Gallant Waif

Chương 9: Chương 9




Có lẽ tối đó Carlos liếc nhìn về phía Kate tới hai mươi lần với những cái nhìn đầy ngụ ý. Con chuột nhỏ này tối nay trông giống con mèo hơn, cứ hết đi vô lại đi ra, rõ ràng là đã bị xáo trộn vì điều gì đó, và từ những cái nhìn mà cô hướng lên trần nhà, thì chắc chắn có liên quan tới thiếu tá Jack.

Tất nhiên là vậy rồi. Carlos thở ra nhẹ nhàng. Nếu cô ta quá nhạy cảm, thì chắc là ông chủ của anh chẳng thể làm gì được nữa. Vì thiếu tá Jack đã liên tục không thể che giấu phản ứng của cơ thể mình với cô ta.

Carlos lắc đầu. Đây là vấn đề đơn giản nhất trên thế giới. Những người Anh này chỉ quan trọng hóa vấn đề. Vậy là Thiếu tá đã bị con chuột nhỏ này hấp dẫn. Sẽ là một vấn đề nếu anh ta không thế, theo suy nghĩ của Carlos, vì cô nàng này sẽ sớm đầy đặn ngay thôi và sẽ rất hấp dẫn. Nhưng thay vào đó Thiếu tá lại cố tránh mặt cô ấy, còn bắt Carlos xoa bóp chân anh với dầu trong bí mật, để đề phòng cô phát hiện ra anh đang tiếp tục điều trị mà không có cô. Thật là ngốc nghếch.

Kate đá một khúc củi vào trong lò sưởi một cách giận dữ, làm bắn ra các tia lửa phóng vào ống khói. Sao anh ta lại bỏ cuộc chỉ sau có một lần chứ? Cô tự hỏi bản thân mình hàng trăm lần. Cô hoàn toàn tin tưởng mát xa sẽ làm chân anh được cải thiện, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa trở lại.

Rõ ràng anh ta đã không có niềm tin vào cô. Chỉ thử có một lần rồi bỏ cuộc! Chỉ vì anh ta bị ham muốn chi phối.

Một cảm giác thật khó chịu. Đó phần nào là lỗi của cô – đàn ông không thể kiểm soát bản năng của mình, cô được bảo thế. Họ bị khuấy động bởi phụ nữ, cô đã được bảo thế. Và cô đã cư xử thật thiếu tế nhị.

Hãy trấn an anh ta cô không thấy xấu hổ khi nhìn thấy chân anh ta! Hãy cho anh ta biết cô không còn ngây thơ nữa! Rằng cô đã biết rất rõ cơ thể nam giới! Không ngạc nhiên anh ta sẽ phản ứng thế nào khi nghe nói thế!

Rõ ràng là anh ta đã hình thành thói quen cho mỗi buổi tối ở trong căn phòng tầng trên, và chìm vào men rượu để quên lãng. Anh ta có vẻ như cũng đã bỏ luôn nỗ lực cưỡi ngựa vào mỗi buổi sáng.

Cô sẽ không để chuyện này kéo dài thêm nữa. Cảm giác tội lỗi cũng có hai mặt của nó, cô biết – nó có thể dai dẳng bên trong một người, hoặc có thể bị loại bỏ, bằng cách chuyển nó tới sự tức giận. Và một sự giận dữ cực mạnh, Kate nghĩ, là chính xác cái mà Mr Jack Carstairs sẽ nhận được.

Carlos đưa mắt nhìn cái hình dáng mảnh mai đi tới lui với một sự nghi ngờ. Nếu cô ta có đuôi, chắc cô ta đã đập nó rầm rầm rồi. Người khôn ngoan sẽ ẩn mình chờ bão táp đi qua. Anh len lén đứng lên. Nhưng cử động của anh đã bị Kate phát hiện. Cô dừng lại và quay về phía anh, quyết tâm hiện rõ trong từng inch trên người cô. Tim Carlos chìm xuống. Quá muộn rồi, anh buồn rầu nghĩ.

“Carlos, đi với tôi nếu anh không phiền. Và đem theo một cái xô lớn chỗ rửa chén ấy.” Một cách âu sầu anh làm theo lời cô và đi theo cô ra khỏi phòng. Cô đi lên lầu đến phòng riêng của Jack. Carlos cảm thấy lòng bàn tay mình đang ướt rượt. Cô ta nên biết tốt hơn đừng làm phiền thiếu tá Jack vào lúc này, khi mà anh ta đang trong tâm trạng u ám nhất, cay đắng nhất – khi mà anh ta đã uống xong hai chai, có lẽ thế. Ay de mi! (*) Thật là điên rồ.

(*: Chúa tôi! – tiếng Tây Ban Nha – ND)

***

Jack đang nằm dài trên ghế trước lò sưởi, một ly brandy cầm hờ hững trong mấy ngón tay dài, mạnh mẽ. Anh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, đôi mắt khép hờ. Khỉ thật! Quỷ tha ma bắt cô ta đi! Trước khi cô ta bước vào cuộc sống của anh, mọi thứ đã dễ dàng hơn rất nhiều. Dễ dàng hơn…và cũng xám xịt hơn. Anh lẽ ra nên buộc cô ta đi cùng với bà ngoại anh.

Cô ta sẽ không được ở đây đủ lâu để quấy rầy anh, để kích động anh, để âm thầm…bước vào cuộc đời anh.

Cô ta không có việc gì ở đây, để cọ sàn nhà cho anh, nấu ăn cho anh, một mình không có ai để nói chuyện vào các buổi tối trừ một bà lão ngờ nghệch, một tên giữ ngựa đểu giả, hai cô thôn nữ mù chữ và một thằng què bất hạnh. Cô ta nên ở trong một vũ hội, mặc những bộ váy lụa và satin, xoay tròn quanh sàn vũ hội nhẹ như nùi bông kế, tỏa sáng duyên dáng với hàng tá đàn ông nuốt từng lời cô.

Sáu tháng! Làm thế nào anh chịu đựng được đây? Đã quá đủ khó khăn để giữ cho tay anh không đụng vào cô. Cô ta không giống các phụ nữ mà anh từng gặp. Cô ta đã phải đau khổ nhiều rồi. Tuy nhiên, nhìn vào cô ta, chỉ thấy một khuôn mặt ngọt ngào, tươi trẻ, không ai có thể tin cô đã trải qua ba năm ở chiến trường, nhìn thấy cái chết, sự hủy diệt, thấy điều tồi tệ nhất của con người, rồi mất luôn cả gia đình mình.

Cha cô thật đáng nguyền rủa! Ông ta nghĩ cái quái quỷ gì mà lại đưa một cô gái trẻ vào cái chốn địa ngục như thế? Rồi lại chết đi để cô không còn ai chăm sóc, không còn ai thân thuộc. Jack đốt một điếu xì gà và ủ rũ rít một hơi, nghĩ về những điều bất công mà Mục sư Farleigh đã tạo ra. Bà ngoại anh đã nói cái ông già ngốc nghếch ấy thậm chí còn từ chối cả số tiền hồi môn của ông bà ngoại Kate cho mẹ cô. Vừa ngốc vừa cứng cổ! Kiêu hãnh là một chuyện – nhưng để con gái trong tình cảnh khó khăn như thế lại là một chuyện khác! Cũng may là ông ta đã chết, Jack nghĩ, nếu không có khả năng anh sẽ bóp cổ cái ông già này…

Khỉ thật, bà ngoại anh không việc gì phải để cô ta ở lại đây. Cô ta nên phải ở trong London, tìm cho mình một người chồng giàu có, tìm ai đó có tước vị để nuông chiều cô, bảo vệ cô suốt đời, người nào đó có thể cho cô tất cả những gì cô đã bị từ chối. Bất cứ gã nào có được cô phải nên biết ơn vì điều đó…Miệng anh xoắn lại với cái ý nghĩ khó chịu đó.

Cô ta quá ngây thơ. Cô ta chẳng có ý tưởng gì về việc chạm vào anh khi mát xa cho anh. Cô ta chẳng nhận thức được nhục dục và khuấy động. Có khả năng sẽ yêu ngay một khuôn mặt đẹp trai mà cô nhìn thấy. Gã đó phải là người không được ăn nói bổ bã. Anh sẽ phải nói chuyện với bà ngoại về điều này. Phải chắc chắn rằng bà không được chọn sai người, phải chắc chắn chọn được người tốt cho Kate bé nhỏ.

Anh uống cạn ly rượu, sau đó rót thêm vào, bất cẩn làm đổ tràn ra mặt bàn có lớp xi bóng láng và dính vào khuỷu tay.Làm gì thì làm, anh cũng sẽ phải bắt cô ta ra khỏi nhà anh và đến London sớm, vì có Chúa mới biết anh sẽ tránh xa cô ấy được bao lâu nữa. Và điều đó không được xảy ra. Cô ấy là một người quá tuyệt vời để mà bị xích cuộc đời mình vào một gã què cáu kỉnh nghèo xơ xác. Rồi phải chà sàn nhà cho gã đó suốt quãng đời còn lại. Anh nghĩ tới đôi tay nhỏ bé chai sần vì làm việc nặng nhọc. Không. Cho dù điều đó có giết chết anh đi nữa, thì anh cũng vẫn sẽ phải bắt cô ấy ra khỏi đây và bước vào một phòng khiêu vũ đẹp đẽ ở London.

Anh nốc cạn ly rượu lần nữa, và càng thấy bực dọc nhiều hơn, nhớ lại những lần anh đã chạm vào cô. Cơ thể anh phản hồi ngay cả khi chỉ là nhớ lại và anh bĩu môi cay đắng. Anh phải dừng chuyện này lại, phải để cô ta ra khỏi tâm trí mình và ra khỏi cuộc đời anh. Anh đã chán phụ nữ lắm rồi, chán tất cả phụ nữ - cho dù đó có là phụ nữ lau sàn nhà với đôi mắt dịu dàng, quyến rũ, thoang thoảng hương thơm tươi mát, ngọt ngào. Chúng là một cái bẫy. Suy nghĩ của phụ nữ khác với đàn ông. Họ muốn người đàn ông mà họ có thể có.

Anh nghĩ tới Julia và thấy cơn cay đắng tràn lên trong anh. Liệu Kate có khác biệt? Liệu một cô bé mồ côi, không nhà, không một xu dính túi có muốn anh – một gã què quặt – vừa què vừa xấu xí…? Một gã chỉ có một ngôi nhà? Dù anh có ở trong tình trạng tồi tệ như thế này thì dù sao cũng vẫn còn tốt hơn một cô bé bơ vơ không nơi nương tựa. Và, mặc dù anh nghĩ mình là một kẻ ngèo thật đấy, nhưng mà anh còn có họ hàng, anh sẽ không bao giờ có nguy cơ bị chết đói – còn cô ấy thì đã có kinh nghiệm với việc đó, được vài lần rồi. Phải, anh sẽ không bao giờ bị lâm vào hoàn cảnh không có nơi nào để đi, không ai nương tựa.

Anh có một ngôi nhà, có một gia đình và anh là người thừa kế của bà ngoại. Không cần phải là thiên tài mới thấy anh vẫn còn hơn rất nhiều một cô gái không có gì. Nhưng không thể lấy điều đó làm cái giá cho sự sống cùng với một gã đàn ông bị tàn phế, vì Kate là một cô gái tràn đầy đức hạnh của một người Kitô giáo, một người vị tha, nhân hậu, tốt bụng… Nhưng cũng không khó để thấy được Kate có thể nhìn thấy gì ở anh. Một cô gái có thể chịu đựng vì lợi ích của việc có nhà để ở, sự an toàn và gia đình…

“Senorita,” Carlos rụt rè thì thầm. “Tôi không nghĩ đây là một ý hay.”

Kate liếc nhìn anh ta khinh bỉ. “Đúng, tất nhiên là anh không nghĩ thế rồi,” cô đáp nhanh. “Anh chính là người đã mua những chai thuốc độc đó đổ xuống cổ họng anh ta mỗi đêm.”

Carlos nhún vai. “Dù sao thì anh ấy cũng là ông chủ của tôi mà.”

“Được, nếu anh còn quan tâm tới ông chủ của anh, thì anh phải từ chối mệnh lệnh của anh ta. Anh không thấy là anh ta đang tự hủy hoại mình hay sao?” Cô giậm chân. “Không được, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra! Tôi được bà ngoại anh ta thuê để chăm sóc sức khỏe cho anh ta và tôi sẽ phải chấm dứt chuyện này ngay lập tức.” Cô bước về phía cánh cửa.

“Senorita, tôi xin cô, giờ không phải là lúc đâu.” Carlos nắm lấy tay áo của cô trong tuyệt vọng. “Làm ơn, xin hãy chờ tới sáng mai.”

“Chờ tới sáng thì anh ấy đã uống rất nhiều cái thứ bẩn thỉu đó rồi,” cô đáp nhanh. “Giờ thì, thả tôi ra, Carlos.” Cô mở tung cánh cửa ra.

“Senorita, quá nguy hiểm để làm bực mình anh ta vào lúc này,” Carlos rít lên nài nỉ.

“Đồ nhát gan!” Kate vung tay anh ta ra và mạnh dạn sải bước vào phòng. Cô thắp sáng một đôi nến từ lò sưởi đang bập bùng, và đặt chúng trên bệ lò sưởi bằng gỗ chạm khắc, rồi quay sang nhìn Jack. Anh ta vẫn đang im lặng và bất động, đôi mắt lấp lánh nhìn cô vẻ ủ ê dưới đôi lông mày đen dày. Cô thấy cái ly đang được cầm hờ hững giữa những ngón tay dài, thanh lịch, một cái bình thon cổ còn một nửa nằm trên bàn gỗ gụ thấp bên cạnh cái ghế của anh, chỗ rượu chảy tràn trong khi rót với đôi tay rung đang nhỏ giọt chảy xuống, bê bết với mấy điếu xì gà hút dở bị dập tắt bỏ trong một cái bát Trung Quốc rất đẹp.

“Carlos,” cô nói. “Đem cái xô lại đây ngay nếu anh không phiền.”

Miễn cưỡng, Carlos lê chân lại, làm Kate phát cáu, rồi ném một cái nhìn bẽn lẽn thay lời xin lỗi về phía Jack.

“Đưa nó lên,” cô ra lệnh, và trước khi Carlos hay Jack có bất kỳ ý tưởng về những gì cô tính làm thì cô đã ném mạnh cái bình rượu và các chai lọ vào cái xô. Âm thanh của miểng chai bị vỡ dội lại dữ dội trong không gian thinh lặng. Với một sự càn quét cô ném mấy điếu xì gà hút dở cùng với tro và cái ly Jack đang cầm vào cái đống hỗn độn trong xô.

“Đó, thế có tốt hơn không,” cô nói, phủi phủi hai tay với nhau. “Vậy là xong, Carlos.”

“Madre de Dios! (*) Đúng là xong,” anh ta lầm bầm và biến ra khỏi chiến trường.

(*: Đức Maria, tiếng Tây Ban Nha – ND)

Kate lùi lại hai bước. Jack đã bắt đầu lấy lại ý thức, đang trưng bày tất cả những dấu hiệu của một người đàn ông trong cơn thịnh nộ. Kate giấu đi vẻ hài lòng của mình.

“Cô nghĩ cô đang làm cái quái quỷ gì vậy hả, cô kia?” anh ta gầm lên, nhỏm dậy khỏi ghế và bước về phía cô.

“Làm cái mà tôi lẽ ra đã làm từ lâu rồi,” cô bình tĩnh trả lời, và lùi ra sau một cái ghế dài. Tim cô đang đập nhanh, nhưng dù cô có sợ điều anh ta có thể làm với cô trong lúc say rượu, cô không nghĩ anh ta có thể sẽ giết cô, bất chấp sự giận dữ trong đôi mắt anh. Và bên cạnh đó, có cái gì đó rất phấn khích khi đối mặt với anh ta như thế này, chỉ hai người họ trong căn phòng tối.

“Anh phải biết như thế này là không tốt cho anh chút nào, đêm nào cũng như đêm nào, đều ủ ê khổ sở và uống say túy lúy.” Cô rời khỏi cái ghế dài để đến một cái bàn ăn nhỏ. “Vì vậy tôi quyết định đã đến lúc anh không được uống rượu nữa.”

“Cô á, cô dám?” anh gầm gừ, và nhào tới chụp lấy cô. Cô lao ra khỏi cái bàn ăn để đến một cái ghế bành. “Tôi làm gì thì có liên quan quái gì tới cô chứ, thưa tiểu thư?”

Cô nhìn anh thận trọng. “Bà anh đã thuê tôi chăm sóc cho anh-“

“Bà già thích xen vào chuyện của người khác ấy đã lợi dụng cô để làm tôi tức điên lên!”anh gầm lên, và làm một cái vồ khác vào cô. Cô né được đúng lúc. “Và, Chúa tôi, bà ấy đã thành công ngoài mong đợi!”

“Vô lý!” Kate lý sự. “Nếu anh chỉ chán đời một chút, tôi còn có thể hiểu, nhưng anh rõ ràng là đang càng ngày càng tồi tệ hơn bởi vì tất cả những thứ như rượu brandy hay poóctô hay những thứ kinh khủng khác anh đang uống!”

Anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào cô trong một cơn giận dữ. “Chán đời? Chán đời? Tôi sẽ chỉ cho cô thấy một chút đây! Tôi sẽ dạy cho cô một bài học, cô kia, một bài học mà lẽ ra ông cha của cô đã phải dạy cô từ lâu, lâu lắm rồi mới phải, về việc không được can thiệp vào những thú vui của một quý ông!” Anh bất thình lình lao về phía trước một lần nữa.

“Không được vô lễ với cha tôi,” Kate cáu kỉnh.

“Trong nhà tôi thì tôi thích làm gì thì làm, cô kia, bao gồm luôn cả việc đập cho cô một trận, mà lẽ ra cha cô đã phải làm thế cho lần đầu tiên cô đã có hành động láo xược chết tiệt như thế này!”

“Tôi chưa bao giờ làm gì láo xược với cha tôi hết!”Kate phẫn nộ nói dối, cương quyết bỏ qua hàng tá lần bị quất bằng roi do có những cử chỉ bất nhã hoặc tồi tệ hơn. “Mà sao anh dám đe dọa tôi chứ, cái đồ ỉ to xác đi bắt nạt kẻ khác kia? Nếu anh dám động một ngón tay vào tôi, tôi sẽ…tôi sẽ hét lên cho xem.”

“Để xem ai sẽ tới cứu cô?” Anh nhăn răng cười gian manh. “Theo chỗ tôi hiểu Carlos, thì anh ta đã cao chạy xa bay tới cái nhà ầm ĩ bé xíu của Millie và Florence rồi, còn Martha hả-“ anh nhăn nhở cười “-chắc cô cũng biết rõ như tôi là tôi chẳng làm gì sai cả trong mắt bà Martha. Bà ấy có khả năng còn bênh vực tôi cũng nên.”

Kate nghiến răng. Chỉ trong vòng vài phút sau khi bước qua ngưỡng cửa nhà của Jack Carstairs, Martha đã nhất nhất nghe lời anh ta. Vậy mà anh ta còn dám đề cập đến điều đó nữa chứ! Thậm chí còn khoe khoang! Kate trừng mắt nhìn anh ta qua một bát cỏ mà cô đã đặt ở đó sáng nay.

“Tôi không cần phải hét lên,” cô thở hổn hển, “Tôi có thể tự bảo vệ mình.” Cô cầm cái bát lên và ném nó. Nó trượt qua anh ta, va vào bức tường phía sau, nhưng lá và nước đã trúng mục tiêu một cách hài lòng nhất. Kate cười toe toét đắc thắng.

Jack giật lá từ tóc ra và vuốt nước trên mặt. “Ha! Trật rồi, cô nàng láu lỉnh! Crickê giỏi quá ha!”

“Cố tình làm vậy thôi,” cô nói mát mẻ, “nhưng tôi hứa với anh, tôi sẽ không bị hụt lần sau đâu.”

Anh cúi xuống bàn. “Cô chắc thích ném mọi thứ lắm phải không? Tôi cho là mình phải biết ơn vì đã không có cái nồi dầu nóng nào ở đây, nếu không chắc cô sẽ ném nó vào tôi rồi, đúng chứ?”

“Cũng có thể.”

“Chỉ điều đó thôi cũng đủ để tôi đập cho cô một trận xứng đáng.”

Có gì đó thích thú trong mắt anh ta, bất chấp vẻ tức giận của mình. Kate quyết định sẽ loại bỏ nó – cô chắc chắn sẽ không để chuyện này biến thành một trò vui.

“Chà, ít ra thì bây giờ anh cũng đã có việc làm rồi! Và điều này lẽ ra đã phải xảy ra từ lâu rồi mới phải.”

Jack khựng lại. “Cô mới vừa nói gì vậy?”

Cằm Kate hất lên bướng bỉnh. Cô không tính nói toạc ra như thế - mà nó chỉ bật ra – nhưng cô không thể thoái lui và phá hủy những thành quả mà cô đã phải rất khó khăn để đạt được.

“Tôi nói, ít nhất thì anh cũng đã có việc để làm rồi,” cô nói, hơi sợ khi nói thế. “Ý tôi là, tất nhiên, ngoài việc uống cho đến chết của anh! Không phải đe dọa đánh một phụ nữ chính xác là một tham vọng có thể tự hào sao…”

Mặt Jack trắng bệch với giận dữ vì sốc. “Sao cô dám nói thế hả? Tôi chưa bao giờ đánh một phụ nữ trong đời mình!” anh nghiến răng. “Giờ thì, đi ra khỏi nhà tôi ngay – trước khi tôi bẻ cổ cô và ném cô xuống cầu thang,” anh thêm vào, không nhận ra là mình đang bất nhất. Những ngón tay dài của anh bấu vào phía sau chiếc ghế Queen Anne nằm giữa họ. Kate có thể nghe tiếng vải thêu cũ sột soạt dưới áp lực đó.

Kate thấy run, tim cô đang đập điên cuồng, không chắc liệu cô đang vui hay sợ hãi nữa. Trông như thể anh ta thật sự muốn giết cô bây giờ vậy. Nhưng sâu thẳm bên trong cô nói với cô rằng, không quan trọng anh ta cư xử với cô như thế nào, đe dọa cô như thế nào, nhưng anh ta sẽ không làm hại cô. Không bao giờ.

“Ồ, đúng rồi đó, vậy là sẽ rất tốt cho anh, đúng không?” cô chế giễu, rồi nhảy từ chỗ núp này sang chỗ núp khác. “Đuổi tôi đi rồi thì anh sẽ chẳng còn ai để thúc đẩy anh ra khỏi vỏ ốc của anh nữa chứ gì. Vậy thì, nếu anh muốn tôi ra khỏi đây thì anh sẽ phải ném tôi thôi, Mr Carstairs, vì tôi chưa muốn rời khỏi đây một cách tự nguyện đâu.”

Anh nhào tới cô và khi Kate né người thì trượt chân lên tấm thảm. Không một chút do dự cánh tay anh với ra, ngăn cô khỏi té.

“Giờ thì tôi bắt được cô rồi nhé, con bé xấu tính,” anh gầm gừ, kéo cô lại gần. Kate vùng vẫy chống lại cái gọng kìm như thép đó, còn anh ta thì nhìn chằm chằm xuống cô, đôi mắt sáng rực. Một cách dễ dàng anh ta ép cô dựa vào cái bàn gần đó, cầm tù đôi chân cô với một bắp đùi đầy cơ bắp và kẹp chặt cổ tay nhỏ xíu của cô trong một bàn tay lớn. Lờ đi sự vùng vẫy của cô, anh ta kéo cô sát vào anh ta, ngực đối ngực, hơi thở nặng nề, gây ra một sự va chạm đầy ma sát, trêu ngươi. Một sự im lặng đột ngột, ngoại trừ âm thanh của hơi thở họ và tiếng lắc rắc của lò sưởi.

“Tôi thật sự rất muốn đánh cô đấy,” cuối cùng anh cũng thì thầm, đôi mắt tối lại.

Kate biết cô không bị nguy hiểm. Tuy bị kìm chặt, nhưng cũng khá nhẹ nhàng. Đó hầu như là một sự chiếm hữu. Một loại nguy hiểm khác. Cô nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt cô như bám dính vào mắt anh, sau đó rơi xuống miệng. Cô không nên cổ động chuyện này, không nên cho phép nó. Cô có thể rất muốn nó, nhưng không được phép để muốn nó. “Làm ơn…” cô thở hổn hển và luồn lách, ý muốn anh ta thả cô ra.

Anh nhìn xuống cô một cách khó hiểu và rên rỉ. “Nếu em cứ nhìn tôi bằng đôi mắt như thế…” anh lẩm bẩm, và thấp miệng mình xuống miệng cô.

Đó không phải là một cái ôm hôn nhẹ nhàng mà Kate từng trải qua giống vậy. Cô không nhiệt tình chống lại nó, nhưng đôi môi anh, ban đầu thì đòi hỏi gắt gao, nhưng sau đó thì mềm mại, dịu dàng trêu chọc, dỗ dành đôi môi cô cho đến khi, không một chút ý thức, cô đáp ứng đòi hỏi đó và môi cô mở ra.

Lửa bùng cháy trong cô làm bật ra tiếng rên nhỏ. Sự kìm kẹp của anh lập tức nới nhẹ đi và anh ngẩng mặt lên, nhìn cô. Kate bủn rủn người – đôi tay rắn chắc của anh đã giữ cô khỏi trượt xuống sàn, đầu cô vẫn ngửa ra sau và đôi môi ẩm ướt vẫn hé mở.

“Anh có ý gì khi nói về đôi mắt tôi vậy?” cuối cùng cô nói.

“Chỉ là mỗi lần tôi nhìn vào chúng là tôi lại muốn làm chuyện này-“

Anh hạ thấp môi mình xuống miệng cô lần nữa trong một cái hôn dài, đam mê.

Các giác quan của Kate đang bị tê liệt, nhưng cô thấy khó tin điều anh nói – đôi mắt cô làm anh muốn hôn cô ư? Đôi mắt cô á?

Anh ngẩng đầu lên và mỉm cười vào vẻ mặt bàng hoàng của cô. Cô biết cô nên làm gì đó, nói gì đó, nhưng cô không thể. Đôi mắt cô bám riết vào anh và anh có vẻ như đã nhận thấy thông điệp im lặng đó nên đã thì thầm, “Đó – em lại làm thế lần nữa,” và lại áp miệng vào cô một cách khổ sở dịu dàng.

Không một sự báo trước, anh quét các ngón tay mình qua ngực cô. Kate thở hổn hển và cong lưng lại trong phản ứng. Nhũ hoa của cô không thể chịu đựng được sự cọ xát dịu dàng của tay anh qua lớp vải áo ngoài và áo lót. Cơ thể cô đang nhức nhối với những cơn rùng mình phấn khích, và cô không thể làm gì ngoài việc ép mình vào anh. Cùng lúc đó, miệng anh, môi anh, lưỡi anh cũng đang tạo ra những cảm giác tuyệt vời nhất, làm cô muốn gần anh hơn, để cảm nhận anh đang ép vào cô, xung quanh cô, bên trong cô.

Cô có thể thấy hương vị của rượu brandy mà anh đã uống, của thuốc lá mà anh đã hút, ngoài ra còn có thứ gì đó không xác định được, một hương vị nam tính chỉ có Jack có. Cô muốn chạm vào anh, nếm anh, cảm nhận anh. Một bàn tay của cô chọc vào trong mái tóc dày, đen của anh, trong khi tay kia khum quai hàm anh, cọ nhẹ nhàng tới lui, say sưa với cái khung cằm chưa cạo râu của anh. Miệng anh rời khỏi miệng cô trong một lúc và cô rên rỉ nhẹ nhàng để phản đối sự thiếu thiếu đó.

Cơ thể anh đang ép vào cô, cử động trong một nhịp điệu chậm chạp giữa nam và nữ, ôm ấp, khơi gợi, đòi hỏi. Cánh tay anh bao bọc quanh cô, còn Kate tựa mình vào trong vòng tròn của cơ thể anh, cọ ngực mình vào khung ngực rắn chắc của anh. Cô cảm thấy anh kéo cái gì đó từ cô, sau đó dần dần ý thức được một sự trống trải ở sau lưng cô.

Đột nhiên cô nhận ra Jack đang cởi áo cô, đang cố để tuột nó ra khỏi vai cô. Cô lùi lại, thốt ra một âm thanh ngạc nhiên, và nhận thấy mình đang ôm chặt lấy cái áo và nhìn chằm chằm vào anh không nói lời nào.

“Jack…” cô thì thầm, một câu hỏi không thể trả lời trong đôi mắt cô.

Anh chăm chăm nhìn vào cô trong một lúc. Thốt ra câu nguyền rủa rồi đẩy cô ra. Cào một bàn tay qua mái tóc, anh quay người và hướng về phía cái bàn nơi anh hay để mấy chai brandy. Anh dừng lại và chửi thề lần nữa, nhớ lại số phận gần đây của nó. Anh đút hai tay vào túi và nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Anh đá vào nó với cái chân đau của mình và những tia lửa bắn ra, nhảy múa rồi xoay tít lên ống khói, trong khi cơn đau đã làm anh lấy lại các giác quan của mình.

Kate vội vàng cài lại áo nhanh nhất có thể, sau đó chờ Jack quay lại. Họ đứng đó im lặng trong một lúc lâu, Jack đang nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, ngực nhấp nhô, một cái nhìn khó đoán trên mặt anh, còn Kate thì đang đỏ mặt trong ánh nến, mắt mở to và căng thẳng.

Jack nghiến chặt quai hàm. Nếu anh nói một lời dịu dàng bây giờ, cô ấy sẽ ở trong vòng tay anh lần nữa. Và lần này thì sẽ không thể dừng lại được. Anh chắc chắn như thế. Anh chưa bao giờ muốn một phụ nữ nào trong đời nhiều như anh muốn cô bây giờ.

Nhưng Kate là một cô gái đàng hoàng, nếu anh chạm vào cô bây giờ, họ sẽ được nghe đọc lời rao vào chủ nhật tới ở nhà thờ (*), mà anh thì không thể làm vậy với cô: trói buộc cuộc sống của cô vào một kẻ tàn phế khốn khổ, khi mà bà anh có thể giúp cô, cô có thể gặp được bất kỳ ai cô muốn và có một cuộc sống dễ chịu, nhàn nhã. Không, anh không phải là một người cao thượng gì, nhưng anh có đủ kiêu hãnh để không nói lời ngon ngọt đó và bẫy cô với lòng tốt của mình.

(*: theo luật của người Công giáo, trước khi cưới cặp đôi sẽ được đọc tên thông báo trong nhà thờ - ND)

“Ra khỏi đây trước khi tôi thật sự trừng phạt em,” anh gầm gừ. “Chúa tôi, bộ cha em không dạy em không được ném mình vào một người đàn ông như vậy sao? Nếu tôi không biết em là một cô gái còn trong trắng…” Anh cào tay vào tóc. “Đó là một kiểu kích động đấy. Có hiểu không hả? Chỉ có loại phụ nữ rẻ tiền mới làm thế!”

Màu đỏ từ từ hiện ra trên mặt Kate. Cô mở miệng ra, nhưng từ ngữ không thoát ra được.

…chỉ có phụ nữ rẻ tiền mới làm thế! Anh ta buộc tội cô cố tình làm thế, cô thất vọng nghĩ. Đáng đời cô, anh ta cũng như những người khác…Ném mình vào một người đàn ông…Nếu tôi không biết em là một cô gái còn trong trắng…Nhưng anh không biết cô không như anh nghĩ. Và anh sẽ nghĩ gì một khi biết cô rõ hơn? Nghĩ rằng cô cũng đã khiêu khích Henri? Rằng cô đã yêu cầu được là con điếm của người Pháp?

Cô sẽ chết mất nếu Jack có lúc nào đó nhìn cô theo cách những người đàn ông ở Lisbon đã nhìn.

Cô lặng người nhìn anh. Đó là sự thật. Cô đã kích động anh.

Nhưng sự kích động này….còn phải tranh luận lại. Nếu kích động cơn giận dữ của anh, thì đúng vậy. Nhưng rồi Jack đã tóm lấy cô trước. Và anh đã hôn cô khi cô không nghĩ gì về nó - ừm, không nghĩ nhiều về điều đó. Và, phải, cô đã hôn anh trả lại, nhưng anh đã bắt đầu nó mà, hôn cô một cách ngấu nghiến…Và anh ta mới là người bắt đầu cởi áo cô! Nhưng, cũng như những người ở Lisbon, anh đã bắt cô chịu trách nhiệm…

Phải, nếu cô là người đã cố tình làm thế, thì anh ta cũng đã như vậy!

Đột nhiên cơn giận dữ bùng lên trong cô, không chỉ giận dữ với những điều Jack nói, mà với cả những điều mà những người đàn ông đã nói về cô ở Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha. Đáng đời cô!

Đồ đểu giả!

Lần này cô sẽ không dễ dàng chấp nhận bị xỉ vả vì cái điều mà đàn ông đã làm với cô. Cô sẽ lấy lại vị trí của mình. Và cho anh ta cái xứng đáng được nhận!

Cô nhìn chằm chằm lên anh, gương mặt cô là một cái mặt nạ màu trắng. Một cách vô thức tay anh đưa về phía cô và nhanh như cắt cô tát vào mặt anh. Anh đứng đó ngẩn người ra, không nhúc nhích và hoàn toàn im lặng, cô quay lưng và bước ra, lặng lẽ đóng lại cánh cửa sau lưng.

Jack đứng nhìn đăm đăm vào cánh cửa đó một lúc lâu. Sau một lúc, bàn tay anh đưa lên cọ vào má đau rát. Đó không phải là một cái tát nhẹ. Kate bé nhỏ của anh đã có một cú đánh ra trò. Anh ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, bàn tay vẫn đang chạm vào chỗ cô đã tát anh, mặc dù đã không còn rát nữa.

Sao sự việc lại vượt tầm kiểm soát quá xa thế này?

Khỉ thật, trong vòng một phút cô đã làm anh phát điên, chọc tức anh –giật mấy chai rượu ra khỏi tay anh như một thiên thần nhỏ báo thù. Anh có lý do chính đáng để tức giận khi cô nhảy từ ghế này qua ghế kia, bốp chát chế nhạo anh, rồi còn ném bát cây xanh vào anh – một tiểu yêu hỗn xược. Vậy mà sau đó cơn tức giận của anh lại thay đổi. Nó trở thành một cuộc đi săn. Khi anh tóm được cô, cảm nhận cơ thể bé nhỏ ấy thở hổn hển áp vào người anh, tất cả cơn tức giận đều tiêu tan…

Chết tiệt, cô cần nhận một bài học, nhưng anh không bao giờ có ý định làm tổn thương cô như thế. Anh không thôi bị đôi mắt đó ám ảnh. Ngay trước khi cô nhận được những gì anh đã nói thì anh thoáng thấy đôi mắt đó rực lên vẻ dịu dàng, ngọt ngào khi cô ngước lên nhìn anh, cô cũng bị tác động bởi cái ôm ghì của anh. Jack cũng sẽ không bao giờ quên cái ánh sáng dịu dàng ấy biến mất, thay thế vào đó là sự đau đớn vì bị tổn thương sâu sắc…

Cô không đáng bị như thế. Anh siết chặt nắm tay và đấm mạnh xuống thành ghế. Chết tiệt, cô lẽ ra phải biết là đừng nên đến gần anh khi anh đang say rượu chứ. Nhưng cô đã rất dịu dàng trong vòng tay anh, rất dịu dàng, ấm áp và tin cậy. Và anh đã không thể chịu đựng được, dù biết rằng điều đó là không thể. Vì vậy anh đã phải biến thành thằng đểu để xua đuổi cô trước khi quá muộn. Anh lại rên rỉ.

Anh đấm tay vào cái ghế một lần nữa, sau đó đấm vào cái chân, hài lòng một cách cay đắng trong cơn đau nhói.

Trên giường ngủ trong phòng riêng của mình, Kate nằm vắt ngang tấm trải giường, cái khăn tay ướt sũng và nhàu nát, chứng tích của những giọt nước mắt cay đắng. Cô nằm đó, mắt mờ lệ nhìn vào bức tường, hơi thở bị ngắt quãng bởi những cơn nấc – tàn tích của cơn mưa nước mắt. Tự dưng cô cảm thấy nhẹ lòng, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Trong phần lớn thời gian của năm nay cô đã sống khá tách biệt với những người khác, hết ngày này sang ngày khác che giấu mọi cảm xúc. Sở dĩ như thế vì cô sợ, sợ bị tổn thương một lần nữa, sợ bị từ chối.

Và cô có lý do để có nỗi sợ như thế.

Anh có ý gì khi nhận xét về mắt tôi như thế?

Đó là vì mỗi khi tôi nhìn vào nó là tôi lại muốn làm điều này-

Những nụ hôn của anh là tất cả những gì cô từng mơ ước – còn hơn cả mơ ước. Cho dù là có tốt hơn lên hay tồi tệ đi thì tình yêu của cô với Jack Carstairs vẫn thế.

Dù có quyết tâm hay không, có lấy Kinh thánh để tìm quên hay không, dù có kế hoạch thế nào đi nữa thì những nỗ lực tuyệt vọng đó đều không che giấu được sự thật. Giờ thì cô đã nhận ra điều đó. Mọi sự đã an bài trước khi cô thực sự nhận thức ra.

Trước hết, cô đã không nhận ra anh ta nguy hại thế nào, mặc cho vẻ hấp dẫn của mình. Cô chỉ cảm thấy vui vì các kỹ năng của mình hữu dụng ở Sevenoakes. Nhưng cái cách gây phiền phức của anh làm xáo trộn cô – những trận cãi vã của họ lại vừa làm cô tức điên, vừa thấy vui vẻ, và thú vị. Nó còn hơn cả sự hấp dẫn về mặt thể xác, cô thấy vậy. Cãi vã xảy ra chủ yếu là bởi anh lo cho cô. Cô đã cố phủ nhận điều đó, nhưng với một cô gái hiếm khi nhận được sự quan tâm như vậy, thì sự bảo vệ đó là một phẩm chất rất đáng yêu của một người đàn ông. Và khi cô hiểu ra nỗi đau đớn của anh thì cô không thể giúp gì ngoài đứng từ xa nhìn vào. Và cũng cùng lúc ấy cô nhận ra cảm xúc của cô với anh đã sâu nặng thế nào thì nó đã đã đi quá xa, đã quá muộn.

Cô đã cố… nhưng sau đó anh đã hôn cô. Và với sự tất yếu của một đóa hoa cần đến sự ấm áp của mặt trời đã làm cô mở lòng mình ra, và cho phép mình cảm nhận anh điều mà cô chưa bao giờ cảm thấy ở người khác.

Cô đã yêu anh.

…mỗi khi tôi nhìn vào chúng tôi lại muốn làm điều này – Jack đã không biết những lời đó có ý nghĩa nhiều thế nào với cô. Người khác nhìn vào mắt cô thì thấy cái chết của mẹ cô - như cha cô, các anh cô, như Martha. Thậm chí Lady Cahill nhìn Kate cũng thấy mẹ cô.

Còn Jack thì chỉ thấy cô, thấy một Kate đang sống, đang thở. Và với Jack, chỉ với Jack, đôi mắt cô mới mang lại những nụ hôn cho cô. Trong vòng tay của anh, được anh hôn, cô đã cho đi tất cả những gì cô có và tất cả những gì mà cô có thể có…

Nhưng anh đã ném nó trở lại mặt cô.

Thật đau đớn làm sao. Cô cảm thấy mình hoàn toàn bị vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.