Gallant Waif

Chương 4: Chương 4




“Bà tìm thấy cô ta ở chỗ quái quỷ nào vậy, Ngoại?” anh hỏi khi bước vào.

Bà ngoại nhìn anh rồi nói mát mẻ. “Ta rất khỏe, Jack, cám ơn câu hỏi của cháu.”

“Khỉ thật, bà…” anh bắt đầu, sau đó, nhận thấy ánh sáng khiêu khích trong đôi mắt nhỏ tròn màu xanh, nên quyết định sẽ khôn ngoan hơn nếu đầu hàng bà ngoại mình. Bà ngoại anh, Jack có rất nhiều kinh nghiệm từ rất lâu rồi, là người hoàn toàn có khả năng đánh trống lảng các câu hỏi của anh cả ngày. Bực bội, anh thở dài, anh đã làm gì nên tội mà cứ gặp phải những kiểu phụ nữ như thế này nhỉ? Chỉ mới cách đây vài ngày, cuộc đời đã an bình biết bao.

Anh tự ngồi xuống trên cạnh giường bà, đưa cái chân cứng đơ ra phía trước, lờ đi hơi thở khò khè cố nén lại đến kinh dị của người giúp việc cho bà ngoại.

“Ồ, đi ra ngoài đi, Smithers, đi ra ngoài đi nếu cô không thể chịu đựng được cái người đang ngồi trên giường của ta!” Lady Cahill nói nhanh. Bà chờ cho đến khi người hầu rời khỏi, sau khi đã cho cô ta một cái nhìn quở trách.

“Tội nghiệp cô ta!” Bà lão thở dài. “Nhưng cô ta xứng đáng chùi toa lét, vì đã làm một bà lão như ta trông kém giống một mụ phù thủy hơn.”

Jack cười, tâm trạng vui vẻ đã trở lại. “Cũng giống phù thủy thật! Nhưng mà cũng không phải là sự thật, bà ngoại. Bà làm như bà không biết rằng bà vẫn còn rất đẹp ấy. Bà rõ ràng là đã khỏe lại sau chuyến hành trình, vì cháu thấy bà đang rất tươi tắn, hết sức tươi tắn.”

“Ôi dào!” Bà anh nói trong vui vẻ. “Cháu là một cậu bé ranh ma, ta biết rất rõ cháu đang cố dỗ ngọt ta đấy nhé.”

Miệng Jack co giật khi anh nhớ lại lúc bà ngoại thuyết giảng cho chị gái anh cách dùng chiêu này. “Dụ dỗ bà ấy ạ?” anh trêu bà. “Chúa lòng lành, ngoại à. Thật là một từ kinh khiếp. Bà làm cháu bị sốc rồi đấy.”

“Đừng có mà giở giọng như thế với người già cả và hiểu biết hơn anh, cậu bé,” bà vặn lại, đôi mắt lấp lánh hoàn toàn trái ngược với lời nói. “Giờ thì, ta nghe nói cháu đang rơi vào trạng thái chán nản, làm sao nông nổi như vậy? Không giống cháu chút nào, Jack à, và ta không thích thế!”

Jack hít một hơi thật sâu, đấu tranh để vượt qua cơn khó chịu đang trào lên với câu nói thẳng thừng của bà. “Như bà thấy đó, Nội,” anh trả lời nhẹ nhàng, “nguồn tin của bà không chính xác rồi. Cháu đang rất khỏe mặc dù bị què.”

Lady Cahill cau mày nhìn anh. “Cháu không què quặt gì hơn ta,” bà đáp nhanh. “Chân không co gập được thì sao chứ? Ông ngoại cháu đã có một năm bị như thế sau một tai nạn săn bắn, và chẳng có gì ngăn được ông ấy làm bất cứ điều gì ông ấy muốn.”

“Như cháu vẫn còn nhớ thì, bà ạ, ông ngoại cháu vẫn có thể cưỡi ngựa đi săn cho đến một thời gian ngắn trước lúc mất.”

Một sự im lặng ngắn bao trùm. Lady Cahill nghĩ về sự mỉa mai tàn nhẫn của vết thương thằng cháu. Jack đã từng là một người cưỡi ngựa đi săn nổi tiếng cho đến khi bị thương, chỉ nhận được phần thừa kế duy nhất là một căn nhà trong một trong số những thái ấp săn cáo nổi tiếng nhất nước Anh. Còn giờ thì nó thậm chí còn không thể ngồi trên một con ngựa.

Jack lúng túng đứng lên. Anh vẫn còn thấy khó khăn khi phải đối mặt tới chuyện nói về những vết thương của anh. “Cháu có thể hỏi điều gì đã đưa bà đến với căn nhà tồi tàn của cháu không?” anh hỏi, thay đổi chủ đề.

“Hỏi hay nhỉ,” bà nói vẻ cáu kỉnh.

“Vâng, cháu chỉ muốn hỏi vậy thôi,” anh thì thầm không thể kìm lại được.

“Đừng có hỗn xược, nhóc! Ta đến để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với cháu. Giờ thì, cho ta biết đi, quý ngài, anh có ý gì khi từ chối đón tiếp em gái của mình hả?”

“Bà à, bà cũng có thể thấy rồi đó, chỗ này không thích hợp để đón tiếp khách… Ngoài ra, cháu bị ruồng bỏ. Cháu không hối tiếc việc đó, nhưng cháu thấy mình đã nhận đủ nước mắt và tiếng thở dài của phụ nữ khi nhìn vào cái hình dạng… cái hình dạng xấu xí của cháu lắm rồi,” anh khó nhọc hoàn thành.

“Xấu xí á, nực cười!” Bà khụt khịt mũi một cách không quý phái chút nào. Đôi mắt bà lang thang tới vết sẹo trên má phải của anh. “Nếu cháu đang nói tới cái đốm trên mặt, thì cho cháu biết cháu vẫn còn đẹp trai chán. Giờ trông cháu rất nam tính, chứ không chỉ là một cậu nhóc đẹp trai.”

Anh cúi người một cách châm biếm. “Xin cám ơn, thưa quý bà.”

“Xùy!” bà nói. “Ta nghĩ ta sẽ thức dậy bây giờ đây, vì thế cháu lui ra đi và cho mấy đứa hầu lười biếng của cháu đem cho ta một ít nước nóng.”

“Cháu rất tiếc, thưa bà, nhưng cháu không thể.”

“Ý anh là sao?”

Anh nhún vai vẻ bàng quan. “Cháu chẳng thuê một người giúp việc nào cả.”

Lady Cahill ngồi dậy trên giường, sốc nặng. “Cái gì? Không có người hầu nào á?” bà thở gấp. “Vô lý! Chắc chắn anh phải có người hầu!”

“Cháu chẳng thấy thích thú gì trong ngôi nhà này hết. Cháu đã quen đóng quân ở những nơi rất tồi tệ trong những năm qua, nên giờ với cháu có một mái nhà để che đầu và một cái giường để ngủ là tốt lắm rồi. Cháu không có ý định chia nhỏ cái gia tài bé nhỏ cho đống người ăn kẻ ở trong nhà, chỉ để tìm thấy sự thoải mái cho mình, mà nếu cháu có của cải để chia nhỏ ra thì bà cũng biết là cháu cũng chẳng làm vậy.”

Lady Cahill thất kinh. “Không có người hầu nào hết sao?”

Anh nhún vai lần nữa. “Chẳng có ai trừ người của cháu, Carlos, và cậu ta chỉ trông chừng mấy con ngựa cho cháu.” Anh giơ tay lên, ngăn câu bình luận tiếp theo từ bà ngoại. “Chỉ có những người hầu mà bà mang theo thôi. Cháu e là bà sẽ phải chờ họ tới phục vụ bà thôi. Vì cháu đã biểu họ vào quán trọ trong làng ở rồi – trừ người trợ lý và người giúp việc cho bà. Tất cả họ sẽ phục vụ cho nhu cầu của bà.”

Lady Cahill khịt mũi. “Anh sẽ không thấy Smithers hạ thấp phẩm giá của mình bằng cách đun nước nóng đâu.”

Anh nhún vai. “Vậy thì kêu người hầu khác của bà làm. Cô ta có vẻ cũng đủ năng lực để làm đấy.”

“Người hầu khác nào? Anh đang nói gì thế, cậu bé?”

Jack thở dài. “Ngoại à, bà không nghĩ đã đến lúc thôi gọi cháu là ‘cậu bé’ rồi sao? Bà cũng biết cháu hơn ba mươi rồi mà.”

“Đừng có mà buồn cười, nhóc! Và đừng có mà đánh trống lãng. Anh đang nói người hầu khác nào vậy?”

“Thì cái sinh vật bé nhỏ ốm yếu trong bộ đồ màu đen đáng sợ đó. Ngoại à, cháu phải nói là rất kinh ngạc vì bà đã không chú ý tới nó. Bà thường rất khó tính đối với tướng mạo của người hầu của bà mà. Sao giờ-“ giọng anh trầm xuống với sự phẫn nộ “-sao giờ bà lại để cho cô gái ấy gần như chết đói vậy? Cô ta đã bị ngất đi đêm hôm trước trong lối vào nhà và chẳng có ai để giúp cô ta cả.”

“Bất tỉnh á?” Lady Cahill nói, nhìn chằm chằm vào anh.

“Ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Do đói, nếu cháu đoán không sai. Cô ta gần như là da bọc xương, với đôi mắt to ấn tượng. Da xanh xao, tóc nâu xoăn, nhìn cứ sợ bị gió thổi bay mất, còn cái lưỡi thì bén như ong bắp cày ấy, nhưng mà lại sợ nhện đến chết khiếp.”

Jack ngừng lại, đột ngột nhận ra mình nói quá nhiều. Anh biết từ kinh nghiệm trong quá khứ rằng bà ngoại anh có thể đoán non đoán già từ chuyện này lắm. (*)

(*: nguyên văn ‘two and two and come up with five” – hai cộng hai bằng năm – ND)

“Con bé sợ nhện á? Thật là ngạc nhiên đấy. Ta cứ tưởng con bé ấy chẳng sợ gì cả. Ta cứ tưởng nó gan lì lắm chứ. Nhưng nó không phải là người hầu của ta,” Lady Cahill thêm vào cuối cùng. “Nó nói với anh thế à?”

Jack cau mày. “Không ạ,” anh nói chậm rãi, nhớ lại. “Cháu nghĩ cháu đã tự đưa ra kết luận như vậy.” Đôi mắt anh nheo lại, nhớ lại động thái của cô vài phút trước. “Nếu cô ta không phải người hầu của bà thì cô ta là ai chứ?”

“Cô ta là Kate Farleigh.”

“Cháu biết rồi, thưa bà. Cô ta đã thông báo cho cháu biết rồi. Nhưng cô ta đang làm gì ở đây vậy?” Jack mất kiên nhẫn.

Bà ngoại anh nhún vai lơ đãng. “Làm sao mà ta biết nó đang làm gì ở đây chứ, Jack? Anh biết rõ ta đã không rời khỏi phòng này từ khi ta tới đây tối qua mà. Nó có thể đang hái hoa hay uống trà cũng nên. Nhưng tại sao ta phải biết nó đang làm gì chứ, thằng bé ngớ ngẩn kia?”

Jack nghiến răng. “Ngoại, tại sao cô gái đó lại đến nhà cháu?”

Bà lão cười vẻ chân chất với anh. “Chà, chuyện đó ấy à, cậu bé thân mến, con bé không có lựa chọn nào khác. Chẳng có lựa chọn nào hết.”

“Bà!” Jack mím môi lại.

“Đừng có mà cáu kỉnh với ta, nhóc; chẳng ích gì đâu. Ông ngoại cháu dùng chiêu này với ta suốt.”

“Cháu hoàn toàn hiểu tại sao, và thật lòng cảm thông với ông!” thằng cháu chẳng biết kính trọng người lớn là gì của bà cáu kỉnh. “Giờ thì đủ rồi ạ, Bà ngoại. Cô ta là ai?”

“Con bé là Kate Farleigh và là con gái duy nhất của con gái đỡ đầu của ta, Maria Farleigh, họ thời con gái là Delacombe.” Chỉ trong vài câu ngắn gọn, Lady Cahill đã làm Jack lạnh sống lưng với câu chuyện của Kate.

Anh cau mày. “Vậy ra cô ta là một tiểu thư.”

“Tất nhiên.”

“Nhưng cô ta không cư xử như một quý cô.”

“Ta chẳng thấy như thế,” bà ngoại anh nói. “Nhất là cái tính khí. Cái đôi mắt xanh to bự của nó trừng trừng nhìn ta-“

“Không phải xanh. Mà là xám xanh.”

Bà lão cố nén cười. Vậy là thằng nhỏ đã chú ý tới màu mắt của con bé. “Chắc vậy,” bà đồng ý. “Con bé đó nhìn trừng trừng vào ta, nhưng không phải là dấu hiệu của hoảng loạn – vẫn cứ tỉnh như không khi ta gạt nó ra khỏi cái nơi có trời mới biết đó là ở đâu.”

Mày anh nhíu lại. “Ý bà là sao, bà gạt cô ta ư?”

“Ồ, đừng nhìn như thế, Jack. Chỉ có cách đó thôi. Thì anh cũng đã nói là con bé đã gần như chết đói rồi còn gì. Nó đang gặp vấn đề nghiêm trọng. Nó là một đứa trẻ mồ côi không còn người thân thích để chuyển tới ở cùng, cũng không còn một xu dính túi, nếu ta không đoán sai.”

Jack cau mày, duỗi cái chân đau trầm ngâm. “Cháu vẫn chưa hiểu.”

“Con bé bướng bỉnh cố giữ cái sự tự trọng ngốc nghếch của nó. Y như thằng cha đáng kính của nó. Gia đình của Maria muốn cho con bé một khoản hồi môn đáng kể khi con bé cưới ông ta, vì Maria là đứa con duy nhất của họ, nhưng ông ta từ chối tất cả. Ông ta không muốn bị nghĩ là cưới con bé vì tiền của nó. Bởi vậy nhìn cái đã xảy ra xem! Con gái ông ta phải mặc giẻ rách và gần như bị chết đói! Thật kinh khủng! Ta không thể chịu nổi ông ta!”

“Kate… à…Tiểu thư Farleigh, bà ngoại,” anh gợi ý bà nói tiếp.

“Con bé nói nó không quan tâm tới lòng từ thiện của ta hay bất cứ ai khác. Ừm, ta không có thời gian để đứng đó mà tranh luận với con bé trong cái chòi của nó. Vì vậy ta đã bắt cóc nó.”

“Bà cái gì cơ?” Jack ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào bà ngoại. Quả thật, bà là một bà lão kỳ quặc. Miệng anh xoắn lại và đột nhiên anh không thể kìm chế mình; cơn buồn cười trào tới đâu đó trong anh. Anh đổ sập xuống giường và phá ra cười cho tới khi hai bên hông đau lên.

Bà nhìn anh, cực kỳ hài lòng. Đây là lần đầu tiên bà có một cái nhìn lướt qua về đứa cháu ngoại yêu quý của mình, người vừa mới trở về từ chiến tranh. Đó là một người xa lạ bị sẹo, im lặng, rút mình trong vỏ ốc cô độc, nhưng giờ thì bà nhìn thấy nó đang cười, hoàn toàn thoải mái, thì bà thấy mình đã quá lo sợ, sợ rằng cuộc chiến tranh đó đã lấy đi mãi mãi Jack của ngày xưa.

Có quá nhiều thứ không mong đợi đã dồn dập rơi xuống đầu nó kể từ sau khi trở về nhà từ cuộc chiến tranh Bán đảo, bị què quặt, bị tước quyền thừa kế, sau đó còn bị phụ tình. Nó vẫn còn đó vẻ bình tĩnh gượng ép, tỏ vẻ như không quan tâm, không bị tác động. Nhưng lại rút vào chính mình và trở thành một người ẩn dật.

Bây giờ, chỉ mới có hơn một tiếng mà Lady Cahill đã nhìn thấy đứa cháu trai của bà mới vừa sôi lên giận dữ, lại đã cười khùng khục như thế này. Và cái con bé mảnh khảnh ấy có vẻ như là nguyên nhân của tất cả những chuyện này. Lady Cahill cảm ơn trời vì đã thôi thúc bà ghé vào thăm Kate trên đường đến Leicestershire. Cô gái này không thể được phép biến mất bây giờ.

Bà lão đẩy vào vai Jack, vẫn còn đang rung lên vì cười. “Giờ thì đi ra ngoài đi, cậu bé. Gặp anh thế là đủ rồi.” Bà vờ thô lỗ để che giấu cảm xúc của mình.

“Đã đến giờ ta thay đồ rồi nếu không Smithers sẽ lại lên cơn kích động nữa đấy. Ta thấy rõ ràng là chỗ này cần một người phụ nữ để dọn dẹp mọi thứ cho ngăn nắp lại, mà ta e là đích thân mình phải tự làm thôi. Anh xem thử có thể lấy cho ta một ít nước nóng không nhé. Đi đi, Jack, nếu không ta cởi áo ngủ ta ra bây giờ đấy, và chắc chắn việc này sẽ làm cho Smithers ngã nhào xuống và sùi bọt mép cho mà xem!”

Jack cười toe toét với bà. “Không nghi ngờ bà là một bà lão kỳ lạ nhất mà cháu từng quen biết đấy ạ. Cháu rất ngạc nhiên vì cô bé tội nghiệp kia đã không chết vì quá sốc.” Anh đứng lên, khập khiễng bước ra khỏi phòng, vẫn còn cười khùng khục.

Jack đi xuống cầu thang, tiếng cười đã tắt khỏi gương mặt. Giờ anh sẽ đi tìm cái cô Kate Farleigh kia để làm rõ mọi chuyện. Một cô hầu bếp? Hay lắm! Chỉ thích chà sàn nhà? Cũng hay lắm! Làm anh phải lo lắng cho cô ta! Giờ cái người khốn khổ nhỏ bé ấy chắc đang ngồi gác chân ở đâu đó, đang cười toe toét lên cái ống tay áo tồi tàn của mình vì đã lừa được anh.

Bước vào nhà bếp, anh chết lặng. Kate đang quỳ trên hai tay và đầu gối, đang mạnh mẽ chà kỹ những phiến đá lớn của sàn nhà bếp, chính xác như những gì cô đã nói.

“Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì vậy hả?” anh gầm lên.

Kate giật mình, sau đó quay lại, đặt cái bàn chải lông cứng xuống và ngồi thẳng lại trên gót chân của mình. Cô thấy cái người đen đen ấy cau mày lại, nắm tay siết chặt và đang tỏ vẻ phẫn nộ. Đôi mắt cô nhấp nháy. Vậy là, anh ta cuối cùng cũng khám phá ra cô là ai. Và đang gắt gỏng về chuyện đó. Cô mím chặt môi lại để ngăn chúng phát ra tiếng cười.

Jack thấy mình tự dưng nổi cáu lên trước hình ảnh cô đang cọ sàn nhà cho anh. Anh đang chiến đấu với sự giận dữ và một mong muốn cũng mạnh mẽ không kém là nâng cô dậy và lôi cô lên lầu. Cô ta trông quá bé nhỏ và mỏng manh. Cô ta không có nghĩa vụ để làm một công việc bẩn thỉu và hạ thấp phẩm giá mình như thế này. “Tôi nói, cô nghĩ cô đang làm gì vậy hả?”

Cô liếc nhìn sàn nhà, vẫn đang đầy nước bẩn, sau đó nhìn vào cái bàn chải đang vứt ở đó. “Nó được gọi là chà sàn nhà,” cô giải thích, không thể cưỡng lại chuyện trêu chọc anh ta một chút. “Tôi không nghĩ một người ở tuổi như anh mà-“

“Đừng có giỡn mặt với tôi, cô gái!” anh gầm gừ. “Vì cái cớ gì mà khách của bà tôi lại phải lau sàn nhà cho tôi và nấu bữa sáng cho tôi chứ?” Anh trừng mắt nhìn cô. “Tôi đã bảo là không làm nữa, cô có nghe thấy tôi nói không vậy? Không làm nữa!”

Kate, vẫn đang quỳ trong đống nước bọt bẩn, đang nỗ lực để tạo một cái nhìn biểu cảm. “Nhưng anh đã ăn nó, anh không nhớ sao? Ba cái trứng, sáu miếng thịt xông khói, và gần như cả nồi cà phê.”

“Chết tiệt, tôi không đang nói về chuyện đó-“

“Nhưng anh đã thế mà. Anh buộc tôi phải nấu bữa sáng cho anh, vậy mà sau đó còn bảo tôi không được là sao chứ,” cô ngừng lại rồi nói nhỏ giọng. “Tôi xin lỗi nếu anh không thích đồ ăn tôi nấu.”

Cô nỗ lực để làm cho cái môi dưới của mình run run buồn bã, nhưng bỏ cuộc, thấy rõ mình đang làm anh ta tức điên lên và thấy phấn khích kỳ lạ. “Nếu anh muốn, tôi sẽ không nấu bữa sáng cho anh nữa. Thật đấy, tôi không có ý định làm như thế, mà chỉ muốn nấu cho mình ăn nhưng anh đã trộm – trưng dụng nó.”

Với một bàn tay bẩn, cô đẩy một lọn tóc xoăn bị rơi xuống trên mặt mình, để lại một vết bẩn ngay chỗ đó. Vẫn không biết, cô tiếp tục, “Tôi đoán anh đã không thích nó. Nhưng tôi dám nói rằng anh là người duy nhất thấy không thích bữa ăn đó. Có lẽ việc tiêu thụ thức ăn vào một cái giờ sớm như vậy đã làm cho anh cảm thấy…không khỏe? Có lẽ vậy, nếu anh có uống rượu vào đêm trước đó… Tôi hình như nhớ mang máng…” Cô hạ thấp mi mắt của mình xuống một cách kín đáo.

“Tôi… không phải… Tôi không… Bữa sáng đó rất ngo-“ Jack trừng mắt nhìn cô lần nữa. Đây không phải là điều anh dự định làm. Cái con bé xấc xược này. Cô ta đang cố tình đưa anh vào trận địa những lời lịch thiệp vô nghĩa, y hệt như thể cô ta đang ngồi trong phòng khách của bà ngoại anh vậy, thay vì đang ngồi ở dưới chân anh trong một vũng nước dơ với vết bẩn trên khuôn mặt mình.

“Tại sao cô phải chà cái sàn này?” Anh nghiến răng từng từ.

“Tôi nghĩ đây là cách tốt nhất để làm sạch nó. Có lẽ có phương pháp nào đó hiện đại mà anh thích làm hơn chăng?” Cô nhìn lên như thể chờ đợi sự giác ngộ, đôi mắt cô mở to và đầy vẻ chất phác.

“Không, không phải chuyện đó!” anh nói nhanh, tức điên lên.

“Vậy thì, trong trường hợp này…” Kate giấu một nụ cười và cầm lên cái bàn chải.

“Đặt cái thứ bẩn thỉu đó xuống!” anh gầm lên.

Kate vâng lời đặt nó xuống, theo cách thức của một người biết vâng lời nhất. “Tôi hiểu rồi. Anh không muốn tôi dùng bàn chải. Có lẽ anh muốn tôi dùng thứ khác chăng?” Cô nhìn quanh căn phòng, như thể tìm kiếm một vật thay thế.

“Tôi không muốn cô dùng thứ gì hết!” anh gầm gừ.

“Nhưng làm thế nào tôi có thể làm sạch sàn nhà chứ?”

Chân mày Kate nhướng lên. “À, tôi hiểu rồi. Anh thích nó bị bẩn.” Cô lắc đầu trong sự ngạc nhiên. “Chậc, nếu anh thích sống trong bẩn…”

“Tôi không thích,” anh gầm lên, sự tức tối đã vượt qua ngưỡng chịu đựng. Cúi xuống, anh túm lấy vai cô và kéo cô đứng lên.

“Cô thật là một con bé láo xược! Không được trả treo với tôi! Tôi không muốn cô cọ sàn nhà cho tôi. Chết tiệt, cô là khách của bà ngoại tôi mà! Khách khứa chẳng ai đi chà sàn cả!” Anh lắc lắc cô trong cơn bực tức. “Có hiểu không hả?”

Kate hiểu một chuyện, đó là trêu chọc làm anh ta mất bình tĩnh. Nhưng còn chuyện anh ta đối xử với cô như với một đứa bé nghịch ngợm thì không hiểu nổi.

“Thả tôi ra!” cô thở hổn hển một cách tức giận, đang vùng vẫy cố thoát gọng kìm. Cô đưa chân ra đằng sau, sẵn sàng để đá anh ta hòng thoát thân, nhưng anh ta đã thấy.

“Không, đừng làm thế, cô bé xấu tính kia!” Anh nhấc bổng cô lên; chân cô lòng thòng cách mặt đất cả hai tấc. “Bà tôi nói cô là một quý cô, nhưng mà, Chúa tôi, cô chẳng khác nào một cô nàng đanh đá!”

“Chà, không nghi ngờ bà ấy cũng đã nhìn anh thành một quý ông!” Kate phản pháo. “Tôi chắc bà ấy không biết anh…anh có thói quen cư xử thô bạo như thế này đâu nhỉ!”

Cô giải thoát được mình ở cái vặn vẹo cuối cùng và phóng ra sau bàn ăn.

“Tôi cái gì cơ?” anh hỏi đầy phẫn nộ.

“Vậy chứ anh gọi nó bằng tên gì khác à?” cô trả lời, đẩy trở lại mấy lọn tóc bị bung ra trong “cuộc chiến” trước đó. Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt sáng bừng, má đỏ ửng, thở hổn hển. “Tôi chỉ mới ở trong căn nhà này chưa tới một ngày vậy mà anh lại…bạo lực với tôi!”

“Bạo lực á?” anh lặp lại vẻ ngờ vực. “Vậy chứ ai đã ném nguyên một bình cà phê nóng vào đầu tôi cách đây một tiếng vậy?”

“Đáng đời, ai biểu ngồi đó mà nói về tôi kinh khủng như vậy, như thể tôi là… là..” Kate đỏ mặt.

Jack trông có vẻ không thoải mái. “Làm thế nào mà tôi biết cô hiểu chúng tôi đang nói gì chứ?”

“Một quý ông sẽ không bao giờ ăn nói như thế.”

“Một quý cô sẽ không bao giờ ở trong nhà bếp ở một nơi xa lạ như thế!”

“Ô, vậy ra bây giờ tôi là một quý cô rồi đó ư? Đáng tiếc cho anh vì đã không nghĩ ra sớm hơn.”

“Bà tôi vừa mới nói cho tôi biết thôi.”

“Và anh đã chuẩn bị sẵn sàng để dùng từ ngữ của bà anh rồi, phải vậy không?” cô nói lạnh nhạt.

“Có phải cô đang gọi bà tôi là một kẻ nói dối?” anh nói trong một tông giọng nhẹ mà ai biết rõ anh cũng đều hiểu đó là một lời cảnh báo.

“Bà ấy không nghi ngờ gì là một kẻ bắt cóc, vậy tại sao không thể là một kẻ nói dối được chứ?”

Đó hoàn toàn là một cú đấm vào mặt, Jack thừa nhận. Bà anh đã thú nhận việc bắt cóc Kate mà không để lộ chút nào cảm giác tội lỗi. Anh đang âm thầm nguyền rủa tất cả phụ nữ trên thế giới này, đặc biệt là những người hiện đang hiện diện dưới mái nhà anh.

“Chúng ta sẽ không thảo luận về bà tôi,” anh nói với một thái độ nghiêm túc. “Sự thật là hành vi của cô đã làm tôi nghĩ cô là một nữ giúp việc nhà bếp và đã đối xử với cô như thế.”

“Ồ, vậy ra hoàn toàn chính đáng để sỉ nhục những người hầu bếp nhỉ? Xin tha thứ cho tôi vì đã không hiểu những nét tinh túy trong quy tắc ứng xử của một quý ông!”

Jack siết chặt nắm tay lại trong thất vọng. “Tất nhiên là không phải vậy, cô nàng đanh đá kia! Làm thế quái nào tôi biết cô hiểu tiếng Tây Ban Nha chứ?”

“Ô, vậy ra đó cũng là lỗi của tôi nhỉ?” Kate không thành công trong việc cố gắng búi tóc ra sau trong một kiểu đơn giản hay dùng; cô giật mạnh cái gút trong thất vọng, đưa phần tóc còn lại bị xổ ra qua vai.

“Vậy thì có lẽ tốt hơn tôi nên cảnh báo cho anh biết tôi cũng biết tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp, tiếng Latin và tiếng Đức, trong trường hợp một lúc nào đó anh có nhu cầu sỉ nhục tôi bằng những ngôn ngữ ấy!”

“Tôi không có ý như vậy và thật tốt vì cô biết những thứ tiếng đó!” Jack nói nhanh, ánh mắt của anh dõi theo những lọn tóc quăn óng ánh đang rơi lòa xòa. Tóc cô có mùi gì đó thơm thơm làm anh sao nhãng, nhưng câu nói của cô làm anh thấy có thêm một thắc mắc khác. “Mà làm sao cô biết nói những thứ tiếng đó vậy?”

“Tôi cho anh biết rồi mà!” Kate nói.

“Cô chỉ nói những điều tầm phào gì đó về việc đã giúp việc cho vài quý ông lập dị nào đó-“

“Là cha tôi!” Kate cướp lời. “Và chuyện đó không phải là điều tầm phào! Mọi thứ tôi nói với anh đều là sự thật.”

“Bao gồm cả chuyện vô nghĩa về việc là cô hầu bếp bé nhỏ tội nghiệp luôn phải không?” Anh nghiêng người qua bàn.

“Không phải,” cô thừa nhận, “Tôi là quản gia của cha tôi. Tôi chưa bao giờ bảo anh tôi là hầu bếp – anh chỉ kết luận hồ đồ thế thôi. Tôi chỉ đơn giản là không đính chính lại cái giả định của anh mà thôi.” Một tia nhìn tinh nghịch ánh lên trong đôi mắt xanh xám. “Bên cạnh dó, chuyện này khá vui. Tôi chỉ đơn giản là không thể ngăn mình đùa theo.”

Anh đột nhiên chồm người qua bàn và nắm lấy bàn tay cô trước khi cô biết anh đang làm gì. Cô giật lại nhưng anh nắm rất chặt. Anh lật bàn tay cô lại và xem xét nó, nhẹ nhàng cọ vào một đốm đỏ gây ra bởi cái bàn chải chà sàn nhà.

Kate, bối rối, cố gắng rụt tay lại lần nữa. “Tôi biết tôi không có một bàn tay của một tiểu thư. Tôi chưa bao giờ có. Sự thật là, như tôi đã nói với bà của anh, tôi nghi ngờ chuyện mình có thể được xem là một tiểu thư. Nhưng những điều tôi nói với anh không quá xa so với sự thật đâu. Có lẽ sớm thôi tôi sẽ là một người hầu mà anh có thể sẽ phải nhận vào làm việc đấy.”

Anh siết chặt bàn tay cô. “Vô lý!”

“Không có gì là vô lý cả,” cô nói nhẹ nhàng. “Giờ thì, anh vui lòng thả tay tôi ra được không?”

Anh bỏ nó ra như thể đó là một hòn than nóng. “Vậy, cô định làm gì tiếp theo đây?”

“Hoàn thành việc cọ cái sàn nhà này,” Kate nói, vờ hiểu sai nghĩa câu hỏi.

“Nhắc lại lần cuối, cô gái, cô sẽ không phải cọ rửa cái sàn nhà này!” Anh vung một nắm tay lên mặt bàn.

Kate nhún vai. “Tôi từ chối nấu ăn trong một cái chuồng heo.”

“Cô cũng không phải nấu nướng gì cả! Chúa tôi, phụ nữ, đừng làm những gì cô được ra lệnh có được không vậy?” cựu thiếu tá Coldstream khét tiếng một thời vừa nói vừa đưa một bàn tay lên vò cái đầu tóc đen bờm xờm của mình.

“Không khi mà tôi được ra lệnh những điều vô lý,” cô trả lời một cách điềm tĩnh.

Cặp mắt xanh xám bình tĩnh đáp trả lại cặp mắt xanh tóe lửa.

“Hãy cho tôi biết, Mr Carstairs, ai sẽ làm bữa trưa cho bà anh đây nếu tôi không làm?”

Miệng Jack mở ra, sau đó đóng lại. Đôi mắt Kate lấp lánh.

“Chính xác thế đấy. Bánh mì cũ và thịt nguội sẽ không phải là thứ dành cho một lệnh bà. Mặt khác, cả cha tôi lẫn các anh tôi không ai có phàn nàn gì về kỹ năng nấu nướng của tôi cả, do đó tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho bà ngoại anh và, tất nhiên, là cho những người còn lại của ngôi nhà này. Nhưng tôi sẽ không nấu ăn trong một chỗ dơ bẩn như thế này, vì vậy…” Cô khom người duyên dáng cầm lên cái chậu nước và cái bàn chải.

“Cô sẽ không chà cái sàn đó! Carlos sẽ làm. Cũng đã đủ tệ để tôi chấp nhận đề nghị chuẩn bị bữa trưa cho bà tôi rồi, nhưng tôi sẽ không cho phép cô làm bẩn tay cô thêm nữa với mấy cái nhiệm vụ tầm thường và hạ thấp phẩm giá như thế! Đừng có cãi tôi, cô gái!” anh gầm gừ khi thấy cô mở miệng định nói.

“Tôi muốn thấy ngay lập tức!” anh ào ra cánh cửa dẫn ra sân. “Carlos!” anh gầm lên. Không có tiếng trả lời, với tiếng lẩm bẩm chửi thề Jack bước ra ngoài, định đi tìm người hầu của mình. Sau đó dừng lại, nhớ ra chuyện gì đó. Anh đứng đó trong một lúc, dường như có chút bối rối.

“À…bà.. à..bà tôi…à… cần một ít nước nóng…Cô có thể vui lòng… à.. vui lòng nấu một ít nước nóng được không?”

“Tất nhiên là được,” Kate nói. Anh ta đóng cửa lại. Kate xoay người định đi lấy nước. Cô giật mình khi cánh cửa đánh cái rầm mở ra lần nữa.

“Và đừng có nghĩ tới cái chuyện đem nó lên cho bà ấy, có nghe thấy tôi nói không?” anh gầm lên với cô.

Kate nhìn chằm chằm vào anh ta ngạc nhiên.

“Tôi sẽ đem nó lên. Nó quá nặng với cô,” anh lầm bầm, và đi ra lần nữa.

“Ta không thể ở đây trong điều kiện sống nguyên thủy như thế này,” Lady Cahill tuyên bố.

Jack cố kìm chế một nụ cười hân hoan. Anh đã mong được thoát khỏi bà và có vẻ như những lời cầu nguyện của anh đã được đáp trả. “Thì cháu đã báo bà trước rồi mà, ngôi nhà này không phù hợp cho khách khứa.”

“Không cần phải tỏ ra tự hào quá như vậy, cậu bé,” bà nói nhanh. “Ta đã cho Smithers thu xếp hành lý rồi. Ta sẽ tới ở Alderby trong một tuần lễ hoặc hơn, trước khi trở về nhà.”

“Nếu bà muốn tới Alderby lúc trời vẫn còn sớm thì bà nên rời khỏi đây lúc hai giờ.” Anh đứng lên.

“Ngồi xuống, cậu bé. Ta chưa xong với anh đâu. Ta cần nói chuyện về con bé ấy.”

Jack cau mày, sau đó một cái nhìn hoàn toàn toàn thờ ơ hiện ra trên khuôn mặt anh. Anh nhún vai. “Cháu tưởng cô ta sẽ đi và sống cùng với bà chứ. Bà đổi ý rồi à?”

“Không, làm gì có! Ước muốn cháy bỏng nhất của ta là con bé đó đến sống với ta, để ta cho nó hòa nhập vào xã hội thượng lưu, như nguồn gốc của nó.”

“Vậy thì cứ làm thế đi ạ.” Anh duỗi thẳng người, dựa vào khung cửa.

“Được thì nói gì!” giọng bà lão chua chát. Cháu ngoại bà quay người lại và nhướng mày khó hiểu.

“Cái con bé ngốc nghếch ấy nó không chịu nghe theo lời ta.”

Hai cái lông mày đen dày chụm vào nhau. “Sao? Ý bà là cái cô gái kia-“ anh hất mạnh đầu hướng ra cửa “- cái người khốn khổ bé nhỏ mém chết đói ấy đã từ chối bà ư?” Giọng anh đầy hoài nghi. “Từ chối một lời đề nghị được cho ăn ngon mặc đẹp, được đưa đến những nơi sang trọng nhất?” Anh cào bàn tay mình qua mái tóc đen bù xù. “Cháu không tin.”

“Nhưng mà đó là sự thật!” giọng bà anh gay gắt. “Nó bác bỏ lời ta không ít hơn hai lần đấy.”

“Cô ta có biết cô ta đang từ chối cái gì không ạ?” anh nói. “Bà có giải thích cho cô ta hiểu không? Mô tả cho cô ta biết cuộc sống của cô ta sẽ trở thành như thế nào ấy?”

Anh nhận được một cái nhìn khinh miệt.

“Có, chắc chắn là có, cháu chắc bà có nói,” anh lẩm bẩm, lắc đầu kinh ngạc. Anh có thể tưởng tượng không có người phụ nữ nào mà anh từng quen biết có thể từ chối một lời đề nghị tuyệt vời như thế, huống hồ chi là một cô gái đang trong tình trạng khó khăn như thế này. Phụ nữ, theo kinh nghiệm của anh, muốn tất cả những gì có thể.

“Cô bé này hẳn không bình thường.”

“Không phải,” bà ngoại anh nói khô khan. “Mà là nó có cùng căn bệnh như anh ấy.”

Anh cứng người và nhìn bà qua mũi mình. “Là gì vậy bà?”

“Quá kiêu hãnh, cứng đầu, cứng cổ.”

“Gì mà kiêu hãnh…cứng đầu chứ?” anh kêu lên. “Cháu không hiểu bà đang nói gì.”

Anh có thể cảm thấy đôi mắt màu xanh nhìn anh chán nản, và nghiến răng lại. Bà anh đã muốn hỗ trợ tài chính cho anh, khi anh vừa mới trở lại nước Anh. Nhưng anh đã từ chối một cách cương quyết và anh cũng không thích nói về đề tài đó bây giờ.

“Hai tình huống chẳng có gì chung.” Anh lờ đi cái nhướng mày được kẽ bằng bút chì rất thanh lịch của bà. “Vậy trong trường hợp này, tình trạng của cô ấy thì có liên quan gì tới cháu?”

“Con bé có ý định bán mình như là một người hầu.”

“Cái gì?” Giọng anh ầm ầm. Kate cũng đã có ý đề cập tới chuyện này trước đó, nhưng anh tất nhiên là không tin cô ta. Một cô gái có xuất thân không tầm thường mà lại nghiêm túc nghĩ tới một chuyện không tưởng như thế, đặc biệt là khi cô ta có thể có lựa chọn khác.

“Không thể tưởng tượng được!” Nhận ra phản ứng thái quá của mình, anh hạ giọng xuống. “Thật là vô lý. Cô ta đang chơi trò gì đây chứ?”

“Tất nhiên chuyện đó thật là lố bịch,” bà anh nói, “nhưng ta tin nó sẽ làm thế. Nó muốn tự mình nuôi sống mình. Khi ta gặp nó lần đầu tiên nó tưởng ta là bà chủ mới của nó đấy.”

“Vậy thì, nếu cô ta đã quyết định hủy hoại cuộc đời mình như thế, thì bà còn có thể làm gì nữa chứ?” anh hỏi trong một giọng ra vẻ thờ ơ chẳng lừa được ai.

Lady Cahill mỉm một nụ cười theo cái kiểu mà gia đình bà ai cũng biết là sẽ có chuyện. Jack nhìn bà đầy hoài nghi.

“Ta có ý định cung cấp cho cô ta một vị trí mà cô ta mong muốn.”

“Như một người hầu của bà ư?” Jack ngờ vực. “Cháu phải nói là, thưa bà, có vẻ như-“

“Không phải là người hầu của ta,” bà lão cắt ngang. Đôi mắt Jack nheo lại, vẻ hoài nghi dần hiện ra theo từng câu bà nói. “Mà là của anh.”

“Của cháu!” anh bùng nổ. “Chết tiệt-“

“Như là quản gia của anh, ta định nói thế,” bà anh tiếp tục không nao núng. “Rõ ràng như ban ngày với ta là anh cần ai đó ngăn cho căn nhà này khỏi rơi vô cảnh đổ nát hoang tàn, và anh cũng đã bảo với ta anh không muốn phung phí tiền của mình để thuê người giúp việc. Tuy vậy, ta không cho phép một thành viên của gia đình ta sống trong một nơi đáng hổ thẹn như chỗ này. Và anh chắc cũng phải thừa nhận rằng chuyện này sẽ giải quyết được cùng lúc hai vấn đề!”

“Cháu không thừa nhận gì hết!” anh nói giận dữ. “Cháu không muốn bị can thiệp vào các vấn đề của mình, Bà ngoại!”

“Vậy là anh không muốn giúp đỡ cô gái đó phải không?”

“Giúp cô ta? Phá vỡ nguyên tắc của xã hội bằng cách thuê cô ta như người hầu… người quản gia của cháu ư? Cháu không nghĩ-“

“Không đâu, Jack, anh không cần phải nghĩ gì. Thật ra ta sẽ cho một phụ nữ đáng kính nào đó ở đây như là người đi kèm cô ta. Và ta cũng chưa xem xét bất kỳ điều khoản thông thường nào của việc thuê người này cả. Ta đang tính thế này: nếu cô ta đồng ý giúp việc nhà cho cháu trong vòng sáu tháng, biến nó thành nơi ở của một quý ông thay vì là một nơi xiêu vẹo mà đến cả một cốc sô cô la cho bữa sáng của một quý bà cũng không có, thì ta sẽ suy xét tới chuyện –một điều quan trọng tất nhiên là cô ta cũng đồng ý – thì cô ta sẽ nhận được sự đỡ đầu của ta cho một mùa vũ hội ở London. Cô ta có thể vẫn giữ được niềm kiêu hãnh của cô ta, anh có thể sống như một con người của xã hội văn minh, còn ta cũng có thể đưa con gái của Maria vào xã hội thượng lưu.”

Lady Cahill ngồi thụt vào và nhìn cháu trai của mình với sự hài lòng. “Và, trong khi chờ đợi, ta sẽ có thêm thời gian để nhờ ai đó xem xét vấn đề tài chính của Kate. Ta không thể tin con bé phải sống trong cảnh túng thiếu như thế này. Vì thế, con bé sẽ ở đây trong khi ta sắp xếp những chuyện đó. Và ngôi nhà này sẽ là nơi ở tạm thời của con bé, vậy là tất cả đều ổn thỏa.”

“Không ổn tí nào.”

“Jack, nếu anh không đồng ý chuyện này, điều đó có nghĩa là mọi việc đã kết thúc với con bé đó, như ta đã nói với anh, con bé bướng bỉnh và ngốc nghếch y như anh vậy, nó đã bảo với ta nó không chấp nhận lòng từ thiện của ta hay cũng như của bất kỳ ai khác.”

Jack gặp cái nhìn cấp độ khác của bà.

“Khỉ thật!” anh đập tay xuống bàn trong thất vọng.

Bà ngoại anh mỉm cười. Bà vươn tới và vỗ nhẹ vào cằm thằng cháu. “Ta biết thế nào cháu cũng đồng ý với ta mà.”

“Cháu đâu có nói thế,” anh cáu kỉnh.

“Nhưng cháu sẽ cho con bé ở đây.”

“”Đây là cái kế hoạch lố bịch, vô lý, phiền phức và kỳ quặc nhất mà cháu từng nghe nói tới!”

“Tốt, vậy là anh đã đồng ý!” bà ngoại anh gật đầu mãn nguyện.

Anh trừng mắt nhìn bà rồi đưa tay cào cào vào tóc mình.

“Vâng, được rồi, bà chẳng cho cháu lựa chọn nào hết, dù không nghi ngờ cháu nên vỗ tay ở trong nhà thương điên vì đã đồng ý!”

“Đừng có ngớ ngẩn, cậu bé,” bà nói, đột ngột quay lại thực tế. “Giờ thì cho người vào làng bảo người đánh xe của ta trở lại đây đưa hành lý của ta đi. À, trước khi anh muốn làm gì đó với con bé Kate đó, ta sẽ giải thích cho nó hiểu anh muốn nó làm gì trước đã nhé.”

“Cháu muốn gì là muốn gì cơ?” anh bắt đầu. Rồi đột nhiên anh thấy được ánh mắt trêu chọc của bà ngoại. “Vâng,” anh nói, phát cáu, “bà cứ làm thế đi,” rồi sải bước ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

“Và vậy đấy, Kate yêu quý của ta, cháu có thể thấy tình trạng của cháu nội ta trong một nơi bị bỏ mặc như thế này rồi đấy, với lại Jack nó cũng chưa có ai chăm sóc ngôi nhà này cho nó cả.” Lady Cahill đưa cái khăn ren được thêu tinh tế lên chấm chấm vào mắt để nhấn mạnh sự lo lắng của bà.

Kate trầm ngâm suy nghĩ. Lady Cahill đã không nhắc lại thiện ý đưa Kate đến London với bà để giới thiệu cô với xã hội thượng lưu. Kate vừa cảm thấy một chút thất vọng vừa cảm thấy một sự khuây khỏa. Một phần rất nhỏ trong cô, cái phần hoang dã, nổi loạn, phù phiếm mà cha cô đã cố gắng đè bẹp nó đi cũng đã có lúc mơ về một ý trung nhân phù hợp ở một vũ hội ở London. Kate cố gắng dằn nó xuống. Đã quá muộn cho tất cả những điều đó.

Một ý tưởng nảy ra với Kate. Đây có thể là cơ hội của cô. Các kỹ năng làm việc nhà một lần nữa có thể là cứu cánh của cô. Với sự hậu thuẫn của Lady Cahill, Kate có thể náu mình trong gia đình này và kiếm cho mình một chỗ ở, một kế sinh nhai, và cả sự an toàn.

“Thưa bà,” cô ngập ngừng, “nếu bà muốn…Ý cháu là, nếu bà nghĩ cháu phù hợp…Cháu có thể trở thành một người quản gia ở đây ạ.”

“Cháu ư, bé con? Đừng có buồn cười thế! Cháu không thể là quản gia của cháu trai ta được!” nhện bà bà đang vờn nàng ruồi non dạ.

“Thật sự cháu có thể làm được mà, thưa bà. Cháu tuy còn trẻ, nhưng có nhiều kinh nghiệm lắm ạ. Cháu đã là quản gia của cha cháu trong nhiều năm. Và đây sẽ là một vị trí tốt hơn cho cháu ở bất kỳ chỗ nào khác.” Kate cố tạo cho giọng mình háo hức. “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cháu của bà, và bà cũng có thể an tâm rằng cháu được an toàn ở trong một nơi an toàn.”

Lady Cahill gõ nhẹ ngón tay lên cái bàn nhỏ trước mặt bà, sau đó nhăn mặt vì bị bụi bẩn bám đầy ngón tay.

“Khiếp quá!” bà kêu lên ghê tởm. “Chỗ này thật là một sự hổ thẹn! Và cháu nghĩ là mình có thể cải thiện nó à?” Bà nhìn Kate. “Cháu chẳng làm được đâu, cháu sẽ biết thôi.”

“Thưa bà?” Kate nói, một vết gấp lo lắng giữa hai chân mày cô.

“À, không phải ta nghi ngờ cháu có thể làm được việc này,” bà thêm vào, đọc thấy Kate định tranh luận. “Nhưng ta không thể trả lương cho con gái của Maria Delacombe được!” Bà làm như từ “lương” là một sự xúc phạm không kể xiết.

Tim Kate chìm xuống. Cô không thể tồn tại mà không có tiền.

“Tuy nhiên, ta phải thú nhận chuyện này, đó là ta sẽ lo lắng cho cháu nội ta rất nhiều nếu không tìm được người thích hợp ở đây để chăm sóc cho nó. Chuyện nó không thể cưỡi ngựa được nữa là cũng đủ quá tệ rồi – ta chấp nhận, nhưng nó…”

Kate cau mày. Tình trạng đi khập khiễng của Jack thì đúng là tệ thật, nhưng cô đã quan sát kỹ nó. Có vẻ như nó không tệ hơn tình trạng của Jemmy... Có lẽ- Giọng Lady Cahill cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Nhưng nó tự cho phép mình chìm vào quên lãng và đau khổ thì ta không chấp nhận.” Bà lão nhìn Kate suy đoán. Kate giữ nhịp thở của mình.

“Được rồi, Kate Farleigh, ta sẽ thỏa thuận chuyện này với cháu vậy. Cháu sẽ làm việc ở đây như là một quản gia cho cháu trai của ta trong vòng sáu tháng tới mà không được nhận lương. Sau sáu tháng, cháu sẽ đến sống với ta ở London và ta sẽ giới thiệu cháu với xã hội ở đó.”

Kate chớp mắt nhìn bà lão trong sự ngạc nhiên. Đó là một lời đề nghị quá tuyệt vời. Quá tuyệt vời, cô nhận thấy, nhưng không thể nhận được. Cô mở miệng để từ chối.

“Chậc, bé con, ngươi định nói gì sao? Ta có được nghỉ ngơi thoải mái tối nay, vì biết thằng cháu của ta sẽ được chăm nom tốt, hay là không đây?” Lady Cahill chạm vào bàn tay Kate vẻ dịu dàng, cả tin. “Cháu yêu của ta, ta biết sống với một bà già như ta ở London thì chẳng cô gái trẻ nào muốn cả, nhưng xin hãy vì ta. Hãy cho một lão bà góa bụa như ta được vui lòng.”

Một cục nghẹn xuất hiện trong cổ Kate đe dọa bóp nghẹt hơi thở của cô. Cô sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một lòng tốt như vậy lần nữa. Quá nhiều để nhận. Tuy nhiên cô không thể lợi dụng sự thiếu hiểu biết của người phụ nữ già cả này.

Lady Cahill đã đưa ra lời đề nghị mà không biết lý do thật sự tại sao Kate sẽ không bao giờ có thể hòa nhập vào xã hội thượng lưu được, cũng như sẽ không bao giờ có thể kết hôn, không biết tại sao không một người đàn ông đứng đắn nào muốn có cô. Kate phải nói cho bà biết, sẽ giải thích một lần rồi thôi. Và sau đó không nghi ngờ là cô sẽ phải rời đi, và trở lại cuộc sống mà cô đã lên kế hoạch cho bản thân mình trước khi Lady Cahill tốt bụng can thiệp vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.