“Thật là quá đáng!” Kate thở hổn hển. “Sao bà dám?”
Bà lão nhún vai. “Nhóc à, ta có thể thấy cháu cũng cứng đầu như người mẹ thân yêu của cháu ấy, và nói một cách thẳng thắn, thì ta không có thời gian để lãng phí mà thuyết phục cháu đến ở với ta, thay vì để cháu được thuê như là một người giúp việc hay bất cứ điều vô nghĩa nào mà cháu muốn làm. Ta định tới nhà cháu ngoại ta ở Leicestershire tối nay, và như vậy thì chúng ta sẽ không tới được đó cho tới tối. Giờ thì, hãy là cô gái ngoan nhé, cứ ngồi đó, giữ yên lặng và để ta ngủ. Đi như thế này cũng là một trải nghiệm quá đủ không cần phải có thêm một cô nàng càu nhàu với ta đâu.” Bà kéo các tấm lông thú lên sát người hơn, và như thể chẳng còn gì để nói, bà nhắm mắt lại.
“Nhưng mà nhà cháu… đồ đạc của cháu… Martha…” Kate bắt đầu.
Một mí mắt nhướng lên và cho cô một cái nhìn tinh quái. “Martha biết ý định của ta với cháu. Bà ấy chắc sẽ nhẹ nhõm khi biết cháu, trong tương lai, sẽ ở cùng với ta cho tới khi tìm được một người chồng phù hợp cho cháu. Một người hầu đang khóa nhà của cháu lại và sẽ chuyển chìa khóa cho Martha.”
Kate mở miệng định nói, nhưng đôi mắt xanh đã nhắm chặt lại. Cô ngồi đó, tức giận vì đã bị lừa, bị bẽ mặt một cách dễ dàng bởi người phụ nữ lớn tuổi đó đã khám phá ra được tình trạng tuyệt vọng của cô. Cô thở dài. Không ích gì để chống cự. Cô sẽ phải đi bất cứ nơi nào mà cô được đưa tới, và sau đó sẽ tính tiếp phải làm gì. Bà lão này cũng có ý tốt; cô chỉ là không biết đặt lòng tốt của bà ấy vào đâu.
… cho đến khi tìm được một người chồng phù hợp cho cháu. Không. Sẽ không có người đàn ông nào tử tế với cô bây giờ hết. Không ngay cả với người đàn ông đã từng nói yêu cô, giờ cũng đã không còn muốn cô nữa. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài xe, không nhìn thấy gì, chỉ thấy Harry, quay đi khỏi cô, không buồn che đậy sự ghê tởm và khinh bỉ trong đôi mắt anh ta.
Harry, người mà cô đã yêu rất lâu đến chừng mực mà cô có thể nhớ. Cô chín tuổi khi lần đầu tiên gặp anh, một chàng trai cao lớn, ngạo mạn mười sáu tuổi, ngạc nhiên trước một cô bé lóc chóc như con trai lẽo đẽo theo anh và bạn thân của anh, anh trai Jeremy của cô. Và khi Kate được mười bảy tuổi, anh đã cầu hôn cô trong vườn ngay trước khi anh đi lính, và đặt đôi môi ấm rắn rỏi của anh lên đôi môi cô.
Nhưng chỉ cách đây vài tháng thì đó là một Harry hoàn toàn khác, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt lạnh lùng khô khan của một người xa lạ. Như tất cả những người khác, anh ta đã quay lưng lại với cô.
Kate cắn môi cố ngăn lại sự cay đắng quen thuộc đang trào lên trong cổ họng cô. Không bao giờ, sẽ không bao giờ cô để mình vào vị trí đó lần nữa. Đơn giản chỉ vì quá đau đớn khi yêu một người đàn ông, rồi tình yêu của anh ta lại có thể biến mất một cách đơn giản và thay thế bằng một thái độ khinh thị lạnh lùng…
Người đánh xe va vào một vệt lún sâu trên đường làm hành khách cũng bị xóc nảy phải bám vào thành xe. Kate liếc nhìn Lady Cahill, nhưng bà lão vẫn đang im lặng trong đám lông thú của bà, mắt nhắm, khuôn mặt trắng bệch bên dưới lớp mỹ phẩm. Kate trở lại những dòng suy tưởng của mình.
Vì thế cô sẽ không bao giờ kết hôn. Có sao đâu chứ? Cũng có nhiều phụ nữ không bao giờ kết hôn và họ vẫn xoay sở để có được một cuộc sống vui vẻ và có ích. Kate sẽ là một trong số đó. Tất cả những gì cô cần là cơ hội để làm như vậy, và cô sẽ tạo ra cơ hội đó; cô quyết định. Có lẽ Lady Cahill sẽ giúp cô để bắt đầu…
Ánh trăng tỏa sáng lối vào vào một tòa nhà lớn, ảm đạm. Chẳng có ngọn đèn nào được thắp sáng để chào đón họ.
Trong bóng đêm, ở cửa sổ tầng hai có một bóng người đứng nhìn chằm chằm đầy tâm trạng. Jack Carstairs đưa một cái ly lên môi. Anh đang trong một tâm trạng xấu. Anh biết bà ngoại anh sẽ rất kiệt sức. Nên anh không thể bảo bà ấy rời khỏi. Và bà cũng biết thế, tất nhiên, bà lão tinh quái ấy, bởi thế nên bà ấy đã gởi trợ lý của bà tới trước để chuẩn bị cho mọi thứ sẵn sàng và tính cả thời gian đến của bà sẽ là buổi tối. Jack, để trả đũa, đã hạn chế đoàn tùy tùng của bà ngoại anh đi cùng với người trợ lý, đã cho tất cả thảy vào ở trong quán trọ làng. Điều đó, nếu không có gì thay đổi, sẽ làm cho chuyến viếng thăm của bà ngắn lại. Bà ngoại anh thích sự tiện nghi.
Chiếc xe dừng lại trước bậc tam cấp. Cánh cửa trước mở ra và hai người hầu, một người đàn ông và một phụ nữ, chạy tới. Trước khi người đánh xe bước xuống, người đàn bà giật mạnh bậc thang và mở cửa xe. “Cuối cùng phu nhân cũng đã tới, phu nhân của tôi. Tôi đang rất lo lắng cho bà.”
Lady Cahill đi không vững trên đôi chân của mình, trông hoàn toàn kiệt sức. Kate cảm thấy một sự bứt rứt tội lỗi. Bà lão này rõ ràng không phải là một người đi xe khỏe, nhưng đã cố gắng làm cô cảm thấy thoải mái hơn còn cô thì lại nhún vai với thái độ kém văn minh nhất, trong suốt chuyến hành trình, Kate đã lờ bà đi.
Kate cử động tính giúp đỡ nhưng người hầu nói nhanh, “Để bà ấy cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc cho phu nhân. Tôi biết mình cần phải làm gì!” Giọng có một chút gắt gỏng, nói rồi cô ta dìu bà vào bên trong.
Chiếc xe thình lình giật mạnh rời đi làm Kate gần như té xuống khi cô vội vàng tránh sang bên. Cô lảo đảo tiến lên vài bước, nhưng trước sự kinh hãi của cô, cô thấy đầu choáng váng và rồi chìm vào tăm tối.
Người đàn ông đang đứng từ cửa sổ nhìn cô ngã xuống một cách dửng dưng và bình thản chờ cô đứng lên lại. Không nghi ngờ đây là một đầy tớ gái khác của bà ngoại anh. Jack hớp một ngụm khác.
Anh rõ ràng là đã bạc đãi em gái mình, đã từ chối gặp nó. Anh đã rất bực bội lúc đó, dĩ nhiên. Anh đã uống còn nhiều hơn bây giờ. Thật tốt là bà ngoại anh đã không đòi gặp anh tối nay. Nếu có anh cũng sẽ từ chối. Jack tiếp tục cáu kỉnh nhìn chằm chằm ra cửa sổ, sau đó nghiêng người về phía trước, nhìn cho rõ hơn. Cái bóng người nhỏ thó, nhàu nát ấy vẫn còn đang bất động trên lớp sỏi lạnh cứng.
Có gì không ổn với cô gái ấy thì phải? Cô ta đã bị thương? Ngoài đấy rất lạnh. Còn nằm trên nền đất ẩm ướt đó thêm nữa cô ta sẽ bị nhận nhiều hơn một cơn cảm lạnh. Vừa làu bàu anh vừa di chuyển ra khỏi cái cửa sổ đó và khập khiễng xuống lầu. Không có dấu hiệu của người nào. Anh nghe thấy tiếng nói từ trên lầu – chỉ có tiếng của bà anh đang yêu cầu được phục vụ. Jack sải bước vào bóng đêm và vụng về khom người xuống cái bóng người im lìm, nhỏ thó.
“Cô ổn chứ?” Anh khẽ đặt bàn tay mình lên gò má lạnh toát của cô. Cô ta đã bất tỉnh. Anh phải đưa cô ta ra khỏi cái nơi lạnh lẽo này. Khó nhọc co chân lại, anh nhấc cô lên dựa vào ngực mình. Ít nhất thì cánh tay anh vẫn còn sức mạnh của nó.
Lạy Chúa! Cô gái này còn nhẹ hơn cả một con chim. Anh bế cô rất dễ dàng. Giống như ẵm một bộ xương!
Jack đưa cô vào phòng khách và đặt cô cẩn thận lên trường kỷ. Anh thắp sáng một cặp nến và cầm nó đến gần khuôn mặt cô. Cô ta nhợt nhạt và giống như không còn sự sống. Một mùi hương mờ nhạt, không rõ tỏa ra quanh người cô, thơm tho và tươi mát. Anh đặt một ngón tay lên đôi môi hé mở của cô và chờ đợi. Một sự rung động mềm mại của hơi thở ấm áp làm anh thấy nhẹ người. Tuy vậy tay anh vẫn trên cô, ngập ngừng. Mình đang làm cái chết tiệt gì với người phụ nữ đang ngất xỉu thế này? Tay anh rơi ra. Cược mười ăn một là cô ta sẽ tỉnh dậy và thấy anh đang ở đó và sẽ thét lên như điên!
Jack đi ra cửa. “Carlos!” Không tiếng trả lời. Chết tiệt. Anh đổ rượu brandy vào một cái ly, trượt một cánh tay quanh cô gái, đổ một chút rượu vào miệng cô ta. Ngay lập tức cô tỉnh lại trong cánh tay anh, sặc sụa, hai tay đẩy vào anh.
“Bình tĩnh, bình tĩnh,” anh nói, cáu tiết.
“Cái gì-?” Kate thổi phì phì khi anh đổ tiếp một ngụm chất lỏng màu vàng cay nồng khác vào cô. Cô thở hổn hển khi nó nóng bừng lên trên đường đi xuống cổ họng cô, và phẫn nộ nhìn trừng trừng vào anh.
“Đó chỉ là brandy.”
“Brandy!” Cô chiến đấu với hơi thở.
“Cô cần thứ gì đó làm cô tỉnh lại.”
“Làm tôi tỉnh lại?” Anh vẫn giữ cô trong một lúc nữa cho tới khi cô đã bình tĩnh hơn, sau đó thả cô ra và đứng dậy. “Hãy nhớ cho, nếu tôi mà biết cô như con mèo hoang thế này, tôi chắc chẳng nghĩ tới chuyện cứu cô ra khỏi lối vào vừa ẩm vừa lạnh ấy, rồi còn cho cô uống rượu brandy ngon nhất của tôi nữa chứ.”
Kate thất thần nhìn chằm chằm vào anh. Ngất đi? Cứu cô? Brandy ngon nhất? Cô vẫn còn cảm thấy rất mệt. “Tôi…tôi xin lỗi... Tôi hơi bị khó ở mấy ngày nay… nên tôi đã hơi phản ứng thái quá.”
Đặc biệt là khi tôi tỉnh lại để nhận thấy mình đang ở một nơi xa lạ, không biết chuyện gì xảy ra trước đó. Đầu cô đang nện thình thịch. Có phải cô chỉ ngất đi có vài phút, như anh ta đã nói, hay là cô sẽ nhận ra một khoảng trống trong trí nhớ của mình đã trống không trong vài ngày hay vài tuần, như cô đã từng một lần trước đây? Tay cô đưa lên chạm vào vết sẹo mờ trên hộp sọ, sau đó rơi xuống dái tai. Cô liếc nhìn xuống và một cảm giác nhẹ nhỏm tràn qua cô. Cô đã nhớ mình mặc bộ đồ này hồi sáng nay… Lady Cahill… chuyến hành trình dài trên xe ngựa. Tất cả đều ổn. Không như trước đây…
Nhưng người đàn ông đang lù lù bên cô là ai? Cô thấy một nét mặt cau có, một cái mũi khoằm, dài, một cái cằm rắn rỏi, một đôi mắt xanh, rất xanh đang lóe sáng trong ánh nến. Cô chớp mắt, như bị thôi miên.
Anh thấy không thoải mái trước cái nhìn của cô và đột ngột nhích người ra phía sau ánh nến, khuôn mặt anh đột nhiên ẩn trong bóng tối một lần nữa.
“Tôi… tôi thật sự xin lỗi anh,” cô nói. “Tôi không có ý… Tôi chỉ hơi bối rối.” Cô cố gắng tập trung. “Chỉ là-“
“Cô ốm à?” Giọng anh rất trầm.
“Không, tôi không nghĩ thế. Chỉ là… có lẽ bởi vì tôi đã không ăn trong vài ngày – trong vài giờ qua.”
Jack cau mày. Anh đã nghe thấy trước khi cô nói trớ qua.
Kate đang cố gắng ngồi lên. Một cơn chóng mặt khác bao trùm lấy cô. Jack nắm lấy cánh tay cô và đẩy cô ngồi vững nhưng thoải mái dựa vào mấy cái gối. “Đừng cố gắng cử động,” anh ra lệnh. “Ngồi yên đó đi. Tôi sẽ quay lại ngay.” Anh rời khỏi phòng.
Kate ngồi trên chiếc trường kỷ, một tay để trên đầu. Cô cảm thấy người rã rời . Rượu brandy trong một cái dạ dày rỗng. Cô lắc đầu mệt mỏi, sau đó siết chặt nó, rên rỉ. Cô nhắm mắt lại để không cho căn phòng quay quanh cô.
“Đây, cái này chắc sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn.” Cái giọng trầm cục cằn đó làm cô giật nảy mình. Cô mở mắt ra. Trước mặt cô là một cái đĩa với một lát bánh mì cắt vụng về và một miếng thịt nguội trên nó. Trông thật ngon. Cô liếc nhanh người đàn ông đang đứng như cái tháp trên cô và mỉm cười.
“Ôi, cảm ơn anh nhiều lắm. Anh thật tử tế,” cô nói, sau đó thêm vào, đỏ mặt. “Tôi sợ là rượu brandy làm tôi hơi chóng mặt.”
Cô tập trung vào bữa ăn của mình, buộc mình cắn từng miếng nhỏ, nhai một cách chậm rãi và tế nhị.
Jack nhìn cô, vẫn còn một chút sững sờ bởi nụ cười ngọt ngào của cô. Cô đang vờ không thích thú gì lắm với món ăn, anh nhận ra, mặc dù cô đang chết đói. Nhưng anh là ai mà nhận xét sự kiêu hãnh của người ta? Tuy vậy cô chắc chắn là một người khó hiểu, một người kiêu hãnh trong bộ quần áo tồi tàn.
“Cô là ai vậy?”
Câu hỏi đột ngột làm Kate giật mình thoát ra khỏi sự mê ly của bữa ăn đầu tiên trong ngày của cô.
“Tên tôi là Kate Farleigh.” Cô trở lại với món ăn.
“Vậy Kate Farleigh là ai?”
Kate vừa nghĩ vừa nhai. Vậy Kate Farleigh là ai bây giờ nhỉ? Cô không còn là con gái của mục sư Farleigh, cũng không còn là em gái của Jeremy và Benjamin nữa. Cô chắc chắn cũng không còn là hôn thê của Harry Landsdowne nữa. Và thậm chí cô cũng không còn một mái nhà.
“Tôi không nghĩ cô ta là ai cả,” cô trả lời trong một nỗ lực không để lộ sự buồn bã.
“Đừng có đùa.” Cái cau mày trở lại trên khuôn mặt anh. “Cô là ai và cô đang làm gì ở đây? Tôi biết cô đến cùng với bà nội của tôi.”
Bà nội của anh ta? Vậy ra đây là chủ nhà, Mr Jack Carstairs. Thức ăn của anh ta đang tạo ra sự kỳ diệu cho tinh thần của cô. Cô đã cảm thấy khỏe lại. Kate xém cười với giọng điệu buồn phiền của anh ta. Anh ta rõ ràng là không muốn cô ở đây. Ừ thì cô cũng đâu có muốn tới đây.
“Ồ, đừng đổ tội cho tôi.” Cô liếm miếng cốm cuối cùng một cách kín đáo từ miệng mình. “Dù sao thì cũng không phải là chọn lựa của tôi.”
“Sao? Ý cô là gì?” Anh quắc mắt, nhìn cái lưỡi màu hồng chuyển động. “Vậy chứ cô là gì của bà tôi?”
Vậy cô là ai nhỉ? Kẻ bị bắt cóc? Hay kẻ hành khất? Hay cháu gái đỡ đầu chưa xác thực? Chẳng có cái nào chính xác sẽ làm hài lòng một đứa cháu nội yêu quý. Hơn nữa, cũng sẽ là rất vô ơn nếu làm thất vọng người đã cho cô một bữa ăn ngon bằng cách gọi bà của anh ta là một kẻ bắt cóc. Mặc dù rất muốn nói thế.
“Tôi không chắc có thể trả lời được câu này. Anh thử hỏi Lady Cahill xem.” Kate đứng dậy. “Cám ơn anh rất nhiều vì lòng mến khách, thưa ngài. Bữa ăn rất tuyệt và tôi đã rất đói sau chuyến hành trình vừa qua.”
Cô bước hai bước tiến về phía cánh cửa, sau đó ngập ngừng dừng lại vì nhận ra mình chẳng biết phải đi đâu cả. “Anh có thể làm ơn cho tôi biết tôi sẽ ngủ ở đâu không?”
“Làm cái quái nào tôi biết được chứ?” anh nói nhanh. “Tôi còn không biết cô là ai, vậy tại sao tôi phải quan tâm cô ngủ ở đâu?”
Rõ ràng khiếm nhã có tính di truyền trong nhà này, Kate nghĩ. Chẳng quan trọng. Với cái bụng no căng, cô cảm thấy mình có lòng bao dung với toàn thể nhân loại. Cô sẽ tự mình tìm một cái giường mà không cần sự giúp đỡ của anh ta – tìm một chỗ trú chân ở Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha còn khó, chứ cô không tin không thể tìm thấy một cái giường trong một ngôi nhà miền quê nước Anh không lớn lắm này.
“Thôi được, thưa ngài, vậy thì tôi hy vọng anh sẽ ngủ ngon. Một lần nữa cám ơn anh vì lòng t…” Cô dừng lại, sau đó sửa lại một cách châm biếm, “vì bữa ăn.” Nói rồi cô bắt đầu đi lên cầu thang trong một động tác quả quyết. Được nửa đường, đầu gối cô khuỵu xuống.
“Chết tiệt!” Jack vội khập khiễng băng nhanh hướng cầu thang và bắt lấy cô vào ngực mình khi cô ngất lần thứ hai. Anh đưa cô vào một phòng ngủ gần đó và đặt cô nhẹ nhàng lên giường. Anh đứng đó nhìn xuống cô một lúc lâu. Cô ta là ai?
Trong ánh sáng mờ của một ngọn nến, anh đánh giá hình thể vô thức của cô. Cô ốm, rất ốm. Làn da tái xanh kéo dài tới xương gò má để lộ hai hõm bên dưới nó. Cái nhìn của anh nấn ná nơi hõm cổ của cô, nơi mà bộ đồ tồi tàn của cô cũng quá rộng ở chỗ đó, tiết lộ một đôi vai mịn màng, đang gập cong lại như trẻ con chống lại cái lạnh của đêm. Nếu không tình cờ nhìn thấy cô ngất đi, có lẽ cô vẫn còn đang nằm bất tỉnh trên lối vào. Đêm nay rất lạnh. Không nghi ngờ nếu cô ta không qua khỏi.
Anh đã chẳng nhận được câu trả lời nào tối nay cả. Tốt nhất để cô ta lại đây và đi thôi. Anh khom người và cởi giày cô ra, sau đó dừng lại trong bối rối. Anh chắc là cũng nên nới lỏng dây thắt lưng cô nhỉ, nhưng làm thế có đứng đắn không? Miệng anh lộ vẻ giễu cợt. Đứng đắn! Vậy thì nãy giờ quả là không đứng đắn chút nào khi ở trong phòng ngủ cùng với cô gái này. Anh nhún vai và khom người lên cơ thể đang nằm ngửa đó, thận trọng tìm dây thắt lưng ở chỗ eo cô ta. Trời ạ, con bé này gầy nhom! Với một sự nhẹ nhõm, anh chắc chắn cô ta không dùng tới dây thắt lưng, mà chắc là cũng chẳng cần tới, cũng có khả năng là chẳng có cái nào để mà dùng.
Một cách cẩn thận anh kéo chăn lên người cô. Cô cựa quậy và vung một cánh tay ra ngoài giường. Anh khom người lần nữa để kéo chăn che nó lại và cùng lúc đó cô mở mắt. Cô chớp mắt trong một lát, sau đó mỉm cười vẻ ngái ngủ và vuốt ve khuôn mặt anh với một bàn tay mát lạnh, dịu dàng. “Ngủ ngon, Jemmy.” Mí mắt cô đóng lại.
Jack cứng người, hơi thở của anh bị mắc vào trong lồng ngực. Một cách chậm rãi anh đứng thẳng dậy. Bàn tay anh từ từ sờ vào má phải của mình, đúng nơi cô đã chạm vào. Như hàng ngàn lần trước đó, những ngón tay anh lần theo vết sẹo xấu xí.
Anh nhăn mặt và rời khỏi phòng.
Tiếng nện guốc của những con ngựa kéo xe đã đánh thức Kate dậy vào sáng sớm hôm sau. Cô nhìn chằm chằm quanh căn phòng xa lạ, tập trung suy nghĩ. Đây là một căn phòng lớn. Các đồ gỗ sang trọng đã bị mòn vẹt và phủ đầy bụi.
Cô ngồi dậy, ngạc nhiên khi thấy mình được đắp chăn kín mít trừ đôi giày. Làm thế nào mà cô ở đây được nhỉ? Cô đã nhớ lại một số việc đêm trước, nhưng chẳng có cái nào gợi lại sự việc này. Đó là một cảm giác đáng sợ, quen thuộc.
Kate có thể thề là đã thấy anh trai Jemmy của cô đêm qua. Cô mơ hồ nhớ lại khuôn mặt bị phá hủy của người anh tội nghiệp, khuôn mặt bị tàn phá đó đã đang nhìn chăm chú vào cô. Không thể nào được vì Jemmy đã nằm lại trong lớp đất sâu lạnh cứng trong một cánh đồng ở Tây Ban Nha. Không phải là ở đây trong ngôi nhà của cháu trai Lady Cahill. Cô rời khỏi giường và bước đến cửa sổ, run rẩy trong cái lạnh buổi sớm.
Quang cảnh rất đẹp, trầm mặc và ảm đạm. Mặt đất lấp lánh ánh bạc mạ vàng với những tia nắng chạm vào lớp băng phủ. Không có gì chuyển động, ngoài mấy con chim đang hót líu lo trong ánh mặt trời buổi bình minh. Ngay bên dưới cửa sổ cô đang đứng là một khoảng cỏ thô. Một con đường có dấu in của móng ngựa phá vỡ bề mặt lớp màu bạc của sương giá.
Đôi mắt cô nhìn theo con đường và mở to mắt ra khi nhìn thấy một con ngựa không người cưỡi đang chạy tự do, cái yên ngựa và các dây cương đang thòng bên cổ nó. Có vẻ như nó đang hướng tới khu rừng sồi nhỏ. Nó hẳn đã thoát ra khỏi sự giam hãm. Cô cảm thấy đồng cảm với nó. Cô cũng đang rất muốn được đi ra ngoài không khí khô lạnh đó, được phi nước đại hướng về phía cánh rừng, tự do và hoang dại trong cái lạnh của buổi bình minh. Cô nhớ tới con lừa cái nhỏ ở Tây Ban Nha mà mỗi sáng sớm cô đều cưỡi nó, cảm thấy một niềm vui tuyệt đối khi những cơn gió thổi qua cô như thể cô đang bay. Bình minh là thời điểm duy nhất cô có thể cưỡi nhanh và thoải mái như cô thích. Cha cô không phải là người hay dậy sớm.
Quay người lại, Kate bắt gặp bóng mình trong cái gương treo trên tường. Cô cười khúc khích. Trông như thể cô đã bị kéo lê qua đống cỏ khô. Các lọn tóc nâu lòa xòa mọi hướng. Một con nhóc bụi đời – cô được gọi như thế bao nhiêu lần rồi nhỉ? Ngay lập tức cô kéo hết các lọn tóc còn lại ra và cột nó lại trong một kiều đơn giản thường thấy. Cô vuốt lại bộ đồ, cố xóa các nếp nhàu. Cô nhìn quanh tìm một bình nước rửa mặt, nhưng không có cái nào.
Cô bước nhẹ ra ngoài để không làm phiền những người còn đang ngủ và đi xuống cầu thang tìm nhà bếp. Không có một bóng người xung quanh. Một căn nhà với kích thước như thế này hẳn phải có nhiều người hầu tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân chứ nhỉ.
Từ cái nhìn thấy càng làm Kate trợn tròn mắt ra mà ngạc nhiên. Lady Cahill đã đưa cô tới chỗ nào vậy? Sàn nhà đầy bụi bặm. Bụi bám vào đầy các ván ốp tường và các đồ nội thất. Đồ nội thất cũng không còn mới nữa, bị phủ một lớp bụi dày. Ánh mặt trời buổi sáng sớm không xuyên nổi qua lớp kính bám đầy bụi không có được một tấm màn mỏng che lại. Cô rùng mình trước số lượng mạng nhện cô nhìn thấy giăng khắp góc phòng – cô ghê tởm mấy con nhện. Tất cả mọi thứ cho thấy nó đã bị bỏ mặc ra đó, cho dù căn nhà này, rõ ràng là có người ở.
Cái căn nhà tồi tàn, dơ bẩn, bừa bãi này hoàn toàn đối lập với dáng vẻ, quần áo, và các người hầu của Lady Cahill. Đây là nhà của cháu trai bà ấy. Tại sao anh ta không sống cùng kiểu cách thanh lịch như bà nội của mình nhỉ? Kate nhún vai. Bí ẩn này sẽ sớm được biết thôi; còn bây giờ cô cần nước nóng và thứ gì đó để ăn.
Cuối cùng Kate cũng tìm ra nhà bếp. Cô nhìn khắp căn phòng trong ghê tởm. Chỗ này giống một cái chuồng hơn. Sàn nhà chắc đã không được quét hàng tuần rồi, cũng không có một chút lửa nào trong lò sưởi, tro lạnh và rác rưởi đầy khắp sàn. Phần còn lại của bữa ăn hôm trước vẫn chưa được dọn sạch và đống bát đĩa bẩn chất đầy trong chỗ rửa chén.
Đây có thể là một chỗ ở của một quý ông kỳ lạ nhất mà cô từng đến thăm, nhưng đây là nơi duy nhất cô có thể kiếm cho mình một bữa ăn sáng. Kate xắn tay áo lên và bắt đầu dọn dẹp. Thật là mỉa mai, cô nghĩ, dọn dẹp tro tàn và nhóm lửa trong lò – những việc mà một thời trẻ con cô từng phá phách lại là những việc cho cô những kỹ năng nữ tính.
Mục sư Farleigh chỉ nói chuyện với cô con gái lóc chóc của mình khi nó làm một chuyện không đứng đắn nào đó. Danh sách phạm tội của Kate thì vô số: nào là trèo cây; ngồi dạng chân khi cưỡi ngựa – hoặc ngồi không cần yên – đánh banh trúng vào cửa sổ; đến việc đi vào nhà với bùn lấm lem trên đầu gối, tóc tai rối bù và một lô lốc những trò nghịch ngợm khác. Cha cô đã sớm biết không thể nào nhốt cô con gái phá phách như con trai của mình vào phòng ngủ được – nó chỉ đơn giản là leo cửa sổ ra ngoài. Ông đã biết được cách hiệu quả hơn để giám sát nó là giao nó cho người quản gia, ông ta sẽ bắt cô làm việc, lau dọn và nấu nướng.
Cô bé Kate đã xem thường công việc đó, nhưng những năm sau này cô đã rất biết ơn đối với cái kiến thức thông thường mà cô đã nghĩ là không cần thiết và không thích hợp với một cô gái thuộc tầng lớp của cô. Điều đó đã được chứng minh là vô giá. Hầu hết các cô gái nếu ở vào vị trí của cô chắc sẽ lùi lại với vẻ ghê tởm quý phái với cái nhiệm vụ mà cô đối mặt, nhưng kinh nghiệm của Kate ở cuộc chiến tranh Bán đảo đã làm cô thấy quen với sự ghê tởm của rác rưởi và bẩn thỉu.
Phòng bếp này không bằng một góc các căn chòi bẩn thỉu nơi cô với cha và các anh trú chân trong các chiến dịch của Wellinton. Trong những căn chòi đó, đứa con gái quá quắt của ngài mục sư đã khám phá ra khả năng tạo ra một môi trường sạch sẽ và thoải mái cho gia đình cô, ở bất cứ chỗ nào mà họ đến. Và những lần như thế, Kate thấy mình thực sự là người hữu ích.
Các kỹ năng của cô cũng cần dùng cho ở đây, cô thấy vậy.
Gần một giờ rưỡi sau đó Kate nhìn khắp căn phòng với một sự hài lòng. Nhà bếp bây giờ trông rất sạch sẽ, dù sàn nhà có thể vẫn còn được cọ sạch hơn nữa. Cô đã rửa, lau khô và làm sạch tất cả các đồ sành sứ, các ly thủy tinh, cả nồi và chảo. Cô dùng cát, xà phòng và nước để cọ rửa bàn và ghế. Và cô thậm chí còn lấy hết can đảm dùng tay giải quyết mấy con nhện với một cây chổi. Lò sưởi bây giờ đã có một ngọn lửa tí tách bên trong và một ấm nước khổng lồ đang phì phà hơi nước. Cô rót nước nóng vào trong một cái bát trong chỗ rửa chén và nhanh chóng thực hiện việc tẩy rửa.
Tìm kiếm nhanh ở các kệ đồ ăn thì thấy được khoảng một chục trứng. Kate kiểm tra độ tươi của chúng bằng cách bỏ vào một cái bát nước lớn, cái nào chìm là tươi. Có một cái nổi lên; cô ném nó ra. Cô tìm thấy một miếng thịt lợn muối xông khói ở trong phòng lạnh. Và, vui quá, một túi hạt cà phê. Kate ôm chúng vào ngực. Đã hàng tháng trời kể từ lần cuối được uống.
Cô rang hạt cà phê trên lửa, sau đó dùng một cái cối và chày để giã chúng ra, hít hà mùi thơm tuyệt vời của nó. Cô hòa chúng với nước và đun nó trên bếp lửa. Cô ran mỡ trong một cái chảo, sau đó thêm vào hai lát thịt dày và một quả trứng.
Sàn nhà cần được chà kỹ hơn nữa, Kate quyết định. Cô sẽ làm sau khi ăn sáng. Cô đi đến chỗ rửa chén để lấy thêm nước châm vào bình đun nóng. Cái bình lớn nhất cô có thể tìm thấy đang kẹt cứng dưới một cái kệ. Cô ra sức kéo và giật nó ra vừa lầm bẩm nguyền rủa nó trong hơi thở của mình, đột nhiên mùi thơm của trứng chiên và thịt xông khói cùng với mùi cà phê xộc vào mũi cô. Ôi, không! Bữa sáng của cô đang bị cướp! Cô co chân chạy vào bếp và dừng phắt lại.
Cháu trai của Lady Cahill đang ngồi ở bàn, lưng và đôi vai rộng của anh ta hướng về phía cô. Anh ta đang nhét vào mồm bữa sáng của cô với tất cả biểu hiện của sự hưởng thụ.
“Anh nghĩ anh đang làm gì vậy hả?” Kate vừa thở hổn hển vừa cáu kỉnh
Anh ta không dừng ăn. “Tôi muốn có thêm hai cái trứng nữa với bốn lát thịt xông khói. Và thêm một ít cà phê nữa, nếu cô không phiền.” Anh ta nâng cái cốc trống không lên mà không quay lại phía cô.
Kate nhìn chằm chằm trong sự phẫn nộ đang tăng lên vùn vụt.
“Thêm cà phê, cô gái, có nghe thấy tôi nói không đấy?” Anh ta bật tách ngón tay vẻ thiếu kiên nhẫn, vẫn không thèm quay lại.
Rõ ràng kiêu ngạo là tính di truyền trong gia đình này mà! “Chỉ còn đủ một cốc nữa thôi,” cô nói.
“Đó là tất cả những gì tôi cần.” Anh ta hoàn thành vết cắn cuối cùng của miếng thịt xông khói.
“Ồ, vậy à?” Kate nói, đang dài mặt ra ở đằng sau cái lưng trơ ra của anh ta. Hương thơm tinh tế của cà phe đã trêu cô đủ lâu rồi. Cô đã lau dọn và rửa sạch cái bếp bẩn thỉu của anh ta. Cả buổi sáng nay cô đã nuốt nước miếng chờ tới lúc được ăn thịt xông khói cùng với trứng và cà phê. Vậy mà anh ta chỉ việc bước vào và không thèm nói một câu kiểu xin-phép-cô mà đã ăn ngấu nghiến!
“Chỉ còn đủ một cốc cho tôi thôi,” cô nói. “Anh sẽ phải chờ. Tôi sẽ đun thêm ít nước trong vài phút nữa.”
Anh quay phắt người lại đối mặt với cô. “Ý cô là sao hả - chỉ đủ cho cô thôi á?”
Jack thấy bị xúc phạm. Theo trí nhớ của mình, anh chưa bao giờ nghe thấy một cô hầu bếp nói, nói chi đến đáp trả lại anh một cách xấc láo chết tiệt như thế. Tuy nhiên có ai khác đã nấu ăn và dọn rửa vào cái giờ này buổi sáng sao?
Cô ta cũng nhìn chằm chằm ngang ngược trả lại anh, hai tay chống lên hông, hai má đỏ ửng, đôi môi hồng mềm mại mím lại vẻ bướng bỉnh. Một bàn tay cử động tới cái bình cà phê một cách sở hữu và cái cằm nhỏ của cô hếch lên vẻ gây gổ. Cô ấy giờ trông khác xa với cô gái xanh xao, kiệt sức mà anh đã gặp dưới ánh nến đêm trước.
Mặc dù đang bực mình, nhưng miệng anh lại co giật với sự thích thú khi thấy một mảng lớn bồ hóng kéo dài từ gò má đến thái dương cô. Cô nhìn chằm chằm vào anh như một nữ công tước bé nhỏ lôi thôi lếch thếch. Đôi mắt cô không chỉ là màu xám, nó có màu xám xanh, khá hiếm thấy. Anh cảm thấy hơi thở của mình bị nghẹt lại ở khoảnh khắc anh nhìn vào chúng, và sau đó nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh một cách chăm chú. Anh cứng người lại, nửa người quay lại phía cô, giữ cho bên khuôn mặt bị sẹo quay vào tường, và một cách vô thức chuẩn bị tinh thần cho phản ứng của cô.
Cô đổ phần cà phê còn lại vào cái cốc của mình và nhâm nhi nó, với tất cả bằng chứng về sự hưởng thụ.
Jack sửng sốt. Anh không quen bị lờ đi – huống hồ chi là bởi một nữ tì bé nhỏ ăn mặc xơ xác với khuôn mặt dính bẩn. Với lại đây là bếp nhà anh nữa chứ! Anh mở miệng định thốt ra lời uy quyền, thì bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh và có một cái gì đó làm anh phải nén lại.
“Tôi nghĩ mình xứng đáng được khen ngợi, đúng không?” Cô ra hiệu vào cái nhà bếp sáng sủa.
Anh cau mày một lần nữa. Có người hầu nào khác để lau dọn cái bếp này không vậy? Có phải con bé này đang mong chờ một lời cám ơn? Cô ta có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy? Anh mở miệng ra định báo cho cô ta biết, sau đó ngập ngừng dừng lại, một cảm giác mới lạ xuất hiện với thiếu tá Carstairs, cựu sĩ quan của quân đoàn Coldstream Guards.
Vì cái quái gì anh phải tự giới thiệu mình với một người hầu bếp chứ? Các người hầu phải biết mình là ai, và cư xử cho phù hợp. Nhưng cái người này có vẻ như không biết đến các quy tắc đó. Và không hiểu sao có cái gì đó không hiệu lực với tiếng gầm ra lệnh với cái cằm nhỏ xấc xược ấy, khi mà chỉ vài giờ trước đó anh còn giữ cô trong vòng tay mình và cảm thấy cô yếu đuối như thế nào. Thây kệ sự vô liêm sỉ của cô ta vậy.
Anh hắng giọng. “Cô biết tôi là ai không?”
“Cháu trai của Lady Cahill, Mr Carstairs, tôi đoán vậy?”
Anh lầm bầm.
Tại sao anh ta đề cập chuyện này nhỉ? Kate nhìn một cách nghiêm túc vào người đàn ông cao đen đang dựa lưng vào ghế. Anh ta trông không thích hợp lắm với chỗ nhà bếp thế này, anh ta ngồi xoải ra ở cái bàn lớn mòn vẹt, đôi chân dài mang ủng bắt chéo phía trước. Anh ta rất đẹp trai, cô nhận thấy. Có lẽ anh ta cảm thấy không thích hợp để ngồi ăn trong nhà bếp với cô khi họ không được giới thiệu với nhau.
“Anh có muốn tôi mang đồ ăn sáng của anh tới một phòng khác không? Một phòng ăn sáng dành riêng cho khách, ví dụ thế?”
Vẻ mặt anh ta cau có thêm. “Tôi sẽ ăn ở đây.” Các ngón tay dài ngăm đen bắt đầu gõ gõ một cách thiếu kiên nhẫn lên mặt bàn gỗ.
“Làm ơn cố gắng kiên nhẫn một tí. Chờ tôi uống cốc cà phê của mình xong, tôi sẽ làm đủ thịt xông khói và trứng cho cả hai chúng ta.”
Jack nhìn chằm chằm vào cô, đang đấu tranh để sa thải cô ta ngay lập tức hoặc chờ cho tới khi cô ta làm xong phần ăn sáng còn lại cho anh rồi mới tính tiếp. Món trứng được làm đúng cách anh thích, còn thịt xông khói thì giòn một cách hoàn hảo, và cà phê cô pha thì ngon nhất anh từng uống trong vài tháng nay. Tuy nhiên anh không phải là một cậu nhóc như cô đang đối xử thế - anh là chủ nhà!
Môi Jack xoắn lại trong sự miễn cưỡng chờ đợi. Ước gì tên hầu nam của anh nấu được như thế, anh thừa nhận một cách buồn bã, cảm thấy quyền hành và sự cương quyết của mình bị sụt giảm một cách nghiêm trọng. Các người lính trong lữ đoàn của anh chắc sẽ nói ra nói vào nếu thấy anh nhượng bộ con bé xấc xược này, nhưng bọn họ đâu có được uống cà phê cô ta pha cũng không nhìn thấy đôi mắt xanh xám biết nói của cô ta. Cũng không cả ẵm cô ta vào nhà và cảm thấy đó là một cơ thể yếu ớt, và cũng đâu có biết cô ta đã sắp chết vì đói. Anh không thể sa thải cô ta – anh không thể cứu một con mèo con sắp chết rồi sau đó đá nó văng ra khỏi nhà được.
Cô ta ngồi xuống đối diện với anh ở cái bàn trong nhà bếp. Anh cứng người lúng túng khi cái nhìn của cô tập trung vào khuôn mặt anh.
“Vậy ra,” cô ta nói, “đó là anh trong phòng ngủ của tôi đêm qua.”
Miệng anh thít chặt lại đột ngột, khuôn mặt anh tối sầm với sự hoài nghi cay đắng. Cô ta đang buộc tội anh đó ư?
“Khi tôi thức dậy vào sáng nay tôi không thể nhớ ra mình đã lên giường như thế nào. Tôi nghĩ là mình đã gặp Jemmy, nhưng bây giờ gặp anh thì đã hiểu.”
Kate không nhận thấy vẻ cứng đờ của cơ thể anh và cách đôi mắt anh nhìn như tóe lửa.
“Jemmy cũng đã bị một vết thương do bị lưỡi lê đâm, cũng vào cùng một chỗ như anh, nhưng chỉ khác là anh ấy đã bị nhiễm độc. Vết sẹo của anh đã lành lại tự nhiên, phải không?”
Cô đứng lên, thẳng người một cách quý phái và mỉm cười. “Cà phê ngon lắm, đúng không? Tôi cảm thấy như thể là một người hoàn toàn mới vậy đó, vì vậy tôi sẽ tha thứ cho anh vì đã cướp mất bữa sáng của tôi và sẽ nấu thêm đồ ăn cho cả hai chúng ta.”
Anh nhìn chăm chăm vào cô trong một sự im lặng sửng sốt. Cái con bé xấc xược, tiều tụy, sở hữu một đôi mắt to tròn, đáng yêu này là ai vậy? Và làm thế nào mà cô ta nhận ra đó là một vết thương do lưỡi lê, và còn hơn thế, cô ta đã nhìn vào gò má bị phá hủy của anh một cách bình tĩnh khi mà tất cả những người phụ nữ khác khi nhìn thấy nó đều rùng mình sợ hãi, hoặc khóc, hoặc tránh nhìn vào anh? Anh biết thế khi nhìn chính mình trong gương và chắc chắn đó không phải là một hình ảnh đẹp.
Và, anh vừa nhìn cái cơ thể mỏng manh của cô di chuyển một cách thành thạo trong nhà bếp, vừa nghĩ cái tên Jemmy mà cô nhắc tới là cái tên chết tiệt nào vậy? Jemmy cũng bị sẹo, và rõ ràng đó là người có thể vào trong phòng ngủ của cô ta!
Họ vừa mới ăn miếng thịt, trứng và cà phê cuối cùng xong thì cánh cửa mở ra, và một người đàn ông thể hình chắc nịch, ngâm đen bước vào. Anh ta nhìn bao quát vào Kate và mỉm cười, một nụ cười sáng rỡ trên khuôn mặt ngâm đen.
“Senorita.” (*)
(*:Senorita tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là tiểu thư – ND)
Kate khẽ mỉm cười và nghiêng đầu. Anh ta hít hít không khí và cho ra một tiếng thở dài đầy biểu cảm. “A, cà phê.”
Kate cười khúc khích. “Anh có muốn một cốc không?”
“Senorita rất tử tế.” Nụ cười trắng sáng nở ra trên khuôn mặt ngăm đen và anh ta cúi chào một lần nữa.
Kate để lộ lúm đồng tiền. “Vậy thì xin mời ngồi, tôi sẽ rót cho anh một cốc ngay đây.” Cô với lấy bình cà phê.
Hai người đàn ông bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha. Kate từ từ cứng người lại. Ba năm ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha đã làm cho cô có một số vốn từ nhất định ở cả hai ngôn ngữ đó. Cô có thể hiểu mỗi từ hai người đàn ông đó nói với nhau. Và cô thấy không cảm kích khi nghe.
“Vậy là, Thiếu tá Jack, con chuột nhỏ (*) có đôi mắt đẹp, nhưng bộ đồ thì tồi tàn quá và cái mặt bị bẩn đó là ai vậy?”
(*: chơi chữ, dựa vào một truyện cổ tích sư tử và chuột – ND)
Kate nhìn bóng mình trong một cái thìa, sau đó lau mặt mình với một cái khăn lau chén sạch.
“Chết tiệt nếu tôi biết, Carlos. Hình như là người hầu của bà tôi.” Giọng điệu anh ta thờ ơ, chán chường.
Tiếng một cái ghế bị kéo lê ra trên sàn và tiếng bước chân bước về phía cô. Kate khom người bên cái bình, sau đó giật mình nhảy lên khi một bàn tay ấm nóng chạm nhẹ vào vai cô. Cô quay nhanh người lại và nhìn thấy một đôi mắt xanh tối từ một cơ thể to cao đang hấp háy nhìn cô một cách thú vị. Có phải anh ta thấy thú vị vì đã làm cô sợ? Hay là anh ta nhận ra mặt cô đã sạch? Cô đỏ mặt.
“Nếu cô vui lòng…” Anh ta gạt cô sang một bên, khom người, lấy một que củi từ lò ra, châm vào điếu xì gà và trở lại bàn, dáng đi khập khiễng nặng nề.
“Con chuột nhỏ ấy hay giật mình nhỉ?” Carlos nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
Kate gần như có thể cảm nhận được cái nhún vai của đôi vai rộng. “Cũng quá ốm nữa.”
“Có lẽ đã không có được một bữa ăn tử tế hàng tuần rồi,” giọng trầm sâu đồng ý. “Tôi không biết bà tôi muốn cái gì với một con mèo vô chủ như thế này.”
Kate đỏ người vì xấu hổ. Gì thế này?
Carlos tiếp tục. “Dù vậy, cũng đẹp đấy. Đôi mắt rất đẹp. Cần tẩm bổ thêm một chút nữa. Tôi thì tôi thích một phụ nữ cho ra một phụ nữ.”
Jack Carstairs càu nhàu. “Cậu nghĩ quá nhiều về phụ nữ rồi đấy.”
“Ah, thiếu tá Jack, đừng nói thế, còn anh, với khuôn mặt đẹp trai và một đôi mắt xanh tinh quái khiến tất cả phụ nữ đổ gục hết.”
Bàn tay Jack vô thức đưa lên cái gò má bị vỡ.
“À, thiếu tá Jack này, con bé đó sẽ không bao giờ làm cho anh an toàn từ sự quan tâm của các phụ nữ đâu. Nó sẽ chỉ…”
“Giữ lưỡi của cậu, Carlos,” Jack đáp nhanh cộc cằn.
Một sự im lặng ngắn trôi qua. Kate cho thêm một ít củi vào lò, khuôn mặt cô hồng lên.
“Ừm,” Carlos tiếp tục, “con chim nhỏ này phẳng như một tấm bảng ấy, nhưng với một ít thịt bò Anh tươi ngon của anh thì đường cong sẽ sớm xuất hiện thôi - Ồ, phải, chúng sẽ phát triển tuyệt vời nhất.”
Giọng cười nhỏ của anh ta như trút xuống cơ thể đang cứng đơ của Kate. Sao họ dám nói chuyện về cô như thế nhỉ? Cô không còn ngây thơ nữa, nhưng họ không biết điều đó.
Không một ai đi với một đoàn quân mà có thể hoàn toàn giữ được sự trong trắng của mình nhất là đối với một quý cô người Anh chưa lập gia đình. Dù vậy, hầu hết thời gian cô đều được cha và các anh bảo vệ, cũng như từ sự bảo vệ của những người lính biết họ. Kate thoải mái đi lại giữa các lều trại, chăm sóc cho các vết thương, viết dùm thư, phân bổ một ít súp ít ỏi và nói những lời chào hỏi vui vẻ, nhưng cô cũng biết là không ai trong số họ sẽ làm cô cảm thấy bị sỉ nhục như cô hiện thấy trong nhà một người được cho là một quý ông người Anh! Cho dù nó xuất phát từ miệng của một người nước ngoài đi nữa.
Dĩ nhiên, vì cô từng ở Bán đảo, cô nên thấy quen với sự xúc phạm như thế này – nhưng hai người đàn ông này đâu có biết việc đó. Và cô cũng không quen bị xúc phạm và sẽ không bao giờ thấy quen!
Giọng của Carlos một lần nữa vang vào cô. “Và khi những đường cong đó xuất hiện, Thiếu tá Jack, tôi sẽ ở đó để tôn thờ chúng. Tôi, Carlos Miguel Riviera.”
“Thôi đủ rồi!” Giọng của Jack đột nhiên nghe khó chịu. “Cậu không được làm gì hết”
“Ah, thiếu tá Jack…” giọng cười khác biểu lộ vẻ hiểu ra “…anh thích con chuột nhỏ đó rồi phải không?”
“Không hề,” Jack đáp nhanh một cách cáu tiết. “Tôi không thấy thích thú việc ve vãn những người hầu bếp gầy trơ xương như thế. Nhưng tôi cũng không cho phép cậu ve vãn quanh cô ta. Cô ta…cô ta là người hầu của bà tôi nên cậu không được đến gần cô ta, hiểu chưa?”
Những người lính của Coldstream Guards tất cả đều biết cái giọng điệu đặc biệt này và không ai mơ tới chuyện đáp trả lại hoặc không tuân theo. Hai tay của Carlos giơ lên trong một kiểu cách nhằm làm xoa dịu. “Không, không, tất nhiên là không, thưa thiếu tá Jack. Tôi sẽ chẳng làm gì với cô gái này đâu, không gì hết, tôi hứa với anh.” Giọng anh ta nhỏ nhẹ, ôn tồn, sau đó quỷ xúi giục anh ta thêm vào, “Cô ta là của anh, thiếu tá Jack, tất cả là của anh.”
Jack ngồi nhìn trừng trừng vào Carlos, nhưng một tiếng loảng xoảng từ góc bếp làm phân tâm anh. Cả hai người đàn ông quay sang nhìn Kate.
Cái cơ thể nhỏ bé ấy đang cứng đơ với giận dữ, đôi mắt màu xám xanh sáng rực lên. “Cà phê của các ngài đây, thưa các quý ông.” Cô nhấn mạnh từ cuối một cách mai mỉa, sau đó, trước sự hoàn toàn bất ngờ của hai người đàn ông, cô nhấc bình cà phê lên và ném thẳng vào họ.