Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 164: Chương 164: Rơi vỡ




“Phịch---!”

Cự nhân đen vung chùy sắt lớn xuống, làm xáo trộn toàn bộ đội hình của Chi hỏa Vĩnh Hằng, như là con sói khuấy động bây dê, bằng thể trạng mạnh mẽ vô địch, hắn phá hủy hết mọi sự vật cản đường.

Âu Thực Mâu nhìn cự nhân đen vung vẩy chùy sắt ở phía xa, rồi quay đầu lại nói với hai bạn:

“Tôi cảm thấy cơ hội lập danh quý giá đến rồi, Á Sắt đã lợi dụng để solo với một cự tích, rồi một bước lên tiên, nếu tôi có thể một mình giết cự nhân trên chiến trường, tôi đại khái là có thể một bước lên tiên!”

“Nhưng cậu không mạnh, cậu làm sao giết được, điều khiển số GM đến à?”

Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh vừa nói xong, bị một con quái vật da đỏ vật ngã xuống đất, nhưng Bắt Rễ Bảo liền cứu được anh ta.

“Cậu thì biết cái gì!” Âu Thực Mâu kích động hô:

“Nhìn tên cự nhân độc nhãn kia, loại quái vật này, nhất định điểm yếu là cái tròng mắt kia, không biết ở trong thần thoại nào, Khuê gia dùng chính cách đó để đánh bại cự nhân độc nhãn! Cho nên kế hoạch của tôi rất đơn giản!”

Âu Thực Mâu chỉ vào cự nhân ở xa xa hô:

“Chờ đến khi cự nhân nền chùy xuống, tôi dùng trực giác chính xác, phán đoàn điểm rơi của chùy, sau đó leo lên chùy rồi lên đầu hắn, đâm vào mắt của hắn đòn chí mạng! Như thế thì tôi chính là anh hùng chiến trường.”

Âu Thực Mâu nói xong, Bắt Rễ Bảo và Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh cũng bối rối.

“Cậu sợ nên không nghĩ đến ăn rắm à.”

Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh nói như thế.

“Cam ngọt, chơi game mà chả có tí mơ mộng gì cả, tôi đi một mình!”

Âu Thực Mâu nói xong, vọt đến chỗ cự nhân kia.

Đội hình của các người chơi cách đội hình của NPC không xa, để duy trì chiến tuyến, giữa hai đội hình chỉ cách nhau một khe hở để hoạt động.

Làm cách nào để vượt qua được chỗ trống này liền trở thành khó khăn đầu tiên cho Âu Thực Mâu trong việc hoàn thành kế hoạch của mình.

Tuy nhiên, họ còn chưa nghĩ đến cách giải quyết khó khăn này, thì trên đỉnh đầu, mấy chục đạn pháo ma năng theo hình vòng cung rơi xuống.

“Đùng--!”

Lại là liên tiếp vụ nổ dọn sạch đường,

Khoảng trống giữa các quái vật Cổ Thần đã được dọn dẹp.

“Chính là lúc này!”

Âu Thực Mâu hét lên một tiếng, sau đó tiêu diệt quái vật da đỏ trước mặt, đẩy một người chơi cản đường ra, cùng với Bắt Rễ Bảo và Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh tiến lên.

Phó chỉ huy Cá Viên của Chi hỏa Vĩnh Hằng lúc này đang cầm súng trường, bắn một cách điên cuồng về phía cự nhân đen, nếu như không phải do Phi Không Đĩnh trước mặt không ngừng nã pháo, dọn sạch một nữa quân địch phía sau, thì bây giờ đội hình của quân đoàn Chi hỏa Vĩnh Hằng đã bị phá hủy, tuyệt đối tổn thất nặng nề.

“Cố lên! Đừng cho tên cự nhân kia tiến thêm bước nào nữa!”

Cá Viên vừa hô xong, cảm giác như có 3 người vừa phóng qua bên cạnh, Cá Viên xem xét trang bị của 3 người kia và đỉnh đầu màu lục, đầy là chiến sĩ yêu tinh của Vương quốc Vĩnh Hằng!

“Tất cả tránh ra, tên cự nhân này là của tôi!”

Thần sắc kiên định của Âu Thực Mâu cùng với đoản kiếm xông tới.

Cá Viên sững sờ, chưa kịp ngăn lại thì thấy 3 yêu tinh kia xông tới.

“Chờ chút! Các ngươi làm gì thế!”

Cá Viên hét lên sau lưng 3 người ấy.

Âu Thực Mâu quay đầu lại, khóe miệng cố gắng biểu đạt một nụ cười gian xảo, nhưng thể trạng sinh lý của yêu tinh không cho phép, anh ta nhàn nhạt nói:

“Đương nhiên là giết cự nhân rồi, tên NPC phế vật.”

Cá Viên thật sự ngẩn cả người, liền thấy những yêu tinh kia xông đến phía cự nhân.

Âu Thực Mâu nắm chặt đoản kiếm trong tay, nhằm ngay lúc cự nhân nâng chùy xông lên.

Chính là lúc này!

Âu Thực Mâu xông đến, đỉnh đầu bị chùy sắt nện bẹp dí.

“Ổ cây cỏ! Cái thằng chó này!”

Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh mắng một câu, đã thấy trước mặt có một yêu tinh lao ra và nhảy lên chùy.

Bắt Rễ Bảo chụp lấy rìa cây chùy, sau đó cả người bám lấy chùy.

Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên xuất hiện khi vừa trèo lên, suýt nữa Bắt Rễ Bảo không bắt được chùy sắt.

Cự nhân đen cũng cảm giác được có gì đó trên chùy của mình, ngoái đầu nhìn xem.

Bắt Rễ Bảo chớp thời cơ, buông lỏng tay, sau đó thả mình rơi xuống mắt của cự nhân.

Chúi đoản kiếm trên tay xuống dưới, đâm vào mắt của cự nhân.

“Gào---!”

Cự nhân đen kêu lên thảm thiết vang vọng khắp cả chiến trường, cự nhân lùi lại hai bước, sau đó toàn thân ngã ngửa xuống đất.

Bụi bặm bay lên, Bắt Rễ Bảo đứng trên mặt của cự nhân, sững sờ xuất thủ.

“Quaaaaaa---!”

Quái thú của quân đoàn Chi hỏa Vĩnh Hằng hò hét ầm ĩ, đám người nhìn về phía Bắt Rễ Bảo, cũng có lộ một chút sự cuồng nhiệt.

Nhưng bây giờ không phải lúc ăn mừng, quái vật da đỏ xông lên ngày càng nhiều.

Phi Không Đĩnh cách đó không xa, yêu tinh chỉ huy Phi Không Đĩnh hướng về phía các yêu tinh ma pháp sư trên boong tàu hô to:

“Nhanh! Bổ sung năng lượng nhanh lên! Chuẩn bị thả xuống một vòng pháo ma năng nữa!”

“Thuyền trưởng! Pháo ma năng quá tải!”

Một yêu tinh ma pháp sư hô lớn.

“Thuyền trưởng! Ở mạn trái thuyền 40 độ! Phát hiện chỉ huy phe địch!”

Một yêu tinh đứng từ trên cao hô xuống phía dưới.

Yêu tinh chỉ huy lấy ra một cái kính viễn vọng, nhìn qua phía của quan sát viên đã nói, nhìn thấy một ác ma thân hình ca lớn, bởi vì lực lượng Cổ Thần sa đọa, ban đầu là thân thể ác ma, bây giờ đã trở nên vô cùng dữ tợn, làn da xanh lục, khắp nơi đều có thể thấy được mụn mủ đầu đen mục nát, mà trên tay của ác ma kia là một thanh Tam Xoa Kích khổng lồ, đang tích tụ ma lực, nhắm vào Phi Không Đĩnh.

“Rẽ hết sang phải---!”

Yêu tinh chỉ huy hô khàn cả giọng trong khoang, rất nhanh, từng tầng một hô truyền xuống dưới:

“Rẽ hết sang trái---!”

“Rẽ hết sang trái---!”

Cùng với mệnh lệnh truyền đi, phương hướng của Phi Không Đĩnh, kèm theo cánh đuôi và hai cánh khổng lồ ở thân tàu có góc khác nhau, tàu bắt đầu nghiêng về bên phải.

Bên trong quân đoàn Cổ Thần, ác ma bị sa đọa, đã phóng đi Tam Xoa Kích chí mạng.

Tam Xoa Kích kèm theo ma lực xám, hướng về phía Phi Không Đĩnh, đột nhiên bắn ra, mạnh mẽ đâm vào thân trên của Phi Không Đĩnh đang chuyển hướng, ma lực xám trong nháy mắt đã bắt đầu làm ô nhiễm toàn bộ Phi Không Đĩnh.

Ở trên Phi Không Đĩnh bắt đầu phát ra nhiều âm thanh thảm thiết, đồng thời đổ về phía quân đội của các người chơi.

“NPC à, Phi Không Đĩnh đang rơi xuống! Mau tìm chỗ ẩn nấp!”

Một người chơi lớn giọng, đã bắt đầu hét lên.

Nhưng ở tình huống này, muốn tránh né được Phi Không Đĩnh thật sự rất khó, dường như vài giây sau thì Phi Không Đĩnh to lớn đã rơi xuống ở một góc chiến trường.

Phi Không Đĩnh rơi xuống, tạo ra một làn sóng xung kích, và mảnh vụn gỗ cùng với bụi bặm, tạo ra cảnh tượng như là tận thế.

Bầu trời đầy bụi, bao phủ tất cả các người chơi, đương nhiên là có nhiều nhóm tạp binh của quân đoàn Cổ Thần trong đó.

Tiểu đội tinh anh của Á Sắt, bị làn sóng xung kích của Phi Không Đĩnh hất văng ra ngoài, ngay trước mắt là một mảng tối đen mù mịt, Á Sắt hít thở, cảm giác vui vẻ đến nỗi phổi bị tắc nghẽn, bắt đầu ho rất nhiều trong mảng tối đen ấy.

Khi anh ta đứng dậy, chuyện đầu tiên làm là ném lá chắn đi, che mũi lại, trong làn khói xám, có một người phát ra âm thanh “Phù phù phù”, hướng về phía anh ta xông đến.

Á Sát sử dụng kiếm rất thành thạo, một tay cầm kiếm chém ngang một cái thật chuẩn xác, một quái vật da đỏ phía trước bị chém ngã xuống đất. Bên cạnh lại có một thứ gì đó lao đến.

“Chết tiệt! Dễ nghiện thật! Cảm giác đặc biệt này tôi sẽ cho nổ tung lên!”

Mai Xuyên Khốc Tử mình mẩy đầy bụi bắm xông đến.

Á Sắt tự nâng thân mình lên cũng giống như nâng toàn thân vậy.

“Trước tiên đừng thổi gấp, không có Phi Không Đĩnh, như thế thì kế hoạch tác chiến của chúng ta không thực hiện được.”

Á Sắt nhíu mày, đến bây giờ có thể duy trì áp lực đối với quân đoàn Cổ Thần là đều dựa vào Phi Không Đĩnh, nhưng giờ Phi Không Đĩnh đã rơi xuống, không có nó, không cách nào duy trì áp lực hỏa lực tuyệt đối, muốn đánh giết chỉ huy địch cũng không thể.

“Á Sắt, cậu bảo Phi Không Đĩnh rơi ở bên này của chúng ta, có thể hay không...” Mai Xuyên Khốc Tử đột nhiên hỏi:

“...Chúng ta có thể khởi động lại Phi Không Đĩnh không? Cái này e là không phải một nội dung của nhiệm vụ chiến dịch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.