Translator: Wave Literature
Tát Mạch Nhĩ vọt vào đám người chơi, giống như sói vọt vào bầy dê, hắn điên cuồng vung trường thương trong tay, hắn đã quyết định muốn thu tập những linh hồn của đám da xanh xấu xí này, sau đó điên cuồng tra tấn bọn họ.
Hắn muốn mỗi ngày nhìn bọn họ đau đớn, nhìn bọn họ dày vò, nhìn bọn họ giống như con kiến, từ bỏ tất cả tôn nghiêm sau đó cầu xin hắn tha thứ.
Trong lòng Tát Mạch Nhĩ đã suy nghĩ đến một vạn phương pháp tra tấn bọn họ, đương nhiên đầu tiên, chính là muốn thưởng thức biểu tình sợ hãi kinh hoàng của bọn họ.
Cái loại biểu tình này Tát Mạch Nhĩ không xa lạ gì, bởi vì hắn từng không chỉ một lần nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên những con người phàm tục hèn mọn.
Vì thế, hắn thậm chí còn không giết hết toàn bộ bọn họ trước, mà sau khi lao xuống dưới, dùng một chân giẫm chết tên Địa tinh mông trần mắng mình là “cháu trai” trước, sau đó giơ tay lên bắt được một tên địa tinh cầm hai cây dao găm đang hốt hoảng nỗ lực lùi về phía sau.
Tát Mạch Nhĩ dự định từng chút bóp chết anh ta.
Có điều hắn vừa mới bắt được tên Địa tinh kia, tên Địa tinh đó ngoại trừ trên mặt có chút hoảng loại, thì cũng không có vẻ sợ hãi mà hắn mong đợi, hơn nữa còn nắm chặt con dao găm trên tay điên cuồng đâm lên người Tát Mạch Nhĩ.
Tên Địa tinh gọi là “Nhiên Thiêu Hung Mao” kia, bởi vì bị Tát Mạch Nhĩ bóp chặt cổ họng, sắc mặt đều nghẹn thành màu gan heo, thế nhưng vẫn dùng chút hơi thở nặn từ kẽ răng hô lên:
“Chém, bạo kích, chém, bạo kích...”
Phía dưới còn có một tên Địa tinh đang kêu:
“Hung Mao chết chắc rồi! Đều mẹ nó nói đừng có kéo thù hận, về sau mấy người đánh quái thì đánh quái đừng có kêu linh tinh cái gì, tất cả các nhóm tấn công lùi về phía sau, đừng để bị chết! Đặc biệt là vũ khí, trước khi chết nhất định phải ném tới vị trí tiện nhặt!”
Sau khi hô xong, một đám người đều sôi nổi tản ra, cho thấy được chất lượng rèn luyện chiến thuật cao.
Mặc dù đang trong quá trình tản ra, vẫn còn có hai người nhảy nhót, xoay tròn 360 độ trên không trung.
Tại sao lại làm như vậy, Tát Mạch Nhĩ cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng đám da xanh này giống như đàn bọ chó lập tức tản ra, quả thật làm cho Tát Mạch Nhĩ không có cách nào giết bọn họ trước.
Tát Mạch Nhĩ bóp chết Địa tinh còn đang kêu trong tay giống như bóp chết con kiến, sau đó ném cơ thể mềm oặt của anh ta lên trên mặt đất, Tát Mạch Nhĩ đi về phía Địa tinh vừa rồi luôn kêu lên.
Mà trong mắt người chơi, dường như sau khi BOSS đánh chết một người chơi OT, đã bắt đầu đi về phía đối tượng thù hận tiếp theo.
Về phần phương thức phán định thù hận...
“Mẹ kiếp, cái loại trò chơi chết tiệt này căn cứ vào độ lớn nhỏ của âm thanh để phán định thù hận?!”
“Cười chết ông đây mất thôi, Khốc Tử nhất định phải chết.”
“Khốc Tử, BOSS chạy tới chỗ cậu kìa!”
“Cười cái gì, nhanh kéo thù hận của BOSS trở lại đi!”
Mai Xuyên Khốc Tử một bên chạy trốn, một bên hô, nhưng thực tế thì cũng không có nơi nào để cho anh ta tiện chạy trốn.
Có điều những người chơi làm xe tăng này nhanh chóng vọt tới, còn nói:
“Đêm nay anh sẽ chết bất đắc kỳ tử!”
“Tao sẽ cho mày một con đường để hồi sinh, sau đó lại đích thân giết chết mẹ mày hai lần!”
“Trong giấc mộng của cậu có Khoa Phụ!”
“Mẹ kiếp, Khoa Phụ là ý gì?”
“Bắt mặt trời đó.”
“Tương tự, trong giấc mộng của ngươi còn có thể có Hậu Nghệ.”
“Bắn mặt hạ trời?!”
“Có The Titanic thì tính thế nào?”
“Nữ Oa thì sao? Nặn đất sao?”
“Nếu có Phong Vân, thì coi như là hùng bá thiên hạ rồi.”
“Cười chết tôi, đám ngu ngốc các cậu học ở đâu vậy?! Ha ha ha ha!”
“Đầu năm nay không nho nhã hiền hoà, cũng không dám ra ngoài đánh quái.”
“Tôi ở võng du nho nhã hiền hoà.”
“Vì sao mấy người có thể thấp kém như vậy?!”
Đám người đánh quái điên cuồng phỉ nhổ Tát Mạch Nhĩ. Tát Mạch Nhĩ vốn đã đi về phía Mai Xuyên Khốc Tử, thế nhưng khi nghe được những người đó hướng về phía hắn gào thét, tuy rằng rất nhiều lời đều nghe không hiểu, hơn nữa Tát Mạch Nhĩ cũng không có mẹ, nhưng vẫn không thể nhịn được thấy phẫn nộ, bởi vì không cần nghĩ cũng biết đây là lời nhục mạ hắn.
Tát Mạch Nhĩ quay đầu lại.
Trường thương đảo qua liền đánh mấy người chơi ở vị trí tương đối gần chết tại chỗ, có điều mấy người chơi này vẫn cười ha ha, không chút sợ hãi và hoảng loạn.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn rất sung sướng, rất vui vẻ, lúc mấy người chết này biến thành ma lực tiêu tan trong không khí, rất nhanh lại có người từ bên cạnh tiến vào bổ sung, sau đó tiếp tục sôi nổi đi khiêu khích Tát Mạch Nhĩ.
Có điều khi Tát Mạch Nhĩ đang định giết chết toàn bộ những người chơi này, Hạ Lạc Khắc lại bước từng bước trở về.
Quần áo trên người anh đã có chút hư hỏng, có điều cũng không tạo thành tổn thương quá lớn đến Hạ Lạc Khắc.
“Tát Mạch Nhĩ.”
Hạ Lạc Khắc đi về phía Tát Mạch Nhĩ: “Ông không thắng được chúng tôi, ở đây có toàn bộ dũng sĩ dũng cảm nhất của thế giới dưới lòng đất, cho dù không có tôi, bọn họ cũng sẽ ngăn cản ông.”
“Cậu nói chính là bọn da xanh nhỏ bé sao? Nếu như cậu trông cậy vào đám da xanh dơ bẩn này có thể ngăn cản được ta, hiện tại cậu có thể đánh mất suy nghĩ này, sau đó quỳ lạy ta đi! Hạ Lạc Khắc!”
Tát Mạch Nhĩ giang hai tay ra, giống như đã bắt đầu tuyên cáo hắn thắng lợi, sức mạnh trên người của hắn tiếp tục tăng vọt, vai phồng lên hai chỗ, sau đó cùng với chất lỏng màu đen bắn tung tóe, lại là một đôi cánh có lông chim màu đen được mọc ra.
Tổng cộng bốn cái cánh đằng sau người Tát Mạch Nhĩ chậm rãi xoè ra, kèm theo số lượng cánh chim tăng lên, dường như sức mạnh của hắn cũng nâng lên một level mới.
Một mảnh lông chim màu đen chậm rãi rơi xuống.
Tát Mạch Nhĩ ngẩng đầu, nhìn một thứ đại khái chỉ thể gọi là “móng vuốt” giơ lên đỉnh đầu hắn.
Một kích mãnh liệt bắn vào đầu Tát Mạch Nhĩ, cơ thể Tát Mạch Nhĩ bay ra ngoài, sau đó ghim vào vách tường nguyên vẹn cách đó không xa.
Toàn bộ bức tường nứt ra từng vòng, cơ thể to lớn của Tát Mạch Nhĩ bị một cây trường thương màu đen “treo” ở trên vách tường, bởi vì quán tính còn đang đung đưa qua lại.
Cây trường thương xuyên qua đầu Tát Mạch Nhĩ, mũi thương găm sâu vào vách tường, đầu thương phát ra hơi thở màu đen khiến mặt Tát Mạch Nhĩ lộ ra vẻ đau đớn. Sau đó chính là khói đen liên tiếp từ mắt, lỗ mũi còn có miệng của Tát Mạch Nhĩ bay ra, sau đó nhanh chóng tiêu tan trong không khí.
Mà cây trường thương của Tát Mạch Nhĩ cũng dần dần biến mất, bốn cái cánh đằng sau người hắn cũng chậm rãi vỡ vụn.
“Hạ Lạc Khắc, đây kế hoạch của anh? Thả Tát Mạch Nhĩ ra, sau đó chơi lớn một phen sao?”
Một bóng dáng nhỏ gầy mặc váy bồng đứng trên thân kiếm.
So với cơ thể cao lớn của Tát Mạch Nhĩ, cơ thể của Lị La có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Một đôi cánh chim tràn ngập ánh sáng màu đen đang mở rộng đằng sau người Lị La, ánh sáng ma lực như có như không tản ra.
“Đương nhiên không chỉ như vậy.”
Hạ Lạc Khắc mỉm cười nhìn về phía Lị La, sau đó chỉ về phía cơ thể không ngừng tan biến của Tát Mạch Nhĩ, rất nhanh, một viên ngọc lớn rơi xuống mặt đất, bị bao phủ bởi một tầng bụi:
“Tôi chủ yếu là vì cái này. Đồ quan trọng để tấn công Thiên quốc đó, Lị La.”