có giàu hay không giàu thì cũng không – không dính dáng gì tới tôi, anh có nói thì nó cũng chẳng khác đi. Anh họ Jeremiah có giàu hay không thì cũng hoàn toàn không liên quan gì tới tôi. Tôi hoàn toàn không hứng thú gì tới tình trạnh tài chính của một người, và chỉ có người tầm thường mới nghĩ nó quan trọng.”

“Có tật mới giật…” anh bắt đầu.

“Vậy thì anh mới là người giật mình,” cô ngắt lời, “vì những chuyện như vậy chưa bao giờ tôi nghĩ tới!”

“Cô đừng nói cô yêu cái sinh vật đáng khinh đó nhé.” Giọng anh khinh khỉnh, nhưng cơ thể thì đang căng ra chờ câu trả lời của cô.

Cô hất đầu về phía anh. “Chuyện đó, Mr Carstairs, cũng không phải là chuyện của anh!”

“Chết tiệt là có!”

“Tại sao?” cô hỏi, miệng khô ran.

Họ trừng mắt nhìn nhau, sau đó anh di chuyển với tốc độ bất ngờ, kéo cô vào anh. Anh nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc, sau đó nghiền môi mình lên môi cô.

Đó là một nụ hôn như bão táp, chứa đầy đam mê, tuyệt vọng và giận dữ. Anh ôm chặt cô, và nếu cô nhận thức được cái kẹp chặt của anh cô có thể đã nói với anh rằng anh đang làm đau cô. Nhưng Kate cũng đang chìm trong làn sóng đam mê đó và cô đáp trả lại cái hôn của anh cũng với sự tuyệt vọng đau khổ ngang ngửa anh, cũng ôm chặt lấy anh, đáp trả lại với mỗi cái vuốt ve của anh.

Cuối cùng họ cũng tách nhau ra và đứng đó nhìn vào mắt nhau, hơi thở nặng nề. Đôi môi Kate thâm tím, nhưng cô không cảm thấy gì hết trừ anh. Cô nuốt khan, cố lấy lại tư thế đoan trang của mình. Anh nhìn cô im lặng. Ngay cả sự im lặng này cũng đang trở nên quá nhiều cho cô.

“Anh có ý gì khi làm vậy?” cô nói trong một giọng thấp.

Anh đã cho cô cơ hội để phủ nhận Cole nhưng cô đã không. Không có gì thay đổi. Cô vẫn còn là hôn thê của gã thành thị giàu có của cô. Chết tiệt anh đi nếu anh bộc lộ bản thân mình để làm hài lòng tính phù phiếm của phụ nữ. Anh đã làm khá đủ rồi. Anh nhìn xuống mắt cô. Anh có thể thấy cô đang chờ, đang muốn nghe anh nói để cô có thể ném trả nó lại vào mặt anh, không nghi ngờ điều đó. Cô không khác những người đàn bà khác.

“Có ý gì ư?” anh nói. “Có ý gì ư? Chẳng có gì cả, Kate của tôi.Chỉ là muốn vui vẻ chút thôi.” Anh liếm môi mình vẻ khêu gợi. “Tôi đã nói cô là người có tài mà, tôi nói đúng không?”

Kate cảm thấy cổ họng mình khép lại cũng giống như đôi mắt khép lại, chỉ mới khoảnh khắc trước thôi nó còn cháy lên với đam mê, giờ nó như ướp băng.

“Đồ quái vật!” cô thì thầm. Những lời nói của anh ta như một lời nhắc nhở kịp lúc. Đồ ích kỷ. Nhưng hôm nay là một ngày dài mệt mỏi và Kate không còn sức để đối đáp với thái độ thù địch và giận dữ mà cô nhìn thấy trong đôi mắt anh. Cô cảm thấy khốn khổ cho bản thân mình, và tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là ném mình vào ngực anh và khóc cho tim mềm ra. Nhưng với tâm trạng của anh hiện giờ, có khả năng anh sẽ bóc toạc nó ra khỏi ngực cô và nhai ngấu nghiến nó cũng nên. Hay là anh đã làm thế rồi?

Anh cười cay nghiệt. “Chưa từng nghe qua sao, cô bé của tôi? Tôi cứ tưởng con gái của một mục sư hẳn đã phải nhiều lần được cảnh báo tất cả bọn đàn ông đều là quái vật rồi chứ. Đó là lý do tại sao cô giống chúng tôi nhiều đến vậy.”

“Ngược lại, cha tôi đã dạy tôi phải yêu thương tất cả mọi người, như ông đã làm,” Kate chán nản nói. Cha tôi, người yêu thương tất cả nhân loại – trừ tôi.

Jack nhận ra mình đã làm cô tổn thương thế nào bởi lời nói của anh. Anh chùng lòng và tay đưa ra về phía cô để an ủi, nhưng cô đã không nhận thấy.

Kate không nhìn vào anh lần nào nữa. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, và đi lên lầu vào phòng ngủ. Chỉ khi thổi tắt nến cô mới nhớ ra mình đã không nói rõ ràng với Jack rằng cô sẽ không kết hôn với anh họ. Cũng như cô sẽ không bao giờ kết hôn! Đồ cứng đầu, đáng ghét! Và tại sao anh lại uống rượu trở lại vậy? Không phải bởi vì anh nghĩ cô đã chấp nhận lời cầu hôn của anh họ đó chứ? Chắc là không – bởi vì chính anh là người đã giục cô đi London và tìm cho mình một người chồng ở đó mà.

Thôi, không nghĩ nữa, trời lạnh và cô cũng đã mệt, cô không có ý định đi tìm anh khi mà anh đang trong tình trạng thế này và cô đang trong bộ đồ ngủ. Anh có khả năng sẽ lại hôn cô, mà cô thì lại đang cảm thấy quá cô đơn và khốn khổ tối nay, nên có khả năng cô sẽ chẳng làm gì để ngăn chặn nó lại, và đó sẽ là thảm họa.

Cô đã nhận đủ những cáo buộc không đứng đắn trong cuộc đời mình rồi – cô không cần thêm nữa.

“Cậu có gặp Kate hôm nay không?” Francis hỏi Jack.

“Không,” Jack lầm bầm. Anh tiếp tục đọc một tờ báo được một người bạn gởi đến. Anh thậm chí còn không muốn nghĩ tới Kate. Cứ tưởng tượng đến hình ảnh cô sẽ lấy Cole, sẽ mãi mãi ra khỏi tầm nhìn của anh, không được chạm vào cô nữa là anh không chịu được. Cô làm gì thì đâu có liên quan gì tới anh. Anh không quan tâm đến cô nữa. Thay vào đó anh sẽ đọc báo.

Đây là báo cũ, có một mục báo tả chi tiết cuộc tháo lui của quân đội ra khỏi Tây Ban Nha để trở lại Bồ Đào Nha. Cả Jack và Francis đều thấy đây là tin buồn, cũng như tin tức về những thương vong khủng khiếp. Jack đặc biệt bị tác động bởi những tổn thất khủng khiếp của lữ đoàn Anson. Họ đã từng chiến đấu cùng nhau ở Salamanca, và Anson cùng nhiều sĩ quan khác của anh ta cũng là bạn của Jack.

Mục báo chỉ trích Wellington đã để chuyện này xảy ra. Báo chí chỉ là những kẻ gió chiều nào thì theo chiều ấy, Jack nghĩ. Anh sẽ là anh hùng khi anh thắng, và sẽ trở thành một thằng ngốc nghếch nếu anh thua. Bực mình, anh ném tờ báo sang một bên. Sau một lúc, anh nhớ lại câu hỏi của Francis về Kate. Anh mới nhớ là nguyên ngày nay anh không thấy cô đâu. Rõ ràng là cô đang tránh anh, sau trận cãi vã giữa họ ở nhà bếp đêm trước.

“Có thể cô ấy trong bếp.” Anh đứng dậy rót cho mình một ly maderia, nhưng khó chịu khi thấy cái chai trống không. “Carlos!” anh gầm lên.

Carlos đến và được sai đi lấy chai khác. Khi cậu ta chuẩn bị rời đi thì Francis hỏi. “Carlos, cậu có thấy Miss Kate đâu không?”

“Không senor (*), cô ấy đã đi xe ngựa ra ngoài với Sefior (*) Cole sáng nay rồi.”

(*: danh xưng Ngài, Ông tiếng Tây Ban Nha – ND)

Cả hai người đàn ông cau mày. “Nhưng giờ là buổi chiều rồi. Cậu có chắc cô ấy chưa về?” Francis hỏi.

Carlos gật đầu buồn rầu. “Si, senor, vì Mrs Martha và các cô gái đang chờ cô ấy trở về suốt từ buổi chiều tới giờ.”

Hai người đàn ông trao đổi những cái nhìn. Jack nhún vai sưng sỉa, cố gắng che giấu sự quan tâm của mình. “Nếu cô ta muốn dành cả ngày với hôn phu của mình, thì đó là chuyện của cô ta. Cô ta rõ ràng không quan tâm tới danh tiếng của mình mà.”

“Hôn phu của cô ấy?” Francis nói. “Cô ấy đâu có đính hôn đâu.”

Jack nhún vai lần nữa. “Cô ta chưa thông báo cho cậu biết à? Cái gã béo nhờn chết tiệt kia đã trân tráo cầu hôn với cô ta ngày hôm qua, và con bé ngốc nghếch đó đã đồng ý.”

Francis cau mày. “Chính xác là khi nào?”

“Hôm qua, ở ngoài sân. Tôi bắt gặp hắn ta đưa cái bàn tay béo nhờn của hắn lên khắp người cô ta, hôn cô ta. Nên đã cho hắn một trận.” Anh nắm chặt tay lại. “Ước gì lúc đó tôi nện cho gẫy răng hắn luôn. Tôi đã tính làm thế, nhưng cô nàng kia đã níu tay tôi lại, rít lên rằng họ sẽ cưới nhau, vì vậy tôi còn biết làm gì khác hơn là bỏ đi và để cho đôi uyên ương hạnh phúc đó bàn tính kế hoạch kết hôn.”

Trán Francis giãn ra, và anh đang cố che giấu đôi môi đang co giật. Ông bạn của anh đang cố tỏ ra mình không quan tâm, nhưng âm thanh thì ngược lại. Anh thấy tội nghiệp ông bạn của mình. “Cô ấy đã không đồng ý.”

“Có, cô ta đã đồng ý.”

“Không, cô ấy đâu có đồng ý. Tôi ở đó mà, trong thư viện, khi cậu đập hắn ngã xuống.” Francis cười khùng khục. “Tôi tính ra can thiệp, nhưng sợ cậu cũng nện tôi luôn, tôi biết cô ấy không có tham gia vào màn hôn hít đó, tôi bảo đảm với cậu như vậy.”

Jack nhìn vẻ nghi ngờ. “Vậy thì chắc là cô ta đã đổi ý sau đó.”

Francis lắc đầu. “Không chút nào, ông bạn thân mến. Sau khi cậu bỏ đi, gã đó đã tiếp tục dai dẳng với cô ấy. Tôi nghe Kate từ chối hắn tới mấy lần. Hắn còn tính làm tới với cô ấy lần nữa nếu tôi không can thiệp và định mời hắn ta dùng một ít bia tự ủ của tôi.” Anh nhe răng cười ẩn ý. “Cậu nên nhìn thấy cảnh hắn ta đã hấp tấp chạy đi như thế nào. Tôi hy vọng gã đánh xe của hắn đã theo kịp hắn trước lúc hắn ra tới cổng trước.”

Cả hai người đàn ông đều cười ha hả trước cảnh đó.

Sau đó Jack đột ngột im bặt. “Vậy hà cớ gì cô ấy lại đi cùng với hắn sáng nay chứ?” Hai người họ nhìn nhau. “Và tại sao tới giờ cô ấy cũng chưa quay lại?” Anh cào tay vào tóc mình.

“Tôi cũng cho cậu biết, Francis, tôi đã gặng hỏi cô ấy đêm qua và cô ấy đã không phủ nhận cô ấy và Cole đã hứa hôn với nhau.”

“Tôi cho rằng cậu đã hỏi theo cái lối không lịch thiệp lắm của cậu, đúng không?” Francis nói.

Jack nhăn nhó.

“Và trong cái tâm trạng cáu kỉnh?” Francis tiếp tục. “Cùng với cái kiểu cà khịa giỏi nhất của cậu nữa chứ gì?” Anh lắc đầu. “Đó là cách tốt nhất để làm một phụ nữ nói ngược với những gì cậu muốn. Đặc biệt là với một phụ nữ có cá tính như Kate. Cô ấy chắc là đã bảo với cậu cô ấy đã hứa hôn với anh họ để trả đũa cái cử chỉ bất nhã của cậu mà thôi.”

Anh gặp ánh mắt của anh bạn mình. “Tin tôi đi, Jack, tất cả chỉ có vậy thôi. Nếu ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra, thì nàng Farleigh bé nhỏ đó đã chẳng làm gì khác ngoại trừ cảm xúc gia đình dành cho cái gã đó, và chính cái gã đó đã cố gắng ép cô ấy cưới hắn ta.”

“Cô ấy đã đi đâu hả?” Jack quay đầu về phía nhà bếp, hét lên với Carlos, Martha và hai cô hầu gái. Anh đã hỏi họ tại sao Kate lại chịu đi với anh họ sau khi đã không chia tay êm thắm ngày hôm trước.

“Cậu ta đã đến đây sáng nay,” Martha nói, “với một vẻ xấu hổ và một bó hoa. Nói rằng cậu ta xin lỗi và cô ấy đã tha thứ cho cậu ta và để cậu ta đưa đi trong một chiếc xe ngựa.” Hai tay bà vò nhàu chiếc tạp dề. “Nhưng đã hàng giờ trôi qua rồi, thưa ngài, và Kate không đi đâu quá lâu như vậy, đặc biệt là với một người đàn ông.”

“Cô ấy có đem gì theo không, Martha?”

Martha trông bối rối. “Ý ngài là sao ạ?”

“Một hòm đồ, túi đồ hay gì đó đại loại thế.”

Martha lắc đầu chắc chắn. “Không, thưa ngài, không gì giống vậy cả.” Bà nhìn thẳng vào mặt anh vẻ ngờ vực. “Ngài không nghĩ Miss Kate đã bỏ trốn đó chứ? Miss Kate không làm vậy đâu. Cô ấy sẽ không làm chúng tôi lo lắng như thế này.”

Bà thấy ánh nhìn nghi ngờ của anh và lắc đầu lần nữa. “Tôi biết con bé kể từ khi nó còn nhỏ xíu, Mr Jack, và nó không việc gì phải trốn đi như thế.”

Anh vẫn trông ngờ vực, nhưng Martha không chịu được điều đó. Vì bà tin Mr Jack đã sai, nên bà sẽ làm cho anh ta hiểu đúng lại. “Ồ, tôi thừa nhận con bé nóng tính khi nó bị kích động, thưa ngài, nhưng nó không bao giờ hành động như thế này – không bao giờ! Tôi rất lo lắng, Mr Jack, hết sức lo lắng vì tôi không thích anh họ của con bé, không chút nào hết. Con bé hẳn đã nên về nhà từ lâu rồi chứ.” Khuôn mặt bà lão hằn lên sự lo lắng, và bà giật giật vào ống tay áo khoác của Jack.

“Hãy tìm con bé, Mr Jack. Hãy tìm và đưa nó về nhà.”

“Carlos, thắng ngựa cho tôi,” Jack hét lên.

“Có lẽ đi bằng xe ngựa sẽ tốt hơn, Jack. Chân cậu sẽ không chịu nỗi việc cưỡi ngựa hàng giờ đâu, phải không?” Francis nói.

“Chết tiệt cái chân tôi đi. Một con ngựa sẽ đi nhanh hơn một cỗ xe. Thắng con ngựa lang, Carlos.”

“Và con màu hạt dẻ của tôi nữa,” Francis thêm vào.

“Có ai biết họ đi hướng nào không?”

“Thưa ngài, tôi nhìn thấy cỗ xe ấy ra cổng và hướng về phía bắc,” Florence nói.

“Hướng bắc?” Jack quay lại và nhìn Francis. “Cậu có đang nghĩ như tôi không?”

Francis chầm chậm gật đầu. “Hắn đã rất dai dẳng ngày hôm qua. Gần như là tuyệt vọng khi cô ấy cương quyết từ chối hắn. Có khi nào hắn đã bắt ép cô ấy?”

Jack văng tục. “Nếu cái thằng khốn đó đụng một ngón tay vào cô ấy, tôi sẽ giết nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.