Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 300: Chương 300: Cháu trai!




Editor: Wave Literature

Sừ Hòa cảm thấy nhịp tim mình gia tốc lợi hại, mặc dù là trò chơi, thế nhưng nhưng phản ứng sinh lý nên có trong hiện thực, trên cơ bản trong trò chơi đều có.

Mười mấy người chơi cùng phụ trách xe tăng giống anh ta lúc này đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người.

Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc trước mặt đang giữ lấy gáy của Tát Mạch Nhĩ ấn xuống mặt đất để tấn công.

Sau đó chỉ thấy một tia sáng bắn ra từ quả đấm của Hạ Lạc Khắc, lĩnh chủ lão Hạ bay ra ngoài.

“Chính là hiện tại! Đến giai đoạn của chúng ta!”

Trong mắt người chơi, đây là biểu hiện khi BOSS tiến vào giai đoạn chiến đấu mới.



Sừ Hòa dẫn đầu xông ra ngoài, ngay khi Hạ Lạc Khắc dùng nắm tay đấm ra một cái hố to, Tát Mạch Nhĩ cả người máu thịt mơ hồ vừa mới đứng dậy.

Lại thấy mười mấy Địa tinh không mặc quần áo, chỉ mang theo khiên chắn đi tới, bọn họ vừa đi vừa phỉ nhổ: “Mẹ kiếp! Cháu trai nó!”

“Tao là cha mày đấy! Cái đồ ngu ngốc!”

“Tới đánh tao đi! Tới đánh tao đi này!”

“Bắt được tao tao cho mày ăn kẹo!”

“Waaaaaah!”

Tát Mạch Nhĩ đứng thẳng người dậy từ cái hố, trong lúc đánh nhau áo của hắn hoàn toàn bị hư hỏng, bị thao tác đấm xuống của Hạ Lạc Khắc hủy hoại, hắn không ngừng ngọ nguậy, một lần nữa tụ lại một chỗ, rất nhanh một người da thịt bong tróc lại xuất hiện.

Cơ thể Tát Mạch Nhĩ không thể khống chế ma lực màu đen tăng vọt, hắn hé miệng, phát ra tiếng gào rống khủng bố không giống như tiếng con người phát ra:

“Gràoo!”

Kèm theo tiếng gào của hắn, miệng hắn mở ra rất lớn, ngay cả gương mặt cũng bị xé rách trở thành mảnh nhỏ.

Khi những người chơi định tấn công nhìn thấy một màn này cũng không nhịn được dừng lại một chút, có điều vẫn nhanh chóng tiếp tục thao tác tấn công.

Tát Mạch Nhĩ nhấc chân đi về phía các người chơi, trường thương trong tay nhắm ngay vào mấy người chơi.

Có điều một bóng người hiện lên, thoáng cái đã đập lên người Tát Mạch Nhĩ. Hạ Lạc Khắc nâng đầu gối húc vào ngực Tát Mạch Nhĩ, sau đó giơ quả đấm to như bao cát của mình lên, không chút do dự đập lên mặt Tát Mạch Nhĩ.

Mà lúc này mấy người chơi cũng đã vọt tới bên người Tát Mạch Nhĩ.

Nhóm xe tăng căn bản không có tác dụng gì, bởi vì Hạ Lạc Khắc đã vững vàng đặt Tát Mạch Nhĩ dưới thân, mà mấy nhóm cận chiến đó cũng nhân cơ hội hiếm có này xông lên điên cuồng tấn công.

“Pằng! Bạo kích! Pằng! Bạo kích!”

Nhiên Thiêu Hung Mao hai tay cầm chủy thủy điên cuồng lộn mình vọt tới bên người Tát Mạch Nhĩ ngã trên mặt đất, sau đó cầm hai cây dao găm trong tay mạnh mẽ đâm lên thân hình cao lớn của Tát Mạch Nhĩ, hướng về phía nửa người trên của Tát Mạch Nhĩ, điên cuồng dùng dao găm để “vẽ“.

Có điều so với loại phương thức công kích không có chút hiệu suất gì của Nhiên Thiêu Hung Mao, phương thức công kích của Sừ Hòa có tác dụng hơn.

Sừ Hòa cầm một cây thương, chính xác đâm sâu vào một bên xương sườn của Tát Mạch Nhĩ, sau đó cây gậy gỗ của anh ta đã bị chất lỏng màu đen hòa tan.



Phần lớn vũ khí mấy người chơi trang bị đụng tới cơ thể của Tát Mạch Nhĩ đều sẽ bị ăn mòn tới trình độ nhất định, thế nhưng chất lượng vũ khí trang bị càng tốt, cộng với level càng cao, trình độ ăn mòn cũng sẽ càng thấp.

Thừa dịp Hạ Lạc Khắc đè Tát Mạch Nhĩ xuống, mấy người chơi tiến hành điên cuồng tấn công, có điều Tát Mạch Nhĩ nổi giận rống lớn một tiếng, mấy người chơi lập tức chạy ra.

Hiển nhiên, Tát Mạch Nhĩ muốn đứng dậy.

Để tấn công BOSS này mọi người đều rất rõ ràng, nếu như không có lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, khẳng định những người chơi cận chiến không dám tiến lên.

“Nhóm cận chiến lùi lại! Nhóm viễn trình đứng ở cự ly xa nhất! Tất cả xe tăng chuẩn bị sẵn sàng! Nhóm viễn trình không được làm bị thương lão Hạ!”

Mai Xuyên Khốc Tử làm chỉ huy lớn tiếng hô lên, sau đó chỉ thấy tất cả đám cận chiến đều lùi về phía sau trước, sau đó “vút vút” bắn tên.

Còn Hi Nhĩ Ngõa Na Tư cầm đầu những người chơi viễn trình, rất nhanh đã bắt đầu tấn công Tát Mạch Nhĩ.

Tát Mạch Nhĩ một bên thừa nhận Hạ Lạc Khắc tấn công mãnh liệt, một bên thừa nhận tấn công của những người chơi này.

Tuy rằng mấy người chơi tấn công không khác gì muỗi cắn.

Nhưng cũng trừ hiệu quả công kích, còn có hiệu quả gây khó chịu cũng giống vậy.

Bắp thịt toàn thân Tát Mạch Nhĩ đều bị vỡ tung tóe, hắn điên cuồng muốn đẩy Hạ Lạc Khắc đang công kích ra, thậm chí cũng không có cách nào tập trung lực chú ý đi đối phó Hạ Lạc Khắc.

Có điều khi Hạ Lạc Khắc và mấy người chơi thỏa thích tấn công Tát Mạch Nhĩ, cơ thể Tát Mạch Nhĩ phồng lên càng lúc càng lớn, mà những con rắn đang ngo ngoe với người chơi, cơ thể của từng con bỗng mềm sụp xuống, máu trên người bọn chúng thẩm thấu từ từng tấc da thịt chảy ra ngoài, dọc theo mặt đất không ngừng chảy về phía Tát Mạch Nhĩ.

Mặc dù có người chơi nỗ lực giữ lại những dòng máu này, thế nhưng trừ khi có người mang theo bình nước bên người, nếu không căn bản không có khả năng ngăn được những dòng máu này, còn có người chơi thử uống máu vào trong bụng, thế nhưng máu rất nhanh nó đã chảy ra từ đằng sau mông bọn họ, sau đó tiếp tục chảy về phía Tát Mạch Nhĩ.

Mà trên cơ thể Tát Mạch Nhĩ đang bị áp chế bỗng nhiên phát ra một năng lượng, đẩy Hạ Lạc Khắc lùi ra ngoài, sau đó bắt đầu điên cuồng hấp thụ những dòng máu chảy tới.

Máu không ngừng tràn tới từ bốn phương tám hướng, hội tụ trên người của Tát Mạch Nhĩ.

Mấy người chơi vẫn còn đang điên cuồng bắn vào Tát Mạch Nhĩ, thế nhưng những mũi tên bắn lên người Tát Mạch Nhĩ không thể đưa đến tác dụng như trước.

Mà cơ thể Tát Mạch Nhĩ cũng bắt đầu hợp nhất với máu, còn có cơ bắp phồng lên bắt đầu trở nên càng ngày càng vặn vẹo, mà ở trên bả vai của hắn, sau vài tiếng răng rắc vang lên, hai chiếc cánh trụi lụi bật khỏi làn da và máu thịt, mọc dài phia sau.

Khí thế của Tát Mạch Nhĩ cũng bởi vì xuất hiện một đôi cánh mà trở nên càng thêm ác liệt.

“Thực sự không xong rồi, Hạ Lạc Khắc đại nhân, một quyền siêu nhân của ngài đối với loại cấp bậc như Tát Mạch Nhĩ dường như không phải rất hữu hiệu.”



Bố Lỗ lo lắng nói: “Không bằng chúng ta thử pháo ma năng đi, thật ra vừa rồi tôi thấy rất tò mò vì sao dưới tình huống có pháo ma năng, ngài vẫn không sử dụng pháo ma năng, lại còn hạn chế những người chơi khác sử dụng nữa. Nếu như vì lo lắng ma lực tiêu hao quá nhanh, chỉ cần có thể bắn cho Tát Mạch Nhĩ thành đống thịt vụn, ma lực đã tiêu hao căn bản không phải vấn đề lớn lao gì.”

“Yên tâm đi, thế cục còn đang nằm trong khống chế của tôi.”

Hạ Lạc Khắc nhìn thân hình không bay lên của Tát Mạch Nhĩ trước mặt. Hai đôi cánh trần trụi thịt cũng bắt đầu nhuộm đen, xuất hiện từng mảnh lông chim màu đen, Hạ Lạc Khắc suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu:

“Có lẽ.”

Tát Mạch Nhĩ hoàn thành biến thân, đôi cánh đập một cái liền bay lên cao, cánh chim màu đen to lớn giang rộng trên không trung, sau đó hắn lao về phía mấy người chơi ở dưới, hiển nhiên so với Hạ Lạc Khắc, mục tiêu quan trọng hiện tại của hắn chính là giết chết mấy người chơi.

“Xe tăng chuẩn bị!”

Mai Xuyên Khốc Tử hô một tiếng, Sừ Hòa đứng dậy, dũng cảm đối mặt với Tát Mạch Nhĩ đang xông tới:

“Cháu trai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.