Gallant Waif

Chương 10: Chương 10




Sáng hôm sau, Kate thức dậy sớm và đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa điểm tâm như thường lệ. Tối qua cô đã đi đến một số quyết định. Cô đã cho phép bản thân quá dễ dãi với Jack – cô chỉ là quản gia của anh ta. Cô không nên cố can thiệp vào cuộc sống của anh, cho dù đó là ý tốt của cô đi nữa. Cô lẽ ra cũng không nên cho phép mình cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào với anh ta – điều đó chắc chắn chỉ làm cô bị tổn thương. Cô đang sống trong mơ và việc này phải dừng lại.

Cô sẽ không bao giờ để cho bất kỳ ai – không với cả Jack Carstairs, không ai cả - ảnh hưởng đến cảm xúc của cô như thế này một lần nữa. Cô sẽ kiểm soát nó nhiều hơn trong tương lai, sẽ xây dựng bức tường băng giá mà cô đã làm thế để bao bọc trái tim mình ở Lisbon. Cô đã cho phép Jack Carstairs làm tan chảy nó. Cô đã thông suốt chuyện này trong cả đêm dài không ngủ. Cô có thể cảm thấy cái lạnh của nó đang bao quanh cô. Một bức tường rất dày. Có thể sẽ cóng lên vì nó, nhưng sẽ không có nỗi đau nào nữa.

Kate đặt nồi cà phê lên, sau đó cứng người lại khi nghe tiếng bước chân không đều không lẫn vào đâu được đang hướng về phía cửa nhà bếp. Cánh cửa mở ra. Một sự im lặng kéo dài. Cô có thể cảm thấy đôi mắt nhạt nhẽo của anh nhìn vào cô. Hít một hơi thở sâu, cô quay người đối mặt với anh.

“Tôi nợ cô một lời xin lỗi, tiểu thư Farleigh,” Jack nói. “Tôi không có ý nói những điều như vậy với cô. Tôi đã không có ý định nói như vậy và tôi rất xin lỗi vì điều đó. Tôi đã đặt cô vào tình thế thật đáng hỗ thẹn. Tôi biết mình không thể được tha thứ.” Kate chớp mắt. Quỷ tha ma bắt anh ta đi! Anh ta nói rất chân thành. Cô cảm giác tảng băng bao bọc quanh mình đang tan thành nước. Ôi, chết tiệt!

Anh tiếp tục, “Tôi không yêu cầu cô tha thứ cho tôi, nhưng tôi hy vọng cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi này của tôi. Tôi đảm bảo với cô, sẽ không có chuyện như thế xảy ra lần nữa.”

Một cục nghẹn trong cổ họng Kate. “Mr. Carstairs, đó không hoàn toàn là lỗi của anh. Không…không phải chuyện của tôi nếu anh có say xỉn hay không.” Giọng cô khàn hơn bao giờ hết. “Sự can thiệp của tôi là không được phép, vì vậy anh nói gì hay làm gì thì cũng chỉ làm tôi thấy thêm xấu hổ mà thôi.”

Chúa tôi, cô nghĩ, tại sao tôi phải làm vậy chứ? Cô không có ý định xin lỗi. Anh ta nghĩ gì, nói gì hay làm gì thì có gì quan trọng với cô nữa đâu chứ. Vậy cô đang làm gì thế này? Rõ ràng là cảm giác có lỗi. “Tôi cũng đã làm những chuyện kinh khủng với anh và tôi cũng không có ý định làm thế…, hay nói đúng hơn là tôi không nên làm thế…”

Cô lúng túng dừng lại. Cô có thể cảm thấy cái nhìn ấm áp của anh. Một khoảng lặng căng thẳng, sau đó thì thấy cái nồi cà phê đang sôi tràn ra ngoài.

“Cà phê! Ôi, trời ơi!” Kate kêu lên, vội vã cứu nó. “Ui!” Cô thở hổn hển và rụt tay lại vì đã vô ý nắm vào vành gang của nồi và bị phỏng. Cô lùi lại, mút vào tay.

“Đưa tôi xem nào.”

“Không có gì,” cô nói cộc lốc, giữ ngón tay một cách bảo vệ.

“Đưa đây,” anh nói vẻ ông chủ. “Đưa tôi xem nào.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy taycô trong tay anh và cúi xuống cẩn thận kiểm tra vết bỏng. Kate nhìn mái đầu đen đó cúi xuống bàn tay cô và cảm thấy một sự rung động. Cô rất muốn đặt tay mình lên đó và luồn các ngón tay mình qua mái tóc rối, dày đó. Lạnh lùng vào, cô nghĩ. Không được nghĩ ngợi gì hết!

“Không có gì nghiêm trọng đâu,” cô lặng lẽ nói. “Tôi đã từng bị phỏng còn tệ hơn nhiều.”

“Cô lẽ ra không nên làm việc này.”

Kate ngạc nhiên trước sự giận dữ trong giọng nói của anh. “Cô lẽ ra không nên ở chỗ có thể làm mình bị phỏng như thế này.”

Lại là cái kiểu đầy bảo vệ đó. Cô cố giật tay ra. Anh ngẩng lên và nhìn vào mắt cô.

“Chết tiệt!” anh lẩm bẩm, và kéo cô vào vòng tay mình. Miệng anh áp vào miệng cô, khô khốc, và Kate có thể cảm thấy sự đam mê đổ tràn ra từ anh. Băng đã nứt ra, và ngay lập tức bị bốc hơi.

Nụ hôn đó kết thúc trong vài giây. Jack đẩy cô ra và rời khỏi phòng, bước ra ngoài sân. Kate tựa người vào bàn, hầu như quên mất cái tay đang đau. Một lát sau anh bước vào, đem theo một bát nước chứa đầy băng tuyết.

“Đây,” anh nói cộc lốc. “Cho tay vào đó. Nước lạnh là tốt nhất cho các vết bỏng, càng lạnh càng tốt.”

Cái tay bị bỏng của cô bây giờ có vẻ chẳng là gì nữa. Kate chớp mắt nhìn anh, sửng sốt. Đã quá muộn rồi – không có bức tường băng nào có thể chịu nổi người đàn ông này. Cô đã yêu anh. Tảng băng duy nhất mà cô có thể cảm thấy bây giờ chỉ là tảng băng trong bát nước đó. Bây giờ khắp người cô là một sự ấm áp. Rất ấm áp. Nóng hừng hực.

“Vì Chúa, đừng nhìn tôi như thế,” anh rên rỉ. “Cho tay cô vào cái bát nước chết tiệt này đi và hãy quên chuyện vừa xảy ra. Tôi…tôi chắc là vẫn còn ảnh hưởng của cơn say tối qua.”

Anh cào tay vào tóc. Kate nhìn chúng. Anh nhìn thấy cái nhìn của cô và lại hét toáng lên.

“Tôi nói là thôi đi mà, có nghe không, Kate! Đó là một phút lạc lòng, một sai lầm. Tôi xin lỗi. Sẽ không có chuyện đó lần nữa. Tôi chắc chắn thế. Vì vậy thôi nhìn tôi như thế đi, có được không?”

“Sẽ không có chuyện đó lần nữa ư?” Kate thì thầm. Nếu cô đã không thể xây dựng các bức tường chống lại anh, thì tại sao lại phải cưỡng lại điều đó chứ?

“Không, chết tiệt, không bao giờ.”

“Vậy thì tôi cũng xin lỗi.”

Anh siết chặt nắm tay, không thể tin điều vừa nghe. “Chết tiệt!” anh lẩm bẩm. “Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.” Và khập khiễng lặng lẽ ra khỏi phòng.

Cô lẽ ra không nên nói như thế, Kate biết. Một cô gái đứng đắn không được làm như vậy, nhưng có lẽ vì cô chẳng còn đứng đắn gì cho cam, cho nên đã…

Cô thích được anh hôn, hơn là phải nói như thế.

Cô chưa bao giờ có cảm giác nào giống với cảm giác mỗi khi Jack Carstairs đưa cô vào vòng tay của anh và áp môi mình vào môi cô. Những nụ hôn của anh làm cô có cảm giác vui buồn lẫn lộn, cảm thấy mình đang sống và…hết sức tuyệt vời.

Và cô muốn được nhiều hơn thế.

“Tôi sẽ viết thư yêu cầu bà tôi đưa cô về nhà bà ấy ngay lập tức,” Jack thông báo, bước vào thư viện nơi Kate đang bận rộn lau dọn bụi bặm.

Cô xoay tít người lại. “Nhưng tại sao?” cô thì thầm, đôi mắt mở to đau đớn.

Anh có thể nhìn thấy cô đã rất chăm chú làm việc thế nào; tóc cô rơi lõa xõa khỏi búi, cằm có một vết bụi mờ còn chân mày phải có một vết sáp ong. Tại sao cô bé này phải cặm cụi làm việc như một đầy tớ nhà quê thế này? Cô cần phải kết hôn với một người giàu có, cho dù là chỉ để giữ cho khuôn mặt được sạch sẽ. Anh cố giữ cho mắt mình không lộ vẻ buồn cười, không được để cho mình mềm lòng trước cô.

“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này.”

“Như thế này là như thế nào?”

Đôi mắt anh sắc lại. “Như sáng nay và như tối qua.”

Cô đỏ mặt và ép chặt cuốn sách mà cô đang lau bụi vào ngực. “Nhưng mà, tôi không muốn đến London để ở với bà anh.”

“Không cần biết. Nếu cô ở lại, chuyện này sẽ không kiểm soát được nữa.”

Mắt Kate bắt vít trên người anh. “Vậy sao?” cô hỏi nhẹ nhàng.

Jack lầm bầm rồi bỏ đi. Khỉ thật! Đôi mắt xanh xám to tròn đó làm anh mất hết quyết tâm. Anh nhất định phải làm cho cô hiểu một lần rồi thôi.

“Có Chúa mới cứu mấy cô trinh nữ khỏi tôi!” anh gầm gừ trong thất vọng.

Kate cứng người, nhưng anh không chú ý thấy.

“Cô không biết cô đang bị nguy hiểm thế nào đâu,” anh nói.

Mình ư? Kate nghĩ.

“Đàn ông có những nhu cầu, tiểu thư Farleigh, nhu cầu xác thịt. Họ không giống như phụ nữ. Nếu một người nảy sinh ra ham muốn đó, anh ta sẽ chuyển nó sang một phụ nữ để giải quyết những nhu cầu đó. Cô có hiểu tôi nói gì không? Tôi nói phụ nữ, bất kể phụ nữ nào, miễn là người đó sẵn sàng để đáp ứng những ham muốn đó.”

Kate cắn môi.

Jack âm thầm nguyền rủa mình. Chết tiệt, anh không được lựa chọn trừ việc nói những điều chết tiệt đó với cô, để dừng lại thứ ánh sáng tỏa ra từ đôi mặt cô ấy mỗi lần cô nhìn anh. Anh không có tương lai để trao tặng cho cô. Anh cũng không thể khiêu vũ với cô, và nếu bất kỳ ai sinh ra để nhảy thì đó phải là Kate Ferleigh, người thiếu nữ nhẹ như tơ hồng. Anh không thể cho phép cô chôn vùi mình ở cái nơi túng thiếu này, đặc biệt là khi cô không hề có ý tưởng cô đang bỏ lỡ điều gì.

Cô chưa bao giờ đến London, chưa bao giờ được khiêu vũ hàng giờ ở những vũ hội sang trọng, trong vòng tay của những anh chàng đẹp trai, chưa bao giờ được đi xem nhạc kịch, đi đến Covent Garden, Drury Lane, Almack's (*). Cô đã nhìn thấy cái chết, quá nhiều, nhưng lại không hề có kinh nghiệm về cuộc sống như thế ở London, mà bà anh lại có thể cho cô điều đó. Cô ấy lẽ ra đã có một tương lai tươi sáng; nếu những lời cục súc này có thể đưa cô tới London, thì anh sẽ nói nó ra.

“Tôi cũng không là một ngoại lệ. Tôi có thể là một thằng què bị biến dạng-“ Kate thấy lúng túng trong cái giọng thô ráp của anh “-nhưng tôi vẫn là một người đàn ông, với những nhu cầu của đàn ông.” Anh dừng lại để lời của anh “thấm” vào cô. “Và đã lâu rồi tôi không có đàn bà, Kate. Rất lâu rồi. Và đó là những gì…Tất cả là thế đấy. Cô có hiểu tôi nói gì không? Tôi lẽ ra không bao giờ chạm vào cô, sẽ không bao giờ hôn cô, nhưng tôi đã say và cũng vì đã quá lâu rồi kể từ khi tôi có một người đàn bà nên tôi đã yếu lòng.” Anh quay người khỏi cô để không phải nhìn vào mặt cô.

(*: các phòng khiêu vũ nổi tiếng – ND)

Kate nhìn chằm chằm vào miếng vải trong tay và từ từ vò nát nó. Cô bắt đầu lau cái kệ gần cô nhất. Anh ta đã say khi chạm vào cô? Đó là điều anh đang nói với cô? Cô là bất cứ người đàn bà nào với anh? Một phụ nữ sẵn sàng dâng hiến? Những lời đó thật khó nghe, thô bỉ, nhưng, cô nhận ra mình không thấy thất vọng lắm trước những lời lẽ đó.

Bởi vì, tận trong sâu thẳm, cô không tin.

Nếu đó là bất cứ người đàn bà nào cũng được, vậy tại sao anh không quấy rầy Millie hoặc Florence? Hoặc người hầu rượu ở quán rượu mà anh thường lui tới – mà từ tất cả những gì cô biết thì cô chẳng tốt lành gì cho cam. Không phải, bất kể Jack Carstairs nghĩ gì về cô, thì đó cũng không phải là loại phụ nữ bất kỳ. Và cũng không phải tại anh đã uống say – tất cả chuyện này chỉ làm trầm trọng thêm vấn đề.

“Cô hãy chuẩn bị để đi London vào cuối tuần này.” Từ ngữ của anh dường như đang đến từ một nơi xa xôi nào đó.

Kate dừng việc lau chùi vô thức lại. “Không, tôi không đi,” cô nói qua vai. Cô không có ý định chạm tay vào xã hội London. Không vì cô không thể. Ngoài ra thì, cô cũng đã hứa với bà anh rồi.

Anh có vẻ ngờ vực. “Có phải tôi nghe cô nói không đi phải không?”

“Anh nghe đúng rồi đấy,” cô lặng lẽ trả lời. “Tôi không có ý định rời đi.”

“Cô còn biết suy nghĩ nữa không đấy, cô gái?” anh gầm lên. “Sau tất cả những gì tôi đã nói sao? Cô muốn ở lại? Muốn có nguy cơ bị hủy hoại?”

Đôi môi cô xoắn lại đầy châm biếm và cô gấp nhỏ miếng giẻ lau lại. Ai có thể bị hủy hoại hai lần? Đó mới là vấn đề.

“Cô không nghe tôi nói gì sao, cô bé ngốc nghếch kia?” Anh chụp lấy vai cô và quay người cô lại nhìn anh. “Cô sẽ có nguy cơ đánh mất trinh tiết của mình nếu ở đây! Có chuyện quái gì với cô vậy?”

Cô giật người ra khỏi cái kẹp của anh và đứng đó, vuốt lại cái váy như một con chim vừa mới thoát khỏi một con mèo.

Đôi mắt anh hẹp lại và khuôn mặt lộ vẻ nhẫn tâm. “Có lẽ đó là kế hoạch của em chứ gì.”

“Ý anh là sao?”

“Quyến rũ tôi để bẫy tôi vào hôn nhân,” anh nói chậm rãi.

“Quyến rũ anh á?” cô thở hổn hển phẫn nộ.

“Không phải đó là điều đang xảy ra ở đây sao? Không nghi ngờ bà tôi cũng có vai trò trong cái kế hoạch này.” Anh cười cay nghiệt. “Chắc là vậy rồi. Không nghi ngờ hai người đã vạch ra cái kế hoạch đó.”

“Sao anh dám?”

Anh phớt lờ cô và tiếp tục. “Ôi, Trời, sao mà tôi ngốc thế nhỉ. Rõ như cái mũi trên mặt tôi. Bà tôi chắc là đã nghĩ tôi sẽ chẳng kết hôn nữa sau khi hôn ước của tôi với Julia kết thúc, và chẳng màng chú ý tới sự đời nữa. Bà ấy xúc Kate bé nhỏ bơ vơ thảy vào tôi, hy vọng tôi sẽ vốc cô ta lên và biến cô ta thành của tôi, như thế một mũi tên trúng hai con chim. Ha!” Anh trừng mắt nhìn cô. “Chỉ có điều nó sẽ không có kết quả vì tôi đã biết tỏng âm mưu của cô rồi. Cô sẽ không bẫy tôi dễ dàng đâu, tiểu thư Farleigh; tôi không có ý định cưới cô.”

“Tôi cũng không có ý định cưới anh, Mr Carstairs!” Kate bừng bừng giận dữ trong cái kẹp chặt đó. “Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ hạ thấp mình đến mức đó, còn anh thật là…thật là quá đáng khi nghĩ ra một chuyện như vậy. Thật là lố bịch và tôi yêu cầu một lời xin lỗi ngay lập tức – cho tôi cũng như cho bà anh, vì tôi chắc chắn bà anh sẽ không bao giờ lập ra một kế hoạch hèn hạ như vậy!”

“Không hèn hạ, tôi đồng ý; phiền phức thì đúng hơn.”

Kate lờ đi câu châm biếm của anh. “Và sao anh dám nói tôi đang cố quyến rũ anh chứ? Trong khi anh mới là người vồ lấy tôi, đối xử thô bạo với tôi kể từ khi tôi tới đây, liên tục quấy rối tôi khi tất cả những gì tôi cố làm là làm cho ngôi nhà này được ngăn nắp,” cô hoàn thành câu một cách đoan trang, cho dù không phải vậy.

“Ô, vậy ra tôi đã quấy rối và đối xử thô bạo cô sao? Vậy chứ ai đã xông vào phòng tôi lúc giữa đêm vậy?”

Kate giậm chân. “Tôi không có! Anh còn dám nói tới chuyện đó nữa sao?”

“Chứ còn gì nữa, phòng tôi ở trên lầu mà. Và cô đã lẻn vào, biết là tôi đã say bí tỉ, và tiến hành để quyến rũ tôi.”

“Tôi không có lẻn vào! Tôi không bao giờ lẻn vào!” Kate cãi. “Anh không phải là ‘say bí tỉ’, mà là là quá xỉn, anh là con sâu rượu! Một tên bợm rượu! Và nếu anh tưởng là tôi đang cố cưa kỉnh anh bằng cách quăng hết mấy thứ độc dược mà anh đang chìm trong đó, vậy thì anh quả là kỳ dị khi nghĩ đó là sự quyến rũ, chẳng trách cái cô Julia kia, dù cô ta là ai, lại phụ tình anh!”

“Bỏ cô ta ra ngoài chuyện này,” anh gầm gừ.

“Được thôi.” Kate hất đầu, muốn nghe thêm nhiều hơn về vị hôn thê xưa kia của anh.

“Còn những chuyện mà cô gọi là quấy rối hình như cô mới là người khơi mào ra – tôi đâu có thấy cô chống lại chúng đâu. Mà theo chỗ tôi nhớ thì chính tôi mới là người ra lệnh dừng lại, chứ không phải cô.”

Kate, đỏ mặt giận dữ, không thể nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng. Tất nhiên cô đã không thể ra lệnh dừng lại những vòng tay ôm xiết của anh ta rồi. Anh hoàn toàn biết rõ những nụ hôn của anh làm quyết tâm của cô mềm như bánh flăng, làm cô không một chút mong muốn ngừng lại. Nhưng anh ta thật là…thật là thô bỉ khi chế nhạo cô chuyện đó. Cô đứng đó giương mắt bất lực.

Một nụ cười thoáng qua, hiểu biết xuất hiện trên khuôn mặt anh.

“Anh thật quá đáng mà!” cô cáu kỉnh. “Cho anh biết, tôi không có ý định kết hôn. Không với anh! Không với bất kỳ ai! Không bao giờ!”

“Vô lý!”

“Không vô lý gì cả, nó sẽ trở thành sự thật.”

Anh nhìn cô dưới đôi mày đen cáu kỉnh. Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe cô đề cập tới chuyện vô lý này. Anh không thể tưởng tượng ra Kate Farleigh sẽ là một phụ nữ độc thân suốt quãng đời còn lại của mình, khó tin như tưởng tượng mình có thể bay!

“Tại sao chứ, tiểu thư Farleigh? Tôi đã từng nghe cô khẳng định như vậy rồi, nhưng cô vẫn chưa cho biết một lý do thuyết phục. Tôi biết phụ nữ muốn gì-“ Jack không thể giữ cho giọng mình không có vẻ chế nhạo “-muốn giàu có, muốn có một ngôi nhà đẹp, có vị thế, được ngưỡng mộ và một đĩa những gã ngốc tội nghiệp nằm trong tầm tay. Chẳng có một phụ nữ nào sinh ra mà không mơ tới chuyện đó.”

Kate nhăn mặt với cái nhìn giễu cợt của anh về hôn nhân. Có phải anh đang nói từ kinh nghiệm cá nhân? Ai đó đã làm tổn thương anh; cô có thể rõ điều đó. Julia? Kate không thể nói nó đúng cho tất cả phụ nữ, nhưng, với riêng cô, thì chẳng có gì trong số những điều đó là quan trọng – ngoài tình yêu. Nhưng Henri đã trộm mất quyền được tôn trọng của Kate; nếu không có sự tôn trọng đó, không thể nào có được tình yêu. Vì thế cô không thể kết hôn. Lisbon đã dạy cô bài học dó. Lisbon và Harry, hôn phu của cô.

“Không phải phụ nữ nào cũng thế, nhưng tôi có thể thấy anh sẽ không chịu hiểu. Vậy nên tất cả những gì tôi có thể làm là lặp lại rằng tôi không có ý định kết hôn. Về lý do, đó là lý do cá nhân thôi. Bà anh biết lý do đó, bởi thế bà ấy đã không ép tôi đi theo bà tới London, mà tìm cho tôi một vị trí tạm thời như là quản gia của anh.”

Anh khịt mũi. “Nhảm nhí! Bà tôi chỉ cho cô vị trí này là bởi vì cô quá bướng bỉnh để biết đâu là điều tốt đẹp dành cho mình. Vị trí này không là gì cả, nó chỉ là một giải pháp tạm thời để xoa dịu lòng tự tôn của cô mà thôi. Bà ấy rất muốn giới thiệu cô vào xã hội thượng lưu. Chẳng có lý do quỷ quái nào khiến cô không thể kết hôn với cái gã ngốc giàu có, đáng kính nào đó.

Anh nhìn chằm chằm xuống cô, đôi mắt lóe lên gay gắt, môi mím lại giận dữ. “Cô chỉ phải giải thoát mình ra khỏi tôi và đi tới London, chớp chớp đôi mi dài với bất cứ quý ông nào lọt vào mắt xanh của cô, nhỏ nhẹ thì thầm vào tai anh ta trong một giọng nói nhẹ như khói, mỉm cười và lượn lờ cơ thể bé nhỏ thú vị trước anh ta. Trước khi cái gã khờ khạo tội nghiệp đó có thể nói ‘chào’ thì cô đã tay trong tay bước vào thánh đường với hắn và, không nghi ngờ gì, trong vòng một hai năm thôi cô sẽ tung tăng đứa con thừa kế của anh ta trên đầu gối mình.”

Những ngón tay dài của anh bấu vào vai cô và lắc cô khi nói. Miệng Kate run run đau đớn với lời nói chua cay vô thức của anh. Phải nghe những điều không thể, phải nuốt vào những từ như thế, phải thấy một bức tranh gia đình ấm cúng không thể có được…

Jack có thể cảm thấy mỗi hơi thở vào ra của cơ thể cô, ngửi thấy mùi thơm hương thảo ngọt ngào tươi mát trên tóc cô. Cô đang run rẩy dưới đôi tay anh, anh hít một hơi thở dài, thô ráp.

“Nhưng nếu anh ta tỏ vẻ không hứng thú với những câu hỏi, vậy thì chỉ cần nhìn anh ta như thế này cũng đủ khiến gã khờ tội nghiệp đó không thể chống đỡ nổi.” Với một tiếng rên rỉ anh đặt môi mình lên môi cô và cô bị cuốn vào cơn xoáy cảm xúc đã trở nên quen thuộc đến ngạc nhiên với cô.

Cuối cùng anh cũng thả môi cô ra và vẫn đứng bên cô, hơi thở khó khăn. Còn Kate, các giác quan vẫn còn bị tác động bởi cái ôm ghì của anh, bởi cái nắm chặt vai, bởi vòng tay ôm, bởi việc tựa vào lồng ngực ấm áp phập phồng đầy che chở.

Run rẩy, cô cố gắng lấy lại sự kiểm soát đã tơi tả ra của mình và đẩy bộ ngực mạnh mẽ cùng hai cánh tay của anh ra khỏi cô.

Ngay lập tức anh buông cô ra và bước lùi lại. Kate nhận thức được cảm giác mãnh liệt của sự trống trãi, nó đe dọa phá vỡ quyết tâm của cô. Cô muốn được một lần nữa tựa vào cái ôm siết, tuyệt vời đó, nhưng cô không thể. Cô bước về phía bên kia căn phòng và đứng đó, cố bình tĩnh lại.

Kate, với mỗi lý do trên thế giới để yêu cầu sự đứng đắn trọn vẹn, nhưng cô đã không làm như vậy. Nếu điều đó làm anh thấy phiền phức, thì cô sẽ đảm bảo đó là nụ hôn kết thúc. Cô chắc chắn có thể kiểm soát nó, đặc biệt là nếu nguyên nhân cho sự thất bại đến từ việc cô đi London. Để tránh anh.

Một lúc sau cô run run nói, “Anh đang nhầm lẫn rất nhiều thứ, Mr Carstairs, nhưng anh hoàn toàn chính xác một điều – hành vi này cần phải dừng lại.” Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục trong một giọng nhỏ lạnh lùng, “Tôi xin lỗi vì đã góp phần để chuyện này xảy ra. Yên tâm đi, nó sẽ không xảy ra lần nữa. Anh sẽ có được sự hợp tác hoàn toàn của tôi trong chuyện này. Nhưng tôi sẽ không đi London.”

Jack đứng nhìn cô, đôi mắt tối lại. Anh khẽ gật đầu và bỏ đi, lặng lẽ đóng cửa lại.

Kate nhặt lên miếng giẻ lau bụi. Nước mắt bắt đầu trào ra.

Những ngày sau đó, không có thêm lời đề cập nào tới chuyện trả Kate về cho Lady Cahill. Cũng như hầu như chẳng có chuyện gì được đề cập tới, vì cô và Jack hiếm khi nói chuyện với nhau trừ khi chẳng đặng đừng.

Giáng sinh đến và đi như thể nó chỉ là một ngày như mọi ngày. Nhưng không phải như vậy, không phải với Kate. Sau khi đi lễ về, cô đã chuẩn bị một bữa tối đặc biệt, nhưng Jack không tham gia cùng họ, do đó nó chỉ là một bữa ăn nhẹ nhàng chỉ có Martha và Carlos tham dự. Các cô gái nông trại được cho nghỉ lễ, và bất luận thế nào thì với thời tiết lạnh giá thế này thì chẳng có gì nhiều để làm trừ việc túm tụm gần lò sưởi.

Với Kate, đó là một ngày căng thẳng, cô đơn sầu thảm, gợi nhớ lại những Giáng sinh xa xưa với các anh, cùng chơi các trò chơi ngớ ngẩn…

Cô đã cố gắng mạnh mẽ, tự nói với mình rằng thật sự cũng không tệ lắm, vì cô được ăn, được một chỗ trú thân, và còn tốt hơn rất nhiều người khác. Nhưng đây là Giáng sinh cô độc đầu tiên trong đời cô. Hiện thực thấm vào tận xương tủy cô, để lại cô cảm giác lạnh lẽo và thấy bị bỏ rơi, mặc dù đang ngồi kế lò sưởi đang rừng rực cháy.

Cuối cùng, vào cuối của cái ngày dài, đau khổ ấy, cô bò vào giường, cho phép mình phung phí nước mắt để có thể ngủ.

Jack trở về nhà sau một ngày tự mình cô lập mình ở quán rượu, nghe tiếng thổn thức khi bước qua cửa phòng cô. Anh cứng người, lắng nghe. Mỗi thớ cơ trong cơ thể anh thúc giục anh vào phòng cô, ôm cô trong vòng tay mình, làm dịu đi tiếng nức nở đó bằng môi anh. Để ôm cô, để an ủi cô, để y- Nhưng anh không thể. Cho dù có đang say, anh cũng biết là mình không được phép phá hỏng đời cô mãi mãi. Anh dựa người vào cửa phòng cô trong nỗi thống khổ, mỗi tiếng nức nở âm thầm xuyên qua cơ thể anh, cho đến khi cuối cùng là một sự im lặng và anh biết là cô đã ngủ.

Một buổi sáng, cũng vào ngày đầu năm mới, khi Kate như thường lệ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ chào đón bình minh khi mặt trời chiếu ánh sáng qua cảnh quan bị tuyết phủ, cô nghe thấy tiếng móng guốc nện bên dưới cửa sổ phòng cô. Tim cô nhảy đến tận miệng. Anh sẽ bị ném ngã lần nữa? Cô mở tung cửa sổ và nghiêng người ra ngoài không khí lạnh, căng thẳng quan sát. Con ngựa lang giống to lớn phóng ngang qua cô, cái bờm phất phơ trong gió. Bám chặt vào lưng ngựa là Jack Carstairs, hoàn toàn đang cưỡi, không phải kiểu anh đã từng phải làm. Kate đưa tay lên má, đôi mắt cô đã đong đầy nước mắt khi cô nhận ra anh đã thành công.

Vậy là đã kết thúc nỗi đau khổ của anh. Anh đã có thể cưỡi ngựa. Jack Carstairs sẽ lại có thể cưỡi ngựa tham gia Quorn (*) hay bất kỳ cuộc đi săn nào khác. Cô nhìn anh phi nước đại qua ngọn đồi nhỏ, rồi chầm chậm đi rửa mặt và thay quần áo. Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Anh có khả năng sẽ không đề cập chuyện này với cô, nhưng cô sẽ chúc mừng nó bằng cách nấu cho anh một bữa điểm tâm đặc biệt.

(*: một trong những cuộc săn cáo nổi tiếng và lâu đời nhất nước Anh, bắt đầu từ năm 1696 – ND)

Kate đang lấy trứng thì nghe tiếng lóc cóc của vó ngựa trên sỏi đằng sau cô. Cô quay tít người và gần như đánh rơi giỏ trứng khi con ngựa lang dừng lại trước mặt cô, được kìm cương bởi một bàn tay thành thạo. Anh cười rạng rỡ với cô, trượt khỏi con ngựa to lớn đó và chụp lấy cô với đôi tay háo hức.

“Em có thấy không, Kate? Tôi đã có thể cưỡi ngựa được rồi. Tất cả là nhờ em.” Không một cảnh báo anh cuốn cô vào vòng tay và quay cô vòng vòng, cười to sung sướng. Kate cũng cười, ước gì cô đã đặt cái giỏ xuống vì thế cô có thể ôm lại anh. Cuối cùng anh chậm lại và, vẫn giữ cô trên anh, nhìn vào khuôn mặt cô.

“Kate này, chúng ta hòa nhé? Hôm nay tôi vui quá để tiếp tục cuộc ‘chiến tranh’ của chúng ta.

Cô quá xúc động để nói gì, cô chớp mắt cho nước mắt rơi ra.

“Gì thế này?” anh nói. “Nước mắt?” Nụ cười tắt khỏi mặt anh và chậm rãi anh đặt cô xuống đất, vẫn ôm cô sát vào cơ thể mình.

“Không phải,” cô lầm bầm, đặt cái giỏ xuống và mò mẫm tìm khăn tay. “Tôi…tôi thường khóc khi tôi đang hạnh phúc. Thật…thật là một điều vô lý.”

Anh mỉm cười với cô. “Phải, thật vậy,” anh nói nhẹ nhàng, “nhưng như vậy mới là Kate, đúng không?”

Cô nhìn lên, giật mình với sự ấm áp trong giọng nói của anh.

“Chẳng bao giờ làm gì theo cách thông thường,” anh thì thầm. “Đưa đây, cho phép tôi.” Cầm lấy cái khăn tay từ cô, anh tiến hành lau khô nước mắt và đôi má với một tay, tay kia nhẹ nhàng nâng đầu cô ra sau.

Kate nhận ra mình không thể cử động. Cô đã bị choáng ngợp bởi cảm giác cơ thể săn chắc áp của anh áp vào mình, bởi hơi thở ấm áp của anh trên đôi má mình, bởi giọng nói trầm, dịu dàng bên tai cô. Cô biết cô nên tránh xa anh. Giọng nói bên trong cô đã bảo cô như thế, nhưng cô không thể làm cho mình cử động được. Cuối cùng anh cũng hoàn thành việc lau khô má cô và họ vẫn đứng đó, không cử động, trong im lặng. Kate thấy mình không thể nhìn anh. Cô thấy mình khó thở một cách kỳ quặc và nhìn chằm chằm vào các nút áo anh, hoàn toàn nhận thức được sự ấm áp và sức mạnh của cái ôm ghì của anh. Cuối cùng anh đặt một ngón tay nhẹ nhàng dưới cằm cô và nâng nó lên cho đến khi đôi mắt họ gặp nhau.

“Cám ơn em, Kate,” anh nói nhẹ nhàng, và áp miệng mình vào cô, sự dịu dàng của anh đã lấy đi tất cả quyết tâm mà cô đã buộc mình phải đẩy anh ra. Ban đầu đôi môi anh còn dịu dàng, ấm áp và nhẹ nhàng, sau đó, khi cô mở miệng mình ra bên dưới áp lực của anh, anh rên rỉ sâu trong cổ họng mình và hôn sâu hơn. Kate hoàn toàn đầu hàng trước cảm giác tuyệt vời khi lưỡi anh thăm dò, vuốt ve, quấn vào lưỡi cô. Cô áp sát mình vào anh và lùa các ngón tay qua mái tóc đen dày của anh, nắm chặt nó trong niềm vui đơn giản. Với một tiếng rên rỉ, anh nhấc đầu lên và nhìn xuống khuôn mặt cô, đôi mắt cô mê mụ với hạnh phúc, còn mắt anh hầu như tối lại với đam mê. “Chúa ơi,” anh lẩm bẩm, và hôn cô lần nữa, một nụ hôn dài, nồng nàn, thô ráp gởi những cơn rùng mình khoái cảm qua cơ thể cô.

Đột nhiên Kate thấy mình đột ngột bị buông ra. Choáng váng, cô từ từ nhận ra các giọng nói và tiếng bước chân lào xào trên sỏi. Khi Millie và Florence bước vào góc quanh của ngôi nhà, Jack đã thu lại dây cương của con ngựa lang. Kate vẫn còn đứng nơi anh đã để cô lại, đang cố tập hợp lại trí giác của mình sau trận cuồng phong của cảm xúc.

“Chào buổi sáng, Miss Kate, Mr Carstairs," họ đồng thanh. “Cha nói sẽ sớm có một trận bão tuyết khủng khiếp lần nữa.”

Jack nói chuyện dễ dàng với các cô gái làm Kate thấy ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh của anh. Có lẽ anh không có cùng cảm xúc giống cô, cô kết luận. Nếu có, anh đã không thể nói chuyện quá tự nhiên như vậy. Ham muốn có vẻ là một trong những thứ có sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà. Nhưng với cô thì đó không chỉ là ham muốn – mà đó còn là tình yêu. Có lẽ đó chính là khác biệt. Cô buộc mình chào hỏi hai cô gái và sau đó đi về nhà bếp trên hai chân không vững, tới nơi cô ngồi vào cái ghế gần nhất và cố tập hợp những suy nghĩ lại.

Cô đã rất khó khăn để xua đuổi Jack Carstairs ra khỏi trái tim mình, nhưng có vẻ như anh đã bị đóng dấu vào đó và không thể thay đổi được. Không gì có thể thay đổi. Cô đã trải qua hàng tuần cố gắng làm cho trái tim mình chai sạn đi trước anh. Và ngay khi cô cảm thấy như mình đã kiểm soát được nó thì anh lại nhìn cô với những tia nhìn của đôi mắt xanh lấp lánh tinh quái, và tất cả quyết tâm đều tan biến. Hoặc anh sẽ nói gì đó trong giọng trầm sâu và điều đó chưa bao giờ thất bại để đi thẳng vào tận xương tủy của cô. Hoặc anh bất cẩn chạm vào cô một cách tình cờ - một bàn tay đặt nhẹ lên vai, chạm nhẹ đùi vào váy cô – những sự tiếp xúc vô hại đó tất thảy đều bắn cảm xúc qua cô.

Và sau đó là nụ hôn vừa mới xảy ra…

Trong niềm vui vì có thể cưỡi ngựa trở lại, anh đã hoàn toàn không thể cưỡng lại. Trong những khoảnh khắc như thế cô sẵn sàng ném hết tất cả những cảnh báo, những phép tắc, ném mọi thứ vào gió và trao mình cho anh miễn là anh muốn cô. Và những khoảnh khắc ấy có vẻ như xảy ra quá thường xuyên.

Giải pháp duy nhất cô có thể nghĩ ra là điều anh đã đề nghị và cô đã từ chối thẳng thừng – để không nhìn thấy sự hiện diện của anh nữa – và đó là điều cô có thể bắt mình làm. Dù sao thì việc này chỉ xảy ra có vài tháng, vì vậy cô sẽ ở gần anh trong khi còn có thể…

Vào lúc các cô gái bước vào bếp, mang theo sữa tươi từ trang trại, Kate đã kiểm soát lại được mình. Cô cố gắng để trải qua suốt buổi sáng mà không gặp Jack lần nữa, cố gắng giữ một khoảng cách. Vào phần còn lại của ngày hôm đó cô cũng tìm ra những lý do để tránh gặp anh.

Nhưng tối đó anh quá hồ hởi để mà ăn tối một mình, nên đã khăng khăng muốn bữa ăn tối của họ thành một bữa tiệc ăn mừng, đã rót rượu vang cho tất cả họ, gồm cả Millie và Florence, và nói về những điều nhảm nhí nhất khiến tất cả mọi người đều cười không kiềm chế nổi. Kate như bị thôi miên, chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh trước đây. Carlos, cũng vậy, cũng đang rất vui vẻ, một nụ cười rộng mở tỏa sáng trên khuôn mặt ngâm đen khi anh cổ vũ Jack tiếp tục những lời đùa cợt với các cô gái và Martha, tạo ra những tiếng cười khúc khích tràn khắp căn phòng.

Rõ ràng Jack và Carlos đã tiếp tục sử dụng dầu xoa bóp và thuốc cao suốt quãng thời gian đó, đã tiếp tục liệu pháp điều trị của Kate trong bí mật. Những câu chuyện về sự thoát nạn trong đường tơ kẻ tóc và đào thoát suýt nữa thì bị tóm mà Kate từng biết qua đã khiến tất cả họ không ngớt ồ à khi Jack nhại giọng Carlos, sau đó tới Kate, rồi tới Martha, sau đó nữa là tới phương pháp chữa trị cổ xưa.

Anh hoàn toàn quyến rũ trong tâm trạng này, Kate nghĩ, lau nước mắt từ những trận cười. Cô đột nhiên nhận ra đây có khả năng là con người của anh trước chiến tranh.

Đây là Jack – lúc đính hôn với Julia, cô nhận ra với một cảm giác se lòng – một người hóm hỉnh, đẹp trai và đầy sức sống. Một người lúc còn ở nhà đã ở trong tầng lớp thượng lưu. Người đã khiến tất cả phụ nữ quy phục anh, từ những người ở tầng lớp thấp nhất như Millie, Florence và Martha, đến tầng lớp cao nhất như Julia, bất kể cô ta là ai, và cả bà anh.

Cũng rõ ràng với Kate bây giờ là anh hầu như đã đủ sẵn sàng cả thể xác và tinh thần để trở về với thế giới mà anh đã từ bỏ. Một thế giới mà anh được vây quanh với những người cùng địa vị và đẳng cấp. Cô tự hỏi liệu có khi nào anh sẽ trở lại với Julia khi mà có vẻ như anh đã leo ra được hố sâu đau khổ của mình.

Cô nên thấy mừng cho anh, cô tự nói với mình. Và cô sẽ - hoàn toàn ủng hộ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.