Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 387: Chương 387: Ép tôi phải giả vờ




Editor: Wave Literature

“A!”

Tiếng hò hét vang lên quanh bên tai, Trảo Căn Bảo dùng cánh tay trái nắm chặt tấm chắn, đặt tấm chắn ở trước mặt mình.

Đồng thời một bàn tay cầm một chiếc giáo dài, đây là yêu cầu mạnh mẽ của Lan Tư Lạc Đặc, Lan Tư Lạc Đặc đã nói là: “Tuy rằng các người đều đã được thần minh chiếu cố, nhưng theo như yêu cầu của nữ công tước đại nhân, vẫn hy vọng các người ít chết nhất có thể, cũng bắn và đánh để tạo tinh thần, không được cô phụ sự quan tâm của nữ công tước đại nhân đối với các người!”

Tuy rằng Lan Tư Lạc Đặc đã nói như vậy, nhưng thực chất để cho những người chơi cầm tấm chắn và giáo dài vào trận, còn là một nhiệm vụ có thưởng.

Mà lúc bắt đầu chiến đấu, sau khi nhóm quái nhân lao ra tới cửa truyền tống, đội ngũ những người chơi liền phát huy tác dụng, ít nhất cũng không tan tác nhanh như thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ. Tuy rằng người chơi trên tuyến vẫn bị thu gặt điên cuồng như vậy, nhưng sau khi tổn thất mất hai ba hàng, các người chơi vẫn còn đứng vững gót chân.

“Ầm!”

Một cây gậy thật lớn lập tức đập thật mạnh vào tấm chắn của Trảo Căn Bảo, thân thể Trảo Căn Bảo lùi ra sau từng bước, thân mình nghiêng ngả, dùng độ cong của tấm chắn mạnh mẽ nện xuống làm một phần hoàn toàn vỡ mất, nếu như điên cuồng kháng cự lại, có khi đến chính cánh tay của Trảo Căn Bảo cũng gãy mất.

Sau đó hai cây giáo dài bên cạnh cũng nhanh chóng rơi xuống, quái nhân tập kích làm Trảo Căn Bảo bị hai lỗ thủng trên người, nhưng một người đứng bên cạnh Trảo Căn Bảo đã bị quái nhân dùng một gậy chặt đứt cánh tay, anh ta vừa mới đưa tấm chắn lên, đã bị quái nhân bắt được và lập tức ném ra ngoài.

Một quái nhân đứng quan sát chỉ huy, đứng rất gần với vị trí hàng đầu tiên, lớn tiếng quát những quái nhân khác: “Không được lùi ra phía sau! Đám người ngu ngốc, cửa truyền tống là thi đơn! Phá tan cái phòng tuyến đáng chết này cho tôi!”

Đương nhiên, người chơi Duy Đa Lợi Á không hiểu được quái nhân đang hét gì vân vân, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra quái nhân này là người chỉ huy.

Trảo Căn Bảo nhìn vị trí quái nhân chỉ huy kia một chút, khoảng cách cũng không xa mình lắm.

“Trảo Căn Bảo!”

Ngay thời điểm Trảo Căn Bảo mới nhìn đến quái nhân chỉ huy kia, Âu Ngật Mâu phía sau anh ta liền hét lên: “Tôi có một kế hoạch!”

Trảo Căn Bảo đang sững sờ sửng sốt, đã bị một quái nhân lập tức quơ một cây búa đến, nhưng Trảo Căn Bảo nhanh nhẹn trốn thoát, rất nhanh lại có người khác đến thay vị trí của anh ta, đứng ở trước mặt.

“Anh đừng có nói với tôi, cái kế hoạch tốt đẹp mà anh nghĩ ra là tới giết chết quái nhân chỉ huy kia.”

Chỗ mà Trảo Căn Bảo và Âu Ngật Mâu đang đứng, đương nhiên sẽ có Báo Tử Đầu Linh Sung, sau khi anh ta thấy Âu Ngật Mâu bị vỡ phòng tuyến, cũng lập tức theo lại đây.

Sau đó trở lại phòng tuyến cũng không phải rất khó, bởi vì mỗi người chơi đều muốn chen chúc lên phía trước.

“Sao anh biết được? Đừng nói nhiều như vậy, kế hoạch của tôi vô cùng hoàn mỹ, tôi có hai quả bom bong bóng, chúng ta có thể dùng bom bong bóng, giải quyết che mấy quái nhân đang che ở giữa chúng ta và quái nhân chỉ huy kia, cú nổ này còn có thể làm cho đám quái nhân mù mịt, chúng ta có thể thừa dịp quái nhân chỉ huy đang trong trạng thái mê man, sau đó tiến lên. Trảo Căn Bảo, Báo Tử Đầu Linh Sung, hai người chịu trách nhiệm che dấu tôi, tôi sẽ cầm giáo dài tiến lên, đầu tiên, quái nhân chỉ huy kia sẽ lấy đại phủ đầu tới chém tôi, sau đó tôi sẽ tác phong nhanh chóng né sang bên sườn.”

Âu Ngật Mâu làm động tác né sang, chính là rất nhanh chóng lui sang bên trái từng bước một.

“Từ từ, vì sao anh chắc chắn là đám quái nhân này sẽ mê man?”

Báo Tử Đầu Linh Sung hỏi.

Âu Ngật Mâu lớn tiếng phản bác nói: “Đương nhiên là bọn họ sẽ mê man, đừng chặn lời tôi! Kế tiếp, búa sẽ chém lại phía tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bị thương, quái nhân chỉ huy kia, nhất định sẽ không thể nào mà khống chế búa của cậu ta, không có chém tới tôi, cậu ta bởi vì quán tính sẽ mất thăng bằng, sau đó búa nhất định sẽ chém mạnh xuống mặt đấy. Thừa dịp cậu ta còn chưa kịp thu hồi búa, tôi liền tiến lên, chạy tới, trực tiếp công kích vào phần eo cậu ta, eo cậu ta bị đâm một giáo như vậy, cậu ta sẽ không chết, nhưng tôi sẽ nhanh chóng rút đại bảo kiếm của tôi ra!”

Âu Ngật Mâu nói xong, rút thanh kiếm dài của mình ra, sau đó tiếp tục nói: “Tôi sẽ nhảy lên lấy đà thật cao, sau đó một tay bắt lấy cổ cậu ta, tay còn lại cầm thanh kiếm này, lập tức đâm thủng yết hầu của cậu ta!”

“Sao tôi lại cảm thấy một màn này có gì đó quen thuộc nhỉ?”

Âu Ngật Mâu vừa mới hưng phấn nói xong, Báo Tử Đầu Linh Sung bên cạnh thể hiện biểu cảm có chút đăm chiêu.

“Không cần nhắc lại chuyện lần trước đánh quân đoàn Cổ Thần! Lần này tôi tuyệt đối sẽ không thất bại!”

Âu Ngật Mâu lớn tiếng nói.

“Tôi chắc chắn phải được lên ảnh! Trên diễn đàn nhất định phải là tôi!”

“Tôi cảm thấy có thể thử xem.”

Trảo Căn Bảo gật gật đầu, rất hiển nhiên đồng ý kế hoạch của Âu Ngật Mâu.

Trảo Căn Bảo đồng ý, Báo Tử Đầu Linh Sung cũng sẽ không có ý kiến gì phản đối.

Kế hoạch đã được xác định, kế tiếp chính là thời gian để Âu Ngật Mâu phát huy.

Anh ta rất nhanh chóng lấy ra hai quả bom bong bóng đã được trang bị, đây đương nhiên đều là xuất phẩm của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.

“Lên đi!”

Âu Ngật Mâu rất có khí thế hô to một tiếng, anh ta cầm hai quả bom bong bóng, châm kíp nổ, sau đó chạy ra khỏi đám người.

“Tránh ra!”

Anh ta hô to một tiếng, sau đó ném mạnh quả bom bong bóng tới vị trí phía trước.

Hai quả bom bong bóng lướt qua đỉnh đầu của đám người, dừng ở giữa hai quái nhân, sau đó phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Cú nổ mạnh kịch liệt đã làm cho mấy quái nhân ở đó ngã xuống, mấy người bên cạnh cũng ảnh hưởng, nhưng nhóm quái nhân còn chưa bị thương, đều là vẻ mặt mộng bức.

“Chính là hiện tại!”

Âu Ngật Mâu hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng vọt qua trước mặt quái nhân chỉ huy.

“Yểm trợ tôi, Trảo Căn Bảo! Báo Tử Đầu Linh Sung!”

Sau Trảo Căn Bảo là Hắc Tử Đầu Linh Sung theo sau Âu Ngật Mâu xông lên.

Nổ mạnh thật sự có tác dụng, tạo ra một khoảng không ngắn để trống, Âu Ngật Mâu bắt được cơ hội trong khoảng thời gian này, trong tay nắm chiếc giáo dài vọt lại, quái nhân chỉ huy kia thế nhưng lại chỉ có ba người dám can đảm nhằm đến mình, còn gào khóc thảm thiết, anh ta vốn rất căm tức bởi vì mục đích theo sát cửa truyền tống không giống như tưởng tượng, cho dù là muốn lui về phía sau, cũng phát hiện cửa truyền tống chỉ có thể đi ra nhưng không cách nào đi vào. Nói cách khác, bọn họ bị đưa đến cái chỗ cửa truyền tống này không biết phải làm sao nữa, hơn nữa không có cách nào để quay trở về.

Mà nhiệm vụ nguyên bản của họn họ, vốn là anh ta được truyền tống đến thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, sau đó tiến hành phá từ bên trong, đánh từ giữa trung tâm, nháy mắt làm tê liệt thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, đây mới là mục đích của bọn họ!

Cũng không phải là tới nơi này để giết mấy loại yêu tinh và tinh linh này!

Quái nhân chỉ huy nổi giận không ngừng, anh ta cảm giác được những người này là đang miệt thị mình, nhân loại nho nhỏ cũng dám khởi xướng đối đầu với quái nhân?

Anh ta khiêng cái đại phủ đầu của mình lên, mặt hướng tới ba người, hơn nữa còn hét lên với những quái nhân xung quanh: “Tất cả tránh ra! Ông đây muốn sống chết với bọn họ!”

Mấy quái nhân khác cũng làm thành một vòng tròn, hiển nhiên là tạo ra một hoàn cảnh tạo khí thế cho quái nhân chỉ huy.

Quái nhân chỉ huy hô to một tiếng, dùng búa của anh ta nện mạnh trên mặt đất, khí thế cường đại hơn ba người Trảo Căn Bảo không ít.

“Tôi lên!”

Âu Ngật Mâu hô to một tiếng, sau đó tốc độ dưới chân nhanh hơn, anh ta giơ chiếc giáo dài của mình lên cao, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quái nhân chỉ huy trước mặt nâng búa lên bổ đến phía anh ta.

Chính là hiện tại!

Ánh mắt tinh sáng của Âu Ngật Mâu co lại, cước bộ dưới chân lướt ngang, cả thân thể đều tránh sang bên trái, cho đến khi chiếc búa nện tới chém vào bờ vai anh ta, chiếc búa thật lớn chém vào vai, một đầu búa chém là Âu Ngật Mâu không thể động đậy, ô ô hai tiếng, đã chết.

“Mẹ nó! Tên ngốc này!”

Báo Tử Đầu Linh Sung tức giận mắng một tiếng, nhưng là anh ta nhanh chóng phát hiện ra chiếc búa của quái nhân chỉ huy đã nằm trên thân thể Âu Ngật Mâu!

Anh ta hô lớn: “Trảo Căn Bảo! Chính là hiện tại!”

Không cần Báo Tử Đầu Linh Sung nói, Trảo Căn Bảo cũng biết đây là thời cơ tốt nhất.

Anh ta lập tức rút ra thanh kiếm dài của mình ra - phi hồng kiếm, màu đỏ trên thân kiếm lóe ra lấp lánh.

Anh ta nhảy lên cao, một bàn tay bắt được phần áo giáp trên cổ quái nhân chỉ huy, tay kia thì dùng phi hồng kiếm chọc thẳng vào yết hầu của quái nhân chỉ huy.

Quái nhân chỉ huy không thể tin lui lại hai bước, trên cổ còn cắm vũ khí, làm cho anh ta căn bản không có biện pháp phát ra âm thanh gì, hai tay cầm búa lớn cũng lập tức buông ra, miệng anh ta phun máu tươi, sắc mặt nghẹn đỏ, rất nhanh quỳ một gối xuống trên mặt đất.

Trảo Căn Bảo buông lỏng tay ra, bước chân quay cuồng một chút rồi an ổn ở trên mặt đất, quái nhân chỉ huy đang còn sống bỗng ngã xuống trước mặt anh ta, không có động tĩnh.

Trảo Căn Bảo bước chân chậm rãi đến trước mặt quái nhân chỉ huy, rút phi hồng kiếm đang cắm trên yết hầu ra.

Chờ xem anh ta, trừ bỏ mấy người chơi đang hò hét ở bên ngoài, còn có nhóm quái nhân đang rống giận với anh ta.

...

Đồng hoang than thở phía trên, vốn dĩ thuộc thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, còn là cứ điểm trận doanh của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, lúc này cũng đã bị quái nhân trong thành tràn ra chiếm lĩnh mất.

Cửa truyền tống của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á bị phá huỷ, mà cửa truyền tống của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cũng đang bị tắc, hơn nữa nhóm quái nhân cuồn cuộn không ngừng tiến vào cửa truyền tống, bọn họ không biết chính là, điểm đến cuối cùng sau cửa truyền tống kia cũng không phải thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, mà là Duy Đa Lợi Á.

Mà thời điểm nhóm quái nhân xuyên qua cửa truyền tống, còn có một ma pháp bí mật vô cùng lớn đang được che dấu, lặng lẽ đi tới trên thành lũy của nhóm quái nhân, sau đó, chính là sau một trận ma lực đích loang loáng, ma lực này có thể bắn ra đạn làm cho nóc nhà thành lũy của mấy quái nhân này thủng lỗ.

Mấy quái nhân tụ tập ở gần cửa truyền tống rất nhanh chia ra một cái đội ngũ, bắt đầu đáp trả quái nhân trong thành lũy.

Hạ Lạc Khắc mở cánh cửa của anh ra, nhanh chóng lao cả thân mình trong khoảng không đó, thân hình anh xuyên qua lỗ thủng màu đen trống rỗng, đôi cánh dơi màu đen dang rộng, vỗ mạnh đứng lên.

Bụi đất bay xung quanh Hạ Lạc Khắc, dùng sức mạnh của đôi cánh, Hạ Lạc Khắc vững vàng dừng ở trên mặt đất.

Chung quanh một mảnh tối đen, chỉ có một đôi mắt màu vàng đang nhìn Hạ Lạc Khắc.

“Xin chào, Ba La, không phải là đã nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao, còn dám thông đồng cùng Ma Căn làm bậy, thân là chủ nhân, chắc chắn phải giáo huấn anh một chút.”

Hạ Lạc Khắc mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.