Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 195: Chương 195: Ta nghĩ ngươi là một người khá tuyệt




Con sói cảm thấy rằng mình không muốn thức dậy, tâm trạng của nó có chút thăng trầm.

Cách đây không lâu, hắn vẫn đứng trong sảnh tiếp tân của cổng thông tin, tưởng tượng sau này hắn sẽ trở thành một đại lãnh chúa và biến thành một con quỷ siêu cấp xấu xa.

Nhưng không bao lâu sau, hắn liền bị rất nhiều địa tinh, yêu tinh và cả Cẩu Đầu Nhân quấy rối, những người này không chỉ không bị ảnh hưởng bởi Cổ Thần nói nhỏ, hơn nữa chúng còn bị bệnh tâm thần giống nhau, miệng toàn nói nhảm.

Cho đến khi có một ngàn người da xanh được trang bị vũ trang đầy đủ và không bị ảnh hưởng bởi Cổ Thần nói nhỏ, bị trải qua một trận tàn sát, con sói tiếp tục bành trướng.

Mang theo hai ngàn tín đồ Cổ Thần trùng trùng điệp điệp tiến về cổng phía Bắc ở Lâm Đông Thành, sau đó...…. Không có sau đó.

Trong doanh trại, nhóm người của con sói với đám yêu tinh da xanh và một số ít Cẩu Đầu Nhân tương đối giống nhau, ngay cả súng thần công ở Phi Không ĐĨnh cũng không dùng, một đợt công kích lúc trước đã làm bọn chúng hoảng loạn, con sói nghĩ rằng sẽ không còn người chạy tới trước mặt mình, nói cười ha ha và nói những điều nhảm nhí.

Từ chiếc Phi Không Đĩnh bên trên, đột nhiên xuất hiện một làn sóng lớn da xanh rơi xuống, hai tay không có gì, mang theo dung mạo hài hước, cầm vũ khí lên, gia nhập cuộc chiến.

“Là quân viện trợ? Dù sao thì giết hết là xong việc.”

Đợt thứ hai, giết; Đợt thứ ba, giết; Đợt thứ tư, giết; Đợt thứ năm...

“Đợi đã, không đúng! Cái Phi Không Đĩnh mặc dù lớn, nhưng chứa được khoảng ba, bốn ngàn người có thể hiểu được, nhưng sao lại chứa được nhiều người như vậy? Từ nãy giờ chắc đã có một vạn người?”

Giống với thủy triều, liên tục xuất hiện các con màu xanh lá với hai tay trần, tín đồ Cổ Thần bên này thì ngày càng ít đi, con sói tàn ác nhận ra tình hình đã không còn thích hợp, chém bay một con địa tinh xông ra từ phía sau và hét lên “Waaaaa!”, sau đó mang theo các tín đồ Cổ Thần đã tham gia, bắt đầu vừa đánh vừa lui, cố gắng trốn thoát khỏi chiến trường.

Nhưng những nhóm người trên đỉnh đầu và toàn thân đều màu xanh, rất nhiều người chạy về phía con sói, rõ ràng bọn hắn biết con sói trong bộ giáp tốt này chính là chỉ huy.

Con sói chỉ có thể mang theo nhóm bộ đội sói, lợi dụng đặc tính chạy nhanh của con sói, thoát ly chiến trường, về phần những con dã thú được mang theo thì toàn bộ bị bàn giao ở nơi đó, dường như đã bị nhóm quái vật da xanh bắt lấy, nghe được tiếng hét của bọn hắn bên kia:

“Mau đuổi theo! BOSS muốn bỏ chạy!”

“Đừng đuổi theo BOSS! Chắc chắn không đuổi kịp, giết tiểu quái! Cũng có trang bị!”

“Bắn vào chân trước! Cung thủ để làm gì,

Bắn vào chân!”

“Ngựa no cỏ! Cung thủ nào đã bắn ta! Ta bị bắn trúng!”

...…

Lần sau này con sói đã nghe không được bởi vì hắn đã chạy trốn, hắn mang theo mấy trăm người sói tham gia, cùng thở hồng hộc, nhanh chóng quay trở về vị trí cổng thông tin ở đại sảnh Lâm Đông Thành, sau đó tổ chức lại lực lượng, nhiệm vụ chính của hắn là tại hạch tâm thành dưới đất Lâm Đông Thành đã bị chuyển hóa triệt để trước đó, trước mắt giữ vững cổng thông tin duy nhất dùng để chiêu mộ binh lính.

Nhưng tốc độ xuất hiện của những tín đồ Cổ Thần hoàn toàn kém xa với nhóm người da xanh, bây giờ tâm trạng của con sói không được nhẹ nhàng như lúc đầu, hắn đã rất vững tin, đám người bên ngoài cổng phía Bắc kia, mặc dù là thức ăn, nhưng số lượng không nhiều lắm, không ngừng đến và không sợ chết, càng không bị ảnh hưởng bởi Cổ Thần nói nhỏ, nếu như không vững tin rằng bọn hắn không phải tín đồ Cổ Thần, con sói tàn ác thậm chí còn có cảm giác mình đang tác chiến với quân đoàn của mình!

Việc con sói không nghĩ tới chính là, hắn vừa chạy về đến không bao lâu, những đội quân da xanh trùng trùng điệp điệp hò hét ầm ĩ lao đến.

Con sói nắm chặt vũ khí trong tay, bất luận như thế nào, hắn đều sẽ chịu đựng, đánh bại bọn da xanh đáng sợ này!

“Vì Cổ Thần! “

...…..

Khi các người chơi và các tín đồ Cổ Thần đang trong thời điểm đánh nhau túi bụi, lúc này những người trong công hội đã dựa theo bản đồ hướng dẫn, đã tới nhà trẻ [Lâm Đông Thành lão đại], đồng thời bắt đầu dựa vào ảnh chụp, tìm kiếm những đứa trẻ của Vưu Đạt.

Trên thực tế, đó cũng không phải một chuyện khó để làm.

Dù sao những đứa trẻ của Vưu Đạt đều để đầu trọc, mang theo Đại Kim dây xích, bên trái có hình Thanh Long, bên phải có hình Bạch Hổ, vô cùng dễ thấy.

Chủ yếu những cái đầu nổi bật hơn

Các người chơi không bao lâu đã tìm ra hai mươi đứa trẻ của Vưu Đạt, sắp xếp mọi người để cõng trở về, lão bà Vưu Đạt ở bên kia, liền lấy tấm thẻ nhỏ có mười vạn ma thạch trong đó.

Về phần hai mươi địa tinh nhỏ được mang ra, tình trạng đã tốt hơn nhiều.

Các người chơi thử nghiệm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ một cách rất nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng trở về doanh trại thì gặp được các người chơi khác đang đuổi theo con sói, còn có người đang thu dọn chiến trường, lên diễn đàn xem xét thì mới biết đợt chiến đấu với quái vật vừa mới thành công, hơn nữa cái mới nhất là con sói BOSS nhìn lợi hại đã tự dẫn đội mình đến.

Hiện tại BOSS đang rút lui, BOSS đã rút về đại sảnh cổng thông tin.

Những người khác cũng không nói gì, các đại lão người chơi thử nghiệm đầu tiên đưa thẻ ma thạch cho phù văn ma pháp trận, sau đó gia nhập vào chiến lược đại quân đi đánh BOSS.

Giống với thủ lĩnh Cẩu Đầu Nhân, dù sao trang bị ở trên thân con BOSS kia, cuối cùng đều muốn đấu giá, cái Tam Xoa Kích to lớn khổng lồ trên Phi Không Đĩnh lần trước, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong nhà kho, nghe thợ rèn Tân Ba trong lúc lơ đãng đã tiết lộ, đợi đến lúc có lò nung tốt, sẽ lấy cái Tam Xoa Xích đúc lại thành trang bị mới.

Trang bị trên thân con sói bị lột sạch, sự nhiệt tình của các người chơi tăng vọt, sau đó hướng về phía đại sảnh cổng thông tin ở Lâm Đông Thành, một lần nữa phát động cuộc tấn công.

...…..

Hạ Lạc Khắc bước đi trong căn phòng tối như mực, nhưng tầm nhìn của thượng vị ác ma vẫn có thể nhìn rõ tất cả các bố trí trong phòng.

Một phù văn ma pháp trận khổng lồ, đặt ở chính giữa phòng, trên vách tường vẽ đầy các biểu tượng cổ quái và ký hiệu Tà Thần kì lạ.

“Xem ra nơi này chính là căn cứ điểm ban đầu của những tín đồ Cổ Thần.” Hạ Lạc Khắc ngồi xổm xuống, cẩn thận nghiên cứu phù văn ma pháp trận.

“Những phù văn ma pháp trận này nhìn qua có vẻ đắt tiền, chậc chậc, không nghĩ rằng các tín đồ Cổ Thần có nhiều tiền hơn so với chúng ta.” Bố Lỗ chua chát nói.

“Đó là bởi vì có người tiếp viện bọn hắn.” Hạ Lạc Khắc vừa nói, vừa quay người đứng lên, nhìn về phía sau mình.

Một bóng người đứng sau lưng Hạ Lạc Khắc, một xúc tua mọc ra giống một con bạch tuộc, đó là bạch tuộc hoàn.

“Hạ Lạc Khắc...…..”

Bạch tuộc hoàn nhìn Hạ Lạc Khắc trong bóng tối, phát ra âm thanh oán hận:

“Tại sao ngươi không nằm ở đó giống các lãnh chúa khác ở nơi đó? Bây giờ ta có thể từ từ tra tấn ngươi.”

“Có phải là ngươi?” Hạ Lạc Khắc với khuôn mặt kinh ngạc.

“Thật kì lạ sao? Hạ Lạc Khắc, bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ còn kịp, ta sẽ xin các Cổ Thần cho ngươi, nhưng dạng thượng vị ác ma như ngươi chắc sẽ không được tha thứ, dù sao Cổ Thần cũng hận các ngươi nhất, những người được coi là thượng vị ác ma thời đại mới, mà ta, trong tương lai không xa, sẽ thay thế vị trí của ngươi, ta mới thật sự là thượng vị ác ma!”

Bạch tuộc hoàn lộ ra thần sắc điên cuồng, những chiếc xúc tu giống như sợi râu trên cằm giương nanh múa vuốt.

“Thật là kỳ lạ,“ Hạ Lạc Khắc suy tư, hỏi:

“Khi ta còn trong trường học, ta đã cảm thấy ngươi khá tuyệt, không nghĩ rằng ngươi lại làm ra chuyện này, thành thật mà nói hãy để cho ta nhìn ngươi với một chút kính trọng.”

Hạ Lạc Khắc vừa nói xong, một ma lực lớn tràn ngập căn phòng, cả căn phòng phát ra tiếng động lớn, giống như âm thanh bị gió thổi bay, các mảnh võ bay khắp nơi.

Căn phòng nhỏ trong ngôi nhà ba tầng ban đầu giờ đột nhiên trở thành một đống đổ nát.

Mà Hạ Lạc Khắc, toàn thân vẫn nguyên vẹn, đứng ở phía trên đống đổ nát, trước mặt hắn là con bạch tuộc hoàn đang bắt đầu biến hình.

“Chết đi, Hạ Lạc Khắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.