Gallant Waif

Chương 12: Chương 12




Kate ngáp khi cô dọn bàn ăn sáng vào sáng hôm sau. Cô đã không ngủ ngon giấc, vì lo lắng về điều phải làm. Ý nghĩ rời khỏi Sevenoakes, và Jack, làm cô rất đau khổ, nhưng cô biết cô phải làm vậy. Sự xuất hiện của bạn bè anh đã cho cô thấy tảng băng mỏng cô đang trượt lên. Bạn bè của Jack đều là những người lính; sẽ còn nhiều vị khách hơn, nhiều người lính hơn. Họ đến để săn bắn cũng như để bầu bạn với Jack. Và càng nhiều vị khách thì càng dễ bị phát hiện ra sự việc. Chỉ là vấn đề thời gian.

Nếu cô không ở đây thì chẳng có lý do gì các vị khách của Jack lại đi nói chuyện về một cô gái Anh thuộc gia đình thượng lưu, đã sống trong ô uế với một sĩ quan Pháp. Cô muốn ở cạnh anh trong suốt cuộc đời mình, nhưng cái giá của nó là anh sẽ nhìn cô trong ghê tởm, vậy thì cái giá đó quá cao. Tốt hơn là rời đi lúc anh còn chưa biết gì, vẫn còn nghĩ tốt về cô.

Cô lùi lại, nhìn đăm đăm vào cái bàn đang bày trí. Bàn tay đưa lên đầu, đẩy vào cái viền nhúng của vành nón. Cô chắc không cần phải đội cái nón này để ngụy trang nữa, nhưng an toàn dù sao cũng tốt hơn là hối tiếc. Việc Jack giới thiệu cô như là một vị khách đã cho cô một lý do khác để đội cái nón này. Cái nón này là thứ mà một nữ quản gia độc thân hay đội, và nó cũng như là một lời khẳng định cho vị trí của cô.

Cuối cùng cô nghe thấy tiếng nói và tiếng bước chân của những người đàn ông, nên nhanh chóng bắt đầu công tác chuẩn bị lần cuối để phục vụ bữa điểm tâm nóng hổi. Cô đã chuẩn bị giăm bông dày từ thịt xông khói và những quả trứng tươi vẫn còn nóng trên chảo, cùng với những lát bánh mì nướng sơ, một bình đầy cà phê thơm phức khi Jack bước vào nhà bếp.

“Cô lại đang làm cái quái quỷ gì vậy hả?”

“Tôi không biết anh đang nói về cái gì nữa, nhưng nếu anh muốn nói chuyện với tôi thì tôi e là bữa sáng này sẽ không được tiếp tục. Tôi đang làm tới bốn việc cùng một lúc như anh thấy đó, và nếu anh mong tôi đối đáp qua lại với anh lúc này thì anh sẽ thất vọng đấy.” Kate rất hài lòng – cô đã mô phỏng rất tốt hành vi trước đây của cô; anh sẽ không nghi ngờ có chuyện không ổn.

“Vui lòng chờ ở phòng ăn sáng của khách và tôi sẽ mang mọi thứ cho anh và các bạn của anh ngay.” Cô liếc lên nhìn anh. “Tôi sẽ phục vụ khi tất cả đã xuống lầu nhé?”

“Sao cô phải làm cái chuyện tầm thường này chứ?”

Kate giậm chân. “Tôi thấy chẳng có gì tầm thường hết; tôi còn không có thời gian để làm nữa là khác. Điều tôi muốn biết là có bao nhiêu người ăn sáng. Bạn anh dậy hết rồi phải không?”

“Ừ,” anh cáu kỉnh. “Sao cô phải tự mình làm hết việc này vậy? Mấy cô gái đâu cả rồi, còn cái thằng vô tích sự kia nữa? Carlos!” anh gầm lên.

“Làm ơn đừng có la hét làm điếc tai tôi.” Cô lấy miếng mì nướng ra khỏi vỉ vừa kịp lúc nó gần khét. “Carlos và mấy cô gái kia đã đi vào làng để đặt mua vài vật dụng cần thiết cho chuyến thăm viếng của bạn anh rồi.”

“Có cần phải đi hết vậy không? Một người đi là cũng đủ rồi mà.”

“Mr Carstairs!” Kate quay phắt người lại và trừng mắt nhìn anh, quên mất quyết tâm của mình. “Nếu anh muốn đến đây để cãi nhau với tôi vào cái giờ này, tất nhiên anh có quyền làm việc đó, nhưng đừng có hy vọng được ăn sáng cùng một lúc nhé!”

Mùi cà phê rất thơm. Giăm bông và trứng thì trông ngon tuyệt. Một số bánh mì nướng đã bắt đầu bị cháy khét. Rút lui là một chiến thuất tốt bây giờ, Jack tự nhủ.

Chẳng làm được gì với cái dạ dày kêu ầm ầm lên thế này. Bên cạnh đó, anh phải có trách nhiệm với khách khứa của mình. Anh sẽ nói chuyện với cô sau vậy.

Bữa ăn sáng đến mà chẳng còn bị nhiễu loạn gì thêm. Bạn của Jack lập tức ca ngợi Kate hết lời vì là thiên thần của Arnold. Sự nhẹ nhõm tràn ngập qua cô lần nữa. Họ đã nhìn thấy cô như là một nữ anh hùng, không phải là một kẻ phản bội, hay một con điếm. Một nữ anh hùng! Cô không thể không cười! Họ khăng khăng cô phải ăn sáng cùng họ và đã nói đùa nhiều hơn với cô.

Sau một lúc Kate nhận ra Jack đang trừng mắt nhìn cái nón của cô. Cô cũng nhận ra các ông bạn của anh hấp háy mắt nhìn cô mỗi lần cô đẩy cái bèo nhún ra khỏi mắt., nhưng tất cả đều rất lịch sự mà không nói gì. Còn Jack, cô cảm thấy người nặng trịch, không có ý định tương tự. Cô hất cằm bướng bỉnh và tiếp tục lờ đi cái ánh nhìn đen tối của anh.

Mắt Francis bắt đầu hấp háy tia nhìn hài hước. Anh đã nhận ra tâm trạng cáu bẳn của Jack từ lúc bước ra khỏi nhà bếp. Giờ thì anh nhận ra có một cuộc chiến âm thầm của ý chí diễn ra trên bàn ăn. Cô gái này không hẳn là một thiên thần hoàn hảo của em họ anh, mà có chút tinh ranh cũng nhiều như mặt tốt của cô. Cô hoàn hảo cho Jack.

Vào lúc kết thúc bữa ăn, Kate đứng lên và thu dọn chén đĩa trong khi những người khác bàn tính kế hoạch trong ngày. Jack lầm bầm nói lời xin lỗi rồi đi theo cô.

Francis quan sát cái cách Jack nóng nảy bước ra. Trừ khi cậu ta đã quên các vị khách của mình, nếu không thì chắc chắn là một cuộc đối đầu khác giữa Miss Farleigh và ông bạn của mình. Anh không thấy lo ngại cho họ - mà thấy chắc chắn sẽ có chuyện vui. Nghe thấy các tiếng nói đang to dần lên, anh kín đáo mon men vào nhà bếp.

“Giờ thì, Miss Farleigh, tôi phải nhận được câu trả lời ngay. Cái quái quỷ gì trên đầu cô vậy?”

“Quái quỷ gì chứ?”

“Cái thứ màu trắng ấy.” Jack ra hiệu vẻ khinh thị.

“Đó là một cái nón.”

“Tôi biết nó là cái gì! Cô nghĩ cái khỉ gì mà đội nó vậy?”

“Không phải rõ ràng rồi sao?”

“Không phải với tôi. Đó là thứ chỉ thường được các bà giúp việc đội , hay chỉ khi họ có điều gì đó để che đậy. Còn cô vẫn còn là một thiếu nữ và tóc thì rất đẹp để mà giấu đi.”

Lời khen tặng đó làm Kate thấy bất ngờ, nhưng cô cố trấn tĩnh lại. “Anh chỉ nói vậy thôi, chứ tôi không còn trẻ nữa. Tôi là một phụ nữ độc thân, và như vậy tôi phải đội cái nón này.”

Jack khịt mũi trong ghê tởm. “Cô không phải là một bà cô không chồng, vì vậy cởi nó ra ngay và đừng để tôi thấy cái thứ chết giẫm đó lần nữa.”

“Tôi đúng là một phụ nữ độc thân và tôi muốn đội cái nón này, dù anh có thích hay không.” Kate trừng mắt nhìn Jack, chống hai tay lên hông.

“Thật sao?”

Francis mỉm cười, nhận ra những dấu hiệu này – Jack đang trong tâm trạng tốt, vì thế tốt nhất đừng để nó quay lại. Jack tiến lại gần hơn. Kate lùi lại cảnh giác, nắm chặt cái nón để bảo vệ nó. Francis quyết định đã đến lúc bước ra.

“Xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi – không, không, cứ tiếp tục đi. Tôi không thích làm hỏng cuộc nói chuyện của hai người.” Anh tự mình ngồi xuống, rõ ràng là muốn được thưởng thức chuyện vui. “Tôi nghĩ cậu đang tính mượn cái nón của Miss Farleigh, ông bạn,” anh nhắc.

Kate nhìn Francis đang ra vẻ lịch sự đến cái cau mày của Jack và bắt đầu cười khúc khích. Còn Francis thì từ nụ cười tủm tỉm đã toét thành một nụ cười rộng hết cỡ. Jack tức tối cào tay vào tóc mình.

“Chết tiệt, Francis,” anh lầm bầm, sau đó tự nhiên thấy mình đã dễ chịu hơn. Đôi môi đang co giật của anh rõ ràng tương phản với cái cau mày tức tối, càng kích động cho các khán giả của anh thêm nữa, và cuối cùng anh cũng đã tham gia vào trận cười.

Cuối cùng Kate đứng đậy, và ngay lập tức Francis và Jack cũng đứng dậy. “Xin thứ lỗi cho tôi,” cô nói, “nhưng tôi có việc phải làm.”

“Tôi cũng vậy,” Jack đồng ý, và trước khi cô biết anh tính làm gì thì anh đã giật phăng cái nón ra khỏi đầu cô và ném nó vào lò sưởi. “Thế là tốt rồi.” Anh nhăn răng cười chiến thắng.

“Ôi! Đồ xấu xa!” Kate kêu lên.

“Cái nón xấu xí và chỉ có một điều để làm với cái đồ xấu xí đó là đốt nó đi. Cậu có đồng ý không, Francis?”

Francis cúi đầu về phía Kate. “Xin thứ lỗi cho sự phản bội của tôi, tiểu thư Farleigh, nhưng, cũng nhiều như tôi thấy lấy làm tiếc vì cách làm thô bạo của anh bạn tôi, thì cái nón này xấu thật đấy, bởi vì người đàn ông nào cũng thích để mắt tới cái đẹp. Mà tóc cô thì khá là đẹp nên đừng che nó đi.”

Kate đỏ mặt.

Jack nhìn ông bạn mình qua đôi mắt nheo lại. “Rồi, được rồi, tôi nghĩ cậu nói khá đủ rồi đấy, Francis. Giờ đến lúc cậu đi được rồi đó. À mà…hình như Toby đang gọi cậu thì phải?”

Francis mỉm cười. “Cậu thính nhỉ, anh bạn,” anh thì thầm. “Tôi chẳng nghe gì cả.”

Jack quắc mắt nhìn và đẩy anh ta ra cửa. Anh quay lại Kate, nhưng đụng phải ánh mắt tóe lửa từ đôi mắt xanh xám sáng rực nên quyết định phải có bổn phận với các vị khách của mình. Anh theo Francis ra sảnh, nơi họ gặp Mr Lennox.

“Một buổi sáng hoàn hảo cho cưỡi ngựa nhỉ, Jack, cậu có nghĩ thế không?”

“Ý hay đó,” Jack đồng ý, tâm trạng vui vẻ của anh đã quay trở lại, và sau đó hét gọi Sir Toby cùng tham gia với họ, rồi bộ tứ hướng về phía chuồng ngựa.

Đó là một buổi sáng hanh khô, lý tưởng cho đi cưỡi ngựa. Những dải sương mù và tàn dư của tuyết vẫn còn nấn ná trong những thung lũng tối tăm, đang chờ được ánh mặt trời cuối cùng cũng phát hiện ra chúng. Những con ngựa đang rất sung sức, khụt khịt mũi và nhảy dựng lên, háo hức được ra ngoài và chạy nhảy, nhưng Francis, Sir Toby và Mr Lennox cố kiềm cương ổn định chúng, không chắc chắn lắm về khả năng của Jack và không muốn làm chân anh quá sức. Sau vài phút đi với tốc độ như rùa mà họ cố tình làm thế, Jack đã nhận ra kế hoạch của các ông bạn của mình.

“Thôi nào, mấy ông tướng chậm chạp!” anh hét lên. “Đua xem ai tới đỉnh đồi trước nhé!” Một cách coi thường anh thúc con ngựa của mình phi nước đại. Vừa hét vừa cười, những người khác chạy theo. Đó là một cuộc chạy đua điên rồ và kết thúc với cả bốn người đều thở hổn hển và mặt mũi đỏ ửng.

“Tuyệt quá, Jack!” Sir Toby hào hứng nói. “Tôi không bao giờ nghĩ cậu sẽ được thế này; thua gì cũng được nếu cậu nghĩ phong độ của cậu không bằng với hồi xưa. Thật ngạc nhiên, thật tuyệt vời!”

“Đâu có bằng hồi xưa,” Jack đáp trả, toét miệng cười. Anh duỗi thẳng cái chân đau với một chút lúng túng và những người khác đều thấy cái mím môi của anh, dấu hiệu cho thấy anh đang đau.

“Jack, cậu không quá sức đó chứ?” Mr Lennox hỏi.

“Không, không.” Anh bắt gặp cái nhìn nghi ngờ của bạn mình nên cười buồn bã. “Ừm, có lẽ một chút, nhưng tôi không thể để ba người các cậu bọc tôi trong một tấm chăn bông bây giờ được, đúng không? Vậy hãy cứ đi với tốc độ các cậu muốn, tôi chán rồi.” Những người khác phá ra cười. “Giờ thì mấy cậu lên ngựa hết đi, đừng lo cho tôi,” anh nói. “Tôi sẽ đi chậm hơn một chút để máu của tôi được thông trở lại.”

“Cũng được, đi tiếp đi, hai cậu,” Francis đồng ý. “Tôi sẽ đi cùng với Jack một chút nữa. Đầu tôi vẫn còn hơi váng vất từ tối qua, và nếu còn phi như mới vừa nãy thì chắc tôi sẽ té ngựa mất.” Hai người kia bật cười khi họ cưỡi đi, còn Jack thì quay sang ông bạn của mình nghi ngờ.

“Ông bạn Francis tội nghiệp của tôi,” anh nói trong một giọng cảm thông giả tạo. “Vậy mà tôi cứ tưởng đầu cậu cứng hơn bất cứ ai mà tôi biết chứ.”

Francis mỉm cười ôn tồn với anh. “Ừm, cậu có lợi thế hơn tôi vài năm mà. Tôi gần ba lăm rồi còn gì.”

Họ tiến về phía trước trong nước kiệu, vừa đi vừa chuyện trò. Có những lúc, cả hai đều không nói gì chỉ thong dong đi bên nhau, thưởng thức buổi sáng, mỗi người đều chìm trong suy tưởng của mình.

Sau đó Francis tự dưng cười khùng khục.

Jack quay đầu. “Chuyện gì vậy?”

Francis lắc đầu trong thích thú. “Chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh sẽ thấy cậu nổi khùng lên vì một món đồ của phụ nữ.”

“Nói khỉ gì vậy? Giữ mồm cậu đó.”

Nhưng Francis không có ý định dừng lại. “Cái nón đó đúng là xấu thật, và trông có hơi không thích hợp, nhưng cậu hành động như thể cô ấy đã cố tình đội nó để trêu tức cậu vậy.”

Jack đằng hắng. “Phải.”

“Ô hô…thích rồi phải không?”

Jack lừ mắt. “Thích gì chứ? Cô ấy là người được bảo trợ của bà ngoại tôi.”

“Và đương nhiên cậu phải giám sát những gì trên đầu cô ấy,” Francis nói ra vẻ đồng tình cảm thông.

“Cô ta cố tình làm cho xấu xí trước mặt tôi. Tôi không có sự lựa chọn ở chuyện này.”

“Ừm.” Francis gật đầu ra vẻ am hiểu.

“Ừm cái gì mà ừm!” Jack cáu kỉnh. “Cậu chỉ phóng đại lên. Cô gái này chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết. Cô ta là một người phiền phức, nếu cậu muốn biết sự thật!”

“Mmm,” Francis gật gù ra vẻ hiểu biết.

Jack nghiến răng. “Chết tiệt đôi mắt của cậu, Francis.”

Ông bạn anh lục khục cười thầm. Sau vài phút mới đáp lại. “Nếu vậy thì, anh bạn thân mến, vì cậu không thích thú gì với Miss Farleigh, cho nên cậu đừng phản đối nếu tôi theo đuổi cô ấy nhé.”

Jack giật mạnh con ngựa mình dừng lại, làm nó xoay một vòng rồi trừng mắt nhìn ông bạn của mình. “Nói vậy là sao? Cậu không được. Cô ấy…cô ấy là người được bà tôi bảo trợ.”

Francis nhướng mày cao giọng. “Tôi rất vinh hạnh được theo đuổi cô ấy – cậu không thể phản đối chuyện đó.”

Jack có hàng tá lý do để phản đối, nhưng anh không thể nghĩ ra một cái nào để nói ra. Đúng là anh muốn Kate nhanh chóng chấp nhận gợi ý của bà anh mà đi đến London để tìm cho mình một người chồng. Anh muốn đó phải là một người hiền lành, có phẩm chất của một người cha để bao bọc, nuông chiều Kate trong nhung lụa. Anh liếc nhìn anh bạn của mình và cau mày. Không đẹp trai, trải đời, đỏm dáng…một gã phóng túng!

“Tại làm cái quái gì mà cậu lại muốn tán tỉnh một người như Kate chứ hả?” anh hỏi. “Chết tiệt, ông bạn, cậu là một thằng chơi bời nổi tiếng!”

“Một thằng chơi bời nổi tiếng á?” Francis bật cười. “Vậy còn cậu thì sao, Jack? Người đàn ông đã làm tất cả các bà mẹ lẫn bà mai phải kích động mà bảo vệ đàn gà con của mình – À, không, cậu đã dừng chân rồi, đúng không? Nàng Julia xinh đẹp. Chuyện gì xảy ra với cô ta vậy?” Anh thấy Jack cau mày nên tỏ vẻ quan tâm. “Vẫn còn yêu cô ta, phải không? Chà, tôi có thể thấy nàng Kate bé nhỏ quyến rũ thế nào rồi, nhưng không thể sánh bằng Julia được.”

“Tôi chẳng còn yêu cô ta nữa, và tôi sẽ cám ơn cậu nếu cậu không đề cập tới tên của Kate và của cô ta cùng một lúc như thế này.”

Francis mỉm cười trong sự cảm thông giả tạo. “À, vậy ra nữ thần đó vẫn còn ngự trị trong trái tim cậu à?”

“Nữ thần gì chứ, cô ta là một người đàn bà tham lam, tự cho mình là trung tâm, và nếu cậu biết suy nghĩ, Francis, cậu sẽ thấy cô ta…cô ta…” Jack thấy rất tức giận, không nói nên lời. “Nếu cậu biết Julia Davenport cậu sẽ thấy cô ta không bằng ngón út của Kate Farleigh, và…và…tôi không biết cậu muốn gì,” anh hoàn thành câu không ra đầu ra đuôi.

Francis cố nén cười. Jack phản ứng rất tuyệt. “Không cần phải thuyết phục tôi, ông bạn. Tôi chưa bao giờ ngưỡng mộ cô nàng Davenport đó cả. Tôi là người, đừng quên nhé, là người có thể sẽ tán tỉnh Miss Farleigh bé nhỏ để kết hôn.”

Jack nghiến răng. Thói quen của bạn anh khi bắt đầu gọi Kate thành ‘Miss Farleigh’ bé nhỏ đang làm anh thấy rất là bực mình. “Tôi không nghĩ cậu thích một cô nàng nghèo túng. Điều gì làm cậu thay đổi vậy?”

“À, rồi cũng tới lúc nào đó phải ổn định cuộc sống mà. Tôi cũng đã để mắt tới vài người nhưng không biết sao mấy cô gái trong thị trường hôn nhân không làm tôi thấy hấp dẫn. Một người đàn ông muốn ổn định với một phụ nữ làm anh ta thấy thoải mái, một người phụ nữ có ý nghĩa với anh ta.”

Jack thấy ghê tởm với cái sự mô tả này về Kate. “Tôi thấy cậu nên cưới một cái ghế cũ dễ chịu để làm vợ thì hơn,” giọng anh như giấm.

Francis cười lục khục. “Làm gì đến nỗi chứ. Tôi chắc chắn không nghĩ Miss Farleigh như là một cái ghế cũ thoải mái. Tại vì sao ư, vì cái khái niệm này rất là xúc phạm.” Anh dừng lại rồi đủng đỉnh thêm vào. “À, có lẽ cậu đã không nhận ra, ông bạn, nhưng Miss Farleigh bé nhỏ khá thú vị, với một cái miệng trông rất muốn hôn. Thậm chí với cái mũi có bị dính chút lọ nồi sáng nay trông cũng rất hấp dẫn.”

Anh lờ đi tiếng gầm của Jack.

“Và cậu có thấy cái lúm đồng tiền của cô ấy không? Rất khó thấy, nhưng khi nó xuất hiện thì cực kỳ quyến rũ. Thêm vào đó cái giọng đặc biệt và tiếng cười thú vị của cô ấy nữa, làm cậu thấy đó như là một cái gối nhỏ rất ấm áp, rất muốn ôm.”

Jack muốn phát khùng với cái hình tượng gợi lên từ lời nói của anh ta. Khi Kate nép mình trong vòng tay của Francis. Anh cảm thấy muốn bệnh. “Cậu cũng biết cô ấy rất nghèo.”

Francis nhún vai. “Tôi không hứng thú với một người vợ giàu.”

“Vậy cậu có yêu cô ấy không?” Miệng Jack khô lại khi chờ câu trả lời.

“Ơn trời, không.” Francis cười hững hờ. “Đàn ông đâu cần phải có tình yêu với vợ mới có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Miễn là cô ấy yêu anh ta là ổn.”

“Vậy cậu nghĩ cô ấy yêu cậu sao?” Jack gầm gừ.

“Không, anh bạn, chưa thôi.” Francis mỉm cười tự mãn. “Nhưng chiếc giường hôn nhân có cách của nó, không phải vậy sao? Vào cuối tuần trăng mật cô ấy cũng sẽ yêu tôi thôi.” Anh nháy mắt. “Tôi đã từng bảo tôi là một người tình giỏi rồi còn gì. À, bên cạnh đó, tôi là kiểu một người chồng thích lạc thú. Phụ nữ thích điều đó, cậu biết mà. Và tôi tin nàng Kate bé nhỏ cũng được phép buông thả một chút trong cuộc sống của nàng..”

Thấy nét mặt của Jack, Francis nghĩ tốt hơn hết là hãy tham gia cùng Sir Toby và Mr Lennox. Anh rướn người và vỗ vào chân Jack. “Cậu trông như thể cái chân đang làm đau cậu vậy, anh bạn. Sao cậu không đi về và tôi sẽ gặp cậu sau?” Không thể giữ cho khuôn mặt nín cười thêm nữa, Francis phi nước đại, rồi sau khi đã đạt được khoảng cách an toàn giữa họ, anh bật cười ha hả.

Jack nhìn chằm chằm sau lưng anh ta, khuôn mặt là một sự pha trộn giữa thất vọng, giận dữ và tuyệt vọng. Đó là sự thật. Francis sẽ là một người chồng tốt của Kate. Vậy tại sao anh lại cảm thấy không yên trong lòng? Không hiểu nổi. Anh phải công nhận Francis sẽ là người chồng tuyệt vời cho bất cứ ai. Trừ…Kate.

Jack bước vào nhà từ cửa gần chuồng ngựa nhất và dừng lại, nghe thấy những giọng nói từ phòng khách: Kate và một người đàn ông anh không nhận ra giọng. Anh bước vào.

Kate đang ngồi trên một chiếc ghế sofa, đang mỉm cười vui vẻ với một người hoàn toàn xa lạ. Jack cau mày. Người lạ đang nắm cả hai bàn tay Kate, và cô chẳng có dấu hiệu gì rút nó ra. Cô quay người và cười rạng rỡ với Jack.

“Ôi, Ja- à, Mr Carstairs, thật là tuyệt vời. Đây là Mr Jeremiah Cole.”

Đôi mắt xanh lạnh lùng quét qua người Mr Cole và một bên mày nhướng lên vẻ khinh thị. Cái nhìn chằm chằm khó chịu của anh chuyển từ Cole đến đôi tay của Kate. Cole lập tức buông ra.

“Thứ lỗi cho tôi, Miss Farleigh-“ giọng Jack lạnh lùng “-nhưng tôi chẳng thấy gì là tuyệt vời cả. Người này là ai vậy?” Chân mày anh nhướng lên lần nữa khi tia nhìn của anh lướt qua người đàn ông nọ.

Mặc cho vẻ cáu kỉnh của anh, Kate thậm chí còn không thèm chú ý đến vẻ lạnh băng của anh trước người khách của cô. Cô bật cười.

“Ồ, tôi xin lỗi. Tôi phải thú nhận là sự xuất hiện bất ngờ của Mr Cole đây làm tôi bối rối quá.” Cô quay sang và cười rạng rỡ với người lạ lần nữa. “Một sự xuất hiện rất đáng hoan nghênh và tôi thấy rất hạnh phúc, bởi thế nên nó đã làm tôi quên mất cách cư xử của mình.”

Cô đứng dậy và ngay lập tức người lạ cũng làm thế. Đôi mắt Jack càng tăng lên tia nhìn rắn như đá lửa khi anh nhận ra cái gã Cole nọ có chiều cao ngang ngửa anh, dáng người rắn chắc và bộ quần áo rất hợp thời.

Kate tiếp tục, “Mr Carstairs, tôi rất vui mừng được giới thiệu với anh người anh họ xa mà đến giờ tôi mới biết, Mr Jeremiah Cole. Mr Cole, đây là Mr Jack Carstairs, là…” Cô ngập ngừng. Chân mày Mr Cole cau nhẹ.

Jack ngay lập tức nhận ra sự khó khăn của cô. “Miss Farleigh là người được bảo trợ của bà ngoại tôi, Lady Cahill. Bà tôi đã thuyết phục Miss Farleigh và người đồng hành với cô ấy, Bà Betts, giup đỡ một gã độc thân khốn khổ trong việc sắp đặt lại căn nhà này cho gọn gàng.”

Một cái nhìn có tính chất suy đoán xuất hiện trên gương mặt Mr Cole, vì vậy Jack thêm vào, “Cô ấy sẽ sớm đến ở cùng Lady Cahil và sẽ hòa nhập xã hội dưới sự bảo trợ của bà ấy.” Câu nói này sẽ không làm cho anh ta nghi ngờ gì nữa, anh nghĩ, vì có người bà nào lại đi bảo trợ cho tình nhân của cháu trai hòa nhập vào xã hội thượng lưu chứ?

“Rất vui được gặp anh,” Cole lịch sự nói. “Tôi phải nói là, tôi đã rất sửng sốt khi biết em họ bé nhỏ của mình đã sống sót qua được cuộc chiến khốc liệt đó. Và khi tôi đến đây và phát hiện ra đó là một cô em họ bé nhỏ rất duyên dáng và thú vị, thì tôi càng sửng sốt hơn.” Anh ta hôn lên tay cô.

Jack bực bội khi thấy Kate đỏ mặt. Cô không có vẻ gì là muốn rút tay khỏi cái tay đầy mồ hôi của gã nọ.

“Cho tôi biết, Cole,” anh nói, “sao anh biết Miss Farleigh ở đây vậy? Không nhiều người biết cô ấy ở đây.”

Cole quay lại, vẫn giữ tay của Kate. “Tôi đã liên lạc với người của Lady Cahill, ông Phillips. Người cha quá cố của tôi là người thi hành di chúc của điền sản nhà Delacombe, anh biết đó, và tài sản của họ đã thuộc về ông ấy, người họ hàng nam giới còn sống gần nhất. Giờ thì nó thuộc về tôi vì ông ấy đã qua đời hai tháng trước.” Anh ta mỉm cười với Kate, một nụ cười ngớ ngẩn làm chướng mắt Jack. Anh ta vỗ nhẹ vào tay cô và sau đó ra vẻ nghiêm nghị nói tiếp.

“Anh có thể tưởng tượng ra tôi đã vui thế nào khi biết được, thật ra, tôi không một mình trên thế giới này, và tôi vẫn còn người em họ vẫn còn sống khỏe – đã không chết dưới bàn tay của người Pháp đê hèn cùng với cha và các anh trai.” Anh ta bóp nhẹ tay Kate vẻ thông cảm. “Đương nhiên là tôi đã vội vàng đi gặp cô ấy ngay. Cũng như để gởi lời chia buồn về sự mất mát của những người thân yêu của cô ấy.”

“Anh rất tử tế, Mr Cole,” Kate nhẹ nhàng nói.

“Thôi mà,” anh ta nói, “Mr Cole nghe trang trọng quá. Tôi là người họ hàng duy nhất còn sống của em, cho dù có là họ hàng xa đi nữa. Sao em không gọi tôi là anh họ Jeremiah, và cho phép tôi gọi em là em họ Katherine nhỉ?”

“Em họ Kate rất đồng ý, anh họ Jeremiah.” Cô cười với anh ta và anh ta lại hôn tay cô lần nữa.

Jack nhìn chằm chằm vào cảnh tượng phô trương trước mắt, thấy ghê tởm. Bộ Kate không thấy gã này chỉ là một gã thị thành miệng lưỡi sao? Anh ta có thể ăn bận đẹp và có một vẻ ngoài tàm tạm, nếu người ta thích những người đàn ông to lớn với mái tóc hung đỏ và những đường nét cân đối, nhưng anh ta quá dẻo mồm và lại còn liên tục nịnh hót Kate và không ngừng mò mẫm hôn tay cô nữa chứ…

Jack ngứa ngáy muốn túm lấy cổ áo sang trọng của gã mà ném ra ngoài, nhưng anh biết Kate sẽ không bao giờ cho phép điều đó. Anh nhìn cô cáu kỉnh. Cô đã hoàn toàn bị đưa vào tròng. Cô rõ ràng là đã uống lấy từng lời một của gã và thậm chí có vẻ còn thích cái sờ soạn của anh ta trên tay cô. Cô đã cho phép nó. Và mỉm cười.

“Vậy ra anh là người thừa kế.” Jack ngắt lời trước khi gã nọ có thể hôn lên tay Kate lần thứ ba.

“Vâng, đúng vậy,” Mr Cole đồng ý. “Mặc dù đó là một cảm giác không vui gì khi thấy mình giàu lên bằng sự qua đời của người khác.” Anh ta trông có vẻ nghiêm trang trong một lúc, sau đó sáng rỡ trở lại. “À nó nhắc tôi nhớ, có một phần thừa kế nhỏ cho em, em họ Kate, một món quà đặc biệt.”

Anh ta mỉm cười với cái nhìn dò hỏi của Kate và đưa cô nột gói hình chữ nhật. Cô nhìn nó trong một lúc, bối rối, sau đó mở nó ra và thở hổn hển trong ngạc nhiên và vui sướng. Cô nhìn Jack, đôi mắt mở to vui vẻ. “Nữ trang.” Cô quay lại người anh họ. “Của bà ngoại tôi?”

Anh ta gật đầu. “Vâng, bà ấy để lại cho cô một hai thứ như là vật lưu niệm.”

Jack cau mày, nhớ lại bà ngoại anh đã từng nói Kate có thể sẽ được để lại nhiều thứ. Có vẻ như bà ấy đã sai, vì đó chẳng nhiều nhặn gì – chỉ là một chuỗi hạt ngọc trai và hạt ngọc hồng lựu, vài đôi bông tai, một chiếc nhẫn và mấy cây trâm.

Anh đột nhiên nhận ra Kate đang rất im lặng. Cô ngồi, đầu cuối xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ đồ trang sức trên đùi, tay nhẹ nhàng chạm vào những món đồ đó, lật chúng tới lui, chạy các hạt ngọc trai từ từ qua các ngón tay của mình. Dĩ nhiên, anh nhận ra, cô hẳn phải thất vọng vì chúng chẳng có giá trị gì. Anh ckhông thể thấy khuôn mặt cô, nhưng anh biết cô đang cảm thấy gì. Cảm giác thất vọng và giận dữ bùng lên trong anh khi anh thấy một giọt nước mắt lăn xuống má cô. Cô hẳn đã hy vọng có được những thứ mà những người phụ nữ khác muốn có, và cô xứng đáng được nhiều hơn bất kỳ người phụ nữ nào – kim cương, ngọc lục bảo, hồng ngọc. Anh âm thầm nguyền rủa những người thân vô nghĩ của cô.

Cô nhìn lên. Đôi mắt ướt nhòe, nhưng nụ cười thì rạng rỡ. “Cám ơn anh, anh họ Jeremiah, cám ơn anh. Anh không biết nó có ý nghĩa thế nào với tôi khi được bà ngoại để lại những thứ này cho tôi đâu,” cô nói trong một giọng nhỏ khàn mà Jack biết là cô đang rất xúc động. Mr Cole cử động không yên trong chỗ ngồi của mình. Cô đứng lên và mỉm cười mờ ảo với hai người đàn ông. “Nếu các anh không phiền, tôi muốn đi xem lại đồ thừa kế từ bà ngoại của mình ở trong phòng riêng. Có được không ạ?” Cô chìa tay ra cho anh họ. “Tôi sẽ gặp lại anh sau nhé, anh họ Jeremiah?”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh ta mỉm cười, cúi xuống bàn tay cô lần nữa. “Em không nghĩ là tôi sẽ ra đi khi mà chỉ vừa khám phá ra cô em họ bé nhỏ quyến rũ của riêng mình đó chứ? Tôi sẽ tìm một chỗ trọ gần nhất và nếu được em cho phép, em họ, chúng ta sẽ gặp lại vào ngày mai nhé.”

Cô gật đầu vui vẻ rời khỏi phòng, ôm cái gói đồ vào ngực. Jack đứng nhìn sau cô, sửng sốt. Nhìn mặt cô, ai cũng sẽ nghĩ cô được cho châu báu quý giá của cung đình, chứ không phải là những món trang nhỏ sức rẻ tiền. Cô gái này không ngừng làm anh ngạc nhiên. Cô không giống những người phụ nữ khác mà anh biết. Anh quay lại và nhìn vào Mr Cole. Anh ta đang mỉm cười với anh một cách rất hài lòng. Cái thằng khỉ gió. Jack không thích anh ta chút nào.

“Cửa trước ở lối này, Cole.”

“Rất vui được gặp anh, Mr Carstairs,” Mr Cole nói lịch sự, bất chấp cái nhìn khinh khỉnh của chủ nhà . “Tôi muốn chúng ta biết nhau nhiều hơn nữa. Tôi biết anh là một trong những anh hùng hào hiệp của chúng ta từ cuộc chiến Bán đảo. Tôi sẽ rất vui nếu được thảo luận về nó với anh vào lúc nào đó trong tương lai.”

Người anh hùng hào hiệp, thấy buồn nôn với cái từ này, anh cố gắng để không ném anh họ của Kate ra cửa mà thay vào đó dằn lòng xuống đóng sầm cửa lại.

Jack cần một thức uống, vì thế anh đi vào thư viện và dừng lại chết sửng. Kate đang ngồi trong một chiếc ghế bành. Cô nhìn lên. “Millie đang lau phòng tôi,” cô giải thích sự hiện diện của mình ở trong thư viện.

Anh gật đầu. “Cái gã đó đi rồi.”

“Anh ấy rất tốt bụng vì đã đem đến cho tôi,” Kate khẽ nói. “Anh ấy chỉ cần gởi qua bưu điện cũng được.”

Jack nhìn cái cách hai tay cô vuốt ve cái gói đồ vẫn còn nằm trong lòng cô. Một sự im lặng kéo dài.

“Cô có vẻ vui vì gặp anh ta,” cuối cùng anh nói.

Kate thở dài. “Vâng, thật tuyệt vì biết được tôi đã không phải chỉ còn lại một mình mình trên thế giới này, sau tất cả.”

“Cô không một mình.”

“Nhưng đúng vậy mà, Jack,” cô nói nhẹ nhàng. “Hoặc ít nhất thì tôi cũng đã từng như vậy.”

“Cô có bà ngoại của tôi-“ anh bắt đầu. Và tôi.

“Ồ, Lady Cahill là một người đáng quý,” cô cắt ngang, “nhưng sự thật là bà ấy không phải là người thân của tôi. Tôi chỉ là một kế hoạch từ thiện mà bà ấy làm chỉ vì những ký ức tốt đẹp với mẹ tôi mà thôi. Bà ấy đã rất tử tế và hào phóng, và tôi rất biết ơn bà vì điều đó, nhưng anh phải biết là tôi không được quyền đòi hỏi gì với bà ấy. Nhưng sẽ khác đi nếu biết có ai đó là một phần của gia đình mình, rằng mình thuộc về họ.”

Jack phản đối kịch liệt. “Cô không thuộc về cái tên ăn quá nhiều, quá chải chuốt, quá nịnh hót, kênh kiệu đó!”

“Mr Carstairs,” Kate lạnh lùng trách anh, “Tôi sẽ cám ơn anh nếu anh ăn nói lịch sự với anh họ Jeremiah khi có sự hiện diện của tôi. Anh ấy cường tráng chứ không phải ăn quá nhiều, và tôi thấy anh ấy cũng có gu thẩm mỹ đó chứ.” Cái nhìn của cô định hình trên cái quần da hoẵng dính bùn không của Jack. “Hơn nữa, anh ấy là người tử tế vì đã đi suốt từ Leeds đến đây chỉ để gặp tôi và trao cho tôi đồ trang sức của bà ngoại tôi.”

“Thứ đồ rẻ tiền,” anh khịt mũi.

Kate cố kiềm chế với cái giọng của anh. “Chúng có thể là thứ rẻ tiền với anh, nhưng chúng là tất cả nữ trang mà tôi có, và chúng thuộc về bà ngoại của tôi, người tôi chưa từng gặp mặt.”

Cô ép chặt gói đồ vào ngực.

“Mẹ tôi mất khi sinh tôi và tôi chưa bao giờ biết bà ấy. Tất cả những gì tôi có về bà là những chuỗi hạt ngọc trai của bà và đôi mắt của bà. Những hạt ngọc đó tôi đã phải bán đi để trả cho những khoản nợ của chúng tôi.” Và đôi mắt của bà ấy đã lấy đi tình yêu của cha tôi. “Anh không thể hiểu ý nghĩa thế nào với tôi khi biết bà tôi vẫn nhớ tới tôi, vì cha tôi đã bất hòa với ông bà ngoại trước khi tôi được sinh ra, nên họ đã không bao giờ liên lạc với chúng tôi tới chừng mực mà tôi biết.” Đôi mắt cô lung linh với những giọt nước mắt chưa rơi xuống.

Món thừa kế có giá trị hơn nhiều so với kích thước hay giá trị tiền tệ của nó. Kate chỉ biết tới mẹ cô qua đôi mắt của những người khác – và cái hình ảnh đó cũng bị hoen ố đi vì thấy tội lỗi với chính mình. Nhưng giờ Kate đã có một cái gì đó hữu hình, từ một người bà đã nghĩ tới cô vì tình yêu thay vì chỉ đổ lỗi cho cô. Người đã đủ tử tế để gởi cho cô một món quà lưu niệm – không bị ảnh hưởng bởi sự oán của cha cô vì sự tồn tại của cô.

“Anh gọi nó là thứ rẻ tiền, nhưng mẹ tôi có thể đã từng đeo nó khi còn con gái, anh có thấy vậy không?” Giọng cô phá vỡ sự im lặng và cô quay người bỏ chạy lên lầu.

Jack lầm bầm nguyền rủa mình và cào tay giận dữ lên mái tóc. Chết tiệt mình đi, sao cứ nói mà không suy nghĩ thế này? Anh không có ý chế nhạo cái món trang sức ít ỏi đến thảm hại của cô; mà phần nhiều xuất phát từ anh. Đầu tiên là Francis đã làm anh tức điên với cái kế hoạch khả ố cho tương lai của Kate, rồi sau đó trở về nhà và thấy Kate đang cười rạng rỡ với cái gã thành thị mồm mép…thật quá mức chịu đựng! Bên cạnh đó, cái chân của anh cũng đang hành hạ anh. Đó cũng là lỗi của anh, vì đã cố khoe khoang trước các bạn mình. Anh sẽ phải mát xa nó lần nữa trước khi nó xơ cứng lên thêm nữa.

“Carlos!” anh gầm lên. “Carlos!” Anh bước nặng nề lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.