Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 388: Chương 388: Có thể tôi sẽ đánh chết anh




Editor: Wave Literature

Trong bóng tối, quái nhân xăm hình với đôi mắt màu vàng chậm rãi tiêu sái đi ra, chuẩn xác mà nói, phải nói là Ba La.

“Hoan nghênh anh, Hạ Lạc Khắc.”

Ba La bước ra từ giữa khói bụi, đứng ở trước mặt Hạ Lạc Khắc.

Lúc này người chơi vẫn duy trì tư thái như cũ trước mặt Hạ Lạc Khắc, mặc dù thân cao năm thước đứng trước mặt Hạ Lạc Khắc, cũng không cảm thấy thấp lùn.

“Hiện tại ngay cả Lĩnh chủ đại nhân cũng không cho sao không? Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, anh còn rất nhiệt tình đối với tôi mà, thật sự khiến người ta thương tâm mà.”

Hạ Lạc Khắc thở dài một hơi, lộ ra biểu cảm: “Thật sự là đáng tiếc“.

“Xem ra kế hoạch của tôi hoàn toàn ở trong dự đoán của anh, khi nào thì bắt đầu?”

“À, là từ lúc anh và Ban Tạp Tư A và Ma Căn bắt đầu tiếp xúc.”

Hạ Lạc Khắc nghĩ nghĩ nói.

“Ma Căn phát hiện một quyển sách nghe nói là của La Cơ Lãng Khai Mễ để lại, trong đó kể lại ghi lại phương pháp làm sao để khống chế quái nhân, nhưng theo như di sản là La Cơ Lãng Khai Mễ để lại, thật sự là thật không ngờ có thể có phương pháp nào mà khống chế được họ trăm phần trăm. Thời điểm La Cơ Lãng Khai Mễ để lại tất cả mầm móng ở thế giới ngầm, khơi mào đại chiến giữa hai thế giới, cũng là Ba La vào đánh phục hoàn toàn bộ lạc quái nhân, mới khiến bọn họ phục vụ cho anh ta. Cho nên tôi nghĩ, quyển sách kia hẳn là anh cố ý để cho Ma Căn phát hiện đi?”

“Đúng vậy, là tôi cho anh ta xem, tên thượng vị ác ma kia còn tưởng rằng là chính mình thiên tân vạn khổ mới tìm được.”

Ba La cười cười, nói: “Chẳng qua mới mấy ngàn năm mà thôi, hiện tại sao trình độ mấy thượng vị ác ma đều kém như vậy?”

“Cũng không tính là quá kém đi, tôi thấy trình độ của mấy thượng vị ác ma trên thực tế cũng coi như không tồi.”

Hạ Lạc Khắc nhớ lại một chút, nhưng anh cũng nhanh chóng kéo suy nghĩ lại, tiếp tục nói.

“Chúng ta vào vấn đề chính, Ma Căn nghĩ có thể lợi dụng anh để khống chế quái nhân, mà anh ta phát hiện trong bộ sách, anh ta nói phương pháp khống chế của anh như thế nào? Sau khi anh ta thả Ban Tạp Tư A ra, để anh lẻn vào nơi này của tôi, sau khi bắt đầu ở thành chiến, trực tiếp khống chế mấy quái nhân phá phách. Có thể ngay từ đầu anh đã đề nghị khống chế mấy quái nhân thủ thành của tôi, nhưng lúc anh phát hiện tôi dùng truyền tống môn cùng với Đồng hoang than thở ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, sau khi anh đã quyết định bắt đầu, anh định đánh hạ truyền tống môn, sau đó trực tiếp truyền tống quái nhân đến thành phố ngầm của tôi, đúng không? Hay là anh chủ động đề nghị?”

Hạ Lạc Khắc nói xong, Ba La cũng không trả lời, nhưng nhìn biểu cảm của Ba La, Hạ Lạc Khắc liền đoán đến tám chín phần mười là ý định của anh ta.

“Đúng, kế hoạch không sai, như vậy tôi cũng có vài câu hỏi.”

Hạ Lạc Khắc vừa dứt lời, Ba La liền giành trước nói: “Anh muốn hỏi vì sao tôi phản bội anh phải không? Ha ha, anh thật sự nghĩ anh chính là La Cơ Lãng Khai Mễ sao? Tôi từ trước đến giờ chưa từng thật lòng trung thành với anh, La Cơ Lãng Khai Mễ đã chết, lực lượng của ông ta hẳn là thuộc về tôi!”

“Không, tôi không muốn hỏi mấy vấn đề nhàm chán như vậy, cái loại lực lượng nhàm chán muốn hủy diệt thế giới này, anh nói muốn, tôi vô cùng vui vẻ cho anh, nhưng thật đáng tiếc lực lượng này không phải tôi nói có thể cho anh là có thể cho anh. Tôi muốn nói chính là, anh quen biết Á Lịch Sơn Đại không?”

Hạ Lạc Khắc phủi phủi tro bụi dính ở trên vai, vẻ mặt của anh kỳ thật cũng không có nhiều chờ mong Ba La có thể trả lời.

“Á Lịch Sơn Đại? Cái vị công tước gì đó sao? Vì sao tôi phải quen biết loại nhân vật nhỏ bé này?”

“Xem ra anh cũng không biết nội tình.”

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, sau đó anh bắt đầu hoạt động thân thể.

“Vậy anh chuẩn bị sẵn sàng, tôi tính đánh anh một trận, bởi vì anh làm cho tôi lãng phí rất nhiều tài nguyên, hơn nữa hôm nay vô cùng vô cùng mỏi mệt, cho nên tôi rất tức giận, xuống tay có thể không biết nặng nhẹ, đánh chết anh thì anh đừng trách tôi.”

“Hả? Anh đang nói cái gì. Ô?!”

Ba La đang muốn cười ha ha, nhưng anh ta còn chưa nói xong, bóng người Hạ Lạc Khắc ở trước mặt nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt anh ta, nắm tay của Hạ Lạc Khắc, cơ hồ như là muốn phá vỡ không gian, mắt thường có thể thấy được quyền phong đó, trong nháy mắt gần đập xuống mặt Ba La, miệng anh ta còn đang nói, bị trúng một quyền đầu tiên đã hoàn toàn biến hình, răng nanh quái nhân bị đánh bay ra ngoài.

“Ầm!”

Tiếng vang thật lớn, thân thể Ba La theo nắm tay của đối phương bay lên, nhưng hai chân anh ta vừa mới rời khỏi, Hạ Lạc Khắc đã xoay người đá ra sau, theo hướng ngược lại đá thật mạnh vào vị trí thắt lưng của Ba La.

“Oanh!”

Lại là một tiếng nổ nữa, thân thể Ba La lúc này đây rốt cuộc bay ra ngoài, đập vào trên tường thành lũy, một đống trước mặt đều sụp đổ xuống, tạo thành một mảnh phế tích.

Hạ Lạc Khắc hoàn thành xong động tác, sửa sang lại quần áo một chút, bởi vì rõ ràng sau hai chiêu lưu loát vừa ra quần áo có chút hỗn độn, sau đó bắt đầu đi đến chỗ Ba La.

Lúc Hạ Lạc Khắc đi đến vị trí phế tích, sau đó nhanh chóng đẩy chiếc bàn trước mặt ra, lộ ra một bàn tay quái nhân thô ráp, anh bắt được cổ tay của quái nhân, sau đó kéo cổ tay, lôi người đó ra bên ngoài.

Cả đống phế tích vì thân thể của quái nhân bị kéo ra ngoài, mà trong nháy mắt đã đổ sụp xuống dưới, phát ra tiếng vang lớn.

Hạ Lạc Khắc kéo theo quái nhân hình xăm ra, nhìn thân thể mềm nhũn nằm úp sấp không nhúc nhích chút nào, đôi mắt vô thần đang trợn to, khuôn miệng bị biến hình vì dính một cước đá, thân thể bị đá cũng cúi gập hoàn toàn biến thành chín mươi độ quỷ dị.

Rất hiển nhiên, quái nhân ó hình xăm này đã chết, không còn hơi thở.

“Mẹ nó, đặc tính của mấy tên ác ma này thật phiền toái.”

Hạ Lạc Khắc nhìn thân thể quái nhân có hình xăm, lầm bầm lầu bầu một câu.

Sương mù màu đen từ bốn phương tám hướng vây quanh Hạ Lạc Khắc, ở giữa sương mù màu đen, có rất nhiều đôi đồng tử màu vàng xuất hiện.

“Thật đúng là một cơ thể có sức lực cường đại, đại khái cũng chỉ có chủ nhân trước đây mới có được phần sức mạnh tương đương với anh ở mặt này. Nhưng tôi thật sự không có thực thể! Cho nên không thể coi thường 72 ma thần được.”

Giọng nói của Ba La có cảm giác như hư vô, sau khi rời khỏi thân thể quái nhân, âm sắc của Ba La đã hoàn toàn khác với giọng nói lúc trước.

Sương mù màu đen lập tức tụ lại trên người Hạ Lạc Khắc, xoay tròn giống như gió xoáy, nhìn qua thật giống như một vòng lốc xoáy màu đen.

Nhưng sương mù lập tức liền tản ra ngoài, Ba La còn phát ra một tiếng quát quái dị, nghe như anh ta đang bị đau.

“Sao thế này?! Đó là cái gì?!”

Ba La hô lớn.

Sương mù màu đen nhanh chóng tản ra, bắt đầu bay ra bốn phương tám hướng, nhưng sương mù màu đen của Ba La còn chưa bay đi quá xa, giống như đụng vào vách tường lại bị bắn trở về.

Mà Hạ Lạc Khắc đứng tại chỗ, dưới chân anh xuất hiện một ma pháp trận sáng loáng, ma pháp trận mở rộng, mở đến một không gian gần một trăm thước vuông, đó cũng là không gian sương mù màu đen có thể sống.

Hạ Lạc Khắc mặt mày tươi cười, nhìn về phía Ba La: “Anh cho là ma pháp giam giữ Ban Lạp Tư A là do ai cung cấp? Là tôi đấy, kinh sợ hay vui mừng? Không ngờ đúng không?”

Hạ Lạc Khắc vừa nói, vừa nắm một bàn tay lại, nắm đấm lập tức làm tăng thêm ma pháp trận, hai nắm tay chạm vào nhau, ánh sáng của ma pháp trận càng phát ra sáng ngời, hiển nhiên, đây không phải chỉ là nắm tay bình thường.

Hạ Lạc Khắc đi tới chỗ sương mù phía trước: “Tôi nói, tôi xuống tay có thể hơi nặng, anh đừng để tôi đánh chết.”

———

Bên trong tòa thành Duy Đa Lợi Á.

Lị La tao nhã uống trà, bên cạnh còn có ba con hamster mà trên tay chúng bày một cái khăn mặt, hiển nhiên là đang hầu hạ Lị La uống xong trà chiều.

Nhưng tiếng vang và cảnh tượng bên ngoài, thật sự không thích hợp với bộ dáng uống trà chiều hiện tại: “Chết tiệt! Làm sao lại có nhiều người tới như vậy!”

“Mẹ nó! Đám quái vật công thành này cũng quá mạnh đi! Duy Đa Lợi Á sẽ bị hủy mất!”

“Đứng vững! Tất cả đứng vững cho tôi! Không thể để cho quái nhân phá vây đi ra ngoài!”

“Phá hư chướng ngại vật trên đường! Giết chết mấy yêu tinh đang phóng thích ma pháp! Mau giết chết yêu tinh!”

“Âu Ngật Mâu! Con ngựa chết tiệt! Cướp của ông một kích cuối cùng!”

...

Trừ lần đó ra, còn có tiếng nổ mạnh bang bang rầm rầm, còn có tiếng rống giận của quái nhân, cùng với những tiếng cười to.

Lị La xoa xoa miệng, đứng lên, đi ra bên ngoài tòa thành: “Sao lại đánh lâu như vậy...”

Giọng điệu của Lị La, tràn ngập bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.