Gallant Waif

Chương 1: Chương 1




Kent, Anh Quốc. Cuối hè năm 1812.

“Không, không, Papa. Con không thể. Ba không thể bắt con được!”

“Thôi mà, con yêu, ba xin con. Sẽ không mất thời gian đâu và ba sợ là anh ta sẽ không chịu nghe thông báo của ba.”

Người đàn ông cao, tóc đen đang chờ một mình trong phòng khách phản ứng với những giọng nói đó, hình như vọng ra từ bên ngoài. Anh quay mạnh đầu và để lộ ra một tiếng rên nhỏ, khuôn mặt anh căng lên trong đau đớn. Cử động một cách thận trọng hơn, anh cẩn thận co chân lại, với sự trợ giúp của cây batoong. Vẻ tái nhợt cũng từ từ biến mất khi cơn đau đã giảm xuống.

Anh liếc nhìn về phía có các giọng nói và nuốt khan, căng thẳng kéo mạnh cái cà vạt, và vì vậy đã làm hỏng cái kỳ công anh đã dành hàng giờ để chuẩn bị. Quần áo anh mặc thuộc loại có chất lượng tốt nhất, mặc dù hơi lỗi thời; chúng có vẻ như được may đo cho một quý ông nào đó hơi mập hơn một chút, vì cái áo khoác lẽ ra nên ôm vừa người thì nó rộng rinh ngoại trừ phần vai. Người đàn ông này khá gây ấn tượng khi đứng ngây người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bởi chiều cao, đôi vai rộng và vẻ đẹp trai ảm đạm, nhưng ốm, gần như là hốc hác.

Jack Cartairs đã chờ đủ. Đã là đủ tệ để ngồi hàng giờ trong một cỗ xe mới tới được đây…sau đó lại còn bị bỏ rơi trong một căn phòng khách nhỏ đã gần nửa giờ đồng hồ, quá nhiều cho một người đàn ông đã trải qua ba năm toàn ở ngoài trời, chỉ huy các đội quân dưới trướng Wellington trên Bán đảo. Anh mở cánh cửa Pháp và bước ra ngoài không khí trong lành, mát mẻ, và ngay lập tức được thưởng thức giọng ngọt ngào du dương của người yêu.

Jack bước về phía trước một cách sốt ruột. Ba năm, và bây giờ đang chờ đợi để kết thúc nó. Chỉ trong vài phút nữa thôi, anh sẽ lại được ôm cô trong vòng tay anh, và ác mộng sẽ chấm dứt. Anh háo hức bước khập khiễng về phía các giọng nói đến từ các cửa sổ Pháp đang mở dọc theo dãy nhà.

“Không, Papa, ba nói với anh ấy đi. Con không muốn nhìn thấy anh ấy”. Giọng hờn dỗi, sưng sỉa của Julia. Jack chưa bao giờ nghe thấy giọng như vậy trước đây.

“Thôi được, thôi được, con gái, ba sẽ nói với cậu ta và sẽ bồi thường cho cậu ta, đừng sợ, nhưng con phải thấy là ít nhất con phải đi cùng với ba, vì con cũng biết là cậu ta sẽ không tin ba.”

Jack lạnh người. Anh đã nhận được một bức thư tràn đầy ngọt ngào và yêu thương từ Julia, chỉ mới cách đây một tháng, chỉ trước khi anh bị thương. Nó cùng đợt với các bức thư báo cho anh biết cha anh đã chết. Nhiều tháng sau đó, như tất cả các bức thư nhận được trên Bán đảo.

Cái giọng dễ thương, quen thuộc đã trở nên hờn dỗi, giống trẻ con. “Con không muốn gặp anh ấy, không muốn. Anh ấy đã thay đổi, con biết, con đã thấy anh ấy từ cửa sổ.”

Giọng cha cô dỗ dành. Ông luôn luôn mềm nhũng trong bàn tay của cô con gái rượu, nhưng chỉ lần này thôi ông đang cố tỏ ra cứng rắn. “Phải, con yêu, con phải biết điều đó. Sau tất cả, cậu ấy đã tham gia chiến tranh và chiến tranh làm thay đổi con người.”

Julia phát ra một âm thanh nhỏ, người nào tinh ý sẽ nhận ra đó là tiếng khịt mũi. “Anh ấy…anh ấy giờ xấu xí, Papa à; khuôn mặt anh ấy đã bị hủy hoại.”

Một cách vô thức, Jack đưa bàn tay thô ráp lên cái vết sẹo vẫn còn mới chia đôi gò má anh từ thái dương xuống miệng.

“Và anh ấy gần như không thể đi được.” Giọng cô trở nên mềm mại và dỗ dành. “Papa, làm ơn, đừng bắt con nói với anh ấy. Con không thể chịu được dù chỉ là nhìn anh ấy, với cái chân thật là kỳ dị. Giá như anh ấy chết đi còn hơn là trở về như thế này.”

“Con gái!” Giọng cha cô nghe bị sốc.

“Phải, con biết điều này khó khăn,” Julia tiếp tục, “nhưng khi nghĩ tới vẻ đẹp trai của Jack trước đây và tình trạng bây giờ làm con muốn khóc. Không, Papa, không thể nào.”

“Con chắc chứ, con yêu?”

“Dĩ nhiên, con chắc chắn. Ba đã nói cho con biết cha anh ấy đã chẳng để lại gì cho anh ấy cả. Con không thể cưới một người ăn xin.” Cô giậm chân. “Nghĩ tới là thấy giận – lãng phí thời gian cho chờ đợi. Và, cho dù anh ấy có thể đi mà không bị ngã, thì ba có chắc là anh ấy có thể nhảy với con khi mà anh ấy phải dùng…”

Giọng cô nhỏ dần khi nhớ lại những khoảnh khắc kỳ diệu cô đã trải qua trên sàn nhảy, thu hút các ánh mắt ghen tị của mỗi phụ nữ trong phòng. Cô giậm chân lần nữa, tức giận vì bị tước mất những điều cô đã trông đợi.

“Không, Papa, không thể nào! Bây giờ con vui vì ba đã không cho phép thông báo chính thức chúng con đã hứa hôn với nhau, mặc dù lúc đó con đã nghĩ ba thật vô lý.”

Jack đã nghe đủ. Khuôn mặt anh trắng bệt và giận dữ, anh lùi người ra khỏi các rèm cửa đã che khuất anh và bước vào phòng.

“Tôi nghĩ nói thế là đã đủ rồi, phải không?” anh nói trong một giọng nhẹ, khô khốc.

Có một sự dao động nhỏ khi hai người biết anh đã nghe được. Không ai hỏi anh đã ở ngoài bao lâu. Jack khập khiễng lặng lẽ bước ra cửa và mở nó ra cho cha Julia bước ra ngoài.

“Tôi tin sự hiện diện của ngài ở đây không còn cần thiết nữa, Sir Phillip,” anh nói. “Ngài vui lòng để chúng tôi ở đây một mình được không, thưa ngài?”

Sir Phillip Davenport bắt đầu đỏ mặt. “Nghe này, Carstairs, tôi sẽ không bị ra lệnh ở trong nhà mình. Tôi hiểu nó hẳn đã gây sốc cho anh, nhưng anh sẽ không còn vị trí với con gái tôi-“

“Cám ơn, thưa ngài.” Jack cắt ngang lời ông. “Tôi hiểu ý ông, nhưng tôi tin tôi được một vài khoảnh khắc riêng tư với hôn thê của mình.”

Giọng nói nhiều năm làm chỉ huy đã có tác dụng. Cha của Julia bắt đầu tỏ vẻ khó chịu và bước vài bước về phía cửa.

“Ồ, nhưng…” Julia bắt đầu.

“Theo như tôi biết thì hứa hôn của chúng ta vẫn chưa được hủy bỏ nên tôi tin là tôi có quyền được tự mình nghe nói.” Jack một lần nữa làm cử chỉ ra hiệu cho cha cô rời đi. Thấy người đàn ông đó vẫn còn do dự và lo lắng, thể hiện cái nhìn nghi ngờ. Anh thêm vào ngọt ngào, “Tôi bảo đảm với ngài, Davenport, dù tôi đã thay đổi trong nhiều khía cạnh, nhưng tôi vẫn còn là một người đàn ông lịch sự. Con gái ngài sẽ an toàn với tôi.”

Sir Phillip bỏ đi, để lại con gái trông có vẻ bối rối lẫn giận dữ. Một sự im lặng kéo dài. Julia làm một cái xoay người nhanh, duyên dáng, tiếng sột soạt của cái váy là âm thanh duy nhất trong phòng. Những chuyển động duyên dáng được trình diễn, như ngụ ý thế, cơ thể căng đầy, hoàn hảo trong bộ váy đẹp nhất mà London có thể có, kiểu tóc vàng thời trang, đồ trang sức tinh tế trên chiếc cổ trắng mịn và ở cổ tay cô. Cuối cùng Jullia cũng lên tiếng.

“Em xin lỗi vì anh đã nghe những điều như thế, Jack, nhưng anh cũng biết là những kẻ nghe lén chẳng bao giờ nghe được điều gì tốt lành cả.” Cô nhún vai một cách thanh lịch, lướt đến cửa sổ và đứng đó nhìn ra ngoài, có vẻ như đang ngắm quang cảnh ngoài vườn.

Khuôn mặt Jack sa sầm xuống, vết sẹo như xoắn lại trên gò má xanh xao của anh.

“Chết tiệt, Julia, ít ra thì em cũng phải tự mình nói vào mặt tôi chứ - phần còn lại của nó,” anh thêm vào một cách cay đắng. “Phần nào cũng là vì em mà tôi đã ở trong tình trạng thế này mà.”

Cô quay lại, khuôn miệng dễ thương của cô bĩu lên với sự phẫn nộ. “Vậy ư, Jack, làm thế nào mà anh có thể đổ lỗi cho tôi vì chuyện đã xảy ra với anh được nhỉ?”

Môi anh xoắn lại mỉa mai, rồi anh nhún vai, đôi vai mạnh mẽ của anh đang trong chiếc áo khoác sáng màu, đã cũ.

“Có lẽ không phải trực tiếp. Nhưng khi cha tôi ra lệnh cho tôi phải hủy cuộc đính hôn này có phải em đã quăng mình vào vòng tay tôi, cầu xin tôi hãy kiên định không vậy. Tất nhiên là tôi đã làm thế.”

“Nhưng tôi đâu có biết cái ông già kinh khủng đó thật sự tước quyền anh vì đã không vâng lời ông ấy?”

Giọng anh lạnh, đôi mắt anh cũng lạnh. “Cái ông già kinh khủng đó là cha tôi, và tôi cũng đã nói với em lúc đó là ông ấy sẽ làm thế rồi mà.”

“Nhưng ông ấy thương anh mà! Tôi đã chắc chắn ông ấy chỉ đang dọa…đang cố để làm anh làm theo ý ông ấy.”

Giọng anh khô khốc. “Đó là lý do tại sao tôi đăng ký đi lính, nếu em còn nhớ.”

Đôi mắt xinh đẹp đó lướt qua người anh, bỏ qua vết sẹo khủng khiếp trên má và cái gậy.

“Phải, và nó đã phá hủy anh!” Cô bĩu môi, quay mặt đi.

Anh im lặng trong một lúc, đang nhớ lại điều cô đã nói với cha cô. “Tôi nghe cô nói rằng tôi sẽ không bao giờ khiêu vũ lần nữa. Cũng như cưỡi ngựa phải không.”

“Chính xác,” cô đồng ý, lờ đi cái nhìn khó chịu của anh. “Và liệu cái sẹo khủng khiếp trên mặt anh đó có biến đi không? Tôi nghi ngờ lắm.” Cô đột nhiên có vẻ nhận ra sự độc ác ở những gì mình đã nói. “Ồ, xin tha lỗi cho tôi, Jack, nhưng anh đã từng là người đàn ông đẹp trai nhất London, trước khi…” Cô ra dấu vẻ kinh tởm hướng về cái sẹo.

Với mỗi từ cô ta thốt ra, cô ta để lộ bản chất mình càng lúc càng rõ ràng ra, nỗi đau đớn, vỡ mộng và tức giận bản thân như bị một con dao đang xoắn trong ruột Jack. Vì cái người xinh đẹp mà trống rỗng này anh đã mãi mãi xa cách với cha mình. Cũng như Julia, anh không bao giờ tin cha anh sẽ thật sự tước quyền thừa kế của anh, nhưng có vẻ như cha anh đã qua đời mà không tha thứ cho Jack. Nó đã làm tổn thương Jack sâu sắc; không phải vì mất phần thừa kế, mà là mất đi tình yêu của cha mình.

Cảm thấy không thoải mái dưới cái nhìn chăm chú khắc nghiệt của Jack, Julia đi loanh quanh căn phòng, căng thẳng cầm lên mấy đồ trang trí lặt vặt sang trọng, rồi lại đặt xuống và di chuyển liên tục.

Jack nhìn cô ta, nhớ lại vẻ duyên dáng, xinh đẹp mà cô ta đã thể hiện với anh trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất của cuộc đời mình. Nó đã như một giấc mơ sau đó, trong cái nóng, bụi bặm và máu me của cuộc chiến bán đảo, là anh lại nghĩ đến cái người đáng yêu, xinh đẹp này đang chờ anh trở về. Và tất cả chỉ là, anh cay đắng nghĩ – một giấc mơ. Sự thật cô ta chỉ là một con quỷ cái nhẫn tâm, xinh đẹp, hợm hĩnh.

“Thực tế đi, Jack.” Cô ta quay nhanh và dừng lại trước mặt anh. “Anh không còn là người đàn ông mà tôi đã đồng ý kết hôn nữa. Anh có thể cho tôi cuộc sống mà chúng ta đã bàn tính tới không? Không.”

Cô ta nhún vai. “Tôi xin lỗi, Jack, mặc dù nó làm cả hai chúng ta đau khổ, nhưng anh phải hiểu là nó đã không còn thích hợp nữa.”

“Àhhh, không thích hợp là sao?” anh lặp lại mỉa mai. “Vậy chính xác thì cái gì không thích hợp nữa thế? Là sự thiếu thốn bất ngờ của tài sản của tôi? Hay là sự hủy hoại của khuôn mặt tôi? Hay cái ý tưởng khiêu vũ với một thằng què xấu xí sẽ trở thành một đối tượng bị chế giễu? Là cái nào, hả?”

Cô ta co rúm người sợ hãi với sự dữ dội trong giọng nói anh.

“Không có cái nào cả à?” anh gầm gừ. “Vậy thì tôi phải cám ơn Chúa vì điều đó.”

Cô ta nhìn chằm chằm khi hiểu ra ý nghĩa của câu cuối.

“Ý…ý anh là anh không muốn cưới tôi à?” Giọng cô cao lên trong sự ngạc nhiên và phẫn nộ. Đáng ra phải là cô đá anh ta mới đúng.

Anh cúi chào một cách mỉa mai. “Không chỉ không muốn kết hôn với cô, mà tôi còn rất vui vì cái xui rủi này đã mở mắt tôi ra và cứu tôi khỏi nghiệp chướng.”

Cô ta trừng mắt nhìn anh, ánh nhìn kịch liệt đã từng làm anh mê mẩn. “Mr Carstairs, anh không phải quý ông!”

Anh mỉm cười đáp trả, một nụ cười méo mó, xấu xí. “Còn cô, Miss Davenport, cô cũng không phải quý bà. Cô là một đứa nông cạn, tham lam, lạnh lùng, và tôi phải cám ơn ngôi sao may mắn của mình vì đã phát hiện ra sự thật đúng lúc. Chúa phù hộ cho đứa khờ nào đó mà cô sẽ bẫy nó vào.”

Cô ta giậm chân giận dữ. “Anh dám? Đi ra khỏi đây ngay...anh có nghe thấy không hả? Dù có què – bị thương hay không, thì tôi cũng sẽ ném anh ra ngoài đấy.”

Anh khập khiễng hai bước về phía trước và cô ta lùi lại trong sợ hãi.

“Trả lại cái nhẫn cho tôi,” anh chán nản nói, “và quản gia của cô sẽ chẳng phải gặp phiền phức hay bối rối để vác một thằng què ra ngoài đâu.”

Cô ta túm lấy bàn tay trái của mình và ép vào ngực, che lại cái nhẫn kim cương lớn với bàn tay kia.

“Ồ, nhưng mà em đã rất gắn bó với cái nhẫn này rồi, Jack à,” cô ta nói trong một giọng thỏ thẻ. “Em cũng đã yêu anh, anh biết mà. Chắc anh cũng muốn em có thứ gì đó để nhớ tới anh phải không?”

Anh nhìn cô ta, sự ghê tởm dâng lên tới cổ họng, sau đó quay người và lặng lẽ bước khập khiễng ra khỏi ngôi nhà.

London. Cuối thu, năm 1812.

“Chúa tôi! Có phải ý cháu muốn nói với bà là cháu trai của bà đã không tiếp đón cháu khi cháu đi tới đó à? Bà làm sao không biết phải đi bao nhiêu dặm mới gặp được nó chứ?” Lady Cahill cau mày với cô cháu gái. “Vì Chúa, Amelia, hãy thôi khóc một lúc và nói cho bà biết toàn bộ câu chuyện đi nào! Từ đầu!”

Amelie cố nuốt nước mắt. “Ngôi nhà tồi tàn và khá lôi thôi, dù vậy chuồng ngựa cũng không đến nỗi-“

“Bà không quan tâm đến cái chuồng ngựa! Cháu trai của bà thì sao?” Lady Cahill ngắt ngang, bực bội.

“Người hầu của anh ấy bảo Jack không muốn gặp ai hết.”

Người phụ nữ lớn tuổi cau mày. “Ý cháu là sao, không ai là sao?”

“Ý cháu là không người nào hết, Ngoại à, không ai là không người nào hết đó. Anh ấy - Jack – đã vờ không được khỏe. Anh gởi lời nhắn nói cám ơn cháu vì đã quan tâm, nhưng tiếc là không thể tiếp đãi cháu được! Tiếp đãi cháu! Em ruột của anh ấy!”

Amelia mò mẫm trong ví của mình tìm một cái khăn sạch, lau nước mắt và tiếp tục, “Tất nhiên là cháu khẳng định sẽ đi lên và chăm sóc cho anh ấy, nhưng cái người đó – một người nước ngoài – đã còn không cho cháu bước lên cầu thang nữa chứ. Cháu biết được từ anh ta rằng Jack chẳng ốm đau gì hết… mà chỉ… say rượu thôi! Anh ấy sẽ không gặp ai hết. Và, theo người hầu của anh ấy thì anh ấy đã như thế kể từ khi trở về từ Kent.”

Một khoảng lặng khá lâu trong khi người phụ nữ lớn tuổi nắm bắt sự việc. “Kent? Bà ước gì nó chưa bao giờ để mắt tới con ranh con nhà Davenport đó.” Bà liếc nhìn cháu ngoại. “Bà hiểu rồi, vậy là chuyện hứa hôn đó đã kết thúc.”

“Vâng ạ, không may là đúng thế, Ngoại.”

“Hay lắm!” Lady Cahill nói với vẻ sôi nổi. “Vậy là nó đã thoát được cái con ranh tham lam mà cháu cũng biết rồi đấy.”

“Nhưng mà, Ngoại à, có vẻ như điều đó đã làm vỡ nát tim anh ấy rồi.”

“Vô lý! Tim của nó rất khỏe mạnh. Nó có dòng máu của bà chảy trong nó mà. Khi nào cháu bằng tuổi bà, cháu sẽ thôi nói bá láp về mấy cái vụ tan vỡ tim hay những thứ vô nghĩa đại loại vậy. Cơ thể còn phục hồi được thì tim cũng vậy.”

Một sự im lặng kéo dài.

“Nhưng nếu không được như vậy thì sao, Ngoại?” Amelia cuối cùng lên tiếng. “Đâu phải lúc nào cơ thể cũng phục hồi được, phải không ạ? Người hầu của Jack nói chân Jack vẫn rất yếu và đau, mặc dù anh ấy vẫn có thể đi được.”

Lady Cahill đang hình dung đứa cháu nội yêu quý của mình trông như thế nào khi trở về từ cuộc chiến ở Tây Ban Nha. Nó đã là một chàng trai có một chiều cao lý tưởng, khỏe mạnh trước khi đi. Còn bây giờ…

Bà trừng mắt nhìn cô cháu gái. “Đừng bao giờ cho bà nghe thấy cháu nói những điều rác rưởi như vậy nữa nhé, có nghe thấy không hả, nhóc? Đừng bao giờ! Thằng bé vẫn sẽ là một chàng trai khỏe mạnh hơn bao giờ hết, hãy nhớ lấy lời bà! Tinh thần chiến đấu của nó cao lắm.”

“Cháu chả thấy tinh thần chiến đấu gì hết, Ngoại à.”

“Có phải cháu cố cho bà biết, nhóc, rằng cháu trai của bà đang cố giấu mình khỏi thế giới này bởi vì hứa hôn của nó với con nhỏ tinh ranh xinh đẹp đó đã chấm dứt? Hay nhỉ!” Lady Cahill khịt mũi. “Cháu không làm ta tin chút nào hết, khó tin như thể một tháng toàn chủ nhật.”

“Không ạ,” Amelia chậm rãi. “Nhưng trên tất cả mọi thứ khác…Anh ấy sẽ không bao giờ cưỡi ngựa được nữa, họ nói thế. Và vì có quá nhiều bạn bè của anh đã chết trong chiến tranh…Cũng như, Ngoại cũng biết đó ạ, Papa đã làm tổn thương anh ấy nhiều như thế nào khi hầu như chẳng để lại gì cho anh ấy cả…”

“Chúa biết có gì trong đầu cha cháu lúc đó,” Lady Cahill đồng ý. “Không những tước quyền thừa kế của thằng bé, mà còn là ‘cả với bất cứ gì tìm thấy trong túi tôi vào ngày tôi chết’…Nực cười! Hoàn toàn điên rồ! Trùng hợp rất ngẫu nhiên là ông ta chết sau một đêm chơi bài ở White’s. Cho nên ông ta đã không lấy được cái chứng thư cho Sevenoakes, nếu không thằng bé thậm chí còn không có một mái nhà trên đầu mình!”

Lady Cahill khịt mũi trong phẫn nộ. Phải, Jack đã gây ra nhiều điều khủng khiếp, hết cái này đến cái khác. Nhưng dù vậy thì Amelia cũng cảm thấy có vẻ như anh ấy đã bị đối xử quá tệ. Anh ấy không đáng để bị như thế. Anh cần được giúp thoát khỏi tình trạng như thế.

Có một tiếng gõ cửa nhẹ. “Vâng, gì thế, Ficher?” người phụ nữ lớn tuổi nói nhanh, tâm trạng của bà bị ảnh hưởng bởi mối lo ngại cho cháu ngoại của mình.

“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa bà.” Người quản gia cúi đầu. “Lá thư này vừa mới được giao đến ạ.” Ông cúi chào một lần nữa, trao lá thư nằm trên chiếc khay bạc.

Lady Cahill cầm lấy lá thư, mũi bà nhăn lại trong thái độ khinh thị với chữ viết tay tầm thường đập vào mắt. “Hừm,” bà lẩm bẩm. “Không cả đóng dấu.”

Bà lật tới lui và mở niêm phong. Bà cau mày liếc qua bức thư, vừa đọc vừa lầm bầm. Cuối cùng bà ném nó xuống trong thất vọng.

“Có gì vậy, Ngoại?”

“Chết tiệt nếu ta có thể đọc nó. Vừa cẩu thả vừa sai lỗi chính tả đến tồi tệ. Không thể nghĩ ra ai đã gởi cho ta cái thứ rác rưởi như thế này. Ném nó vào lò cho ta!”

Cô gái cầm bức thư lên và vuốt thẳng nó ra. “Bà có muốn cháu đọc thử không ạ?”

Nhận được sự đồng ý từ bà ngoại qua cái khịt mũi của bà, Amelia đọc nó, ngập ngừng vài chỗ do lỗi chính tả và có những từ không đọc được.

Thưa bà tôi thành thật xin lỗi vì ở vào địa vị của tôi mà dám viết thư cho Nữ bá tước nhưng tôi không thể nghĩ đến ai khác để…

“Một lá thư xin xỏ!” Nữ bá tước Dowager bực mình nói nhanh. “Cho nó vào lửa đi!”

“Cháu không nghĩ thế, Ngoại,” Amelia nói, đọc lướt qua. “Để cháu đọc xong đã ạ.”

…nhờ giúp đỡ đứa con gái tội nghiệp của tôi phải một mình trên thế giới này không người thân chăm sóc thật đáng xấu hổ khi con gái dòng dõi trâm anh như nó lại không có một hầu gái ở cùng…

Đôi mắt Lady Cahill ánh lên vẻ tức giận. “Lạy Chúa, cô ta đã lừa cha cháu rồi thổi trách nhiệm qua chúng ta đây!”

“Ngoại!” Amelia đỏ mặt, khó chịu.

“Ôi dào, đừng quá ngạc nhiên như vậy, cô bé. Cháu phải biết là cha cháu có khá nhiều đàn bà sau khi mẹ thân yêu của cháu mất, và họ chẳng là gì hết, vì vậy đừng có giả vờ thế. Nhưng đó không phải là chuyện của chúng ta. Cha cháu có thể đã để tiền chu cấp cho một đứa con rơi rớt nào đó. Dù sao đi nữa, ông ta cũng là một quý ông, cho dù ông ta đã ngốc nghếch thế nào! Giờ thì quẳng cái thứ đó vô lò sưởi ngay!”

Nhưng cháu gái của bà đã quên mất sự đỏ mặt của mình và đang say sưa đọc tiếp. “Khoan, chờ đã ạ, Ngoại, nghe cái này này.”

Và với tư cách như là vú nuôi của con bé mặc dù có thể nói tôi không đủ tốt để là vú nuôi của con gái của Bá tước nhưng tôi muốn bà biết rằng con gái tôi đã từng là con đỡ đầu của bà với tên thánh Maria…

Lady Cahill ngồi thẳng dậy và nghiêng về phía trước, đôi mắt để lộ sự quan tâm.

… và đứa con còn lại duy nhất của con bé bây giờ chẳng còn gì và phải đi ở nếu không muốn ở với tôi và thật ra mà nói thì chỗ này một mình tôi ở cũng đủ rồi vì vậy tôi cầu xin Bà xin hãy vui lòng giúp đỡ Miss Kate thề có Chúa là cô ấy chẳng còn ai khác để có thể giúp đỡ ngoài bà, chân thành biết ơn. Martha Betts.

“Ngoại có biết người này không ạ?” Amelia tò mò hỏi.

“Ta tin là ta biết,” bà ngoại cô chậm rãi nói, cầm lá thư và đọc lướt qua lần nữa. “Ta nghĩ cô gái này hẳn là con gái của con đỡ đầu của ta Maria Farleigh – Maria Delacombe là tên thời con gái. Nó đã kết hôn với một mục sư và đã chết khi sinh một đứa con gái…cách đây cũng gần hai mươi năm rồi. Trước đó nó đã có hai đứa con trai, giờ ta không thể nhớ tên chúng, ta đã mất liên lạc với gia đình đó sau khi con bé mất, nhưng có thể đúng là gia đình đó.”

Bà nhìn chăm chú vào dòng địa chỉ. “Có phải là Bedfordshire không vậy? Hmm. Đúng rồi. Không họ hàng? Chuyện gì đã xảy ra với cha và các anh trai của con bé vậy?” Lady Cahill cau mày nhìn lá thư một lúc, sau đó ném nó lên bàn.

“Ngoại sẽ làm gì ạ?”

Lady Cahill rung chuông gọi rượu sherry và bánh quy.

Chồng của Amelia đến và tất cả họ đi vào phòng ăn tối. Xong bát súp kem cải xoong, Lady Cahill thông báo quyết định của mình.

“Nhưng mà, Ngoại à, Nội có chắc chuyện này không ạ?” Amelia có vẻ lo âu. “Đó sẽ là một chuyến hành trình dài đấy ạ. Chuyện gì xảy ra nếu Jack không chịu đón tiếp ngoại ạ?”

Lady Cahill cho cháu gái một cái nhìn biểu lộ khinh thường. “Đừng có buồn cười thế, Amelia!” bà khịt mũi. “Trong cuộc đời mình ta chưa bao giờ bị từ chối bất cứ chỗ nào trong vương quốc này mà ta muốn đến. Ta sẽ tới nơi ta nói. Ta là một Montford, cô bé, trước khi ta kết hôn với ông cô, không ai, thậm chí cả đứa cháu cố yêu quý của ta, cũng không được bảo ta có thể hay không thể làm gì!”

Bà chấm nhẹ lên miệng bằng một cái khăn ăn lụa Đa-mát và đổ ly sherry của bà vào bát súp. “Thứ rác rưởi nhạt nhẽo!”

Sau đó, vừa kéo món cút kiểu Thổ lại gần đĩa, vừa nói, “Ta sẽ đi gặp con bé con của Maria trên đường tới thăm Jack. Ta không thể để nó chết đói và ta cũng sẽ không để cho con của Maria Farleigh phải đi ở! Hay nhỉ! Ý tưởng mới hay làm sao. Mẹ của Maria sẽ đội mồ dậy mất. Bà ấy thật ngốc vì để cho con gái cưới một mục sư không một xu dính túi.” Đôi mắt Lady Cahill nheo lại khi nghĩ tới cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối đó.

“Dòng họ Farleighs cũng là một dòng họ danh tiếng lâu đời,” bà thừa nhận miễn cưỡng, “nhưng ông ta thuộc thế hệ cuối cùng của dòng họ này và nghèo như một con chuột nhà thờ . Chuột nhà thờ. Mục sư! Haha!” Bà cười, thấy mình vừa chơi chữ không mong muốn, sau đó lại im lặng.

Bà thở dài và thẳng đôi vai gầy mệt mỏi. Bà đẩy cái đĩa ra và gọi thêm sherry.

“Đúng rồi, ta sẽ khích động cho thằng nhỏ ra khỏi sầu muộn và làm cho nó bận rộn.” Lady Cahill bỏ qua món thịt kiểu Scotch, món pa-tê mỡ, món bơ củ cải và thăn cá hồi nấu với cá smelt. Bà ăn vài miếng bánh torte chanh. “Không thể để thằng bé suy sụp ở cái chốn hoang sơ Leicestershire đó, mà không có ai để nói chuyện trừ mấy người hầu.” Bà lắc đầu trong phẫn nộ. “Dù sao thì cũng không bao giờ quá phụ thuộc vào mấy người hầu!”

Amelia cố ngăn không há hốc miệng vì ngạc nhiên và gặp cái nháy mắt thích thú của chồng mình qua bàn ăn. Đối với một người phụ nữ cho là một quản gia, một người may đồ, một người nấu ăn, một người chuẩn bị món ăn, người quản lý nhà, vài đầy tớ gái và đầy tớ trai, một người rửa bát, một người đánh xe và hai người giữ ngựa là nhu cầu tối thiểu cho một bà lão để được thoải mái, thì đó là một tuyên bố đáng chú ý.

“Thực vậy, thưa ngoại,” Amelia kiềm chế, cúi đầu xuống cái đĩa.

“Đừng có khòm người mà ăn như thế, cô gái,” bà lão nói nhanh. “Lạy Chúa tôi, ta không hiểu sao thế hệ này lại có cái kiểu như vậy nhỉ. Ở vào thời của ta mà như thế là không được đâu đấy.”

Âm thanh tiếng gõ cửa nghe rất dứt khoát, vọng khắp căn nhà nhỏ trống hoác. Vậy là, cuối cùng thời khắc mà cô chờ đợi, nghĩ đến mà thấy sợ, cũng đã đến. Cái thời khắc mà cô phải thôi là Kate Farleigh, đứa con gái lanh chanh của mục sư Farleigh, để trở thành Farleigh, một người hầu, một người vô hình.

Bây giờ thời khắc đó đã đến, trong cô tràn đầy lo lắng sâu xa nhất. Thời điểm này sẽ không trở lại nữa. Trái tim cô đập thình thịch. Cảm thấy như cô vừa nhảy xuống một vách đá… So sánh kiểu gì mà lố bịch, cô nghiêm khắc nói với bản thân mình. Cô đâu có nhảy, mà cô đã bị đẩy cách đây từ lâu lắm rồi, và chẳng còn lựa chọn nào khác…

So thẳng hai vai, Kate hít một hơi thật sâu và mở cửa. Trước mặt cô là một người phụ nữ lớn tuổi có vẻ hống hách trong bộ áo lông thú xa xỉ, đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt xanh sáng làm mất nhuệ khí người đối diện. Đằng sau bà ấy là một cỗ xe ngựa kiểu cách.

“Tôi có thể giúp gì ạ?” Katenói, lịch sự giấu đi vẻ ngạc nhiên của mình. Không có gì trong bức thư của bà Midgely làm cô mong chờ người chủ mới của cô sẽ quá giàu và quý tộc như vậy, hoặc là đích thân bà ấy lại đến đón cô.

Người phụ nữ lớn tuổi lờ cô đi. Bất chất phép lịch sự thông thường trong xã hội, bà ấy đang chăm chú quan sát Kate.

Cô gái này quá mỏng manh để được gọi là đẹp, Lady Cahill nghĩ, nhưng chắc chắn có điều gì đó về cô bé này làm bà nhớ tới vẻ đẹp của mẹ cô. Có lẽ đó là tạng người và làn da trắng xanh. Cô bé có đôi mắt giống y mẹ. Nhưng còn lại thì… Lady Cahill cau mày tỏ ra xem thường. Tóc cô bé có màu nâu trung bình, một sự pha trộn giữa màu vàng, màu đồng và màu đỏ. Hiện tại nó được buộc lại đằng sau trong một búi tóc đơn giản, không trang trí bởi những lọn tóc quăn tự nhiên hay được uốn, hoặc những dải ruybăng, như thời trang thường thấy. Thực vậy, không gì ở cô gái này cho thấy một chút dù là nhỏ nhất cái gọi là thời trang, bộ đồ đen của cô bé xám xịt và tồi tàn, dù vậy trông sạch sẽ không một vết dơ. Chúng rộng rinh trên khung xương của cô.

Kate hơi đỏ mặt dưới cái nhìn nhìn chằm chằm của đôi mắt xanh tròn và sáng, và hất cầm lên một cách kiêu hãnh. Người phụ nữ lớn tuổi này có điếc không nhỉ? “Tôi có thể giúp gì ạ?” cô lặp lại lớn tiếng hơn, giọng cô có một chút trầm khàn.

“Ha! Giống y như chiếc giày bên chân kia!”

Kate nhìn chằm chằm vào bà với vẻ ngạc nhiên, đang cố hiểu ý nghĩa của lời chào đặc biệt này.

“Này, cô gái, đừng có trố mắt nhìn ta đứng chờ ngoài bậc thềm của cái túp lều này! Ta không có đi họp chợ. Mời ta vào nhà đi. Hừm! Cách cư xử của thế hệ bây giờ! Ta không biết mẹ cô sẽ nói sao về chuyện này!”

Lady Cahill đẩy Kate sang một bên và tự mình bước vào nhà. Bà nhìn quanh căn phòng, thấy được sự thiếu đồ nội thất, những mảng sáng hơn trên bức tường cho thấy nơi đó đã từng được treo những bức tranh và sự thiếu lửa, vào mùa này trong năm nên có tiếng tanh tách của lửa trong lò.

Kate nuốt khan. Sẽ khó khăn hơn là cô tưởng đây, phải học cách nhún nhường khi đối mặt với sự khiếm nhã như thế này. Nhưng cô không thể tỏ thái độ với người chủ mới của mình, người duy nhất quan tâm tới cô.

“Tôi nghĩ mình được vinh dự đón tiếp Mrs Midgeiy.”

Người phụ nữ lớn tuổi khịt mũi.

Kate, không chắc lắm ý nghĩa của âm thanh đó, quyết định đó là một câu khẳng định. “Tôi cho rằng, vì bà đã đích thân tới đây, nên chắc chắn là bà đã tìm đúng người đấy ạ, thưa phu nhân.”

“Hừm! Vậy cô có nhiều kinh nghiệm cho những việc như vậy không?”

“Một chút ạ, thưa phu nhân. Tôi có thể làm tóc và khâu vá hơi khéo đấy ạ.” Khéo á? Nói dối! Kate nhún vai tạm gác lương tâm sang một bên. Các mũi khâu của cô hơi bị lung tung, sự thật là vậy, nhưng mà với một thanh sắt nóng là kỹ lên thì sẽ giấu được sự kém cỏi đó. Vì cô cần công việc này. Cô chắc chắn sẽ có thể làm cho nó khéo được nếu cô thật sự, thật sự cố gắng.

“Chủ nhân trước đây của cô là ai?”

“Cho đến gần đây tôi chỉ giữ nhà cho cha và các anh của tôi thôi ạ. Như bà có thể thấy đó…” cô làm cử chỉ về bộ đồ đen của mình “…gần đây tôi có tang.”

“Nhưng những người thân còn lại của cô đâu?”

Người phụ nữ lớn tuổi này vừa hống hách vừa tò mò, cô không nghi ngờ đây sẽ là một bà chủ cực kỳ đòi hỏi. Kate nghiến răng. Đây là lựa chọn duy nhất của cô. Cô phải ráng mà chịu đựng.

“Tôi không còn người thân nào khác, thưa phu nhân.”

“Hah! Cô có vẻ là một cô gái có xuất thân tốt, có giáo dục. Vậy tại sao không xin vào làm như là một người bầu bạn hoặc là một nữ gia sư cũng được vậy?”

“Tôi không được dạy dỗ một cách thích hợp để làm gia sư ạ.” Tôi hầu như chẳng được học hành gì cả.

Người phụ nữ lớn tuổi khịt mũi lần nữa, sau đó lặp lại những lời làm Kate thấy thật kỳ lạ. “Hầu như những gia sư mà ta biết đều cho là mình có được sự giáo dục ở tất cả. Một chút tiếng Pháp hoặc tiếng Ý, một chút thêu thùa, biết cọ quẹt chút đỉnh, và làm kêu leng keng vài giai điệu trên một chiếc dương cầm hay đàn hạc là coi như đủ dùng. Đừng nói với ta cô không thể làm được như thế nhé. Thế nào, cha cô là người có học mà!”

Phải, nhưng tôi chỉ là một đứa con gái và không có giá trị để giáo dục trong mắt ông ấy. Trong những nỗ lực để kiểm soát cơn giận ở những câu hỏi mà cô nhận được, đột nhiên Kate thắc mắc làm thế nào mà bà lão này biết được cha cô là một người có học nhỉ. Nếu Bà Midgely muốn Kate là một người có giáo dục, Kate sẽ không làm thất vọng bà ấy. Một số phụ nữ thích được là một người có giáo dục ở vị trí người hầu, cứ nghĩ nó sẽ làm tầm quan trọng họ tăng lên.

“Tôi biết một chút tiếng Hy Lạp và tiếng Latin từ các anh trai-“ những từ thô tục “- và tôi cũng biết một chút toán…” Tôi có thể mặc cả một con gà với người nông dân Bồ Đào Nha quỷ quyệt nhất. Đột nhiên Kate nghĩ có lẽ Midgely có một đứa cháu nội muốn Kate dạy học cho. Vội vàng Kate quay lại sự thật ban đầu. Chuyện đó sẽ không dễ bị phát hiện ra.

“Nhưng tôi không thể tưởng tượng được có bất kỳ ai muốn gia sư là một phụ nữ. Tôi không có kỹ năng vẽ tranh cũng chưa bao giờ được học chơi nhạc cụ nào…” Phải, đứa con gái không mong muốn của một Mục sư bị để cho tự sống như là một loài cỏ dại và chưa bao giờ được học để thành một tiểu thư.

“Nhưng tôi nói được một chút tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Bồ Đào Nha.”

“Vậy sao cô không tìm kiếm một công việc như là một người bầu bạn?”

Kate đã rất cố gắng để tìm một chỗ làm như thế, đã viết hết lá thư này đến lá thư khác đến những mục quảng cáo tìm người. Nhưng cô không có ai xác nhận cho cô, cô không có người tham khảo. Một ai đó từ Lisbon đã viết thư cho một trong số những bà hàng xóm của cô, và đột nhiên cô là người không được chào đón với những người biết cô gần như suốt đời cô. Chẳng giúp ích gì cho cái cô gái mà họ nhớ là đã lớn lên như một đứa con gái lanh chanh lêu lỏng. Có nhiều người dự đoán rằng đứa con gái của ngài Mục sư sẽ có một kết thúc xấu. Và họ đã đúng.

Sống như người ở thì cũng chẳng quá tệ, cô tự nhủ. Như là một trong số những người đầy tớ trong một ngôi nhà lớn, ít ra thì cô cũng có bạn. Cuộc sống của một người hầu sẽ khó khăn, khó khăn hơn nhiều so với một người bầu bạn, nhưng công việc khó khăn đó không làm Kate sợ - bằng sợ sự cô độc. Và bây giờ cô đang cô độc. Cô độc hơn nhiều so với những gì cô đã từng nghĩ tới.

Bên cạnh đó, một người bầu bạn có thể bị buộc phải có một sự giao tiếp xã hội, còn Kate thì không muốn gặp lại bất kỳ ai từ cuộc sống trước đây của mình. Cô có thể bị nhận ra, và đó sẽ là một sự đau đớn, nhục nhã. Cô không muốn phải trải qua như thế lần nữa, nhưng chuyện này cô không thể giải thích cho bà già hống hách này nghe được.

“Tôi biết không ai được nhận như là một người bầu bạn hay một gia sư mà không có được một nhận xét từ người chủ trước đó, thưa phu nhân.”

“Nhưng chắc chắn cha cô có những người bạn sẽ làm cho cô những việc đó cũng được mà?”

“Vâng ạ, thưa phu nhân. Tuy nhiên, cha tôi và tôi đã sống ở nước ngoài trong ba năm gần đây và tôi không biết làm thế nào để liên lạc được với ai trong số họ, vì tất cả giấy tờ của ông ấy đã bị mất khi…khi ông ấy qua đời.”

“Ở nước ngoài ư?” Bà lão kêu lên trong kinh dị. “Chúa tôi! Với Bonaparte (*) dày xéo các mảnh đất đó ư! Làm thế nào mà người cha ngu ngốc của cô có thể làm một sự mạo hiểm như vậy nhỉ? Mặc dù ta nghĩ đó là Hy Lạp hay Mesopotamia (**) hay một vùng đất xa xôi hẻo lánh nào đó, thì chắc cũng không phải là Lục địa đó chứ? (***)

(*:Napoléon Bonaparte – ND)

(**: Lưỡng Hà, là tên gọi của một vùng địa lý và của một nền văn minh ở nơi gồm lãnh thổ , đông, đông nam Thổ Nhĩ Kỳ, và tây nam hiện đại – ND)

(***: Từ năm 1804 đến năm 1813, đội quân của vua Napoleon đã bành trướng chiến tranh trên khắp lục địa Châu Âu – ND)

Mắt Kate lóe lên. Bà già khó chịu này! Cô không trả lời câu hỏi đó, mà trở lại vấn đề chính. “Vậy, tôi có được vị trí đó không ạ, thưa phu nhân?”

“Như là người giúp việc của ta à? Không, chắc chắn là không. Ta chưa bao giờ nghe được điều gì vô lý như thế.”

Kate sửng sốt.

“Ta không thấy cần một người hầu, hay bất kỳ đầy tớ nào khác,” bà lão tiếp tục. “Ta đến đây không phải vì chuyện này.”

“Vậy…vậy bà không phải là Bà Midgely sao ạ, thưa phu nhân?” Những nét đẹp của Kate nổi rõ lên bởi lượng máu đang dồn lên và đôi mắt lóe lên với sự phẫn nộ.

Bà lão khịt mũi lần nữa. “Không, chắc chắn là không phải.”

“Vậy thì, thưa bà, tôi có thể hỏi bà là ai và bà có quyền gì mà lại đến đây và hỏi tôi những câu hỏi bất lịch sự như vậy không?” Kate không bận tâm để che giấy sự tức giận của mình nữa.

Lady Cahill mỉm cười. “Quyền của một người mẹ đỡ đầu, cháu yêu quý của ta.”

Kate không thèm cười đáp lại. “Mẹ đỡ đầu của tôi đã chết khi tôi còn nhỏ.”

“Ta là Lady Cahill, nhóc. Mẹ cháu là con gái đỡ đầu của ta.” Bà tiến lại và nâng cầm của cô gái lên trong bàn tay mình. “Cháu khá giống mẹ cháu ở độ tuổi như thế này, đặc biệt ở đôi mắt. Đôi mắt là điểm đẹp nhất của nó. Chỉ có điều ta không thích những vết thâm dưới mắt cháu. Và cháu cũng quá ốm đấy. Chúng ta sẽ phải làm gì đó về việc này mới được.”

Lady Cahill bỏ cằm Kate ra và nhìn khắp người cô lần nữa. “Cháu có định mời ta ngồi không vậy, cô gái trẻ?”

Người phụ nữ lớn tuổi này biết mẹ cô ư? Chắc là biết nhiều hơn là Kate. Chủ đề này bị cấm trong nhà của Mục sư.

“Cháu xin lỗi, Lady Cahill, nhưng bà làm cháu ngạc nhiên quá. Xin mời bà ngồi ạ.” Kate ra hiệu mời ngồi ở chiếc trường kỷ đã cũ sờn. “Cháu e là mình không thể mời bà dùng gì-“

“Đừng bận tâm. Ta không đến đây vì đồ ăn, bà lão nói nhanh. “Ta đang đi du lịch và ta không thể chịu đựng được thức ăn khi đi du lịch.”

“Sao bà lại đến đây ạ, thưa phu nhân?” Kate hỏi. “Bà đã không liên lạc với gia đình cháu trong nhiều năm. Cháu không biết cơ duyên nào đã đưa bà đến đây lúc này ạ.”

Đôi mắt xanh sắc sảo nhìn cô đánh giá. “Hmm. Cháu không vòng vo lắm nhỉ, cô gái trẻ? Nhưng ta cũng thích nói thẳng, vì vậy ta nói luôn nhé. Cháu cần ta giúp đỡ, cô gái của ta.”

Đôi mắt xanh xám lóe lên, nhưng giọng Kate khá bình tĩnh, “Điều gì làm bà nghĩ như vậy ạ, Lady Cahill?”

“Đừng có ngu ngốc, cô bé, ta không thể chịu được! Rõ ràng như mũi trên mặt cô là cô đã chẳng có lấy một đồng nào. Cô đang mặc một bộ đồ mà ta còn chẳng cho người hầu của ta dùng làm giẻ nữa là. Còn căn nhà này thì trống huơ trống hoác, cô không có lấy một thứ để mời ta – Thôi, ngồi xuống đi, cô gái!”

Kate nhảy dựng, đôi mắt cô rực lên. “Cám ơn vì đã tới thăm ạ, thưa Lady Cahill. Cháu không cần phải nghe gì thêm nữa. Bà không có quyền xỉ vả cháu, không có quyền bắt cháu phải làm gì trong nhà mình, cũng như không có quyền nói với cháu theo cái kiểu đầy xúc phạm như thế. Cháu sẽ rất vui nếu bà rời đi cho!”

“Ngồi xuống, ta đã bảo là ngồi xuống mà!” Người phụ nữ lớn tuổi nhỏ người nói bằng cái giọng lạnh tanh uy quyền, đôi mắt bà lóe lên sự giận dữ. Trong vài giây họ chằm chằm nhìn nhau. Rồi Kate từ từ ngồi xuống, cơ thể gầy gò của cô cứng đơ với cơn giận.

“Cháu sẽ nghe xem bà sẽ nói gì, Lady Cahill, nhưng chỉ bởi vì lịch sự để mà bỏ đi. Vì bà từ chối rời đi, nên cháu bắt buộc phải chịu đựng mà ngồi đây với bà, thật không phải phép chút nào để một cô gái tuổi cháu mà dùng tay chân với một phụ nữ lớn tuổi hơn cháu quá nhiều như thế!”

Người phụ nữ lớn tuổi trừng mắt nhìn cô một phút sau đó, rồi trước sự ngạc nhiên của Kate, bà phá ra cười, cười lục khục cho đến khi nước mắt chảy xuống khuôn mặt nhăn nheo được đánh phấn cẩn thận.

“Ôi, con gái, cô thừa hưởng cái tính khí của mẹ cô cũng y như đôi mắt của nó vậy.” Lady Cahill dò dẫm trong túi xắc tay của bà, lấy ra một cái khăn viền đăng ten tinh tế và chấm nhẹ lên mắt, vẫn đang cười.

Tư thế của Kate vẫn cứng đơ ra, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn vị khách của mình một cách lạnh lùng. Kate ghét đôi mắt mình. Cô biết nó giống y như mắt mẹ cô. Cha cô đã làm cô thấy… cha cô, người mà nhìn tới đứa con gái là lại nhớ tới người vợ yêu dấu của ông đã chết khi sinh ra nó – cũng có đôi mắt màu xanh xám.

“Giờ thì, nhóc này, đừng có cứng đầu và ngốc nghếch như thế nữa,” Lady Cahill bắt đầu. “Ta biết về tình thế mà cháu-“

“Cháu có thể hỏi sao bà biết không ạ, thưa phu nhân?”

“Ta nhận được một lá thư từ Martha Betts, thông báo cho ta biết trong cái kiểu nói lòng vòng và đầy lỗi chính tả, rằng cháu mồ côi, nghèo túng và không có tương lai.”

Các khớp đốt ngón tay Kate trắng bệch ra. Cằm cô hất lên kiêu hãnh. “Bà đã được thông báo không đúng, thưa phu nhân. Martha có ý tốt, thưa phu nhân, nhưng bà ấy không biết toàn bộ câu chuyện.”

Lady Cahill nhìn cô một cách sắc sảo. “Vậy là cháu, thật ra là, không mồ côi, không nghèo túng, và cũng không phải là không có tương lai à.”

“Cháu mồ côi, thưa phu nhân, cha cháu đã qua đời ở nước ngoài vài tháng trước. Hai anh cháu cũng chết trong thời gian đó.” Kate nhìn đi chỗ khác, chớp mắt dữ dội để giấu đi những giọt nước mắt.

“Cho ta chia buồn với cháu.” Lady Cahill ngả người về phía trước và vỗ nhẹ vào đầu gối cô.

Kate gật đầu. “Nhưng cháu không phải là không có tương lai, thưa phu nhân, vì thế cháu cảm ơn sự quan tâm của bà và bà đi về được rồi đó ạ.”

“Ta không nghĩ thế,” Lady Cahill nói nhẹ nhàng. “Ta muốn nghe nhiều hơn về hoàn cảnh của cháu.”

Kate ngẩng đầu lên khi nghe câu này. “Bà có quyền gì mà quan tâm tới đời tư của cháu?”

“Quyền của lời hứa với mẹ cháu.”

Kate dừng lại. Mẹ cô. Người mẹ đã bị Kate cướp mất cuộc sống. Người mẹ này cũng đã lấy đi luôn trái tim của chồng mình theo bà xuống mồ… Trong một lúc có vẻ như Kate đã muốn phản đối, nhưng sau đó cô cúi đầu phục tùng trong miễn cưỡng. “Cháu e là cháu không được quyền từ chối.”

“Cháu dễ thương nhất lúc này,” Lady Cahill nói một cách khô khan.

“Lady Cahill, thật sự không cần bà phải quan tâm đâu ạ. Cháu có thể tự chăm sóc cho bản thân mình-“

“Hừ! Với bà Midgely ấy hả!”

“Phải, nhưng-“

“Này, định ăn thịt ta ấy à!” Lady Cahill nói. “Ta biết ta là một bà già ăn ngay nói thẳng, nhưng khi người ta ở vào độ tuổi của ta người ta hay như thế. Nhóc này, hãy dùng bộ não mà Chúa đã cho cô đi. Rõ ràng có kém cỏi nhất cũng thấy rằng làm cho bà Midgely dù bất kỳ vị trí nào cũng không phải là một lựa chọn phù hợp cho con gái của Maria Farleigh. Một người hầu! Xùy! Không thể tưởng tượng được! Không tin được. Cháu phải đến sống với ta.”

Đến sống với một bà lão quý tộc ư? Người mà vẻ bề ngoài như là một người có cấp bậc cao của giới quý tộc? Người sẽ đưa cô đến các dạ tiệc, các vũ hội hóa trang, các nhà hát – đó là mơ ước của Kate, từ những ngày xa xưa…Nhưng giờ nó là cơn ác mộng mới của cô.

Với lời đề nghị hiện tại, khi mà đã quá muộn – thì nó trở thành một sự mỉa mai đau đớn trong cuộc đời mà cô đã có quá nhiều cho cả đau đớn và mai mỉa.

“Cám ơn bà vì lời đề nghị, Lady Cahill, nhưng cháu không muốn làm phiền bà đâu ạ.”

“Đứa trẻ ngốc nghếch này! Có cái quái gì trong đầu cháu thế hả? Nếu không thì sao lại quẳng trả lời đề nghị đó vào mặt ta mà không thèm suy nghĩ? Hãy cân nhắc lời đề nghị sẽ đem lại được những gì. Cháu sẽ có một cuộc sống phù hợp với nguồn gốc của cháu và sẽ cho cháu một vị trí xứng đáng trong xã hội. Ta đâu có đề nghị cho cháu một cuộc sống của nô lệ và cực nhọc.”

“Cháu biết, thưa bà,” Kate nói thấp giọng. Vị trí xứng đáng của cô trong xã hội đã bị tịch thu từ lâu, ở Tây Ban Nha. “Vô nghĩa thôi ạ, dù vậy cháu cũng cảm ơn bà vì sự quan tâm của bà, cháu không thể chấp nhận lời đề nghị rất hào phóng của bà ạ.”

“Vậy chứ cô biết gì về lời đề nghị ta đưa ra với cô hả, cô bé ngốc nghếch?”

“Sự bố thí,” Kate nói không che đậy.

“Xùy!” người phụ nữ lớn tuổi nói, phẩy tay một cách tức giận. “Bố thí cái gì chứ hả?”

“Cho dù chúng ta gọi tên nó là thế nào đi nữa, thì thưa bà, ý nghĩa vẫn vậy thôi ạ,” cô gái nói với một thái độ tự trọng. “Cháu không thích phụ thuộc vào ai hết. Cháu sẽ tự mình kiếm sống lấy, dù sao cũng cám ơn bà.”

Lady Cahill lắc đầu trong phẫn nộ. “Con gái nhà tử tế mà phải tự mình kiếm sống á! Hay nhỉ! Vào thời của ta, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó, không được cãi!”

“Nhưng, Lady Cahill, bà không phải là cha mẹ cháu. Cháu không cần phải nghe lời bà.”

“Không ư?” Lady Cahill nheo mắt trầm ngâm. “Được thôi, giúp ta đứng lên nào, nhóc. Mấy khúc xương của ta muốn rụm hết cả ra từ mấy cú xóc nảy trên đường tới đây.”

Kate, ngạc nhiên trước sự “đầu hàng” bất ngờ của quý bà đây, nhanh nhẹn tiến về phía trước. Cô giúp Lady Cahill đứng lên và ân cần dẫn bà ra cửa.

“Cám ơn, cô bé.” Lady Cahill bước ra ngoài. “Lối đó dẫn đến đâu?” bà hỏi, chỉ vào một con đường mòn.

“Đến khu rừng, thưa bà, và nó cũng dẫn đến con suối.”

“Rất yên bình, rất nông thôn, không nghi ngờ gì, nếu cháu thích kiểu như thế,” người-thành-phố nói.

“Vâng ạ, thưa phu nhân, cháu thích thế,” Kate nói. “Cháu rất thích đi dạo qua khu rừng, đặc biệt là lúc sáng sớm khi sương vẫn còn nằm trên lá cỏ và mặt trời bắt lấy nó.”

Lady Cahill nhìn chằm chằm. “Ngạc nhiên nhỉ,” bà thì thầm. “Được rồi, nghe cũng hay. Ở ngoài này hơi lạnh, lạnh cũng gần bằng ở trong nhà cô vậy. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện trò trong xe ta nhé. Ít nhất thì ở đó ta có thể cho đôi chân của ta được thư giãn trên những viên gạch nóng.”

Kate buông thỏng cánh tay cô trong ngạc nhiên. “Nhưng cháu nghĩ…”

Đôi mắt xanh nhấp nháy. “Có phải cháu cũng muốn nói rõ ý mình phải không?”

Kate gật đầu.

“Vậy thì cháu sẽ được làm thế, cô bé của ta. Sẽ được thôi. Ta sẽ nghe mỗi từ cháu nói. Giờ thì, đừng tranh luận với ta, cô gái. Cuộc chuyện trò này sẽ kết thúc khi nào ta nói nó đã kết thúc. Theo ta!”

Ra hiệu một cách hống hách, bà bước đến cỗ xe và cho phép người hầu đang đứng chờ giúp bà bước lên. Giấu mình trong lớp lông thú, bà vừa quan sát Kate cũng đang có hành động tương tự trong lớp lông thú xa xỉ, vừa cho đôi chân mình nghỉ ngơi một cách thoải mái trên một viên ngạch nóng. Kate thở dài. Thật là vô lý khi ngồi trên một cỗ xe như thế này, để thảo luận về một đề nghị mà cô không có ý định chấp nhận, nhưng cũng không phủ nhận nó – cái xe này còn ấm hơn cả trong nhà cô nữa.

“Thoải mái chứ?”

“Vâng ạ, cháu cám ơn,” Kate trả lời một cách lịch sự. “Lady Cab-“

Người phụ nữ lớn tuổi gõ vào nóc xe với cây gậy của bà. Với một cái tròng trành đột ngột, cỗ xe chuyển động.

“Chuyện gì thế này-?” Kate bối rối nhìn quanh khi căn nhà nhỏ của cô từ từ trôi ra đằng sau. Cái ý nghĩ đầu tiên đến với Kate là nhảy ra khỏi xe, nhưng giây tiếp theo phản ánh sự thật cái xe đang chạy rất nhanh.

“Bà làm gì vậy? Bà đưa cháu đi đâu vậy? Bà là ai?”

Bà lão bật cười. “Ta đúng là Lady Cahill, nhóc à. Cháu không nguy hiểm gì đâu, cháu yêu.”

“Nhưng bà đang làm gì vậy?” Kate hỏi trong bối rối lẫn giận dữ.

“Không phải đã rõ ràng rồi sao?” Lady Cahill cười rạng rỡ. “Ta đã bắt cóc cháu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.