“Senorita Kate,” Carlos gọi từ tiền sảnh. “Có gì đó cho cô này.”
Kate tạm ngưng công việc, và liếc nhìn xung quanh với sự hài lòng. Với sự trợ giúp của Millie và Florence, các cô gái đến từ nông trại, cô đã làm cho căn phòng này có một sự khác biệt đáng kể. Các đồ nội thất cũ, không phù hợp đã trông sáng bóng hơn từ tác dụng của sáp ong. Các rèm cửa bụi bặm cũng đã được tháo xuống và đem đi giặt, và cuối cùng thì mặt trời cuối thu cũng đã có thể chiếu ánh nắng rực rỡ vào những khung cửa sổ mới được rửa sạch. Sàn gỗ sồi cũng được đánh bóng mới sáng, và tấm thảm Ba Tư cũ cũng đã được đem ra ngoài sân và đập cho bụi văng ra hết trả lại màu sắc phong phú cho nó.
Việc nhà có thể không phải là hoạt động yêu thích của Kate, nhưng ít ra thì thấy được kết quả của nó cũng làm cô cảm thấy tự hào. Căn phòng đã trông ấm áp và thú vị, đã xa rồi cái thời Lady Cahill khịt mũi chê bai nó. Bây giờ chỉ cần cần một bình hoa nữa là đủ đẹp. Có lẽ cô có thể tìm thấy nó trong cái khu vườn lộn xộn ngoài kia. Kate lau tay vào giẻ và bước vào tiền sảnh.
“Gì thế, Carlos?”
“Những cái này mới gởi đến cho cô, senorita.” Anh chỉ vào những gói hàng lớn đang nằm trên chiếc bàn dài.
“Cho tôi?”
“Cô có muốn tôi đem nó lên lầu cho cô không, senorita?” Carlos lịch sự đề nghị. Gần đây anh ta cư xử với cô với một sự tôn trọng tối đa. Anh ta có thể nghĩ cô là một con bé gầy gò với đôi mắt to màu xanh lục, ăn bận tồi tàn, nhưng vẫn phải tỏ thái độ tôn trọng vì được lệnh phải làm thế. Nhưng anh ta cũng phải công nhận là chưa nhìn thấy ai như cái người bé nhỏ này dám chống đối ông chủ của mình, nên cũng không cần phải giả vờ tôn trọng. Carlos cũng không quên cái bình cà phê.
“Anh thật tử tế, Carlos,” Kate thì thầm lơ đãng, tò mò với những món hàng bí ẩn không mong đợi này. Cô theo anh ta lên phòng mình trên lầu, các tay cô cũng ôm đầy các gói hàng, nhưng anh ta còn mang nhiều hơn.
Khi anh ta rời đi, Kate mở các gói hàng, lúc đầu còn từ từ, nhưng sau đó thì càng lúc càng nhanh, đầu cô quay cuồng. Chúng là tất cả mọi thứ mà cô nghĩ là mình có thể cần đến. Một cái áo choàng lông ấm áp tuyệt đẹp. Giờ thì không còn cơn gió mùa đông nào dám làm cô run rẩy vì lạnh nữa nhé. Những bộ váy áo bằng vải tốt, ấm áp, có màu tối – màu hoa oải hương, xám, đen và một cái màu nâu bồ câu tuyệt đẹp – tất cả đều phù hợp với tình trạng tang chế của cô.
Còn quần áo trong thì có một số bằng vải lanh mịn, mềm, được tô điểm với ren, một số bằng lụa và satin mà Kate chưa bao giờ nhìn thấy hoặc mơ thấy trong cuộc đời mình. Chắc là sẽ không có gì tội lỗi để mặc những bộ đồ quá tinh tế như thế này áp vào làn da của mình chứ? Vì những bộ váy ngủ và váy lót này không giống với những bộ đồ trần thế, vá chằng vá đụp, vải thô cứng mà Kate mặc gần như suốt cuộc đời mình.
Cô nhìn chằm chằm chết lặng ở những thứ đáng yêu đang nằm lộn xộn trên giường cô. Jack đã mua chúng, chắc chắn là vậy. Anh ta đã không thèm nghe cô nói… Nhưng mà, ôi, chúng đẹp quá. Đã rất lâu rồi kể từ khi cô có được một thứ gì đó mới mới, mà những thứ này không những mới mà còn là hàng chất lượng tốt nhất. Cô sẽ không mặc chúng, nhưng chắc là sẽ không sao nếu cô thử ướm chúng lên người và nhìn vào gương rồi tưởng tượng, chỉ một chút thôi, chúng là của cô.
Cô nhấc chiếc váy màu nâu bồ câu lên và đứng trước gương, ướm nó lên người mình. Đó là một chiếc váy thanh lịch – chít eo cao, với viền xung quanh được thêu những chiếc lá – đường cắt may đơn giản mà đẹp. Và chất liệu vải tuy cảm thấy rất mỏng nhưng lại rất ấm. Cô cọ má mình vào các nếp gấp mềm mại của nó và hít vào, thưởng thức mùi thơm tươi mới của nó.
Cô thử hết cái này đến cái khác, ướm chúng lên khung xương mảnh mai của cô theo cách này, cách khác, tưởng tượng cô sẽ trông như thế nào nếu mặc chúng – những thứ mà, tất nhiên là cô không thể nhận.
Cô nhặt lên một cái áo ngủ. Miếng lụa mỹ miều này trượt qua kẽ tay cô như nước đổ. Cô cầm nó lên, tưởng tượng mình đang mặc nó, và đỏ mặt. Trông nó khá…không đứng đắn. Con gái mục sư Farleigh chưa bao giờ có được, thậm chí dù chỉ là tưởng tượng được một cái áo như thế này. Cô trượt các ngón tay vào bên trong và thấy khá rõ các ngón tay mình như trong suốt bên trong nó. Cô đỏ mặt hơn và vội vã đặt nó xuống, sau dó nhặt lên lại cái áo màu nâu bồ câu.
“Cái màu đó rất hợp với cô,” giọng sâu trầm từ cửa phòng.
Kate thở hổn hển và quay phắt lại, áp chặt cái áo đó vào người, như thể cô đang khỏa thân. Jack Carstairs đứng ở bậu cửa ra vào, đang dựa người một cách hờ hững trên khung cửa.
“Anh ở đó bao-bao lâu rồi?” cô lắp bắp.
Anh ta không trả lời, nhưng một nụ cười chậm rãi nở trên môi thay cho câu trả lời, càng làm cô đỏ mặt thêm. Anh ta đã nhìn thấy cô trong bộ váy ngủ đó.
“Tôi đem đến cho cô một lá thư.” Anh liếc nhìn xuống đống quần áo lộn xộn đang trải trên mặt giường và mở rộng nụ cười. Kate nhìn theo cái nhìn của anh. Anh ta đang nhìn vào mấy bộ đồ lót và áo ngủ. Vội vàng cô chộp lấy chúng và nhét chúng vào bên dưới mấy cái váy, má cô như đang bốc cháy.
“Anh đã nói anh muốn-muốn gì vậy?” cô thì thầm, không thể nhìn vào mắt anh ta.
“Một lá thư được gởi cho cô,” anh nói nhẹ nhàng. “Và tôi thấy đó không phải là tất cả.”
Jack không thể cưỡng lại để trêu chọc cô. Hình ảnh chiếc áo ngủ đó trượt lên làn da cô làm cơ thể anh căng thẳng, tưởng tượng cô không đang mặc gì trừ cái áo lụa trong mờ đó. Và cái màu đỏ trên gò má cô chắc không nghi ngờ gì cũng sẽ lặp lại ở những nơi khác trên cơ thể cô. Anh biết. Và cô cũng biết là anh biết; anh có thể nói đã thấy được sự mất bình tĩnh của cô. Kate Farleigh không dễ dàng bối rối, và có Chúa biết anh sẽ thưởng thức nó trong khi anh có thể. Cái con bé lắm điều bé nhỏ này thật đáng yêu lúc này, đỏ mặt xấu hổ và ấp úng.
“Làm ơn đưa tôi bức thư đó,” Kate nói, vẫn còn bối rối bởi giọng trầm vui thú trong giọng nói của anh. Anh đưa nó ra. Cô với lấy, nhưng anh nhanh chóng nâng nó ra khỏi tầm tay cô.
“Hãy nói ‘cám ơn anh’ trước đã,” anh dài giọng, vẫn còn đang cười toe toét.
“Đưa nó cho tôi đi, làm ơn,” cô lặp lại, bực mình. Đồ to xác vụng về kia! Bộ anh ta tưởng cô không dám vật lộn với anh ta để lấy nó chắc? Cô đã bị trêu chọc suốt bởi các chuyên gia – mấy ông anh của cô – và cô sẽ không quá ngốc để nghĩ cô có thể cố gắng giật được bức thư đó. Anh ta quá cao.
Bất luận thế nào, cô đã thề là sẽ không bao giờ để anh ta chạm được tay vào cô lần nữa. Những cuộc “đối đầu” giữa cô với Jack Carstairs chẳng giống với những cuộc “đánh nhau” mà cô đã từng có với mấy ông anh. Cái chạm của anh ta không giống như anh em; nó làm cô có một cảm giác thật kỳ lạ và xáo động ở bên trong, làm cô phải huy động tất cả các sức mạnh ý chí của mình để thoát khỏi anh ta.
“Tôi đã phải leo lên tới tận đây để đưa nó cho cô. Thế mà tôi chẳng xứng đáng được thứ gì hay sao?” anh trêu, thích thú với sự lúng túng của cô.
“Anh hoàn toàn xứng đáng được cái gì đó,” cô lầm bầm bên dưới hơi thở của mình.
Anh nghe thấy và cười. “Con mèo rừng bé nhỏ. Thư của cô đây này.” Anh ném nó lên giường.
“Cám ơn anh. Bây giờ làm ơn đi cho.” Kate chỉ ra cửa. “Và anh cũng có thể cầm đi hết mấy thứ này của anh theo.”
Anh nhìn cô trong sự ngạc nhiên giả tạo. “Của tôi? Cô có ý gì vậy, tiểu thư Farleigh?”
Kate hất đầu vào đống quần áo trên giường. “Tất cả những thứ đó. Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi không thể chấp nhận những món quà như thế này từ anh.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô trong sự ngạc nhiên phóng đại. “Của tôi á? Cô nghĩ mấy thứ này là của tôi sao? Tiểu thư Farleigh yêu quý của tôi ơi…” Anh khom người, trước khi Kate có thể nhìn thấy anh định làm gì, thì anh ta đã lôi cái áo ngủ lụa ra khỏi nơi bị “giấu”. Anh ướm nó lên khung người rắn chắc nam tính của mình.
“Cô nghĩ cái này là của tôi à?” Đôi mắt xanh nhìn cô tinh quái. Kate chiến đấu chống lại cơn xấu hổ đang trào lên lần nữa.
“Ôi trời, đừng có lố bịch như thế!” cô nói nhanh, cố không cười. Miếng lụa mỏng manh đó chỉ làm nổi bật thêm vẻ nam tính của người đàn ông này. “Anh biết chính xác tôi muốn nói gì mà.”
Anh để cái áo lụa tinh tế đó chảy qua các ngón tay dài rám nắng của mình, sau đó ném nó sang một bên. “Nhưng tôi đâu có cho cô những thứ này.”
“Nhưng-“
“Cô sẽ thấy bức thư này giải thích mọi thứ,” anh dừng lại. “Nó đến cùng với những thứ này. Tôi không thấy hứng thú để chọn mấy thứ này… dù lần này tôi thấy mình cũng khá hợp với bà tôi đấy.” Anh mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, trêu chọc làm Kate phải cố gắng giữ những cảm xúc ở bên trong đang làm cô đỏ mặt lần nữa.
“Là của bà của anh ư?”
“Đúng vậy. Bà ấy đã nói cho tôi biết trong lá thư của tôi rằng bà ấy sẽ gởi cho cô ít quần áo phù hợp với vị trí của cô.”
“Ý anh là anh đã không gởi cho tôi tất cả những thứ này sao?”
“Không, không hề. Tôi hy vọng, như là một người đàn ông, tôi sẽ không mơ thấy mình đang xúc phạm cô.” Anh thêm vào vẻ đạo đức giả, “Một quý cô chắc chắn sẽ không chấp nhận những món quà như thế này từ một quý ông, Miss Farleigh.” Anh mím môi lại, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh quái.
Kate cố tránh cái nhìn của anh ta. Cô đã hành động thật là ngốc nghếch hết sức nói. Anh ta biết rõ sau cuộc nói chuyện trước đó về tủ quần áo của cô, thế nào cô cũng nhảy đến kết luận là anh ta đã gởi những thứ này. Anh ta có thể không thật sự tự mình gởi, cô công nhận, nhưng chắc chắn anh ta đứng sau những hành động từ thiện này của bà ngoại mình.
“Nhưng tôi không thể-“
“Tôi hy vọng cô không nói việc một quý bà lớn tuổi mua vài món đồ cho cô con gái nuôi của mình là không đứng đắn nhé?” anh ngắt lời với một giọng mát mẻ. “Người may đồ của riêng bà ấy đã may những thứ này từ các số đo mà Smithers đã lấy từ các bộ đồ cũ của cô.”
Kate không thấy Lady Cahill đã làm gì phiền phức. Cô cảm thấy một chút bối rối, nhưng cô không muốn trở lại trạng thái trước đó trong khi anh ta vẫn còn đứng ở đây. “Không… nhưng mà…nhiều quá… quá hào phóng…”
Khuôn mặt anh đanh lại, đôi mắt đã không còn nhấp nháy tinh quái.
“Có hiểu không vậy, Miss Farleigh. Những thứ này là từ bà ngoại tôi và cô có thể chấp nhận chúng!”
Kate thấy bực bội trước giọng điệu của anh ta. “Anh không có quyền bảo tôi có thể hay không có thể chấp nhận việc gì.”
“Tôi không quan tâm. Cô sẽ phải nghe lời tôi bằng cách xuất hiện trong một trong số những bộ váy đó trong nửa tiếng nữa.” Chúa tôi! Con bé này thật cứng đầu.
“Tôi sẽ không làm chuyện như thế,” Kate đáp trả bướng bỉnh. “Tôi rất không bằng lòng vì cái thái độ cậy quyền của anh đấy, thưa ông chủ, và cũng báo cho anh biết luôn là tôi sẽ không mặc những bộ đồ này đâu.”
Anh tiến hai bước đầy đe dọa về phía cô và cô lùi ra xa khỏi tầm với của anh. “Có hiểu không hả, cô kia! Cô sẽ mặc mấy bộ đồ mới đó và đốt hết mấy bộ cũ kia đi!”
“Tôi phải thật sao?” Cô nhăn mặt.
Jack lấy cái đồng hồ ra khỏi túi và liếc nhìn nó. “Cô sẽ tự mình mặc một trong mấy cái váy mới đó trong nửa tiếng nữa, hoặc là…”
“Hoặc là sao?”
“Hoặc là, Miss Katherine Farleigh, tôi sẽ vào đây và mặc cho cô.” Có một vẻ lấp lánh trong đôi mắt anh cho thấy anh không đang đùa cợt.
Cô nhăn mũi với anh. “Anh sẽ không dám!”
“Cứ thử xem, tiểu thư!” anh đáp lại. “Cô có nửa tiếng.”
Anh rời khỏi phòng.
Kate khóa chắc cửa lại đằng sau anh ta và ngồi xuống giường. Anh ta thách đấu thì cô sẽ nhận lời. Đã đến lúc Jack Carstairs phải nhận thức được mình không phải là ông chủ của cô. Anh ta không có quyền gì với cô hết. Nếu cô không muốn mặc mấy bộ đồ này, thì cô sẽ không mặc, cho dù cái người cực kỳ hống hách ấy có bảo cô làm hay không.
Hơn nửa tiếng sau một tiếng gõ cửa phòng cô vang lên. “Ai… ai đó?” Kate hỏi, giọng run run.
“Tôi đây, tiểu thư, là Millie.”
Kate mở cửa. “Vào đi, Mil-“
Millie đang đứng tay xoắn vào cái tạp dề một cách căng thẳng. Jack Carstairs đứng lù lù đằng sau cô. Kate ép mình thẳng người và nhìn chằm chằm bướng bỉnh vào anh ta. Anh ta bật ngón tay với người hầu.
Millie nuốt xuống. “Tôi tới đây là để lấy mấy bộ đồ cũ của cô, thưa tiểu thư.”
“Không cần,” Kate cáu kỉnh.
Millie liếc nhìn vẻ hoài nghi ra sau với Jack. “Nhưng ông Carstairs-“
“Mr Carstairs thì chẳng liên quan gì ở đây hết, Millie. Quần áo của tôi thì thuộc về tôi, không phải thuộc về ông Carstairs.”
“Xin thứ lỗi, Millie,” Jack nói nhẹ nhàng. Anh băng qua cô và áp sát Kate một cách kiên quyết. Nghi ngờ với cái nhìn trong mắt anh, cô đi vòng qua bên kia cái giường. Anh mở cửa tủ quần áo và bắt đầu ném mấy bộ đồ cũ của cô vào Millie.
“Dừng lại ngay!” Kate kêu lên, thấy bị xúc phạm. Anh ta lờ cô đi và đi tới cái rương đồ, cũng làm tương tự với hai cánh tay Millie chờ đằng sau.
“Sao anh dám?” Kate hét lên, và chạy tới ngăn anh ta lại. Anh ta xoay nhanh người lại và nắm chặt vai cô. Mắt họ khóa vào nhau trong một lúc. Rồi hai tay anh chậm chạp trượt xuống cánh tay cô và nắm lấy cổ tay cô tuy nhẹ nhưng không dễ vùng ra.
“Thả tôi ra, đồ bắt nạt người khác!”
“Tôi nghĩ là mình đã đưa ra những chỉ dẫn rõ ràng cho cô rồi mà.” Anh nhìn ngụ ý xuống bộ đồ tồi tàn cô vẫn đang mặc trong sự công khai chống lại lệnh anh.
Miệng Kate khô lại. Anh ta chắc sẽ không thực hiện lời đe dọa là tự mình mặc áo mới cho cô đó chứ? Cô cố đánh vật để thoát ra, nhưng không có kết quả. Anh ta là một người đàn ông rất mạnh mẽ và cô không hy vọng có thể dùng sức mình để chống lại anh ta.
“Được rồi, Millie,” anh ta nói.
“Đừng đi, Millie,” Kate kêu lên.
“Tôi nói, được rồi, Millie. Cầm mấy miếng giẻ rách này ra ngoài rồi đốt đi. Carlos chắc đã nhuốm lửa rồi đó.”
“Đốt chúng ư?” Con gái mục sư Farleigh kinh hoàng. “Thật là một sự lãng phí vô cùng với mấy bộ đồ còn tốt đó-“
Anh ta khịt mũi.
“Phải,” cô tiếp tục. “Tôi khá chắc chắn vợ của mục sư sẽ rất vui để cho nó cho một vài giáo dân nghèo của họ. Anh không biết khó khăn thế nào để đảm bảo mọi người có đầy đủ quần áo đâu.”
Anh nhướng một bên mày châm biếm. “Tin tôi đi, tiểu thư Farleigh, sự đánh giá của tôi về vấn đề đó đang tăng theo giờ.”
Kate giậm chân thất vọng.
Jack cười toe toét. “Đưa chúng cho vợ của mục sư, Millie, theo ý kiến của-“ anh nhìn vào khuôn mặt Kate và đổi ý “- theo ý kiến của tiểu thư Farleigh.”
“Ít nhất thì cũng phải chừa lại cho tôi một bộ cũ chứ,” Kate kêu lên. “Tôi không thể thực thi nhiệm vụ của mình trong mấy bộ đồ quá đẹp như thế này.”
“Ý cô là loại nhiệm vụ nào vậy?” Jack hỏi ngọt ngào.
“À, chẳng hạn như lau-“ Kate lúng túng dừng lại giữa chừng và trừng mắt nhìn anh ta, nhận thấy anh ta đang “giở trò”.
“Vậy nhé,” anh kết luận, thưởng thức chiến thắng của mình. “Đem hết chúng đi đi, Millie.
Millie không dám không vâng lời. “Tôi xin lỗi, thưa cô,” cô ta lẩm bẩm, với một cái nhìn cảm thông vào Kate. Rồi bỏ đi, cầm theo đống quần áo của Kate.
Kate vùng vẫy trong gọng kìm của Jack trong một lúc lâu, sau đó thay đổi chiến thuật. Cô thẳng người lại và buộc mình nhìn vào đôi mắt xanh giận dữ đó.
“Thả tay tôi ra, thưa ngài,” cô yêu cầu, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.
“Tôi đã nói rồi mà,” anh ta nghiến răng. “Cô có nửa giờ. Thời gian đã hết.”
“Sao anh dám lấy hết đồ của tôi như thế chứ?”
“Chưa hết đâu.” Anh nhìn xuống bộ đồ cô đang mặc. “Tôi đã cảnh báo cô trước rồi.”
Cô bắt đầu vùng vẫy để thoát ra lần nữa, nhưng anh dễ dàng giữ hai cánh tay cô lại ở đằng sau lưng cô và sau đó giữ chặt chúng lại bằng một bàn tay to lớn mạnh mẽ. Cô đang ép sát vào anh ta, ngực đối ngực. Cô có thể cảm thấy nhịp tim anh đang đập. Anh ta có vẻ như cũng đang thở khó khăn hơn bình thường.
“Còn bây giờ, Miss Katherine Farleigh,” anh nói nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai cô, “cô có đồng ý nhận mấy bộ đồ này từ bà của tôi hay là không?”
“Không, anh không thể ép buộc tôi!”
“Không à?” Cái bàn tay còn rảnh của anh ta vòng ra sau lưng cô, và trước sự kinh hoàng của cô, bàn tay anh ta đang mở một cái nút ở cổ áo cô. Anh ta nhìn cô, và một ngón tay dài, mạnh khỏe nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại nơi gáy cô. Kate nhìn chằm chằm bướng bỉnh đáp trả, đang cố hết sức giữ bình tĩnh, ra lệnh cho cơ thể cô không được hưởng ứng lại với cảm giác thú vị đó.
Anh ta mở nút thứ hai và chờ đợi, vuốt ve, xoáy nhẹ vào làn da cô. Đôi mắt anh tối lại. Cơ thể anh ta có vẻ như đang bao bọc cô và cô phải lấy hết sức tự chủ để không nép mình vào anh ta. Anh ta biết thế, đồ quái vật, cô tự nhủ, tuyệt vọng chống lại những cái vuốt ve đầy cám dỗ ấy. Thủ đoạn của anh ta hoàn toàn không công bằng, hoàn toàn đê hèn, Kate nghĩ, do đó cô cố gắng để đá anh ta. Nhưng đôi chân của cô đã bị hạn chế bởi áp lực của hai bắp đùi mạnh mẽ của anh ta. Anh ta với tới cái nút thứ ba, nhưng Kate thấy vậy là đủ.
“Thôi, được rồi, được rồi, tôi chấp nhận mấy bộ quần áo này,” cô nói nhanh, thấp giọng thêm vào, “Ỷ to xác rồi bắt nạt người khác!”
Anh nghe thấy và cười khùng khục. “Lần này thì, thưa tiểu thư Farleigh, tôi tin rằng cơ bắp đã chiến thắng.” Anh thả cô ra và lùi lại vẻ thắng lợi. “Nhớ đấy nhé,” anh thêm vào, “nếu cô mà còn coi thường lời tôi lần nữa thì-“
“Anh thử làm chuyện này lần nữa xem – tôi sẽ cho anh biết tay,” cô lẩm bẩm cáu kỉnh.
“Vậy à.” Đôi mắt anh chế giễu sự tức giận của cô.
Kate trừng mắt nhìn anh ta, ước gì cô có thể nghĩ ra thứ gì đó – thứ gì đó xóa được nụ cười toe toét chọc tức ra khỏi cái mặt của người đàn ông xấu xa này. “Ra khỏi phòng tôi ngay,” cô ra lệnh.
Nụ cười toe toét của anh ta càng rộng hơn. “Thua rồi,” anh nói nhẹ nhàng, rồi rời khỏi.
Trong tâm trạng giận điên người, Kate ném bộ đồ cũ ra rồi mặc vào bộ đồ mới – đồ lót mới, và bộ váy màu nâu bồ cô, mềm mại, ấm áp mà cô rất thích, cùng với một áo khoác len ngắn có khuy khuyết thùa tiện dụng và dải viền màu vàng đen. Niềm vui đến từ những bộ đồ mới không làm bớt đi cơn giận dữ với Jack Carstairs. Anh ta không có quyền buộc cô phải chấp nhận chúng…dù sao thì cô mới là người có quyền lựa chọn cô mặc gì, phải không? Cô không phải là nô lệ của anh ta hay bất cứ gì tương tự thế. Nếu chúng thật sự do Lady Cahill mua tặng, cô nghĩ cô sẽ không cần phải lo lắng về sự đứng đắn nếu chấp nhận chúng. Nhưng dù cô có làm vậy hay không thì đó cũng vẫn là lựa chọn của cô – chứ không phải của anh ta!
Mà điên tiết với cái người đàn ông này thật - lúc nào cũng nhúng mũi vào những nơi không cần thiết hoặc không được mong đợi! Cô đá bộ đồ cũ của cô thành một đống ở góc phòng, ước gì chúng là Jack Carstairs.
Một lát sau lại có tiếng gõ cửa phòng.
“Anh muốn gì nữa hả?” cô bùng nổ. Một sự im lặng ngắn.
“Nếu cô vui lòng, thưa tiểu thư,” giọng ngập ngừng của Millie, “Mr Carstairs bảo tôi lên lấy bộ còn lại để đem đến cho mục sư.”
Kate đưa nhúm đồ đó cho Mille và nhìn cô ta cầm lấy tàn tích cuối cùng của cuộc sống cũ của cô.
Đó cũng chẳng phải là một điều gì tồi tệ lắm, cô đột ngột nhận ra. Những bộ đồ cũ của cô cũng sẽ được trao tặng lại cho những người cần – và không bộ đồ nào còn tốt cả. Một vài bộ trong số đó cô nhận được sau khi trốn thoát khỏi Pháp – món đồ từ thiện bất đắc dĩ cho một phụ nữ đáng hổ thẹn. Một vài bộ có từ thời cô còn ở quê nhà trước khi tất cả bọn họ tham gia chiến tranh. Tất cả đều được nhuộm đen cho sự tang tóc. Bây giờ cô sẽ đặt quãng thời gian đó ra sau, và sẽ bắt đầu xây dựng cuộc sống mới. Những bộ quần áo mới này là biểu tượng của quyết tâm này.
Cô vuốt nhẹ theo chiều dài của chiếc áo len màu xám. Chưa bao giờ cô mặc một bộ đồ rất đẹp, hợp thời trang, và đắt tiền như thứ này. Cô nhận thấy cái nhìn bóng gió của Millie khi cô làm vậy và mỉm cười có một chút buồn bã.
Mille mỉm cười đáp trả lại cô. “Ai da, có phải cô buồn vì mất những bộ đồ cũ này – như mất đi những người bạn cũ, phải không tiểu thư? Nhưng những bộ kia đẹp lắm, tiểu thư ạ. Toàn bộ đều đẹp. Quý phu nhân kia đã gởi chúng, tôi nghe nói thế.” Giọng cô ta nghe như có vẻ thắc mắc, nên Kate vội trấn an cô ta.
“Phải, là Lady Cahill. Bà ấy thật tử tế.”
Millie gật đầu. “À, vâng, vậy thì ổn rồi.” Cô dừng lại. “Cô có muốn một tách trà không, tiểu thư?”
Kate lưỡng lự.
“Không sao đâu,” Millie nói, như đọc thấy suy nghĩ của cô. “Mr Carstairs đã tới chỗ Bò Đực rồi.”
“Gì cơ?”
“Quán Bò Đực, tiểu thư – Bò Đực và Lợn Đực Quán. Ông ấy sẽ không về đây cho tới tối khuya, tôi đoán thế.”
“Ồ, vậy à, vậy thì, vâng, cho tôi một tách nhé.”
Tối hôm đó Kate đã mặc áo ngủ mới và trượt vào giường, run rẩy. Lúc này đêm rất lạnh – lạnh đến mức cô nghĩ chắc là phải đem một cục gạch nóng vào giường. Hoặc là phải đi tìm thêm chăn. Cô rúc mình bên dưới tấm chăn, thưởng thức cảm giác của chiếc áo ngủ vải lanh mềm mại trên làn da mình. Cô lấy ra chiếc áo ngủ lụa, nhìn nó một lúc, sau đó đặt nó xuống buồn bã. Cô không thể tưởng tượng được bao giờ cô mới có thể mặc nó. Loại vải thế này không phải là quần áo ấm trong đêm cho một cô gái – mà nó chỉ có mục đích làm ấm cho một người đàn ông…
Lần đầu tiên trong nhiều tháng, Kate nghĩ về Henri và những điều anh ta đã làm với cô trong chiếc lều riêng của anh ta. Không phải là cô không thích những điều đó…nhưng bất kỳ những ký ức vui vẻ nào về chuyện đó cũng đều nhắc cô nhớ rằng sau tất cả cô cũng đã không kết hôn với anh ta, rằng anh ta là một người xa lạ đã nói dối cô, đã lừa cô, đã thực hiền quyền làm chồng bất hợp pháp. Và cô cảm thấy mình đã bị lợi dụng, vừa giận dữ vừa thấy tội lỗi…
Cô tự hỏi nếu chia sẻ những cảm xúc đó với Jack thì sẽ như thế nào. Cô lại nghĩ tới sự mềm mại của chiếc áo ngủ bằng lụa đó – khi nó trông thật kỳ dị bên cơ thể to lớn, nam tính của anh ta. Nhìn thấy dải lụa như kem đó trượt trên các ngón tay của anh ta, dễ hình dung đến cảnh tượng miếng lụa đó trượt trên cơ thể cô, và cũng những ngón tay rám nắng đó nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm, khám phá…
Mặt cô đỏ rần lên trong bóng tối. Nghĩ với chả tưởng! Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao con gái không nên “biết gì” trước khi kết hôn. Cô vùi mặt vào gối, làm cho hai gò má mình dịu lại trên lớp vải lạnh.
Cô đã đổ tội lỗi cho Jack Carstairs vì đã gây ra trận cãi vã về những bộ đồ đó, nhưng thật ra, cô mới chính là người đã kích động ra chuyện đó. Kate mới chính là người gây hấn trước, chứ không phải anh ta – cô biết rõ anh ta sẽ phản ứng thế nào nếu cô từ chối nhận những bộ đồ đó, và anh ta đã làm thế. Chính cô đã tạo ra cái cớ để thách thức anh ta…
Cô thấy xấu hổ khi nhận ra cô mới chính là người đầu tiên đặt tay lên người anh, cô chính là người đã khiêu khích ra chuyện đụng chạm thân thể đó. Tệ hơn nữa, cô lại thấy thích thú chuyện đó, thấy thích cái cảm giác được ở trong vòng tay anh ta, muốn được anh ta chạm vào, vuốt ve, âu yếm… tưởng tượng Jack đang làm những gì mà Henri đã làm với cô…
Kate vừa nhận ra một sự thật: những phụ nữ ở Lisbon đã chẳng nói quá sai sự thật về cô – cô là một con đàn bà hư hỏng – cô vừa mới chứng tỏ đó thôi. Xấu hổ, cô kéo chăn lên che đầu và cố làm cho đầu óc “trong sáng” trở lại. Nhưng không thể. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là cái cách cô cảm thấy khi Jack “ôm” cô. Kate cuộn người lại trong chiếc giường lớn. Điều duy nhất cô có thể làm là đọc thuộc lòng các bài thánh vịnh và cầu nguyện và thông qua Kinh Thánh cô biết và hy vọng rằng chúng sẽ đẩy được những suy nghĩ đó ra khỏi đầu cô. Hồi đó cô rất hay phải đọc thuộc lòng Kinh Thánh như là một hình phạt. Và đó là khi cô còn là một đứa trẻ rất nghịch ngợm…
Ở quán Bò Đực và Lợn Đực, Jack ngồi uống brandy, nhìn chằm chằm vào lò sưởi, không biết gì về tiếng ồn ào của những người đang uống rượu chung với mình.
Anh nhếch môi cười khi nhớ lại cách cô ta táo bạo chống lại anh, một con bé bướng bỉnh nhếch nhác trong những bộ quần áo tồi tàn, quyết liệt từ chối những bộ đồ mà cô ta rõ ràng rất muốn có. Cô ta rõ ràng là khao khát nó; anh không nghi ngờ chuyện đó.
Anh biết thế bởi thấy cách cô chạm má vào bộ đồ đó, như một đứa trẻ đang âu yếm một con cún con hay một con mèo con, bởi cái cách cô trượt tay mình qua lớp áo ngủ bằng lụa đó, như thể cô chưa bao giờ thấy một bộ quần áo như thế bao giờ.
Chỉ có điều Kate không phải là một đứa trẻ. Nhưng anh không thể cưỡng lại việc trêu chọc cô, đùa cợt cô, làm cô lúng túng…
Anh ném chai brandy đã hết xuống và ra hiệu cho chủ quán đem cho anh một chai khác. Ông ta không ra mà thay vào đó là một cô hầu nảy nở đem nó ra cho anh, ép mình vào anh vẻ mời gọi như cô ta vẫn hay làm thế. Đôi mắt Jack tự động đi đến chỗ trũng ở cổ áo đang phơi bày tạo sự thích thú cho anh, và anh biết cô ta vừa hấp dẫn vừa sẵn sàng cho anh. Anh ngước nhìn lên và lắc đầu, mỉm cười để làm dịu đi sự từ chối của mình. Không, một cô hầu rượu sẽ không giải quyết được các vấn đề của anh.
Anh lại nhớ cách Kate mơ màng ướm chiếc áo ngủ lụa mềm mại lên làn da mịn màng của cô và cảm thấy cơ thể anh căng ra, khi tưởng tượng cô trong chiếc áo ngủ đó.
Không thể… không thể tưởng tượng…
Có lẽ anh nên chấp nhận lời mời gọi của cô hầu rượu… Anh liếc nhìn cô ta lần nữa, nhưng tự dưng anh lại thấy cô ta có vẻ đẫy đà quá, buông thả quá…Bỗng dưng anh thấy suy nghĩ của mình đang hướng tới đâu và cố gắng để đẩy chúng đi chỗ khác.
Chết tiệt! Làm cái quái gì mà cứ nghĩ tới cái cảnh cô ta ở trong phòng ngủ hoài vậy? Anh không thể phủ nhận anh đã bị khuấy động khi nhìn thấy cô ta với cái áo lụa chết tiệt đó. Cái gì xúi giục anh đi quá xa để mở mấy cái nút áo sau lưng cô thế? Anh nhớ lại cái cảm giác của làn da ấm áp mịn màng như lụa ở gáy cô và cái mùi hương cơ thể cô, rồi lầm bầm.
Anh sẽ làm gì đây? Nếu anh không cẩn thận, chuyện với Kate Farleigh sẽ không thể kiểm soát được nữa. Thực tế là nó đã xém nữa là không kiểm soát được. Cảm giác trêu chọc cô ta rất vui, cả cái cách cô ta lao vào cuộc tranh cãi, sự thách thức của cô ta mỗi lúc càng làm anh muốn tiến xa hơn nữa với cô ta. Anh hoàn toàn cảm thấy bị khuấy động bởi sự hiện diện của cô ta. Nếu cô ta là một loại đàn bà khác, anh sẽ không ngần ngại làm cô ta trở thành tình nhân của mình – và không biết đó sẽ là loại tình nhân nào nữa, anh nghĩ. Là ngọn lửa đam mê hay làn da mềm mại hay làn tóc óng mượt nữa. Anh cảm thấy kích động khi chỉ mới nghĩ tới đó.
Nhưng Kate không phải là một cô hầu bếp, cũng không phải là một cô hầu rượu – cô ta là một tiểu thư đứng đắn, và sau chuyện với Julia Davenport anh mãi mãi không muốn dính líu gì tới mấy tiểu thư đáng kính nào hết.
Chết tiệt, chết tiệt!
Anh không biết bà ngoại anh đã thỏa thuận gì với Kate cho việc làm của cô. Anh hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Tốt hơn cô ta đừng nên quấy rầy anh – tốt hơn cho cả hai người họ.
Anh gọi thêm rượu.