Gallant Waif

Chương 7: Chương 7




Kate thức dậy rất sớm mỗi sáng. Cô trượt người ra khỏi giường, bước nhẹ trên sàn lạnh giá và nhìn ra bên ngoài. Trời vừa mới hừng đông, vẫn còn rải rác những ngôi sao mai nhấp nháy trên bầu trời vẫn còn những mảng tối. Mùa đông đã bắt đầu – bên ngoài có vẻ lạnh, nhưng vẫn thấy muốn ra ngoài. Nguyên tuần vừa rồi cô liên tục làm việc bên trong nhà, và giờ cô đã cảm thấy chán và muốn ra khỏi nhà. Một cuộc đi dạo giữa khí trời trong lành là những gì cô cần.

Ngôi nhà có vẻ vắng vẻ khi cô bước ra ngoài cửa sau. Đôi ủng của cô kêu lạo xạo trên lớp cỏ bị đóng băng. Khi lớp khí lạnh, tinh khiết thổi vào phổi mình, Kate cảm thấy một niềm vui khó tả. Hương của lớp lá mục và của gỗ thông tỏa ra trong không khí tương phản rõ rệt với nhau, tạo cảm giác thấy yêu đời làm sao. Đột nhiên cô cảm thấy như đã được giải thoát khỏi tất cả những khó khăn trong cuộc sống của mình – sự nghèo túng, quá khứ, lo lắng cho tương lai, các vấn đề của cô với Jack Carstairs.

Các vấn đề đó khó khăn hơn cô tưởng vì ở quá gần nhau, về cảm xúc của cô với anh. Thật là xấu hổ, toàn những cảm xúc không đứng đắn . Mỗi đêm. Thỉnh thoảng cả trong ban ngày cũng nghĩ. Mệt mỏi. Kate đã cố hết sức để đánh vật với nó bằng việc đọc Kinh Thánh, nhưng tất cả đều thất bại. Cô ngày càng chìm ngập vào trong các ý nghĩ “đồi bại” ấy.

Cô tự nhủ với mình hàng ngàn lần một ngày rằng những ý nghĩ đó thật là ngu ngốc, xấu xa. Cô là một phụ nữ đã bị thất tiết. Cô sẽ không bao giờ có thể hòa nhập vào thế giới của anh. Anh ta sẽ ghê tởm nếu phát hiện ra sự việc về Henri.

Những giấc mơ đó cũng không thực tế - cho dù nếu cô vẫn còn trong sáng như ngày mới được sinh ra, thì cô vẫn là một đứa con nhà nghèo, và Jack cần thiết phải kết hôn với một người có tài sản để bù đắp lại phần tài sản anh đã bị mất khi cha anh tước quyền thừa kế của anh.

Thực tế, cô đã rất nghiêm khắc tự bảo mình rằng, Kate Farleigh không có lý do gì để nghĩ về Jack Carstairs suốt như thế trừ việc cô phải nấu cái gì cho bữa tối của anh ta. Cô biết cách cư xử cho phải phép đối với một phụ nữ ở vị trí như cô, ngay cả khi cô không thể điều khiển cảm xúc của mình thì cô cũng vẫn sẽ cố gắng.

Vì thế cô đã cố tránh mặt anh ta, cố giữ một rào cản chính thức giữa họ, cố gắng làm theo những hướng dẫn của Lady Cahill để đảm bảo cháu trai của bà ấy được sống một cách văn minh, cố hết sức để là một quản gia hoàn hảo, vô hình.

Nhưng tất cả những quyết tâm của cô đều bị phá hoại không thương tiếc bởi chính Jack Carstairs. Anh ta có vẻ như lúc nào cũng đang nhìn cô – như xuất hiện từ hư không, mở cửa cho cô, sắp xếp chỗ ngồi cho cô như thể cô là một quý cô thật sự. Trừng đôi mắt sắc như dao ra nếu anh ta phát hiện ra cô đang làm gì đó mà anh ta xem là “không thích hợp”, rồi phừng phừng bỏ đi trong giận dữ khi cô chỉ ra trong một giọng có lý nhất rằng cô biết mình đang làm gì.

Và cô đã cố gắng, dù rất khó khăn, để bắt mình bực mình vì điều đó.

Anh ta thật là vô lý, cô tự nhủ. Một người đàn ông thì biết gì về công việc của một quản gia chứ? Anh ta không có việc gì phải can thiệp vào những thứ không thuộc lãnh địa của anh ta. Anh ta là một người hống hách, thích xen vào việc của người khác, một kẻ ngạo mạn!

Nhưng nhiều khó khăn hơn cô tưởng tượng. Quyết tâm của cô bị yếu đi bởi nhận ra rằng anh ta quan tâm tới cô vì lợi ích của cô, rằng anh ta chỉ muốn cô được thoải mái, rằng anh ta muốn bảo vệ cô khỏi những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày của cô. Cho dù anh ta làm vậy là vì lịch sự, cho dù nếu anh ta có đối xử với tất cả các quản gia của anh ta cũng giống như thế này, thì quyết tâm của cô cũng vẫn cứ…yếu đi.

Và rằng, cùng với những suy nghĩ bất chính của mình, thì sống cùng với Jack Carstairs là rất nguy hiểm.

Kate thở dài, sau đó cố gắng tập trung – liệt kê ra những tính xấu của anh ta như là một chiến lược hữu ích. Cô làm vậy khi đi dọc theo lối đi trong vườn, thưởng thức không khí lạnh, những giọt sương vẫn còn run rẩy trên các lá cây khi cô đi qua. Anh ta cực kỳ hống hách, cho dù có từng là một thiếu tá trong đội quân Coldstream của Hoàng đế đi nữa. Kiêu ngạo. Cứng đầu. Phải, thực sự cứng đầu – tệ hơn bất kỳ kẻ cứng đầu cứng cổ nào mà cô đã từng cãi nhau ở Bán đảo. Và đặc biệt là làm cô điên tiết lên khi anh ta cố tình “đặt bẫy” cô vào một vài việc gì đó, sau đó cười vào mặt cô với đôi mắt xanh xấu xa.

Và bất thường. Có những ngày anh ta rất ấm áp và thân thiện, nhưng sau đó, khi không lại đùng đùng nổi giận. Đôi mắt màu xanh như muốn đốt cháy cô, rồi tự dưng quay ngoắt đi và ào ra khỏi phòng trong lạnh lùng.

Thường thì buổi sáng là tệ nhất; anh ta thường đâm sầm vào nhà bếp, gieo mình xuống bàn, cáu kỉnh, không thèm nói lời nào, uống hết cốc này đến cốc khác cà phê cô pha. Đôi lúc còn từ chối ăn bữa sáng cô đã nấu, rồi khập khiễng bước ra khỏi nhà bếp, gương mặt xám xịt và dữ tợn. Vào những ngày đó anh ta sẽ rúc mình vào trong căn phòng riêng của anh ta trên lầu, Kate biết, anh ta chìm vào trong men rượu, thích chết chìm với mấy con quỷ của anh ta hơn là đối mặt với chúng.

Vào những ngày không vui đó của anh ta cô cũng bứt rứt không yên, nó như axít ăn dần ăn mòn vào những quyết tâm của cô. Vào những ngày đó thật khó để nhớ rằng cô chỉ là quản gia của anh ta, mà chỉ muốn…muốn được nhiều hơn thế nữa… Cô muốn mình có quyền choàng cánh tay mình quanh anh, an ủi anh, dỗ dành và trêu chọc anh ra khỏi những muộn phiền. Nhưng cô không có cái quyền đó.

Vào những ngày đó cô ném mình vào những công việc mà cô ghét nhất, khó nhất, bẩn nhất – như thắng mỡ cừu, làm sạch và đánh bóng lại các vỉ lò, sàn lọc tro gỗ và đun sôi nó lên để làm xà phòng giặt quần áo (*). Đun sôi nước trong một cái nồi đồng lớn, bỏ đầy quần áo vào để giặt nóng. Ném những bộ quần áo khác vào trong bột mì, sau đó đập vào chúng cho đến khi tạo thành một đám mây bột mì, để lại vải vừa sạch vừa thơm nhưng lúc đó cũng là lúc tóc và lỗ mũi của cô bị bịt kín bởi bột mì.

(*: phương pháp cổ xưa tạo xà phòng từ tro gỗ và mỡ thừa –ND)

Mặc cho tất cả, Kate vẫn thấy mình nghĩ tới anh ta cả ngày lẫn đêm – ngay cả khi mùi hôi thối của mỡ cừu bốc ra khắp nơi cũng nghĩ, hay khi nước mắt nước mũi tèm nhem khi đang làm xà phòng cũng nghĩ! Anh ta thật quyến rũ, đặc biệt là khi anh ta nhìn cô với nụ cười ẩn ý xấu xa trong đôi mắt của mình, như mời gọi cô chia sẻ niềm vui với anh ta. Và khi cái giọng trầm của anh ta vang lên thì xương của cô cũng phải run rẩy, biến thành mật ong…

Kate đang hướng về phía khu rừng. Như có phép thần thông. Bình minh đang lấy dần những mảng tối còn đang bưng bít các cảnh quan, làm nổi bật những lớp sương giá tinh khiết trên các nhành cây trụi lá. Hơi thở của cô thoát ra như ngưng đọng trong không khí và treo lơ lửng trong cái lạnh bất động. Xa xa cô có thể nghe một con gà trống non đang tập gáy, và xa hơn nữa có một con chó đang sủa. Như thể cô là người duy nhất thức dậy trên thế giới. Kate ôm lấy những cảm giác thú vị này và tiếp tục sải bước.

Đột nhiên cô nghe thấy âm thanh của tiếng vó ngựa ngay sát sau cô – rất gần. Cô nhảy ra khỏi con đường hẹp chỉ vừa lúc một con ngựa không người cưỡi đâm vào cô, dây cương đang bị thả tự do, còn bàn đạp đã bị xút ra.

Rùng mình, cô bước ra khỏi bụi cây, vuốt lại váy áo và phủi bùn đất ra khỏi tay. Ai đó chắc là đã bị tai nạn – một người cưỡi ngựa chắc là đã bị văng ra. Cô có nên quay lại và xem thử họ có sao không, hay là cô nên bắt lấy con ngựa trước? Nhưng nếu các dây cương đó bị rối hoặc bị vướng lại, con ngựa có thể làm bị thương chính mình. Cô chạy dọc theo con đường và đến một gò cao, một con ngựa lang lớn đang đứng, khụt khịt mũi và lúc lắc đầu vì không thể chạy tiếp. Bình tĩnh, Kate tiếp cận nó, nói chuyện nhẹ nhàng với nó và dỗ ngọt nó, trong khi nó vẫn đang nhìn cô vẻ nghi ngờ, sẵn sàng bỏ chạy.

Đó là một con ngựa của Jack, cô chắc chắn, thắc mắc tại sao anh giữ nhiều ngựa như vậy khi anh không thể cưỡi. Đó cùng là một con ngựa cô đã nhìn thấy vào buổi sáng đầu tiên ở Sevenoakes. Rõ ràng nó vẫn còn nhút nhát, và cần được tập luyện nhiều hơn như bây giờ. Cô đã nhìn thấy nó chạy tự do vài lần trước đó, trong khi Carlos nóng máu đuổi theo.

Nó đã bị một tên trộm cưỡi đi à? Nếu vậy thì gã kia đã phạm phải một sai lầm lớn – con ngựa đặc biệt này chỉ được cưỡi bởi Jack, theo như Carlos nói. Jack đã tự mình nuôi con ngựa này, đã huấn luyện nó, bắt nó tuân theo mệnh lệnh mình. Anh thậm chí đã đưa con ngựa này đi chiến đấu với anh. Và bây giờ không có ai cưỡi nó cả. Jack lẽ ra nên bán nó, cô nghĩ, đừng giữ nó ở đây, trong tầm mắt mình, bởi mỗi lần nhìn thấy nó là thêm một lần cay đắng, đau khổ vì anh không thể cưỡi ngựa được nữa.

“Lại đây nào, cậu bé ngoan… lại đây, lại đây…” cô thì thầm, ước gì cô có đem theo một quả táo. Cô đưa tay ra như thể đưa cho nó cái gì đó và tiếp tục từ từ tiếp cận nó. Thật kỳ lạ, nó đã ưỡn ngực ra, khụt khịt mũi đánh hơi cái tay cô đang đưa ra. Kate khéo léo và bình tĩnh nắm lấy dây cương đang treo lủng lẳng.

Con ngựa to lớn đó đã cố giật ra, nhưng cô nắm chặt nó, nhẹ nhàng thì thầm với nó những lời âu yếm và giữ vững tay. Cô đã luôn rất yêu quý những con ngựa, và có vẻ như chúng cũng biết điều đó. Con ngựa lang của Jack cũng không ngoại lệ - dưới những lời êm dịu của Kate nó đã thôi kích động, và ngay sau đó còn thổi phì phì vào phía trước chiếc váy cô. Cô nhanh chóng kiểm tra nó, rà tay xuống chân nó, và nhẹ nhõm thấy nó không có dấu hiệu bị thương. Còn giờ thì để xem nó có chịu cho cô ngồi trên lưng nó không.

Hơi khó khăn một chút vì nó vẫn còn đang bị kích động cho bất kỳ người cưỡi nào khác, và cũng bởi cô bị cản trở bởi chiếc váy dài của mình nữa, nhưng Kate đã xoay sở để trèo lên được chú ngựa to lớn này, bằng cách trèo lên mô đất, lợi dụng nó như là một cái thang. Nó chồm lên và khụt khịt mũi vẻ sợ hãi, nhưng Kate bám chặt nó và đặt bàn tay lên người nó trấn an, và lấy giọng thấp, nhẹ nhàng để kiểm soát nó lần nữa. Sau đó nó rụt rè bước đi dưới trọng lượng nhẹ tênh của cô, con ngựa lang quay trở lại con đường mòn hẹp với những bước nhanh, hơi lồng lên ở mỗi chiếc lá rơi hay một cái bóng lướt qua.

Trong những phút đầu tiên, tâm trí Kate tập trung hết vào việc kiểm soát con ngựa, sau đó, khi mà rõ ràng con ngựa đã chấp nhận chủ của nó, thì niềm vui tràn ngập trong cô – đã rất lâu rồi cô mới lại được cưỡi ngựa. Mà lại là một con ngựa rất đẹp. Cô có thể hiểu lý do tại sao Jack đã không thể đem bán con vật này. Một suy nghĩ lướt qua với cô rằng cô có thể hỏi xem thử có thể được tập luyện với con ngựa này không. Nó chắc chắn cần được tập luyện.

Khi con đường hiện ra trước mắt, cô nhìn thấy những vết vó ngựa trên cánh đồng gần nhà, làm cô nhớ tới nhiệm vụ của mình. Một người nào đó có thể đã bị thương, cho dù có thể là một tên trộm xứng đáng bị trừng phạt đi nữa! Tự khiển trách mình vì đã để niềm vui cưỡi ngựa làm quên mất, cô thúc ngựa chạy nước kiệu. Hướng trở lại phía chuồng ngựa, cô nhìn thấy một dáng người đang nằm trên mặt đất đóng băng.

Tim Kate bị lỡ mất một nhịp đập. Không, không thể nào. Cô hối con ngựa chạy tới gần hơn, sau đó quăng mình xuống, cố gắng giữ bình tĩnh để buộc con ngựa vào một bụi cây gần đó. Cái dáng người trên mặt đất đó vẫn bất động.

Thở một cách khó nhọc, cô thả đầu gối xuống bên cạnh anh, không để ý tới lớp bùn ướt lạnh và nhẹ nhàng xoay anh lại. Chúa ơi, cô cầu nguyện, đừng để người này bị thương nặng!

“Jack. Anh không sao chứ?” Không trả lời. Cô áp má vào ngực anh. Tim anh vẫn đang đập đều đặn. Cám ơn Chúa! Nhanh chóng, cô lướt tay mình lên chân anh. Không bị gẫy. Cô nhẹ nhàng kiểm tra đầu anh, cũng không tìm thấy vết sưng bất thường hay vết cắt nào. Nhưng anh đang trắng bệch như xác chết, và đang bị lạnh.

Kate mở áo choàng lông của mình ra và choàng nó cho anh, sau đó đặt nhẹ đầu và vai anh dựa vào lòng cô, không quan tâm tới điều tiếng gì nữa, áp cơ thể anh vào chân cô. Ít nhất thì cô cũng phải bảo đảm cho sự ấm áp của anh. Sau đó, nếu anh vẫn không tỉnh lại, cô sẽ để anh lại và đi tìm người giúp đỡ. Nhưng trong khi anh vẫn còn tái nhợt và lạnh cóng thế này, cô không thể bỏ anh lại.

Cô ôm chặt anh, thầm cầu nguyện cho anh không bị gì và ai đó sẽ mau tới giúp họ. Một tay khụm vào cái cằm lởm chởm râu của anh, nhẹ nhàng đặt đầu anh dựa vào ngực cô, còn tay kia thì vuốt tóc anh đang lõa xõa trên trán. Cô thì thầm những lời nhẹ nhàng vào tai anh, hơi thở của cô hòa cùng với của anh trong khí trời khô lạnh.

Khi cô vừa mới quyết định mình phải để anh ta lại đây để chạy đi tìm người giúp thì mắt Jack mở ra. Anh ngây người nhìn chằm chằm lên cô trong một lúc rồi lẩm bẩm, “Là cô à?” trong một giọng sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.

“Anh cảm thấy thế nào?” Kate hỏi nhẹ nhàng, đầu anh vẫn còn đang trên ngực cô.

“Chết tiệt (*),” anh lẩm bẩm, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

“Không, không có máu đâu,” cô trấn an anh.

(*: nguyên văn ‘bloody’ – vừa có nghĩa là đẫm máu, vừa là tiếng chửi thề - ND)

Một con mắt xanh mở ra và nhìn cô vẻ châm biếm. “Tốt.” Anh vẫn còn nằm bên cô trong một lúc nữa, sau đó có vẻ như đã nhận ra mình đang nằm một cách mật thiết với cô như thế nào, liền ngồi dậy, rên rỉ. Anh lầm bầm khi một cơn đau đột ngột xuyên qua chân, và anh không cử động được nó, sau đó co nó lại gần hơn để kiểm tra.

“Anh không bị gẫy cái gì đâu,” Kate nói để làm anh ta yên lòng.

“Cô biết rõ nhỉ,” anh nói.

Kate không cho phép mình bị cắn câu của anh. “Vâng, vâng, tôi biết, nhưng tôi không mong đợi anh tin tôi. Giờ thì, chỗ này cực kỳ lạnh, tốt hơn là anh nên đi nếu có thể.”

Anh liếc nhìn cô một lần nữa, và cau mày tối sầm lại khi nhận ra cô đang run lẩy bẩy. Sau đó đôi mắt anh rớt xuống chiếc áo choàng lông của cô, đang khoác vào người anh. Anh lầm bầm, giật nó ra khỏi người và gần như giận dữ ném nó vào cô. “Mặc vào ngay, đồ ngốc. Bộ cô muốn chết lắm hả?”

Cô lơ anh ta đi. “Anh nghĩ mình có thể đứng dậy được không?”

Jack cử động cái chân đau một chút rồi rên rỉ. “Tôi nghĩ mình có thể xoay sở để bước đi, nhưng câu hỏi là, liệu đôi tai của cô có thể chịu được thứ ngôn ngữ xấu xa mà không nghi ngờ là kết quả của nỗ lực này?”

Kate bật cười lớn tiếng với cái câu hỏi đó. Làm như anh ta chưa dùng tới nó vậy! “Đây, đặt cánh tay anh vào vai tôi và xem thử anh có thể đứng không nhé.”

Anh đứng lên và cô chen vai mình vào dưới nách anh. Bằng cách sử dụng cái chân không đau của anh và chân của cô như một đòn bẩy, anh đã từ từ đứng được trên đôi chân của mình. Môi anh mím chặt lại, không thốt ra từ nào. Vào lúc anh đã đứng thẳng, trông anh rất kiệt sức. Những vết hằn quanh miệng anh nói cho Kate biết anh đang rất đau.

“Anh có thật sự nghĩ mình sẽ đi được trên cái chân đang đau không vậy?” Kate do dự. “Tôi có thể chạy đi nhờ giúp đỡ và kêu vài người làm kiệu đưa anh về.”

“Chết tiệt tôi đi nếu tôi để mình bị đối xử như một thằng què,” anh lẩm bẩm cắn cảu.

“Chà, chỉ là một sự giúp đỡ thôi mà,” Kate thì thầm khiêu khích.

Anh bắn cho cô một cái nhìn khó chịu.

Đôi môi cô xoắn lại vui vẻ. “Tôi sợ anh đang quá sức mà thôi.”

“Tôi không hiểu cô thấy chuyện này có gì thích thú nữa,” anh nghiến răng.

“Ồ, không có gì, chắc chắn, thưa ngài,” cô nói. “Chỉ là tôi sợ anh đang cố gắng kiềm chế chửi thề quá nhiều thôi mà. Tuy nhiên, tôi nhận thấy lưỡi anh đã ở trong hình dạng bình thường của nó rồi, vì vậy tôi không cảm thấy lo lắng thay cho anh nữa.”

Anh nhìn chằm chằm trong vài giây, sau đó nhớ lại anh đã dùng từ “chết tiệt”. Mặc kệ bản thân mình, môi anh xoắn lại. Dựa người nặng nề vào cô, anh bắt đầu chầm chậm bước về phía ngôi nhà. Sau vài phút, anh liếc nhìn xuống cô. “Cô thực sự là một cô gái kỳ lạ nhất.”

“Sao anh nói vậy?”

“Một trăm phụ nữ thì hết chín mươi chín cô sẽ vừa khóc vừa bị kích động thần kinh còn hơn cả tôi, còn cô thì vẫn còn dám trêu chọc lại tôi về ngôn từ xấu của tôi.”

“Vậy anh có thích bị tôi kích động thần kinh không vậy, thưa ngài?” Kate vờ xem xét vấn đề một cách nghiêm túc. “Tôi phải thú nhận rằng mình không có nhiều kinh nghiệm ở tình huống thế này, nhưng nếu để làm cho anh thấy dễ chịu hơn thì tôi cam kết chắc chắn sẽ có một cơn kích động rất thuyết phục đấy. Nếu anh thích thì tôi làm đó nhé.” Đôi mắt cô ánh lên vẻ tinh quái, nhưng cũng cùng lúc cô giục anh tiếp tục đi, hy vọng cô đang đánh lạc hướng anh khỏi cơn đau.

Anh giật đầu ra sau và phá ra cười. “Lạy Chúa, thôi đừng! Xin hãy giữ tôi tránh xa khỏi những phụ nữ cuồng loạn!”

Họ tiếp quá trình đầy nỗ lực của mình trong vài phút nữa, sau đó dừng lại nghỉ một chút.

“Cô không biết dễ chịu thế nào để có một phụ nữ hiểu biết đi cùng đâu,” anh nói một cách nghiêm túc.

Nghe thấy Kate buộc mình cúi đầu thấp xuống và mím môi lại để không làm mình bật cười thành tiếng.

Tuy vậy, anh đã thấy. “Gì vậy?” anh hỏi, và khi cô không trả lời, anh đưa một tay xuống dưới cằm cô và xoay mặt cô về phía anh. Nhận thấy cô đang cố nín cười, anh cau mày trong nghi ngờ.

“Chà, điều tôi nói đã gây ra thế này sao?” Với một ngón tay nhẹ nhàng anh búng vào cái lúm đồng tiền thoắt ẩn hiện.

Đôi mắt cô nhấp nháy không thể kìm lại. “Trong nhiều tuần qua, anh đã gọi tôi là ‘người phụ nữ cứng đầu nhất, gây bực mình nhất mà tôi thật là bất hạnh từng gặp thấy!’cô làu bàu trong một giọng trầm cộc cằn. Sau đó cô cho phép miệng mình ủ rũ thê lương. “Còn bây giờ, khi mà anh gọi tôi là một phụ nữ biết điều, than ôi, không có ai làm chứng hết!”

Môi anh xoắn lại. “Phải, hầu hết thời gian…” anh bắt đầu.

Kate bật cười thành tiếng và một cách miễn cưỡng anh cũng tham gia. Khi họ cười, cô gặp ánh mắt anh và cảm thấy sự ấm áp vui vẻ lan truyền sang cô. Từ từ tiếng cười đó tắt đi trong đôi mắt anh và cô cảm thấy cái nhìn dữ dội trong đó. Đột nhiên Kate thấy nóng người bởi nhận thức sự thân mật giữa vị trí giữa họ, người cô đang ép sát vào bên dưới cánh tay anh, như cái nêm vững chắc bên cơ thể rắn chắc, ấm áp của anh, miệng anh chỉ cách miệng cô vài inch. Trong một chốc họ đứng đó, đôi mắt khóa vào nhau, sau đó cô cảm nhận được hơn là nhìn thấy, miệng anh đang di chuyển xuống phía miệng cô. Đột ngột cô quay đầu đi, tim cô đang chạy đua, miệng khô khốc.

“Đi tiếp nhé,” cô thì thầm. “Chúng ta tốt nhất nên tiếp tục đi để anh thoát được cái rét buổi sáng hôm nay. Chân anh cần được bác sĩ khám.” Cô cảm thấy anh nhích ra ngoài khi họ tiếp tục đi.

“Tôi không cần mấy ông bác sĩ chết tiệt dùng búa nện vào khắp người tôi thêm nữa. Tôi đã được họ phục vụ trên Bán đảo đủ rồi.”

“Ồ, nhưng chắc chắn anh không thể so sánh các bác sĩ chúng ta có ở Anh với mấy ông mổ lợn ngoài chiến trường được.” Kate nói vẻ bộc trực.

Jack dừng lại và nhìn cô ngạc nhiên. “Cô có biết, cô là người đầu tiên ở Anh mà tôi được nghe nói chính xác về những tên quỷ hút máu đó không? Ngoài những người đã từng ở đó, ý tôi là thế. Cô nói cứ như thể cô đã thực sự biết được nó như thế nào vậy.”

Kate khẽ mỉm cười. “Thực à?” Khuôn mặt cô nghiêm túc. “Thật ra, cha tôi và hai anh trai tôi đã chết ở đó. Bây giờ, chắc anh đã nghỉ đủ để đi tiếp rồi nhỉ, hay anh muốn ta nghỉ thêm chút nữa?”

Câu đó làm anh tiếp tục bước đi. Kate thấy nhẹ nhõm, nhưng còn hơn thế nữa, anh đã khơi ra vấn đề mà cô muốn. “Không phải tất cả bác sĩ đều là những tên mổ lợn cả đâu, anh biết mà,” cô nói sau một lúc. Anh khịt mũi.

“Đúng vậy mà,” cô khăng khăng. “Tôi đã từng gặp một bác sĩ rất tuyệt vời, đã có rất nhiều kinh nghiệm, vừa mới trở lại từ Ma-rốc, đã từng dùng nhiều phương pháp có thể chữa trị được những vết thương khủng khiếp nhất.”

“Hừm!”

“Ví dụ nhé, với một cái chân bị thương như của anh,” cô tiếp tục nói, “nơi mà các vết thương dù đã lành, nhưng các cơ đã mất đi sức mạnh của nó, thì ông ấy sẽ cho mát xa cái chân ba lần một ngày với các loại dầu nóng, chà xát dầu theo chiều dài của chân, vừa chà vừa xoa bóp.”

“Một…” anh nói vẻ châm biếm. “Một kiểu tra tấn đây mà. Tôi nghe nói có vài liệu pháp phương đông rất kỳ bí và phức tạp.”

“Tôi biết nó nghe có vẻ như thế, nhưng thật sự có hiệu quả đấy, dù lúc đầu sẽ thấy không được thoải mái lắm.” Kate nhớ lại tiếng rên rỉ đau đớn mà anh trai Jemmy của cô đã thốt ra khi liệu pháp này mới được áp dụng, và cô đã quyết tâm thế nào để tiếp tục điều trị theo phương pháp đó.

“Chỉ sau vài tuần, cái chân đã bắt đầu có lại được sức mạnh, và cùng với sự tập luyện thêm, tôi tin nó sẽ phục hồi lại được hoàn toàn sức mạnh trong đa số các trường hợp.”

“Nhảm nhí!” anh nói nhanh cộc lốc. “Mấy tên lang băm đó chỉ gạt được mấy người ngu ngốc cả tin mà thôi.”

Kate hiểu sự phản đối đó của anh. Hy vọng có thể làm cho người ta đau đớn.

“Có thể,” cô lặng lẽ nói. “Tôi cũng nghĩ nó phụ thuộc vào vết thương, nhưng phương pháp này đã làm anh tôi đi lại được sau khi các bác sĩ người Anh của chúng ta bảo rằng anh ấy chẳng bao giờ có thể đi lại mà không có nạng.”

Cô dừng lại để làm cho điều trình bày có “trọng lượng”. “Và vết thương của anh ấy lúc đó rất tệ, đủ để họ định cưa bỏ nó.”

Kate sẽ không bao giờ quên mình đã điên cuồng bám vào cánh tay của vị bác sĩ phẫu thuật, cầu xin anh ta hãy chờ ý kiến khác thế nào, nhưng cuối cùng cứu viện đến từ cha cô khi ông xông vào lều và giật lấy cái cưa từ bàn tay người đàn ông đang say rượu.

“Có lẽ phương pháp này có thể giúp ích được cho chân của anh.”

“Tôi nghi ngờ điều đó!”

“Cũng đâu có đau đớn gì nếu thử xem sao, phải không?” cô “dụ dỗ”.

“Khỉ thật! Cô chẳng biết gì hết, cô gái! Tôi bị hành hạ đã đủ bởi mấy tên bác sĩ kém tài rồi, và tôi sẽ không để mấy tên lang băm đó làm gì thêm nữa, đặc biệt là bởi mấy cái pháp thuật đông phương kỳ bí kia!”

Kate cảm thấy một làn sóng thất vọng tràn qua người. Đã rất rõ ràng với cô rằng anh đã cố gắng cưỡi ngựa trong sự thách thức những chẩn đoán của bác sĩ, mặc cho cái chân rất đau. Đó là một việc làm điên rồ để cố gắng sử dụng một cái chân chưa hoàn toàn bình phục.

“Đừng có quá ngốc nghếch như thế. Anh không thể cứ đơn giản là lờ đi chuyện cơ chân anh đã bị thương tổn, và cưỡi ngựa chỉ bằng ý chí của mình là được. Anh dù sao cũng chỉ là một con người, với cơ thể của một con người. Anh đã bị thương rất nặng, và tôi thấy tiếc vì điều đó, nhưng anh phải đối mặt với sự thật của vết thương của mình, thay vì vờ như nó chưa hề tồn tại.”

“Cô thì biết quái gì chứ? Chết tiệt tôi đi nếu tôi chịu thua nó,” anh gầm lên, cố gắng đẩy cô ra.

Kate trừng mắt nhìn lại anh ta. “Ai nói anh chịu thua nó chứ?” cô hỏi. “Tôi đâu có nói thế - tôi nói hãy đối diện với sự thật, chứ không phải bỏ cuộc.”

“Chết tiệt, cô kia, cô đi quá xa rồi đó. Ai cần cô quan tâm chứ!”

“Chà chà, nếu anh muốn cưỡi con ngựa đó thay vì bị ngã suốt như thế này, thì tốt hơn hết anh phải làm gì đó khác đi,” Kate nói một cách giận dữ. “Anh có thể đi bộ với cái chân đó, nhưng nó không dễ co gập được và quá yếu để anh có thể kìm chặt con ngựa. Và nếu anh cứ tiếp tục làm những điều này anh sẽ tự mình làm mình bị thương còn nghiêm trọng hơn nhiều. Anh cần phải tập luyện phục hồi lại cơ bắp của mình. Cái phương pháp mà tôi nói nhằm làm khôi phục lại sự linh hoạt và sức mạnh của cơ bắp…”

Các từ bị chết trên lưỡi của cô. Jack đang nhìn chằm chằm vào cô trong một hỗn hợp của việc bị bẽ mặt, của lòng kiêu hãnh bị tổn thương và của cơn thịnh nộ làm cô giật mình lùi lại, nghĩ bụng chắc anh ta sẽ đánh cô.

“Chết tiệt cô đi, cô kia! Đừng có mà xen vào việc của người khác!” anh phát khùng. “Tôi không cần lời khuyên chết tiệt của cô, tôi cũng không cần tới cái phép lạ chết tiệt có thể chữa lành của cô, và tôi cũng không cần sự giúp đỡ chết tiệt của cô. Tôi sẽ tự mình đi về nhà!”

Kate biết mình nên dừng lại, nhưng cô thấy mình phải cố gắng thêm lần cuối cùng này, dùng sự liên tưởng mà anh ta có thể chấp nhận. “Anh nghĩ sao về một người huấn luyện ngựa, người mà sau khi một con ngựa bị ngã và bị thương, anh ta liền thiết lập một mức nhảy cao hơn, và mong nó sẽ thành công? Anh nghĩ anh ta có ngốc không?”

Anh im lặng. Không biết liệu đó có phải là một sự đồng tình hay không, Kate vẫn cứ tiếp tục, “Muốn con ngựa đó nhảy lại chắc chắc sẽ phải thiết lập một mức thấp hơn, rồi từ từ tăng dần lên cho đến khi con ngựa đủ khỏe và đủ tự tin để nhảy qua bất cứ gì. Đúng không? Nghĩ thử xem, Mr Carstairs.”

Anh nhìn chăm chăm vào cô, và Kate nghĩ có thể lý luận của cô đã làm anh ta hiểu ra. Nhưng, bằng cách nghiến răng chống lại cơn đau, Jack thô lỗ đẩy cô ra và bắt đầu cà nhắc đi về nhà.

“Anh đúng là đồ cứng đầu!” Kate tức điên, đuổi theo anh và chèn vai cô vào anh lần nữa. “Nếu anh không muốn nghe tôi nói, thì thôi vậy, đó là quyền của anh, cái quyền thiển cận của anh…Không, tôi sẽ không bị đẩy ra! Đàn ông thật là…” cô tìm một tính từ phù hợp “…kỳ lạ…vì từ chối sự giúp đỡ của tôi khi mà anh biết là anh cần nó.”

Jack dừng lại và nhìn trừng trừng giận dữ xuống cô, mấy ngón tay anh bấu vào vai cô.

“Thôi được rồi,” cô nói vội vàng, đáp lại ánh mắt màu xanh đang tóe lửa. “Tôi đã nói xong suy nghĩ của mình và tôi hứa với anh tôi sẽ không nói thêm gì về chủ đề này nữa.” Cô bắt đầu tiến về phía ngôi nhà, buộc anh phải đi theo.

Họ bước chậm, đau đớn về phía ngôi nhà, Kate âm thầm nguyền rủa cái lưỡi bị nhanh nhảu đoản của mình. Đây là lần đầu tiên, họ đã có một chuyện trò vui vẻ với nhau, thậm chí còn nói đùa và cười giỡn, mặc dù anh đã xấu hổ vì bị phát hiện ngã ngựa. Vậy mà sau đó cô đã phá hủy nó. Những ý nghĩ về những điều cô thấy hiện ra. Khi cô ngồi trên mặt đất lạnh giá đó, ôm đầu anh vào người cô, toàn bộ bức tranh đó ập đến với nhau – âm thanh của con ngựa phi nước đại khi cô lần đầu tiên đến, dấu in của vó ngựa trên lớp cỏ bị đóng băng, những ngày sau đó, sáng nào anh ta cũng trong tâm trạng xấu, những vết hằn đau đớn quanh khung miệng anh.

Anh đã làm chuyện này hàng tuần rồi, lén ra khỏi nhà trước bình minh để cố tập cưỡi ngựa trở lại. Nỗi thống khổ của tinh thần khiến anh cố gắng cưỡi ngựa, trong bí mật, ngày lại ngày, biết rằng anh đã ngã – tim Kate nhói lên ở cái ý nghĩ ấy. Đó là một sự can đảm – điên rồ, kiêu hãnh, cứng đầu. Nhưng nếu không được điều trị anh sẽ không bao giờ làm được điều đó. Và sớm hay muộn anh cũng sẽ tự mình gây ra một chấn thương nghiêm trọng.

Lẽ ra sự việc không cần phải diễn tiến theo cách đó, cô biết, cô đã nói quá nhiều. Đã xúc phạm cái người rất ngạo mạn mà cô đã thấy ngưỡng mộ. Cô chỉ là quản gia của anh, lẽ ra cô không nên nói huỵch tẹt như thế, trên thiện chí của gia đình anh. Khi nào thì cô mới học được cách chấp nhận nó đây?

Cuối cùng họ cũng về được đến nhà và cô giúp anh ngồi vào một cái ghế trong nhà bếp. “Tôi sẽ đi tìm Carlos,” cô nói khẽ và đi ra cửa.

Anh tỏ ra không chú ý tới cô; anh chỉ ngồi đó, khuôn mặt anh trắng bệch và khoác một mặt nạ cay đắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.