Gallant Waif

Chương 8: Chương 8




“Cái gì vậy? Có vẻ ngon nhỉ.”

Trước khi Kate có thể nói lời nào, Jack đã xúc một muỗng nhỏ hỗn hợp kem và đưa vào miệng mình. Cô đưa tay lên miệng, cố gắng nhưng không thành công trong việc che tiếng cười. Tiếng cười rúc rích thoát ra từ cô khiến đôi mắt anh thoạt tiên là hồ nghi, còn sau đó là ghê tởm. Anh vội chạy ra ngoài và cô nghe thấy những âm thanh khạc nhổ ghê rợn, khi anh đang nỗ lực để nhổ ra khỏi miệng cái hỗn hợp hợp kinh dị đó.

Kate đổ sụp vào một chiếc ghế, và phá ra cười cho đến khi nước mắt lăn xuống hai bên má. Đáng đời anh ta. Anh ta cứ ra vô nhà bếp suốt cả ngày, vụt hiện ra rồi biến đi mà không rõ lý do! Đôi lần cô hỏi anh ta muốn gì, nhưng anh ta trả lời rất sỗ sàng! Đây có phải là nhà bếp của anh ta không? Phải, tất nhiên, hỏi ngớ ngẩn! Cô biết chứ!

Thường thì điều đó cũng chẳng làm phiền Kate nhiều lắm, nhưng hôm nay đã chứng minh là một trong những ngày xui xẻo; đầu tiên là một tổ chim rớt xuống ống khói vào ngay nồi nước dùng vừa nấu xong. Sau đó tới bột bánh nướng, cái đống bột nhào cứng đầu từ chối phồng lên. Còn bây giờ thì nhà bếp sẽ bị ngập lụt trong đống nước rửa!

Và cô cũng đã ngủ không ngon, kể từ khi xảy ra tai nạn đó! Đó cũng là lỗi của anh ta!

Kate chỉ gặp anh vào bữa sáng. Cô sẽ không thừa nhận với ai, nhưng cô biết mình chỉ thật sự bắt đầu thở vào mỗi buổi sáng khi anh khập khiễng bước qua cánh cửa nhà bếp, những vết hằn trắng bệch trên khóe miệng cho biết anh đang rất đau. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh tự mình làm mình bị thương nghiêm trọng, và cả hai người họ đều biết như vậy, nhưng cái người đàn ông này thật cứng đầu!

Tối qua giấc ngủ của cô còn tồi tệ hơn bình thường, cứ hết nghĩ rồi lại lo lắng cho anh ta. Cô đã thức dậy với cảm giác khó chịu và dễ cáu kỉnh. Và sau đó còn bị cái gã đáng ghét đó rình mò! Thật đáng ghét! Thật bực bội!

Vì vậy bây giờ công lý đã được thực thi, và âm thanh khạc nhổ kinh dị của anh ta như là tiếng nhạc rót vào tai cô vậy. Vẫn còn đang cười khúc khích, Kate lau nước mắt với một góc của tạp dề. Anh ta bước vào lại nhà bếp, lau miệng – vẫn còn dúm dó sau cơn “dư chấn”.

“Cô đang cố đầu độc tôi đấy phải không?” Anh nhăn nhó và chà xát miệng mình với cái khăn tay. “Cái quái gì mà hôi quá vậy?”

“Dầu cá nhà táng, sáp trắng, dầu hạnh nhân,” cô nói, giữa những tiếng khúc khích. “Tôi vẫn còn chưa thêm dầu chanh và nước chanh vào đấy.”

Giọng anh như bị bóp nghẹn. “Dầu cá nhà táng? Bộ cô đang tính cho tôi ăn dầu cá voi hay sao vậy? Nó là chất đốt đèn mà!”

Kate vẫn còn khúc khích. Đó là một công thức mới mà cô đang cố gắng để loại bỏ tàn nhang. “Tôi không thường để kem thoa mặt của tôi cho các quý ông ăn, cho dù họ có đói – hoặc có muốn ăn đi chăng nữa.”

“Kem thoa mặt?”

“Kem thoa mặt.”

“Hừm!” Anh quay người. Đôi tai anh biến thành màu hồng nhạt. Một tiếng cười khúc khích khác thoát ra khỏi cô.

Anh tiếp tục phun khạc trong vài phút, sau đó cuối cùng anh cũng nói. “Rót cho cô một tách cà phê và ngồi xuống, Miss Farleigh. Tôi muốn nói chuyện với cô.” Giọng anh vẻ nghiêm trọng.

Cô lấy hai tách và đặt chúng lên bàn, vẫn đang cố giữ cho mặt nghiêm lại. Cuối cùng cô đã bắt gặp cái nhìn của anh. Anh nhìn đi chỗ khác, và tiếng cười chết trong mắt cô. Đây thực sự là việc nghiêm túc.

“Anh trai của cô – có phải cô nói anh ta có thể phục hồi lại được chân của mình?”

“Phải, hoàn toàn,” cô thì thầm, tim cô bắt đầu chạy đua.

“Bởi phương pháp mà cô đã mô tả với tôi?”

“Vâng,” cô khẳng định, cố gắng để ngăn chặn niềm vui đang dâng lên.

“Và cô nghĩ chân tôi có thể cũng thu được kết quả tương tự?”

“Tôi không chuyên về y học, nhưng mà, phải, tôi nghĩ nó sẽ có ích.” Cô nuốt khan. “Tôi không thể nói chắc chắn chân anh có được phục hồi hoàn toàn hay không, nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ được cải thiện đáng kể.”

“Như anh trai cô phải không.”

Giọng anh lộ vẻ hồ nghi đáng kể, nhưng Kate đã nhận ra có một tia hy vọng trong đó. Đã đến lúc cho anh biết sự thật. Nó có thể dẫn đến sự mất niềm tin của anh với cô, nhưng nếu có thể thuyết phục được anh thử áp dụng liệu pháp điều trị đó, chân anh có thể sẽ được phục hồi hoàn toàn. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó.

“Không chỉ có anh tôi thôi – mà còn nhiều người khác nữa.”

“Những người khác?”

“Phải, tôi đã nhìn thấy liệu pháp này được dùng cho nhiều người lính của chúng ta, trong hầu hết các trường hợp, nó đã mang lại những cải thiện đáng kể.”

“Tất nhiên là có hàng trăm người lính bị thương ở… mà bà tôi tìm thấy cô ở đâu - ở Bedfordshire phải không?”

“Không, tất nhiên là không phải. nhưng tôi thật sự nhìn thấy hàng trăm người lính bị thương ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.”

Anh hoài nghi. “Cô đã ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha sao?”

Cô gật đầu.

“Trong thời gian chiến tranh?”

“Phải.”

“Khi nào?”

“Ba năm vừa qua.”

“Một mình cô?”

Cô đỏ mặt. “Với cha tôi. Và các anh tôi, nếu có thể.”

“Cha cô làm gì ở đó vậy? Chắc chắn là ông ấy quá già để mà đi lính.”

“Cha tôi đã cảm thấy mình cần thiết ở Bán đảo hơn là ở trong giáo xứ ở Bedfordshire.”

“Vì vậy ông ấy chỉ việc gói cuốn Kinh Thánh lại và đi?” anh nói vẻ ngờ vực.

“Vâng, quả thực là vậy. Nếu anh đã gặp cha tôi rồi anh sẽ hiểu. Một khi ông ấy đã quyết định cái gì thì khó mà làm ông ấy đổi ý được.”

“Nhưng còn cô thì sao?”

Cô nhìn anh hơi ngạc nhiên. “Tôi đi cùng với ông ấy, dĩ nhiên. Ông ấy là một học giả tài ba, nhưng không tìm thấy tiếng nói chung trong cùng lĩnh vực ở trong nước. Ông ấy không có khái niệm làm thế nào để có được chỗ ở hoặc thức ăn, hoặc là bất cứ thứ gì khác cần thiết cho cuộc sống ở một đất nước bị chia cắt bởi chiến tranh.”

“Còn cô thì có sao?”

Cô nhìn anh ngạc nhiên. “Vâng, tất nhiên.” Cô đỏ mặt, nhận ra mình có vẻ khoe khoang. “Ừm, không phải là ngay lập tức, nhưng tôi đã sớm thích nghi. Và một khi tôi có thể hiểu được một vài ngôn ngữ thì nó dễ dàng hơn nhiều.”

“Không thể tin được. Cô thật – cô bao nhiêu tuổi lúc đó – mười bảy hay mười tám?”

“Cái đầu tiên.”

“Và cô không thấy lo lắng sao?”

Cô mở to mắt. “Không, tôi không thấy lo gì cả.” Cô nhăn mặt hài hước một cách châm biếm. “Còn nhớ đôi tay không giống của một tiểu thư của tôi không? Đó là dấu hiệu của một đứa con gái có bộ dạng như con trai, tôi e là thế. Tôi đã có những thời khắc có ý nghĩa nhất của cuộc đời mình khi hành quân cùng với quân đội…Tôi biết tôi đã làm anh sốc.”

“Không, cũng không nhiều lắm. Nhưng…cô không gặp khó khăn gì sao?” Jack biết vợ của vài sĩ quan cũng theo chồng ra chiến trường, nhưng tất cả họ dều có vài người hầu đi theo để lo mọi thứ. Và một người chồng để bảo vệ họ. Một cô gái ăn mặc như Kate lúc mới đến đây thì chắc chắn không phải là người có nhiều người hầu.

“Ồ, thật ra thì cũng có những lúc tôi ước gì chúng tôi không phải ngủ trong những làng bị dịch sâu bọ, hoặc cưỡi ngựa hết giờ này sang giờ khác trong mưa tầm tã hoặc trong cái nóng như thiêu đốt – tôi cũng là người bình thường mà! Nhưng ít ra thì khi đó chẳng bao giờ buồn cả. Lúc nào cũng luôn có gì đó để làm và ai đó để nói chuyện.”

Cô không giải thích cho anh biết cô đã vui như thế nào trước những khó khăn như vậy, bởi chính trong những hoàn cảnh như thế cô mới chứng tỏ được mình hữu ích với cha cô, lần đầu tiên trong đời cô làm cho ông thấy cô cũng có giá trị.

“Nhưng mà rất nguy hiểm. Cha cô không nghĩ tới chuyện đó sao?”

“Ồ, có chứ, tất nhiên!” Cô thấy tức giận ở lời nhận xét đó. “Lúc ở Badajoz ông ấy đã bắt tôi ở trong lều của tôi trong hơn một tuần.”

Jack há hốc miệng vì kinh ngạc. “Cô đã ở Badajoz.” Anh không thể tin được. Đó là một cuộc bao vây đẫm máu! Và cha cô đã bảo vệ cô khỏi cuộc vây hãm điên cuồng đó với chỉ một mảnh vải!

“Vâng, và ở Ciudad Rodrigo và tất cả những trận đánh khác, tôi đã luôn bị bỏ lại phía sau chiến tuyến,” cô nói vẻ cáu kỉnh, “vì vài sĩ quan đã nói chuyện với ông và sau đó Papa đã bắt tôi làm vậy.”

“Tôi cũng sẽ làm thế!” annh lẩm bẩm, anh dựng tóc gáy khi nhớ lại những ký ức máu me mà anh đã chứng kiến trong cuộc chiến tranh đó.

“Vâng, nhưng điều đó rất không thực tế, vì làm thế nào tôi có thể chăm sóc cho những người bị thương khi tôi lại bị bỏ lại như thế?”

“Chăm sóc những người bị thương?” Giọng anh đầy vẻ hồ nghi.

Kate đỏ mặt, biết lý do cho sự ngạc nhiên của anh. Anh đã nghĩ cô không đoan trang. Harry cũng đã phản ứng như thế khi anh phát hiện ra cô đã chăm sóc cho những thương binh, không chỉ cho các anh trai của mình. Anh ấy đã rất tức giận, cấm cô làm bất kỳ điều gì thiếu tế nhị như thế lần nữa. Sự từ chối của cô làm anh mím chặt môi lại và bỏ đi một cách giận dữ. Rõ ràng là Jack Carstairs cũng đã có cảm xúc tương tự - chậc, cũng đáng để cô bộc lộ cho anh hiểu, nếu điều này làm anh có thể cưỡi ngựa lại.

“Ừm, tôi phải làm gì đó để giúp đỡ mọi người – có rất nhiều việc để làm. Và cũng từ đó mà tôi biết được bác sĩ Moorish.” Cô nhìn anh vẻ nghiêm túc. “Và đó là lý do tại sao tôi có niềm tin mạnh mẽ vào các phương pháp trị liệu của ông ấy.”

Anh với tay qua bàn và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong bàn tay to lớn của mình, ngón cái anh chà nhẹ nhàng lên ‘bàn tay con gái mà như con trai’ của cô. Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, ghi nhận những đường nét thanh tú, cái mũi hếch nhỏ, đôi mắt to, ngây thơ này đã chứng kiến rất nhiều khó khăn và đau khổ. “Cô là một cô gái thật sự đáng kinh ngạc.”

Đột nhiên cô nhận thức sâu sắc sự ấm áp của bàn tay anh, ngón cái ngâm đen to lớn đang ve vuốt nhẹ nhàng tới lui trên da cô, cô đỏ mặt và lúng túng giật tay lại.

“Không có gì,” cô lẩm bẩm khô khan. Cô bắt đầu nhìn tránh vào mấy cái cốc cà phê, căng thẳng nhận thức ánh mắt anh dõi theo cô theo mỗi cử động. “Anh có muốn tôi chuẩn bị các loại dầu nóng để bắt đầu điều trị không? Không khó khăn lắm đâu – chỉ cần kiên trì là được.”

Bây giờ tới phiên cái nhìn của anh trông rất lúng túng. “Sao cô không bảo Carlos chuẩn bị những gì cần thiết?”

“Sẽ tốt hơn nếu tôi tự làm,” Kate nói. “Tôi có thể bày lại cho Carlos khi tôi đã biết chắc việc trị liệu này cần những gì – không khó lắm, nhưng có một vài thủ thuật khó giải thích.”

Kate nhìn thấy cái nhìn trên gương mặt anh và đỏ mặt. Anh đã bị sốc bởi hành vi “không đứng đắn” của cô. Cô cũng không cần anh ta quan tâm – cô đâu phải là đóa hoa trinh vẹn nữa – nhưng cũng thật khó khăn để buộc mình làm vỡ mộng anh ta.

“Đó là vì tôi…tôi…” cô bắt đầu, rồi ấp úng. Với khuôn mặt quay nhìn chỗ khác cô tiếp tục những lời vụng về, “Mr Carstairs, tôi không phải là một cô gái ngây thơ mà có vẻ như anh đã tin tôi là thế. Tôi đã nhìn thấy thân thể của nam giới trước đây rồi, đã chăm sóc cho một số thương binh, không chỉ mình anh trai tôi, vì vậy, anh không cần phải ngại điều đó.” Cô tránh mắt anh, hai gò má đỏ ửng. “Vậy tôi sẽ chuẩn bị các loại dầu bây giờ nhé?”

“Không, không, tôi chỉ hỏi vậy thôi,” anh nói vội vàng, không thoải mái bởi lời đề nghị của cô.

“Nhưng anh sẽ suy nghĩ về chuyện này chứ?”

Anh cười nhạt với sự nhiệt tình của cô. “Để xem,” anh nói, “nhưng tôi có nhiều việc để làm hôm nay.”

Anh đứng dậy và rời khỏi phòng. Kate nhìn anh đi, nhăn mặt. Anh chẳng có gì để làm hết, cô biết. Rồi anh sẽ chìm trong ủ ê cả ngày dài còn lại. Rồi uống rượu. Người đàn ông này nỗi đau tinh thần còn nhiều hơn nỗi đau thể xác. Như thể anh ta sợ phải tin vào hy vọng. Mà cô thì lại có hy vọng đủ cho cả hai người dùng.

Tuy vậy, tối đó Jack đã không ở một mình trong cô độc, mà đã mời Kate và Martha vào phòng khách của anh nơi Carlos đã nhuốm lò sưởi. Có một chai rượu đặt cạnh anh khi họ đến, nhưng anh đã không uống. Anh rót cho Kate và Martha một ly sherry, rồi họ ngồi xuống phía trước ngọn lửa ấm và cùng trò chuyện. Kate, lúc đầu còn cảnh giác với động cơ của anh, sau đó thì không còn nữa, nhận thấy anh đã rất cố gắng để làm một chủ nhà lịch sự.

Dần dần Jack chuyển cuộc chuyện trò sang những sự kiện xảy ra gần đây hơn. Chuyện cô đã ở cùng với một đội quân đã làm choáng váng anh. Anh phải biết nhiều hơn về việc này.

“Hãy cho tôi biết tại sao cha cô lại lôi cô theo đuôi một đoàn quân như vậy?” Jack cố giữ giọng không để lộ sự tức giận. Thật không hay chút nào để nghĩ xấu cho một người mà anh chưa bao giờ gặp mặt, một người đã chết, nhưng gì thì gì, anh thấy mình cũng không thể tha thứ cho cha của Kate vì hành động đưa một cô gái trẻ ngây thơ ra một nơi kinh khủng như chiến trường, một sinh vật bé nhỏ dũng cảm.

“Theo đuôi?” Kate cười toe toét. “Anh đừng nghĩ tôi trông quá tội nghiệp như thế khi đi ở đằng sau với tất cả đồ đạc lỉnh kỉnh và những bà vợ cằn nhằn! Chẳng có gì buồn thảm cả, tôi đã rất vui. Jemmy đã tìm được cho tôi một con ngựa nhỏ Tây Ban Nha rất dễ thương và tôi có thể đi đâu mà tôi muốn.”

“Lạy Chúa tôi!” anh lẩm bẩm, thất kinh. Bộ không ai trong gia đình cô nhớ là cô chỉ là một cô bé mới mười tám cần được bảo vệ hay sao vậy?

“Có nó rất tiện lợi, vì tôi có thể tự do cưỡi ngựa đi đây đi đó, mà vẫn có thể để ý tới Papa vì ông ấy có những lúc rất đãng trí khủng khiếp, cũng như tới hành lý của mình đi cùng với Luis, người hầu người Bồ Đào Nha của chúng tôi. Và sau đó, anh cũng biết đấy, tôi luôn cần có mặt khi chúng tôi dừng lại vào ban đêm để chắc chắn mọi thứ đều thoải mái cũng như sẵn sàng một bữa ăn nóng cho họ.”

Cô mỉm cười khi nhấm nháp ly sherry. “Chúng tôi đã rất may mắn – Jemmy là một tay săn bắn có hạng. Thạm chí khi chúng tôi trở lại Bồ Đào Nha sau khi rời khỏi Talavera, thực phẩm rất khan hiếm làm mọi người gần như rơi vào tình trạng chết đói, thì anh ấy đã xoay sở bắt được một con thỏ hay gì đó để cho vào nồi, vào lúc mà tôi nghĩ dạ dày mình sẽ dính vào xương sống mất thôi.” Cô xoa xoa vào bụng nhớ lại. “Jemmy thậm chí còn có thể biến một cuộc rút lui thành một chuyến đi săn.”

Jack cựa nguậy không ngừng trong chiếc ghế của mình, tràn ngập giận dữ, chiến đấu với thôi thúc ôm cô vào vòng tay của mình. Anh cũng đã từng chiến đấu ở Talvera. Anh vẫn còn nhớ rất rõ trận rút lui kinh hoàng đó, người người chết đói vì không đủ thức ăn để cung cấp. Vậy mà cô đã từng ở trong một thời khắc đáng sợ như vậy! Đã bao nhiêu lần cái người bé nhỏ này phải đối mặt với sự chết đói? Anh chưa bao giờ quên vẻ mỏng manh ốm yếu khi ôm cô trong cánh tay mình vào lần đầu tiên anh gặp cô! Anh ước gì mình đã biết cô sớm hơn. Anh sẽ đảm bảo cô không bao giờ ở trong tình trạng nguy hiểm, hoặc bị làm cho sợ hãi, hay đói khát.

Kate đột nhiên đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, tôi biết không ra dáng quý phái lắm khi đề cập tới những chuyện như thế này.”

Jack thấy kinh ngạc. Cô có thể bình thản đề cập tới chuyện sống sót qua một trận chiến đáng sợ và một cuộc tháo quân với một đội quân kiệt sức và chết đói, vậy mà cũng có thể đỏ mặt bởi việc đề cập tới một chuyện không “quý phái” như cái dạ dày. Anh nhìn cô trìu mến. Cô là độc nhất, Kate bé nhỏ.

“Tôi cũng đã ở Talavera,” anh lặng lẽ nói.

“Vậy thì chắc anh cũng nhớ tới cuộc tháo quân khủng khiếp trở lại Bồ Đào Nha.” Cô gật đầu. “Vậy là đội quân hoàng gia Coldstreams đã ở Busaco? Jemmy đã bị thương ở đó. Đó cũng là nơi anh bị thương ở mặt à?”

“Không.” Anh chạm tay vào cái xương gò má bị tàn phá của mình. “Cái này là món quà lưu niệm ở Badajoz.”

Cả hai người họ đều im lặng, nhớ lại Badajoz. Lò sưởi phát ra tiếng tanh tách khi một mắc cây bị đốt cháy. Một khúc củi rơi xuống và những tia lửa điên cuồng bắn lên ống khói. Trong chiếc ghế bành thoải mái của mình, Martha đang cựa mình, sau đó lại chìm tiếp vào giấc ngủ say. Kate nhìn bà thấy áy náy lương tâm. Bà ấy đã lớn tuổi, bà không nên ngồi ở một cái ghế không thoải mái như thế vào giờ này, mà nên nằm đắp chăn trên giường mới phải. Nhưng không một lý lẽ nào của Kate có thể thay đổi bà – bà là người bảo vệ của Kate, và danh tiếng của cô sẽ được bảo vệ an toàn bởi người vú già của mình. Mặc dù Martha cũng biết là chẳng có danh tiếng nào để bảo vệ cả.

“Cô có vẻ rất bình tĩnh khi nhắc tới những trải nghiệm đó.” Giọng trầm thấp của Jack kéo Kate ra khỏi những suy nghĩ của mình. “Cô có bao giờ sợ hãi trước một trận chiến không?”

“Chúa tôi, có chứ, hoàn toàn sợ hãi,” cô nói một cách đơn giản. “Trước mỗi trận chiến, tôi là một mớ hỗn độn – không thể ăn, giật mình với mỗi âm thanh…thậm chí còn có một chút cục cằn.”

Tiếng cười lặng lẽ ấm áp của anh bao trùm lấy cô. “Cục cằn ư? Sao giờ tôi không thấy khó tin nữa nhỉ?”

Kate nhăn mũi. “Vâng, sợ hãi biến tôi thành một đứa hay gây gổ. Tôi cũng đã cằn nhằn Ben vì to xác mà chậm chạp!”

Cô dừng lại và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong một lúc. “Ben là anh lớn nhất. Anh ấy thuộc kiểu người cái gì cũng phải từ từ. Tuy vậy anh ấy lại là người nhanh nhất tới giải quyết cho những việc mà tôi và Jemmy gây ra.”

Cô nói trong một giọng chậm rãi, thô ráp, “ ‘Vội vã đổ mồ hôi làm đầu óc quay cuồng’ (*)’ – Ben luôn nói thế với Jemmy và tôi, và Cha sẽ luôn quở trách anh ấy vì đã làm hỏng Shakespeare và nói từ “mồ hôi” trước mặt tôi.” Giọng cô hơi rung một chút

(*: một câu trong vở Hamlet của Shakespeare. Trong cảnh 1 của Hamlet, Marcellus hỏi Horacio, đại khái: tại sao phải bắt thợ đầu tắt mặt tối ngày đêm để đóng tàu. Có chuyện gì xảy ra mà phải vật vã đổ mồ hôi, làm việc quần quật ngày và đêm… - ND)

Jack nhìn cô từ trong bóng tối, đôi mắt anh không đọc được. Một người cha không muốn tai con gái mình phải nghe thấy từ “mồ hôi”, mà lại đưa cô ấy vào những hoàn cảnh mà mồ hôi, máu và nhiều thứ tồi tệ khác bao quanh lấy cô.

“Jemmy cũng từng chế giễu Ben vì sự “bình chân như vại” của anh ấy, nhưng anh ấy là một người em rất tuyệt vời. Họ rất khác nhau – như thủy ngân với đá…Không, tôi nói đá là không chính xác bởi nói thế có nghĩa là nói Ben lạnh lùng mà anh ấy thì không phải thế - anh ấy rất tình cảm.” Đôi mắt cô chớp nhanh và đôi môi run run với cảm xúc.

Jack muốn ôm cô vào vòng tay mình và hôn lên những đau buồn của cô. Khổ thân em, cô bé mồ côi bé nhỏ dũng cảm.

“Ben không bao giờ nhìn thấy Badajoz. Anh ấy đã bị thiệt mạng ở Ciudad Rodrigo…Anh có ở Ciudad Rodrigo không?”

Anh lắc đầu.

Cô tiếp tục, “Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên ấy. Lạnh khủng khiếp, tuyết rơi đặc dày và cứng giòn dưới chân từ sương giá đêm qua. Nhưng buổi sáng thì rất yên bình và hoàn hảo – đơn giản là đẹp, là kiểu ngày mà sau một buổi rong chơi trên yên ngựa, rồi trở về nhà với một bữa điểm tâm nóng sốt…

“Nhưng sau đó những tiếng súng đại phá tan màn sương buổi sáng, tiếng súng ầm ầm ầm ầm đến nỗi tôi nghĩ chắc mình sẽ vỡ màng nhĩ mất thôi, mặc dù tôi ở cách khá xa họ, anh cũng biết đó. Và tôi lấy giẻ nhét vào tai để chặn tiếng ồn lại…Ben chết vào ngày hôm sau. Tôi nghĩ anh có thể nói anh ấy đã may mắn, vì anh ấy bị trúng một quả đạn trong đền thờ và có lẽ đã không biết gì trước khi anh chết.”

Cô cắn môi. “Có lẽ anh nghĩ tôi lạnh lùng khi nói anh ấy may mắn, nhưng có rất nhiều cách khủng khiếp hơn cho một người để-“

Anh không thể kiềm chế mình hơn nữa. Anh phải chạm vào cô. Anh với tay qua bàn và nắm lấy bàn tay nhỏ, lạnh trong bàn tay ấm nóng của mình.

“Anh ấy đã may mắn, Kate. Trong tình hình chiến sự căng thẳng, khốc liệt như thế, thì “ra đi” ngay lập tức là một điều may mắn.” Đôi tay ấm áp của anh bao bọc đôi tay cô.

Họ chìm trong im lặng. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng lắc rắc ở lò sưởi và nhịp thở đều đặn của Martha đang ngủ. Hai ngón cái của anh đang ve vuốt tới lui trên da cô. Nhẹ nhàng, thay lời an ủi.

“Jemmy và cha cô mất như thế nào?”

Cô chớp mắt giấu đi những giọt nước mắt trong một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói, “Hai người họ bị phục kích trên đường tới Salamanca. Anh có nhớ quân chúng ta và quân Pháp đã ở gần nhau như thế nào, và cả hai bên đã nã súng vào nhau, sau đó tất cả chìm trong thinh lặng?”

Anh gật đầu. Họ đã ở nhiều nơi cùng nhau nhưng chưa bao giờ gặp nhau.

“Jemmy bị thương ở ngực, và một thời gian ngắn sau đó, Papa cũng đã bị trúng đạn ở bụng. Cả hai vết thương đó đều là những vết chí mạng. Họ đã không thể chịu đựng được những cái xóc nảy của xe bò, vì thế tôi đã tìm thấy một ngôi nhà trong trang trại bị bỏ hoang và đã ở đó với họ cho tới khi họ qua đời.”

Câu nói đơn giản đó che giấu cả một thế giới đau buồn và Jack cảm thấy tim mình nhói lên. “Tôi nghĩ đã đến lúc cô nên đi ngủ.” Anh đứng dậy, đưa tay giúp cô đứng lên, sau đó, một cách vô thức, đã kéo cô vào trong cánh tay anh, ôm chặt cô vào cơ thể to lớn ấm áp của mình.

Đó là một cái ôm ấm áp, bảo vệ, an ủi, cô nép mình vào anh, nghe thấy nhịp đập của tim anh, ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Kate không mong đợi sẽ được ôm như thế này lần nữa trong đời mình, và cô ghì chặt anh, tuyệt vọng, say sưa trong sự ấm áp, sức mạnh và sự dịu dàng của anh.

Anh cúi xuống và nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên và họ nhìn vào mắt nhau, sau đó môi họ gặp nhau trong một nụ hôn dài, dịu dàng.

Martha khụt khịt mũi trong giấc ngủ và cựa quậy người, tỉnh dậy, và chỉ trong giây lát cả hai người họ đều đứng rời nhau ra, Kate khom người giúp bà vú già của mình đứng lên, Jack dựa người hững hờ vào vách tường, khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối.

Không thể nào, Kate tự nói với mình không biết bao nhiêu lần khi cô tách sữa đông trong nhà bếp để làm phô mai. Họ hầu như không nói chuyện với nhau kể từ đêm đó. Sự thật là anh rõ ràng đã cố tránh mặt cô. Kate nhận ra anh đã hối hận về hành động hôn cô một cách bộc phát của mình. Và, mặc dù cô không bao giờ có thể hối tiếc bất cứ gì về điều kỳ diệu đó, nhưng cô biết là mình nên thế.

Vì thế cô quyết định là sẽ quên đi cuộc nói chuyện bên lò sưởi hôm đó, quên đi cái ôm hôn tuyệt vời đã làm cô như trôi trong không khí. Sẽ không phải là điều dễ dàng, nhưng cô sẽ cố gắng, ký ức về nụ hôn của anh cứ quanh quẩn trong đầu cô hàng tá lần một ngày trước khi nó bị trục xuất một cách cương quyết. Thật là mệt mỏi.

“Senorita Kate, thiếu tá Jack bảo anh ấy đã sẵn sàng cho liệu pháp tra tấn của cô rồi. Sáng nay.” Carlos nhăn răng cười. “Anh ấy đã không cố cưỡi ngựa hôm nay, không tự mình làm đau mình nữa.”

Kate sững sờ. Jack đã chịu nghe cô! Anh ấy đã sẵn sàng để tin vào cô. Cô cười toe toét đáp trả lại Carlos, thấy rất vui, sau đó vội vã chuẩn bị mọi thứ trước khi Jack đổi ý.

Cẩn thận cầm nồi dầu thơm nhỏ nóng hổi, cô leo cầu thang và bước từ từ theo Carlos vào phòng ngủ của Jack. Cô thấy mình căng thẳng một cách vô lý. Đừng có vô lý như thế, cô tự bảo mình. Mình đã làm việc này hàng tá lần rồi mà. Không có lý do gì để cư xử như một tiểu thư như thế này, chỉ bởi vì mình ở trong một ngôi nhà ở Anh chứ không phải trong một ngôi nhà ở Bồ Đào Nha hay một túp lều ở Tây Ban Nha.

Đúng rồi, một giọng nói nhỏ âm thầm trả lời cô. Nhưng mà đây là Jack…

Cô đẩy cánh cửa ra. Jack đang nằm trên giường, đang mặc áo ngủ, phần dưới cơ thể anh đang phủ một tấm chăn. Anh nhìn cô, rồi nhìn xuống tấm chăn, nắm chặt nó hơn, trông anh có vẻ u ám.

“Đây là một ý tưởng ngu ngốc. Tôi đổi ý rồi,” anh thông báo. “Để cái thứ đó lại với Carlos. Tôi chắc chúng tôi có thể tự làm được.”

Kate nhận ra anh đang bối rối vì sự hiện diện của cô. Tất cả các căng thẳng của cô biến đi mất và cô cố không cười. “Đừng có ngốc thế. Tôi đã nói với anh rồi mà, không chỉ đơn giản là lấy dầu mà chà xát vào chân. Mà đó là một kỹ thuật đặc biệt phải học mới biết làm.”

Cô thấy sắc thái của anh đã đỡ hơn nên nói nhẹ nhàng. “Anh không cần phải lo lắng vì tôi ở đây. Tôi đã có nhiều thực hành về công việc này rồi. Hãy cứ nghĩ tôi chỉ đơn giản là một người nào đó chăm sóc cho vết thương anh ở Tây Ban Nha.”

Anh khịt mũi. Trí tưởng tượng của anh không thể làm việc đó. Kate là một cô gái mỏng manh, mảnh mai với một làn da trắng mịn và đôi môi hồng mềm mại. Người cuối cùng chạm vào vết thương của anh ở Tây Ban Nha là một người lính to con, hói, súng răng, có hình xăm và có một vốn lớn những từ ngữ tục tĩu mà Jack từng gặp phải.

Anh chuẩn bị tinh thần khi cô với tới tấm chăn, và nắm chặt nó hơn.

“Đừng có ngớ ngẩn thế,” cô nói một cách cương quyết. “Tôi phải thấy cái chân, nếu muốn tôi xoa dầu đúng chỗ cần xoa.” Cô hơi đỏ mặt và nói thấp giọng hơn, “Tôi cũng đã nói với anh trước đó rồi mà, tôi không xa lạ gì với hình thể nam giới. Sẽ chẳng làm tôi bối rối nếu nhìn thấy chân anh đâu.”

Jack thấy mình không thể bỏ tấm chăn ra. Anh không lo nhiều về sự thẹn thùng của cô, mà là không muốn cô nhìn thấy tình trạng của cái chân anh.

Một cách nhanh chóng cô kéo tấm chăn ra. Jack nghiến chặt quai hàm, chờ đợi phản ứng ghê tởm của cô. Nhưng cô chỉ cúi xuống trong im lặng. Cái chân trắng với những vết sẹo đỏ, tím dọc ngang khắp chân. Các cơ đã teo tóp lại và hơi xoắn lại ở vài chỗ, như thể không liên kết với các vết sẹo nhăn nhúm.

Cô xem xét nó cẩn thận, không để lộ cảm xúc của mình ra. Anh thật sự đã bị đối xử thô bạo với nó, nhưng ngoài cái vết sẹo đáng sợ đó ra, thì trông nó cũng không quá tệ. Cô chạy bàn tay mình nhẹ nhàng xuống cái chân, cảm thấy các đường cơ bắp. Cô cảm thấy anh dao động dưới cái chạm vào của cô và nhìn nhanh vào anh.

“Có đau không?”

Anh đang nhìn cô, một cái gì đó là lạ trong đôi mắt anh. Cô đã không có dấu hiệu gì cho thấy sự ghê tởm, cũng không tỏ vẻ cảm thông hay thương hại anh.

“Tôi có làm đau anh không, thưa ngài?” cô lặp lại.

“À…tay cô lạnh quá. Tôi không nghĩ là nó thế, chỉ vậy thôi.”

“Vậy à.” Kate tiếp tục kiểm tra cái chân.

“Giờ thì, Carlos này,” cô nói, “Trước tiên tôi sẽ làm việc với mấy bắp cơ này.” Carlos cúi đầu xuống cái chân một cách tò mò. “Hãy xem chúng đã bị kéo căng ra vì có vết sẹo ở đây. Bởi vậy nên mới thấy khó gập chân lại. Giờ thì, cho một ít dầu này vào đây, và sau đó…” Cô thoa nó lên chân và bắt đầu xoa bóp. Jack Carstairs khẽ rên và cựa nguậy.

“Dầu nóng quá à, thưa ngài?”

“Không, không phải…,” anh lẩm bẩm, không nhìn cô.

Kate tiếp tục công việc, nhẹ nhàng giải thích cho Carlos nghe. Những ngón tay nhỏ khỏe mạnh của cô xoa bóp, đấm và đẩy vào các bắp cơ teo tóp. Jack nằm trên giường, đang khoác một mặt nạ của sự kiểm soát. Kate cứ luân phiên các động tác dọc theo chiều dài của chân, lên xuống nhẹ nhàng, kéo và đẩy trong một động tác nhịp nhàng. Trong một động tác của cô, Jack đột nhiên bật lên một tiếng rên bị bóp nghẹt. Đầu Kate ngẩng lên đột ngột. Động tác này rất nhẹ nhàng, không gây đau.

“Tôi làm anh đau à, thưa ngài?”

Jack đỏ mặt. “Không, không phải…Sao cô không để Carlos làm đi?”

“Không, thưa ngài, chưa được. Tôi nghĩ tốt nhất là tôi hướng dẫn anh ấy cho đến khi xong đợt điều trị đầu tiên này đã. Không lâu hơn mười lăm hai mươi phút đâu.”

“Ôi, Chúa ơi!” Jack rên rỉ, và cựa mình bên dưới tấm chăn lần nữa.

“Tôi hẳn đã làm đau anh thì phải,” Kate nói, buồn buồn. “Tôi xin lỗi. Lẽ ra phần điều trị này không làm đau gì hết. Có lẽ tôi đã quên gì đó rồi. Anh có thể cho tôi biết chính xác anh đã đau chỗ nào không?”

Anh trừng mắt nhìn cô trong một lúc, xem xét khuôn mặt cô xem có dấu hiệu nói đùa nào không. Cô nhìn lại, đôi mắt màu xám xanh ngây thơ bắt gặp cái nhìn của anh. Cô thật sự không có ý tưởng gì về cái sự đụng chạm của cô vào anh.

“Chết tiệt! Không!” Jack cáu kỉnh gắt gỏng. “Cô không làm đau tôi ở đâu cả. Chỉ cần làm nhanh nhanh lên!” Đôi mắt anh sượt qua cô, nhìn qua vai cô, nơi Carlos đang đứng; Kate cảm thấy ngạc nhiên với cái nhìn ngụ ý mà anh ta nhìn Carlos.

Kate cắn môi. Chắc chắn là cô đã làm đau anh ta, nếu không thì tại sao anh ta lại rên rỉ chứ? Đàn ông đôi lúc thật khó hiểu. Cô không quan tâm chuyện anh ta chửi rủa hay rên rỉ, mà cô thật sự muốn biết liệu phương pháp trị liệu này có làm đau anh ta hay không, nếu có thì ở đâu. Cô tiếp tục trong im lặng. Anh đang càng lúc càng gồng lên dưới đôi tay cô. Thật khó hiểu. Anh ấy lẽ ra phải thấy dễ chịu mới đúng. Cô tăng gấp đôi nỗ lực của mình, chà sát nhịp nhàng theo chiều dài của chân anh với dầu thơm, âm ấm. Đột nhiên anh ta lại rên rỉ lần nữa rồi đột ngột giật tấm chăn và lật sấp người xuống, làm Kate ngã sóng xoài ra giường.

Kate ngồi dậy, vừa bối rối vừa ngạc nhiên. “Anh nghĩ anh đang làm cái khỉ gì vậy?” cô cáu kỉnh hỏi. “Lật người lại, làm ơn; tôi phải làm cho xong đã.”

“Được rồi, cô xong rồi, tiểu thư Farleigh,” một giọng trả lời kiên quyết vang lên, bị bóp nghẹt bởi cái gối. “Cô làm vậy cũng đủ rồi.”

Kate nhún vai. “Được thôi, vậy tôi nghĩ tôi có thể xoa bóp từ mặt sau của cái chân cũng được.” Cô đưa tay ra và bắt đầu chà xát nó lần nữa.”

“Chết tiệt thôi đi, cái cô này!” Cái gối phát ra tiếng nói. Anh giật chân ra khỏi cô và cố nhét nó vào dưới tấm chăn. “Ra ngoài, cô Farleigh, ra ngoài ngay!”

“Nhưng mà-“ Kate bắt đầu.

“Carlos!”

Kate cảm thấy bàn tay của Carlos trên vai cô. “Xin vui lòng, Senorita Kate,” người đàn ông nói. “Cô đi ra đi.”

“Nhưng tôi phải bày cho anh xong cái đã.”

Carlos nhăn răng cười. “Ôi, senorita, tôi nghĩ cô chỉ tôi đủ nhiều rồi.”

“Carlos!” giọng trầm sâu giận dữ phát ra từ cái gối.

“Ngay đây, thiếu tá Jack!” Carlos vội nói. Đôi mắt anh ta lóe lên một sự thích thú, rồi quay người lại Kate lần nữa. “Có lẽ thiếu tá Jack không thể tiếp tục trị liệu với cô hôm nay rồi. Lúc khác vậy…”

“Carlos!” Không còn nghi ngờ gì với cái giọng đó.

“Si, si, thiếu tá Jack. Nào, senorita, làm ơn.” Anh ta đẩy Kate ra nhanh khỏi căn phòng và đóng cánh cửa lại sau họ.

Kate dừng lại ở đầu cầu thang. “Tôi không hiểu gì hết,” cô nói một cách lo lắng. Chắc tôi đã làm anh ấy đau lắm. Anh ấy không phải loại người phàn nàn nếu chỉ hơi đau một chút. Chân anh ấy hẳn tệ hơn tôi nghĩ.”

Carlos nhăn răng cười với cô một cách tinh quái. “Không phải cái chân làm anh ấy đau, senorita” anh nói một cách hàm ý

“Ý anh là sao?”

Carlos nhún vai. Người Anh thật là hay vờ vịt về những chuyện như thế này. Cô nàng này đã xồng xộc vào phòng ngủ của thiếu tá Jack với cái chân trần của anh ta mà không đỏ mặt nhiều lắm, vì thế cô ta không phải là một cô gái quá ngây thơ.

“Senorita Kate, đã lâu rồi kể từ khi ngài thiếu ta gần gũi với đàn bà, nên khi cô chạm vào anh ấy…” Anh ta nhún vai. “Ừm, dù sao thì anh ấy cũng là một người đàn ông…”

Kate nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, cố tiêu hóa điều anh ta đang nói với cô. Sau đó má cô đỏ rực lên, ngập trong xấu hổ. “Ôi trời,” cô thở hổn hển và bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.