Gallant Waif

Chương 3: Chương 3




Những năm tháng tham gia chiến đấu đã tạo cho họ một sự phản xạ nhanh, cả hai người đàn ông lập tức xoay người tránh cú ném đó, nhưng không gì có thể cứu họ khỏi bị lấm lem cà phê từ cái nồi cà phê nóng bị vỡ tung ra khi va vào vách tường đằng sau họ. Cả hai đều thốt ra những lời nguyền rủa trong một hỗn hợp thông thạo của tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Anh, và quay lại đối mặt với nguồn gốc của cơn tức giận của họ. Nhưng chẳng có ai ở đó để được nhìn thấy cả. Kate đã không chờ để thấy được kết quả của hành động của mình, mà đã ào ra khỏi bếp trong khi họ vẫn còn đang lấm lem như vịt.

“Cái cô bé này!” Jack gầm lên. “Có chuyện quái gì với cô ta vậy nhỉ? Khỉ thật, cà phê lấm hết vào người tôi rồi này.” Anh cởi áo sơ mi dính đầy cà phê ra, và dùng nó để lau mình mẩy.

Carlos, tình trạng cũng tương tự, đang lau người bằng một miếng vải khô, nhìn qua anh. “Anh có nghĩ, thưa thiếu tá Jack, cô ta hiểu những gì chúng ta đang nói không?”

Jack nhìn anh chằm chằm. “Một hầu bếp người Anh, sống giữa Leicestershire này mà hiểu tiếng Tây Ban Nha ư?” Giọng điệu anh đầy hoài nghi. “Không thể nào! Mà cô ta đã lau sạch muội than trên mặt mình thì cũng là lạ.”

Anh lơ đãng cọ cái áo qua vai và ngực, sau đó lắc đầu. “Không thể nào. Vô lý. Cô ta chắc chắn là người Anh.”

Anh đứng lên và lau khô các vết cà phê từ mái tóc đen bù xù của mình.

“Trừ khi cô ta có dòng máu Tây Ban Nha trong người.” Anh nhớ tới làn da tái nhợt, đôi mắt màu xám xanh và mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của cô, sau đó lắc đầu lần nữa. “Không thể nào có màu như vậy được.”

Carlos nhún vai. “Vậy thì tại sao như vậy?” Tay anh giăng ra chỉ vào cái bình cà phê vỡ vụn.

“Sao mà tôi biết tại sao được chứ?” Jack gầm lên. “Theo những gì tôi biết thì con bé đó phải bị cho vô trại điên mới phải. Quỷ tha ma bắt cô ta đi, nhưng lần này cô ta sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu!”

“Lần này?” Carlos thắc mắc, một nụ cười toe toét xuất hiện trên khuôn mặt to bè của anh ta. “Ý anh là, thiếu tá Jack, con chuột nhắt đó đã dám giỡn mặt anh trước đó rồi à?”

Đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn vào anh ta. “Dọn dẹp cái đống lộn xộn này đi,” giọng quen thuộc với những người lính Coldstream vang lên.

“Si, si.(*) Làm ngay đây, thiếu tá Jack, làm ngay đây.” Carlos khom người thực thi mệnh lệnh ngay lập tức khi Jack sải bước ra khỏi phòng với một cái cau mày trên khuôn mặt giăng đầy mây đen.

(*: rõ, tiếng Tây Ban Nha – ND)

“Ô hô, con chuột nhắt kia, cô đã chọc giận con sử tử trong anh ta rồi đấy,” Carlos lẩm bẩm. “Tôi hy vọng cô đã nhanh chân đi trốn rồi, vì ngài thiếu tá Jack đây rất kinh khiếp khi có quỷ trong anh ta.”

Jack bước vào hành lang và liếc nhìn xung quanh. Không có dấu hiệu của con bé đó. Đôi tay anh đang nắm chặt lại thành nắm đấm. Anh sẽ cho con nhóc ranh ma đó biết tay trước khi tống cổ cô ta! Cơn gió rét lạnh buổi sáng quét qua làn da trần, và với một lời lẩm bẩm chửi rủa, anh bước nhanh lên cầu thang tiến về phòng mình, mặc kệ cho cái chân cứng đơ. Ở góc hành lang, anh va mạnh vào Kate đang ào đi như cơn bão. Với một tốc độ của cả hai mà va vào nhau như thế làm anh phải tóm lấy cô để khỏi ngã.

Kate cũng đưa tay ra theo bản năng và nhận thấy mình đang siết chặt vào bộ ngực đàn ông to rộng, khỏe mạnh, hoàn toàn trần trụi. Ngực anh ta nở rộng và điểm nhẹ lông đen, đôi vai anh rộng và đầy cơ bắp. Da anh ấm, mịn và phảng phất mùi nam tính, xộc vào khứu giác cô.

“Ôi!” cô thở hổn hển, và cố lùi lại.

“Không được chạy nhanh như vậy chứ, cô bé!” anh nghiến răng. “Sao cô dám quăng cái đó vào chúng tôi chứ hả? Cô có thể làm chúng tôi bị thương rồi đấy.”

“Đáng đời,” cô chế giễu, cố thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh ta, “Tôi chơi crickê khá lắm đấy và hiếm khi ném trật.”

“Crickê á? Thật là! Con gái không được chơi crickê. Cô cần phải học lại cách cư xử, cô bé!”

“Thả tôi ra,” cô cọ nguậy trong vòng tay anh. “Sao anh dám?” Cô cố luồn lách thoát ra, nhưng anh vẫn giữ chặt cô dễ dàng. Không ích gì để mà chiến đấu với anh ta, cô nhận ra; cái người này khỏe như trâu ấy. Anh ta đang cười lục khục, cô cảm nhận được trong lồng ngực của anh ta.

“Nếu cô cứ cọ nguậy vào tôi như thế này, cô nhỏ bướng bỉnh, thì tôi bắt đầu thấy thích rồi đấy,” anh thì thầm vào tai cô.

Kate cứng người. Cái người xấu xa này đang muốn thấy cô đỏ mặt đây mà – cô sẽ phải sử dụng chiến thuật khác mới được.

“Ui, ui, anh làm tôi đau quá…ui da…” Cô thở một cách kịch tính và bất ngờ đổ sụp xuống trong vòng tay anh ta.

“Khỉ thật!” anh lẩm bẩm.

Kate cảm thấy gọng kìm trên cánh tay cô lỏng đi.

“Quỷ tha ma bắt mình đi,” anh lẩm bẩm lần nữa. Cô bé này quá bé nhỏ và yếu đuối. Còn giờ thì anh đang làm cô ta ngất lần nữa. Lòng anh tràn ngập hối hận. Anh cảm thấy mình thật dã man, thật vũ phu. Anh đã biết là cô ta mém chết đói. Không cần thiết phải dọa cô ta sợ chết khiếp như thế này, cho dù cô ta có ném một bình cà phê nóng vào đầu anh đi chăng nữa. Anh sẽ lại phải bế cô ta vào phòng vậy, anh nghĩ. Anh nới lỏng tay và khom người xuống để xốc cô ta lên.

Ngay lập tức Kate chuồn ra. Trong chớp mắt cô đã thoát khỏi vòng tay anh và cho anh một cái tát vào mặt. “Lần sau nhớ động não nhé!” cô lóe lên, và co chân chạy mất.

Khi tới phòng mình, cô quay lại. “Con gái cũng có thể chơi crickê!” Cô đóng sầm cửa lại, vặn chìa và dựa người vào nó, ôm bụng cười.

Anh nhìn chằm chằm vào đằng sau cô, tức tối, nguyền rủa cô bằng cả hai thứ tiếng Anh và Tây Ban Nha. Sau đó anh quay người lại và khập khiễng nhanh nhất có thể hướng tới phòng bà ngoại, khuôn mặt tối sầm.

“Bà ngoại!” Anh xông vào phòng bà. “Cái con oắt con ấy là ai vậy?”

Đôi mắt tròn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thằng cháu trai. Nó đang bừng bừng giận dữ - đôi mắt rõ ràng có hồn. Tốt lắm! Lady Cahill nghĩ. Không có dấu hiệu gì của sự lờ đờ thiếu tinh thần như Amelia đã nói. Một điều gì đó, hay nói đúng hơn là một ai đó, bằng cách nào đó đã kích động được nó. Và vậy là bà ngoại thân yêu của nó sẽ tiếp tục tiến trình này mới được.

Bà liếc nhìn thằng cháu. “Ý ngài là sao, thưa ngài, xộc vào khuê phòng của ta vào giờ này, rồi còn lên giọng chửi rủa gì vậy hả?” Đôi mắt màu xanh biểu hiện sự không hài lòng. “Vào thời của ta, không một quý ông nào dám mơ tới chuyện đi gặp một quý cô trong một trang phục không đứng đắn như thế này, hay là ta đã nhầm nhỉ? Đi ra, cậu bé, và đừng trở lại cho đến khi áo xống đàng hoàng! Thật là sốc và kinh hoàng, Jack, thật là sốc và kinh hoàng!” Bà quay đầu khỏi bộ ngực trần của thằng cháu trong sự đau đớn vì bị xúc phạm.

Jack mở miệng, sau đó khép nhanh lại. Thật là tức muốn chết vì không thể nói cho bà ấy biết mình nghĩ gì. Vì bà ấy là bà ngoại anh, khỉ thật. Anh trừng mắt nhìn bà, hoàn toàn nhận thức được là bà đang bày trò. Bà ấy là bà già kỳ cục nhất anh từng biết – anh cá tới đồng ghinê cuối cùng của mình là bà ấy chẳng bị sốc gì cả khi nhìn thấy một người đàn ông không mặt áo như anh hiện giờ. Bà lão còn như rắc cả tiêu vào với mỗi từ mà bà thốt lên, sau đó còn vờ đỏ mặt nữa chứ! Quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh ở lại và để cho bà nội mình tiếp tục cào xới chuyện cái áo để làm trò hề cho bà ấy và người hầu của bà! Jack cúi người mai mỉa và rời khỏi phòng.

Thấy thằng cháu đã đóng sầm cửa lại, Lady Cahill thoải mái dựa người vào đống gối, cười toe toét một cách ít quý phái nhất.

“Ôi, sốc thật nhỉ, phu nhân,” giọng của người phụ nữ ăn bận giản dị đang đứng gần đó.

“Đừng có ngốc thế, Smithers. Ngươi chưa từng nhìn thấy một người đàn ông không mặc áo trước đây à?” Lady Cahill ném một cái liếc mắt tới người giúp việc có bộ mặt lạnh như tiền. “Chà, có lẽ là chưa. Vậy thì được dịp mở to tầm mắt rồi đó.”

“Phu nhân!” Smither nói một cách phẫn nộ.

“Lấy cho ta cái áo choàng nào,” bà lão nói. “Ta thức dậy đây.”

“Trước mười một giờ ư!” Smithers há hốc miệng.

Lady Cahill thú vị nhìn vẻ mặt sửng sốt của người giúp việc. “Thôi vậy,” bà quyết định. “Ngươi đem về đây con bé mà ta đã đưa tới. Bảo nó đến đây và dùng sô cô la nóng với ta, nếu thứ đó có thể tìm thấy ở một nơi như thế này.”

Người giúp việc của bà có vẻ không hài lòng. “Cái con bé ăn bận tồi tàn đó ư, thưa phu nhân?”

Giọng bà lão đanh thép. “Cái gì mà ‘con bé ăn bận tồi tàn’ chứ, nó là con gái của con đỡ đầu của ta, Maria Farleigh, và vì vậy, Smithers, nó phải được đối xử như một người khách danh dự của ta. Hiều không?”

Người phụ nữ khẽ nhún gối. “Vâng, thưa phu nhân,” cô ta thì thầm một cách khiêm nhường.

Kate cứng người khi nghe tiếng gõ cửa phòng. Cô rụt vai lại và cuộn tròn trên giường. Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa. “Đi đi!” cô nói.

Một sự im lặng ngắn.

“Thưa cô?” Giọng nói đó rõ ràng là của phụ nữ. Kate trượt ra khỏi giường và chạy ra cửa. Khuôn mặt không hài lòng của Smithers chạm vào mắt cô. “Lady Cahill mời cô tới phòng cùng bà dùng sô cô la nóng.” Đôi mắt lạnh nhạt lướt nhanh lên bộ đồ tồi tàn của Kate, còn cái mũi dài nhăn lại với thái độ khinh thị.

Cằm Kate hất lên. “Cô đã chuẩn bị sô ca la rồi à?” cô hỏi thẳng thừng.

Cái nhìn đó càng tỏ vẻ khinh khỉnh hơn. “Tôi là trợ lý của lệnh bà, chứ không nấu ăn. Tôi sẽ chỉ đạo cho người của Mr Carstairs chuẩn bị bữa ăn ngay lập tức.” Cái nhìn lạnh lùng đó như thể thông báo cho Kate biết là ngay cả một đứa bé đầu đường xó chợ cũng biết rõ là đừng mong đợi một người quan trọng như trợ lý của Lady Cahill hạ thấp mình trong việc chuẩn bị đồ ăn thức uống.

Kate nhịn cười và đi theo Smithers vào nơi được chỉ định. Cô muốn được nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này khi nhận ra chẳng có ai chuẩn bị bữa sáng cho cô ta cũng như cho Lady Cahill. Sau đó một sự áy náy đâm chọt vào cô. Lady Cahill là một quý bà lớn tuổi đã bị kiệt sức bởi chuyến hành trình dài. Và Kate biết là bà ấy chẳng ăn gì suốt chuyến đi đó.

“Xin vui lòng thông báo cho Lady Cahill rằng tôi sẽ gặp bà ấy ngay. Tôi sẽ đi gặp người chuẩn bị bữa sáng cho phu nhân trước.”

Đôi mày nhướng lên không hài lòng. Cái miệng nghiêm nghị mở ra. “Nhưng lệnh bà đã bảo rõ ràng rằng-“

“Cô vui lòng chuyển thông điệp của tôi tới Lady Cahill,” Kate ngắt lời trong một giọng lạnh nhạt, dù hơi bị khàn, không cho phép tranh cãi.

“Được thôi, thưa cô.” Người phụ nữ nọ cảm thấy bị mất thể diện, nhưng cũng không tranh cãi, che giấu vẻ ngạc nhiên. Mặc cho bộ quần áo gớm guốc của cô ta, cô gái này rõ ràng có dòng máu quý tộc trong người.

Kate chạy xuống cầu thang, cẩn thận đề phòng hai người đàn ông nọ, nhưng chẳng thấy họ đâu cả. Trong nhà bếp, cô nhanh chóng nhóm lò và đặt ấm nước lên. Chẳng có sô cô la nào ở đây hết. Cô nhìn kho thực phẩm xơ xác mà ngao ngán. Có gì làm nấy vậy.

Cô tìm thấy một cái khay lớn và đặt vào đó một cái khăn. Vài phút sau đó nó có thêm cái bát, một bình trà, hai quả trứng luộc và vài lát bánh mì nướng phết bơ. Đây chắc chắn không phải là khẩu phần ăn Lady Cahill thường dùng, nhưng giờ thì phải thế thôi. Cô mang cái khay nặng trịch lên lầu.

“Ah, cô bé của ta,” Lady Cahill nói. “Nhưng sao cháu phải mang cái khay nặng trịch đó vậy, cô bé ngốc nghếch? Sao không gọi một người hầu làm cho.”

Kate khéo léo đặt cái khay lên bàn bên cạnh giường của Lady Cahill. “Chào buổi sáng, thưa bà,” cô nói vui vẻ. “Cháu hy vọng bà đã ngủ ngon.”

Bà già nhăn nhó. “Trong cái giường này á? Ôi cháu yêu của ta, làm sao ta có thể?” Bà ra hiệu vào cái rèm tồi tàn và đồ nội thất cũ mòn. “Nhưng mà dù sao ta cũng vui vì đã có được một phòng, kể từ khi thằng cháu yêu quý của ta từ chối tiếp cả em gái của nó. Ơn trời là Smithers đã lo xa mà đem theo bộ đồ giường. Ta không biết thằng cháu ta điều hành cái gì ở đây nữa, nhưng ta có thể nói với cháu – ta sẽ phải nói chuyện với thằng nhỏ về chủ đề này mới được.”

Bà lão hấp háy đôi mắt nhỏ tròn của bà vào cô và Kate thấy mình mỉm cười đáp trả. Cô rót trà ra.

“Trà ư?” bà lão cau có. “Ta đã bảo Smithers là sô cô la mà.”

“Cháu e là chẳng có thứ đó trong ngôi nhà này.”

“Không sô cô la sao?” Bà già hoài nghi. “Ta biết vùng nông thôn thì thiếu thốn, nhưng không tới nổi vậy chứ.” Bà bĩu môi. “Ta đồ rằng cũng chẳng có bánh ngọt luôn phải không?”

Kate lắc đầu. “Không ạ, quả là đúng vậy, thưa bà. Nhưng cháu có luộc cho bà vài quả trứng và vài lát bánh mì nướng đó ạ. Đây ạ, bà hãy ăn khi nó vẫn còn nóng,” cô ngọt ngào.

Lờ đi vẻ không hài lòng của bà lão, Kate đặt khay thức ăn trước mặt bà. Sau vài lời phàn nàn, Lady Cahill cũng đã dùng bữa, vờ như bà làm thế chỉ là để làm vui lòng Kate. Cuối cùng bà ngồi dựa trở lại vào đống gối và nhìn Kate suy đoán. “Giờ thì, cô gái,” bà nói. “Ta đoán cháu đã gặp cháu trai của ta rồi phải không.”

“Anh ấy đã nói gì với bà về cháu ạ?” Kate hỏi vẻ thận trọng.

Bà lão cười thầm. “Thật ra cũng chẳng gì nhiều.”

“Ồ,” Kate nói. Rõ ràng là Lady Cahill không có ý định cho cô biết. “Anh ấy… anh ấy không biết cháu là ai, phải không ạ?”

Bà lão ghi nhận một cách thích thú đốm hồng trên má của Kate. “Nó không hỏi cháu à?”

Kate trông hơi xấu hổ. “Không… ý cháu là, vâng ạ, anh ấy có hỏi cháu, và dĩ nhiên cháu đã cho anh ấy biết tên cháu. Nhưng cháu không nghĩ anh ấy hiểu vị trí của cháu.”

“Cháu đã nói gì với nó rồi?”

Kate trông có vẻ không thoải mái. “Cháu bảo anh ta hãy hỏi bà.” Rồi cô nhận ra giọng của mình mang tính phòng thủ quá nên mạnh mẽ thêm vào, “Thật vậy, thưa bà, cháu không thể trả lời cho anh ấy biết, rằng cháu đã bị bắt cóc! Cháu không biết tại sao bà lại mang cháu đến nơi này hoặc là bà có ý định bắt cháu phải làm gì.”

Lady Cahill tỏ ra lưu ý tới quan điểm của cô với một cái gật đầu chậm rãi. “Nói thật nhé, cô bé, ta chẳng có ý định gì lúc ấy cả, ngoài việc đưa cháu ra khỏi cái túp lều đáng sợ đó và ngăn cháu hủy hoại cuộc đời mình.”

“Hủy hoại cuộc đời cháu á? Sao thế được, thưa bà?”

“Xùy, cô bé. Đừng có xưng xỉa lên như thế! Một khi cháu làm người ở thì cũng sẽ kết thúc luôn khả năng có được bất kỳ một cuộc hôn nhân cân xứng.”

“Một hôn nhân cân xứng!” Kate nói trong một giọng điệu chán nản.

“Phải, thực sự đấy, thưa cô!” Lady Cahill nói nhanh. “Cô chưa phải là loại bỏ đi. Cô có một dòng máu tốt, một sự giáo dục tốt, không việc gì cô phải từ bỏ cuộc đời của mình trong một bộ đồ khủng khiếp như thế!”

“Từ bỏ cuộc đời của mình ư? Cháu không từ bỏ cuộc đời mình. Mà là cháu đang nổ lực theo cách của mình. Và cháu hoàn toàn có ý định để làm như vậy – sống theo cách cháu chọn!”

Kate nhảy ra khỏi chỗ ngồi cuối cái giường đó và bắt đầu đi đi lại quanh phòng. Cô muốn Lady Cahill phải hiểu chuyện này. Đơn giản là Kate không thể thực hiện một cuộc hôn nhân tương xứng. Cô đã bị hủy hoại, và cho dù nếu cô cố tình che giấu sự thật đó, thì sớm muộn gì nó cũng lộ ra thôi. Nhưng giờ cô không muốn giải thích toàn bộ sự thật đó cho bà già có cái lưỡi sắc sảo nhưng ẩn chứa một trái tim nhân hậu này biết. Cô biết như vậy là hèn nhát, nhưng nếu cô có thể giữ lại sự tôn trọng của bà lão này, thậm chí như thế là sai đi nữa, thì cô cũng sẽ làm. Cô phải thuyết phục bà ấy bằng cách khác vậy.

“Cháu biết bà có lòng thương người, nhưng cháu không thể chấp nhận chuyện đó. Cháu cũng đã quen với việc giúp việc nhà cho cha cháu, và cái trách nhiệm đó đã vượt xa hơn hẳn các cô gái khác cùng độ tuổi và địa vị như cháu.”

“Thương người cái gì chứ!” Lady Cahill nói nhanh.

“Bà ơi, bà nhìn cháu này. Bà hãy nhìn vào quần áo của cháu này. Bà nói bà muốn cháu sống với bà như một vị khách mời, để đưa cháu hòa nhập xã hội. Có phải bà muốn thấy cháu đến vấn an bà mỗi sáng và tham dự vũ hội trong bộ đồ này?” Cô làm cử chỉ giận dữ vào bộ đồ chất liệu xoàng xỉnh của mình.

Lady Cahill nhìn chằm chằm vào cô vẻ hoài nghi. “Chà, tất nhiên là không rồi, cháu buồn cười thật đấy! Ta thậm chí còn không cho một đứa đầy tớ cấp thấp nhất bận cái giẻ rách ấy nữa là!” Bà dựa lưng vào giường, lắc đầu với cô gái nực cười này. “Đương nhiên ta sẽ cho cháu tất cả những gì cháu cần – váy, áo choàng, găng tay, nón, ô, các loại trang sức thông thường – tất cả những gì cháu muốn.”

“Vâng, thưa bà. Cháu sẽ phải yêu cầu bà từ những điều nhỏ nhặt nhất, và đó cũng chính là điều cháu không thể chịu được.”

“Ái chà!” Lady Cahill khịt mũi.

“Ngoài ra, thưa bà, cháu chẳng có kỹ năng gì về xã hội thượng lưu cả. Có vẻ như bà đã bỏ qua sự thật về sự giáo dục của cháu. Cháu không biết đánh đàn, cũng chưa bao giờ học vẽ tranh màu nước, nhưng cháu có thể đan vá bất cứ thứ gì, thậm chí cả khâu vết thương, nhưng lại không biết thêu thùa. Cháu có thể khiêu vũ, nhưng không biết cách để nói chuyện bâng quơ hết ngày này qua ngày khác. Cháu phải làm việc hầu như suốt cuộc đời của cháu, thưa bà, và đó là những gì cháu có thể làm tốt nhất. Đơn giản là cháu thiếu kỹ năng để mà có thể giao thiệp rộng rãi, mà đó lại chính là cái mà bà muốn cháu làm.”

Chúa ơi, Kate cầu nguyện, đừng để con phải nói với bà ấy sự thật. Lý lẽ của cô cũng đủ vững chắc; nhưng Kate thấy không thoải mái để mà chấp nhận lời đề nghị đó – đó mới là sự thật. Cô biết mình cố chấp đối với những chuyện như vậy. Nhưng để tham gia những vũ hội lớn, để thấy mình được ở trong xã hội thượng lưu, để quên mình đi trong sự phù phiếm trong một lúc – là những điều mà một phần ngốc nghếch trong Kate hằng mong mỏi.

Lady Cahill nhìn đăm đăm, hoàn toàn sửng sốt. “Nhóc à, cháu không biết mình đang nói gì đâu. Hầu hết những điều đó là không cần thiết, và cháu có thể học sau. Bước vào xã hội thượng lưu không có nghĩa là phải trở thành một người quảng giao và phải nói những chuyện không đâu – dù vậy, ta đồng ý với cháu, có rất nhiều người chẳng làm gì khác ngoài việc đó. Nhưng tầng lớp xã hội nào cũng dều có những kẻ đó.

Bà im lặng trong một lúc, sau đó phẩy tay với cô đang ngồi ở cuối giường. “Cháu làm ta mệt mỏi đấy, nhóc à, với cái tính cứng đầu của mình. Ta sẽ xem xét lại việc này. Còn giờ thì để ta một mình. Chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này vào lúc khác.”

Kate nhỏm dậy, cảm thấy một chút tội lỗi vì đã làm cho bà lão này buồn. Đó không phải là lỗi của cô, cô tự biện hộ cho mình. Cô đâu có yêu cầu được đưa tới đây đâu. Cô có quyền quyết định cuộc đời mình mà, bởi nên cô chẳng nợ gì Lady Cahill cả trự sự lịch sự. Vậy cớ sao cô lại cảm thấy áy náy nhỉ? Bộ không muốn mang nợ một ai hết là sai sao? Muốn tự mình kiếm tiền, không muốn phụ thuộc vào ai hết cũng là sai sao? Không đúng, chẳng có gì sai trái cả… chỉ là cảm thấy một chút áy náy khi từ chối lòng tốt của một bà lão, cô miễn cưỡng thừa nhận.

Cô cầm lên khay ăn sáng và rời khỏi phòng, đóng nhẹ cánh cửa lại. Một cánh cửa phía trước cô mở ra và Jack Carstaris xuất hiện ở hành lang. Kate đột ngột dừng lại. Anh ta đang ở giữa cô và cầu thang. Hoặc là cô chạy trốn vào phòng mình, hoặc trở lại phòng của Lady Cahill, hoặc đối mặt với anh ta.

Hai tay khoanh trước ngực, Jack dựa lưng vào tường và chờ cô bước tới, khuôn mặt biểu thị vẻ khinh thường.

Cằm Kate hất lên ương bướng. Cô sẽ không bị dọa sợ bởi bạo lực! Cho dù anh ta cao hơn 1m8 và đôi vai rộng như…ừm, rộng như bất kỳ đôi vai rộng nào khác. Cô sẽ không sợ anh ta. Chắc chắn không sợ! Cô nắm chặt cái khay hơn, cố bình tĩnh giữa một mớ cảm xúc hỗn độn, rồi bước về phía trước, đầu ngẩng cao.

Một tia nhìn ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Jack. Cô ta lại đang bịp anh nữa phải không vậy? Sau khi ném một bình cà phê nóng vào anh, cô ta có quyền hy vọng rằng anh đang rất muốn bóp cổ cô ta! Vậy mà sau đó cô ta còn tát anh – tát vào ông chủ nhà nữa chứ. Thật là điên tiết mà. Anh có thể tóm được cô ta trong hai giây; cô ta chắc chắn biết điều đó. Cô ta cũng đâu có biết anh chưa từng làm đau một phụ nữ trong đời mình. Nhưng điều đó có làm cô ta sợ? Không, cô ta đang bước tới, cằm hất cao lên. Một con người bé nhỏ, nhưng mà rất can đảm.

Giả sử cô ta không sợ bị anh đánh, thì sau cái hành động thái quá của mình trong bếp, cô ta hẳn phải nghĩ mình sẽ bị đuổi việc không cần phải nói rồi chứ nhỉ. Đó là điều mà người giúp việc nào cũng sợ nhất, anh biết, vì như thế có nghĩa là họ sẽ không bao giờ được thuê lần nữa. Cô ta hẳn phải biết việc đó. Cái bộ đồ đen xuềnh xoàng của cô ta rõ ràng là được may cho người khác, cô ta mặc vào càng làm lộ rõ việc không được ăn uống đầy đủ. Và cái sự thiếu ăn ấy cũng đã bị lộ ra gần đây nhất.

Nhưng mặc cho cái vị trí bấp bênh của mình, cô ta đã không ngại mà ném thẳng cái bình cà phê nóng vào đầu anh. Hay như cô ta nói là ‘qua đầu anh’. Crickê, chính xác! Anh xém cười. Nhưng điều quan trọng là tại sao cô ta lại ném nó? Không hiểu được, có lẽ con bé giúp việc nhà bếp người Anh này biết nói tiếng Tây Ban Nha cũng nên. Jack quyết định kiểm tra giả thuyết này. Anh vẫn dựa người vào tường vẻ hờ hững, nhìn cô.

Kate lướt qua anh, dáng vẻ thờ ơ, nhưng tim cô thì đang đập nhanh hơn thường lệ. Cô đã gần tới cầu thang, thì anh ta nói bằng tiếng Tây Ban Nha, “Senorita, có một con nhện đen khổng lồ trên tóc cô kìa. Cho phép tôi bắt nó ra dùm cô nhé.”

Anh chờ thấy cô ta nhìn quanh, hét lên, bắt đầu cào vào tóc mình, hoặclà vẫn tiếp tục đi mà không hiểu anh nói gì.

Nhưng cô ta chỉ đơn giản là đóng băng lại. Jack chờ trong một lúc, bối rối, sau đó bước lại phía cô. “Senorita?”

Cô không động đậy. Jack chạm vào vai cô. Lạy Chúa tôi! Cô gái này đang run rẩy như một chiếc lá. Anh có thể nghe thấy tiếng bát đĩa trên khay va vào nhau.

Ngay lập tức anh xoay người cô lại đối mặt với anh và thất kinh khi nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô. Khuôn mặt cô trắng bệch và cái trán mịn lấm tấm mồ hôi. Cô đang thở một cách dữ dội. Thông qua đôi môi khô, nhợt nhạt, cô thì thầm vẻ thảm thương, “Làm ơn lấy nó ra khỏi tôi.”

Jack nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, bất ngờ bởi cường độ không ngờ bởi phản ứng của cô.

“Làm ơn,” cô thì thầm lần nữa, run rẩy dưới bàn tay anh.

“Cô gái tội nghiệp. Tôi xin lỗi,” anh nói vẻ hối hận. “Không có con nhện nào cả. Không có gì hết.”

Anh cầm lấy cái khay từ đôi tay đang không tuân theo điều khiển của cô và đặt nó lên một cái bàn gần đó, không rời mắt khỏi cô.

Cô nhìn đăm đăm vào anh, không hiểu. Anh đặt hai tay lên vai cô lần nữa và lắc nhẹ để làm cô bớt sốc.

“Không có con nhện nào hết. Tôi chỉ đùa thôi,” anh giải thích vẻ hối lỗi. “Chỉ đùa thôi.”

Miệng cô mở ra và cô bắt đầu hít một hơi thở sâu, những hơi thở khó nhọc.

“Tôi xin lỗi,” anh lặp lại. “Tôi chỉ muốn thử xem cô có hiểu tiếng Tây Ban Nha hay không thôi.”

Cô ngước lên nhìn anh trong hỗn loạn, tâm trí cô vẫn còn đang bị tê liệt bởi tàn tích của cơn chấn động.

“Tôi đã nói bằng tiếng Tây Ban Nha, cô nghe rồi đấy,” Đôi tay anh vẫn còn đang đặt ấm áp trên vai cô. Cô ta vẫn còn run, bỏ qua cơn giận của mình, anh bước lại gần hơn. Không biết làm cách nào để chuộc lỗi, anh kéo cô sát vào người anh, bao bọc cô trong vòng tay mình và ôm chặt cô, thì thầm những lời dịu dàng vào tai cô. Anh hít vào. Mùi gì thơm thế nhỉ? Một cảm giác quen thuộc. Cánh tay anh siết chặt hơn.

Anh biết thật không thích hợp để hành động như thế này với một người giúp việc nhà bếp. Khi còn nhỏ, Jack thường xuyên mang về nhà các thú vật có vấn đề - những con mèo con bị trấn nước, những con chim bị thương – và nếu anh phải nghĩ về nó bây giờ , thì anh sẽ giải thích cho bất kỳ ai muốn biết là anh chỉ đơn thuần là muốn an ủi và làm yên lòng cô ta.

Má Kate bị ép vào lồng ngực anh, còn đầu cô thì nằm ở khoảng giữa cằm và cổ họng anh. Cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của anh, sự thô ráp của cái má chưa được cạo râu của anh cọ vào lớp tóc mềm mại của cô khi anh cử động khuôn mặt mình dịu dàng lên nó. Cô nghe thấy nhịp đập đều đều của trái tim anh. Cơ thể mạnh mẽ của anh úp vào cơ thể cô, bảo vệ, trấn an.

Đã một lúc lâu kể từ khi Kate được ôm để làm cho bình tĩnh lại, sự thôi thúc để mình được ôm là không thể cưỡng lại. Cô cảm thấy bàn tay to lớn, mạnh mẽ của anh đang lên xuống nhẹ nhàng ở sống lưng của cô và một cái rùng mình ý thức thông qua cô.

Từ từ Kate đã nhận ra ai đang ôm mình và tại sao. Cô cố gắng thoát ra khỏi hai cánh tay mạnh mẽ. Anh không ngay lập tức buông cô ra, vì thế lấy hết sức bình sinh cô đẩy mạnh vào ngực anh, thở hổn hển, tóc bị xổ bung ra, mặt đỏ lên vì bối rối.

“Tôi nghĩ đây lại là một thủ đoạn khác của anh!” Cô cố vuốt thẳng lại tóc và quần áo.

Jack càng cảm thấy tội lỗi với mỗi lời nói của cô, và cơn giận tự dưng bùng lên.

“Không phải, chết tiệt, cái cô bé đanh đá này! Tôi không có thói quen tiêu khiển với những cô hầu bếp lôi thôi lếch thếch. Tôi chỉ đơn giản là muốn giúp cô bình tĩnh lại thôi.”

Cô trừng mắt nhìn anh, không biết nên tức giận điều gì hơn, cho hành động vài phút trước của anh ta hay là lời miêu tả của anh ta về cô nữa.

“Vậy sao, tôi không cần cái kiểu an ủi này của anh và tôi cũng không cần được an ủi khi mà anh đã giở cái trò đùa thô bỉ đó với tôi!”

“Làm sao tôi biết cô sợ đến chết khiếp một con nhện chứ?”

Cơn giận của Kate đột ngột tắt lịm và cô quay đi. Cô đã luôn cảm thấy xấu hổ vì nỗi sợ hãi mấy con nhện, đã luôn cố gắng lấy hết sức can đảm để chế ngự nó, nhưng không thành công. Lý trí bảo với cô rằng đó chỉ là mấy con vật nhỏ xíu và hầu hết đều vô hại, nhưng lần nào cô cũng sợ hết hồn khi phải đối mặt với nó. Cô khinh thường cái sự yếu đuối này của mình.

“Anh nói đúng,” cô lẩm bẩm một cách khiên cưỡng. “Xin lỗi anh vì cái sự nhặng xị này. Sẽ không có chuyện này lần nữa đâu.” Cô quay sang bên để cầm lấy cái khay.

“Không nhanh như vậy đâu, cô bé,” anh nói, và bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô. Anh xoay cô vào đối mặt với mình lần nữa. “Cô là ai?” anh nói chậm rãi, lạnh nhạt nhìn cô.

“Tôi đã nói tên tôi với anh tối qua rồi mà. Tôi là Kate Farleigh, trong trường hợp anh đã quên,” cô vặn lại, xoắn cánh tay để thoát khỏi cái gọng kẹp của anh. “Anh làm ơn thả tay tôi ra được không?”

“Tôi chưa xong chuyện với cô.”

Kate mím môi bực tức. “Có người nghĩ anh ta có quyền đùa giỡn với người khác!”

“Cái gì?” Anh cau mày nhìn xuống cô trong bối rối.

“Rõ ràng là anh nghĩ anh hoàn toàn có quyền đối xử với những người kém may mắn hơn anh đối với bất kỳ ai anh “quan tâm” đến! Thôi, không tranh cãi về vấn đề này nữa. Tôi là ai chẳng quan trọng, nhưng tôi có quyền làm bất cứ gì mà tôi thấy đáng làm, mà không cần anh hay bất kỳ ai khác từ gia đình anh can thiệp vào!” Kate buông một cái nhìn mỉa mai xuống cổ tay mình, đang nằm trong bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh ta.

Anh để ý thấy các móng tay của cô đều cắt ngắn, không được gọt giũa trao chuốt, rất khác với các móng tay hình bầu dục, được sơn bóng mịn của các phụ nữ anh quen biết. Anh lật bàn tay cô lên và cọ ngón cái tới lui nhẹ nhàng trên làn da tay sần sùi vì làm việc. Không nghi ngờ cô gái này đã quen với các công việc tầm thường, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng vẫn là một bí ẩn.

“Cô là một con bé hầu bếp chết tiệt nhất!” anh thì thầm ở từ cuối, lắc đầu. “Vì cái quái quỷ gì mà bà tôi lại đưa cô tới đây vậy?”

Kate ngước lên nhìn anh ta ngạc nhiên. Cái đầu đen này vẫn đang cau mày nhìn tay cô. Cô kiềm chế một nụ cười thảm não. Cô nghĩ mình không thể trách anh ta vì điều đó. Cô rõ ràng là đã ăn bận như người làm việc ở vị trí đó, và anh ta đã nhìn thấy cô đang làm việc trong nhà bếp, tự nhiên như ở nhà. Được thôi, nếu chủ nhà này cứ khăng khăng gọi Kate là một hầu bếp, thì Kate sẽ vâng lời anh ta vậy – và sẽ cư xử với anh ta xứng đáng như được gọi! Cô đã có một con nhện tưởng tượng để đáp trả lại anh ta, sau tất cả!

“Thưa ngài.” Cô giật mạnh tay.

Ngón cái của anh ta vẫn đang lơ đãng vuốt ve cô.

“Tôi phải trở lại nhiệm vụ của tôi, thưa ngài. Sàn nhà bếp cần được chà rửa.” Cô cố gắng kéo bàn tay mình ra, nó đang càng lúc trở nên kỳ lạ bởi những chuyển động nhẹ nhàng của ngón cái tay anh ta trên da cô.

“Nhưng cô học cái kiểu cách nói chuyện như một quý cô ở chỗ quái nào thế hả?”

Cái người phải gió này! Anh ta sẽ không bao giờ dừng lại sao? Kate cố tỏ ra vui vẻ nhất có thể. “Một quý cô là sao, thưa ngài?” Cô ra vẻ ngạc nhiên, và cố làm cho mình cười một cách ngớ ngẩn. “Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi nói chuyện giống một quý cô thật sự.” Cô cố tình phát âm không rõ chữ “quý cô”.

“Tôi đã ở nhà một quý ông lớn tuổi trong một thời gian dài và ông ta cứ bắt tôi phải học cách ăn nói kiểu cách. Ông ấy là một người trí thức thực sự, thưa ngài, và ông ấy cũng là một Mục sư, ông ấy ghét cái mà ông gọi là thứ ngôn ngữ Anh kỳ dị.”

Anh ta không lộ vẻ nhận thấy cái giọng của cô đang càng to lên, thực tế là Kate đang thấy rất phấn khích. Cô vụng về xoắn hai bàn tay mình lại, như cô tưởng tượng ra hình ảnh một thiếu nữ mộc mạc khi phải đối mặt với một người đàn ông đẹp trai.

“Ông ấy đã dạy tôi đọc, viết, làm tính, tất cả mọi thứ,” cô còn nhìn anh bằng cặp mắt mở to, ngây thơ – trong một khoảnh khắc cô muốn nhìn bằng vẻ bực mình hơn, nhưng đã không làm thế.

“Nhưng cô hiểu tiếng Tây Ban Nha,” Jack vẫn dai dẳng. “Tại sao một cô hầu bếp mà lại biết một thứ tiếng nước ngoài như thế?”

“Tôi cứ tưởng phải có hàng trăm cô hầu bếp ở Tây Ban Nha chứ nhỉ,” cô đáp lại một cách xấc xược, đôi mắt cô nhìn xuống để giấu đi vẻ châm chọc.

“Đừng có xấc láo với tôi, cô kia; cô hoàn toàn hiểu tôi đang hỏi tại sao một hầu bếp người Anh như cô lại biết tiếng Tây Ban Nha. Rõ ràng cô không có liên quan gì tới dòng máu người Tây Ban Nha.”

Cô cười toe toét với anh một cách ngớ ngẩn. “Anh hoàn toàn đúng, thưa ngài – chẳng có tí máu Tây Ban Nha nào cả. Anh thật là một quý ông thông minh. Woa, anh giỏi thật.”

Cái con bé này lại đang giở trò với mình nữa đây! Anh cố nén tiếng cười lại – kể cả cái thôi thúc mạnh mẽ là lật cô ta lên đầu gối anh mà đét vào mông. Làm thế quái nào mà con bé hỗn xược này có thể sống sót tới giờ mà không bị bóp cổ, lại còn được cho một vị trí trong một gia đình nữa chứ? Anh không thể tưởng tượng được bà ngoại mình lại cho cái loại xấc xược này làm một hầu gái. Miệng anh cong lại vì một vài ý tưởng thú vị. Bà anh chắc sẽ không thấy mếch lòng để cạnh tranh trong nghệ thuật của sự ngạo mạn vì cái con bé này giống hệt bà.

“Vô phép đủ rồi đấy, nhóc. Tôi hỏi cô làm thế nào mà một cô hầu người Anh lại có thể hiểu tiếng Tây Ban Nha.”

“À, quý ông đó đi du lịch rất nhiều nước và sẽ dễ dàng cho ông ấy hơn nếu có tôi bên cạnh, vì vậy tôi dĩ nhiên sẽ phải biết một số thứ tiếng nước ngoài, đúng không ạ? Vậy là đã rõ rồi đúng không ạ, thưa ngài?” cô hỏi một cách khiêm nhường, đầu lại cúi xuống để giấu tiếng cười.

Cô hoàn toàn biết mình đã làm anh ta không hài lòng với câu trả lời, và anh ta cũng không thích được trả lời kiểu vậy. Anh ta đã quen với việc kiểm soát tình thế. Nhưng anh ta sẽ không kiểm soát được cô. Anh ta sẽ rất tức giận khi khám phá ra cô thật sự là ai, nhưng thật đáng đời anh ta vì đã kết luận hồ đồ như thế. Và cũng vì con nhện.

“Hmm. Phải, được rồi,” anh lầm bầm một cách miễn cưỡng.

Kate khẽ nhún gối chào anh ta trong một kiểu cách quê mùa mà bà vú già của cô từng làm với cha cô, rồi cúi nhặt cái khay lên. Cô bước nhẹ nhàng xuống cầu thang, miệng run run cố nén tiếng cười khi tưởng tượng ra gương mặt mà bà anh ta cuối cùng cũng cho anh ta biết cô là ai.

Jack đứng nhìn cái vóc dáng nhỏ bé của cô biến mất, sau đó quay lại và gõ cửa phòng bà ngoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.