Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 196: Chương 196: Chưa kết thúc đâu




Con sói chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Hắn đã từng là một vị chỉ huy anh dũng và thiện chiến, sử dụng ba bước chiến thuật thuần túy, bất khả chiến bại, ngay cả cự nhân, con sói cũng đem quân của mình đánh bại bọn hắn.

Để cho Cổ Thần một lần nữa trở về thế giới ngầm, công sức mà hắn ta bỏ ra nhiều hay ít, chỉ mình hắn mới biết.

Nhưng hôm nay, một đám địa tinh, yêu tinh, Cẩu Đầu Nhân, không sợ chết, không ngừng bắt đầu công kích, đồng thời liên tục không ngừng tấn công, cảm giác như nó không bị ngắt quãng.

Sức chiến đấu cũng không mạnh nhưng không thể chịu được nhiều người, lúc đầu số lượng tín đồ Cổ Thần không nhiều, trải qua một giờ chiến đấu mà không có tiếp viện, người của con sói tàn ác ngày càng giảm dần, mà trên người hắn vết thương ngày càng nhiều.

Mặc dù hắn ta rất cứng rắn, hắn ta có thể tùy tiện giết chết những người da xanh, nhưng nhóm người da xanh đó, kẻ trước ngã xuống thì đã có kẻ sau lao vào, mỗi một cái mạng tạo ra một vết thương, con sói đã không thể nhớ được có bao nhiêu da xanh, với khuôn mặt chế giễu, đến và đều bị chém đến chết, trước khi chết thì vẫn tạo cơ hội tấn công cho những người bạn đồng hành của mình.

Trong khi sức lực của con sói bị giảm xuống dần, hắn nhìn xung quanh đã không còn đồng đội nào của mình mà tất cả đều là những con da xanh nhìn hắn với ánh mắt cuồng nhiệt.

Bọn hắn rất xấu xí, trên đỉnh đầu còn có văn tự lục sắc, thậm chí bọn hắn giống nhau đến mức không thèm nhìn những người đồng đội đã ngã xuống, bọn hắn duy nhất chỉ nhìn, chính là mình.

Con sói tàn ác bị thương, quỳ trên mặt đất, hắn phụt máu, nhìn đám da xanh trước mặt, phát ra tiếng tru cuối cùng rồi sau đó ngập trong đám da xanh.....

...

[Đinh, các người chơi đã hoàn thành giai đoạn nhiệm vụ [ Chiếm lấy sảnh chính Lâm Đông Thành], xin hãy hộ tống Học Bá đến đóng cổng thông tin, đồng thời kết nối lại cổng thông tin với ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng.]

[Kích hoạt giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ.

[Tên nhiệm vụ: Chiếm lấy sảnh chính của thành chủ Lâm Đông Thành.]

[Mô tả nhiệm vụ: Chúng ta đã cắt đứt cổng thông tin của các tín đồ Cổ Thần, hiện tại đang là thời điểm để đóng lá chắn ma pháp ở Lâm Đông Thành, dọn dẹp các chướng ngại vật cho Phi Không Đĩnh của chúng ta! Vì người chơi sử dụng hằng ngày ở ngục tối!]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Thấy cái gì lấy cái đó, nếu thích thì cầm đi.]

Bắt Cây Bảo nhìn con sói to lớn trước mặt, bị một kiếm của mình đâm chết, cuối cùng cũng ngã xuống mặt đất. Bên cạnh hắn có Á Sắt toàn thân mặc giáp đen và đang nhìn hắn.

Sau đó, hắn thu gom vũ khí của mình, nhanh chóng đi theo những người thử nghiệm lần đầu tiên khác và đi đến đại sảnh thành chủ Lâm Đông Thành trước kia.

“Này! Huynh đệ có chút lợi hại!” Âu Thực Mâu lập tức lao lên vỗ vào vai Bắt Cây Bảo:

“Ngươi quá mạnh, cảm giác danh tiếng của Á Sắt còn thua ngươi.”

“Này chỉ huy, ta nên làm gì với trang bị này bây giờ?”

Đầu số 0 bầu bĩnh đưa ra càng nhiều vấn đề thực tế, hắn vừa mới hỏi xong, trước mắt mọi người hiện lên hệ thống nhắc nhở:

[Trang bị của chỉ huy người sói sẽ được đấu giá bởi ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng, các người chơi hãy đem vũ khí và trang bị trở lại ngục tối của vương quốc Vĩnh Hằng, sẽ được dịch vụ tính và ban thưởng đầy đủ.]

“Này, chỉ có thổ hào mới có thể cầm trang bị mà không cần suy nghĩ.”

Âu Thực Mâu mở ra tay, một mặt khó chịu.

“Chúng ta cũng có lợi thế, tiền đấu giá trang bị tất cả mọi người tham gia chiến đấu đều có thể được chia, thổ hào trả càng cao, chúng ta kiếm được càng nhiều, chỉ có một vài trang bị có dấu hiệu số liệu, để ý như vậy làm gì?”

“Nói thì nói như thế, nhưng ta tưởng tượng giống như phong cách của Á Sắt…..”

Âu Thực Mâu lộ ra ánh mắt ghen tị.

“Lạt kê đi? Chơi đến bây giờ ngươi còn không biết trò chơi này như thế nào sao? Thực lực cá nhân mới là nhất! Trang bị chỉ là phụ trợ, ngươi nhìn Á Sắt toàn thân trang bị hàng đầu còn Bắt Cây Bảo của chúng ta, trang bị không bằng hắn, nhưng vẫn chuyển vận cao hơn hắn như thường? thời điểm đánh BOSS vừa rồi, người khác đều không sống nổi quá mười giây, còn Bắt Cây Bảo có thể sống được một phút, còn có thể điên cuồng chuyển vận, thật là trâu bò.”

Đầu số 0 bầu bĩnh cũng lộ ra vẻ mặt ghen tị, nói.

“Trang bị của đại lão Á Sắt cũng không phải muốn nghiền ép chúng ta, nó được mở rất nhiều phiên bản trong ba tháng, thuộc tính trang bị của ta so với đại lão Á Sắt cũng không kém bao nhiêu, ngươi đừng nói phô trương như vậy, đại lão Á Sắt vẫn rất là mạnh.”

Bắt Cây Bảo vội vàng nói.

“Mạnh thì có mạnh, nhưng ta thấy Bắt Cây Bảo mạnh hơn!” Âu Thực Mâu một mặt sùng bái nhìn về phía Bắt Cây Bảo:

“Đại lão, lần sau có cơ hội ta sẽ tìm ngươi, lúc đó ngươi hãy dạy cho ta cách chiến đấu!”

“A... Lần sau sẽ bàn đi...” Bắt Cây Bảo có chút khó nói.

“Đừng nói chuyện, chúng ta tranh thủ thời gian thu thập chiến lợi phẩm, thoải mái lấy những đồ vật này, thu thập những chiến lợi phẩm của tín đồ Cổ Thần sau đó chúng ta đi tìm tiệm thợ rèn?! Nhanh đi vơ vét đi!”

Đầu số 0 bầu bĩnh cũng hưng phấn hét lên, Bắt Cây Bảo và Âu Thực Mâu cũng nhanh chóng đi theo Đầu số 0 bầu bĩnh để sưu tập chiến lợi phẩm.

Ngay lúc này tại doanh trại tạm thời phía Bắc, Học Bá nhẹ gật đầu với con yêu tinh đến truyền tin tức cho hắn.

Dựa theo lời nói của nhóm da xanh:

“Lãnh chúa ra lệnh cho ngươi đi đến đại sảnh cổng thông tin, kết nối lại tọa độ thời gian và không gian của cổng vào vương quốc Vĩnh Hằng.”

Học Bá mặc dù không có hứng thú với trận chiến nơi này, nhưng đây là mệnh lệnh của Hạ Lạc Khắc đại nhân nên phải nghe, thu gom một ít đồ đạc sau đó chen qua đám yêu tinh, đi về phía đại sảnh cổng thông tin.

...….

Khi những người chơi đang chiến đấu hết mình, Hạ Lạc Khắc đang đứng tại một đống đổ nát, nhìn con bạch tuộc đang biến hình trước mặt.

Bạch tuộc hoàn thân thế nguyên bản chính là ác ma, bởi vì bị Cổ Thần hủ hóa, ngày càng mạnh lên và càng thêm xấu xí, xúc tu mọc khắp người, những giác hút trên xúc tu có sẵn trên người thì đang to dần lên.

Cơ thể của hắn bắt đầu bành trướng, cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể ngày càng cao lớn, nhưng cái đầu vẫn không có bất kì biến hóa nào, nhìn qua làm cho người ta cảm giác quái dị không thể nào hài hòa được.

“Hạ Lạc Khắc... Hạ Lạc Khắc... Ta muốn giết ngươi... Ngươi là ác ma lúc nào cũng đứng cuối lớp mỗi lần đi thi!”

Bạch tuộc hoàn lớn tiếng gào thét, giọng nói của hắn dường như đã bắt đầu thay đổi.

“Cho nên nói, Hạ Lạc Khắc đại nhân luôn đứng cuối lớp cùng hắn như vậy thì tại sao hắn lại oán hận? “ Bố Lỗ tràn ngập tò mò hỏi.

“Có thể nguyên nhân là do sự mất kiểm soát của ta.” Hạ Lạc Khắc cúi đầu trầm tư một chút:

“Mất, mất kiểm soát? Có nghĩa là gì?” Bố Lỗ sững sờ hỏi.

“Không có gì, chỉ là sở thích cá nhân mà thôi.” Hạ Lạc Khắc nói xong, nhìn con bạch tuộc trước mắt đã trở về hình dạng cũ, sau đó bước tới và tay nắm lại thành hình nắm đấm.

“Hạ Lạc Khắc! Ta muốn giết-------- Ô!”

Bạch tuộc hoàn nâng cánh tay đầy xúc tu, hắn hét lên phấn khích, Hạ Lạc Khắc bước tới trước mặt hắn, đạp một phát và đưa một nắm đấm vào bụng hắn, đấm một quyền.

Nắm đấm kia sau khi đấm vào bụng con bạch tuộc đang biến hình, các cơ bắp xung quanh muốn ngăn cản sức mạnh của Hạ Lạc Khắc, nhưng trong nháy mắt, nó đã vỡ vụn và biến dạng, tay hình nắm đấm tập trung dồn sức mạnh vào một điểm, sau đó đột nhiên vung ra------

“Bang!”

Cơ thể của con bạch tuộc bay ra ngoài, tạo ra một rãnh sâu hoắm trên mặt đất, bay qua mấy tòa nhà liên tiếp và dừng lại ở một đống đổ nát.

“Kết thúc chưa?” Bố Lỗ hỏi.

“Chưa đâu.” Hạ Lạc Khắc tiếp tục đi tới đống đổ nát trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.