CHƯƠNG 7 —— DAY 7
“Phong thái của anh, em tồn tại trong sự tồn tại của anh.
Anh nghĩ rằng tình yêu chính là được ai đó yêu mến, anh phung phí sự tôn sùng của em.
Em sống và yêu, em chẳng còn quan tâm nữa, trái tim em yêu đến khi trở nên điên dại, hận đến khi trở nên chua chát cũng không sao cả.
Những khả năng, những cơ hội, thật đáng tiếc chẳng tồn tại, hạnh phúc thật chẳng dễ dàng mà vì sao anh không dám thử.
Em thậm chí đã nghĩ,
Chúng ta có thể không giống những người khác
Em thậm chí cũng nghĩ rằng những điều không thể
Cũng không hẳn là không thể.
Phong thái của anh, sự thanh nhã của anh.
Em tồn tại trong sự tồn tại của anh.
Anh nghĩ rằng tình yêu chính là được ai đó yêu mến.
Anh phung phí sự tôn sùng của em.
Cánh diều có ngọn gió, chú cá heo có biển rộng.
Em tồn tại trong sự tồn tại của anh.
Vì vậy em có thể hiểu.
Vì vậy em có thể từ bỏ.
Vì vậy em chẳng còn vì yêu nữa.
Em sẽ tự mình tồn tại, tách rời khỏi anh.”
(Sùng bái – Lương Tịnh Như)
Giọng nữ uyển chuyển vang vọng khắp phòng ký túc xá 419, hết lần này tới lần khác, bài hát dễ nghe thì ai cũng thích nghe, nhưng điều kiện tiên quyết là không bật đi bật lại tới một ngàn tám trăm lượt chỉ trong một buổi tối nha!!
Lần thứ mười lặp lại, Junsu yên lặng đeo tai nghe vào, lần thứ hai mươi lặp lại, Dae Chil yên lặng mở bài kiểm tra thính lực trên mạng ra làm, lần thứ năm mươi lặp lại, Mập mạp rốt cục bạo phát.
Cổ nhân nói: Người ta bộc phát không phải vì yên tĩnh quá mức mà là vì bị mốc meo trong sự yên tĩnh quá mức đó.
Đã ai thấy con heo bị mốc thì như thế nào chưa?!
Mập mạp cũng chưa từng thấy qua, cũng không có cách nào để nhìn, cho nên, cậu vỗ bàn, làm tư thế núi lửa phun trào, gào lên một tiếng, Jaejoong đang lẩm bẩm lời theo nhạc mới chậm rãi quay đầu lại, trong vẻ mặt đơn thuần mang theo chút khó hiểu, trong khó hiểu mang theo chút ai oán, trong ai oán mang theo chút… Sát khí?!
Ánh mắt phức tạp này khiến cho nham thạch nóng bỏng nhanh chóng hóa thành dòng suốt mát lành tuy vẫn mang theo ít sỏi nhỏ trong lòng, Mập mạp run rẩy một lát, yếu ớt giơ hai tay lên thương lượng với Jaejoong: “Tiểu Bạch à, tớ có thể đổi bài hát được không?”
“Không hay sao?” Jaejoong tháo tai nghe xuống, mắt đảo qua hai người đang cứng ngắc.
“Hay, hay, quả thực là giọng ca đến từ thiên đường.” Mập mạp liên tục gật đầu, tần suất có thể ngang với con mèo chiêu tài mà cửa hàng quần áo gần đó mới mua nhưng trong nội tâm lại có ngàn vạn lần câu Fck you đang lao vun vút, trên mặt lại còn giả bộ chân thành, “Nhưng mà, cái kia, không phải Mark đã nói chúng ta phải đọc rộng, đọc lướt mà, cậu bảo có đúng không?”
“Sắc mặt cậu không đúng.” Jaejoong nói trúng tim đen.
Junsu mắt nhìn đầu cạo trọc, cái ót dưới ánh đèn huỳnh quang còn lóe sáng của Mập mạp, cùng với đôi mắt đang ra sức mở to, còn có khóe miệng cố gắng mỉm cười nhưng lại đang run rẩy.
Bi thúc che mặt không nói, Mập mạp à, người ta đầu trọc thì có thể COS Như Lai, vì cái gì càng nhìn cậu lại càng giống con heo bị cạo lông vậy.
“Mark nói, phải xuyên thấu qua hiện tượng mà nhìn bản chất, Tiểu Bạch, cậu xem.” Mập mạp vỗ ngực, “Cậu nhìn thấy không, tim tớ thiện lương trong sạch, đập thình thịch đây này.”
Mark đã từng nói như vậy sao?
–|||
Dae Chil bắt chước hành động của Người suy tư.
“Vậy được rồi.” Jaejoong vẻ mặt ghét bỏ nhìn Mập mạp, sau đó chậm chạp quay lại, ấn con chuột mấy lần.
“Phù ” Mập mạp lau mồ hôi, liếc nhìn hai người còn lại, rốt cục không bị đầu độc nữa rồi!
Không đợi Mập mạp ngồi vững, tiếng ca trong trẻo của cô gái lại vang ra từ tai nghe của Jaejoong như thể sét đánh giữa trời.
Ba người còn lại hoàn toàn sụp đổ ngồi vào một góc, nghe Jaejoong đã khàn cả giọng hát theo.
“Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa.
Cuối cùng cũng biết được sự thật, nước mắt em tuôn rơi.
Bán đi tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm.
Dù có trả giá đắt, tình cảm cũng không thể mua lại được.
Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay.
Bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại.
Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là được.
Để em rời đi, để em hiểu rõ, quên đi tình yêu của anh.”
(Mua bán tình yêu – Mộ Dung Hiểu Hiểu)
(#‵′)凸
“Jae, Jaejoong à, cậu đổi lại bài trước thì hơn…” Tiếng Mập mạp hòa vào tiếng nhạc, tan thành cát, theo gió bay xa.
Quả nhiên, ghét bỏ ai cũng không thể ghét bỏ bảo bối của ký túc xá.
(