Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 163: Chương 163: Đại chiến quân đoàn




Bắt Rễ Bảo đi theo đám người, đi theo hướng các người chơi khác đang đi bộ mà tiến lên.

Phi Không Đĩnh cự đại trên đầu phát ra tiếng vang ầm ầm, dường như chiếm hết toàn bộ tầm mắt, dần hướng về phía trước, sau đó chính là:

“Đùng-!

“Đùng-!

Âm thanh vang lên không ngừng, nổ tung lên một luồng sáng tại chỗ của quân đoàn Cổ Thần phía trước, trong nháy mắt một số lượng lớn quân địch đã bốc hơi.

Phi Không Đĩnh liên tục thả pháo ma năng từ trên không, trước trận địa như một trận mưa đạn.

Bắt Rễ Bảo cảm thấy mình như bị điếc, tiếng nổ từ Phi Không Đĩnh không ngừng vang lên, khiến đầu anh ta có chút ong ong.

Chiến trận của Chi hỏa Vĩnh Hằng bên cạnh truyền đến âm thanh hò reo.

Tốc độ bay về phía trước của Phi Không Đĩnh nhanh dần.

Ở người chơi bên này, một trận bạo động nhanh chóng từ sau truyền đến, một đám người từng hàng từng hàng truyền lời cho nhau, lời nói nhanh chóng được truyền đến chỗ Bắt Rễ Bảo bên này.

“Gas tỷ vừa mới nói, mọi người cố gắng thật tốt, tiểu đội pháo ma năng sẽ trợ giúp hỏa lực cho chúng ta, nhìn tình hình chiến đấu dữ dội phía bên kia, tình hình là đang yếu thế, lập tức đội tấn công từ xa đến nơi!” (Đến từ độc giả (Thành Đỏ))

“Lão tử chết cười mất, việc này không phải là đôn đốc các đội chiến đấu sao? Bên nào đánh không tốt thì đánh chết bên đó!”

“Chết tiệt, cậu có thể đừng đùa với tôi được không! Khó khăn lắm tôi mới nhập vai được, ĐMM! Hahahaha!”

“Lần này thật kích thích, cùng với hỏa lực của quân đồng minh bên trên tiến liên.” Âu Thực Mâu ở bên cạnh cũng rất hân hoan.

“Tấn công quân đoàn Cổ Thần!”

“Lá chắn tiên phong, toàn bộ phía sau từ từ, đừng xông lên!”

“Toàn bộ nghe lời chỉ huy! Nếu không thì lại bị tiêu diệt cả đoàn!”

“Giai đoạn thứ hai rồi! Cố gắng lên!”

Trong doanh trại người chơi, không ngừng phát ra âm thanh, mà tại doanh trại của Chi hỏa Vĩnh Hằng, đã đem lá chắn cho gác ở hàng đầu tiên.

Các người chơi bên kia cũng bắt chước theo động tác của NPC, gác lá chắn lên mặt đất.

“Đứng vững---!”

Tiếng hò reo quanh quẩn trong chiến trường, không biết là người chơi bên này hay là NPC bên kia hô.

Do âm thanh “Phù phù phù” của dã thú phía trước ngày càng gần hơn, mặt đất cũng bắt đầu rung động.

Bắt Rễ Bảo chỉ cảm thấy máu trong người đang sục sôi, cho dù là ở trong trò chơi, nhưng hoàn toàn cảm nhận được chiến trường tả thực, khiến anh ta liền quên rằng đây là một trò chơi.

Phía trước, âm thanh ầm ầm truyền đến liên tục, Phi Không Đĩnh không ngừng mở đường bằng các đợt pháp ma năng, khiến cho quân đoàn Cổ Thần phía trước cứ thế mà liên tục bị ngăn cách ra.

Đợt tiền tuyến đầu cũng bắt đầu gặp nhau.

“Phịch---!”

Bắt Rễ Bảo đi theo đám người, phía trước là tiếng vang khi thân người va vào lá chắn, có tiếng la của người chơi, nhưng trong nháy mắt tiếng gào thét của dã thú đã lấn át tất cả.

Một quái vật da đỏ bay vọt qua đầu đám người chơi, nhào vào nhóm người sau lớp lá chắn, ngày càng nhiều quái vật da đỏ trào lên đi qua lớp lá chắn.

Bắt Rễ Bảo quay đầu, từ trong đám người nhìn thoáng về phía đội ngũ kia.

Phương châm của Chi hỏa Vĩnh Hằng là dùng hiệu suất cực cao, tiêu diệt bọn quái vật quân đoàn Cổ Thần.

Đột nhiên Bắt Rễ Bảo có một cảm giác: Đây mới là chiến tranh của quân đoàn!

So với người chơi bên này thì tản mạn hơn nhiều.

Trận hình lỏng lẻo, thực lực người chơi ở hàng đầu vẫn không đều, ngày càng nhiều quái vật da đỏ bắt đầu nhảy vào đội hình các người chơi bên trong.

Lập tức có một con nhảy đến trước mặt Bắt Rễ Bảo.

Bắt Rễ Bảo nâng lá chắn lên, chủ động hướng về phía quái vật da đỏ xông đến mà chặn lại.

“Ầm!”

Bắt Rễ Bảo cảm giác được một lực rất lớn truyền đến lá chắn, thân hình anh ta có chút bất ổn khi bị húc, nhưng quái vật da đỏ kia cũng bị lảo đảo khi húc vào lá chắn, có một người chơi chỉ một chém là kết thúc con quái vật da đỏ kia.

Ngày càng nhiều quái vật da đỏ xuất hiện, nhưng so với đợt đầu thì giống như một cơn thủy triều, muốn các người chơi không kịp phản ứng thì dìm ngập là cách tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất Bắt Rễ Bảo đã có thể phản kích.

Bất kể là người chơi thử nghiệm đầu tiên hay là thứ hai, trải qua một khoảng thời gian chơi lâu như thế, rèn luyện ở trong game, cũng đều nắm giữ được các kỹ xảo chiến đấu cơ bản, hơn nữa cùng với tính không sợ chết, cùng tạo nên một đội quân cơ bản, với các người chơi có vũ khí, trang bị đầy đủ, đối đầu với tạp binh của quân đoàn Cổ Thần, cũng là một lực lượng có thể phản kháng.

Nhưng so với quân tiên phong bên cạnh, quân đoàn Chi hỏa Vĩnh Hằng xuyên thẳng vào quân đoàn Cổ Thần thì chắc chắn là phải kém hơn một chút, nhưng cơ bản vẫn có thể duy trì được trận hình.

Một bóng người màu đen, nổi bật lên trong đám người rất dễ nhận biết, một số các người chơiđược trang bị vũ khí, trang bị ưu tú vây quanh người kia.

Người chơi Á Sắt, tạo thành một chiến đoàn nho nhỏ, như một cái cối xay thịt vậy, chém tất cả bọn Cổ Thần nào lại gần.

Bắt Rễ Bảo nhìn chiến đoàn phía bên kia, đang khá là say sưa nhìn, thì một con quái vật da đỏ vật anh ta xuống đất.

Khuôn mặt dữ tợn, hàm răng sắc bén muốn cấu xé Bắt Rễ Bảo, nhưng nó chỉ cắn được thanh đoản kiếm trong tay anh thôi.

Răng nhọn màu vàng đang cắn vào lưỡi kiếm, âm thanh chà xát vào lưỡi kiếm “két két” làm cho đầu óc Bắt Rễ Bảo tê dại, mặc dù biết rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng với cảnh tượng như vậy, trong lòng Bắt Rễ Bảo không chịu được mà nhảy dựng lên.

Một thanh đoản kiếm đâm xuyên qua lồng ngực con quái vật, Âu Thực Mâu tung cước vào con quái vật da đỏ đang đè lên người Bắt Rễ Bảo văng sang một bên, sau đó toàn thân gạch men vươn tay với lấy Bắt Rễ Bảo, kéo Bắt Rễ Bảo lên.

“Chết tiệt, cậu mất tập trung quá đấy, nếu chết ở đây, cậu không thể tham gia cuộc đại chiến được, cậu không được chết!”

Âu Thực Mâu toàn thân đều là chất lỏng gạch men, không biết là anh ta hay là người khác, nhưng nhìn anh ta không có vấn đề gì đáng nói.

“Đầu Báo đâu rồi?”

Bắt Rễ Bảo chém thêm một nhát vào con quái vật đang thở “phù phù phù” gượng dậy, sau đó quay qua hỏi Âu Thực Mâu.

“Âu hoàng kia đoán chừng đã sử dụng hết vận khí, rồi được sinh ra một lần nữa, dù sao tuổi thọ của Âu hoàng rất ngắn.” Âu Thực Mâu nói với nhiều ác ý.

Nhưng anh ta vừa nói xong, từ phía sau anh ta truyền đến một câu thần chú:

“Cái nào khuất mà hắc ghìm không ngừng khuất mà hắc u, so tà a còn phải tà a siết hỗn độn a, tại lão tử siết trên tay mãng lên nhảy lửa tử tinh Linh Nhi a, nghe được lên lão tử triệu hoán, a trên đời này cao nhất hợp đồng chi danh a, khắc thổi xám lão tử siết địch nhân!”

Kem theo câu thần chú là một viên hỏa cầu lớn, dường như trung vào cơ thể Âu Thực Mâu bay ra, trung vào quái vật da đỏ kia, lửa ma pháp nổ tung tạo nhiệt, khiến Bắt Rễ Bảo phải nâng lá chắn lên.

“Cam! Phóng ma pháp mà không báo trước! Ai thế!”

Âu Thực Mâu hô lên, cánh tay của anh ta bị thương do ngọn lửa đốt.

“Là bố của mày đây!”

Một người chạm vào Bắt Rễ Bảo và Âu Thực Mâu, chính là Cẩu Đầu Nhân Đầu Báo Sô 0 Bầu Bĩnh.

“Tôi coi cậu là con, nhưng cậu lại muốn làm bố tôi à.” Âu Thực Mâu lập tức nói, cố gắng thêm một câu:

“Cậu đọc thần chú tiếng địa phương gì đấy?”

“Thành Đô Tứ Xuyên, nhóc con ạ!”

Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh vừa mới nói xong, một con quái vật da đỏ nhảy xổ vào người anh, Âu Thực Mâu đột nhiên nhảy bật ra, đâm xuyên qua con quái vật da đỏ kia.

Trên đầu truyền đến một tiếng gào thét.

“Quân ma năng của đồng minh đến rồi!”

Có người hét lên, sau đó liền thấy được những viên đạn ma năng, rơi vào đội quân bên cánh trái, tất nhiên tình hình chiến đấu ở đó không ổn lắm, quân đoàn pháo ma năng trợ giúp tấn công hỏa lực tương tự.

“Cây cỏ----! Cái quái quỷ gì ia! NPC bị tiêu diệt rồi!”

Vài người chơi hô lên, Bắt Rễ Bảo nhìn sang phía đó, nhìn thấy một cự nhân đen cao to xấu xí, cầm một cái chùy sắt lớn, tàn sát quân đội của Chi hỏa Vĩnh Hằng, quân đội tấn công tiên phong của Chi hỏa Vĩnh Hằng cũng lập tức ngưng lại.

“Kia là quái tinh anh à? Cái mô hình này lợi hại quá.”

Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh xúc động nói.

Âu Thực Mâu đột nhiên nói:

“Tôi vừa nảy ra một ý rất táo bạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.