Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 299: Chương 299: Các người chơi bộc phát sức mạnh




Translator: Wave Literature

Á Sắt một kiếm đâm vào đầu của một Địa tinh, nhưng cũng không thể ngăn cản hành động của hắn, Sừ Hòa rất nhanh tay cầm lấy một cây đao lớn bổ lên người chúng, cố gắng phá hoại thân thể của bọn chúng, để ngăn cản bước đi của chúng.

Tuy các người chơi chiến đấu đầy bạo lực máu tanh, ngẫu nhiên còn ném ma pháp ầm ầm, nhưng so với cảnh tượng chiến đấu bên này, bên kia quả thực không tính là cái gì cả.

Trong đại sảnh thành chủ, Hạ Lạc Khắc và Tát Mạch Nhĩ đang quần ẩu lẫn nhau, thi thoảng va phải kiến trúc xung quanh tạo ra những tiếng động lớn, những Ma Pháp Trận còn không ngừng xuất hiện trên bầu trời, màu đỏ của tia laser sáng rực, kéo theo liên tiếp những chuỗi nổ mạnh, sau đó chính là vô số hiệu ứng đặc biệt.

“Ầm!”

“Oanh!”

“Loảng xoảng!”

Đại khái chính là những âm thanh tương tự như vậy.



“Mặc dù đã khen nó rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn phải chấm cho hiệu ứng đặc biệt này full điểm.”

Mai Xuyên Khốc Tử nhảy xuống từ trên một nóc kiến trúc, trên người sạch sẽ, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã không hề tham gia trận chiến.

Á Sắt đã một thân đẫm máu, chẳng qua bây giờ còn chưa có chết, mà rất nhiều người chơi đã từng chết qua một lần, chẳng qua Phi Không Đĩnh dưới sự chèo lái của Vưu Đạt, bay đến trong Lâm Đông Thành, các người chơi chỉ cần sống lại ở Phi Không Đĩnh, là có thể bổ sung được vô số binh lực rồi.

“Cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không được, chúng ta phải xử lý Boss trước! Nếu không tiểu quái sẽ không ngừng sinh sôi!”

Ngay lúc Mai Xuyên Khốc Tử vừa mới nhảy xuống, trong tay cầm hay thanh dao găm của Nhiên Nhiêu Hung Mao, một thân mang thương tích, áo giáp ngực, đã bị chọc thủng một cái lỗ, trở về khẳng định là phải đi sửa chữa, anh ta kích động nói:

“Nhanh! Quần Tử đi tập hợp mọi người trong bang hội của chúng ta, tiểu quái để lại cho vài tán nhân cùng các nghiệp đoàn khác, chúng ta đi đánh Boss!”

“Tổ chức đi đánh Boss?”

Mai Xuyên Khốc Tử giữ đầu Nhiên Nhiêu Hung Mao, chỉ chỉ Hạ Lạc Khắc trong đống phế tích còn đang không ngừng quyền đấm cước đá với người đối diện: “Vậy đánh Boss như thế nào?”

“Có Boss trong game nào mà không đánh vài chục trận rồi mới chết?”

Nhiên Nhiêu Hung Mao nói xong, Á Sắt cũng gật gật đầu: “Có thể, tôi cảm thấy Hung Mao nói rất đúng.”

Mai Xuyên Khốc Tử nghe thấy Á Sắt nói như vậy, cũng không phản bác, liền đi gọi người.

Tuy người dưới trướng của Tát Mạch Nhĩ rất nhiều, nhưng có nhiều đến mấy cũng không nhiều hơn được các người chơi với vô hạn lần sống lại.

Liên minh tiên phong mấy chục thành viên của nghiệp đoàn được điều động về từ trận chiến, hoàn toàn không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với trận chiến.

Cho nên trên chiến trường lúc này chính là một tràng diện vô cùng kỳ quái.

Vòng ngoài là hơn một ngàn người chơi, đang không ngừng tiến tới từ bốn phương tám hướng vây quét chiến đấu với đám người Tát Mạch Nhĩ.

Cách đó không xa là Hạ Lạc Khắc đang đánh nhau với Tát Mạch Nhĩ còn trong hình thái nhân loại.

Mà nhóm người chơi tạo thành bang hội Liên minh tiên phong thì đang ở vòng ngoài làm công tác chuẩn bị vây đánh Boss.

Mài vũ khí, phân phối thực vật, bàn chiến thuật đánh Boss, v.v...

Quan trọng nhất vẫn là chiến thuật đánh, trong trò chơi” Thành phố ngầm “này, từ xưa tới nay chỉ có một cách duy nhất để đánh Boss chủ.

Sắp xếp mười mấy xe tăng chống Boss, sau đó tất cả dps đến sau lưng Boss, dps cận chiến tùy thời có thể phải nhận mệnh chịu chết.

Mặt khác, chính là các xe tăng chịu trách nhiệm đánh trả quái, ngoài khiên chắn ra, phải cởi toàn bộ áo giáp.

Sừ Hòa cũng đã thoát sạch đồ trên người, ngay cả vũ khí cũng ném trên mặt đất, chỉ có một cái khiên chắn trong tay, Vưu Đạt đứng trên Phi Không Đĩnh cách đó không xa đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, nhưng các người chơi cũng không thèm để ý, NPC thôi mà, ngẫu nhiên rơi vào hình thức ngẩn người này cũng có thể hiểu được.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sừ Hòa khiêng khiên chắn Địa tinh vĩ đại này lên, hô lớn:



“Xuất phát! Tôi đi trước!”

- - -

Hạ Lạc Khắc và Tát Mạch Nhĩ vẫn còn tiếp tục chiến đấu như cũ, anh vừa phải giúp đỡ các người chơi không ngừng tiêu hao ma lực sống lại, vừa phải ứng phó với trận tiến công ào ạt như cuồng phong bão tố của Tát Mạch Nhĩ.

Sau khi trên vai hắn mọc thêm một cái cánh trụi lông, sức chiến đấu của Tát Mạch Nhĩ quả thực đã thăng lên một trình mới.

Trường thương được trạm khắc thành những xoắn ốc màu đen, mang theo ma lực màu đen xoay tròn đánh thẳng vào thân thể Hạ Lạc Khắc.

Chẳng qua mũi thương màu đen kia lại bị lực lượng phù văn Ma Pháp chặn lại.

Khiên chắn kia đột nhiên xuất hiện, trên tay Hạ Lạc Khắc ngăn cản công kích của Tát Mạch Nhĩ.

“Hạ Lạc Khắc, cân nhắc lại đề nghị của ta đi, thế nào? Hiện tại giao ra di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ, ta sẽ bỏ qua cho cậu, cho phép cậu trở thành thuộc hạ của ta. Ta sẽ mở ra cánh cửa địa ngục tại nhân gian, sau đó sẽ dạy dỗ thật tốt những thứ tự xưng là...”

Sau khi Tát Mạch Nhĩ hé miệng, trong mồm hắn chính là những cái răng nhọn hoắt, hai mắt đỏ tươi mở to, đang hưng phấn nói với Hạ Lạc Khắc kế hoạch của hắn.

Chẳng qua hắn còn chưa nói hết lời, liền nghe thấy một tiếng xé gió lao tới từ sau đầu hắn.

Bởi vì sức mạnh này quá mức nhỏ yếu, Tát Mạch Nhĩ thậm chí còn theo bản năng xem nhẹ nó.

Nhưng hắn lại quên, hắn bây giờ còn đang trong thân xác của nhân loại.

“Phập. “

Một mũi tên cắm phập vào trên chiếc cánh trọc lốc chỉ có vài sợi lông chim màu đen của Tát Mạch Nhĩ.

Chất lỏng màu đen chảy ra, rất nhanh ăn mòn đầu mũi tên đến mức gần như không còn gì, mất đi đầu mũi, cái tên nhanh chóng rơi xuống, nhưng trên cánh của Tát Mạch Nhĩ không tránh khỏi bị mũi tên xuyên thủng một lỗ.

Tát Mạch Nhĩ quay đầu lại nhìn mấy thân thể trần truồng cách đó không xa, trong tay cầm khiên chắn Địa Tinh, lại còn có một Địa tinh mặc toàn thân áo giáp, trong tay cầm cung tên, hiển nhiên, mũi tên vừa rồi là do địa tinh này bắn ra.

Mà nhóm người Địa tinh cởi truồng bên cạnh đang nhao nhao hưng phấn hô to:

“Quá lợi hại rồi! Ngoã Tư tỷ!”

“Trâu bò quá! Tôi còn tưởng rằng một mũi tên này của cô là muốn bắn vỡ đầu lão Hạ cơ đấy!”

“Quá trâu rồi, mỗi ngày Ngoã Tư tỷ đều nghiêm túc chăm chỉ luyện tập bắn cung đấy.”

“Các tuyển thủ cung tiễn cũng quật khởi bắt đầu từ Ngoã Tư tỷ.”

Mọi người nhao nhao nói phét, sau đó Địa tinh được gọi là Ngoã Tư tỷ, lại một lần nữa giơ cung ngắn của cô ấy lên, ngay trước mặt Tát Mạch Nhĩ, bắn “Vù!” một cái.

Một mũi tên bay tới, sượt qua cánh của Tát Mạch Nhĩ, không trúng.



“Không sao, Ngoã Tư tỷ, cố lên!”

“Tôi cũng bắn nữa!”

“Oa Thảo, cậu đừng có bắn trúng lão Hạ đấy.”

Một đám người chơi líu ríu, khiến Tát Mạch Nhĩ càng lúc càng tức giận, bị cái lũ da xanh cấp thấp yếu ớt này bắn trúng, hắn đã sắp phẫn nộ đến mất đi lý trí rồi.

Chẳng qua Tát Mạch Nhĩ cũng không có cơ hội đi bóp nát những người chơi này.

Ngay lúc Tát Mạch Nhĩ phân tâm, Hạ Lạc Khắc đã duỗi một tay đến, nắm được tóc của Tát Mạch Nhĩ, sau đó đè Tát Mạch Nhĩ xuống mặt đất.

Đồng thời nâng một nắm đấm khác lên, mạnh mẽ bổ xuống cái gáy của Tát Mạch Nhĩ.

Mà những các người chơi này, cũng la hét rồi vọt lên, chuẩn bị mượn cơ hội để bộc phát sức mạnh.

(P/s: Hi vọng mọi người góp ý giúp con gái tôi có được một cái tên đẹp, nó sinh tháng 10, tôi họ Uông, bà xã tôi họ Trịnh.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.