Gallant Waif

Chương 11: Chương 11




Một buổi chiều cuối tháng Hai, trong một giai đoạn thời tiết rõ ràng báo hiệu sự thoái vị sắp xảy ra của mùa đông, một cỗ xe ngựa sang trọng hai bánh đỗ lại phía trước cửa Sevenoakes. Tiếp theo ngay sau đó, thậm chí còn sang trọng hơn cỗ xe đầu tiên, là một cỗ xe du lịch bốn bánh thanh lịch và những người giữ ngựa dẫn đầu một chuỗi của những chú ngựa tốt mã. Từ phong cách thể thao của những cổ xe, rõ ràng chúng được điều khiển bởi những người đàn ông trẻ giàu có và sành điệu. Ba quý ông bước xuống từ những cỗ xe và sải bước lên cầu thang phía trước, hét lên vui vẻ Jack ‘điên’ cùng những lời trêu chọc qua lại không ác ý có liên quan tới những kỹ năng điều khiển xe của mỗi người.

Kate mở cửa, và cứng người. Cô không mong đợi những vị khách này, đặc biệt là không phải những người sang trọng như những người này. Cô đứng như một bức tượng, gần như không nhận thấy sự hồ hởi nồng nhiệt của họ. Một người đàn ông khuôn mặt tròn, ngắn xông thẳng qua cô, ném vào cô chiếc áo choàng không tay nặng trịch và cái mũ vành cao khi bước vào. Nhìn lên cầu thang, anh ta hét lên, “Jack! Jack Carstairs “điên” đâu rồi! Ra khỏi nơi cậu đang trốn, và tiếp đãi chúng tôi nào!”

Một anh chàng cao gầy khác bước qua cô và thêm vào một cái áo choàng xám, một cái nón da hải ly vành cong và cười to, theo sau anh bạn kia. Người cuối cùng trao cho cô cái áo tơi có khuy khuyết thùa của lính và điềm tĩnh nói, “Sir Toby Fenwich, Mr Lennox và Đại tá Masterton đến gặp Mr Carstairs.”

Đại tá Masterton? Một người lính? Từ Bán đảo? Kate cố gắng hết sức để trông không hoảng loạn. Anh ta không thể nhìn thấy rõ cô – cô gần như vô hình dưới ba cái áo choàng nặng trịch. “Vui lòng đợi trong phòng khách bên trái, thưa ngài; tôi sẽ cố gắng tìm Mr Carstairs cho các ngài.”

Người đàn ông nọ nâng cái kính một mắt lên. Kate đang cố gắng trấn tĩnh mình dưới những cái áo. Sau khi hoàn tất sự săm soi của mình, anh ta khẽ mỉm cười và lừ đừ đi vào phòng Kate chỉ. Cô rút lui khỏi tiền sảnh, ném mấy cái áo vào một cái ghế và ngồi sụp lên trên chúng, tim cô đang chạy đua.

Cô đang phản ứng thái quá, cô bình tĩnh nói với bản thân mình. Hoàn toàn không có lý do gì để nghĩ anh ta có thể nhận ra cô. Chỉ vì anh ta là một đại tá. Không nghi ngờ có hàng trăm đại tá chưa bao giờ đặt chân tới Bán đảo. Và hàng trăm người khác chưa bao giờ nghe nói tới Kate Farleigh. Thật vô lý khi nghĩ người này có thể nhận ra cô. Cô chắc chắn đã không biết anh ta, cũng không biết những người khác.

Khi sự lo lắng của mình đã được kiểm soát, Kate gọi Millie đi tìm Jack trong khi cô chuẩn bị món ăn nhẹ gồm vang, brandy, bánh mì và bơ. Cô bảo Florence vào phòng khách để nhóm lò sưởi. Florence nhanh chóng đi, đỏ mặt và cười khúc khích. Kate mím môi. Cô là một kẻ hèn nhát, đã để các cô gái phải làm chuyện này. Rồi cũng có lúc cô phải đối mặt với những vị khách của Jack.

Đột nhiên cô nghĩ ra một việc. Cô bay lên lầu và chạy vào phòng mình. Sau khi lục lọi trong rương

gỗ sồi lớn, cô đắc thắng lôi ra một cái nón trắng mà cô đã thấy vài tuần trước. Cô đội nó lên, cẩn thận nhét các lọn tóc vào và và buộc chặc nó dưới cằm. Cô nhìn mình trong gương. Tuyệt vời. Cái nón xấu khủng khiếp và quá rộng. Nó được trang trí với ren, mấy cái dây nơ ruy băng và một dải diềm nhún gần như đụng vào lông mi cô. Với cái này, cô có thể đối mặt với bất kỳ vị khách quân nhân nào, an toàn trong niềm tin rằng cô sẽ không thể nào bị nhận diện được. Cô liếc nhìn mình trong gương và cười khúc khích – đến cô còn không nhận ra mình nữa là.

Cô vội vã xuống cầu thang, lờ đi cái nhìn kinh ngạc của Millie và Florence, và cái thở hổn hển kinh dị của Martha, nhặt lấy cái khay đồ ăn nhẹ và bước vào phòng khách, đầu ngẩng cao. Bởi vì – cô không thể nhìn thấy gì từ diềm nhún sùm sụp kia.

“Brandy – nó đây rồi.” Người đàn ông cao nhất nhảy ra khỏi chỗ ngồi ấm áp kế lò sưởi và nhấc cái bình pha lê lên và một cái ly thủy tinh từ cái khay của cô.

“Này, tên kia!” người đàn ông trẻ tuổi mũm mĩm hét lên. “Đừng tưởng mình cậu xoáy được cái đó nhé. Đây, rót cho tôi!” Anh ta cũng chộp lấy một cái ly từ cái khay và đuổi theo ông bạn của mình. Nhìn hai người họ, Kate như thấy các anh trai của mình cũng đang giở trò tương tự.

Người đàn ông thứ ba thơ thẩn tiến về phía cô. Kate thấy khó thở. “Cho phép tôi,” anh ta nói, cầm lấy cái khay từ tay cô và đặt nó lên cái bàn gần đó. Anh ta nhiếc nhanh vào cái nón của cô khi đứng thẳng lên, sau đó theo cái nhìn của cô đến nơi hai người đàn ông đang cẩu thả rót rượu vào ly của họ, làm tràn brandy ra ngoài rơi xuống sàn đã được Kate đánh bóng cẩn thận chỉ mới sáng nay.

“Cô hoàn toàn đúng, thưa cô.” Anh ta nói, thấy cô đang mím môi. “Tôi nghĩ là chúng tôi chắc phải tới trọ lâu dài ở nhà trọ gần đây rồi. Các anh bạn của tôi thật sự có một chút…ờ…hồ hởi.”

“Tôi cũng thấy thế,” Kate nói suông.

“À, thưa cô, tôi xin phép được giới thiệu, tôi là đại tá Francis Masterton, thuộc quân đoàn 95, hân hạnh được biết cô.” Anh ta cúi đầu chào. “Còn cô là…?” Anh dừng lại.

“À…Kate Farleigh,” Kate lầm bầm. Những từ của anh ta đang làm cô bối rối. Quân đoàn 95? Anh ta đến từ Bán đảo. Cầu trời cho anh ta không biết gì mình, đầu óc cô quay cuồng. Ôi, trời ơi! Sao mình cho anh ta biết tên mình nhỉ? Lẽ ra mình nên nói khác đi. Chúa tôi! Cô đưa tay ra một cách tự động, sau đó, nhớ lại, cô lúng túng rụt nó lại. Người hầu không bắt tay. “Tôi là quản gia ở đây.”

“Thật ư?” anh ta nói vẻ ngạc nhiên. Cô liếc nhìn anh ta từ bên dưới cái diềm nhún. Đôi mắt xám nhìn cô sắc sảo. “Cô làm tôi ngạc nhiên, thưa cô,” anh ta nói, và trước sự choáng váng của Kate đã với tới nắm lấy tay cô, và cúi xuống nó một cách lịch sự, đặt nhẹ môi lên.

Cô đỏ mặt và giật tay cô ra. “Tôi…tôi sẽ đi xem thử Mr Carstairs về chưa.” Ôi, Chúa ơi, anh ta có ý gì khi hôn tay cô như thế? Anh ta đang chế giễu cô? Hay là anh ta biết cô rồi? Anh ta chắc chắn không nghĩ cô là chỉ là người làm công. Hay anh ta nghĩ cô là người tình của Jack?

“Mr Carstairs có đây rồi,” giọng trầm sâu đến từ cửa ra vào. Jack đứng đó, và trước ánh mắt màu xanh sống động của anh, Kate biết anh đã nhìn thấy ngài đại tá hôn lên tay cô. Cô quay người rời đi. Nhưng tay Jack ngăn cô lại.

“Chưa được đi đâu, Miss Farleigh,” anh nói, cau mày với cái nón của cô. “Tôi muốn giới thiệu cô với những người khách của tôi, những người này gần đây đã trở về từ đội quân của Boney ở Bán đảo.”

Chúa tôi, Kate nghĩ – tất cả họ ư? Không chỉ ngài đại tá thôi sao?

Anh quay người cô đối mặt với họ. Kate tái xanh và cứng người lại.

Jack nói với vẻ trang trọng lạnh lùng. “Đây là Sir Toby Fenwick và Mr Andrew Lennox, cả hai thuộc quân đoàn 14 York's Own Light Dragoons, và tôi nghĩ cô vừa mới gặp đại tá Francis Masterton, người mà theo như tôi được biết, gần đây đã giải ngũ khỏi quân đoàn 95.

Hai người đàn ông trẻ hơn nhìn chằm chằm vào anh, ngạc nhiên.

“Xem nào, Jack,” Sir Toby mũm mĩm nói, “nghi thức này là sao? Bộ bây giờ giới thiệu cho những người hầu là nghi thức bắt buộc hay sao vậy?” Anh ta cười và nâng ly lên miệng. “Hãy giới thiệu tôi với cô bé tóc vàng nào khác đi-“

Kate cảm thấy xấu hổ, cố giật người ra khỏi cái nắm tay của Jack.

Jack lờ đi và nói với giọng lạnh lùng. “Miss Katherine Farleigh là người được bảo trợ của bà ngoại tôi, Lady Cahill. Miss Farleigh và người đồng hành, Mrs Betts, đã ghé qua đây trên đường tới chỗ ngoại tôi ở London, nhưng họ thấy tội nghiệp cho gã độc thân nghèo khổ nên đã có nhã ý giúp dọn dẹp lại ngôi nhà này. Các cậu không biết tôi đã biết ơn tiểu thư đây và người đồng hành của cô ấy nhiều như thế nào đâu.”

Một bên mày của đại tá Masterton hơi nhướng lên, nhưng anh ta không phản ứng gì. Hai người kia thì ngượng ngùng tiến về phía trước dưới cái nhìn rắn như đá lửa của Jack và đưa tay ra.

“Xin lỗi, thưa tiểu thư,” anh chàng Andrew Lennox cao nhòng nói.

“Ơ…vâng, xin-xin lỗi,” Sir Toby lầm bầm. “Ờ…Cô hãy chấp nhận lời…ờ…lời xin lỗi này…Rất vui được biết cô, thưa cô.” Đỏ mặt bối rối, anh nắm tay Kate trong một bàn tay ẩm và lắc mạnh.

Kate thấy người nóng bừng. Jack không có quyền làm cho các vị khách của mình thấy lúng túng với chuyện này, bằng cách giới thiệu quản gia của anh như là người được bảo trợ của bà ngoại mình. Đây là một hành động cố ý để buộc cô vào vai trò mà cô đã bảo anh hàng chục lần rằng cô không muốn. Và anh đã cố tình làm các vị khách của mình bối rối, để tuyên bố bãi bỏ vai trò của cô.

Tuy nhiên anh đã vô tình đùa với lửa. Nếu có bất kỳ ai trong số họ sau này nhận ra cô, họ sẽ tức giận vì nghĩ đã bị lừa để xin lỗi một người phụ nữ ô nhục. Và họ sẽ trách Jack. Họ sẽ không biết anh không biết gì – cô phải phủ nhận lại lời giới thiệu của anh và làm rõ vị trí của mình.

“Không cần phải xin lỗi đâu ạ,” cô bình tĩnh nói, “vì Mr Carstairs chỉ nói quá lên thôi. Sự thật đúng là tôi là quản gia ở đây, tôi được Lady Cahill thuê, không phải là người được bảo trợ. Bà ấy là mẹ đỡ đầu của người mẹ quá cố của tôi, và mối liên hệ chỉ có vậy thôi.”

“Chết tiệt, cô kia, đừng có cãi lời tôi. Cô là khách của tôi!” Jack gầm lên, tức giận vì thấy cô tự hạ phẩm giá mình như thế.

Mr Lennox và Sir Toby giật mình với giọng điệu của anh. Họ đã quen với tính khí của anh. Đại tá Masterton cau mày lần nữa.

“Thôi nào, ông tướng, bình tĩnh lại nào,” Mr Lennox bắt đầu, đặt một bàn tay thăm dò lên cánh tay Jack.

Jack mặc kệ anh ta. Anh lắc tay Kate và nhìn trừng trừng vào mũ của cô. “Cô không phải là một đầy tớ ở đây! Cô là khách của tôi!”

Các ông bạn anh tránh nhìn vào Kate, như thể sợ cô bật khóc bất cứ lúc nào. Nhưng Kate buộc phải làm cho mình cứng rắn lên . Cô lắc người ra khỏi anh với một tiếng rít lên giận dữ, và vuốt lại váy.

“Anh vừa gầm lên và mắng tôi đó, Mr Carstairs,” cô nói nhẹ nhàng. “Chẳng có quý ông nào gầm lên và mắng khách cả - đặc biệt là trước mặt những người khách khác. Cách đối xử như thế chỉ dành cho những người hầu, những người ở vị trí không được đối đáp lại.” Cô đắc thắng đi ra khỏi phòng, để lại một lượng khán giả choáng váng và khó thở sau lưng.

“Ở vị trí không được đối đáp lại!” Jack khịt mũi. “Cô bé này luôn luôn là người kết luận sau cùng.” Anh quay sang các bạn của mình.

Đại tá Masterton rung lên vì cười. Mr Lennox thì nhìn vào cánh cửa đã khép lại, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, còn Sir Toby Fenwick vẫn đứng đó, mồm vẫn há ra trong kinh ngạc. Anh ta quay sang Lennox. “Ông bạn, Lennox, có thấy điều tôi thấy không?”

Lennox nhe răng. “Tôi đã nhìn thấy một phụ nữ, không to hơn ngón cái của cậu, đã làm cho Jack Carstairs ‘điên’ của chúng ta một sự bác bỏ đủ xài trong nhiều năm.”

Sir Toby gật đầu mạnh mẽ. “Đó cũng là điều tôi đã thấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy cái ngày này. Một cô gái thật đáng kinh ngạc! Vậy cô ta là quản gia thật à?”

“Không, đồ ngốc, tôi đã bảo cậu rồi mà – bực mình!” Jack cáu kỉnh. “Cậu làm cái quái gì ở đây vậy hả, Tubby?” (*)

(*: Tubby phát âm giống giống với Toby, nghĩa là mập, béo - ND)

Sir Toby trông có vẻ ngượng ngập. “À, ừm…nghe đồn…cậu đang chết dần ở cái xó xỉnh này, hay gần như thế.”

“Vì vậy mấy cậu mới tới xem thử tôi chết chưa chứ gì?”

Những người kia trông có vẻ không thoải mái.

“Tôi vui vì các cậu đã đến,” Jack nói, thấy ngạc nhiên với chính mình vì lần đầu tiên trong nhiều tháng qua, hình ảnh những vị khách không làm anh thấy mệt mỏi. “Dĩ nhiên,” anh thêm vào, “Tôi phải cảnh báo mấy cậu, tiêu chuẩn của sự mến khách ở đây không phải là điều mấy cậu thấy thích thú đâu. Điều kiện ở Sevenoakes này khá hoang sơ đấy.”

Anh cười nhăn nhở và nhìn tới lui bọn họ. “Sự thật là, tôi không chắc ba cậu ấm sành điệu các cậu đây sẽ có thể chịu đựng được sự thiếu tiện nghi của tệ xá này.”

Câu nói này làm bùng lên những lời qua lại sôi nổi.

“Cậu cứ nói vậy, chúng ta đã từng đóng trại ngoài trời, trong những cái lỗ bẩn thỉu trên khắp Bán đảo còn tệ hơn nhiều, và nếu cậu bảo tôi không thể chịu được, vậy thì cậu có thể thừa nhận sai lầm của mình rồi đấy!” Sir Toby quả quyết. Anh ta đảo mắt nhìn khắp phòng, dưới ánh lửa bập bùng là những đồ nội thất đã cũ sờn.

“Và ngoài ra, đây không phải là một nơi tồi tệ như chúng ta được làm cho phải tin như thế. Sự thật là, quỷ tha ma bắt cậu đi, trông nơi này rất ấm cúng. Làm sao mà sánh chỗ này với những chỗ đóng quân tối hù mà đến tổ tiên của tôi chắc cũng không thấy đường để mà đi khai hoang.” Anh ta ngã người vào một cái ghế với tiếng thở dài khoan khoái và nhấp một ngụm rượu trong ly của mình.

Kate ngồi trong nhà bếp, run rẩy. Cô không có ý định lôi kéo sự chú ý vào cô như thế. Phủ nhận vị thế của cô như là người được bảo trợ của bà ngoại anh – là đúng. Nhưng làm vậy lại lôi kéo Jack vào một cuộc tranh cãi! Trước mặt bạn bè của anh! Ôi, cái tính khí xấu xa, xấu xa của cô! Người hầu nói chung phải là những người vô hình với các quý ông như bạn bè của Jack. Làm vậy cộng với cái nón của cô là những biện pháp duy nhất bảo vệ cô không bị phát hiện. Nhưng bây giờ cô đã để tính khí của mình phá hỏng tất cả. Không có người hầu nào lại trả treo vô lễ với chủ của mình như thế. Vô hình chung, cô đã tự làm cho mình trở thành nguồn chú ý của bọn họ. Ôi, cô là một kẻ ngốc nghếch cẩu thả!

Tất cả những ý nghĩ trước đây về việc tìm kiếm người chủ không phải là người thuộc giới quý tộc đã quay trở lại chế giễu cô, kiểu đã-bảo-rồi-mà. Cô lẽ ra không bao giờ được cư xử như cách cô đã làm với những người không thuộc cùng tầng lớp như cô.

Cô đã để cho mình trở nên tự mãn, thải mái và thấy an toàn.

Cô đã không còn sợ bị người lạ phát hiện ra mình – bởi vì cô chẳng gặp người lạ nào cả. Sự cô lập, tự đày ải bản thân mình của Jack và sự bất thường của mùa đông đã bảo đảm cho điều đó. Trong những tháng cô ở đây, cô như đã ở trong một cái kén, một hòn đảo. Và trong cái kén đó Kate cảm thấy được an toàn.

Nhưng giờ đây Jack đã lấy lại sức mạnh của mình, mùa xuân cũng đã tới và sự cô lập bảo vệ đó đã bị xé toạc đi. Người đàn ông mà bây giờ cô có thể nghe thấy tiếng anh, đang cười với các bạn của mình, gần như chẳng còn sự ẩn dật cay đắng mà cô đã gặp khi lần đầu tiên đến Sevenoakes. Thế giới bây giờ đã trở lại với Jack Carstairs và anh ấy sẽ chào đón nó. Tuy nhiên, cô đã gây sự chú ý cho những người lạ và giờ phụ thuộc vào những ký ức của họ…

Lo lắng không ích gì – cô nên tập trung vào việc chuẩn bị bữa tối với những gì cô có sẵn. Cô đã bảo Carlos làm thịt thêm hai con gà, và làm một cái bánh từ phần còn lại của món bò nướng ngày hôm qua. Đó sẽ là một bữa ăn đơn giản nhưng bổ dưỡng. Và Carlos sẽ là người phục vụ nó.

Sau bữa tối, các quý ông tụ tập tại phòng dành cho họ.

Kate ngồi ở phòng kề đó, cái ghế của cô gần như kéo sát vào cánh cửa liền kề. Vài bộ đồ cần được khâu đang nằm trong lòng cô, nhưng mấy ngón tay của cô không động đậy. Cô đang nghe trộm. Cô không thể chịu đựng sự căng thẳng thêm nữa – cô phải biết liệu có người nào nhận ra cô không. Từ chỗ cô đang ngồi cô có thể nghe rõ từng từ ở phòng kế bên.

“Chỗ này thật sự ấm cúng đấy, Jack,” Sir Toby nói. “Thức ăn ngon, rượu ngon, lửa ấm, và những người bạn tốt – tất cả những gì một người đàn ông muốn đều ở ngay đây. Và ở ngay giữa vùng săn bắn tốt nhất thế giới nữa chứ! Cậu là người đàn ông may mắn, Jack Carstairs.”

Sau lời nói của anh ta là một sự im lặng bao trùm khắp phòng.

“Ôi, Trời, Jack, tôi thật là một đứa ăn nói vô duyên! Tôi xin lỗi. Tôi không có ý nói-“

“Chỉ cần câm mồm lại, Mập!” Andrew Lennox rít lên. “Cậu nói khá đủ rồi đấy.”

“Tôi không có ý nói…” Sir Toby dài mặt xấu hổ.

Một sự im lắng ngắn.

“Không cần phải đối xử với tôi khẽ khàng vậy đâu,” Jack nói. “Sự thật là các cậu không cần phải cảm thấy tội nghiệp cho tôi nữa.”

Đại tá Masterton nghiêng người về phía lò sưởi và nhìn chằm chằm vào ông bạn của mình. “Vậy là…” anh ta ướm lời.

Jack cười toe toét. “Cậu luôn là người sắc như dao cạo, Francis.” Anh thấy tay anh ta nắm lấy tay anh và siết chặt. Hai gã kia thì nhìn chằm chằm trong hoang mang.

“Các cậu đang nói về cái gì vậy?” Andrew Lennox nói. “Tôi chỉ có thể nghĩ đến một điều…” Anh ta nhìn chằm chằm vào Jack, đọc thấy sự thật trong đôi mắt anh, sau đó anh ta nhảy về phía trước và nắm chặt tay Jack, bóp nhiệt tình.

“Ai đó vui lòng cho tôi biết có chuyện gì không?” Sir Toby càm ràm. “Tại sao mọi người ai cũng lắc tay Jack và tất cả các cậu đang nói cái bí ẩn gì vậy hả? Hay cậu đã tìm thấy một nữ thừa kế rồi, phải vậy không, Jack?”

Những người khác phá ra cười.

“Ừm, tôi tính để giành sự ngạc nhiên này đến ngày mai, Mập, nhưng tôi có thể cưỡi ngựa lại được rồi. Tất nhiên tôi cũng chưa đủ khỏe để đi săn, nhưng sẽ sớm thôi.”

Sir Toby nhìn chằm chằm, chết lặng, rồi đột ngột nhảy ra khỏi ghế, làm sóng sánh ly rượu của mình, và nắm lấy tay Jack, lắc nó cho đến khi Jack nghĩ là nó sắp rớt ra.

“Thật kỳ diệu, ông bạn, thật là kỳ diệu!” anh ta tiếp tục lặp đi lặp lại. Anh ta trừng mắt nhìn hai ông bạn của mình vẫn còn ngồi trong ghế của họ. “Có hiểu chưa, hai gã ngốc kia? Jack có thể cưỡi ngựa! Sao còn không chúc mừng cho cậu ta hả?”

Họ lại rống lên cười. Khi tiếng ồn ào đã lặng xuống và một lượt rượu mới đã được rót ra, Francis nói với Jack, “Tôi không hiểu. Các bác sĩ đã thề thốt là cậu sẽ không bao giờ cưỡi ngựa được nữa mà?”

“Phải. Nhưng Miss Farleigh không đồng ý thế.”

“Miss Farleigh?” Mr Lennox nói.

Trong phòng kế bên, Kate đóng băng. Ôi, không, không, cô âm thầm cầu nguyện. Đừng nói với họ, làm ơn đừng nói.

“Đúng vậy, anh trai cô ấy đã được chữa khỏi hoàn toàn từ vết thương tương tự bởi các bác sĩ Phương Đông,” Jack tiếp tục. “Cô ấy nói với tôi anh trai cô ấy đã lấy lại sức mạnh gần như hoàn toàn…nhưng không may…”

“Sao?”

Jack giải thích. “Miss Farleigh đã mất cha và các anh ở cuộc chiến tranh đó. Các anh cô ấy ở quân đoàn 83, tôi tin thế. Cô ấy bây giờ hoàn toàn chỉ còn một mình trên thế giới này, trừ bà ngoại của tôi, người đã trở thành người giám hộ của cô ấy.”

Kate lún người xuống trong chỗ ngồi của mình. Quân đoàn 83. Cô không thể nhớ rõ ràng hơn. Nếu bất kỳ ai trong số họ nghe bất cứ gì về cô, thì bây giờ có thể những ký ức của họ đang bật xóc trở về cũng nên.

“Đúng rồi, đó là một trong những điều mà tôi phải thú nhận nó đã vượt quá sức hiểu biết của tôi. Đúng vậy đấy, mấy cậu. Tôi có biết sơ qua Miss Farleigh…”

Kate nhảy dựng ra khỏi cái ghế của mình. Cô đi khẽ tới cánh cửa và dựa người vào nó, nín thở với sợ hãi. Đại tá biết cô. Anh ta sẽ nói cho Jack mọi thứ. Kate cắn môi lo lắng. Cô sẽ phải rời đi. Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy khuôn mặt anh khi anh biết điều đó.

“Tôi biết các anh của cô ấy và đã từng vài lần gặp cha cô ấy. Ở Tây Ban Nha, các cậu cũng biết rồi đó. Và tôi đã từng gặp Miss Farleigh một lần trước đây, mặc dù trông cô ấy hơi khác một chút…Nhưng là người được bảo trợ của bà cậu ư? Tôi chưa bao giờ nghe nói cậu có liên hệ tới gia đình Farleighs, Jack.”

“Tất nhiên là chúng tôi không biết nhau. Theo như tôi biết thì chẳng có mối quan hệ máu mủ nào cả. Bà ấy – ý tôi là bà ngoại của tôi – là mẹ đỡ đầu của mẹ Miss Farleigh.”

“À,” Francis thì thầm mai mỉa. “Một mối quan hệ gia đình gần gũi nhỉ.”

Ôi, Chúa ơi, đừng làm nó xảy ra! Cô chết vì lo lắng mất.

Jack nhún vai buồn bã. “Ừm, mấy cậu cũng biết bà tôi rồi đấy – nếu bà ấy đã quyết định mối liên hệ này là gần gũi chẳng người sống nào cản nổi bà ấy.”

“Đúng vậy,” Andrew đồng ý. “Không cả với những người bất tử, tôi cược luôn.”

Sir Toby chen vào, “Tôi không hiểu bà anh muốn gì với chuyện này nữa, Jack. Một bà lão kỳ lạ! Bà ấy đối xử với tôi cứ như thể tôi là một đứa bé còn đi học mỗi lần tôi vô phước đụng trúng bà ấy. Theo tôi thì tránh bà ấy càng xa thì càng tốt.” Anh ta dừng lại một chút, sau đó nói với giọng đặc nghi ngờ, “À mà bà ấy không có ở đây, phải không? Bà ấy không có ở đâu đó trên lầu đấy chứ?”

Kate có thể hét lên với sự thất vọng.

“Thôi được rồi, Mập, ngốc vừa thôi!” Andrew cười lục khhục. “Để Jack hoàn thành nốt câu chuyện của cậu ta xem nào. Tới chỗ bác sĩ Đông Y, Jack,” anh ta nhắc.

“Ừm, như tôi đã nói,” Jack tiếp tục, “Anh trai Miss Farleigh đã phục hồi được hoàn toàn, và cô ấy đã nói với tôi chuyện đó, dù vậy, tôi đã như một thằng ngốc không chịu nghe lời cô ấy…Mà còn gần như là đã chế nhạo cô ấy vì chuyện đó.”

“Tôi cũng có thể tưởng tượng ra chuyện đấy,” Sir Toby thật thà nói. “Còn hơn thế nữa, cậu còn có thể quạu quọ suốt khi cậu không hài lòng gì đó, Jack; tin tôi đi. Tôi sẽ chẳng đến mà không được mời như thế này, nhưng vì Francis bảo nên tôi mới đi. Vì tôi không muốn thấy cậu gầm gừ như con sói xấu tính. Vài lần còn dừng bọn họ nửa đường nữa kìa. Nhưng mà hình như cậu đang tỉnh táo! Vậy cô ta đã làm gì vậy? Không phải thì thầm những điều ngọt ngào đó chứ?”

Kate siết chặt nắm tay.

Jack cười khùng khục. “Ngược lại, cô ấy bảo tôi rằng nếu tôi muốn tiêu tốn cuộc đời của mình bằng việc là một kẻ què quặc và té ngã ngựa suốt, vậy thì cứ việc tiếp tục làm cái mà tôi đang làm!”

“Thật á?” Sir Toby há hốc mồm.

“Phải. Cô ấy còn hét lên với tôi rằng tôi đang tự tội nghiệp chính mình.”

“Chúa tôi!” Francis nói.

“Cậu không đánh cô ta đấy chứ, Jack?” Sir Toby nói.

“Trời, đừng có ngốc nghếch thế, Mập,” Andrew nói.

“Không, Mập, nhưng cô ấy chắc chắn đã nhận được những lời không hay ho gì cho những nỗ lực của mình, giống như những gì cậu nghĩ về tôi ấy. Tuy nhiên những lời đó đã lởn vởn trong đầu tôi và cuối cùng nó cũng đã khai sáng được tôi. Vì thế cuối cùng tôi cũng đã nuốt xuống kiêu hãnh của mình và nhờ sự trợ giúp của cô ấy, và tóm lại là tôi đã có thể cưỡi ngựa lại được. Tuy chưa thuần thục lắm, nhưng tôi đã ngồi vững được trên nó. Tôi vẫn chưa thể cưỡi ngựa đi săn được, nhưng sẽ không lâu nữa đâu. Đúng vậy, Mập, ông bạn, cậu nói đúng; tôi là người đàn ông may mắn – điều đó phải cám ơn Miss Farleigh.”

Kate dựa người vào tường. Đôi mắt ậng nước. Vậy là ít ra thì cô cũng đã làm được gì đó để anh nhớ tới cô. Khi nào anh biết sự thật, có lẽ vì cô đã giúp cho chân anh mà anh sẽ bớt trách cô hơn.

Những người đàn ông ở phòng kế bên chìm vào im lặng trong một chốc, thỉnh thoảng chỉ có tiếng va nhau của ly thủy tinh hoặc tiếng lắc rắc của lò sưởi. Sau đó Andrew Lennox nói, và từ ngữ của anh ta làm Kate thêm một lần nữa căng người lên.

“Cậu nói cậu đã gặp Miss Farleigh trước đây rồi hả, Francis?”

“Ừm, đúng vậy,” anh ta khẳng định. “Dù chỉ một chút ở nơi tôi lần đầu tiên gặp cô ấy.”

“Ở đâu?” Andrew hỏi.

Kate nhắm mắt và nín thở.

“Ở cuộc bao vây cuối cùng của Badajoz,” ngài đại tá lạnh lùng nói.

Đôi mắt Kate vụt chớp. Badajoz?

“Badajoz? Cậu không đùa đấy chứ! Giải thích xem nào, Francis,” Andrew yêu cầu.

“Ý cậu nói là cô bé đó đã ở Badajoz á?” Sir Toby lắp bắp trong ngạc nhiên. “Không thể nào, phải không? Ý tôi, không có phụ nữ ở Badajoz…ừm…ý tôi là phụ nữ, ừm…đó mới là vấn đề…không phải những quý bà…ừm…cậu biết tôi nói gì mà phải không.”

“Thực ra có đó, Toby, ít nhất có một quý bà, là dì Charlotte của tôi,” Francis nói.

Một sự im lặng sửng sốt ngắn.

“Dì Charlotte của cậu á? Nói sàm!” Sir Toby khịt mũi. Tôi không tin dì Charlotte của cậu đã ở Badajoz. Người phụ nữ bảo thủ nhất thế giới, dì cậu đó! Chưa bao giờ rời khỏi đất nước. Cũng như chưa bao giờ rời khỏi London. Tôi cược con ngựa săn tốt nhất của tôi vào việc này đấy.”

Francis cười nhẹ nhàng. “Thật đó, ông bạn, không nghi ngờ dì Charlotte của tôi mãi mãi là một quý bà,” Francis nói.

Một khoảng im lặng ngắn, sau đó Andrew nói, “Có phải em họ Arnold của cậu?”

“Chính xác – em họ Arnold của tôi,” Francis đồng ý.

“Cậu đang nói quái quỷ gì vậy?” Sir Toby nói. “Tôi không hiểu tại sao chúng ta lại nói về những người bà con phải gió của cậu. Chỉ bà ngoại Jack thôi cũng đủ tệ rồi, giờ cậu lại còn dông dài về dì và em họ Arnold của cậu nữa. Tôi vui vì đã thấy cậu ta trở lại sau khi trở về từ Badajoz, nhưng tôi chẳng muốn gặp hay nói-“

“Chuyện gì với Arnold ở Badajoz vậy, Toby?” Francis ngọt ngào ngắt lời.

“Bị bắn hay bị thương gì đó đại loại thế và đã chẳng còn tỉnh táo nữa vì cứ nói đi nói lại về chuyện một thiên thần đã cứu cậu ta, hoặc đại loại như thế.”

Jack kêu lên.

“Đúng vậy đó, ông bạn,” Sir Toby giải thích. “Cậu ta đã làm chúng tôi phát khùng với những câu chuyện về thiên thần của anh ta. Lúc cậu ta được đưa về nước tôi cũng tin luôn chuyện một Hoàng tử Ếch.”

“Tubby, ông bạn,” Francis nói, “chẳng có thiên thần nào hết – mà đó là Miss Farleigh của Jack.”

Hai đầu gối của Kate muốn sụm xuống.

“Cái gì?” Ba cái miệng đồng thanh hợp xướng.

“Đúng vậy. Miss Farleigh đã ở đó với cha cô và đã khá mạo hiểm, thường ở rất gần chiến trường, và hay chăm sóc cho những người bị thương. Em họ Arnold bị một vết thương lớn chảy máu không ngừng ở cánh tay. Chỉ bằng cách buộc chặt nó để máu không thể thấm qua. Người bác sĩ sau này chữa trị cho cậu cho biết cô ấy đã cứu mạng nó. Bị chảy máu cho đến chết là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.”

Kate dựa người vào khung cửa, mắt nhắm lại. Vậy ra chàng trai tội nghiệp đó là em họ của Francis? Ở căn phòng bên kia cũng là một sự im lặng dài, chỉ có tiếng tanh tách của củi cháy trong lò.

“Cô ấy bảo tôi rằng cha cô ấy đã ‘cấm cung’ cô ở lều trại trong một tuần sau trận Badajoz,” Jack gầm gừ giận dữ. “Chúa tôi, khi tôi nghĩ tới trận chiến đẫm máu ấy…”

“Tôi tin ông ấy đã làm vậy,” Francis nói. “Sau khi ông ấy khám phá ra cô đã cứu Arnold.”

Một sự im lặng khác kéo dài.

“Cô ấy là một nữ anh hùng bé nhỏ chết tiệt,” cuối cùng Sir Toby nói.

“Quá đúng,” Francis lặng lẽ nói. “Và, từ những gì tôi biết thì Arnold chỉ là một trong số nhiều người cô ấy đã cứu.”

Trong căn phòng kế bên Kate lặng lẽ chìm vào chiếc ghế. Cô cảm thấy chóng mặt với một sự nhẹ nhõm. Francis đã không biết phần còn lại của câu chuyện của cô – cô vẫn còn an toàn một thời gian nữa. Cô đã quá sợ hãi…nhưng mà, anh ta nghĩ cô là một nữ anh hùng! Cô không cần nghe thêm nữa. Một nữ anh hùng – anh ta sẽ không nói thế nếu anh ta biết về Henri. Sự nhẹ nhõm đang ngập tràn trong cô. Cô đã kiệt sức. Một cách âm thầm cô trượt ra khỏi phòng và đi lên lầu để ngủ.

“Cậu nói thiên thần của Arnold á? Chúa tôi!” Sir Toby lầm bầm. “Không phải kiểu mong đợi của một quý cô để…để…”

“Đúng vậy,” Andrew nhiệt liệt đồng tình. “Hầu hết các quý cô sẽ sợ chết khiếp cho dù nếu chúng ta chỉ nói cho họ biết có một phần mười những chuyện đã xảy ra trong chiến tranh…” Giọng anh mờ dần khi cả bốn người đàn ông đều nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, hồi tưởng lại những cơn bão vây ráp đẫm máu điên cuồng của Badajoz. Hãm hiếp, cướp bóc, cướp phá. Thật là kinh hoàng để tưởng tượng Kate đã ở giữa tất cả những điều đó.

Sau vài phút, Andrew lên tiếng với một tông giọng lấy lại tinh thần.

“Vậy tại sao chúng ta ngồi đây mà nghiền ngẫm ủ ê chứ? Tất cả chúng ta đều vẫn còn ở đây, vẫn sống và khỏe mạnh, hãy uống vì sự tuyệt vời này, vì sự đoàn tụ. Cũng như Jack, cuối cùng đã trở lại từ cõi chết, với tất cả những tin tốt lành nhất.”

“Phải, đúng đấy!” Sir Toby nói. Anh nâng ly của mình lên. “Mừng cho Jack ‘điên’ và ngài Săn bắn! Cuối cùng cả hai cũng đã trở lại!”

“Phải, đúng vậy,” Francis đồng ý. “Jack và ngài Săn bắn, nâng ly nào!”

“Và cho Miss Farleigh,” Jack lặng lẽ nói, nâng ly mình lên. Với một sự đồng lòng những người khác đều đứng dậy và nâng cốc.

“Cho Miss Farleigh.”

“Thiên thần của Arnold.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.