Gallant Waif

Chương 5: Chương 5




“Lady Cahill,” Kate nói, “Cháu cám ơn bà, nhưng bà đã đưa ra nhã ý đó khi chưa hiểu hết về hoàn cảnh của cháu. Nếu cháu chấp nhận nhã ý đó, bà chắc chắn sẽ coi thường cháu một khi bà biết được sự thật. Và khi ấy xã hội sẽ lên án bà hoặc nghĩ là bà đã bị cháu lừa.”

Khi Lady Cahill nhìn thấy cái nhìn trên gương mặt Kate, bà tránh đưa ra nhận xét về chuyện thờ ơ của xã hội đối với cô

“Ta có thể hỏi tại sao không, bé con?”

Kate thấy rất căng thẳng. Cô không muốn nói cho Lady Cahill biết, không muốn làm mất đi tình cảm và sự tôn trọng của bà ấy. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Chuyện đó có ngày rồi cũng sẽ lộ ra. Tốt hơn là nên đối mặt với nó, thay vì để các mối đe dọa đó treo lơ lửng trên người cô.

“Cháu được xem là không phù hợp với hôn nhân,” Kate cuối cùng cũng nói ra.

“Cháu sẽ nói cho ta biết tại sao chứ, bé con?”

“Đó là một câu chuyện dài ạ,” Kate nói. “Khi các anh cháu, Jemmy và Ben, gia nhập vào cuộc chiến tranh ở Bán đảo, cha cháu và cháu cũng đã đi cùng với họ. Cháu đã trải qua ba năm sống chung với họ cùng với quân đội.”

“Ôi bé con. Thật khủng khiếp cho cháu!” Lady Cahill nhìn có vẻ hoảng sợ.

Kate lắc đầu. “Không dễ sợ lắm đâu ạ, thưa bà. Thực tế, ba năm qua, được sống cùng với gia đình và các người lính là quãng thời gian đẹp nhất đời cháu.”

Lady Cahill tạo ra một âm thanh bị sốc, còn Kate thì mỉm cười buồn bã. “Cháu nghĩ đó là sự thật đấy ạ. Cháu… cháu khá lanh chanh lúc ấy, và cháu thấy mình phù hợp với cuộc sống ấy – tốt hơn nhiều lúc còn ở giáo xứ. Cháu không còn cô đơn nữa và… và cha cháu cũng đã đối xử với cháu không giống như hồi xưa.” Cô nhìn xuống đôi tay mình. “Bà cũng biết rồi đó ạ, khi mẹ cháu mất, Papa đã đổ lỗi cho cháu – vì sinh cháu ra mà mẹ cháu mới qua đời.”

“Nhưng mà, bé con, đó đâu phải là lỗi của cháu-“

“Cháu biết ạ, nhưng Papa không nghĩ vậy… Bà từng nói cháu có đôi mắt giống mẹ… Papa là một người tốt, nhưng khi ông nhìn cháu ông lại thấy cái chết của mẹ cháu… vì vậy ông ấy không bao giờ nhìn cháu. Không bao giờ.” Kate nghẹn ngào.

“Ôi, cháu yêu quý…”

“Nhưng bằng cách nào đó, ở trên Bán đảo, mọi thứ đã thay đổi. Có lẽ, với cái chết và nguy hiểm cận kề, những thứ khác đều bị biến thành vô nghĩa. Cháu cũng không biết nữa… Có lẽ bởi vì vậy, trong một tình huống khó khăn như thế, thoải mái với nhau sẽ dễ dàng hơn…” Kate nhìn Lady Cahill. “Cháu đã trở thành một người quản gia khá giỏi. Giờ nào cũng luôn có thức ăn nóng, luôn luôn có chỗ khô ráo, ấm áp để ngủ và quần áo sạch sẽ là những điều ý nghĩa nhất đối với đàn ông trong chiến tranh…”

Cô thở dài. “Họ thật sự cần cháu và cháu thấy mình hạnh phúc hơn bất kỳ thời khắc nào trong đời mình… cho đến khi Ben tội nghiệp thiệt mạng ở Ciudad Rodrigo…” Cô im lặng trong một lúc, sau đó tiếp tục, “Và sau đó mọi thứ sụp đổ ở Salamanca.”

Lady Cahill cau mày. Jack đã bị thương tại Salamanca.

Khi cô nói, đôi tay Kate một cách vô thức bắt đầu xếp các nếp nhỏ trên váy cô. “Tháng Bảy năm ngoái, quân đội chúng ta rút lui khỏi sông Douro, quay trở lại Salamanca – bà chắc là cũng có đọc được việc này; báo chí đã chỉ trích việc rút lui đó. Quân đội Pháp đã ở rất gần chúng ta. Lúc đó họ gần như đã ở song song với chúng ta, quá gần đến nỗi có thể thấy họ qua những đám mây bụi mù mịt.” Cô nuốt khan.

“Jemmy đã bị thương ở ngực… Chúng cháu đẩy anh trên chiếc xe bò của mình… nhưng với bụi và bụi chúng cháu đã bị rớt lại phía sau.”

Cô bắt đầu tháo các nếp gấp mình vừa gấp lại trên váy. Giọng cô đều đều, ảm đạm. “Sau đó Papa cũng bị thương. Ngay bụng. Cháu… cháu đã cố gắng để đưa ông và Jemmy lánh vào một tòa nhà bỏ hoang. Nó chỉ còn một nửa, nhưng ít nhất cũng có nơi để trú ẩn… Jemmy chết trong đêm đầu tiên ở đó… Còn Papa kéo dài thêm hai ngày nữa… Cháu có một ít cồn thuốc phiện và ít nhất thì cháu… cháu cũng đã có thể làm làm dịu bớt cơn đau của ông…”

Lady Cahill ngả người về phía trước. “Tội nghiệp cháu-“

“Cháu đã không nhớ bất kỳ điều gì sau đó… cho đến khi hơn một tháng sau đó.” Cô vuốt thẳng váy với đôi tay run rẩy, làm thẳng lại các xếp li lúc nãy. “Cháu tỉnh dậy vào một buổi sáng và thấy mình đang trong lều một người Pháp. Một sĩ quan, Henri Du Croix, đang thẩm vấn vài tù binh người Anh mới bị bắt gần đây. Cháu không có ý tưởng gì tại sao mình lại ở đó.”

Cô rùng mình và tiếp tục, “Đó là cảm giác đáng sợ nhất… Sau đó, cháu biết được viên sĩ quan đó, Henri, đã tìm thấy cháu đang lang thang ở Salamanca. Cháu bị thương – trên đầu.” Tay cô len lỏi một cách vô thức vào vết sẹo ẩn nơi chân tóc. “Rõ ràng là cháu không thể nhớ được tên mình hay bất cứ điều gì, mặc dù anh ta biết, tất nhiên, cháu là một người Anh. Cháu trở thành tù nhân của anh ta… và cũng là tình nhân của anh ta.”

Kate đỏ mặt với âm thanh nhỏ phát ra từ Lady Cahill. Cô không thể nhìn vào người phụ nữ lớn tuổi đó. Đôi tay cô bắt đầu xếp lại các nếp gấp lần nữa.

“Cháu khám phá ra điều đó vào tháng cuối cùng cháu sống với anh ta, ngủ với anh ta như thể…” Kate nuốt khan trong bối rối, cố gắng thốt ra các từ ngữ “…vợ chồng với nhau.” Mặt cô càng đỏ hơn và thêm vào, “Cháu biết đó là sự thật – cháu nhớ chuyện đó. Bà có thể nghĩ anh ta không phải là một người đàn ông hoàn toàn độc ác – theo cách riêng của anh ta, cháu nghĩ anh ta thích cháu… nhưng cháu thề với bà cháu đã không biết chuyện gì xảy ra cho đến một tháng sau đó ở Salamanca… khi đó thì đã quá muộn.”

Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục, quyết tâm nói hết chuyện này ra. “Ở Lisbon sau này người ta đã gọi cháu là con điếm của người Pháp… và là một đứa phản bội.”

Lady Cahill phát ra một âm thanh bị sốc.

“Bị gọi là phản bội vì cháu có xu hướng chăm sóc vết thương cho các binh lính Pháp. Cháu có một ít kỹ năng chăm sóc vết thương. Và cho dù họ là kẻ thù của chúng ta nhưng cháu chẳng thấy mình làm gì sai cả. Họ cũng là người, như người của của chúng ta – mệt mỏi, đói khát, đau đớn, và cũng khao khát được yêu thương chăm sóc, không muốn tiếp tục cuộc chiến khủng khiếp này nữa. Với việc đó, cháu không thấy hối tiếc…”

Cô nhún vai, đôi mắt lộ vẻ mỏi mệt. “Giờ thì bà đã biết tất cả rồi đấy ạ.”

Vải chiếc váy của cô đã bị vò nhàu nát. Giọng cô cất lên lần nữa trong đau khổ. “Nhưng cháu không hề biết mình là tình nhân của Henri – anh ta bảo với cháu anh ta là chồng cháu và cháu đã tin anh ta. Cháu thấy một chiếc nhẫn trên ngón tay mình, dù không biết làm thế nào mà nó đã có ở đó. Cháu thậm chí đã không nhớ nổi tên mình lúc đó, và vì vậy cháu đã tin anh ta! Anh ta nói rất thuyết phục. Anh ta nói cháu là người vợ người Anh của anh ta. Cháu không bao giờ có chủ tâm-“

“Thôi được rồi, cô bé! Đừng trách cứ mình nữa. Ta không nghi ngờ lời nói của cháu đâu,” Lady Cahill cắt lời.

Đôi mắt xanh xám đẫm lệ, mở to nhìn bà nghi ngại.

“Thôi nào, bé con,” bà lão nói vẻ cộc cằn, vỗ nhẹ vào đầu gối Kate. “Làm như ta không biết cháu là một người trọng danh dự vậy.”

Kate hít vào một hơi dài, run run. Những giọt nước mắt đọng lại trên mi. “Vậy thì bà là một người rất khác thường đấy ạ, thưa phu nhân, vì chỉ có vài người là tin cháu. Họ nghĩ cháu là một kẻ bừa bãi, nối dối, phản nghịch.”

“Buồn cười. Bất cứ ai có não cũng có thể thấy cháu không phải là loại người như vậy. Theo như ta thấy, cháu đã chẳng làm gì sai cả. Và ta rất khâm phục cháu vì đã chăm sóc vết thương cho họ. Cho ta biết, làm thế nào cháu quay trở lại Anh được vậy?”

“À, như cháu đã nói, trí nhớ của cháu phục hồi khi Henri đang thẩm vấn những tù nhân người Anh – có lẽ âm thanh của tiếng Anh đã tạo ra tác dụng. Cháu mất hết một hoặc hai ngày gì đó để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra và lập kế hoạch bỏ trốn. Sau đó cháu đã đánh cắp một con ngựa và đã cưỡi vào lãnh thổ của quân Đồng Minh. Không khó khăn để vượt qua biên giới Pháp – với tư cách như là một người đàn ông.” Cô đỏ mặt. “Vậy là bà đã thấy cháu không thể hòa nhập vào xã hội thượng lưu được, cũng như không thể kết hôn.”

“Ta chẳng thấy gì cả,” Lady Cahill nói. “Không có lý do gì để ai đó biết chuyện này-“

“Nó đã trở thành một hồ sơ công khai rồi ạ,” Kate buồn rầu. “Cháu trở lại được quân đội Anh khoảng sáu tuần sau khi cha cháu chết. Tất nhiên là cháu đã bị thẩm vấn, để đề phòng cháu là một gián điệp. Một số sĩ quan thẩm vấn đã không tin cháu đã bị mất trí nhớ. Những người còn lại thì chỉ quan tâm tới những điều cháu kể cho họ nghe về người Pháp. Chuyện này phải được giữ bí mật, nhưng khi cháu trở về Lisbon thì ai cũng biết điều tồi tệ nhất,” cô kết luận trong cay đắng.

Một sự im lặng kéo dài sau đó. “Đó không phải là một sự ương ngạnh hay vờ kiêu hãnh để khỏi phải lấy chồng,” Kate thêm vào. “Khi cháu còn là một cô gái nhỏ cháu đã mơ về ngày cưới của mình, chờ đợi người đàn ông mà cháu có thể yêu mãi mãi… và trong khi chơi đùa với những đứa trẻ con của người khác, cháu cũng đã chuẩn bị cho mình một ngày nào đó cháu có con của riêng mình.” Cô xoắn miếng vải áo với đôi bàn tay vô thức.

“Nhưng cháu phải quên đi giấc mơ này…bắt buộc phải thế.”

Lady Cahill mở miệng định tranh luận, nhưng Kate tiếp tục, “Ở Lisbon cháu đã phải nếm nhận nhiều điều tiếng nếu cháu có bao giờ muốn hòa nhập vào lại xã hội. Thưa bà, cháu đã bị xa lánh, chửi rủa… thậm chí cả bị tát vào mặt bởi những phụ nữ Anh, trong đó có một số người cháu đã từng xem là bạn…” Cổ họng cô sưng lên và thít chặt lại, nhớ lại những lời thì thầm và những cái nhìn xiên xỏ, kể cả những cái nhìn tò mò thèm khát nhục dục, những cái nhìn thù địch.

“Còn những người đàn ông mà cháu từng nghĩ là mình hiểu họ, những người mà cháu đã nghĩ là những quý ông đạo đức, đã cố đụng chạm vào cháu, đưa ra những lời lẽ khiếm nhã. ‘Con điếm của người Pháp – cô ta thật đáng khinh.’

“Ngay cả Harry… hôn phu của cháu…” Kate rùng mình. Đôi mắt Harry lướt qua cơ thể cô trong cái cách mà chúng chưa bao giờ trước đó. Nhận thức rõ ràng đó như một mũi tên băng xiên qua trái tim Kate. Anh ta không khác gì những người kia.

“Đó là một sự nhục nhã không kể xiết… và cháu sẽ không thể chịu nổi khi phải đối mặt với nó lần nữa.” Cô mệt mỏi nhìn Lady Cahill. “Đó là lý do tại sao cháu không thể chấp nhận nhã ý của bà, là lý do tại sao cháu không thể kiếm một người chồng hay đi đây đó trong xã hội. Cháu không thể chịu nổi nếu gặp ai đó biết những gì đã xảy ra.”

Cô cố mỉm cười. “Cũng không hẳn là quá tồi tệ đâu ạ. Cháu đâu có mất những gì mà cháu không có. Cháu không phải là loại có giáo dục như những cô gái khác. Với lại cháu còn trẻ, khỏe và-“ cô lau nước mắt “-nói chung cũng không phải là thùng nước tưới đáng sợ. Cháu chỉ muốn tìm một vị trí như là người giữ trẻ hay người bầu bạn…Bà có thể giúp cháu việc đó không ạ?”

Lady Cahill xúc động sâu sắc. Kate đã bị tổn thương nặng nề, bà có thể thấy được điều đó. Chẳng có ích gì để buộc nó đồng ý bất kỳ kế hoạch gì bây giờ. Nó vẫn còn bị tổn thương quá nhiều để mạo hiểm và hy vọng vào tương lai lần nữa – nó cần thời gian để phục hồi. Lady Cahill sẽ giúp Kate, nhưng không phải ở vị trí như là một người giữ trẻ. Không, nếu một bà lão có tiếng nói trong vấn đề này, thì bà ấy sẽ nói con của Maria Delacombe sẽ có được mơ ước của mình. Bà đưa tay ra cầm lấy tay Kate và siết mạnh.

“Dĩ nhiên ta sẽ giúp cháu, bé con. Hãy cố quên toàn bộ những chuyện đó đi nhé. Cháu đã tìm thấy mình trong một tình huống khó khăn, nhưng cháu đã kiểm soát được nó như là một phụ nữ Kitô giáo thực sự. Ta chắc chắn cả cha và mẹ cháu sẽ rất tự hào về cháu. Ta biết ta cũng thế.”

Nước mắt trào ra từ đôi mắt Kate. Cô đột nhiên nhận ra, chấp nhận lòng tốt khó khăn hơn nhiều so với chấp nhận sự tàn ác. Bà lão ôm cô gái vào trong vòng tay bà và ôm chặt cô trong một lúc.

“Lady Cahill, bà sẽ thấy-“

“Ta không thấy gì lúc này cả,” Lady Cahill ngắt lời, lau mắt. “Phấn son bị trôi tuột ra hết cả rồi đây này, và ta từ chối làm gì hay nói gì cho đến khi sửa chữa nó lại. Gọi người hầu cho ta, và trong lúc ấy cháu cũng hãy đi rửa mặt và chải đầu lại đi nhé. Trở lại đây gặp ta trong hai mươi phút nữa.”

Kate nhìn chằm chằm vào bà, chết lặng. Đột nhiên cơn buồn cười từ đâu đó bên trong cô trào ra, và cô ngồi sụp xuống phá ra cười cho đến khi nước mắt lại trào ra lần nữa.

Ánh mắt bà lão ấm áp, đầy cảm thông và cả một chút tinh quái từ khuôn mặt đã nhòe nhoẹt của bà chiếu vào cô. “Ổn rồi, cô bé của ta. Hãy khóc thật nhiều vào và cười cũng thật to vào. Đó là lời các bác sĩ hay khuyên đấy. Giờ thì,” bà tiếp tục hoạt bát trở lại, “gọi Smithers cho ta và đi rửa mặt đi. Trông cháu khiếp quá đấy!”

Buổi chiều hôm đó Kate giúp bà lão lên xe, và đứng ở vệ đường vẫy tay chào bà. Lady Cahill đã hứa “sẽ làm hết sức có thể để giúp con gái Maria,” cho nên Kate có thể cảm thấy chắc chắn như bà ấy sẽ tìm cho cô một vị trí như một người giữ trẻ ở một gia đình dễ chịu nào đó.

Đổi lại, công việc của Kate tương đối đơn giản – cô phải sắp đặt cho ngôi nhà của Mr Jack Carstairs được trật tự trở lại. Chuyện đó nằm trong khả năng của cô. Cô có thể không thích công việc nhà nhiều lắm, nhưng không nghi ngờ là Sevenoakes rất cần được sự chú ý, và đó sẽ là một thử thách để phục hồi lại một ngôi nhà xiêu vẹo thành một nơi cư trú duyên dáng. Và bà vú già của cô, Martha, cũng sẽ đến và ở đây. Thật là tuyệt vời, Kate nghĩ. Có Martha thân yêu ở đây sẽ làm Kate không cảm thấy quá cô đơn. Martha cũng có biết và yêu mến Jemmy và Ben.

Hơn nữa, Kate nghĩ, về mặt “thắng lợi” tinh thần, cô thấy mình đang ở giữa một vùng quê có phong cảnh rất đẹp và cô có thể đi dạo bất cứ khi nào cô muốn. Trong thực tế, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, bất cứ khi nào cô muốn. Cô làm chủ mình và điều đó có nghĩa là cô phải tranh thủ thưởng thức sự tự do hiếm hoi này trong khi cô có nó. Và khi cô được cần đến.

Kate không nghi ngờ liệu có bao giờ cháu trai của Lady Cahill cần tới các kỹ năng của cô hay không, và một khi anh ta thấy được cuộc sống của anh ta sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu có Kate làm quản gia, anh ta mới thấy biết ơn cô. Có lẽ cô cũng có thể sử dụng các kỹ năng chăm sóc vết thương của cô – để giúp làm cho cái chân bị thương của anh ta có thêm sức mạnh và làm giảm bớt sự khập khiễng đáng sợ đó. Họ thậm chí còn có thể trở thành bạn bè với nhau, cô nghĩ lạc quan. Thật ra mà nói, anh ta đã chứng minh mình khá độc đoán và khó khăn để mà thuận hòa với nhau ngay từ buổi đầu gặp mặt, nhưng cũng có phần lớn lỗi ở cô vì đã lừa và chọc tức anh ta.

Kate cảm thấy Jack Carstairs chắc cũng sẽ giống chính xác như Papa và các ông anh của cô, cũng như tất cả những đàn ông khác mà cô từng biết – đó là miễn môi trường quanh anh ta sạch sẽ và thoải mái, và bụng anh ta được no căng thức ăn ngon, anh ta sẽ không quan tâm cô làm gì.

Carlos mỉm cười khi nghe giọng ông chủ vang lớn lên một lần nữa, lần này hướng từ phòng ăn sáng. Anh bò lại gần hơn tới cái cửa sổ đang mở.

“Tôi đã nói với cô rồi mà, tôi không cho phép cô lau sàn nhà!” Giọng trầm, tức giận vang lên trong thất vọng.

“À, vâng, tôi quên mất sở thích của anh là bụi bẩn,” giọng Kate khô khốc.

“Đừng có mà lố lăng!” Jack nói nhanh.

“Vậy chứ anh muốn tôi làm gì đây?” cô vặn lại cáu kỉnh. “Anh cũng thấy là những cái sàn nhà cần được lau chùi mà. Ai đó phải làm nó, và anh cũng biết rõ là bà Martha đã quá già để làm việc này. Tôi còn trẻ khỏe, nên anh muốn nói sao cũng được, nếu tôi thấy thứ gì đó cần được lau thì tôi sẽ lau.”

“Nó không phù hợp với cô!”

“Giờ anh mới là lố bịch đấy!” Kate nói, bực tức. “Nói cho tôi biết xem, cái gì được xem là phù hợp cho một quản gia chứ hả? Khi tôi tháo rèm cửa xuống để giặt, anh la ầm lên và cấm tôi làm! Nếu tôi lau cửa sổ, để tôi có thể nhìn rõ ra ngoài thay vì phải nhìn vào lớp bụi bẩn, thì anh như nhảy ra từ hư không và hét toáng lên là tôi không được làm! Sự can thiệp của anh là không thể chịu được! Làm ơn đi, ông Carstairs, làm ơn tránh ra và để tôi làm việc của tôi!”

“Tôi nói rồi mà, tôi không cho cô chà nhà! Nhìn tôi này, cái người nhếch nhác kia! Cô có vết dơ trên cằm kìa, mũi cũng có một vết nữa kìa, còn tóc thì đang xổ bung ra rồi kia kìa!”

“Ồ, phải rồi, cứ nhạo tôi đi!” Kate giận dữ chùi mặt mình với một bàn tay, vén mấy lọn tóc ra khỏi mắt với tay còn lại.

“Cô còn sót một chỗ kìa.” Anh đưa tay ra và búng nhẹ vào cái mũi nhỏ hếch của cô, miệng anh co giật với sự thích thú miễn cưỡng.

Kate làm tiếng khịt mũi giận dữ và trở lại với việc lau nhà, lờ đi người đàn ông đang đứng trước mặt cô.

“Tôi nói cô không được lau.”

Carlos cười toe toét. Anh biết cái tông giọng đó. Pháo hoa sẽ bị bắn ra nếu Senorita Kate không làm theo lệnh. Anh nhích tới gần hơn để nhìn cho rõ, sau đó cúi vội xuống khi một cái xô bị ném qua cửa sổ.

“Ôi, lạy Chúa tôi!” Kate kêu lên. “Thật là trẻ con!”

Đôi mắt Carlos mở to ra. Dám trả treo với thiếu tá Jack! Trong cái tâm trạng đó! Còn dám gọi anh là trẻ con nữa chứ! Carlos thận trọng ngẩng đầu lên để nhìn lại, sau đó cúi xuống khi anh nhận thấy ông chủ của mình đang sải bước về phía cửa sổ. Không thể bị bắt gặp đang nghe trộm được, anh ta vội lủi vào bụi cây gần đó.

“Carlos!” Jack hét lên, thò mạnh đầu ra cửa sổ. “Carlos!”

“Ơ.. vâng, thiếu tá Jack,” Carlos lầm bầm, bẽn lẽn ló mặt ra từ bụi cây.

“Cậu đang làm cái quỷ gì ở đó thế hả?”

Carlos mở miệng ra. “À…”

“Thôi quên đi. Có một cái xô ở đâu đó ngoài đó đấy. Cầm lấy nó rồi đổ đầy nước nóng vào. Sau đó vào đây và lau cái sàn. Lau hai lần!”

Mồm Carlos rớt xuống. “Si, si, thiếu tá Jack, ngay lập tức,” anh lẩm bẩm. Lau nhà! Lại lần nữa! Với vẻ ũ rũ anh cầm lấy cái xô và hướng tới chỗ rửa chén. Lau nhà không phải là việc dành cho đàn ông! Senorita Kate muốn làm mà, sao thiếu tá Jack không cho cô ấy làm nhỉ?

“Hai lần đấy!” tiếng gầm từ cửa sổ.

“Si, si, ngay lập tức, thiếu tá Jack.” Carlos hối hả chạy đi làm việc ông chủ giao.

Kate đứng lên. Cô không thể chà nhà mà không có nước, và sự thật là cô thấy mừng vì Carlos làm nó – cô ghét chà sàn nhà. Bất luận thế nào thì cô cũng không thể làm gì khi Jack Carstairs đứng đạp lên cái bàn chải chà nhà đó.

Cô trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêng đẹp trai của anh, thấy khó hiểu về việc làm kỳ quặc của anh ta. Anh ta không có việc gì để phải can thiệp vào công việc của cô. Nói cách khác, anh ta giúp ngăn cô không làm những việc lặt vặt mà cô ghét. Thật khó hiểu. Papa và các anh chẳng bao giờ quan tâm tới những gì cô làm. Còn Jack Carstairs gần như là một người xa lạ, nhưng anh ta rất kỳ quặc…cô có thể gọi đó là sự bảo vệ.

Điều đó nhắc nhở cô. “À… Mr Carstairs,” cô rụt rè nói.

“Cô muốn cái khỉ gì nữa đây?”

“Tôi… tôi muốn cảm ơn anh.”

Jack ngó quanh quất trong ngạc nhiên.

“Hôm qua tôi thấy Carlos vào phòng tôi.”

Đôi mày Jack chụm lại với nhau.

“Anh ấy nói đó là lệnh của anh.”

Đột nhiên Jack biết cô định nói gì. “Vậy à,” anh lầm bầm thô lỗ rồi quay đi.

Tay cô đụng vào cánh tay anh chặn lại. “Anh ấy ở đó để làm sạch các mạng nhện và diệt bất kỳ con nhện nào ở đó. Và tôi tin anh cũng đã bảo anh ta làm thế với các phòng khác. Đó là một cử chỉ rất tử tế và chu đáo, và sẽ tôi sẽ rất tắc trách nếu không cám ơn anh, cám ơn anh nhiều nhé.”

“Cô đang xức nước hoa gì vậy?” anh hỏi đột ngột.

Kate bỏ tay ra khỏi cánh tay anh và bước lùi lại một chút. Jack thấy khó chịu khi nhận ra một sự thận trọng mờ nhạt trong mắt cô.

“Tôi không xức nước hoa. Tôi không có khả năng đó.”

“Nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi đó mỗi khi tôi đứng gần cô, một mùi hương nhàn nhạt.”

Kate hơi đỏ mặt. “Đó chỉ là hương thảo.”

“Ai cơ?”

“Mùi hương mà anh để ý thấy đó. Đó là hương thảo, một loại thảo mộc. Tôi đã dùng nó để gội đầu, và đặt các nhánh cây của nó vào quần áo để làm cho nó thơm. Nó có rất nhiều và không phải mất tiền, với lại tôi cũng rất thích mùi thơm của nó. Hình như tôi dùng nó hơi nhiều thì phải,” cô nói dè chừng. Chắc chắn là quá nhiều rồi, cô nghĩ, nếu anh ta có thể nói với cô về mùi đó.

Anh nhìn chằm chằm vào cô vẻ quan tâm. “Không, không nhiều quá đâu. Rất thơm.”

“Carlos. Cái trang trại mà cậu hay tới đấy,” Jack nói vào cuối chiều hôm đó.

“Nông trại nào?” Carlos thận trọng hỏi.

“Thì cái mà cậu thường lui tới đó. Cái nơi mà toàn là con gái không đó,” Jack sốt ruột nói. “Tôi muốn cậu đến đó ngay lập tức.”

“Si, thiếu tá Jack.” Carlos sáng rỡ. “Đem về đây vài cô gái.” Carlos giương mắt nhìn ông chủ.

“Bỏ ngay cái nhìn lố bịch khỏi mặt cậu đi, đồ ngốc! Tôi muốn những cô gái đó đến đây làm việc.”

Carlos do dự. “Để lau nhà, ý anh là thế, phải không ông chủ?”

“Phải, và làm những chuyện cần thiết khác. Tiểu thư Farleigh không thể làm hết mọi việc mà cô ấy nghĩ là cần phải làm.”

Một nụ cười toe toét chia đôi gương mặt sẩm đen. “Si, thiếu tá Jack! Tôi sẽ đưa họ về đây ngay lập tức!” Carlos đi với vẻ sốt sắng.

“Còn nữa, Carlos-“ giọng ông chủ làm anh ta dừng lại. “Sẽ không có màn ‘làm thân’ nào hết với mấy cô gái đó khi họ làm việc ở đây, hiểu không?”

“Si, thiếu tá Jack,” Carlos thở dài buồn thảm.

Anh hướng về phía ngôi nhà gần đó nơi ông bố nông dân kém may mắn có tới bảy đứa con gái để nuôi ăn, mặc và lo làm sao để gả chúng đi hết. Sẽ không có gì rắc rối trong việc thuyết phục hai trong số đó đến ở và làm việc cho một quý ông như thiếu tá Jack.

Từ từ lê bước qua những cánh đồng bùn lầy, ẩm ướt, nhưng Carlos đang thấy phấn khởi. Anh có thể không được phép lảng vảng với các cô gái, nhưng ít nhất thì anh cũng sẽ không còn phải hạ thấp mình chà sàn nhà nữa. Và, nếu Tiểu thư Kate đã có các cô gái giúp đỡ công việc, cô ấy sẽ không còn làm cho thiếu tá Jack nổi giận suốt như thế.

“Ý cô là sao hả, cô không mặc chúng sao?”

“Mr Carstairs, anh phải hiểu là tôi không thể chấp nhận quần áo từ anh được.” Giọng Kate tuy mềm mỏng nhưng cằm thì đang hất lên.

“Sao không?”

“Không đúng quy tắc,” Kate điềm tĩnh trả lời. “Và bên cạnh đó, tôi đã có đủ đồ để mặc trong khi ở đây rồi. Martha đã mang đến cả một rương đồ đạc của tôi rồi mà.”

“Thật là bực mình!” anh phát khùng. “Cô là con bé cứng đầu nhất mà tôi gặp đấy! Cô hoàn toàn biết rõ là mấy cái giẻ rách mà cô đang mặc ấy xứng đáng bị quăng vô lửa!”

Kate cắn môi để ngăn lại câu nói đã dâng lên tới lưỡi cô. Anh ta nói khá đúng. Cái rương đồ ấy gồm tất cả những bộ đồ mà cô đã mặc ở Tây Ban Nha, cũng như tất cả giấy tờ của cha cô và những thứ khác, đã bị thất lạc khi cô bị người Pháp bắt giữ. Còn quần áo cô để lại ở Anh là những bộ có từ thời cô còn là một cô gái trẻ, vô tư. Đối mặt với túng thiếu, Kate đã bán hết những bộ kiểu cách. Những bộ còn lại là những bộ đã cũ sờn và được nhuộm đen thành quần áo tang.

“Quần áo của tôi không cần được anh phê chuẩn, thưa ông chủ, dù vậy, chúng cũng hoàn toàn phù hợp với vị trí của tôi đấy ạ.”

“Vị trí gì chứ! Cô là người được bà tôi bảo trợ!”

“Không, thưa ông Carstairs, tôi là quản gia!”

Jack cào tóc mình trong tức tối. Cái con bé này lúc nào cũng trả treo với anh! “Có phải cô nghĩ vì tôi đã trả công cho cô ít, nên cô không đủ khả năng để ăn mặc cho giống một con người văn minh phải không?”

“Vì anh chẳng có khách nào tới thăm cũng như chẳng tiếp xúc gì với ai, cho nên tôi không nghĩ sẽ có ai đó nhận xét gì về chuyện này đâu, anh không cần phải quá quan tâm như vậy,” Kate vặn lại. “Ngoài ra, anh cũng đâu có trả cho tôi cái gì đâu.”

“Cô không muốn thôi!”

“Mr Carstairs, tôi nhận công việc này bởi vì bà của anh, chứ không phải anh. Cho nên anh đừng bận tâm, và anh phải hiểu là tôi không thể chấp nhận tiền của anh dưới bất kỳ hình thức nào. Bà anh và tôi đã có một thỏa thuận, và đó là lời cuối cùng của tôi về chủ đề này.” Kate quay người bước ra khỏi phòng, nhưng Jack nắm cánh tay cô và kéo cô lại. Anh nhìn trừng trừng vào cô và nói trong một giọng thấp, tức giận.

“Được thôi, Miss Katherine Farleigh, vậy thì đây cũng là từ cuối của tôi – nếu cô không nhận lương và còn từ chối nhã ý của tôi về quần áo mới, vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho cô nghỉ việc!”

Một cảm xúc mơ hồ với cái kẹp chặt tay của anh ta và sự gần gũi giữa cơ thể ấm áp anh ta với cô, cô buộc mình ngước lên nhìn anh ta. Trong một vài giây cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh sáng rực của anh ta, chỉ cách mắt cô vài inch. Cô cảm thấy bàn tay anh ta siết chặt hơn và tim cô đập nhanh trước cái nhìn trừng trừng của anh ta. Tác động này thật đáng lo ngại – cô phải chống lại nó. Cô lùi lại, vuốt lại váy áo, mất hết vài giây để sửa soạn lại bản thân, thấy rằng cái nhìn đáng sợ của anh ta vẫn không thay đổi.

“Anh không thể đuổi việc tôi. Anh không có quyền.”

“Cái quyền chết tiệt nào hả!”

Anh bước vài bước về phía cô. Kate rút nhanh ra cửa. “Tôi thỏa thuận với Lady Cahill, chứ không phải với anh, nên chỉ có bà ấy mới có thể đuổi tôi!” Cô lè lưỡi ra với anh, sau đó lẩn ra cửa và phóng nhanh hết sức có thể xuống cầu thang.

Đó là một lời đề nghị rất tử tế, Kate nghĩ, nhưng anh ta biết rõ là sẽ không phù hợp chút nào nếu anh mua quần áo cho cô. Một người đàn ông chỉ làm việc đó cho vợ của mình… hoặc là cho tình nhân của anh ta. Kate cắn môi. Tình nhân cũ của một sĩ quan Pháp mà lý sự thế này thì hơi bị đạo đức giả. Nhưng sẽ vẫn như vậy bởi vì cô đã quá bị tổn thương trước những lời buộc tội nên cô sẽ duy trì mức độ đứng đắn cao nhất có thể.

Đứng đắn là một từ mơ hồ dễ bị phá vỡ nhất, nhưng nếu không có nó cô sẽ bị nghiền nát. Đứng đắn làm cho cô có cảm giác mình vẫn là con gái của Mục sư Farleigh chứ không phải là một phụ nữ đã bị mất trinh tiết. Nếu không có nó, cô sẽ không bao giờ có thể đi chỗ nọ chỗ kia cho công việc hàng ngày của mình với một sự thư thái, vô tư để trêu chọc và khiêu khích Jack Carstairs nếu thích, sẽ mạnh miệng thách thức anh ta khi sự hống hách của anh trở nên quá khích, sẽ dễ tranh luận với anh ta hơn nếu cô bất đồng với những tuyên bố của anh ta.

Cô thấy dạo này mình nghĩ hơi nhiều về Jack Carstairs. Anh ta là người đầu tiên cô nghĩ tới khi thức dậy… và là người cuối cùng, trước khi cô đi ngủ. Ngay cả những trận cãi cọ thường xuyên giữa họ cũng làm cô thấy vui. Và thậm chí khi anh ta làm cô tức điên lên, thì tận trong sâu thẳm mình, cô cảm thấy xúc động trước sự quan tâm đó của anh ta đối với cô…thấy ấm áp bởi điều đó. Và cái cảm xúc ấm áp ấy đang dội về… những cảm xúc nguy hiểm.

Không thể để nó xảy ra. Cô sẽ chỉ tự làm tổn thương mình nếu cô cho phép mình yếu đuối. Nếu – không thể nào, một khi anh ta biết được gia cảnh của cô, Jack Carstairs cũng sẽ không khác gì những người đàn ông khác.

Jack nhìn trừng trừng vào cánh cửa đã đóng lại đó và siết chặt nắm tay, khẽ chửi thề. Con bé đó vừa lại thách thức anh, khỉ thật! Nhưng cô ta sẽ không dễ dàng thắng anh lần này. Cô ta có thể nghĩ mình đã thắng, nhưng thiếu tá Jack Carstairs biết đây chỉ là một cuộc giao tranh sơ bộ. Anh đã từng dưới trướng Beau, hầu tước xứ Wellington, một bậc thầy xuất chúng về chiêu lội ngược dòng để giành chiến thắng sau cùng.

Một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt xương xương của anh và anh khập khiễng đi về phía bàn viết, ngồi xuống và bắt đầu viết một lá thư cho bà ngoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.